Quyên Tử xấu tính nhìn Tả Hồng đột nhiên giống bị sấm sét giáng xuống đầu, trong nháy mắt hóa đá, nhìn chằm chằm bụng Quyên Tử không nháy mắt, giống như muốn xuyên qua cái bụng trực tiếp nhìn vào bên trong..
Sau hơn nửa ngày anh mới hồi phục lại tinh thần:
“Cái đó…….. Ừm! Danh sách tiền viện phí, phí giải phẫu……..cái đó…….”
Lời nói của Tả Hồng lắp ba lắp bắp không hề mạch lạc, cố gắng mấy lần nhưng cũng không nói rõ, trong đầu nghĩ lại lời nói vừa rồi của Quyên Tử, lập tức trừng mắt:
“Em dám, em dám để cho người khác làm cha đứa bé, anh…anh…”
“Anh làm sao nào?”
Quyên Tử nhìn anh chằm chằm hỏi ngược lại, Tả Hồng cúi đầu hung hăng hôn cô, nụ hôn này kịch liệt triền miên, mang theo ý muốn vui mừng của người được làm cha, đến tận khi hai người không thở nổi, Tả Hồng mới vui vẻ thả cô ra, nhỏ giọng nói:
“Trừ phi anh chết, nếu không, vĩnh viễn không thể nào có chuyện như vậy xảy ra, bây giờ có phải em nên giải thích cho anh một chút chuyện xảy ra trên báo chí, anh không nghĩ đó là ảnh có thể photóhop”
giọng nói của Tả Hồng giống như vừa uống phải mười bình dấm, oán khí ngất trời. Quyên Tử chợt nhớ tới cái gì, đưa tay hung hăng nhéo một cái trên eo anh, Tả Hồng ai ui hét lên thảm thiết.
“Em còn chưa có hỏi anh đấy? Là anh tự mình tố cáo bản thân trước, qua báo chí anh có bao nhiêu phụ nữ hả?”
Quyên Tử hừ một tiếng, đẩy anh đi ra ngoài, Tả Hồng vội vàng đi theo, Quyên Tử từ dưới bàn uống trà lấy ra một xấp tờ báo, vứt trên mặt bàn, cầm lên một tờ phía trên, , phát ra mấy tiếng chậc chậc:
“Nhìn ở góc độ này, thật là chụp đẹp quá rồi, hừ! Ghê tởm chết mất”
Càng nghĩ càng giận, Quyên Tử lúc này mới phát hiện, tại sao mình lại dễ dàng làm lành với anh như vậy, người này đúng là cái đồ ngựa đực, hoa hoa công tử, căn bản không phải người tốt lành gì, Quyên Tử mở cửa:
“Biến, bây giờ lập tức cút”
Tả Hồng dĩ nhiên không thể nào biến rồi, vất vả lắm mới hòa hảo lại được, anh cười ha ha hai tiếng đóng của lại:
“Em nhỏ giọng một chút, nơi này cách âm không tốt, nếu để cho hàng xóm nghe được ảnh hưởng không hay”
Quyên Tử liếc anh một cái:
“Anh đêm qua lúc đập cửa thế nào không nghĩ đến chuyện ảnh hưởng không tốt đi”
Tả Hồng ôm eo cô, vất vả giơ cánh tay bị thương lên:
“Anh thể, những cô gái này, anh chỉ tìm đến để chọc giận em, một người cũng không đụng đến, nhiều lắm chỉ là hôn một cái, hơn nữa cũng không có vươn đầu lưỡi (Ặc ặc, anh ghê quá), nếu như anh mà nói sai một câu, chết cũng không được tử tế”
Quyên Tử mặc kệ anh:
“Không vươn đầu lưỡi cũng là hôn, để em tìm Triệu Hành lại cũng hôn một cái, như vậy chúng ta mới tính là huề nhau”
“Em dám”
Sắc mặt Tả Hồng biến đổi, nhưng thấy sắc mặt Quyên Tử, lại vội vàng im lặng, nhìn qua có vài phần tức cười, Quyên Tử nhìn anh, đạp một cái:
“Cút vào đánh răng, trong vòng một tiếng, nếu không về sau không cho hôn em”
Tả hồng giơ giơ tay”
“Được, được, anh đi đánh ngay đây còn không được sao?”
