Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 16

Bảng Excel, văn bản Word, mấy ngày nay tôi tiếp xúc loanh quanh chỉ có mấy thứ này, đồng chí Thái Kỳ luôn có thể từ trong đống văn bản vớ vẩn này tìm ra mấy chi tiết nhỏ nhặt để khiến tôi phát điên.

 

” Hồng Kỳ, mục tiêu của cô khi tiến vào Thiên Duyệt là gì?” Hội nghị thường kỳ cuối tuần, tất cả thành viên mới đều tề tựu đông đủ, tất cả mọi người đều hăng hái giơ tay, sung sướng nói ra mục tiêu của mình.

 

Tôi run run, không chút nghĩ ngợi nói: “Không bị sâu răng!”

 

“….” Thái Kỳ im lặng một lúc, đột nhiên lộ ra hàm răng trắng như tuyết, đại khái là vì Thái trợ lý rất ít khi cười, cho nên Lý quản lý của bộ thị trường ngay lập tức dùng ánh mắt thụ sủng nhược kinh chăm chú nhìn Thái Kỳ.

 

Sau đó tôi nhìn thấy anh ta lặng lẽ làm động tác vỗ tay.

 

Rào rào rào, tất cả công nhân viên đồng loạt giống hệt như mấy đứa điên, vỗ tay đến rút gân. Thái Kỳ ung dung thong thả quay mặt sang, nhếch môi nhìn về phía Lý quản lý: “Lý quản lý, buồn cười như vậy sao?”

 

Tôi nhìn thấy khuôn mặt của Lý quản lý trong phút chốc cứng lại đứng hình. Nụ cười của mọi người cũng đứng hình luôn!

 

Kinh nhờ, bạn học Thái Kỳ, người đầu tiên cười chẳng phải là anh sao!

 

“Được rồi, để Lý quản lý cho chúng ta biết về mục tiêu của công ty một chút đi!” Hắn đảo mắt qua những người mới đang mỉm cười cứng ngắc, đột nhiên lương tâm trỗi dậy, chuyển đề tài.

 

Lý quản lý lập tức sống lại: “Mục tiêu của tập đoàn Thiên Duyệt chúng ta chính là…. độc chiếm ngôi đầu*, dẫn đầu phong cách, riêng một ngọn cờ trong ngành…”

 

*Nguyên văn: độc chiếm ngao đầu – thời kỳ Đường Tống trước điện của Hoàng đế thường có tượng khắc chạm trổ hình rùa thần (ngao), phàm là Hàn Lâm học sĩ, Trạng Nguyên hoặc quan viên khi vào yết kiến Hoàng Đế đều phải hướng về chính giữa đầu rùa, tục cũ gọi những người được vào Hàn Lâm Viện là “Thượng Ngao đầu.” Sau này có câu Khôi tinh điểm đấu, độc chiếm ngao đầu” là để chỉ những người đứng đầu. => theo baidu đại thẩm

 

Tôi vỗ tay đầu tiên, thành ngữ của anh ta quá phong phú, đối với một thanh niên đầy khí chất nhân văn như tôi, quả thật giống như sóng đánh ào ạt đầy tính cộng hưởng.

 

“Chúng ta sẽ bứt xa so với tập đoàn Tường Thực, quăng bọn họ ra phía sau!” Anh ta càng nói càng kích động, giơ tay lên hô to.

 

Tất cả công nhân viên, đều thấp thỏm im lặng.

 

Chỉ có tôi, một kẻ ngoại đạo có nội tâm mênh mông không có cách nào hiểu nổi, tập đoàn Tường Thực! Tôi siết chặt nắm đấm, toàn bộ vũ trụ nhỏ đều thiêu đốt tại đây.

 

Chỉ ngừng lại độ không giờ lẻ ba giây, tôi nghe thấy giọng nói âm u, lạnh lẽo của mình: “Đúng vậy, Lý quản lý, phải đem bọn họ giẫm dưới đế giày!!!”

 

Lý quản lý lập tức quay đầu, dùng ánh mắt tri kỷ nhìn tôi.

