Gót chân truyền đến một trận đau nhói, Quyên Tử cau mày, đôi giày cao gót đáng chết, sáng nay lúc đi ra ngoài không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi đôi giày này.
Phụ nữ đối với đồ giảm giá vĩnh viễn không có sức chồng cự, Quyên Tử lại càng hơn thế. Chân cô đi giầy cỡ 37 nhưng đôi cô đang đi lại là cỡ 36. Bởi vì đây là nhãn hiệu giày cô thích nhất lại chưa bao giờ giảm giá như vậy, cô không khống chế được liền mua, bây giờ miễn cưỡng đi khiến chân bị đau.
Cô mới đi một lần, rồi cất vào tủ giầy, sáng sớm hôm nay cảm thấy đôi giầy rất hợp với bộ quần áo này, mới lấy đi vào, bây giờ mới phát hiện không thoải mái.
Tả Hồng phát hiện cô có gì đó không đúng lắm, cúi đầu nhìn không khỏi thở dài, cảm thấy mình đối với cô đúng là không có biện pháp mà. Đưa tay đỡ cánh tay cô, để cô ngồi trên ghế phía sau hàng rào, còn bản thân ngồi xổm xuống, cẩn thận cởi giầy trên chân cô ra. (editor : Đời này kiếm đâu ra đàn ông tốt như vậy đâu TT)
Gót chân với ngón chân nhỏ bên hông sưng lên, tạo ra vết phỏng nước, lúc nãy còn chưa cảm thấy đau, ngón tay Tả Hồng vừa chạm vào, Quyên Tử đau đến hít mạnh môt cái, Tả Hồng tức giận nhìn cô:
"Em cứ làm điệu như vậy bị đau cũng đang đời "
Quyên Tử xem thường đạp anh, Tả Hồng trong miệng nói khó nghe nhưng lúc bắt được chân cô lại hết sức cẩn thận, giống như một ông già cằn nhằn:
"Rõ ràng là đi tìm việc, lai còn quyến rũ đàn ông, măc cái này dễ coi lắm sao. . . . ."
Dài dòng, Quyên Tử nóng nảy, chân đạp lung tung, sắp đạp phải anh lại phát hiện anh đã xoay người đưa lưng ngồi cạnh cô.
"Leo lên đi, anh cõng em, chúng ta trở về đã, xe của anh ở bên kia bãi đậu xe "
Quyên Tử hơi mím môi, lửa giận trong phút chốc biến mất, trong lòng có một thứ cảm giác âm ấm trào ra, trong nháy mắt lan tràn, nóng hổi ấm áp mà thoải mái.
Lưng Tả Hồng rất rộng mà đầy đặn, bình thường anh hay tập luyện thể dục, sáng sớm thức dậy đều chạy bộ một vòng. Thói quen này từ khi hai người ở chung một chỗ vẫn duy trì như thế, trở thành một thói quen tốt.
Không giống Quyên Tử, cô có cảm giác mình sắp béo phì rồi nên mới đi học khiêu vũ giảm cân. Quyên Tử đi học nhảy, theo một khía cạnh nào đó có cảm giác rất chuyên nghiệp.
Học sinh ở lớp khiêu vũ có đủ kiểu người, thầy giáo đều là cấp quốc gia, Quyên Tử thích múa bụng và múa Latin, để luyện cơ thể dẻo dai và giảm cân thì hai kiểu múa này là nhanh nhất. Thầy giáo còn nói thật ra cô rất hợp với múa ballet.
Những lời như vậy Quyên Tử nghe rất nhiều rồi, lúc cô học tiểu học giáo viên rất có hứng thú với môn học này, còn đề nghị cô đi cung thiếu niên học ballet, cô giáo nói cô có điều kiện tốt, quan trọng hơn là cô khả năng bẩm sinh, nói trắng ra thì là cô có thiên phú, cô giáo còn cố ý hỏi thăm nghề nghiệp cha mẹ Quyên Tử.
Quyên Tử đánh giá, cô giáo vì nghĩ nhà cô có gien di truyền nên mới muốn mình đi học, thực sự trong lòng Quyên Tử cũng muốn đi học nhưng đúng lúc trong nhà đang gặp khó khăn.
