Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Chương 1

“Em thích anh”
Dưới cái nắng tháng mười, một thiếu nữ trong bộ váy đỏ, sau gáy vung vẩy một bím tóc đuôi ngựa cột cao, tóc mái chỉnh tề che kín cái trán, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, trong suốt khiến người ta không dám nhìn gần.
Đứng nơi đó như một ngọn lửa rực cháy, đẹp rạng rỡ. Trên gương mặt trẻ trung tràn đầy sắc thái mơ mộng, đẹp đẽ.
Triệu Hành ngẩng đầu lên kinh ngạc, sau đó bật cười. Cô bé này xem như là học sinh của anh, chính xác mà nói thì không phải xem như, anh đến thực tập tại trường chuyên cấp 3, vì nơi đó dượng anh làm hiệu trưởng, trước khi ra nước ngoài, cũng không biết phải đi đâu, đành đến đây chờ đợi, dù sao ở đây có thư viện phong phú, mặc dù là trường cấp 3 nhưng tương đối nổi tiếng.
Cô gái lớn mật đang thổ lộ trước mặt này là học sinh lớp mười, tên là Trần Quyên, là một cô bé xinh đẹp, thường cùng với một cô nhóc khác là Thời Tiêu, luôn dính với nhau, một bước không rời.
Triệu Hành nhớ tên hai cô bé này là bởi vì hoạt động đoàn với nhau, trong thời gian tựu trường có khá nhiều hoạt đồng mà anh lại thực tập ở đoàn ủy, hơn nữa hai cô nhóc này đứng bên cạnh nhau thật khó mà không làm người ta chú ý, hoàn toàn ngược lại với ngoại hình.
Thời Tiêu xinh đẹp, Trần Quyên thì rạng rỡ, giống như tên của cô, nhớ Viên Hồng đã từng nói trong “Mãn tỉnh du ký”:
“Dãy núi được tắm qua tuyết, đẹp như chùi”
Sáng rực đẹp đẽ, trầm tĩnh như nước, bùng phát như lửa. Lúc ấy Triệu Hành còn cười nói:
“Cha mẹ em đặt tên hay thật, như thơ như hoa.”
Lúc đó cô nhóc này còn đứng dậy nói:
“Tên em chẳng liên quan gì đến mấy thứ này, bởi vì hai chị họ của em một người tên là Trần Quyên, một người là Trần Nhiên, ba em bảo, con gái yêu của ông nhất định phải mạnh hơn mấy cô chị nên gọi là Trần Quyên Nhiên.
Cả phòng học cười nghiêng ngả. Đây là lần đầu tiên Triệu Hành gặp cô, sau đó anh còn phát hiện, cô nhóc nữ sinh này, luôn dùng ánh mắt ngượng ngùng mà hừng hực lén lút nhìn mình, Triệu Hành cảm thấy thú vị, chỉ cười.
Trong mắt anh, cô đúng là một nữ sinh chưa lớn, lại trắng trợn thổ lộ trước mặt mọi người như vậy, Triệu Hành cũng cảm thấy có phần lúng túng, suy nghĩ một chút, thả sách xuống, đứng lên:
“Sao lại thích tôi, em thích tôi ở điểm gì, nếu em nói được lý do, tôi sẽ suy nghĩ.”
Cô nhóc sửng sốt, đứng đần nửa ngày, suy nghĩ nát óc mà không nghĩ ra được lý do, chẳng lẽ nói bởi vì khuôn mặt phong độ trí thức của anh, vì sự u buồn lơ đãng qua những cái dơ chân nhấc tay của anh, hay vì vẻ đẹp trai, bản lĩnh vượt trội, những thứ này sao gọi là lý do được, chẳng phải con gái như thế quá hủ bại rồi.
Một lần cuối cùng là ở bên ngoài căn hộ anh thuê, lúc đó anh chuẩn bị ra nước ngoài, mọi thứ rối tung, việc gì cũng muốn làm, ngày đêm bận rộn, trường học cũng không đến nữa,không biết cô nhóc này sao lại thần thông quảng đại như vậy, tìm được đến đây.