 

Tình cảm khó bộc lộ, một thân nhiệt huyết mênh mông, thế nên, tôi dẫm lên cái ghế trong phòng họp, vung tay hô to: “Đánh tới Tường Thực, tiêu diệt Tường Thực, bóp nát nó, giày xéo nó…”

 

Lý quản lý cùng với mấy người mới bị tấm chân tình của tôi làm cho rung động , thật dâng trào, mười mấy người, chỉnh tề nghiêm mặt ngẩng đầu, thật là hoành tráng.

 

Thái Kỳ im lặng không lên tiếng đứng dậy, vươn tay xách lấy cổ áo tôi, lôi kẻ đang bộc lộ chân tình mãnh liệt là tôi đây yên lặng kéo ra khỏi phòng họp.

 

Lúc đóng cửa, hắn làm động tác mời: “Lý quản lý, mọi người tiếp tục họp! Còn cô này, tôi tự mình giáo huấn!”

 

Tôi hổn hà hổn hển, trên mặt nóng bừng, cặp mắt trừng trừng, nắm đấm vẫn còn trong trạng thái kích động, Thái Kỳ xách tôi lên, chuyển qua phía sau phòng họp, kéo tôi đẩy vào bên cạnh bồn rửa tay trong phòng nghỉ, mở vòi nước, xối thẳng về phía tôi.

 

“Oa oa oa, mưu sát à!” Tôi tránh cột nước, bị dòng nước lạnh như băng làm cho cả kinh, cả người cũng tỉnh táo lại.

 

“Hừ!” Hắn hừ lạnh.

 

Một lúc lâu sau, hắn khoanh tay, ngồi chồm hỗm xuống nhìn thẳng tôi, có vẻ lơ đãng mà hỏi tôi: “Cái kia…” Hắn muốn nói lại thôi, tiếp theo hoàn toàn rơi vào trầm mặc.

 

Hắn chậm chạp không nói lời nào, tôi chờ hắn nói nốt nửa câu dưới, càng chờ càng thiếu kiên nhẫn, hỏi dồn lại: “Cái gì hả?”

 

Hắn cực kỳ không được tự nhiên quay đầu lại, giọng nói cứng đờ: “Cô thích tên đó như vậy, hận thành bộ dạng này?”

 

Giọng điệu quái gì thế này, tôi tức giận đứng dậy, bi phẫn nhìn hắn: “Thái trợ lý, tôi đây là toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, luôn luôn chuẩn bị sẵn tinh thần cho công ty, xin hỏi tên đó mà anh nói, là ai?”

 

Thái Kỳ vụt quay mặt lại, tôi thấy trong con ngươi đen láy của hắn có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn cứ chăm chú như vậy nhìn thẳng về phía tôi, chỉ một lát sau, ngọn lửa thần kỳ được dập tắt, hắn không những không giận mà lại còn cười: “Phải không, Diệp Hồng Kỳ. tinh thần như vậy phải giữ vững! Tập đoàn Thiên Duyệt cần chính là những người năng nổ nhiệt tình như cô, có khả năng hội nhập như vậy, sớm muộn cũng đứng đầu top 50 của thế giới!”

 

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, đi theo sau hắn, bám sát bề trên: “Thái trợ lý, mục tiêu của anh là gì? Vừa nãy ở trên hội nghị anh còn chưa có nói!”

 

Hắn lạnh mặt, rất nghiêm túc trả lời tôi: “Đề tài này quá riêng tư rồi, tôi rất ngại trả lời!”

 

 

“….” Tôi há hốc mồm cứng lưỡi, Thái trợ lý, có phải anh nghĩ xa xôi quá rồi không, anh cho rằng tôi đang hỏi cái gì?

 

Hắn dừng bước, lấy quyển sổ ghi chép trong tay gõ lên đầu tôi một cái, liếc nhìn tôi:”Thật muốn biết?”

 

Thật ra thì tính tò mò của tôi cũng không mạnh, cho nên tôi nhịn được dục vọng bát quái, biết thời biết thế mà lắc đầu. Có lẽ Thái Kỳ không ngờ rằng tôi lại chính nghĩa lẫm liệt như vậy, dùng loại ánh mắt đầy kinh ngạc khi nhìn thấy người ngoài hành tinh Namek trợn mắt nhìn tôi.