Hoạt động của cơ quan cha mẹ cô không tốt lắm, tiền lương cũng không có, công việc của cha cô là thợ nguội, lúc đó cha thường nhận làm thêm để kiếm thêm tiền sinh hoạt trợ cấp cho cả nhà. Sức khỏe mẹ cô không tốt lắm, không biết cách chi tiêu, sở thích này của cô cũng trở thành một gánh nặng cho cha mẹ.
Đây là điều tiếc nuối của cả cuộc đời cô, sau này đi làm có điều kiện cô mới dám làm theo sở thích. Học nhảy ở lớp này cô có cảm giác rất tuyệt vời, không kém dân chuyên nghiệp một chút nào. Cô giáo còn từng đề nghị cô nghỉ việc chuyên tâm học khiêu vũ, còn nói giới thiệu cô đi thi chuyên nghiệp.
Quyên Tử lúc ấy chỉ cười, cô thích khiêu vũ, nhưng dù sao thời gian đã qua lâu rồi, chỉ đơn thuần là một giấc mộng không thành, hơn nữa cô thích công việc phóng viên như hiện nay, thực sự thích.
Trong công việc cô thích cảm giác có được thành tựu, sung sướng lâm ly. Thời Tiêu từng nói tính tình của cô so với vẻ bề ngoài quả thực là một trời một vực, cứ như hai người vậy. Bên ngoài rõ ràng là là một cô gái kiều diễm xinh đẹp, bên trong lại cố chấp kiêm cường, không đáng yêu một chút nào.
Vì vậy đàn ông đều bị vẻ bề ngoài của cô hấp rất sau đó sẽ nhanh chóng phát hiện ra cô không hề dịu dàng, không đủ săn sóc. Đối với những người đàn ông như vậy Quyên Tử đều xoay người không chút do dự, so với đàn ông còn tự nhiên hơn.
Tại sao, phụ nữ phải nhường nhịn đàn ông? Pháp luật không có quy đinh nào như vậy, cô cũng không thích. Cô sống vì bản thân, sống không suy nghĩ nhiều, cho nên mới nói phụ nữ như vậy nếu đàn ông muốn giữ được thì chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn.
Chuyện này cũng với chuyện đánh giặc cũng khá giống nhau, đều phải dùng chiến lược, chiến thuật thích hợp, vừa đấm vừa xoa, khi cần thiết còn phải phát huy tinh thần vô lại, riêng chuyện này Tả Hồng có thể coi là ví dụ điển hình. Vì vậy anh mới có thể dây dưa cùng Quyên Tử lâu như vậy. Quyên Tử càng muốn tách ra anh lại càng không bỏ, hai người cứ bên nhau như vậy, bỏ cũng không xong, càng để ý càng loạn.
Tả Hồng cõng Quyên Tử, trong tay cầm đôi giầy cao gót của cô đi trên lối đi bộ. Nhìn anh như vậy nhưng không hề có chút nhếch nhác, ngược lại còn có cảm giác tuấn tú. Anh cõng cô không tốn chút sức lực nào, giống như Quyên Tử chẳng nặng một cân nào, dáng vẻ của anh tự tại phóng khoáng, rất đàn ông.
Cánh tay Quyên Tử vòng qua cổ anh, lúc đi ngang qua mấy nữ sinh thì có ánh mắt hâm mộ nhìn khiến cô không khỏi bật cười. Khi còn trẻ cô luôn ngốc ngếch đơn thuần, hiện tại đã đến tuổi này, rất khó tìm được cảm giác vui vẻ đơn thuần như vậy, chỉ là cô cảm thấy rất bình an, vào lúc này cô nằm trên lưng Tả Hồng, được anh vững vàng cõng cô cảm thấy thực sự rất bình yên.
Người đàn ông Tả Hồng này đúng là không thể không yêu, anh biết cách nịnh nọt phụ nữ, dù anh là đàn ông nhưng anh chăm sóc cô rất tốt, giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà, hầu như lo liệu tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà, có lúc nói ra thật đúng là không thể tin nổi.
Lúc mới bắt đầu, anh nói chuyện rất có kỹ xảo, dù là chuyện trên giường hay dưới giường anh đều rất lãng mạn dịu dàng, giọng nói có tình ý, là một người tình với phong độ tuyệt vời, không tìm ra một lỗi nào.
Dĩ nhiên là mới bắt đầu anh cũng không cho cô nấu cơm, càng không cho cô giặt quần áo, làm việc nhà rồi. Khi đó anh hoàn toàn không kém một thiếu gia chút nào, mười đầu ngón tay không bao giờ đụng nước, hình dung anh với từ thiếu gia cũng không hề quá đáng.
