Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 28

Trẹo cằm thật ra chẳng ảnh hưởng gì đến công tác, đạo lý này sau khi tôi nhận được thông báo của Ninh tiểu tổng mới ngộ ra được, toàn Thiên Duyệt lớn như vậy, trừ đám tinh anh còn có thập nhị sai kia, hắn ta lại chỉ định có mình tôi qua.

 

Thái đồng chí nghe nói là ở nhà dưỡng thương, hai trợ lý, tôi một hắn một, bây giờ hắn dưỡng thương, tôi đương nhiên phải làm việc.

 

Cho nên khi tôi mang theo một khối ứ thanh trên cằm bước vào phòng làm việc tạm thời, ánh mắt Ninh Mặc không thể ức chế mà tối lại.

 

“Diệp Hồng Kỳ, bây giờ cô giỏi thật, nghe nói còn một đánh ba, quần ẩu với người ta ở đầu phố?”

 

Tôi yên lặng sờ sờ cằm, có chút buồn bực, cũng không để ý đến mấy vị quản lý đứng sau hắn, trực tiếp đáp lại: “Ninh tiểu tổng, chuyện này có liên quan đến công việc sao?”

 

Tôi đương nhiên không ngại ngồi rảnh rỗi buôn chuyện với hắn trong thời gian công tác, mấu chốt là ánh mắt lấp lánh của đồng chí Tô tổng đang bắn thẳng về phía tôi, tôi một không có chỗ dựa, hai không có thực tài học sâu hiểu rộng, anh bảo tôi đi làm như pha trò, quá bằng bảo tôi hãy chạy làng đi hay sao?

 

Huống chi ánh mắt của Tô tổng ủ rũ như vậy, lại □ như vậy, chắc là trừ đám trẻ tội nghiệp F4 của Thiên Duyệt và Thái Kỳ ra, bây giờ bà ấy lại nhìn trúng Ninh tiểu tổng rồi.

 

Tranh giành đàn ông với cấp trên, đây là chuyện đặc biệt trâu B như thế nào chứ, Diệp Hồng Kỳ tôi nào có cái gan này.

 

Ánh mắt Ninh Mặc bỗng trừng lớn, vươn tay qua, dùng sức kéo tôi một cái, tôi đi theo phía sau hắn, lảo đảo, cửa phòng họp bị hắn đẩy tung đập ra đập vào.

 

Phía sau cánh cửa gỗ chớp qua chớp lại ấy, tôi liếc thấy sắc mặt Tô tổng trở nên bí hiểm, điều này làm cho trái tim bé nhỏ của tôi cực kỳ kinh hoàng.

 

Bất kể thế nào, tiểu tình nhân Thái Kỳ đã không có ở đây, chính là thời điểm Tô Tổng vươn tay vươn chân, tôi lại đoạt mất phong cách của bà ta, xong rồi, Ninh tiểu tổng, anh hại tôi thảm rồi!

 

“Diệp Hồng Kỳ, rốt cuộc cô muốn thế nào?” Ninh Mặc vươn hai tay, đặt lên trên tường, vây cả người tôi vào trong, vẻ mặt của hắn vừa tức vừa bất đắc dĩ lại mệt mỏi, “Cằm cô thế nào? Có đau không?”

 

Hắn chậm chạp từ từ vươn tay chạm lên cằm của tôi, tôi ngửa đầu lên, lập tức né qua.

 

Làm gì vậy, phim tình cảm Đài Loan sao, có cần phải bi thương đến vậy sao, tôi nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Gần đây nội tiết tố của anh bị phân bố dư thừa quá hay sao? Hay là bây giờ mỗi ngày một việc thiện? Nếu không chẳng lẽ anh có dì cả mẹ đến thăm?”

 

Hắn bị tôi nói cho cứng người, trên mặt mang theo một tia giận tím tái: “Diệp Hồng Kỳ, trước kia bất kể thể nào, cô coi như cũng nhu thuận đáng yêu, mọi người đều là bạn học một thời, có cần phải nói năng tuyệt tình đến vậy sao?”

 

Hắc, thế mà anh ta cũng nói ra được!

 

Tôi đột nhiên cười lên: “Ninh tiểu tổng, đừng, đừng nhắc đến tình cũ, thứ kia giống như mây trôi vậy! Anh cứ coi tôi là một trợ lý nhỏ bé đi, tôi đã kiểm điểm sâu sắc rồi, trước kia tôi là mắt dính đầy gỉ, thị lực không tốt, mới đuổi theo phía sau anh, cái gì mà nhu thuận, đều là giả bộ hết, bây giờ tôi đã hoàn toàn thấu triệt, anh tìm thục nữ của anh, tôi làm lưu manh của tôi, chúng ta ai cũng đừng có động đến ai.”