 

“Aiz, Hồng Kỳ, con gái không phải ai cũng tò mò sao?”

 

Cái đồ tiểu nhân này, chẳng lẽ ám chỉ tôi không phải con gái?

 

Tôi dùng ánh mắt cực kỳ tức giận nhìn hắn, nhân tiện ưỡn ngực, thấy hắn cười chẳng tốt đẹp gì, lại hung hăng trợn mắt trừng hắn một cái, cầm thẻ mở ra cửa phòng làm việc vào trước hắn.

 

Sau đó nhanh chóng mở máy vi tính, tiếp tục nhập tư liệu của các chi nhánh phân phối vào tài liệu của đại lý.

 

Ding dong, tôi thấy cửa sổ MSN nhảy ra, trên đó viết, năm giờ một phút, chờ tôi dưới lầu, tôi mời cô ăn cơm.

 

Là Thái Kỳ.

 

Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cái bàn đối diện, hắn đúng lúc cũng ngẩng đầu lên, nhướn chân mày.

 

Lại còn vẻ mặt cái gì cũng không biết.

 

Tôi nghĩ nghĩ một lúc, nhắn lại vào MSN: “Vì chuyện gỉ vậy, anh mời? Xác định?”

 

Tin vừa được gửi đi, tôi thò đầu nhìn hắn, phát hiện sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, bất chợt lại ngẩng đầu nhìn tôi lần nữa, giống hệt như vừa nuốt phải một con ruồi.

 

Ding dong, cùng lúc đó một tin MSN ngắn ngủn được gửi tới.

 

Ai da, Sorry, gửi nhầm người!

 

Tôi giữ lấy chân bàn, cố gắng khống chế tâm trạng của mình, tôi sợ mình mà buông lỏng tay, sẽ đem cả cái bàn ném ra ngoài, nhẫn nại chừng một hồi, vừa mới thở bình thường bình ổn được cơn tức mênh mông, tin nhắn MSN thứ hai của hắn lại bắn tới.

 

Năm giờ một phút, đợi tôi dưới lầu, cùng nhau ăn cơm?

 

Khốn kiếp, đang thử tính nhẫn nại của tôi sao, tôi vụt đứng dậy, nổi giận đùng đùng chỉ trích hắn: “Thái trợ lý, anh lại gửi nhầm tin MSN nữa ?”

 

Hắn rất vô tội nhìn tôi: “Tin gì ?”

 

Tôi thấy đồng nghiệp chung quanh đều vểnh tai lên nghe ngóng, trông thì có vẻ rất bận rộn nhưng thực ra đều đang cắm đầu cẩn thận nghe ngóng cuộc nói chuyện giữa tôi và Thái Kỳ.

 

Thái Kỳ vẫn là cái dáng vẻ rất chi là vô tội ấy, thậm chí còn đứng lên đến xem tôi: “Hồng Kỳ, cái gì vậy?”

 

Tôi cáu, cúi đầu khô khan “tụng” lại cái tin nhắn hắn gửi sai một lần:”Năm giờ một phút, chờ tôi dưới lầu, cùng nhau ăn cơm!”

 

Sau đó vừa ngẩng đầu, nhất thời hóa đá.

 

Tôi thấy tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt thì ra là thế, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mập mờ.

 

Thái Kỳ đột nhiên thở dài, giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn một chút, sau đó thật khó khăn mà nhìn tôi:” Thì

 

ra là cô muốn hẹn tôi? Cái này, năm giờ một phút…”

 

Hắn vuốt cằm, dáng vẻ cực kỳ khó xử.

 

Hắn trầm ngâm chừng một phút, cực kỳ bất đắc dĩ buông tay: “Được rồi, Hồng Kỳ, nghĩ đến thể diện của con gái! Tôi cũng cố mà đáp ứng cô vậy!”

 

Tôi bị bản lĩnh đổi trắng thay đen của hắn làm cho giận đến điên đảo thần hồn, vươn ngón tay, chỉ về phía hắn run run cả nửa ngày, cũng không thốt ra nổi một câu.

 

Hắn tâm tình vô cùng tốt nhìn tôi gật đầu một cái: “Được rồi, được rồi, làm việc trước đã, thời gian làm việc không được nói chuyện riềng!”

back top