Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 38

Kết quả là sáng thứ hai tôi phải phụng bồi đồng chí Thái Kỳ đến bệnh viện kiểm tra máu, may mà kiểm tra xong, tất cả đều tốt, cái bệnh thấy máu là choáng này của Thái Kỳ, thực ra là một loại tâm lý ám thị mạnh mẽ.

 

Bác sĩ ở bệnh viện cũng đã quá quen với hắn, thấy tôi khiêng hắn qua, lời nói thành khẩn khuyên nhủ: “Cậu Thái, cậu phải đi gặp bác sĩ tâm lý đi, cứ như vậy mãi, có bao nhiêu cháo gà cũng chẳng bổ lại được đâu…”

 

Vẻ mặt Thái Kỳ buồn bực liếc trộm tôi, đoán chừng là sợ bị tôi liệt vào cái loại tâm lý không lành mạnh kia, cả buổi sáng cứ muốn nói lại thôi.

 

Tôi thấy hắn xoắn xuýt như vậy, trong lòng buồn cười, nghĩ mấy câu trấn an hắn: “Thực ra thì Thái trợ lý, trong lòng ai chẳng có chút bí mật, bởi vì chút ký ức thời niên thiếu tạo thành thói xấu, giống như nhìn nhiều cũng thành quen thôi!”

 

Thái Kỳ nghe ra là tôi đang an ủi hắn, cười mỉm, vươn tay tới nắm lấy tay tôi, nói: “Hồng Kỳ, thực ra thì cô rất cẩn thận, cũng rất săn sóc, lại luôn dùng thái độ dửng dưng để che giấu đi chút ưu điểm này, không cảm thấy thiệt thòi cho bản thân sao?”

 

A? Tôi mà tốt như hắn nói sao!

 

“Cô rất tốt!” Hắn kéo tay tôi, như tuyên thệ lặp lại một lần, đôi thấy con ngươi như lưu ly của hắn lóe lóe, như có nhu tình tràn ngập bên trong đang bồng bềnh.

 

Tôi lập tức không nhịn được, cười điên cuồng: “Thái Kỳ, anh cứ ra vẻ đi! Nhìn anh làm cái điệu bộ đó, Tô tổng bị anh túm được kiểu đấy đúng không!” Khỏi phải nói, nếu hắn mà làm điệu bộ thâm tình, chắc là không một người con gái nào có thể chạy thoát nổi, cho dù là tôi, cẩn thận như vậy mà cũng sơ sảy đạp nước mất một lúc lâu.

 

Mặt của hắn lập tức vặn vẹo, vùng vằng ngồi dậy, nhào tới cắn một phát lên cổ tôi, liều mạng cắn.

 

“Diệp Hồng Kỳ, lúc cô không mở miệng, đúng là một đứa bé ngoan, cô vừa nói, tôi liền muốn cắn chết cô!” Hắn ác độc trừng tôi.

 

Tôi đưa tay sờ sờ cổ, thiếu chút nữa khóc ra.

 

Mẹ kiếp, tôi dễ dàng lắm sao, mang chó dại đi tiêm phòng dại, còn bị chó dại cắn ngược lại một cái, lật bàn, tôi muốn bạo phát!

 

“Diệp Hồng Kỳ, mẹ cô không phải đàn bà!” Thái Kỳ ngồi trên giường bệnh vỗ vỗ miệng, nổi giận.

 

Tôi bị hắn khiến cho tức sôi người, nghiến răng nghiến lợi gầm thét: “Sao tôi lại không phải đàn bà?”

 

Hắn vỗ miệng, đáp lại:”Cô mấy ngày không tắm rồi hả, cắn một phát mồm toàn mồ hôi!”

 

Grào, tôi lập tức hóa thân thành người sói, nhào tới, ấn hắn lên trên giường cắn. Thằng nhóc này không có lương tâm, từ hôm qua đến giờ, truyền dịch đều do tôi hầu hạ, tôi làm gì có thời gian mà đi tắm.

