Editor: NHÂN MÃ
Tả Hồng ở dưới tầng nhìn thấy xe nhà mình, cũng biết là mẹ anh đến. Trong lòng Tả Hồng rất rõ ràng, mẹ anh và Quyên Tử chính là oan gia mấy đời nối tiếp nhau, người nào cũng đều nhìn không thuận mắt người kia, nên anh vội vàng chạy mấy bước lên tầng, vừa mở cửa đã nghe thấy những câu nói kia.
Mặc dù anh cũng hiểu nhất định là trước mặt cô mẹ anh đã nói những lời không xuôi ta, nếu không Quyên Tử cũng sẽ không nói những lời nói chua ngoa khó nghe như vậy, nhưng dù sao mẹ anh cũng là người lớn, dù bà có lỗi trước, nhưng người nhỏ tuổi mà nói người lớn tuổi như vậy cũng là không đúng, huống chi, Quyên Tử lại chọc đúng nỗi đau của mẹ anh.
Năm đó anh còn nhỏ, nhưng vẫn thừa đủ sức nhớ một ít chuyện cũ, ân oán đời trước, anh không có quyền bình luận đúng sai, nhưng Quyên Tử nói mẹ anh như vậy, thì đúng là không nên, cho nên anh muốn cô nói xin lỗi, lại quên mất tính tình Quyên Tử thà rằng chịu thiệt cũng không cúi đầu, đụng vào bức tường chắn cũng không quay đầu lại, cứng đối cứng, dù phải thua cũng không thể nghi ngờ.
Quyên Tử nhìn hai mẹ con họ một chút, nhìn mẹ anh muốn giả vờ ngất xỉu, lại nhìn con trai bà với dáng vẻ chính nghĩa làm chỗ dựa cho mẹ mình.
Quyên Tử cảm giác chuyện này quả thật quá hoang đường, quá buồn cười, hai mẹ con nhà này không biết đây nào nơi nào sao, tìm đến cửa mắng cô đê tiện, cô mắng trả lại, con trai bà ta lại đến bắt mình xin lỗi.
Ngươi mời ta một thước, ta mời ngươi một trượng, đây là lời cha Quyên Tử răn dạy, nhưng ngươi tát ta một cái, ta còn đem nốt bên kia mặt cho ngươi đánh, Quyên Tử không có ngu như vậy nha, cách làm của Quyên Tử là ngươi đánh ta một tát, ít nhất ta cũng phải dùng cả hai bàn tay đánh trở lại mới coi là đủ vốn, tại sao ta phải nhịn, lão yêu bà đó có quan hệ gì với cô? Tả Hồng kia là cái khỉ gì?
Quyên Tử chợt phát hiện, có lẽ vì mình dần dần mềm yếu, cho nên Tả Hồng liền bắt đầu càng ngày càng cứng rắn, quan hệ của hai người đã sớm chạm đến ranh giới cuối cùng của Quyên Tử, chỉ là cô cố chấp không chú ý mà thôi.
Đối mặt với mẹ con họ như vậy, Quyên Tử chợt nở nụ cười quỷ dị. Thấy nụ cười này, Tả Hồng cũng biết là nguy rồi, nhưng không đợi anh kịp phản ứng, Quyên Tử đã đi mấy bước xông ra mở cửa, giơ tay lên chỉ: «Đây là nhà tôi, các người cút ra ngoài cho tôi."
«Tiểu Hồng, con xem đi! Là đồ đàn bà như thế nào, con mở mắt ra xem một chút đi!"
Bà Tả sống đến tận ngày hôm nay cũng chưa bao giờ bị người ta xua đuổi thẳng mặt như vậy, mặt lúc tím xanh lại một hồi trắng bệch, giận dữ đến mức quở trách Tả Hồng.
«Mẹ, mẹ bớt tranh cãi một tí! Không phải con đang nói Quyên Tử xin lỗi mẹ sao? Mẹ là người lớn nhưng cũng có lỗi, em cùng người lớn nói chuyện như vậy cũng không đúng!"
Quyên Tử hờ hững nhìn anh, căn vản là lười phải nói nhảm cùng anh : «Không nghe tôi nói sao? Tôi bảo anh biến, mang theo mẹ anh, cút ngay!"
