Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 23

Tôi cuối cùng cũng đã hiểu ra: Ninh Mặc là dùng ánh mắt giết tôi! Còn Thái Kỳ dùng thủ đoạn mềm dẻo để giết tôi! Trên thế giới này, kỳ thực chỉ có tôi là vô tội nhất!

 

Suy nghĩ thông suốt xong, tôi hệt như một cái bình bị đập nát tan tành!

 

“Diệp Hồng Kỳ, lại đây xem kết quả trên diễn đàn này!” Mới vừa vào giờ làm, đồng chí Thái Kỳ đã chạy tới nháy nháy mắt với tôi.

 

Tôi cười lạnh một tiếng, buông bình trà trong tay, khoát tay về phía hắn, cực kỳ có cốt khí mà đáp lại: “Không cần đâu, Thái trợ lý!”

 

Lúc ông đây đây bị quét xuống, bảo đảm ngay cả chân mày cũng sẽ không nhăn lấy một cái.

 

“Aiz, cô bình tĩnh!” Thái Kỳ dùng ánh mắt nhìn người Namek mà nhìn tôi, “Aiz, Hồng Kỳ, nếu cô sớm đi theo tôi rèn luyện, cũng sẽ không bị Ninh tiểu tổng đùa bỡn thành như vậy!”

 

Tôi hắc hắc cười với hắn, bưng bình trà to đi tới phía sau hắn, nhấc tay, đổ lên trên đầu hắn, mắng chửi người còn không vạch khuyết điểm ra, huống chi là nhạo báng.

 

Thái Kỳ, tôi nhịn anh lâu lắm rồi!

 

Đồng chí Thái Kỳ hóa đá, trong ánh mặt trời mùa hè, được tắm trong mưa to tầm tã, trên mặt đọng đầy nước, trên đầu còn nhô lên một nắm lá trà.

 

“Diệp Hồng Kỳ….” Hắn giơ ngón tay cái lên, cười với tôi.

 

Tôi chợt nhíu mày, đáp lại sự khiêu khích của hắn: “Cái gì?”

 

“Cô bướng quá, hệt đàn ông!” Hắn rút khăn giấy ra lau mặt, giống như chẳng tức giận lắm.

 

Tôi lấy ra một cái thùng carton cực đại đã được chuẩn bị trước, bắt đầu thu dọn đồ dùng của mình, từ bồn hoa để bên vách tường dọn đến hộp trà trên bàn của Thái Kỳ, cả một hộp lớn.

 

Khóe mắt Thái Kỳ giật giật, giơ chân đạp vào mông tôi: “Này, không xem xem kết quả hả?”

 

Tôi vừa thu dọ

 

n đồ đạc, vừa hừ hừ cười lạnh với hắn, cứ làm như tôi là đứa trẻ ba tuổi không bằng, làm sao có thể cứ để người ta dễ dàng đùa bỡn như vậy, tôi đây đã tinh thần phân liệt hoàn toàn, còn có thể ở một nơi bình thường như thế này để làm việc sao?

 

Tôi nên tới nhà thương ở Nam Kinh chiếm cái giường mới đúng!

 

Nếu mà tốt, còn có thể vào phòng VIP của bệnh viện khoa não, với tư chất và tài mạo đều song toàn như tôi, tuyệt đối có thể riêng một ngọn cờ trong đám bệnh nhân tâm thần!

 

Tôi việc gì phải lăn lộn với anh! Cái này gọi là lãng phí nhân tài!

 

“Anh thích chết thì đi mà đi, biến ngay! Cách xa tôi một chút!” Tôi đưa chân đạp lại hắn, ôm lấy hộp giấy to đùng, đi về phía cửa kính.

 

Thái Kỳ hoảng hồn, xông lên kéo tay tôi lại, cúi người nhìn sắc mặt của tôi, trưng lên một khuôn mặt tươi cười: “Ấy ấy ấy, Hồng Kỳ, giận thật à, cô đừng đi mà! Tôi đã nói với cô rồi…”

 

Tôi không thèm để ý đến hắn, cầm hộp giấy, bắt đầu hát như điên:”Anh thật độc, anh thật độc, anh thật độc độc độc độc….”

 

Thái Kỳ đi ngay phía sau tôi, chạy chầm chậm theo, vừa chạy vừa nhỏ giọng khuyên tôi: “Diệp Hồng Kỳ, đừng hát nữa, hôm nay bà sếp tổng của Thiên Duyệt đi kiểm tra, nghe cô hát như vậy, đến mười Thái Kỳ cũng không giữ cô lại được đâu!”

