Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Chương 9

Tả Hồng nắm chặt tay Quyên Tử, nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt. Hồ Quân vừa định đứng lên khuyên bị Phong Cẩm Thành níu lại.
Ánh đèn sáng chói trên đầu chiếu vào đôi mắt đen láy của Tả Hồng, nhấp nhoáng, từ sâu trong đáy mắt, ngoài lửa giận còn có một sự thất bại thảm hại, khiến cho người đàn ông luôn đầy khí phách trở nên đáng thương không nói được thành lời.
Quyên Tử phát hiện, mình cũng định nói những lời đó nhưng với ánh mắt lạnh thấu xương thế nào không thể mở nổi miệng. Người đàn ông này đem đến cho cô từng đợt chua xót khó nói nên lời, loại thương tâm này gần như không bao giờ dứt.
Đôi mắt Tả Hồng chớp chớp:
“Quyên nhi, Quyên nhi, anh không náo loạn nữa được không?”
Quyên Tử hồi hồn, hất cánh tay đang kiềm chế mình ra.
“Xin lỗi, tôi về trước đây.”
Cầm túi lên, xoay người rời đi, Tả Hồng gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa bị đóng lại, sắc mặt không ngừng lo lắng.
“Con bé này, thật mẹ nó không ra gì, Hồng tử, hay là thôi đi, lấy một con đàn bà không biết điều như thế, ngày mai anh em chia cho cậu một con nhóc, hơn con này cả trăm lần…”
Lời Hồ Quân vừa thốt ra một nửa thì thấy Thời Tiêu nhìn hắn chằm chằm, cũng không yếu thế:
“Làm sao không cho tôi nói, Thời Tiêu cô nhìn gì, người chị em tốt kia của cô, đã giày vò Hồng tử của chúng tôi thành cái dàng gì rồi.”
Thời Tiêu nhìn hắn chằm chằm:
“Từ đầu đã không phải là Quyên Tử nhà chúng tôi bám lấy, còn nữa, Quyên Tử cho đến giờ một người bạn trai chính thức cũng không có, người anh em tốt của em thì có vị hôn thê đu đưa bên cạnh, thế nào, các anh còn lý luận, chân đạp hai thuyền cũng không sợ chết đuối à.”
Diệp Trì dở khóc dở cười, đưa tay kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:
“Đi, mình về nhà, đừng quấy rầy chỗ này nữa, em để kệ bọn họ tự giải quyết, cái đầu mơ mơ hồ hồ này của em, mò mẫm xen vào làm cái gì.”
Nói xong chào hỏi với mọi người rồi xông ra cửa, Thời Tiêu còn bám vào cửa cảnh cáo Tả Hồng không được bắt nạt Quyên Tử của cô. Tả Hồng chán nản ngồi xuống, Hồ Quân đuổi người phụ nữ bên cạnh đi, trở lại cùng Phong Cẩm Thành nhấc hắn lên:
“Đi, hôm nay anh em sẽ uống tới bến với cậu, kệ trời có sụp xuống đi nữa, chúng ta cũng mặc.”
Trong lòng Tả Hồng cảm thấy ngột ngạt, đời này gặp một người phụ nữ như Quyên Tử, thật là kiếp nạn trong sinh mệnh, đành rằng kiếp này đau khổ, anh vẫn chấp nhận, thật con bà nó, trầm luân đến mức này, có thể không ngột ngạt sao.
Lại nói nói về kiếp nạn của Tả Hồng, Quyên Tử, ra khỏi Cẩm Giang, cũng không lập tức bắt xe về mà chậm rãi đi dọc con đường về phía trước. Thời tiết cuối xuân, gió thổi nhẹ nhàng, cây lá ven đường rơi lả tả, tựa những bông tuyết, không theo trật tự nào, đẹp một cách phóng khoáng.
Bước bên trên như đạp lên tấm thảm tuyết, đã sớm qua giờ cao điểm, xe cộ giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn không ngừng náo nhiệt, từ góc độ của Quyên Tử nhìn ra, phía trước là một hàng đèn sông quanh cô, sáng chói vô cùng.
Quyên Tử dừng bước, từ trước tới giờ luôn bận rộn vội vã, không phát hiện ra ngay bên cạnh có một cảnh sắc quanh co đẹp như vậy.
Triệu Hành đi theo cô một hồi từ lúc cô ra khỏi Cẩm Giang, anh đã sai trợ lý giải quyết nốt bữa tiệc xã giao, còn mình đi theo cô ra ngoài, lái xe, lặng lẽ đi phía sau.