 

Nói đến hai chữ lưu manh, tôi lập tức có một loại cảm giác thân thể run rẩy, dáng vẻ chết cũng không biết xấu hổ.

 

Khóe miệng Ninh Mặc giật giật, thu hồi tay lại, giọng vừa lạnh vừa khinh thường: “Cô và cái tên Thái Kỳ kia chỉ toàn học cái xấu xa, làm thị trường dễ bị biến chất thành lưu manh nhất, một cô gái như vậy, có thằng con trai nào thích chứ?”

 

Tôi lập tức cảnh giác, đã có một ông Thái papa, chẳng lẽ đồng chí Ninh Mặc cũng muốn góp một chân vào, đóng vai Ninh papa của tôi?!

 

Sao đầu năm nay là người hay là quỷ cũng đều thích giáo huấn tôi hết vậy!

 

Hơn nữa, người thích tôi đây hơi bị nhiều, còn mượn anh phải phiền hộ sao!

 

Ánh mắt tôi mở lớn, vỗ vỗ bờ vai của hắn, rất vô lại huýt sáo một cái, xua tay làm bộ như không quan tâm nói: “Ninh Mặc, đừng suy nghĩ nhiều, sau này tôi sẽ không quấy rầy anh, anh cũng đừng có thử dò xét tôi làm gì, gì nhỉ, trước kia tôi nhu thuận như vậy, cũng đâu có thấy anh thích tôi…”

 

Tôi khựng lại một chút, mặc dù nói đã quyết định sẽ hoàn toàn buông tha cho người này, nhưng mà nhắc đến quãng thời gian trước kia, tôi vẫn không nhịn được mà có chút tắc thở trong cổ họng.

 

Hắn cũng không ngắt lời tôi, yên lặng nhìn tôi, thấy tôi khựng lại, thở dài một hơi: “Hồng Kỳ, có những lời không cần phải miễn cưỡng bản thân nói ra ngoài!”

 

Tôi lập tức cảm thấy mình lại rơi vào thế hạ phong.

 

Tôi đúng là không sắm nổi vai diễn nữ vương kia, tôi đã ở nhà nghiên cứu vai Dương Tiêu của Trương Thiết Lâm kia đến mấy ngày trời, cái kiểu giương đầu kia, rồi cái kiểu uốn lưỡi lưu manh, không biết tôi đã đóng giả bao nhiều lần, làm sao lúc đối diện với Ninh Mặc, tôi liền lập tức trở nên lắp bắp.

 

“Hồng Kỳ…” Hắn còn muốn nói thêm gì đó.

 

Tôi lập tức ngắt lời hắn, đặc biệt thành khẩn khai thông với hắn: “Ninh Mặc, anh đừng tự luyến, tôi bây giờ đã không còn nhớ đến anh nữa, yên tâm, sẽ không có ai nửa đêm chạy đến ném đá vào cửa kính nhà anh nữa đâu!”

 

Vẻ mặt hắn hóa đá, một lúc lâu sau, trả lời tôi: “Hồng Kỳ, chuyện này tôi quên không nói cho cô biết, cô ném nhầm tầng, cô ném vỡ cả cửa kính nhà hàng xóm bên cạnh của tôi.”

 

“…” Tôi đông cứng. Hơn nửa đêm, lại phải tránh bảo vệ, còn phải khiêng cục đá, ai mà có tinh thần tìm cho chuẩn tầng nào chứ!

 

Tôi cười gượng một tiếng, quyết định đem đề tài vòng trở lại: “Gì nhỉ, tôi thì ra chỉ đơn thuần thích anh mà thôi, sau này Thái Kỳ nhắc tới tôi mới phát hiện, thì ra anh là một con rùa vàng nha, nói như vậy, là tôi đã với cao rồi!”

 

Hắn không nói thêm gì nữa, tay đút trong túi quần, con ngươi đen nhanh đưa mắt nhìn tôi thật lâu, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Diệp Hồng Kỳ, đây là lời thật lòng của cô sao?”

 

Thật, đương nhiên thật, so với trân châu còn thật hơn!

