Giản Nhất Phàm hút thuốc xong, cảm xúc từ từ ổn định lại.
Dì Trương bê hòm thuốc vào, để một bên, ý bảo Giản Ngưng xử lí vết thương cho Giản Nhất Phàm.
Giản Ngưng trầm mặc nhìn hòm thuốc, nhẹ nhàng lấy ra bông băng.
Nhìn đến vết thương trên trán của Giản Nhất Phàm, máu đã khô lại, cũng không quá nghiêm trọng.
Cô hiện tại cái gì cũng không dám nghĩ nhiều, thậm chí có chút cam chịu, cuộc sống càng muốn đánh đổ cô, cô càng phải kiên cường đứng vững.
Cô xử lí qua vết thương, dì Trương biết ý cầm hòm thuốc ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn ngoái nhìn lại, nhịn không được than một tiếng.
Giản Nhất Phàm nhìn mặt em gái, bổ nhào qua ôm chầm lấy cô, “Em đánh anh đi, đánh chết anh đi… Anh không đáng sống trên cõi đời này nữa…”
Thân thể Giản Ngưng cứng ngắc, cô cho là mình sẽ khóc, nhưng khi đưa tay lên khóe mắt, nơi đó khô khốc, thậm chí một chút ẩm ướt cũng không.
Cô từ nhỏ đã tự coi mình là tiểu công chúa, khóc có thể khóc cho anh trai xem, ủy khuất cũng có thể đến ba ba làm nũng.
Hai người đàn ông cô từng coi có thể dựa vào đến cùng trời cuối đất, nay lại dựa hết vào cô.
Nước mắt rẻ mạt vô nghĩa, giờ cũng chẳng có ích gì.
Cô không dám nghĩ tới, cũng không cách nào thừa nhận, gia đình nhà cô đang tan nát cỡ nào.
Cô dùng hai tay ôm lấy Giản Nhất Phàm, “Anh, anh phải biết rằng, anh vĩnh viễn là anh trai của em.”
Giản Nhất Phàm ngẩng lên, nhìn gương mặt trắng bệch của em gái, cắn môi dùng sức gật đầu.
Hai mắt cô gắt gao nhìn Giản Nhất Phàm, “Em còn sống, anh còn sống, ba cũng còn sống.
Chúng ta đều có hy vọng, đúng không?” Giản Ngưng còn nở nụ cười, “Anh, em còn sinh được một bé trai, sau này có cơ hội, dẫn cháu tới thăm anh, được không?”
Giản Nhất Phàm nghe được câu phía sau của cô, mắt sáng rực lên.
Giản Ngưng đưa tay xoa mặt anh, nhìn chăm chú, “Cháu anh rất ngoan, chắc chắn anh sẽ thích.
Đến lúc đấy anh phải cõng nó đi chơi, còn phải cho nó cưỡi lên cổ nữa…”
Giản Nhất Phàm an tĩnh nghe, cảm xúc kích động từ từ ổn định lại.
“Nhưng là…” Giản Ngưng từ từ chuyển hướng, “Anh, anh cũng không muốn cháu coi thường anh đúng không?”
Giản Nhất Phàm gật đầu.
“Vậy anh phải cố gắng, khi nào anh khỏi bệnh, em mang Tiểu Địch tới thăm anh, anh dẫn nó đi chơi, được không?” Cô nghĩ tới cảnh tượng tốt đẹp trong tương lai, ánh mắt nhịn không được mang theo ý cười, “Cho nên anh phải bỏ thứ kia đi.”
Giản Nhất Phàm gật đầu thật mạnh, nước mắt lại chảy ra.
Giản Ngưng nói chuyện với Giản Nhất Phàm một lúc lâu, mới biết được sự tình năm đó.
Thực ra chưa bao giờ có tin cô chết, chỉ là rất lâu không thấy cô về nhà, cũng không liên lạc được.