 

Tôi quay đầu lại nhe răng với hắn, tôi thế này rồi mà còn cần anh bảo lãnh sao, đang nằm mơ sao, chẳng lẽ tôi bị đùa giỡn như vậy còn chưa đủ sao?

 

“Tô tổng!” Qua một khúc ngoặt, Thái Kỳ đi theo sau lập tức thắng lại, cung kính lên tiếng chào một phụ nữ trung niên đang đi tới ở phía trước mặt.

 

“Diệp Hồng Kỳ, chào Tô tổng!” Hắn đá đá chân tôi.

 

Vị phu nhân trung niên kia đại khái chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất ưu nhã, một thân đồ công sở màu ngọc trai, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền tinh tế nhỏ nhắn bằng bạch kim, trên cổ tay thấp thoáng một chiếc vòng tay bằng phỉ thúy trong veo như nước, mái tóc xoăn bồng bềnh xõa tung, từ bả vai buông xuống. Cả người thoạt nhìn dáng vẻ rất khôn khéo.

 

Tôi không phản ứng kịp, quay đầu đi, nhìn về phía Thái Kỳ ngây ngốc: “Hả, cái gì?”

 

Thái Kỳ đá tôi một phát làm tôi khuỵu xuống, bắp chân tôi mềm nhũn oạch một cái, liền bò xuống trước mặt vị phu nhân kia, cái thùng giấy vĩ đại kia cũng rớt xuống.

 

Hộp trà trong thùng giấy theo quán tính lăn lông lốc ra ngoài, cho đến khi đụng phải mũi chân của vị phu nhân kia, mới ngừng lại.

 

“A? Hộp trà này nhìn quen quen!” Tô tổng cúi người, nhặt hộp trà từ trên đất lên, cầm trong tay thưởng thức, ánh mắt như có như không nhìn về phía Thái Kỳ, khóe miệng ẩn một nụ cười: “Thái Kỳ, tôi nhớ đây là hộp Thiết Quan Âm cậu lấy ở nhà tôi tuần trước đúng không!”

 

Khóe miệng Thái Kỳ giật giật, hiếm khi lại bảo trì im lặng.

 

Tôi bò lồm cồm trên mặt đất, một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, trên dưới cả tập đoàn, thật ra chỉ có một nữ sếp tổng, cũng chỉ có một Tô tổng, bà ta… chính là đại BOSS của Thiên Duyệt!!

 

OMG, tôi thế mà lại quên còn có nhân vật này.

 

“Chào Tô tổng!” Tôi dùng nụ cười ngây thơ vô tội nghe lời tiến lên nghênh đón Tô phu nhân, tôi phải cười, còn phải cười đến hồn nhiên ngây thơ như bông hoa nơi núi rừng.

 

Thời khắc khảo nghiệm tôi đã tới! Tôi phải tỉnh lại!

 

“A, cô có phải chính là tiểu trợ lý của Thái Kỳ đúng không?” Tô tổng cười híp mắt ngồi xổm xuống, nhìn nhau với tôi, đưa tay nâng cằm tôi lên, “Dáng dấp thật đáng yêu!”

 

Tôi cười gượng nhìn bà ấy, khiếm tốn: “Dạ, dạ!”

 

Khóe miệng bà ta cong cong, ngẩng đầu chau mày nhìn về phía Thái Kỳ: “Thái trợ lý, hôm qua là thay cô bé này cầu tình?”

 

Thái Kỳ dùng một loại vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ gật đầu một cái, mím môi tiếp tục giả vờ im lặng.

 

“Để cô bé lại cũng được, nhưng mà tôi có điều kiện!” Tô phu nhân cười đến mất hồn, làm cho tôi tê dại một hồi lâu.

 

Đối với một phụ nữ trung niên mà nói, một nụ cười xoắn xuýt kiểu như vậy, thật đúng là bi kịch của nhân gian.

 

“Tôi muốn cậu lập tức dọn về chỗ tôi!”

 

Thái Kỳ thật khó khăn nhìn nhìn tôi, lại quay mặt đi, tay đút vào trong túi, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng thỏa hiệp: “Trung tuần tháng sau tôi sẽ chuyển qua, trước đó thì đừng có nghĩ!”

 

“Thật nghe lời nha!” Tô phu nhân lập tức mặt mày hớn hở, vươn một đôi ma trảo sờ loạn trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Thái Kỳ, sờ xong mặt lại sờ tai, sờ tai xong lại sờ cằm.