 

Huống chi tôi đâu phải là nữ chủ trong mấy cái truyện ngựa đực kia chứ, ra mồ hồi đương nhiên là đầm đìa, tác giả của ông đây là một đứa biến thái!!! Bà ấy chỉ biết viết nữ chủ chảy mồ hôi hôi thối thôi!!! Grào, cắn chết bà….

 

Thái Kỳ vừa xoay xoay người , vừa cười đùa tránh tôi, bị tôi cắn mắt cũng nheo lại cong lên, lăn lộn khắp giường xin tha: “Ai ai ai, Hồng Kỳ, cô mà cắn nữa, sẽ nổi bật lắm, ai ai ai, buổi tối còn phải đi dự ti

 

ệc tối đấy!”

 

Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết là tôi đang nổi giận!

 

“Ư…” Tiếng phản kháng của đồng chí Thái Kỳ dần trở nên yếu ớt, tiếng phát ra so với nữ chính trong phim A còn mất hồn hơn, tôi run lên, phát lực tiếp tục cắn hắn.

 

Chờ đến lúc tôi ngừng lại, mới phát hiện ra bác sĩ và y tá đã hóa đá ở cửa, hai người nhìn chằm chằm, miệng có thể nhét vừa một quả sầu riêng.

 

Vẫn là đồng chí bác sĩ lớn tuổi hơn, kiến thức rộng rãi, ho khan một tiếng, lúng túng nói: “Ai, cậu Thái, vận động nhiều sẽ giúp kéo dài sinh mạng…”

 

Thái Kỳ che cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn lần đầu tiên ửng đỏ một mảnh, quanh co cười nói: “Dạ dạ dạ….”

 

Tôi trực tiếp lao ra xúc miệng,

 

 

(

 

╯▽╰

 

)

 

 

,đồng chí Thái Kỳ, thực ra thì anh cũng giống tôi mà thôi, cả người toàn mồ hôi á!

 

Làm xong thủ tục ra viện, mấy chuyện linh tinh, đã là hơn hai giờ chiều.

 

Tôi xách theo bộ sườn xám, định quay về tắm rửa.

 

“Hồng Kỳ, đừng về nữa, 5 giờ sẽ phải đến công ty, chúng ta tìm một chỗ, sửa sang lại một chút là được!” Thái Kỳ kéo tôi lại, chỉ chỉ đồng hồ đeo tay.

 

Tôi nghĩ nghĩ, thấy cũng có lý.

 

Thái Kỳ chọn một khách sạn hai sao, tôi phởn phơ đi theo phía sau hắn, đầu tóc bị tôi gãi cho rối bời, cô nàng tiếp tân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nhìn tôi, lại nhìn Thái Kỳ một chút, đại khái là có một loại ý nghĩ tiếc hận.

 

“Hồng Kỳ, cô lại vò đầu rồi!” Thái Kỳ quay lại nhìn tôi, thở dài một cái, kéo tay tôi, vừa đi vừa thay tôi chỉnh lại tóc.

 

Vào trong phòng, hắn chạy luôn đến nằm trên cái giường lớn, lắc lắc chân, y như đại gia vậy, nói: “Đi, tắm đi, tắm xong bổn thiếu gia tắm!”

 

Thực buồn nôn, tôi giơ chân đá hắn một phát, “Thái thiếu gia, hành nghề ở quán nào vậy?” Đầu năm nay, thiếu gia tiểu thư đều mang nghĩa xấu, tôi là lần đầu tiên thấy có người còn đem cái danh hiệu này dính trên người mình.

 

Thái Kỳ ngẩn người, ngay sau đó bó tay liếc tôi một cái, cũng giơ chân ra đá vào bắp chân tôi, cả giận nói:”Mau đi! Tắm xong thì thay quần áo đi!”

 

Chờ tôi tắm rửa xong, Thái Kỳ đã sớm tựa vào trên gối ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Tôi thấy hắn ngủ ngon lành như vậy, thực không đành lòng đánh thức hắn, đơn giản mở TV lên xem truyền hình vệ tinh.