Giản Nhất Phàm đi tìm Cố Trường Dạ hỏi cho ra nhẽ, nhưng lúc đó sức khỏe Cố Trường Dạ rất không tốt nên anh cũng không nghĩ nhiều.
Sau cũng không thấy động thái gì của Cố Trường Dạ cho thấy hắn muốn nhằm vào Giản thị.
Giản Trung Nhạc lúc đó muốn giao hết trọng trách công ty cho Giản Nhất Phàm, vì thân thể ông càng ngày càng yếu, sợ không chống đỡ được bao lâu.
Giản Nhất Phàm tập trung toàn lực vào công ty, lúc này mới phát hiện, điều hành công ty không dễ như anh tưởng tượng.
Các tiền bối trong công ty không thuận theo anh, Giản Nhất Phàm cứ làm gì, nhất định có người muốn đạp đổ.
Anh vô cùng tức giận, về tố khổ với Giản Trung Nhạc.
Vốn tưởng ba sẽ an ủi, tìm cách giúp mình nhưng không phải.
Nhận lại được chỉ là trách cứ, ba nói đây chính là vấn đề của anh.
Giản Nhất Phàm tức giận, tranh cãi một trận với Giản Trung Nhạc, rồi bỏ ra ngoài ở.
Anh ở trong công ty càng ngày càng không thuận, nhân viên sau lưng anh chỉ trỏ, nhận định anh không có năng lực.
Đúng lúc này anh gặp Văn Yến, một cô gái xinh đẹp.
Văn Yến không giống ba suốt ngày trách cứ anh, cũng không giống đám người trong công ty luôn hạ thấp anh.
Anh lao vào ái tình với Văn Yến, không muốn xử lí bất kì chuyện công ty nào nữa.
Giản Nhất Phàm càng ngày càng đắm chìm vào Văn Yến, Văn Yến nói gì, anh đều không hoài nghi.
Cũng bởi vì Văn Yến, anh dính vào thuốc phiện, ngày ngày đều trầm mê trong xa hoa trụy lạc.
Thẳng đến ngày anh bị Văn Yến lừa một khoản tài chính vô cùng lớn, thậm chí có thể đẩy công ty đến bên bờ vực phá sản, bấy giờ mới tỉnh táo lại.
Nhưng người trong công ty lúc này không còn tin tưởng anh nữa, chẳng ai thèm ngó ngàng tới anh.
Giản Nhất Phàm quay lại tìm Giản Trung Nhạc để giải quyết, mới phát hiện, ba bây giờ đã hóa điên…
Giản Nhất Phàm không chịu nổi, em gái mất tích, ba thì hóa điên, công ty thì không trở về được.
Anh chỉ có thể sống nhờ nhà mấy người bạn, nhưng không được bao lâu, họ lại đâm ra chán ghét.
Anh liền bỏ ra ngoài, sống được ngày nào hay ngày đấy, bất kể sáng tối đều không phân biệt nổi…
Giản Nhất Phàm từ từ kể lại chuyện trước kia, vừa nói nước mắt vừa lăn dài, cuối cùng mệt quá, ngủ thiếp đi.
Giản Ngưng nghĩ về việc Văn Yến xuất hiện, khóe miệng hơi nhếch lên.
Không biết là cố ý hay vô ý, có lẽ cũng không thể trách người khác, chỉ có thể trách anh em Giản gia bọn cô vô dụng, gặp chuyện không may chỉ biết trốn tránh.
Cô nhìn anh trai đang ngủ, im lặng đắp chăn cho anh.
Cô chỉ biết đây là anh trai cô, là người thân của cô, bất kể anh trở nên thế nào, cô cũng đều nhận.
Giản Ngưng nghĩ có lẽ Giản Nhất Phàm đã tạm thời ổn định, liền đi ra.
Cô đến bệnh viện ở ngoại thành thăm Giản Trung Nhạc.
Có lẽ ông gặp cô vài lần rồi sẽ quen, sẽ từ từ nhớ lại chuyện trước kia.