Lúc ấy dù nhìn anh tao nhã lịch sự nhưng từ bên trong lại toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, cùng cô có quan hệ cũng chỉ là tình cảm nam nữ qua loa, hai người đều rõ chuyện này, ngầm thống nhất như vậy.
Anh có vị hôn thê, mà Quyên Tử cũng có cuộc sống và công việc của riêng cô, nếu có cùng nhau cũng không liên quan. Nhưng không hiểu tại sao lại biến thành chuyện như vậy, cần thận suy nghĩ hồi lâu Quyên Tử cũng không nghĩ ra được, giống như là rất tự nhiên. Thay đổi từng chút, từng chút một.
Cho nên mới nói, thói quen là điều đáng sợ nhất, bạn có thể không nhận ra được sự thay đổi đó nhưng nó lại lặng lẽ thay đổi từ từ, từng chút từng chút một.
Quyên Tử suy nghĩ lung tung một lúc đã đi đến chỗ để xe, Tả Hồng mở cửa ghế phụ, đặt cô xuống, để túi và giầy của cô vào ghế sau, đi vòng qua cửa chính ngồi vào, nghiêng người giúp cô cài dây an toàn :
"Trong nhà có rượu cồn và kim tiêm, về nhà anh sẽ xử lý vết thương trên chân, trong vòng một tuần em đừng đi giầy cao gót."
Vặn chìa khóa, lái xe, hai người ăn ý, ai cũng không nói về thời điểm vừa rồi, bỏ qua trận cãi nhau quá khích kia.
Nói thật, trong lòng Tả Hồng thực sự thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút buồn bực. Quyên Tử nhà anh sao hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy, chẳng lẽ đúng như lời Diệp Trì nói, tính khí thay đổi tốt hơn thật.
Suy nghĩ kỹ một chút, mặc dù hai người chơi đùa vui vẻ nhưng nói cho cùng nếu như là trước kia khẳng định Quyên Tử đã đuổi anh ra khỏi cửa thế mà hôm nay vẫn ngoan ngoãn để anh cõng đi.
Tả Hồng rẽ vào con đường ở chung cư nhà bọn họ, len lén liếc người ngồi bên một cái, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, tốc độ xe cũng thẩ chậm. Vào đến chung cư, dưng xe xong lại không xuống mà nghiêng người nhìn Quyên Tử.
Dĩ nhiên là cô vô cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cô ngủ rất ngoan, khác với lúc tỉnh táo, khéo léo yên tĩnh không nói ra được.
Hôm nay cô ấy nói Vân Kha rất đẹp, trong nháy mắt trong đầu Tả Hồng xẹt qua khuôn mặt Vân Kha, nhưng trong khoảnh khắc liền biến mất. Không thể phủ nhận là Vân Kha rất xinh đẹp, nhưng Tả Hồng lại chưa từng nghĩ tới cô ấy như thế nào.
So sánh thì Vân Kha tuy đẹp nhưng cô ấy giống như đồ quý giá trong viện bảo tàng, có thể thưởng thức nhưng để lấy làm của riêng thì có lẽ không phù hợp. Mặc dù cô là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của anh nhưng Tả Hồng chưa bao giờ có một chút suy nghĩ tạp niệm nào với cô gái này,
Hơn nữa, nói đến đẹp, Tả Hồng thấy Quyên Tử nhà anh còn đẹp hơn, nói trắng ra thì đẹp là phải có sự chân thật, linh hoạt. Như vậy mới gọi là đẹp dù điều này khiến anh luôn lo lắng sợ hãi. Cô ấy giống như một hòn ngọc quý báu, phải luôn cẩn thận đề phòng người khác có ý định cướp đoạt, loại suy nghĩ này thật ngây thơ đến buồn cười.
Chợt nhớ tới lời nói hôm nay của Triệu Hành hoàn toàn là khiêu chiến với Tả Hồng anh. Người đàn ông kia thức sự không thể khinh thường, anh ta là quá khứ của Quyên Tử, Triệu Hành nghiêm túc, nghiêm túc muốn tranh giành Quyên Tử với anh.