Lửa giận trong lòng Tả Hồng cũng nổi lên, anh không biết bao nhiêu lần bỏ hết tôn nghiêm, còn thiếu quỳ xuống cho cô, để cô cùng mẹ anh hòa hảo một lần, làm sao lại khó như vậy.
Tả Hồng bình tĩnh nhìn cô, lần đầu tiên ánh mắt anh nghiêm nghị mà quyết tuyệt: «Hiện tại có phải là em đuổi anh đi, anh cũng sẽ không về nữa, em nghĩ như vậy là tốt lắm sao?"
Quyên Tử chợt cười ha ha ha, lúc nào thì người đàn ông này có thể không chút kiêng kỵ dùng những thứ này uy hiếp cô, Quyên Tử cô lúc nào thì lại rơi vào tỉnh cảnh bi thảm như vậy rồi hả?
Quyên Tử ngẩng cao đầu lên, từng chữ từng chữ, mở miệng nói rõ ràng khác thường: «Cầu cũng không được, hiện tại mang theo mẹ anh cút ra khỏi nhà tôi…."
Cửa sau lưng vang lên tiếng cạch đóng lại, sắc mặt Tả Hồng tái xanh, người phụ nữ này thế mà làm thật, một chút thể diện cũng không để lại cho anh. Ngược lại mẹ Tả Hồng lại vô cùng vui mừng, xuống dưới tầng, Tả Hồng đỡ mẹ anh lên xe, bà Tả kéo anh lại: «Con và mẹ cùng nhau về nhà."
Trên mặt Tả Hồng có chút chần chờ, bà Tả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: «Cô ta căn bản cũng không nói con quay lại, cô ta đối xử với mẹ thế nào, mẹ nhịn được, nhưng đối với con mà cũng có thể như vậy, con còn có cái gì mà không bỏ được? Đi, cùng mẹ về nhà, cha con gần đây sức khỏe không tốt, thường nhắc đến con…. Con cũng nên về thăm nhà một chút đi?"
Tả Hồng do dự một chút, liền bị mẹ anh kéo vào trong xe. Anh nghĩ hay là cứ như vậy suy nghĩ một chút cũng tốt, anh và Quyên Tử đều cần tỉnh táo lại để suy nghĩ, có chút chuyện như vậy, đầu một chuyện, cuối một chuyện, cũng là chuyện sớm hay muộn. Nếu như cô quyết định không cần đứa bé, không cần anh, như vậy anh phải làm gì đây? Anh cũng cần suy nghĩ thật kỹ, lâu như vậy, anh thật sực có chút kiệt sức, sao anh lại gặp phải người phụ nữ như vậy chứ?
Quyên Tử đứng ở cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra nhìn, dưới tầng Tả Hồng đỡ mẹ anh lên xe, nghênh ngang rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng chua chát. Cuối cùng vẫn có kết cục như vậy, vừa bắt đầu cứ cho rằng sẽ tốt lắm, cô nên vui mừng mới phải! Rốt cuộc cũng bỏ được tên Tả Hồng dính như keo da trâu này, cô nên cất giọng cười sung sướng mới phải, nhưng sao trong lòng lại khó chịu như vậy chứ?
«Pằng!" Quyên Tử giơ tay lên tự tay tát chính mình: «Ngươi là đồ không có tiền đồ ! Đàn ông có thừa, anh ta đi đúng lúc lắm, mày còn khôn muốncái gì ? mày còn khổ sở cái gì?"
Quyên Tử xoay người lại, đột nhiên cảm thấy trong nhà lạnh tanh có chút không chịu nổi, ôm cánh tay vào phòng ngủ, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, cảm thấy quá mệt mỏi rồi, nhưng cô không ngủ được, cô nên làm gì đây, chuyện nhà họ Mạc, công việc của cô, đứa bé trong bụng….. Một đống hỗn loạn.
Quyên Tử mở mắt ra ngồi dậy, có gì khó khăn có thể làm khó cô? Giải quyết từng người một ! Trước đây Quyên Tử làm sao sống được thì sau này vẫn sẽ sống như vậy. Cô tìm điện thoại di động, gọi cho chị Chu….