Tả Hồng thật sự nghiêm túc đi đánh răng.
Phần 6
Anh đi đánh răng trong nhà tắm đúng một tiếng đồng hồ, lúc đi ra, cảm giác cả miệng và đầu lưỡi quả thật chết lặng không còn chút cảm giác nào rồi, nhìn vào gương, đôi môi cũng sưng lên, nhưng khóe miệng lại toét ra, cười y như một kẻ ngu vậy.
Anh vẫn muốn làm cha, con trai anh vẫn còn, điều này nói rõ trong lòng Quyên Tử nhà anh vẫn còn có anh, hơn nữa, anh có thể thất sự cảm thấy trong lòng cô ấy có anh, không phải một chút mà là rất nhiều.
Tả Hồng cảm thấy, chớp mắt một cái ngày hôm qua mình vẫn còn giãy giụa trong địa ngục, nhưng hôm nay đã lên thiên đường.
Lúc Tả Hồng đi ra, Quyên Tử đã nằm trên giường ngủ, ngoài cửa sổ sáng lên, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào trong nhà, từng đợt từng đợt rơi xuống người Quyên Tử, Tả Hồng nhẹ nhàng trên ở bên người cô, tham lam ngắm nhìn cô thật lâu.
Chắc chắn cô ấy ngủ không được ngon, dưới mắt nhuộm một vòng thâm nhàn nhạt, gương mặt cũng có chút gầy gò, sắc mặt không tốt lắm, lại lộ ra sự mềm yếu trước nay chưa hề có, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng thương tiếc.
Nghĩ đến bản thân mình không phân tốt xấu tát cô một cái, lại còn lời nói khó nghe ở trong hội quán, Tả Hồng hối hận không rút được cả hai bàn tay mình ra. Anh không phải là không biết tính tình của cô nhóc này, nhưng tại sao lúc đó lại quên mất.
Thật ra thì bây giờ anh nghĩ, so với đứa bé thì anh thực sự chỉ muốn cô, đứa bé chẳng qua là vì anh muốn giữ chặt cô hơn, chỉ cần trong lòng cô có anh, còn muốn anh, thì anh còn cầu xin cái gì? Nếu không buông ra được, thì mạnh mẽ nắm lấy, đây mới thực sự là cách hay.
Nhẹ nhàng chậm rãi vén sợi tóc trên mặt cô, cúi đầu, một nụ hôn rơi trên khuôn mặt cô:
“Anh yêu em, Quyên nhi”
Lúc Quyên Tử tỉnh thì trời đã tối rồi, rèm cửa sổ được kéo vào, trong nhà chỉ có ánh sáng đèn trên tường, Quyên Tử sờ tay ôm cái gối bên cạnh vào trong ngực, trên gối đầu vẫn còn mùi của Tả Hồng, bên cạnh có mùi của anh khiến cho cô ngủ rất ngon.
Mở của phòng ra đã ngửi thấy mùi cá nấu cải chua nồng đậm, khóe miệng vểnh lên, đi tới, tựa vào cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp nhỏ hẹp.
Động tác nấu cơm của Tả Hồng rất tao nhã, chi dù một bên cánh tay bị thương nhưng vẫn thành thạo như cũ, giống như là một tác phẩm nghệ thuật, trên thực tế anh nấu ăn thực sự ngon đến bất ngờ, có lẽ tương lại họ già rồi, có thể suy tính đến chuyện mở một nhà ăn nhỏ chăng.
Nghĩ đến chỗ này, Quyên Tử không khỏi bật cười.
Tả Hồng xoay người lại, hướng về phía cô oán trách liên tục:
“Phòng bêp quá nhỏ, gia vị cũng không đầy đủ hết, phòng tắm quá nhỏ, anh đi vào còn chiếm hơn một nửa, ghế salon phòng khách cũng không đủ mềm mại….”