 

“Diệp Hồng Kỳ, sao cô không gọi tôi?” Thái Kỳ giống như gặp ác mộng vậy, đột nhiên tỉnh lại, đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay, sắc mặt đại biến.

 

“Gần đến năm giờ rồi!” Hắn nổi giận đùng đùng kéo tay tôi, nhanh chóng xuống lầu tính tiền.

 

“Cũng không kịp trang điểm nữa rồi!” Hắn nhìn nhìn mặt tôi, duỗi ngón tay thay lược, giúp tôi chải chải tóc, đột nhiên khóe miệng cong lên, nói: “Thực ra thì Hồng Kỳ như vậy rất đẹp, không nhất định phải son phấn đầy mặt!”

 

Hắn kéo tay tôi, lúc đi qua hành lang công ty, tiện thể mượn hoa khôi phòng hành chính Điền Điềm son môi và phấn nền, kéo tôi, núp ở bên khoảng trống giữa hành lang, nhẹ nhàng giúp tôi tô trát.

 

Cũng không phải là trực tiếp thoa lên giúp tôi, tôi thấy Thái Kỳ dùng ngón út dính chút son môi, thay cẩn thận từng chút từng chút một thoa lên, lực đạo ngón út tương đối êm ái, chạm lên môi tôi, tôi cảm thấy mặt mình lập tức trở nên nóng bỏng.

 

“Cô đỏ mặt gì hả?” Thái Kỳ đột nhiên vui vẻ, bỏ ngón tay xuống quan sát tôi, xoay người một cái, vỗ nhẹ, “Đi đi, xem xem bản thân thế nào, tránh cho tôi đem cô biến thành Liễu Như Hoa!”

 

Tôi còn sợ hắn vẽ loạn thật, thế thì sao mà dự tiệc được.

 

 

Tôi do dự bước vào phòng vệ sinh, lúc Tiểu Cửu phòng bên cạnh đi sát qua người tôi, xoay mặt nhìn tôi một cái, thấy tôi nhìn cô ta, rất lễ phép cười một tiếng, vậy mà lại không nhận ra tôi.

 

Tôi bước tới trước gương, mở mắt nhìn, không nhịn được cười tâm đắc, đây là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm qua, tôi giống một người con gái nhất, mày liễu mắt to, mắt đen mà linh động, môi hồng nhè nhẹ, trên dưới đều mê ly, có chút ý vị không nói thành lời, xứng với một thân sườn xám ngắn vừa người, vóc người lồi lõm đầy hứng thú, gặp quỷ rồi, tôi vậy mà lại có thể có nữ nhân vị đến vậy.

 

 

(

 

╯▽╰

 

)

 

 

Lúc Thái Kỳ kéo tay tôi vào hội trường, hội trường huyên náo đột nhiên im lặng trong ba giây, tôi thấy Ninh Mặc nâng chiếc ly thủy tinh chậm rãi xoay người lại, con ngươi lập tức liền đờ đẫn.

 

“Thái Kỳ, Diệp Hồng Kỳ đâu?” Cái tên Tiễn Đạc lỗ mãng này, lúc đi ra đón vậy mà lại không nhìn ra chị đây đã biến thân thành thiếu nữ xinh đẹp vô địch, đúng là mắt mọc sau gáy.

 

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, ném qua một ánh mắt mê hoặc, mắt thấy mặt của Tiễn Đạc đã biến thành màu đỏ, hắn ho một tiếng chậm rãi quay mặt đi, ngừng lại không phẩy ba giây, đột nhiên quay đầu lại, giơ ngón tay, run rẩy kêu lên: “Diệp, Diệp Hồng Kỳ, cô là Hồng Kỳ!”

 

Tôi giẫm quả giày cao gót chín phân, từ trên cao nhìn xuống bốn phía, vô cùng đắc ý nghểnh cổ lên: “Tiễn Đạc, chị đây hôm nay có đẹp không hả?” Tiễn Đạc đỏ mặt nhìn tôi, tầm mắt từ mặt chạy tới trước ngực tôi.