Chị Chu thả dao nĩa trong tay xuống, nhìn Quyên Tử đối diện nuốt không trôi bát mì, chị nói: «Em thật gầy quá, có phải là bị bệnh hay không? Thân thể là của mình, nhớ đi bệnh viện kiểm tra một chút."
Quyên Tử cầm khăn ăn lau khóe miệng xong để xuống: «Em không sao, em muốn hỏi cơ hội lần trước mà chị nói, bây giờ có còn không?"
Chị Chu chau mày: «Mặc dù đó là cơ hội tốt, nhưng không phải em nói tạp chí Thương Mại còn khó có được hơn, điều này cả chị và em đều biết mà."
Quyên Tử cười khổ: «Em muốn từ chức."
Chị Chu nhìn cô một lúc lâu: «Có thể nói cho chị biết tại sao không?"
Quyên Tử lắc đầu một cái: «Chị đừng hỏi nữa, tóm lại em muốn thay đổi môi trường."
Chị Chu gật đầu một cái: «Đương nhiên là không có vấn đề, dù sao với năng lực của em, có thể đi giúp một tay thì tốt quá, chỉ là, chuyện ở đây em có bỏ được không?"
Quyên Tử gật đầu: «Đương nhiên không có vấn đề gì, sức khỏe cha em không tốt đã có mẹ em, còn có hàng xóm mấy chục năm cạnh nhà em chăm sóc. Mà thành phố bên cạnh cũng không phải là rất xa, lái xe một tiếng đồng hồ là có thể trở về rồi."
Chị Chu hơi trầm ngâm: «Em vẫn biết mình làm gì chứ, nếu như quyết định rồi, thì chị ủng hộ em."
Ngày thứ hai, Quyên Tử gửi đơn xin từ chức, về nhà nói qua với cha mẹ, phải đi thành phố bên cạnh.
Kể từ sau khi Quyên Tử tốt nghiệp đại học, vợ chồng Trần Quốc Hoa đều không quản chuyện công việc và cuộc sống của con gái. Con gái ông bà kiên cường độc lập, hai vợ chồng ông bà cảm thấy dù con gái quyết định làm gì thì cũng đều đúng, bọn họ ủng hộ. Cho nên, dù họ có là cha mẹ nuôi thì Quyên Tử vẫn làm theo cảm tính trước đây.
Buổi chiều ngày thứ hai Quyên Tử đã đến thành phố bên cạnh.
Bạn học của chị Chu là một người HongKong giàu có, họ Lương, mọi người gọi anh ta là Lương Sinh, nghe nói cả nhà anh ta đều khỏi nghiệp bằng nghề báo chí, vì vậy mở một tòa soạn cũng là chuyện đương nhiên.
Quyên Tử đến đây đúng lúc tiếp nhận công việc của phòng thương mại, mặc dù diện tích kém hơn nhiều so với tạp chí THương mại nhưng Quyên Tử có thể xưng bá một phương, cũng coi như là một cơ hội để rèn luyện.
Phía sau công ty có dãy nhà trọ, Lương Sinh giúp cô tìm nhà, chỗ này không lớn nhưng rất sạch sẽ, giá tiền cũng không đắt, Quyên Tử rất hài lòng, ít nhất nơi này rất thanh tĩnh, có thể tránh người, ví dụ như mẹ ai đó quấy rầy.
Quyên Tử kéo rèm cửa số phòng ngủ, phía dưới có ánh đèn bên dòng sông uốn khúc, từ bên này nhìn sang, trong nháy mắt Quyên Tử vẫn có cảm giác như vẫn còn ở trong chính nhà mình.
Hoảng hốt một lúc lâu, Quyên Tử không khỏi bật cười, mới không bao lâu, cô thế nào lại nhớ nhà rồi hả ? Trước kia cô đều thích đi khắp nơi, ghét nhất là ở nhà.
Giơ tay lên sờ sờ bụng, một chút cũng không cảm giác được dấu hiệu của một sinh mệnh, bình thản yên tĩnh, cho nên, nên chọn thời điểm chưa có dấu hiệu gì mà giải quyết, có lẽ là lựa chọn sáng suốt nhất !