Sau khi liên tục oán trách, thấy Quyên Tử vẫn còn nhìn anh cười, Tả Hồng tiến lên ôm cô:
“Chúng ta nên về nhà đi!”
Quyên Tử đẩy anh ra”
“Không được, bên này công việc vừa mới triển khai, sao em lại có thể không chịu trách nhiệm như vậy được, hơn nữa, em cảm thấy nơi này thích hợp với em hơn, em hiểu chưa?”
Tả Hồng âm thầm thở dài, tâm lý của cô gái này, sự nghiệp vĩnh viễn xếp hàng đầu tiên, nhưng vẫn có điểm mừng là, vị trí của anh đột nhiên tăng mạnh thêm một chút, ít nhất không phải là ở hàng cuối:
“Vậy anh đến đâu ở đây?”
Quyên Tử chau mày:
“Ở bên này anh có nhà sao? Không phải là tham ô đi! Em không biết là nhân viên công vụ lương cao như vậy, đúng rồi, mấy ngày trước em nhớ được có người nào đó vừa ra tay là mua ngay một chiếc túi số lượng hạn chế cho ai đó, thật sự là quá hào phóng a! Em có nên suy nghĩ giữ khoảng cách với anh một chút không, dù sao ngày nào đó nếu anh có bị tố cáo tham ô, cũng đỡ dính líu đến em”
Tả Hồm bấm nhẹ mặt cô không có cách nào nói:
“Anh cũng không tính nợ cũ với em, em xem miệng của anh đi, bây giờ vẫn còn sưng, hôn một cái, an ủi người đàn ông của em”
Quyên Tử đẩy mặt anh ra:
Trong lòng Tả Hồng không biết có cảm giác gì đây nữa? Đã bao nhiêu năm, cho tới tận hôm nay, cô nhóc này mới chú ý tới những chuyện này, có thể thấy được cô nhóc này từ trước đến nay không để ý đến anh như thế nào, nhưng mà ở một góc độ nào đó, cô cũng thay đổi rồi, cô nhóc này dù sao cũng đã bị anh cất trong trái tim nóng này rồi.
Tả Hồng xoay người lại tắt lửa, đem nồi canh lên khay trà, Quyên Tử không kịp chờ lấy vội đôi đũa, ngồi trên mặt đất, ăn ngấu nghiến như con mèo thèm ăn, ăn một lái rồi mới để ý hương vị, vừa đủ chua, thịt cá trơn bóng mềm mại ngon miệng, cô ăn hơn một nửa thịt cá, lại uống thêm hai chén canh mới hạ đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Tả Hồng, có chút lo lắng hỏi:
“Anh nói xem em sẽ không biến thành mụ béo chứ”
Tả Hồng bật cười:
“Dù em mập đến thế nào anh cũng đều muốn em”
“Cắt”
Quyên tử giơ chân lên đạp anh một cú:
“Đừng tưởng chuyện gì cũng tưởng mình nắm chắc, nói anh mập anh còn vội vàng hơn, nói mau, anh lấy ở đâu nhiều tiền như vậy, Diệp Trì còn có mở công ty, anh coi là cái gì?”
Trái hồng thở dài:
“em nghĩ mấy người bọn anh đều là giả hết sao, ban đầu lúc Diệp Trì thành lập công ty, anh cũng có cổ phần, không chỉ cậu ấy, cả công ty của Cẩm Thành bọn anh cũng đều có cổ phần”
Quyên Tử thâm thúy hỏi:
“Không phải không cho nhân viên công vụ buôn bán sao?”
Khó có được lúc cô nhóc này ngốc như vậy, Tả Hồng giơ tay lên chọc chọc mặt của cô:
“Cô ngốc, chỉ bằng từng này lương của anh, sớm đi uống gió tây bắc đi, thế nào nuôi nổi em nha”
“Anh cút đi, người nào cần anh nuôi”
“Được, được, là anh coi trọng Quyên Tử nhà anh, khóc lóc đòi nuôi em bằng được, được chưa bà cô”
Thu dọn xong, hai người nhàm chán nằm trên ghế sofa xem ti vi, Quyên Tử giơ quả táo to lên gặm, Tả Hồng phát hiện, cô nhóc này ăn cơm thật không hề ít, từ lúc mới đầu đến bây giờ cũng không để miệng nghỉ ngơi, hơn nữa hiện tượng nông nghén trước kia cũng biến mất, bàn tay Tả Hồng đặt trên bụng cô sờ sờ nói:
“Thế nào một chút động tĩnh cũng không có?”