Cho dù không thể lấy lại kí ức đã qua, chỉ cần nhớ cô là con gái duy nhất của ông, như vậy đã quá tốt rồi.
Hôm nay trời nắng, không phải cái nắng của mùa hạ mãnh liệt, mà là cái nắng nhu hòa của mùa đông, rơi trên người ta tạo ra loại cảm giác dịu dàng.
Giản Ngưng ngẩng đầu nhìn lên trời, tâm trạng u sầu phai nhạt không ít.
Lúc Giản Ngưng bước vào bệnh viện, vừa vặn gặp y tá đưa Giản Trung Nhạc ra ngoài hóng gió.
Giản Trung Nhạc cũng không có biểu hiện gì, ngẫu nhiên nhìn lên trời một lúc, rồi lại cúi xuống đất một lúc, nhìn không dứt mảnh hoa diệp vàng.
Giản Ngưng đi tới, khoảng cách không xa không gần vừa vặn nhìn ba.
Y tá kia thấy cô, chủ động chào đón, “Chị lại tới à, hôm nay sắc mặt chị rất tốt.”
Giản Ngưng cười cười, “Ba tôi mấy ngày nay có khỏe không?”
“Tốt lắm, thỉnh thoảng làm ồn lên một chút, nhưng vấn đề không lớn.”
“Có thể bình phục hoàn toàn sao?” Giản Ngưng thử thăm dò hỏi.
Y tá kia nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì, do dự nửa ngày không biết nên gật hay nên lắc.
Giản Ngưng đi đến chỗ Giản Trung Nhạc cách đó không xa, ngồi xuống, nhặt mảnh hoa diệp vàng lên, thành công thu hút sự chú ý của Giản Trung Nhạc, “Ba, con tìm được anh rồi.
Anh hiện tại không tốt lắm, nhưng không sao, con sẽ chăm sóc thật tốt cho anh.
Ba, ba phải khỏe nhanh lên một chút, ba còn chưa được nhìn thấy cháu ngoại của ba mà.
Tiểu Địch đáng yêu lắm, hôm nào đó con mang Tiểu Địch đến thăm ba, được không?”
Giản Trung Nhạc nhìn Giản Ngưng nửa ngày, đột nhiên mạnh mẽ tiến đến cướp bông hoa diệp vàng trên tay cô, sau đó hung hăng trợn mắt với cô.
Y tá lập tức chạy đến, thấy không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm, chuyện lần trước ở trong phòng bệnh quả thực là vô cùng dọa người.
Giản Ngưng cúi đầu nhìn tay mình, vừa rồi tay ba có đụng vào tay cô, tuy ngắn ngủi nhưng cảm giác ấm áp rất rõ ràng.
Giản Ngưng đứng tại chỗ, nhìn y tá đẩy Giản Trung Nhạc ra chỗ khác.
Cô nhìn một lúc lâu, mới đi tìm bác sĩ phụ trách.
Cô không ôm nhiều hy vọng, vì thế lúc nghe bác sĩ nói khả năng phục hồi không nhiều, cũng không cảm thấy quá tuyệt vọng.
Giản Ngưng gọi về cho dì Trương hỏi tình hình của Giản Nhất Phàm, biết được anh vẫn ổn, lúc này mới yên tâm về biệt thự của Cố Trường Dạ.
Lúc cô đến, Cố Trường Dạ vẫn chưa về, người giúp việc thấy cô, chào hỏi vô cùng niềm nở.
Hiện tại chính là giờ ăn cơm, người giúp việc lập tức đi nấu ăn, Giản Ngưng ở bên ngoài chờ.
Cô đợi hồi lâu cũng không thấy Cố Trường Dạ trở về, người giúp việc đã bưng đồ ăn đi ra.
Thái độ ân cần so với lạnh nhạt trước kia làm cô thích ứng không nổi.
Cô cũng không gọi điện thúc giục Cố Trường Dạ, lẳng lặng đến trước bàn ăn, chuẩn bị ăn cơm.