Quyên Tử dùng hết sức khắc chế đi những cảm xúc mờ ảo không ngừng xông lên, cố chấp nghĩ, nếu không có đứa bé, cô và Tả Hồng kết thúc mọi chuyện hoàn toàn rồi.
Chỉ là, từ ngày đó bọn họ đã kết thúc rồi. Cô làm tốt lắm, anh cũng không giống như trước đây quay đầu lại dây dưa với cô, có lẽ anh ấy cũng mệt mỏi, chán ghét cô cố tình gây sự, chán ghét việc phải dụ dỗ cô, chán ghét nấu cơm, làm việc nhà cho cô. Anh vốn là đại thiếu gia phong lưu náo nhiệt, sao có thể để cô sai bảo thành một người đàn ồn ngu ngốc được, có lẽ là đã sớm chán ghét mình.
Quyên Tử lắc đầu một cái, cảm giác mình vô cùng buồn cười, đã nói dứt khoát cắt đứt với anh, nhưng lại cứ nhớ đến anh, cũng cảm thấy bản thân mình thật không có tiền đồ. Nhưng cô phát hiện cô không thể khống chế được, thói quen thật sự là việc đáng sợ, không thể nhận ra rằng, Tả Hồng đã biến cô trở thành một cô gái không dứt khoát.
Ngày mai sẽ tốt thôi, ngày mai sẽ quên hết, quên không còn chút nào. Cô đã hẹn làm phẫu thuật ngày mai, nghe nói kỹ thuật mới không đau, không làm chậm trễ công việc, ngủ một giấc, đứa bé trong bụng sẽ biến mất, đúng là kỹ thuật tốt. Từ ngày mai trở đi, cô và Tả Hồng một chút liên quan cũng không còn.
Có lẽ cha anh muốn gặp đứa bé kia, con gái của vợ cux. Đối với ân oán đời trước, Tả Hồng không rõ ràng lắm, chỉ biết là cha mẹ tái hôn, hơn nữa sau khi cha cùng vợ cũ ly hôn thì mang theo con gái, cũng không nhận cha, nhiều năm như vậy cũng không có liên lạc.
Tả Hồng biết cha anh không quên được. Có một lần khi vào trong thư phòng của cha, thấy trong sách kẹp ảnh chụp gia đình đã cũ, không phải anh và mẹ, là cha và một người phụ nữ khác, người phụ nữ trong ảnh không xinh đẹp bằng mẹ, nhưng nhìn qua cũng rất hiền lành, bọn họ còn ôm một cô gái trên đùi, tết tóc hai bím.
Tả Hồng đoán có lẽ cha cùng vợ cũ và con gái. Tả Hồng nghĩ, có nên tìm đến người chị gái chưa từng gặp mặt này, để choc ha anh được gặp mặt, giải tỏa tâm sự trong lòng, có lẽ có lợi cho sự phục hồi sức khỏe của ông. Ai ngờ vừa nói cho mẹ anh, bà liền phản đối kịch liệt, nói thẳng với anh là nuôi dưỡng anh mà anh lại nghĩ cho người ngoài.
Có lúc Tả Hồng cũng cảm thấy mẹ anh có chút không thể giải thích nổi, cái gì mà người ngoài ? Nói cho cùng thì đó cũng là người chảy cùng một dòng máu với anh, trước kia khi chưa có đứa bé, Tả Hồng còn chưa có cảm giác gì, bây giờ tự nhiên có đứa bé, Tả Hồng phát hiện, làm cha, không có một người nào là không muốn gặp con của mình.
Cái loại tình thân máu mủ đó dù như thế nào cũng không thể vứt bỏ, nghĩ đến đứa bé của mình, trong lòng Tả Hồng lại mềm như bông vải, anh cảm thấy Quyên Tử lần này Quyên Tử nhà anh cũng sẽ suy nghĩ ra, dù sao đó là con của anh và cô, là huyết mạch của bọn họ, kéo dài tính mạng của họ, suy nghĩ như vậy anh cũng thấy rất vui vẻ.