 

Khốn kiếp, xong chưa vậy hả!

 

Có cần phải phóng đãng như vậy không hả!

 

Một tiểu cô nương từ nhỏ thuần khiết, lớn lên ngu xuẩn như tôi, nhìn thấy chuyện □ như vậy, tôi liền thấy buồn bã dâng lên trong lòng.

 

Tô phu nhân đã đi xa rồi, tôi vẫn còn ôm thùng giấy ngây ngây ngốc ngốc nhìn Thái Kỳ.

 

“Thái Kỳ, chúc mừng anh, được đền bù như mong muốn! Anh có thể rút lui khỏi quán cà phê Mạc Đạo rồi!”

 

Đồng chí Thái Kỳ vẻ mặt vui sướng, vỗ vỗ vai tôi, dáng vẻ đúng kiểu gian phu của sếp tổng: “Làm rất tốt, Diệp Hồng Kỳ, cô đừng có phụ lòng tôi vì cô mà hy sinh!”

 

 

Tôi vươn tay lau nước mắt, nắm tay của hắn, chân tình thực ý run rẩy môi: “Thái Kỳ, thế này, anh cũng đã kiếm được phú bà rồi, hay thay tôi coi chút xem có thể giải quyết luôn Đại công tử của Thiên Duyệt được không!”

 

Chúng ta cùng nhau giải quyết một đôi mẹ con, sau này nhất định sẽ có rất nhiều tiếng nói chung.

 

“Cái kia, Thái trợ lý, giải quyết Đại công tử xong, sau này anh chính là trưởng bối của tôi, chúng ta đều là người một nhà, anh phải chiếu cố tôi tử tế đấy!”

 

“….” Mặt của Thái Kỳ thần kỳ tối sầm lại, vung tay một cái, nửa ngày không phun ra nổi một câu.

 

Trên đường trở về, hắn vẫn xụ mặt, không thèm nhìn tôi, tôi nghĩ lại nghĩ, quyết định mở ra một đề tài mới, đánh vỡ cục diện bế tắc giữa tôi và hắn, vì vậy, tôi không nhịn được mà hỏi hắn: “Thái tiền bối, anh làm sao mà thu phục được Tô tổng vậy?”

 

Hắn quay đầu lại, như điên như cuồng, vô cùng mộng ảo tà mị cười một tiếng: “Hồng Kỳ, anh đây là truyền kỳ rồi, bọn họ đều mê luyến anh! Cô cùng đừng nghiên cứu làm gì!”

 

Phụt… Quả nhiên là da mặt của tôi hoàn toàn không đù trình độ dày bằng hắn….

 

@@@@@@@@@@@@@@@@@@

 

 

(

 

╯▽╰

 

)

 

 

, ngộ là nhân văn phân cách tuyến @@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

 

Tập đoàn Thiên Duyệt làm việc hiệu suất rất cao, đến xế chiều, tôi đã lãnh được tấm thẻ nhân viên chính thức. Trên thẻ còn có ảnh chân dung của tôi, tôi chột dạ, len lén mò lên diễn đàn một lần nữa.

 

Hai chủ đề kia vẫn còn như cũ, tôi lặng lẽ mở ra, một ngụm nước miếng cứ như vậy cống hiến cho bàn phím. Quá thần kỳ, quá phi phàm!

 

Thượng Đế ơi, ra ngoài mà nhìn gà mẹ biến thành vịt đực này!

 

Tôi nhìn thấy những bài post dưới chủ đề của nhu nhược huynh, hoàn toàn thay đổi nghiêng trời lệch đất, từng đoạn từng đoạn hùng biện kia, từng đoạn từng đoạn tu từ kia, một đoạn dài diệu bút sinh hoa kia… Tôi không nhịn được mà lệ cũ tuôn trào!

 

Tôi thừa nhận trong nháy mắt có chút đầu váng mắt hoa!

 

Tôi quá nhân tài rồi, tôi thế mà lại có thể tráo lại bài post! Những bài post phía dưới chủ đề của nhu nhược huynh, đều là những từ ngữ tự tâng bốc mà tôi COS huynh đệ của các ngành kia.

 

Mấy câu khen ngợi kia, giống như khủng long tuyệt chủng vậy.

 

Phía dưới chủ đề của tôi, đều là những bài trả lời tôi liều mạng câu. Cả một trang cực kỳ đê tiện, tôi coi như nhìn lại mình trong quá khứ, cũng cảm thấy thật là tạo nghiệp!