Người đàn ông này có thực lực, hơn nữa anh ta và Quyên tử còn có một đoạn quá khứ mà Tả Hồng không biết. Mối tình đầu, người đàn ông kia rất có thể là mối tình đầu của Quyên Tử, mỗi lần nghĩ đến chuyện này Tả Hồng ghen tỵ muốn phát điên.
Anh ghen với Triệu Hành, vô cùng ghen tỵ, ghen tỵ hắn có phải đã từng có Quyên Tử, ở thời điểm đẹp nhất của cô, khi anh còn chưa biết cô thì hắn đã xen vào không. Với anh đây là đoạn ký ức của Quyên Tử mà anh không có khả năng thay đổi.
Nhưng mặc kệ bọn họ mười năm trước có vấn đề hay hiểu lầm gì thì bây giờ mười năm đã qua rồi, bây giờ Quyên Tử là của anh, là của Tả Hòng, cùng tên Triệu Hành kia một chút quan hệ cũng khồn có. Dù cho tên khốn kia có ý định gì cũng đừng hòng mơ tưởng đến.
Chuông điện thoại di động từ trong túi xách của Quyên Tử vang lên, Tả Hồng lấy ra nhìn một chút sắc mặt không khỏi căn thẳng, tên đàn ồn này đúng là âm hồn không tan mà.
"Điện thoại của ai vậy?"
Quyên Tử ngáp to, mơ màng hỏi, ánh mắt Tả Hồng lóe lên, nhanh tay ấn nút tắt máy, nhét điện thoại vào túi xách, hàm hồ nói:
"Không biết, có thể là gọi nhầm."
Tối qua Quyên Tử thật sự không ngủ được, cô phải chuẩn bị tài liệu để noppj, tên Tả Hồng cầm thú này còn theo cô không buông, tính ra cô mới ngủ được có mấy tiếng mà thôi, thế nên mới nằm trên xe ngủ gật.
Nghĩ đến chuyện này, chợt mở mắt ra, nhìn Tả Hồng trừng trừng:
"Tối hôm nay anh ngủ trên sofa, nếu không cút ngay về nhà của anh mà ở một mình đi."
Cô nói nghiến răng nghiến lợi, không chút lưu tình.
Tả Hồng dễ chịu gật đầu đồng ý:
"Được! Được! Anh ngủ trên sofa, anh ngủ trên sofa còn không được sao. . . . . ."
Phụ nữ đối với đồ giảm giá vĩnh viễn không có sức chồng cự, Quyên Tử lại càng hơn thế. Chân cô đi giầy cỡ 37 nhưng đôi cô đang đi lại là cỡ 36. Bởi vì đây là nhãn hiệu giày cô thích nhất lại chưa bao giờ giảm giá như vậy, cô không khống chế được liền mua, bây giờ miễn cưỡng đi khiến chân bị đau.
Cô mới đi một lần, rồi cất vào tủ giầy, sáng sớm hôm nay cảm thấy đôi giầy rất hợp với bộ quần áo này, mới lấy đi vào, bây giờ mới phát hiện không thoải mái.
Tả Hồng phát hiện cô có gì đó không đúng lắm, cúi đầu nhìn không khỏi thở dài, cảm thấy mình đối với cô đúng là không có biện pháp mà. Đưa tay đỡ cánh tay cô, để cô ngồi trên ghế phía sau hàng rào, còn bản thân ngồi xổm xuống, cẩn thận cởi giầy trên chân cô ra. (editor : Đời này kiếm đâu ra đàn ông tốt như vậy đâu TT)
Gót chân với ngón chân nhỏ bên hông sưng lên, tạo ra vết phỏng nước, lúc nãy còn chưa cảm thấy đau, ngón tay Tả Hồng vừa chạm vào, Quyên Tử đau đến hít mạnh môt cái, Tả Hồng tức giận nhìn cô:
"Em cứ làm điệu như vậy bị đau cũng đang đời "
Quyên Tử xem thường đạp anh, Tả Hồng trong miệng nói khó nghe nhưng lúc bắt được chân cô lại hết sức cẩn thận, giống như một ông già cằn nhằn:
"Rõ ràng là đi tìm việc, lai còn quyến rũ đàn ông, măc cái này dễ coi lắm sao. . . . ."
Dài dòng, Quyên Tử nóng nảy, chân đạp lung tung, sắp đạp phải anh lại phát hiện anh đã xoay người đưa lưng ngồi cạnh cô.