Tả Hồng ở dưới tầng nhìn thấy xe nhà mình, cũng biết là mẹ anh đến. Trong lòng Tả Hồng rất rõ ràng, mẹ anh và Quyên Tử chính là oan gia mấy đời nối tiếp nhau, người nào cũng đều nhìn không thuận mắt người kia, nên anh vội vàng chạy mấy bước lên tầng, vừa mở cửa đã nghe thấy những câu nói kia.
Mặc dù anh cũng hiểu nhất định là trước mặt cô mẹ anh đã nói những lời không xuôi ta, nếu không Quyên Tử cũng sẽ không nói những lời nói chua ngoa khó nghe như vậy, nhưng dù sao mẹ anh cũng là người lớn, dù bà có lỗi trước, nhưng người nhỏ tuổi mà nói người lớn tuổi như vậy cũng là không đúng, huống chi, Quyên Tử lại chọc đúng nỗi đau của mẹ anh.
Năm đó anh còn nhỏ, nhưng vẫn thừa đủ sức nhớ một ít chuyện cũ, ân oán đời trước, anh không có quyền bình luận đúng sai, nhưng Quyên Tử nói mẹ anh như vậy, thì đúng là không nên, cho nên anh muốn cô nói xin lỗi, lại quên mất tính tình Quyên Tử thà rằng chịu thiệt cũng không cúi đầu, đụng vào bức tường chắn cũng không quay đầu lại, cứng đối cứng, dù phải thua cũng không thể nghi ngờ.
Quyên Tử nhìn hai mẹ con họ một chút, nhìn mẹ anh muốn giả vờ ngất xỉu, lại nhìn con trai bà với dáng vẻ chính nghĩa làm chỗ dựa cho mẹ mình.
Quyên Tử cảm giác chuyện này quả thật quá hoang đường, quá buồn cười, hai mẹ con nhà này không biết đây nào nơi nào sao, tìm đến cửa mắng cô đê tiện, cô mắng trả lại, con trai bà ta lại đến bắt mình xin lỗi.
Ngươi mời ta một thước, ta mời ngươi một trượng, đây là lời cha Quyên Tử răn dạy, nhưng ngươi tát ta một cái, ta còn đem nốt bên kia mặt cho ngươi đánh, Quyên Tử không có ngu như vậy nha, cách làm của Quyên Tử là ngươi đánh ta một tát, ít nhất ta cũng phải dùng cả hai bàn tay đánh trở lại mới coi là đủ vốn, tại sao ta phải nhịn, lão yêu bà đó có quan hệ gì với cô? Tả Hồng kia là cái khỉ gì?
Quyên Tử chợt phát hiện, có lẽ vì mình dần dần mềm yếu, cho nên Tả Hồng liền bắt đầu càng ngày càng cứng rắn, quan hệ của hai người đã sớm chạm đến ranh giới cuối cùng của Quyên Tử, chỉ là cô cố chấp không chú ý mà thôi.
Đối mặt với mẹ con họ như vậy, Quyên Tử chợt nở nụ cười quỷ dị. Thấy nụ cười này, Tả Hồng cũng biết là nguy rồi, nhưng không đợi anh kịp phản ứng, Quyên Tử đã đi mấy bước xông ra mở cửa, giơ tay lên chỉ: «Đây là nhà tôi, các người cút ra ngoài cho tôi."
«Tiểu Hồng, con xem đi! Là đồ đàn bà như thế nào, con mở mắt ra xem một chút đi!"
Bà Tả sống đến tận ngày hôm nay cũng chưa bao giờ bị người ta xua đuổi thẳng mặt như vậy, mặt lúc tím xanh lại một hồi trắng bệch, giận dữ đến mức quở trách Tả Hồng.
«Mẹ, mẹ bớt tranh cãi một tí! Không phải con đang nói Quyên Tử xin lỗi mẹ sao? Mẹ là người lớn nhưng cũng có lỗi, em cùng người lớn nói chuyện như vậy cũng không đúng!"
Quyên Tử hờ hững nhìn anh, căn vản là lười phải nói nhảm cùng anh : «Không nghe tôi nói sao? Tôi bảo anh biến, mang theo mẹ anh, cút ngay!"