 

Thái Kỳ trầm mặt, vung tay một cái, chắn trước mắt của tôi, tôi giẫm lên đôi giày cao gót kia, thiếu chút nữa đứng không vững, quay người lại giương nanh múa vuốt nhào vào trong ngực đồng chí Thái Kỳ.

 

“Diệp Hồng Kỳ, cô muốn cầu người, phải thành tâm một chút!” Thằng nhóc chết bầm này, vậy mà lại không đưa tay đỡ tôi, mặc kệ tôi kéo vạt áo hắn mà lung lay.

 

“Thái papa!” Tôi kéo vạt áo hắn, ổn định thân hình của mình, cảm thấy vô cùng oan ức.

 

Một tiếng Thái papa vừa thốt ra, ánh mắt Thái Kỳ lập tức mềm nhũn, hắn đưa tay đỡ lấy cánh tay tôi, nhân tiện sửa sang lại tóc tôi, chỉnh lại chiếc vòng ngọc trai trước cổ tôi một chút.

 

“Thái papa, tôi đói bụng!” Bữa trưa, Thái Kỳ chết cũng không cho tôi ăn, nói là sợ ảnh hưởng đến hiệu quả lúc mặc quần áo, giờ tôi đã có chút hiện tượng choáng váng.

 

Đầu váng mắt hoa, chỉ muốn chui vào trong ngực hắn.

 

Thái Kỳ vươn tay, kéo tôi từ trong ngực hắn ra, thở dài, vuốt vuốt tóc tôi nói: “Cô ngoan ngoãn đứng đây, chờ tôi, tôi đi lấy cho cô chút hoa quả vậy!”

 

Tiệc tối tự phục vụ còn chưa bắt đầu, vẫn chưa có ai bắt đầu ăn uống, tôi thấy đồng chí Thái Kỳ trắng trợn giơ nĩa, vừa gắp hoa quả, vừa càu nhàu.

 

Đoán chừng là càng nhìn càng thấy tươi mới, tôi thấy vẻ nghiêm túc của hắn, không nhịn được mà buồn cười.

 

“Hồng Kỳ….”

 

Ừ? Tôi đáp lại quay đầu, trên mặt còn mang theo nụ cười lúc nãy, mới nhìn qua một cái, nụ cười nhất thời cứng ngắc, “À, Ninh Mặc!”

 

Tròng mắt của hắn vẫn đen nhánh thâm thúy như cũ, không nhìn ra đáy lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, một thân áo sơ mi màu lam nhạt càng tôn lên vẻ tuấn dật phi phàm của hắn. Dường như hắn đã thành thục hơn hồi còn đi học, đây là mùi vị chín chắn thành thục giữa lúc một chàng trai trở thành một người đàn ông, dù chưa trưởng thành, cũng mê người trí mạng.

 

“Hôm nay cô rất đẹp!” Tôi thấy tròng mắt hắn lóe lên, lần đầu tiên từ trong mắt hắn thấy được hai chữ kinh diễm, cũng lần đầu tiên nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt hắn.

 

Tôi mím môi, nhìn ly nước trái cây trong tay hắn, hỏi hắn: “Có thể cho tôi uống trước một ngụm không, lát nữa sẽ bảo Thái trợ lý trả lại cho anh!”

 

Miệng tôi đã sớm bốc hơi, cả một đoạn đường, nước miếng của tôi đã sớm tiêu hao hết.

 

“Không cần phiền phức như vậy, cô uống trước đi!” Ninh Mặc đưa ly nước trái cây tới, tôi đón lấy ngửa cổ uống luôn, khóe mắt liếc Thái Kỳ đang liều mạng gắp đồ ăn, một hơi sặc luôn lên mũi.

 

Thằng nhóc chết tiệt kia đang lườm tôi, một cặp mắt bốc lửa hừng hực, nhắm thắng tới đây, thấy tôi nhìn hắn, trực tiếp dùng khẩu hình khiển trách tôi: Diệp Hồng Kỳ, xem đức hạnh của cô kìa!