"Leo lên đi, anh cõng em, chúng ta trở về đã, xe của anh ở bên kia bãi đậu xe "
Quyên Tử hơi mím môi, lửa giận trong phút chốc biến mất, trong lòng có một thứ cảm giác âm ấm trào ra, trong nháy mắt lan tràn, nóng hổi ấm áp mà thoải mái.
Lưng Tả Hồng rất rộng mà đầy đặn, bình thường anh hay tập luyện thể dục, sáng sớm thức dậy đều chạy bộ một vòng. Thói quen này từ khi hai người ở chung một chỗ vẫn duy trì như thế, trở thành một thói quen tốt.
Không giống Quyên Tử, cô có cảm giác mình sắp béo phì rồi nên mới đi học khiêu vũ giảm cân. Quyên Tử đi học nhảy, theo một khía cạnh nào đó có cảm giác rất chuyên nghiệp.
Học sinh ở lớp khiêu vũ có đủ kiểu người, thầy giáo đều là cấp quốc gia, Quyên Tử thích múa bụng và múa Latin, để luyện cơ thể dẻo dai và giảm cân thì hai kiểu múa này là nhanh nhất. Thầy giáo còn nói thật ra cô rất hợp với múa ballet.
Những lời như vậy Quyên Tử nghe rất nhiều rồi, lúc cô học tiểu học giáo viên rất có hứng thú với môn học này, còn đề nghị cô đi cung thiếu niên học ballet, cô giáo nói cô có điều kiện tốt, quan trọng hơn là cô khả năng bẩm sinh, nói trắng ra thì là cô có thiên phú, cô giáo còn cố ý hỏi thăm nghề nghiệp cha mẹ Quyên Tử.
Quyên Tử đánh giá, cô giáo vì nghĩ nhà cô có gien di truyền nên mới muốn mình đi học, thực sự trong lòng Quyên Tử cũng muốn đi học nhưng đúng lúc trong nhà đang gặp khó khăn.
Hoạt động của cơ quan cha mẹ cô không tốt lắm, tiền lương cũng không có, công việc của cha cô là thợ nguội, lúc đó cha thường nhận làm thêm để kiếm thêm tiền sinh hoạt trợ cấp cho cả nhà. Sức khỏe mẹ cô không tốt lắm, không biết cách chi tiêu, sở thích này của cô cũng trở thành một gánh nặng cho cha mẹ.
Đây là điều tiếc nuối của cả cuộc đời cô, sau này đi làm có điều kiện cô mới dám làm theo sở thích. Học nhảy ở lớp này cô có cảm giác rất tuyệt vời, không kém dân chuyên nghiệp một chút nào. Cô giáo còn từng đề nghị cô nghỉ việc chuyên tâm học khiêu vũ, còn nói giới thiệu cô đi thi chuyên nghiệp.
Quyên Tử lúc ấy chỉ cười, cô thích khiêu vũ, nhưng dù sao thời gian đã qua lâu rồi, chỉ đơn thuần là một giấc mộng không thành, hơn nữa cô thích công việc phóng viên như hiện nay, thực sự thích.
Trong công việc cô thích cảm giác có được thành tựu, sung sướng lâm ly. Thời Tiêu từng nói tính tình của cô so với vẻ bề ngoài quả thực là một trời một vực, cứ như hai người vậy. Bên ngoài rõ ràng là là một cô gái kiều diễm xinh đẹp, bên trong lại cố chấp kiêm cường, không đáng yêu một chút nào.
Vì vậy đàn ông đều bị vẻ bề ngoài của cô hấp rất sau đó sẽ nhanh chóng phát hiện ra cô không hề dịu dàng, không đủ săn sóc. Đối với những người đàn ông như vậy Quyên Tử đều xoay người không chút do dự, so với đàn ông còn tự nhiên hơn.
Tại sao, phụ nữ phải nhường nhịn đàn ông? Pháp luật không có quy đinh nào như vậy, cô cũng không thích. Cô sống vì bản thân, sống không suy nghĩ nhiều, cho nên mới nói phụ nữ như vậy nếu đàn ông muốn giữ được thì chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn.
Chuyện này cũng với chuyện đánh giặc cũng khá giống nhau, đều phải dùng chiến lược, chiến thuật thích hợp, vừa đấm vừa xoa, khi cần thiết còn phải phát huy tinh thần vô lại, riêng chuyện này Tả Hồng có thể coi là ví dụ điển hình. Vì vậy anh mới có thể dây dưa cùng Quyên Tử lâu như vậy. Quyên Tử càng muốn tách ra anh lại càng không bỏ, hai người cứ bên nhau như vậy, bỏ cũng không xong, càng để ý càng loạn.