“Anh ngu ngốc”
Quyên Tử liếc anh một cái:
“Nó mới vừa lớn lên, bác sĩ nói phải đợi đến năm tháng mới có động tĩnh”
Tả Hồng đắn đo hồi lâu, thử mở miệng:
“Em định làm thế nào?”
Quyên Tử buông quả táo trong tay, ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lóe lên:
“Cái đó, nói thật, lúc mới bắt đầu em thật sự không muốn đứa bé này, nhưng lúc nằm ở trên bàn mổ, đột nhiên không bỏ được, nó là đứa bé của em, không nên bởi vì nguyên nhân của chính mà tước đoạn quyền được ra đời của nó, nhưng mà, em còn chưa có chuẩn bị cẩn thận”
Tả Hồng thở dài thật sâu, ôm cô cúi đầu hôn lên trán:
“Được, em nghĩ như thế nào cũng được, chỉ cần không đuổi anh đi”
Lời từ trong miệng người đàn ông cao lớn như Tả Hồng vừa nói ra, Quyên Tử cảm thấy trong đầu cũng ê ẩm, ngẩng đầu lên hôn một cái vào khóe môi anh:
“Thật xin lỗi, lần trước tâm trạng em lộn xộn, nói không suy nghĩ”
Tả Hồng đột nhiên ôm mặt cô nhìn thật lâu:
“Em là Quyên Tử của anh ư, thế nào lại trở nên thấu tình đạt lý như vậy rồi?”
Quyên Tử cười hì hì một tiếng, hung hăng nhéo anh………..
Hai người náo loạn một lát, Tả Hồng mới nghiêm mặt nói:
“Anh đến bây giờ cũng không hiểu, sao cuối cùng em lại trở thành Mạc Vân Đan rồi, nghe nói là làm xét nghiệm DNA cũng không hề sai biệt, những chuyện khi em còn bé em một chút cũng không có ấn tượng gì sao, dù sao khi đó em cũng hơn ba tuổi, theo lý thuyết cũng nên có chút trí nhớ mới phải”
Quyên Tử suy nghĩ một chút nói:
"Chuyện trước kia thật sự em cũng không có chút ấn tượng nào, nhưng gần đây không biết làm sao lại có những hình ảnh mơ hồ thoáng qua, nhất là đối với khuôn mặt cha mẹ em, em cũng không cảm thấy xa lạ”
Tả Hồng đột nhiên ôm cô nở nụ cười:
“Chắc em còn không nhớ! Khi con bé anh đã gặp em mấy lần rồi, có một lần, ở tại nhà em, chính là căn nhà ở ngoại ô kia, cha mẹ anh mang anh đến đó chơi, người lớn đều đi nói chuyện, liền đưa cô nhóc nhà em và Vân Kha giao cho anh, Vân Kha từ nhỏ đã là một cô bé khéo léo, chỉ có em từ nhỏ đã là một yêu tinh”
Tả Hồng điểm một cái lên trán cô:
“Rõ ràng xinh đẹp như vậy, mặc một chiếc quần bông mới tinh, lại đeo nơ con bướm, nhưng lại nhất định đòi trèo lên cây bắt ve sầu, tự mình không đi, lại muốn anh trèo lên, nói anh nếu không trèo lên thì không phải đàn ông con trai, cái cô nhóc nhà em, trong bụng đều là ý nghĩ xấu xa.”
Quyên Tử tò mò hỏi anh:
“Cuối cùng thì sao, anh có trèo lên không?”
Tả Hồng gật đầu cười:
“Anh trèo lên rồi, lại không cẩn thận chọc phải tổ ong vò vẽ trên thân cây, khiến ba đứa chúng ta bị đốt thành mặt bánh bao, em và Vân Kha khóc đến khàn cả giọng, anh thì bị cha hung hăng đánh cho một trận, em nói anh có phải là oan quá không….”