 

Tôi nước mắt ào ào run rẩy, chỉ vào màn hình quay về phía Thái Kỳ sợ hãi kêu: “Thái trợ lý, gặp gặp gặp quỷ rồi!”

 

Thái Kỳ vừa ngẩng đầu, nhìn tôi cười nhạt một tiếng: “Aiz, Hồng Kỳ, sáng nay ở hội nghị Tô tổng có khen cô đấy, khen cô là người khiêm tốn, hài hước, quên mình vì người!”

 

Đấy là tôi?

 

Khốn, Thái trợ lý, anh xác định người được khen là tôi?!

 

“Mấy câu khen ngợi của cô dành cho Tống Tư làm cho cậu ta khóc cả buổi sáng đấy, đến bây giờ cũng chưa ổn định lại tâm trạng! Tô tổng nể mặt tinh thần quên người vì mình này của cô, quyết định lần này phá cách tuyển mười ba người!”

 

“Đừng nói nữa, Thái trợ lý, tự tôi cũng muốn khóc!” Tôi nhắm mắt lại, nén nước mắt, vì mình mà kiêu ngạo.

 

Thái Kỳ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống tôi, cười như không cười: “Aiz, tối hôm qua, giúp cô đổi bài, đổi đến là cực khổ nha!”

 

A?

 

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Thái trợ lý, là anh làm sao?” Tôi đã bảo mà làm gì có chuyện tôi mắt mờ choáng đầu đến cái trình độ ấy cơ hứ, cả hai bài đều post nhầm!

 

“Đương nhiên, lỗi chính tả với dấu chấm câu của cô, tính ra phải hơn ba mươi chỗ!” Hắn ác độc chỉ trích tôi

 

“Chỉ sửa cái này?” Tôi vò đầu hỏi hắn.

 

“Chẳng lẽ còn có cái khác?”

 

“….”

 

Aiz! Thượng Đế quả nhiên là cùng một nước, tôi làm sao lại có tài như vậy chứ, ngay cả câu bài mà cũng câu nhầm, cũng tự có hàm nghĩa sâu xa của nó.

 

Tôi ngây ngất!

 

“Đúng rồi!” Thái Kỳ gõ gõ bàn tôi, cười khẽ với tôi: “Tôi rủ Tiễn Đạc cùng nhau sửa tài liệu giúp cô đấy!”

 

A….NO, Tiễn Đạc?!

 

Muốn chết sao, hình tượng sáng lạn của tôi ơi, từ nay một đi không trở lại!

 

“Đúng rồi, Hồng Kỳ, cô phải chuẩn bị một chút, bên Tường Thực, chọn cô và tôi làm trợ lý!” Thái Kỳ ý tứ sâu xa nhìn tôi, nhe răng nhướn nhướn mày với tôi: “Cô nên phấn khởi, có thể nhìn thấy Ninh Tiểu tổng cô ngày ngày mong nhớ!”

 

Muốn giao phong chính diện sao?! Tôi nhiệt huyết dâng trào.

 

Ha ha ha, tôi ngửa mặt lên trời cười dài, nhảy dựng lên siết quả đấm, từng sợi tóc ngắn trên đầu đều dựng lên, giờ khắc này, tôi không phải là một người, tôi không phải là một người, tôi là siêu nhân điện quang: “Ninh Mặc. đã bảo anh sẽ rơi vào trong tay tôi mà, ha ha ha ha!”

 

Thái Kỳ liếc mắt, gõ gõ bàn tôi: “Chú ý hình tượng, Diệp Hồng Kỳ, còn nữa, tôi phải cải chính cô, câu kia đáng lẽ phải đảo lại…”

 

Hở? Tiếng cười phóng đãng của tôi im bặt.

 

“Phải nói là… Hồng Kỳ, cô đã rơi vào trong tay Ninh Mặc rồi!”

 

Ừ hừ, tôi phi thân lên tung một cước, đem cái ghế của Thái Kỳ đạp ra ngoài năm mươi cm, mặt căng cứng vươn ngón trỏ ra lắc lắc, đột nhiên hoa lệ biến thân, khàn giọng gào rú: “Để cho hắn đi chết đi…”

 

“Diệp Hồng Kỳ, cô chảy máu mũi!” Thái Kỳ đáp lại tôi bằng ánh mắt suy sụp. Thân thể của hắn rung rung, từ trên ghế oành một cái cắm đầu xuống.

 

Tôi đưa tay sờ lên mũi, mẹ của tôi ơi!

 

Cố gắng lảo đảo mấy bước, tôi cũng thuận thế ngã luôn trên đầu Thái Kỳ!

back top