Tả Hồng cõng Quyên Tử, trong tay cầm đôi giầy cao gót của cô đi trên lối đi bộ. Nhìn anh như vậy nhưng không hề có chút nhếch nhác, ngược lại còn có cảm giác tuấn tú. Anh cõng cô không tốn chút sức lực nào, giống như Quyên Tử chẳng nặng một cân nào, dáng vẻ của anh tự tại phóng khoáng, rất đàn ông.
Cánh tay Quyên Tử vòng qua cổ anh, lúc đi ngang qua mấy nữ sinh thì có ánh mắt hâm mộ nhìn khiến cô không khỏi bật cười. Khi còn trẻ cô luôn ngốc ngếch đơn thuần, hiện tại đã đến tuổi này, rất khó tìm được cảm giác vui vẻ đơn thuần như vậy, chỉ là cô cảm thấy rất bình an, vào lúc này cô nằm trên lưng Tả Hồng, được anh vững vàng cõng cô cảm thấy thực sự rất bình yên.
Người đàn ông Tả Hồng này đúng là không thể không yêu, anh biết cách nịnh nọt phụ nữ, dù anh là đàn ông nhưng anh chăm sóc cô rất tốt, giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà, hầu như lo liệu tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà, có lúc nói ra thật đúng là không thể tin nổi.
Lúc mới bắt đầu, anh nói chuyện rất có kỹ xảo, dù là chuyện trên giường hay dưới giường anh đều rất lãng mạn dịu dàng, giọng nói có tình ý, là một người tình với phong độ tuyệt vời, không tìm ra một lỗi nào.
Dĩ nhiên là mới bắt đầu anh cũng không cho cô nấu cơm, càng không cho cô giặt quần áo, làm việc nhà rồi. Khi đó anh hoàn toàn không kém một thiếu gia chút nào, mười đầu ngón tay không bao giờ đụng nước, hình dung anh với từ thiếu gia cũng không hề quá đáng.
Lúc ấy dù nhìn anh tao nhã lịch sự nhưng từ bên trong lại toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, cùng cô có quan hệ cũng chỉ là tình cảm nam nữ qua loa, hai người đều rõ chuyện này, ngầm thống nhất như vậy.
Anh có vị hôn thê, mà Quyên Tử cũng có cuộc sống và công việc của riêng cô, nếu có cùng nhau cũng không liên quan. Nhưng không hiểu tại sao lại biến thành chuyện như vậy, cần thận suy nghĩ hồi lâu Quyên Tử cũng không nghĩ ra được, giống như là rất tự nhiên. Thay đổi từng chút, từng chút một.
Cho nên mới nói, thói quen là điều đáng sợ nhất, bạn có thể không nhận ra được sự thay đổi đó nhưng nó lại lặng lẽ thay đổi từ từ, từng chút từng chút một.
Quyên Tử suy nghĩ lung tung một lúc đã đi đến chỗ để xe, Tả Hồng mở cửa ghế phụ, đặt cô xuống, để túi và giầy của cô vào ghế sau, đi vòng qua cửa chính ngồi vào, nghiêng người giúp cô cài dây an toàn :
"Trong nhà có rượu cồn và kim tiêm, về nhà anh sẽ xử lý vết thương trên chân, trong vòng một tuần em đừng đi giầy cao gót."
Vặn chìa khóa, lái xe, hai người ăn ý, ai cũng không nói về thời điểm vừa rồi, bỏ qua trận cãi nhau quá khích kia.
Nói thật, trong lòng Tả Hồng thực sự thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút buồn bực. Quyên Tử nhà anh sao hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy, chẳng lẽ đúng như lời Diệp Trì nói, tính khí thay đổi tốt hơn thật.
Suy nghĩ kỹ một chút, mặc dù hai người chơi đùa vui vẻ nhưng nói cho cùng nếu như là trước kia khẳng định Quyên Tử đã đuổi anh ra khỏi cửa thế mà hôm nay vẫn ngoan ngoãn để anh cõng đi.