Sau hơn nửa ngày anh mới hồi phục lại tinh thần:
“Cái đó…….. Ừm! Danh sách tiền viện phí, phí giải phẫu……..cái đó…….”
Lời nói của Tả Hồng lắp ba lắp bắp không hề mạch lạc, cố gắng mấy lần nhưng cũng không nói rõ, trong đầu nghĩ lại lời nói vừa rồi của Quyên Tử, lập tức trừng mắt:
“Em dám, em dám để cho người khác làm cha đứa bé, anh…anh…”
“Anh làm sao nào?”
Quyên Tử nhìn anh chằm chằm hỏi ngược lại, Tả Hồng cúi đầu hung hăng hôn cô, nụ hôn này kịch liệt triền miên, mang theo ý muốn vui mừng của người được làm cha, đến tận khi hai người không thở nổi, Tả Hồng mới vui vẻ thả cô ra, nhỏ giọng nói:
“Trừ phi anh chết, nếu không, vĩnh viễn không thể nào có chuyện như vậy xảy ra, bây giờ có phải em nên giải thích cho anh một chút chuyện xảy ra trên báo chí, anh không nghĩ đó là ảnh có thể photóhop”
giọng nói của Tả Hồng giống như vừa uống phải mười bình dấm, oán khí ngất trời. Quyên Tử chợt nhớ tới cái gì, đưa tay hung hăng nhéo một cái trên eo anh, Tả Hồng ai ui hét lên thảm thiết.
“Em còn chưa có hỏi anh đấy? Là anh tự mình tố cáo bản thân trước, qua báo chí anh có bao nhiêu phụ nữ hả?”
Quyên Tử hừ một tiếng, đẩy anh đi ra ngoài, Tả Hồng vội vàng đi theo, Quyên Tử từ dưới bàn uống trà lấy ra một xấp tờ báo, vứt trên mặt bàn, cầm lên một tờ phía trên, , phát ra mấy tiếng chậc chậc:
“Nhìn ở góc độ này, thật là chụp đẹp quá rồi, hừ! Ghê tởm chết mất”
Càng nghĩ càng giận, Quyên Tử lúc này mới phát hiện, tại sao mình lại dễ dàng làm lành với anh như vậy, người này đúng là cái đồ ngựa đực, hoa hoa công tử, căn bản không phải người tốt lành gì, Quyên Tử mở cửa:
“Biến, bây giờ lập tức cút”
Tả Hồng dĩ nhiên không thể nào biến rồi, vất vả lắm mới hòa hảo lại được, anh cười ha ha hai tiếng đóng của lại:
“Em nhỏ giọng một chút, nơi này cách âm không tốt, nếu để cho hàng xóm nghe được ảnh hưởng không hay”
Quyên Tử liếc anh một cái:
“Anh đêm qua lúc đập cửa thế nào không nghĩ đến chuyện ảnh hưởng không tốt đi”
Tả Hồng ôm eo cô, vất vả giơ cánh tay bị thương lên:
“Anh thể, những cô gái này, anh chỉ tìm đến để chọc giận em, một người cũng không đụng đến, nhiều lắm chỉ là hôn một cái, hơn nữa cũng không có vươn đầu lưỡi (Ặc ặc, anh ghê quá), nếu như anh mà nói sai một câu, chết cũng không được tử tế”
Quyên Tử mặc kệ anh:
“Không vươn đầu lưỡi cũng là hôn, để em tìm Triệu Hành lại cũng hôn một cái, như vậy chúng ta mới tính là huề nhau”
“Em dám”
Sắc mặt Tả Hồng biến đổi, nhưng thấy sắc mặt Quyên Tử, lại vội vàng im lặng, nhìn qua có vài phần tức cười, Quyên Tử nhìn anh, đạp một cái:
“Cút vào đánh răng, trong vòng một tiếng, nếu không về sau không cho hôn em”
Tả hồng giơ giơ tay”
“Được, được, anh đi đánh ngay đây còn không được sao?”