 

Tôi cười lạnh một tiếng, đẩy hắn ra, nói: “Tôi hy

 

vọng bắt đầu từ bây giờ, anh đừng lộ ra vẻ mặt mập mờ như vậy nữa, bởi vì tôi đã chẳng lạ gì nữa rồi!”

 

Tôi chẳng lạ gì tình cảm của anh, giống như tôi bởi vì dưa hấu có hột, lúc ăn sẽ rất phiền toái nên cố chấp bỏ qua thứ trái cây ngon miệng như vậy.

 

Mặc dù bình thường tôi luôn tiện cách, nhưng không có nghĩa là tôi không kiên định.

 

Tôi đẩy ra cửa phòng họp, đi thẳng tới góc, ngồi trên ghế dự bị, mở giấy ghi chép ra, chờ đợi cuộc họp bắt đầu.

 

 

Ước chừng ba phút sau Ninh Mặc mới đẩy cửa đi vào, lúc bước qua tôi, tôi ngửi thấy một tia khói thuốc vô cùng nhạt, từ trước đến giờ Ninh Mặc không thích hút thuốc lá, chỉ có dưới trạng thái tâm trạng đang cực độ buồn bực, hắn mới hút thuốc, lúc đi học, tôi chỉ thấy hắn hút thuốc có đúng một lần, đó là lúc xét học bổng hàng năm, lần đó hắn ta thi đứng thứ hai, thành tích tổng hợp xếp sau một vị bạn học đọc sách đến mất ăn mất ngủ.

 

Chỉ có lần đó, lần đầu tiên hắn không giành được học bổng thứ nhất, cũng là lần duy nhất tôi thấy hắn hút thuốc lá.

 

“Có thể bắt đầu chưa, Ninh tiểu tổng?” Tô tổng cười híp mắt nhìn hắn, tâm trạng coi bộ rất tốt.

 

Ninh Mặc gật đầu với bà ấy một cái, sắc mặt không gợn sóng nói: “Có thể bắt đầu, Tô Tổng!”

 

Hội nghị kéo dài rất lâu, lúc kết thúc, tôi đã chép đến hơn mười mấy trang giấy, chi chít chằng chịt đều là chữ, tôi so với những người khác cực khổ hơn một chút, người khác dùng máy tính xách tay, còn tôi dùng giấy với bút.

 

Bởi vì laptop đã bị đồng chí Thái Kỳ đáng xấu hổ ôm về nhà.

 

“Lần này hội nghị tạm thời kết thúc ở đây, về số liệu cụ thể và ghi chép, sẽ để trợ lý Diệp bên chúng tôi phụ trách hoàn thành, Ninh tiểu tổng, cậu thấy thế nào?”

 

Tô tổng trước sau vẫn cười tít mắt, đưa tay chỉ tôi: “Hồng Kỳ à, cô sửa sang lại toàn bộ tư liệu của ngày hôm nay, buổi tối mang qua cho Thái trợ lý, hội nghị sáng mai cũng cần, thuật lại tử tế cho cậu ta!”

 

Tôi yên lặng nhận lấy một chồng tài liệu, choáng váng.

 

Lúc Tô tổng đi, tôi vẫn ngồi trong phòng họp múa bút thành văn, bởi vì lần đầu tiên được tiếp xúc với văn kiện của công ty cùng với tài liệu về sản phẩm mới, rất nhiều chỗ tôi vẫn không hiểu.

 

“Nhầm rồi, tờ đầu tiên phải đặt ở phía sau mới đúng!”

 

A? Tôi ngẩng đầu lên, Ninh Mặc đang ngồi ở bàn đối diện, nhàn nhã thảnh thơi ngồi uống trà, vươn ngón tay ra chỉ chỏ. Hắn sao còn chưa có về chứ?

 

Tôi nhìn hắn một cái, có chút bực mình, cúi đầu xuống, sửa sang lại tài liệu lần nữa, đem tất cả tài liệu sắp xếp chỉnh tề xong, mới thở phào một cái.

 

“Ninh tổng, anh còn muốn ngốc ở chỗ này sao?” Tôi đứng dậy, nhìn Ninh Mặc đang ngồi ngay ngắn trên ghế, tò mò hỏi hắn.

 

“Không, cùng đi đi!” Hắn nhấc cặp tài liệu lên, đưa tay tắt đèn phòng họp, ánh sáng lập tức tắt đi, tôi đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.

 

Vội vã đi trước hắn.