Tả Hồng rẽ vào con đường ở chung cư nhà bọn họ, len lén liếc người ngồi bên một cái, ánh mắt dần trở nên nhu hòa, tốc độ xe cũng thẩ chậm. Vào đến chung cư, dưng xe xong lại không xuống mà nghiêng người nhìn Quyên Tử.
Dĩ nhiên là cô vô cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cô ngủ rất ngoan, khác với lúc tỉnh táo, khéo léo yên tĩnh không nói ra được.
Hôm nay cô ấy nói Vân Kha rất đẹp, trong nháy mắt trong đầu Tả Hồng xẹt qua khuôn mặt Vân Kha, nhưng trong khoảnh khắc liền biến mất. Không thể phủ nhận là Vân Kha rất xinh đẹp, nhưng Tả Hồng lại chưa từng nghĩ tới cô ấy như thế nào.
So sánh thì Vân Kha tuy đẹp nhưng cô ấy giống như đồ quý giá trong viện bảo tàng, có thể thưởng thức nhưng để lấy làm của riêng thì có lẽ không phù hợp. Mặc dù cô là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của anh nhưng Tả Hồng chưa bao giờ có một chút suy nghĩ tạp niệm nào với cô gái này,
Hơn nữa, nói đến đẹp, Tả Hồng thấy Quyên Tử nhà anh còn đẹp hơn, nói trắng ra thì đẹp là phải có sự chân thật, linh hoạt. Như vậy mới gọi là đẹp dù điều này khiến anh luôn lo lắng sợ hãi. Cô ấy giống như một hòn ngọc quý báu, phải luôn cẩn thận đề phòng người khác có ý định cướp đoạt, loại suy nghĩ này thật ngây thơ đến buồn cười.
Chợt nhớ tới lời nói hôm nay của Triệu Hành hoàn toàn là khiêu chiến với Tả Hồng anh. Người đàn ông kia thức sự không thể khinh thường, anh ta là quá khứ của Quyên Tử, Triệu Hành nghiêm túc, nghiêm túc muốn tranh giành Quyên Tử với anh.
Người đàn ông này có thực lực, hơn nữa anh ta và Quyên tử còn có một đoạn quá khứ mà Tả Hồng không biết. Mối tình đầu, người đàn ông kia rất có thể là mối tình đầu của Quyên Tử, mỗi lần nghĩ đến chuyện này Tả Hồng ghen tỵ muốn phát điên.
Anh ghen với Triệu Hành, vô cùng ghen tỵ, ghen tỵ hắn có phải đã từng có Quyên Tử, ở thời điểm đẹp nhất của cô, khi anh còn chưa biết cô thì hắn đã xen vào không. Với anh đây là đoạn ký ức của Quyên Tử mà anh không có khả năng thay đổi.
Nhưng mặc kệ bọn họ mười năm trước có vấn đề hay hiểu lầm gì thì bây giờ mười năm đã qua rồi, bây giờ Quyên Tử là của anh, là của Tả Hòng, cùng tên Triệu Hành kia một chút quan hệ cũng khồn có. Dù cho tên khốn kia có ý định gì cũng đừng hòng mơ tưởng đến.
Chuông điện thoại di động từ trong túi xách của Quyên Tử vang lên, Tả Hồng lấy ra nhìn một chút sắc mặt không khỏi căn thẳng, tên đàn ồn này đúng là âm hồn không tan mà.
"Điện thoại của ai vậy?"
Quyên Tử ngáp to, mơ màng hỏi, ánh mắt Tả Hồng lóe lên, nhanh tay ấn nút tắt máy, nhét điện thoại vào túi xách, hàm hồ nói:
"Không biết, có thể là gọi nhầm."
Tối qua Quyên Tử thật sự không ngủ được, cô phải chuẩn bị tài liệu để noppj, tên Tả Hồng cầm thú này còn theo cô không buông, tính ra cô mới ngủ được có mấy tiếng mà thôi, thế nên mới nằm trên xe ngủ gật.
Nghĩ đến chuyện này, chợt mở mắt ra, nhìn Tả Hồng trừng trừng:
"Tối hôm nay anh ngủ trên sofa, nếu không cút ngay về nhà của anh mà ở một mình đi."
Cô nói nghiến răng nghiến lợi, không chút lưu tình.
Tả Hồng dễ chịu gật đầu đồng ý:
"Được! Được! Anh ngủ trên sofa, anh ngủ trên sofa còn không được sao. . . . . ."