Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 55

Ba năm sau.

 

“Diệp Hồng Kỳ, em mở điều hòa như vậy lãng phí lắm đấy!”

 

Ngoài phòng dưới năm độ, bên trong nhà hai mươi lăm độ, tôi mặc bộ đồ nhỏ ba mảnh, ngồi dưới đất chơi game, Thái Kỳ xách túi khoai, vừa vào cửa, không nhịn được cau mày.

 

Nhân tiện cúi người xuống hôn tôi một cái: “Quen với công việc mới chưa?”

 

Tôi lập tức vui vẻ, vứt điều khiển TV bắt đầu ba hoa với hắn: “Bây giờ em là quản lý vật tư nha!” Mặc dù chỉ là một công ty buôn bán xuất khẩu nho nhỏ, nhưng tôi vẫn làm thực vui vẻ.

 

Bởi vì có thể học được rất nhiều thứ.

 

Thái Kỳ cười như không cười đưa củ khoai nhỏ cho tôi, hỏi: “Vậy ngành các em có mấy người?”

 

Tên nhóc này, thật xấu, một phát bắn trúng hồng tâm, lại một lần nữa kích thích đến tâm hồn nhỏ bé của tôi, tôi cắn khoai, ấp úng: “Có chừng hai người!”

 

Thái Kỳ cuối cùng không nhịn được cười lớn: “Không không không, anh nên hỏi là cả công ty em có tổng cộng bao nhiêu người!”

 

= = cả công ty bao nhiêu người ư?

 

Vấn đề này quá sắc bén.

 

“Trừ ông chủ ra, chính là quản lý em đây!” Tôi không chịu nổi tiếng cười của hắn, cuối cùng cũng lầu bầu trả lời hắn.

 

Hắn xoa xoa đầu tôi, trấn an: “Làm vui vẻ là được rồi, cái gì không hiểu có thể hỏi anh!”

 

Rõ ràng rất mệt mỏi, mỗi ngày khi về nhà chuyện đầu tiên đều là hỏi thăm công việc của tôi, tôi nhảy máng bốn lần, lần nào cũng đều là hắn tay cầm tay dạy tôi số liệu, dạy tôi làm PPT*, dạy tôi giao tiếp quan hệ.

 

* Powerpoint

 

Hắn rất kiên nhẫn, cũng rất có năng lực quan sát, lần nào cũng khiến tôi kiếm được lợi ích không nhỏ, sự tiến bộ của tôi, người nào cũng có thể nhìn thấy.

 

“Aiz, điều hòa bật cao quá, hai người ngồi lãng phí!” Hắn cuối cùng vẫn không nhịn được, cầm điện thoại lên, bấm một chuỗi dãy số: “Bố già, qua đây xem con dâu.”

 

Phụt…. Tại sao lại chọn thời điểm như vậy chứ!

 

Tôi cùng với bề trên nhà họ Thái đến giờ vẫn chưa gặp mặt, chỉ có hai người chị của hắn lén về mời tôi đi ăn phần ăn cho trẻ em ở KFC mấy lần.

 

Tôi nhớ Thái Điền Điềm luôn thích giành phần ăn quà tặng của tôi.

 

Người nhà họ Thái, toàn là lão hồ ly cả!

 

Không biết Thái lão đầu cầm đầu đám hồ ly, là người như thế nào?

 

“Yên tâm, ba ba anh là một ông chú trung niên nho nhã đẹp trai!” Thái Kỳ gác điện thoại, cười cười nhìn tôi, “Nhưng mà, Diệp Hồng Kỳ này, em có phải nên xuống lầu mua tí thịt nướng gì đó, để cha nhắm rượu không?”

 

a, tôi theo phản xạ có điều kiện hỏi hắn: “Thói quen ăn uống của ba ba sao?”

 

Mắt hắn cười cong cong, sờ sờ đầu tôi: “Ông ấy ăn thịt, chỉ cần có thịt ăn, cái gì cũng dễ bàn!”

 

Được rồi, tôi vò vò tóc, từ trên ghế lấy ra một chiếc áo khoác ngoài kiểu quân đội, bọc mình lại, một đường chạy bình bịch xuống lầu.