Tả Hồng thật sự nghiêm túc đi đánh răng.
Phần 6
Anh đi đánh răng trong nhà tắm đúng một tiếng đồng hồ, lúc đi ra, cảm giác cả miệng và đầu lưỡi quả thật chết lặng không còn chút cảm giác nào rồi, nhìn vào gương, đôi môi cũng sưng lên, nhưng khóe miệng lại toét ra, cười y như một kẻ ngu vậy.
Anh vẫn muốn làm cha, con trai anh vẫn còn, điều này nói rõ trong lòng Quyên Tử nhà anh vẫn còn có anh, hơn nữa, anh có thể thất sự cảm thấy trong lòng cô ấy có anh, không phải một chút mà là rất nhiều.
Tả Hồng cảm thấy, chớp mắt một cái ngày hôm qua mình vẫn còn giãy giụa trong địa ngục, nhưng hôm nay đã lên thiên đường.
Lúc Tả Hồng đi ra, Quyên Tử đã nằm trên giường ngủ, ngoài cửa sổ sáng lên, ánh nắng ban mai xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào trong nhà, từng đợt từng đợt rơi xuống người Quyên Tử, Tả Hồng nhẹ nhàng trên ở bên người cô, tham lam ngắm nhìn cô thật lâu.
Chắc chắn cô ấy ngủ không được ngon, dưới mắt nhuộm một vòng thâm nhàn nhạt, gương mặt cũng có chút gầy gò, sắc mặt không tốt lắm, lại lộ ra sự mềm yếu trước nay chưa hề có, khiến cho người ta cảm thấy đau lòng thương tiếc.
Nghĩ đến bản thân mình không phân tốt xấu tát cô một cái, lại còn lời nói khó nghe ở trong hội quán, Tả Hồng hối hận không rút được cả hai bàn tay mình ra. Anh không phải là không biết tính tình của cô nhóc này, nhưng tại sao lúc đó lại quên mất.
Thật ra thì bây giờ anh nghĩ, so với đứa bé thì anh thực sự chỉ muốn cô, đứa bé chẳng qua là vì anh muốn giữ chặt cô hơn, chỉ cần trong lòng cô có anh, còn muốn anh, thì anh còn cầu xin cái gì? Nếu không buông ra được, thì mạnh mẽ nắm lấy, đây mới thực sự là cách hay.
Nhẹ nhàng chậm rãi vén sợi tóc trên mặt cô, cúi đầu, một nụ hôn rơi trên khuôn mặt cô:
“Anh yêu em, Quyên nhi”
Lúc Quyên Tử tỉnh thì trời đã tối rồi, rèm cửa sổ được kéo vào, trong nhà chỉ có ánh sáng đèn trên tường, Quyên Tử sờ tay ôm cái gối bên cạnh vào trong ngực, trên gối đầu vẫn còn mùi của Tả Hồng, bên cạnh có mùi của anh khiến cho cô ngủ rất ngon.
Mở của phòng ra đã ngửi thấy mùi cá nấu cải chua nồng đậm, khóe miệng vểnh lên, đi tới, tựa vào cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp nhỏ hẹp.
Động tác nấu cơm của Tả Hồng rất tao nhã, chi dù một bên cánh tay bị thương nhưng vẫn thành thạo như cũ, giống như là một tác phẩm nghệ thuật, trên thực tế anh nấu ăn thực sự ngon đến bất ngờ, có lẽ tương lại họ già rồi, có thể suy tính đến chuyện mở một nhà ăn nhỏ chăng.
Nghĩ đến chỗ này, Quyên Tử không khỏi bật cười.
Tả Hồng xoay người lại, hướng về phía cô oán trách liên tục:
“Phòng bêp quá nhỏ, gia vị cũng không đầy đủ hết, phòng tắm quá nhỏ, anh đi vào còn chiếm hơn một nửa, ghế salon phòng khách cũng không đủ mềm mại….”
Sau khi liên tục oán trách, thấy Quyên Tử vẫn còn nhìn anh cười, Tả Hồng tiến lên ôm cô:
“Chúng ta nên về nhà đi!”