Lửa giận trong lòng Tả Hồng cũng nổi lên, anh không biết bao nhiêu lần bỏ hết tôn nghiêm, còn thiếu quỳ xuống cho cô, để cô cùng mẹ anh hòa hảo một lần, làm sao lại khó như vậy.
Tả Hồng bình tĩnh nhìn cô, lần đầu tiên ánh mắt anh nghiêm nghị mà quyết tuyệt: «Hiện tại có phải là em đuổi anh đi, anh cũng sẽ không về nữa, em nghĩ như vậy là tốt lắm sao?"
Quyên Tử chợt cười ha ha ha, lúc nào thì người đàn ông này có thể không chút kiêng kỵ dùng những thứ này uy hiếp cô, Quyên Tử cô lúc nào thì lại rơi vào tỉnh cảnh bi thảm như vậy rồi hả?
Quyên Tử ngẩng cao đầu lên, từng chữ từng chữ, mở miệng nói rõ ràng khác thường: «Cầu cũng không được, hiện tại mang theo mẹ anh cút ra khỏi nhà tôi…."
Cửa sau lưng vang lên tiếng cạch đóng lại, sắc mặt Tả Hồng tái xanh, người phụ nữ này thế mà làm thật, một chút thể diện cũng không để lại cho anh. Ngược lại mẹ Tả Hồng lại vô cùng vui mừng, xuống dưới tầng, Tả Hồng đỡ mẹ anh lên xe, bà Tả kéo anh lại: «Con và mẹ cùng nhau về nhà."
Trên mặt Tả Hồng có chút chần chờ, bà Tả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: «Cô ta căn bản cũng không nói con quay lại, cô ta đối xử với mẹ thế nào, mẹ nhịn được, nhưng đối với con mà cũng có thể như vậy, con còn có cái gì mà không bỏ được? Đi, cùng mẹ về nhà, cha con gần đây sức khỏe không tốt, thường nhắc đến con…. Con cũng nên về thăm nhà một chút đi?"
Tả Hồng do dự một chút, liền bị mẹ anh kéo vào trong xe. Anh nghĩ hay là cứ như vậy suy nghĩ một chút cũng tốt, anh và Quyên Tử đều cần tỉnh táo lại để suy nghĩ, có chút chuyện như vậy, đầu một chuyện, cuối một chuyện, cũng là chuyện sớm hay muộn. Nếu như cô quyết định không cần đứa bé, không cần anh, như vậy anh phải làm gì đây? Anh cũng cần suy nghĩ thật kỹ, lâu như vậy, anh thật sực có chút kiệt sức, sao anh lại gặp phải người phụ nữ như vậy chứ?
Quyên Tử đứng ở cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra nhìn, dưới tầng Tả Hồng đỡ mẹ anh lên xe, nghênh ngang rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng chua chát. Cuối cùng vẫn có kết cục như vậy, vừa bắt đầu cứ cho rằng sẽ tốt lắm, cô nên vui mừng mới phải! Rốt cuộc cũng bỏ được tên Tả Hồng dính như keo da trâu này, cô nên cất giọng cười sung sướng mới phải, nhưng sao trong lòng lại khó chịu như vậy chứ?
«Pằng!" Quyên Tử giơ tay lên tự tay tát chính mình: «Ngươi là đồ không có tiền đồ ! Đàn ông có thừa, anh ta đi đúng lúc lắm, mày còn khôn muốncái gì ? mày còn khổ sở cái gì?"
Quyên Tử xoay người lại, đột nhiên cảm thấy trong nhà lạnh tanh có chút không chịu nổi, ôm cánh tay vào phòng ngủ, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, cảm thấy quá mệt mỏi rồi, nhưng cô không ngủ được, cô nên làm gì đây, chuyện nhà họ Mạc, công việc của cô, đứa bé trong bụng….. Một đống hỗn loạn.
Quyên Tử mở mắt ra ngồi dậy, có gì khó khăn có thể làm khó cô? Giải quyết từng người một ! Trước đây Quyên Tử làm sao sống được thì sau này vẫn sẽ sống như vậy. Cô tìm điện thoại di động, gọi cho chị Chu….