 

Chạy đến bên ngoài tiểu khu, cuối cùng cũng thấy mấy gian hàng bán đồ nướng.

 

Bởi vì khí trời lạnh, người mua có vẻ ít, ông chủ phụ trách nướng thịt, béo phục phịch, vừa nướng vừa mời chào.

 

“Cái này cái này cái này….” Tôi liên tiếp chỉ vào mấy thứ, chờ ở đó.

 

Khí trời rất lạnh, thịt nướng khá là lâu.

 

Tôi nhàm chán nhìn xung quanh, đã tới giờ ăn tối, cũng chẳng còn mấy người đi lang thang ngoài đường, tôi thấy từ xa có hai người đi tới, cũng mặc áo khoác kiểu quân đội giống tôi.

 

Quấn đến run bần bật.

 

Người đi gần hơn, mặt đầy nước mũi, khuôn mặt nhăn nheo như hoa cúc. Thấy tôi mắt sáng lên, soàn soạt một cái xông tới.

 

“Người đẹp, nhìn đây này!” Hắn lập tức kéo chiếc áo khoác ra, tôi và ông chủ quán nướng đều rung động.

 

)woa, không hề đóng gói, một thỏi son dưỡng môi.

 

Ông chủ quán nướng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn. nhân tiện ngẩng đầu ưỡn ngực tự hào.

 

Tôi dùng hành động khinh bỉ hắn, theo phản xạ có điều kiện đáp lễ lại, soàn soạt một cái, cũng kéo chiếc áo quân phục ra, thẳng thắn đối diện. Ngực của ông đây còn dâng trào hơn hắn!

 

Phì… Tôi thấy hắn ngẩn người, đột nhiên nhấc chân lên chạy, “Bại lộ cuồng a….” Hắn vừa chạy vừa kêu.

 

Chắc là hưng phấn dâng trào quá mà, thời buổi này người có cùng sở thích cũng không nhiều lắm. Huống chi bên trong giới bại lộ cuồng bây giờ chắc cũng chỉ thiếu tráng sĩ thiếu nữ xinh đẹp thôi!

 

Hắn chạy được một đoạn, lại quay đầu lại, hỏi: “Cô ở khu nào vậy, tầng mấy, lần sau cùng đi chạy bộ đi?”

 

“…” Tôi hóa đá, nhớ tới bên trong vẫn đang mặc bộ đồ lót vận động ba mảnh, nhất thời im lặng.

 

Tôi nhìn thấy vị còn lại đứng đằng sau, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, âm u cười cười một tiếng, đột nhiên nhấc chân lên, đá vào bắp chân thằng bỉ ổi kia, giống như là làm gà xé phay vậy, soạt một tiếng, giật tung chiếc áo khoác ngoài kiểu quân đội của tên đó ra.

 

“Diệp Hồng Kỳ, kêu to hơn nó đi!” Tôi bây giờ mới nhìn cẩn thận, là một ông chú trung niên đẹp trai, môi hồng răng trắng, tuổi một bó, mà vẫn có mùi vị lẳng lơ như vậy.

 

Thật phong trần làm sao…

 

Phụt, nhưng mà sao ông ta biết tên tôi nhỉ.

 

Ông ta thấy tôi ngẩn người, hắc hắc cười một tiếng, nhìn tên bỉ ổi nằm trên đất nói: “Có muốn lấy lại áo không?” Dưới năm độ, con gà xe phay kia lạnh đến phát run, gật đầu lia lịa.

 

“Nói tôi biết số chứng minh, tên…”

 

Con gà xé phay kia run rẩy nói ra một chuỗi dãy số dài. Ông chú trung niên đẹp trai mở di động ra, nhấn một chuỗi dãy số, có lẽ là đi xác nhận, không lâu sau, chậm rãi ấn tắt, khen ngợi: “Không tệ không tệ, công việc của cậu rất tốt, sao lại học người ta trần chuồng chạy dông làm gì! Thiên phú không tốt, có những hành vi không thể a dua theo được!” Ông ta vừa nói vừa nhìn cây “son dưỡng môi” của tên kia.

 

“Aiz, phải nhớ khoe dài giấu ngắn!”