 

“Hồng Kỳ, tôi lái xe đưa cô đi!” Hắn từ phía sau chạy tới, khẽ nghiêng mặt qua, nhìn vết ứ thanh trên cằm tôi.

 

Tôi nhanh chóng khoát tay với hắn, nhớ tới còn phải đến chỗ Thái Kỳ, trong lòng chợt phiền não.

 

Chỗ ở của Thái trợ lý thật sự làm cho tôi phiền não, lại đi cùng một khu với chỗ tiểu khu của Ninh tiểu tổng, mọi người bảo tôi làm thế nào cho tốt, chẳng lẽ tôi thật sự nên đi nhờ xe của Ninh Mặc.

 

Bây giờ tôi mới cắt đứt tình cảm sơ sơ, nếu không để tôi sau này cứ xoắn xuýt triền miên mãi sao…

 

Quả nhiên, Ninh Mặc ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Mới vừa nghe Tô tổng nhắc tới, hình như Thái trợ lý ở cùng khu với tôi, thuận đường tôi đưa cô đi luôn.”

 

Tôi nhìn gió nóng đang cuốn bụi đất lên ở bên ngoài, nhớ tới cái máy điều hòa trong xe Ninh Mặc, một lần nữa thỏa hiệp: “Anh đừng có nghĩ là tôi mặt dày mày dạn bám lấy anh đấy, lần này là anh tự nguyện.”

 

Hắn lạnh lùng nhìn tôi một cái, khiển trách: “Diệp Hồng Kỳ, cô dài dòng quá đi.” Đây mới là khí thế bình thường của Ninh tiểu tổng, tôi lập tức được giải thoát, ngồi xe cũng yên tâm thoải mái.

 

Điều hòa trong xe Ninh Mặc mở ra thật thoải mái, tôi ngồi suốt một đường, lúc gần tới tiểu khu, cuối cùng nhịn không nổi, ngủ ngon lành.

 

Đợi đến lúc tỉnh lại đã là nửa giờ sau.

 

Tôi vẫn còn ngái ngủ nhìn Ninh Mặc đang ngồi trên ghế lái, hắn đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ rất hoang mang, giống như có chuyện gì đang quấy nhiễu hắn.

 

Chân mày khóa lại cùng nhau thật chặt.

 

Tôi nhất thời không kịp phản ứng, vươn người qua, muốn xoa lông mày của hắn, đột nhiên hắn lại quay mặt qua, nhìn thấy tôi giơ cao tay, nhíu mày cười một tiếng: “Hồng Kỳ, ngủ mơ sao, đang ở trong xe mà!”

 

Hắn thuận tiện ấn tay tôi về.

 

Tôi cười mỉa, cẩn thận hỏi hắn: “Anh có phải có chuyện gì khó khăn đúng không, tôi thấy anh vẫn cau mày suốt?”

 

Hắn sững sờ một chút, lộ ra nụ cười đối với bạn học lúc bình thường, khiêm tốn ấm áp, cực kỳ lễ phép: “Đâu có?”

 

Được rồi, hắn lại diễn rồi!

 

Coi như là tôi quan tâm vô ích, tôi lập tức đẩy cửa xe, bước ra ngoài, Ninh Mặc cũng mở cửa xe đi theo, bước phía sau tôi nhàn nhạt giống như bổ sung: “Tôi cau mày là bởi vì đây là lần hợp tác đầu tiên của tôi, thời gian dự toán sẽ vượt quá rất nhiều!”

 

Tôi kinh ngạc quay đầu, nhìn hắn, chẳng lẽ Ninh Mặc luôn luôn làm theo ý mình đang giải thích với tôi?

 

Thôi cho qua, hắn nhất định là thiếu hụt chỗ để phát tiết, trực tiếp coi tôi như cái thùng rác, tôi nhìn hắn cười một cái, cũng khách sáo lễ độ: “Ninh tiểu tổng, chuyện này anh phải thảo luận thật tử tế với Tô tổng, nói không chừng có thể khống chế được thời gian dự toán.”

 

Tôi lần đầu tiên học tập nụ cười bình tĩnh kia của hắn, có lẽ là do không đúng cách, nụ cười có hơi vặn vẹo, Ninh Mặc nhìn nhìn, nửa ngày không lộ ra vẻ gì, đột nhiên nghiêng đầu, chui vào trong xe, vù một cái, phóng xe chạy luôn.

 

Ngay cả một câu tạm biệt cũng không có.

 

“Khốn nạn, quá không thân sĩ!” Tôi tức giận mắng!

back top