Quyên Tử đẩy anh ra”
“Không được, bên này công việc vừa mới triển khai, sao em lại có thể không chịu trách nhiệm như vậy được, hơn nữa, em cảm thấy nơi này thích hợp với em hơn, em hiểu chưa?”
Tả Hồng âm thầm thở dài, tâm lý của cô gái này, sự nghiệp vĩnh viễn xếp hàng đầu tiên, nhưng vẫn có điểm mừng là, vị trí của anh đột nhiên tăng mạnh thêm một chút, ít nhất không phải là ở hàng cuối:
“Vậy anh đến đâu ở đây?”
Quyên Tử chau mày:
“Ở bên này anh có nhà sao? Không phải là tham ô đi! Em không biết là nhân viên công vụ lương cao như vậy, đúng rồi, mấy ngày trước em nhớ được có người nào đó vừa ra tay là mua ngay một chiếc túi số lượng hạn chế cho ai đó, thật sự là quá hào phóng a! Em có nên suy nghĩ giữ khoảng cách với anh một chút không, dù sao ngày nào đó nếu anh có bị tố cáo tham ô, cũng đỡ dính líu đến em”
Tả Hồm bấm nhẹ mặt cô không có cách nào nói:
“Anh cũng không tính nợ cũ với em, em xem miệng của anh đi, bây giờ vẫn còn sưng, hôn một cái, an ủi người đàn ông của em”
Quyên Tử đẩy mặt anh ra:
Trong lòng Tả Hồng không biết có cảm giác gì đây nữa? Đã bao nhiêu năm, cho tới tận hôm nay, cô nhóc này mới chú ý tới những chuyện này, có thể thấy được cô nhóc này từ trước đến nay không để ý đến anh như thế nào, nhưng mà ở một góc độ nào đó, cô cũng thay đổi rồi, cô nhóc này dù sao cũng đã bị anh cất trong trái tim nóng này rồi.
Tả Hồng xoay người lại tắt lửa, đem nồi canh lên khay trà, Quyên Tử không kịp chờ lấy vội đôi đũa, ngồi trên mặt đất, ăn ngấu nghiến như con mèo thèm ăn, ăn một lái rồi mới để ý hương vị, vừa đủ chua, thịt cá trơn bóng mềm mại ngon miệng, cô ăn hơn một nửa thịt cá, lại uống thêm hai chén canh mới hạ đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Tả Hồng, có chút lo lắng hỏi:
“Anh nói xem em sẽ không biến thành mụ béo chứ”
Tả Hồng bật cười:
“Dù em mập đến thế nào anh cũng đều muốn em”
“Cắt”
Quyên tử giơ chân lên đạp anh một cú:
“Đừng tưởng chuyện gì cũng tưởng mình nắm chắc, nói anh mập anh còn vội vàng hơn, nói mau, anh lấy ở đâu nhiều tiền như vậy, Diệp Trì còn có mở công ty, anh coi là cái gì?”
Trái hồng thở dài:
“em nghĩ mấy người bọn anh đều là giả hết sao, ban đầu lúc Diệp Trì thành lập công ty, anh cũng có cổ phần, không chỉ cậu ấy, cả công ty của Cẩm Thành bọn anh cũng đều có cổ phần”
Quyên Tử thâm thúy hỏi:
“Không phải không cho nhân viên công vụ buôn bán sao?”
Khó có được lúc cô nhóc này ngốc như vậy, Tả Hồng giơ tay lên chọc chọc mặt của cô:
“Cô ngốc, chỉ bằng từng này lương của anh, sớm đi uống gió tây bắc đi, thế nào nuôi nổi em nha”
“Anh cút đi, người nào cần anh nuôi”
“Được, được, là anh coi trọng Quyên Tử nhà anh, khóc lóc đòi nuôi em bằng được, được chưa bà cô”
Thu dọn xong, hai người nhàm chán nằm trên ghế sofa xem ti vi, Quyên Tử giơ quả táo to lên gặm, Tả Hồng phát hiện, cô nhóc này ăn cơm thật không hề ít, từ lúc mới đầu đến bây giờ cũng không để miệng nghỉ ngơi, hơn nữa hiện tượng nông nghén trước kia cũng biến mất, bàn tay Tả Hồng đặt trên bụng cô sờ sờ nói:
“Thế nào một chút động tĩnh cũng không có?”