Vừa hết năm, trời còn hơi lạnh, Triệu Hành mở cửa ra nhìn thấy ngay cô nhóc mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ nhung to sù sụ, quàng một chiếc khăn lông lá, quấn quanh khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, đôi mắt to tròn, không nói hết được sự xinh đẹp đáng yêu.
Triệu Hành mở cửa cho cô vào, cô nhóc vừa đi vào đã nhanh chóng cởi chiếc áo khoác nhung ra, bên trong chỉ mặc một chiếc váy ngắn, cổ áo thì rộng, vai hở ra hơn nửa, lộ ra đường cong mỹ miều và dây áo lót bằng tơ.
Tóc cũng thả ra, hơi quăn tự nhiên, rủ xuống, phong tình quyến rũ hơn mấy phần. Triệu Hành nhìn đi chỗ khác, ho nhẹ vài cái, vào bếp rót cho cô một cốc nước nóng.
“Hôm nay không phải ngày nghỉ, em trốn học rồi.”
Cô nhóc nghiêng nghiêng đầu cười:
“Anh không phải thầy giáo nữa, cần gì quan tâm mấy thứ này”
Nói xong, đôi mắt to đảo một vòng quanh nhà, một phòng khách bố trí gọn gàng sạch sẽ, có thể thấy người đàn ông này sống rất nề nếp. Đặt cái cốc trong tay xuống, đứng lên:
“Triệu Hành, em đến nói cho anh biết lý do em thích anh, anh đã nói, chỉ cần em nói ra, anh sẽ suy nghĩ.”
Triệu Hành giật cả mình.
“Em thích anh, không có lý do gì, thích là thích, đây chính là lý do, còn nữa, Triệu Hành, anh không được xem em như một con nhóc, em là một phụ nữ.”
Triệu Hành ngân ngẩn cả người, quần áo của cô nhóc đã tuột xuống, những tia sáng mỏng manh xuyên qua rèm cửa số chiếu lên người cô nhuộm lên một màu tươi sáng, xinh đẹp tựa một pho tượng ngọc sống.
Cô nhóc quyết đánh đến cùng, đã chuẩn bị trước, không đợi Triệu Hành từ chối, đã xông lên ôm lấy anh thật chặt:
“Em thích anh, thật đó”
Giọng nói hơi run rẩy, có lẽ cũng hơi sợ, lại dũng cảm như thế, dũng cảm đến mức Triệu Hành không muốn từ chối. Triệu Hành nhẹ nhàng xoay người ôm lấy cô, dùng vòm ngực của mình sưởi ấm cô, thân thể lạnh run run, ở trong lòng anh như bông hoa đầu cành.
Cô nhóc ngẩng đầu, ôm cổ anh, đưa môi lên, ngốc nghếch gặm cắn lung tung, như một con thú nhỏ đói bụng, kiểu tấn công không có Phương pháp như thế, lại hoàn toàn khơi dậy phản ứng nguyên thủy của Triệu Hành.
Triệu Hành có bao nhiêu, mới hai mươi tư tuổi, làm sao chịu nổi sự hấp dẫn sinh động như thế, vả lại cô nhóc này chưa bao giờ hiền lành cả, trầm luân trong bể dục, lấy tình yêu làm cớ, thuận nước đẩy thuyền…
Cho đến khi dục vọng rút đi, trở lại với lý trí, ôm cô nhóc còn vương nước mắt ở trong lòng, Triệu Hành bắt đầu suy nghĩ, có phải nên bỏ kế hoạch ra nước ngoài, ở lại đây, chờ cô lớn lên, chờ cô vào đại học, rồi bọn họ kết hôn không.
Triệu Hành là một người đàn ông, hơn nữa anh không thể phủ nhận, trong lòng cũng yêu mến cô nhóc này. Nhưng những việc cần thiết cũng phải làm, dù sao cô bé mới mười bảy tuổi, tình huống của họ hôm nay liên quan đến cả sinh mạng.