Chị Chu thả dao nĩa trong tay xuống, nhìn Quyên Tử đối diện nuốt không trôi bát mì, chị nói: «Em thật gầy quá, có phải là bị bệnh hay không? Thân thể là của mình, nhớ đi bệnh viện kiểm tra một chút."
Quyên Tử cầm khăn ăn lau khóe miệng xong để xuống: «Em không sao, em muốn hỏi cơ hội lần trước mà chị nói, bây giờ có còn không?"
Chị Chu chau mày: «Mặc dù đó là cơ hội tốt, nhưng không phải em nói tạp chí Thương Mại còn khó có được hơn, điều này cả chị và em đều biết mà."
Quyên Tử cười khổ: «Em muốn từ chức."
Chị Chu nhìn cô một lúc lâu: «Có thể nói cho chị biết tại sao không?"
Quyên Tử lắc đầu một cái: «Chị đừng hỏi nữa, tóm lại em muốn thay đổi môi trường."
Chị Chu gật đầu một cái: «Đương nhiên là không có vấn đề, dù sao với năng lực của em, có thể đi giúp một tay thì tốt quá, chỉ là, chuyện ở đây em có bỏ được không?"
Quyên Tử gật đầu: «Đương nhiên không có vấn đề gì, sức khỏe cha em không tốt đã có mẹ em, còn có hàng xóm mấy chục năm cạnh nhà em chăm sóc. Mà thành phố bên cạnh cũng không phải là rất xa, lái xe một tiếng đồng hồ là có thể trở về rồi."
Chị Chu hơi trầm ngâm: «Em vẫn biết mình làm gì chứ, nếu như quyết định rồi, thì chị ủng hộ em."
Ngày thứ hai, Quyên Tử gửi đơn xin từ chức, về nhà nói qua với cha mẹ, phải đi thành phố bên cạnh.
Kể từ sau khi Quyên Tử tốt nghiệp đại học, vợ chồng Trần Quốc Hoa đều không quản chuyện công việc và cuộc sống của con gái. Con gái ông bà kiên cường độc lập, hai vợ chồng ông bà cảm thấy dù con gái quyết định làm gì thì cũng đều đúng, bọn họ ủng hộ. Cho nên, dù họ có là cha mẹ nuôi thì Quyên Tử vẫn làm theo cảm tính trước đây.
Buổi chiều ngày thứ hai Quyên Tử đã đến thành phố bên cạnh.
Bạn học của chị Chu là một người HongKong giàu có, họ Lương, mọi người gọi anh ta là Lương Sinh, nghe nói cả nhà anh ta đều khỏi nghiệp bằng nghề báo chí, vì vậy mở một tòa soạn cũng là chuyện đương nhiên.
Quyên Tử đến đây đúng lúc tiếp nhận công việc của phòng thương mại, mặc dù diện tích kém hơn nhiều so với tạp chí THương mại nhưng Quyên Tử có thể xưng bá một phương, cũng coi như là một cơ hội để rèn luyện.
Phía sau công ty có dãy nhà trọ, Lương Sinh giúp cô tìm nhà, chỗ này không lớn nhưng rất sạch sẽ, giá tiền cũng không đắt, Quyên Tử rất hài lòng, ít nhất nơi này rất thanh tĩnh, có thể tránh người, ví dụ như mẹ ai đó quấy rầy.
Quyên Tử kéo rèm cửa số phòng ngủ, phía dưới có ánh đèn bên dòng sông uốn khúc, từ bên này nhìn sang, trong nháy mắt Quyên Tử vẫn có cảm giác như vẫn còn ở trong chính nhà mình.
Hoảng hốt một lúc lâu, Quyên Tử không khỏi bật cười, mới không bao lâu, cô thế nào lại nhớ nhà rồi hả ? Trước kia cô đều thích đi khắp nơi, ghét nhất là ở nhà.
Giơ tay lên sờ sờ bụng, một chút cũng không cảm giác được dấu hiệu của một sinh mệnh, bình thản yên tĩnh, cho nên, nên chọn thời điểm chưa có dấu hiệu gì mà giải quyết, có lẽ là lựa chọn sáng suốt nhất !