“Anh ngu ngốc”
Quyên Tử liếc anh một cái:
“Nó mới vừa lớn lên, bác sĩ nói phải đợi đến năm tháng mới có động tĩnh”
Tả Hồng đắn đo hồi lâu, thử mở miệng:
“Em định làm thế nào?”
Quyên Tử buông quả táo trong tay, ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lóe lên:
“Cái đó, nói thật, lúc mới bắt đầu em thật sự không muốn đứa bé này, nhưng lúc nằm ở trên bàn mổ, đột nhiên không bỏ được, nó là đứa bé của em, không nên bởi vì nguyên nhân của chính mà tước đoạn quyền được ra đời của nó, nhưng mà, em còn chưa có chuẩn bị cẩn thận”
Tả Hồng thở dài thật sâu, ôm cô cúi đầu hôn lên trán:
“Được, em nghĩ như thế nào cũng được, chỉ cần không đuổi anh đi”
Lời từ trong miệng người đàn ông cao lớn như Tả Hồng vừa nói ra, Quyên Tử cảm thấy trong đầu cũng ê ẩm, ngẩng đầu lên hôn một cái vào khóe môi anh:
“Thật xin lỗi, lần trước tâm trạng em lộn xộn, nói không suy nghĩ”
Tả Hồng đột nhiên ôm mặt cô nhìn thật lâu:
“Em là Quyên Tử của anh ư, thế nào lại trở nên thấu tình đạt lý như vậy rồi?”
Quyên Tử cười hì hì một tiếng, hung hăng nhéo anh………..
Hai người náo loạn một lát, Tả Hồng mới nghiêm mặt nói:
“Anh đến bây giờ cũng không hiểu, sao cuối cùng em lại trở thành Mạc Vân Đan rồi, nghe nói là làm xét nghiệm DNA cũng không hề sai biệt, những chuyện khi em còn bé em một chút cũng không có ấn tượng gì sao, dù sao khi đó em cũng hơn ba tuổi, theo lý thuyết cũng nên có chút trí nhớ mới phải”
Quyên Tử suy nghĩ một chút nói:
"Chuyện trước kia thật sự em cũng không có chút ấn tượng nào, nhưng gần đây không biết làm sao lại có những hình ảnh mơ hồ thoáng qua, nhất là đối với khuôn mặt cha mẹ em, em cũng không cảm thấy xa lạ”
Tả Hồng đột nhiên ôm cô nở nụ cười:
“Chắc em còn không nhớ! Khi con bé anh đã gặp em mấy lần rồi, có một lần, ở tại nhà em, chính là căn nhà ở ngoại ô kia, cha mẹ anh mang anh đến đó chơi, người lớn đều đi nói chuyện, liền đưa cô nhóc nhà em và Vân Kha giao cho anh, Vân Kha từ nhỏ đã là một cô bé khéo léo, chỉ có em từ nhỏ đã là một yêu tinh”
Tả Hồng điểm một cái lên trán cô:
“Rõ ràng xinh đẹp như vậy, mặc một chiếc quần bông mới tinh, lại đeo nơ con bướm, nhưng lại nhất định đòi trèo lên cây bắt ve sầu, tự mình không đi, lại muốn anh trèo lên, nói anh nếu không trèo lên thì không phải đàn ông con trai, cái cô nhóc nhà em, trong bụng đều là ý nghĩ xấu xa.”
Quyên Tử tò mò hỏi anh:
“Cuối cùng thì sao, anh có trèo lên không?”
Tả Hồng gật đầu cười:
“Anh trèo lên rồi, lại không cẩn thận chọc phải tổ ong vò vẽ trên thân cây, khiến ba đứa chúng ta bị đốt thành mặt bánh bao, em và Vân Kha khóc đến khàn cả giọng, anh thì bị cha hung hăng đánh cho một trận, em nói anh có phải là oan quá không….”