Triệu Hành đứng lên rửa mặt, mặc quần áo, đắp lại chăn cho cô nhóc vẫn đang vùi đầu ngủ, hôn một cái nhẹ nhàng lên trán.
“Nhóc ạ, em đúng là một cô nhóc hết sức phiền toái.” Mặc áo khoác ra ngoài, rẽ trái ra khỏi khu chung cư, cách không xa có một nhà thuốc, tiện thể mua chút thực phẩm về, không biết cô nhóc có thích ăn lẩu không.
Kế hoạch của Triệu Hành đâu ra đấy, nhưng lúc anh quay về, người đã đi, nhà thì trống. Để lại cho anh trừ khí lạnh còn có cái chăn xộc xệch và tờ giấy nhắn trên cửa kính, chữ cô bé rất đẹp, rồng bay phượng múa không giống nét chữ của những cô gái đẹp bình thường:
“Thật ra em đã không thích anh nữa rồi, cho nên, hẹn gặp lại.”
Triệu Hành đột nhiên cảm thấy mình hết sức buồn cười, lại còn nghĩ bỏ kế hoạch ra nước ngoài, cô nữ sinh này có lẽ dùng anh để thử sức quyến rũ của mình, con gái bây giờ, không phải có rất nhiều kiểu như vậy sao.
Triệu Hành cũng không đi tìm cô nữa, tiếp tục ra nước ngoài học, đi làm, tất cả phảng phất như nước chảy không lưu lại dấu vết. Giờ phút này gặp lại cô, Triệu Hành mới phát hiện, có lẽ cho tớ giờ mình chưa từng quên, mấy năm lặng lẽ trôi qua, cô nhóc giờ đã trưởng thành.
Vẻ đẹp rạng rỡ không tì vết đó được năm tháng gọt rũa càng thêm mê người, giơ tay nhấc chân cũng tạo nên một sự quyến rũ khó cưỡng, nhưng ánh mắt đang nhìn mình, lộ rõ sự khinh thường, thậm chí thù hận, mặc dù ít thôi, nhưng Triệu Hành cũng dễ dàng bắt được.
“Chủ tịch triệu lần này đích thân nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Worle khu vực châu Á, xin hỏi, ngài có ý định ở lại lâu dài hay không?”
Ngón tay Triệu Hành nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, cười nhạt nhìn cô:
“Tôi vốn muốn nói, xem ra Trần tiểu thư dễ quên nhỉ.”
Quyên Tử trong lòng đầy lửa giận, phút chốc cháy phừng lên, thật là nằm mơ cũng không nghĩ đến, đời này còn có thể gặp lại tên đàn ông nhỏ nhen này, năm đó cô ngu ngốc, trẻ người non dạ, nhưng bây giờ hắn còn nói những lời này, là ý gì, hay là muốn cô ngu ngốc dâng lên, cho hắn trà đạp sao.
Ánh mắt Quyên Tử ánh lên nét cười:
“Triệu tổng, phu nhân không cùng ngài trở về sao?”
Triệu Hành sững sờ, nhìn cô chằm chằm:
“Tôi chưa kết hôn, đến giờ, vẫn còn độc thân.”
Quyên Tử sững sờ, biết mình đã đi xa chủ để phỏng vấn, vội vàng điều chỉnh sắc mặt:
“Hiện nay các tập đoàn nước ngoài có xu hướng thâm nhập thì trường bán lẻ trong nước, là người phụ trách lĩnh vực bán lẻ lớn nhất của Tập đoàn Worle, tổng giám đốc khu vực Châu Á, quan điểm của ngài thế nào?”
Ánh mắt của Triệu Hành ngừng trên mặt cô một lúc mới mở miệng:
“Thực lực của tập đoàn Worle chúng tôi…”
Phỏng vấn kết thúc, Quyên Tử đứng dậy lễ phép đưa tay:
“Cảm ơn Triệu tổng trong lúc bận rộn vẫn tiếp nhận phỏng vấn của chúng tôi.”