Triệu Hành cũng cảm giác mình thật không có tiền đồ, một con nhóc vô tình vô nghĩa như vậy, lại khiến trong lòng anh oán hận bao năm, không thể quên nổi, nói thẳng thừng ra, đây cũng là một loại nhớ thương, không thể từ bỏ, không thể buông tha, tìm cái cớ oán hận để mà nhớ nhung.
Vừa gặp lại cô ấy, chớp mắt Triệu Hành đã ngộ ra đạo lý này. Không thể không dám nói, gặp lại cô lần nữa, đối với anh, là một loại vui mừng to lớn, vui mừng hơn là kinh ngạc.
Thậm chí không có một chút do dự, lập tức đuổi theo cô, đây là sự kích động đã lâu không có, đã nhiều năm không xảy ra, lần trước chính là khi cô nhóc này mới mười bảy tuổi.
Triệu Hành có cảm giác mình vô cùng ngớ ngẩn, thấy tên đàn ông xuất sắc đó, ôm eo cô lớn giọng tuyên bố: đây là người phụ nữ của tôi, giây phút ấy, trừ chua xót tức giận, Triệu Hành còn cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Đã nhiều năm như vậy, bên cạnh cô không thể không có ai, lúc cô mới mười bảy tuổi đã có một nét phong tình khác hẳn những cô bé khác rồi.
Hơn nữa, người đàn ông kia, mặc dù chỉ gặp mặt ngắn ngủi, Triệu Hành cũng có thể cảm thấy một lực uy hiếp đập vào mặt, đó là hơi thở của người có vị thế trên cao, sự ưu việt phát ra từ cơ thể, sao có thể là người đàn ông bình thường.
Đáng lẽ nên bỏ qua, từ lúc cô gái này bỏ đi không một lời, thiên tài cũng có lúc đần độn, nhất thời thân bất do kỷ. Gặp lại cô, không tự chủ được mà theo tới đây, lén lén lút lút như đang rình rập bảo bối mà mình thầm yêu.
Thấy cô dừng lại, ngây ngây ngốc ngốc đứng đó, nhìn xa xăm ngẩn ngơ, Triệu Hành trong phút chốc cảm thấy kinh ngạc, bị mê hoặc, cô gái này khó có lúc trầm tĩnh như vậy.
Trong trí nhớ của anh, cô luôn luôn dữ dội, hừng hực như ngọn lửa, có thể đốt cháy tất cả, nhưng lúc này, cô yên lặng đứng đó, hoa anh đào rơi rơi xung quanh, gió đêm đùa nghịch mái tóc, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của cô, đẹp đến rung động lòng người.
Triệu Hành không khỏi nghĩ lại cái đêm năm đó, cô gái nằm trong lòng mình, mặc dù không chút kinh nghiệm nhưng vô cùng dũng cảm, run rẩy trao cho anh tất cả, trong phút chốc đó, Triệu Hành dường như có cả thế giới, vô cùng thỏa mãn, vô cùng thoải mái.
Qua giây lát ấy mới phát hiện, đó chỉ là giấc mộng của riêng anh, mộng xuân, không còn lại một chút dấu vết. Cô gái này, có tố chất yêu tinh, mê hoặc người trong lúc lơ đãng, khiến người ta không thể tự kiềm chế, còn cô chỉ cười nhạt, quay người bỏ đi, không chút lưu tình.
Triệu Hành lấy ra một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn bên lề đường, lập tức giật mình, chỉ trong chốc lát mà cô đã biến đâu rồi. Triệu Hành vừa định đẩy cửa xe bước xuống liền nhìn thấy đầu cô gái thò vào.
Quyên Tử giơ tay gõ cửa, nhìn cửa kính hạ dần xuống, cô quan sát anh vài lần:
“Thế này gọi là chúng ta vô tình gặp gỡ à?”
Triệu Hành cười:
“Không, không thể coi là vô tình được, anh theo em ra đây.”
Quyên Tử gật đầu một cái:
“Có hứng thú uống một chén không?”
Ánh mắt Triệu Hành sáng lên, nhìn cô một hồi lâu không trả lời, Quyên Tử chạy sang bên kia, mở cửa xe ngồi lên:
“Không nói gì xem như đồng ý, đi thôi…”
Dừng ở chỗ Quyên Tử chỉ, Triệu Hành thò đầu ra ngoài nhìn vài lần, khói bốc nghi ngút. Một con hẻm chật hẹp, dọc một bên có chừng hơn chục cái bàn nhỏ, trên bàn đều để sẵn lò than, bên trên là tấm sắt, bày đầy thịt thà rau dưa, mùi hương bốc lên thơm nức khiến người ta động lòng.
Quyên Tử xuống xe quay đầu lại:
“Đi nào, hôm nay tôi mời, cho nên anh là khách cứ tự nhiên đi.”