 

Phụt… Tôi còn chưa khinh bỉ hắn hai tay cầm sáu cái đĩa thì thôi, hắn lại còn khinh bỉ tôi trước.

 

Tôi bị ho khăn sặc sụa, Ninh Mặc chần chừ một chút, vươn tay qua, kéo tôi vào giữa lồng ngực hắn, lập tức cực kỳ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi.

 

“Ninh tiểu tổng, cách xa Hồng Kỳ nhà chúng tôi xa một chút!”

 

Tôi vừa định né khỏi cánh tay của Ninh Mặc, đồng chí Thái Kỳ đã bê sáu cái đĩa nổi giận đùng đùng vọt tới, vừa đi vừa căm tức nhìn tôi, “Diệp Hồng Kỳ, cô chết qua đây cho tôi!”

 

Tôi run lên một cái, nhớ tới quỷ kế tầng tầng lớp lớp bất tận của Thái trợ lý, trong lòng run lên, khiếp sợ chạy lại phía hắn.

 

Con ngươi Ninh Mặc lập tức âm u, tay giơ ở giữa không trung, lúng túng mất mát.

 

Một lúc sau , tôi nghe thấy tiếng nói trầm buồn của hắn, giọng nói bị đè nén thật thấp, giống như mang theo chút bất lực: “Thái trợ lý, đừng có hô đến hô đi với cô ấy như vậy!” Ngừng lại một chút, hắn lại bổ sung:”Hồng Kỳ không nên bị đối xử như vậy!”

 

Tôi kinh ngạc xoay người qua chỗ khác nhìn hắn, hắn đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt mang theo vẻ mất mát, chậm rãi hạ xuống, đột nhiên dừng ở chỗ nào đó trên cổ tôi, tôi thấy vẻ mặt của hắn lập tức ứ đọng, cả khuôn mặt tái nhợt thành một mảnh, vẻ nho nhã ung dung trong dĩ vãng lập tức đóng băng, cả người tựa như đã chịu đả kích rất lớn, ngây ngốc cứng người.

 

“Hồng Kỳ…” Hắn gọi tôi, trong giọng nói có chút run rẩy, “Hồng Kỳ…”

 

Chẳng qua chỉ là gọi hai tiếng, trong lúc bất chợt, tôi lại cảm thấy hắn đã trở nên ủ rũ.

 

Tôi cùng Thái Kỳ đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau, Thái Kỳ nhỏ giọng nói với tôi: “Hồng Kỳ à, Ninh tiểu tổng đây là có triệu chứng của tắc nghẽn cơ tim đấy, đáng thương thật, tuổi còn trẻ, đã trĩ lại còn táo bón, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát nữa!”

 

Phụt… Tôi không còn gì để nói.

 

Hắn lại đau lòng:”Hay là, cô ra an ủi Ninh tiểu tổng đi, tiệc tối quan hệ hữu nghị, tâm trạng sa sút cũng không tốt lắm?”

 

Tôi nghểnh cổ, ngẩng đầu nhìn Ninh Mặc, lộ ra một nụ cười vô cùng thuần khiết: “Ninh tiểu tổng, nếu không thì ăn quả cam này đi, coi như trả lại ly nước cam vừa rồi của anh…”

 

Ninh Mặc cắn môi nhìn tôi và Thái Kỳ, hai tay từ từ nắm thành quyền, im lặng một hồi, nghiêng đầu xoay người bước ra khỏi phòng khách.

 

“Cô cái đứa xúi quẩy này, cô tưởng Ninh tiểu tổng cũng giống cô thích gặm cam trước mặt mọi người sao, mất mặt!” Thái Kỳ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi, vươn tay cướp quả cam trong tay tôi, vung tay, đưa cho đồng chí Tiễn Đạc đang ngơ ngác đứng một bên.

 

“Bổ sung vitamin C, thích hợp nhất cho người nào tiểu não bị thiếu dưỡng!”

 

Phụt… Tôi một lần nữa không chút lưu tình nào phun ra.

back top