 

Con gà xé phay nằm trên đất lệ rơi đầy mặt.

 

“Nếu mà cậu còn chạy dông trần chuồng ở khu này, tùy tiện bại lộ thân thể, nói chuyện lung tung nữa, tôi sẽ báo số chứng minh của cậu cho công an!”

 

 

Được được được, vỗ tay, cách này rất hay!

 

“Biến!” Lời còn chưa dứt, vị kia đã túm lấy áo khoác ngoài, lẩn không thấy tăm hơi.

 

“Diệp Hồng Kỳ, áo lót rất đẹp!” Ông ta quay mặt lại cười cười nhìn tôi, có chút cảm giác quen thuộc nào đó, âm u, mà lại mang theo chút đắc ý đùa dai.

 

Tôi đề phòng nhìn ông ta, một phen nhận lấy thịt nướng của ông chủ, vèo một cái, nhấc chân chạy như điên, đồng chí Thái Kỳ, cứu mạng với, biến thái tôi không sợ, gặp phải kẻ ngoan cố thì thảm rồi.

 

Ông chú trung niên đẹp trai cất giọng kêu to: “Diệp Hồng Kỳ, ở tòa nhà nào vậy…”

 

Hô, đuổi theo kìa!

 

Tôi vừa chạy, vừa quay đầu lại nhìn, mới vừa vào cửa, đã nhào vào ngực Thái Kỳ, run run rẩy rẩy đến nói cũng không mạch lạc: “Thái ba ba, đằng sau có người quấy rối em!”

 

Thái Kỳ ngạc nhiên: “Ai vậy hả, khiêu chiến cực hạn như vậy?”

 

Hắn quay đầu nhìn qua, cười to: “Diệp Hồng Kỳ, cũng chỉ có cực phẩm họ Thái nhà anh mới coi trọng em thôi, người đuổi theo em đó chính là ông già nhà anh…”

 

Phụt…

 

Tôi nghĩ lại những lời quá khen ngợi của ông ấy lúc nãy, thiếu chút nữa rơi lệ.

 

“Aiz aiz aiz, Thái Kỳ, Hồng Kỳ nhà con, sức chân không tệ!”

 

Ông ấy thở hổn hển, chỉ vào tôi, đột nhiên hắc hắc cười với Thái Kỳ: “Áo lót vận động của con dâu, rất có hương vị!”

 

Tôi thấy mặt Thái Kỳ lập tức tối lại, hung hăng trợn mắt nhìn ông ấy một cái, đem tôi nhoáng cái đẩy vào trong nhà: “Đi, thay quần áo!”

 

, quá âm hiểm, quả nhiên là lão hồ ly nhà họ Thái.

 

“Aiz, đối xử với con gái phải dịu dàng chứ!” Thái lão hồ ly khiển trách tiểu hồ ly, nhân tiện lại một lần nữa nhiệt tình biểu dương tôi: “Aiz, Hồng Kỳ, dáng con không tệ, eo rất thon!”

 

Phụt… tôi thấy vũ trụ nhỏ của Thái Kỳ đang thiêu đốt.

 

Một hơi nuốt sạch thịt nướng tôi mua về.

 

Sau đó tay chỉ vào cửa, gầm thét: “Quay về đi, ông già Thái, không có rượu với thịt ăn đâu, mau về đi, lúc nào tam quan đứng đắn lại thì hãy tới thăm con dâu!”

 

Thái lão hồ ly lập tức liền ủ rũ, gục đầu hỏi: “Cha không đến, con cũng không mang con dâu về nhà, ngay cả kết hôn cũng không kết…”

 

Giọng điệu của Thái Kỳ thoáng mềm hơn một chút, liếc nhìn ông ta, nói: “Sắp rồi, thứ bảy tuần này định tổ chức!”

 

“Ai ai ai, PARTY long trọng chứ?” Ánh mắt ông già lập tức sáng lên lấp

 

lánh.

 

Thái Kỳ quay mặt nhìn tôi đang trốn trong góc phòng, vươn tay kéo tôi qua, vô cùng âm hiểm cười: “Con đồng ý với Hồng Kỳ rồi, phải bao cả một chỗ để cô ấy làm nơi tổ chức hôn lễ?”