Triệu Hành nhíu mày:
“Nếu em đồng ý, anh mời, chúng ta chuyển sang nơi khác đi.”
Quyên Tử bĩu môi:
“Xin lỗi, tôi ghét sự giàu có nên không thích khoe khoang.”
Rất thành thạo, chào hỏi với chủ quán, Triệu Hành đành đi theo đằng sau cô.
Chủ quán là một đôi vợ chồng hơn 40 tuổi, người đàn ông vội vàng dọn dẹp đồ ăn, còn người phụ nữ nhanh nhảu chào hỏi khách khứa. Nhìn thấy Quyên Tử, người phụ nữ giơ tay, nhiệt tình chào hỏi:
“Quyên Tử tới đấy à, cô nhóc Tiêu tử đâu rồi, sao không đi cùng. A, xem trí nhớ của ta này, hôm nay con nhóc Tiêu tử kết hôn, làm sao có thời gian chạy đến chỗ chúng ta, phải không.”
Quyên Tử cười, nhanh nhẹn giúp chị ta dọn dẹp vài cái bàn, bưng đồ về bên kia.
“Chú Vệ, hôm nay kinh doanh thuận lợi nhỉ”
Chú Vệ đưa rổ nấm trong tay cho cô:
“Bàn số một”
Quyên Tử đưa qua, trở lại, xắn tay áo lên đón lấy, chạy qua chạy lại một hồi, hai vợ chồng ông Vệ mới nhìn đến, Triệu Hành đứng một bên, chú Vệ vỗ vỗ đầu cô:
“Đưa bạn trai tới mà không nói một tiếng, đi ra, đi ra đi.”
Quyên Tử nghịch ngợm tiến tới:
“Ngài ngàn vạn lần đừng nói với cha cháu nhé, anh ta chị là đồng nghiệp thôi.”
Chú Vệ nháy mắt mấy cái:
“Thật là đồng nghiệp chứ?”
“Thật là đồng nghiệp.”
Quyên Tử nói xong, không để ý chú Vệ, dọn dẹp thịt, nấm, món ăn, khoai tây đặt lên bàn trông, gọi Triệu Hành từ đầu đến giờ đứng đần bên cạnh ra:
“Những cái này mới đáng ăn, so với mấy quan đồ nướng ngon hơn nhiều, hơn nữa lại tiện nghi, ngồi đi.”
Mở một chai rượu ngô, rót đầy hai cái ly trước mặt:
“Nào, cạn ly”
Triệu Hành bật cười chạm cốc với cô, một ngụm đầy, vị cay lâu lắm không gặp, chạy thẳng từ cổ họng xuống, thật là sảng khoái, rất có hương vị.
Thịt nướng đã chin, Quyên Tử gắp cho anh một miếng, dưa muối ngâm vô cùng ngon miệng, để ly rượu xuống tò mò nhìn cô:
“Em quen chủ quán à?”
Quyên Tử uống một hớp rượu:
“Ừm. Chú vệ cùng cha em và cha Thời Tiêu là đồng nghiệp cùng công ty, có thể xem là đồ đệ của cha em, sau đó công ty bị bán, nghỉ việc, mở quán ăn này sống tạm, em và Tiêu tử hay đến đây, thưởng thức bữa ngoan, cũng giúp một tay, hai vợ chồng chú Vệ cũng khó khăn, thôi nói cái này làm gì, uống rượu uống rượu.
Triệu Hành nhìn Quyên Tử:
“Có vẻ tối hôm nay anh mới thực sự hiểu rõ em, mặc dù chúng ta biết nhau đã gần mười năm.”
Quyên Tử phất tay:
“Đừng nhắc tới chuyện lúc trước được không, tôi quên hết rồi.”
“Nhưng anh còn nhớ rõ, năm ấy…”
Triệu Hành ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện không biết phải nói như thế này, mấy chuyện đó, tồn tại trong trí nhớ anh từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi bây giờ nhắc lại, có vẻ như rất buồn cười.
Nghĩ đến đây, dừng lại, cứ thế nhìn Quyên Tử, Quyên Tử ngẩng đầu đúng lúc chạm vào ánh mắt anh.
Quyên Tử có phần bất mãn, cô không thích nói lại chuyện đã qua, anh cũng không phải giữ chặt không buông, tính toán làm gì.
Nhưng hôm nay người đàn ông này nhìn cô, ánh mắt có phần đau đớn cùng nóng lòng muốn thổ lộ, làm Quyên Tử mơ hồ cảm thấy, sâu trong đáy lòng, một chút rung động từng lãng quên ẩn hiện, như thể trải qua vô số cảm giác nóng lạnh, phải rục rịch ngóc lên.

back top