Quyên Tử dùng hết sức khắc chế đi những cảm xúc mờ ảo không ngừng xông lên, cố chấp nghĩ, nếu không có đứa bé, cô và Tả Hồng kết thúc mọi chuyện hoàn toàn rồi.
Chỉ là, từ ngày đó bọn họ đã kết thúc rồi. Cô làm tốt lắm, anh cũng không giống như trước đây quay đầu lại dây dưa với cô, có lẽ anh ấy cũng mệt mỏi, chán ghét cô cố tình gây sự, chán ghét việc phải dụ dỗ cô, chán ghét nấu cơm, làm việc nhà cho cô. Anh vốn là đại thiếu gia phong lưu náo nhiệt, sao có thể để cô sai bảo thành một người đàn ồn ngu ngốc được, có lẽ là đã sớm chán ghét mình.
Quyên Tử lắc đầu một cái, cảm giác mình vô cùng buồn cười, đã nói dứt khoát cắt đứt với anh, nhưng lại cứ nhớ đến anh, cũng cảm thấy bản thân mình thật không có tiền đồ. Nhưng cô phát hiện cô không thể khống chế được, thói quen thật sự là việc đáng sợ, không thể nhận ra rằng, Tả Hồng đã biến cô trở thành một cô gái không dứt khoát.
Ngày mai sẽ tốt thôi, ngày mai sẽ quên hết, quên không còn chút nào. Cô đã hẹn làm phẫu thuật ngày mai, nghe nói kỹ thuật mới không đau, không làm chậm trễ công việc, ngủ một giấc, đứa bé trong bụng sẽ biến mất, đúng là kỹ thuật tốt. Từ ngày mai trở đi, cô và Tả Hồng một chút liên quan cũng không còn.
Có lẽ cha anh muốn gặp đứa bé kia, con gái của vợ cux. Đối với ân oán đời trước, Tả Hồng không rõ ràng lắm, chỉ biết là cha mẹ tái hôn, hơn nữa sau khi cha cùng vợ cũ ly hôn thì mang theo con gái, cũng không nhận cha, nhiều năm như vậy cũng không có liên lạc.
Tả Hồng biết cha anh không quên được. Có một lần khi vào trong thư phòng của cha, thấy trong sách kẹp ảnh chụp gia đình đã cũ, không phải anh và mẹ, là cha và một người phụ nữ khác, người phụ nữ trong ảnh không xinh đẹp bằng mẹ, nhưng nhìn qua cũng rất hiền lành, bọn họ còn ôm một cô gái trên đùi, tết tóc hai bím.
Tả Hồng đoán có lẽ cha cùng vợ cũ và con gái. Tả Hồng nghĩ, có nên tìm đến người chị gái chưa từng gặp mặt này, để choc ha anh được gặp mặt, giải tỏa tâm sự trong lòng, có lẽ có lợi cho sự phục hồi sức khỏe của ông. Ai ngờ vừa nói cho mẹ anh, bà liền phản đối kịch liệt, nói thẳng với anh là nuôi dưỡng anh mà anh lại nghĩ cho người ngoài.
Có lúc Tả Hồng cũng cảm thấy mẹ anh có chút không thể giải thích nổi, cái gì mà người ngoài ? Nói cho cùng thì đó cũng là người chảy cùng một dòng máu với anh, trước kia khi chưa có đứa bé, Tả Hồng còn chưa có cảm giác gì, bây giờ tự nhiên có đứa bé, Tả Hồng phát hiện, làm cha, không có một người nào là không muốn gặp con của mình.
Cái loại tình thân máu mủ đó dù như thế nào cũng không thể vứt bỏ, nghĩ đến đứa bé của mình, trong lòng Tả Hồng lại mềm như bông vải, anh cảm thấy Quyên Tử lần này Quyên Tử nhà anh cũng sẽ suy nghĩ ra, dù sao đó là con của anh và cô, là huyết mạch của bọn họ, kéo dài tính mạng của họ, suy nghĩ như vậy anh cũng thấy rất vui vẻ.