 

Ông già lập tức kích động dâng trào: “Là chỗ nào?”

 

Tôi và Thái Kỳ liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Kentucky….”

 

) hơ, lão hồ ly nhà họ Thái hoàn toàn câm nín.

 

Cũng may lý trí vẫn còn: “Ài ài ài, Kentucky cũng được, mỗi người một phần ăn, nhân tiện khăn giấy cũng được miễn phí, ha ha ha, được được được, thu nhiều tiền mừng một chút là được!”

 

, được rồi, tôi thừa nhận chúng tôi cũng nghĩ vậy.

 

“Đúng rồi, Hồng Kỳ này, quay về MCU công tác đi, Thái Kỳ cần con!” Lão hồ ly cười híp mắt khuyên tôi, “Cha đã đề nghi với Thái Kỳ mười mấy lần, lần nào cũng bị nó cự tuyệt.”

 

Thái Kỳ trợn mắt với ông ấy, chặn phía trước tôi: “Hồng Kỳ sẽ không vào MCU, nếu như cha ép con nữa, con cũng bỏ MCU đi ăn máng khác luôn!”

 

Thái lão hồ ly ý còn chưa hết nhìn tôi, nhún nhún vai.

 

“Vậy cũng được, cha sẽ mua lại công ty Đức Hâm, làm chi nhánh!” Ông ta cười giảo hoạt.

 

Tôi cùng Thái Kỳ lập tức ủ rũ, công ty Đức Hâm kia chính là nơi tôi đang làm, nhỏ thì nhỏ thật, ông chủ cũng thuộc hạng siêu tốt.

 

“Hôn lễ hủy bỏ! Cụ có thể về được rồi!”

 

Lần này Thái Kỳ cuối cùng cũng nổi giận rồi, ngay trước mặt ông già đóng sầm cửa lại.

 

“Diệp Hồng Kỳ, mai chúng mình về nhà em, làm bà cốt làm thầy cúng, mặc kệ MCU của ông ấy!”

 

Ha ha ha, tôi nghĩ đến cảnh u già nhìn thấy Thái Kỳ mắt lấp lánh đầy sao, lập tức cười vui vẻ, “Ha, được! Về làm thầy cúng.”

 

Nếu cô nàng mà biết Thái Kỳ vứt chức tổng giám đốc không làm chạy về làm thầy cúng, không tấu chết hắn mới là lạ.

 

Thái Kỳ đoán chừng như cũng nghĩ đến vấn đề này, nhìn tôi cười hắc hắc: “Không về nhà em nữa, chúng ta bỏ trốn đi, để cho ông già khốn đốn ở MCU!”

 

đây là một ý kiến hay!

 

Aiz, phần tiền mừng kia, chờ ông già cưới lần hai tự mình kiếm đi! Về phần tôi và Thái Kỳ, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, chúng tôi quyết định bỏ trốn, không cử hành hôn lễ.

 

“Diệp Hồng Kỳ, em nhìn kìa…”

 

Đứng trên đỉnh Hoàng Sơn, tôi nhìn theo ngón tay của Thái Kỳ thấy cờ màu đang đón gió bên sườn núi, bao quanh một lá cờ đỏ bên trong, tung bay phấp phới, sầu triền miên.

 

“Hồng kỳ không ngã, thái kỳ bay bay, anh vĩnh viễn yêu em! Cũng giống như đám cờ màu bao xung quanh lá cờ đỏ kia vậy, vĩnh viễn che chở cho em!”

 

Rào rào, một trận gió, cuốn tung lá cờ đỏ kia rớt xuống đất, cờ màu vẫn đón gió bay phấp phới, mẹ nó chứ, thế này hơi bị kích thích người ta đấy.

 

Đồng chí Thái Kỳ nhìn nhìn mặt tôi, nhất thời hóa đá.

 

Grào, tôi vung nắm đấm, đều quăng lên đầu hắn! Đánh anh cái đồ đầu đầy tổ chim này!

 

Khốn thật, tên nhóc xúi quẩy này, học mấy tên thanh niên văn nghệ làm gì chứ!!!

back top