Triệu Hành đưa tay cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói một câu:
“Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé”
Quyên Tử rút tay về cười cười:
“Xin lỗi, tôi có hẹn rồi, lần sau có cơ hội, tôi sẽ nhận Triệu Tổng”
Triệu Hành hơi mất mát, nhìn cô quay đi, đột nhiên nói một câu ngu ngốc:
“Thế nào, đã nhiều năm rồi, vẫn còn làm không biết mệt việc thử nghiệm sức quyến rũ của bản thân à?”
Thân thể Quyên Tử cứng đờ, quay đầu lại, hất tóc rất phong tình:
“Mị lực của tôi, chưa bao giờ cần thử nghiệm, Triệu tổng, hẹn gặp lại.”
Quyên Tử ra khỏi tòa nhà cao chọc trời, vừa mới xuống đến bậc thang, rắc một cái, gót giày gãy, khẽ nguyền rủa một tiếng, kẹp cả laptop lẫn tài liệu vào nách nhảy lò cò vài bước về phía trước, ngồi lên bệ đài phun nước.
Lúc cô đến đây, đài phun đã dừng, vừa ngồi xuống một cái, nước đột nhiên phun lên, hại cô ướt sũng.
Quyên Tử vội vàng cấp cứu tài liệu laptop, những thứ này còn quan trọng hơn cô nhiều, chuyển đến chỗ sạch sẽ, nhìn lại toàn thân nhếch nhác, tức giận gào lên:
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…”
Ai đi ngang qua cũng không kìm được liếc cô một cái, còn len lén cầm điện thoại chụp ảnh, đoán chừng sáng mai trên web sẽ lan truyền tin một cô gái nổi điên trước tòa cao ốc.
Quyên Tử vuốt vuốt nước trên mặt, lấy điện thoại di động ra, bấm lên cái mặt Tả Hồng, điện thoại đổ chuông mấy lần không ai nhận, Quyên Tử mắng thêm một câu:
“Lúc cần thì không nghe, thèm vào, bà đang run rẩy ở ngoài đây, đồ tinh trùng lên não khốn kiếp, không nhận đúng không, được, về sau đừng có nghĩ lên giường với bà nữa.”
Tắt điện thoại, trực tiếp tắt nguồn, nhìn đôi giày cao gót trên đất, cầm chiếc còn nguyên vẹn, gõ lên ngọn núi giả vài cái, cạch, cạch, … ra sức gõ mấy cái, nhưng nó lại bền chắc muốn chết, thật điên tiết, gõ liên tục.
Quyên Tử hận, dứt khoát cầm hai chiếc giày, giơ tay, ném tùm một cái vào trong đài phun nước, cởi tất, đi chân không, cầm đồ lên đi thẳng về phía trạm xe lửa.
Dọc đường đi, không ít người nhìn, đến 800% người đi đường liếc lại. Phải nói là con người lúc gặp xui xẻo thì uống hớp nước lạnh cũng tê răng. Đi chưa được mấy bước, chân đạp phải miếng kẹo cao su.
Quyên Tử ghê tởm cái này, ngó ngó một hồi, ngồi lên hàng rào, tìm kiếm khăn ướt trong túi xách, lật đi lật lại, một tờ cũng không còn. Thuận tay vặt một cái lá bên cạnh, cân nhắc nửa ngày cảm thấy không sạch sẽ, trong miệng lẩm bẩm mắng ông trời, mắng thượng đế, mắng quả hồng, mắng tên Triệu Hành đột nhiên xuất hiện…
Tiếng còi ô tô chói tai vang lên, Quyên Tử ngẩng đầu, ở lối đi bộ cách cô ba mét, một chiếc Maserati đời mới đang dừng, màu xanh da trời, phát sáng rực rỡ dưới ánh nắng, bên trong cửa sổ, khuôn mặt cầm thú của Triệu Hành đang cười với cô.
Quyên Tử không hề nghĩ ngợi, bốc một nắm đất giơ tay ném thẳng, bộp một tiếng, trúng đúng mui xe. Cô hài lòng đứng dậy phủi tay:
“Xem ra đầu bà đây vẫn còn tỉnh táo, chưa đến mức hỏng hết”

back top