Giản Ngưng vừa vặn ăn được mấy miếng thì Cố Trường Dạ đã về.
Hắn cởi áo khoác, từng bước một đi tới.
Bước chân của hắn hiện tại trầm ổn hơn rất nhiều, làm cô suýt không nhận ra.
Trước kia chỉ cần nghe tiếng giày da gõ xuống sàn nhà đến chói tai của hắn, cô đều kinh hồn táng đảm.
Có lẽ do ảo giác của cô, không còn cảm thấy sự sắc nhọn nhạy bén trong ánh mắt Cố Trường Dạ nữa, thậm chí sự thâm thúy cũng phai nhạt đi rất nhiều, chỉ còn lại toàn là mệt mỏi.
Giản Ngưng vừa ăn cơm, vừa quan sát phản ứng của hắn.
Muộn như vậy mới trở về, hẳn là hắn ăn cơm rồi mới đúng, nếu không người giúp việc sẽ không để cô ăn trước một mình, đây là cô đoán vậy.
Nhưng lúc này Cố Trường Dạ đã đi tới, ngồi vào bàn ăn.
Người giúp việc lập tức đi chuẩn bị bát đũa cho hắn.
Vẫn cái bàn này, vẫn vị trí này, hắn từng hất hết mâm cơm đi, dứt tóc cô, bóp cổ cô.
Câu chuyện rõ ràng như vậy, lại giống như là mơ, ngỡ như chỉ vừa mới hôm qua thôi.
Bọn họ đều không nói gì, an tĩnh ăn cơm, Cố Trường Dạ thậm chí không thèm liếc nhìn cô một cái.
Ăn cơm, nghỉ ngơi một lúc xong, chính là lúc bắt đầu phép giao dịch.
Cả quá trình, cô đều cắn răng không nói một lời.
Việc nên làm đều làm, không giãy dụa cũng không phản kháng, trên mặt cũng không có cảm xúc đặc biệt gì.
Cô cảm nhận rõ Cố Trường Dạ so với hai lần trước thô bạo hơn rất nhiều.
Hạ thân Giản Ngưng truyền đến từng đợt chua xót đau đớn, cô thế nhưng cảm thấy vài phần thoải mái.
Thời gian qua cô chịu quá nhiều khổ sở, quá nhiều thương tâm rồi.
Cô không biết trút vào ai, cũng không biết trút vào đâu cả.
Cô không quen, cũng không thích chịu đựng một mình.
Cảm giác tra tấn thân thể này, ngược lại làm cho cô cảm thấy được phát tiết.
Trong không khí du đãng mập mờ, nhưng biểu tình trên mặt hai người hoàn toàn không thích hợp, chỉ có những tiếng thở dốc nồng đậm, những dấu hôn dầy đặc chứng minh quan hệ bọn họ vừa phát sinh.
Giản Ngưng trong bóng đêm nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô không biết mình đang nhìn cái gì, cũng không biết mình muốn thấy cái gì.
Cố Trường Dạ quay đầu đi, muốn biết cô hiện tại đang suy nghĩ gì.
Nhưng hắn chợt tự giễu, cảm thấy bản thân không nên biết thì tốt hơn.
Suy nghĩ của cô, chắc chắn sẽ khiến hắn đau lòng.
Có lẽ quá mệt, Giản Ngưng rất nhanh thiếp đi.
Hôm sau cô tỉnh lại, rất hối hận ngày hôm qua không hỏi Cố Trường Dạ khi nào mới có thể gặp Tiểu Địch.
Nhưng sự thực là cô khiếp sợ.
Từ khi cô trở về, hắn không có động thái gì, cô cũng không rõ hắn đang chuẩn bị cái gì, hay là đã sớm thu tay lại.
Hắn không động đến Giản thị, có lẽ là lối thoát duy nhất cho cô, nhưng việc hắn quá yên lặng lại khiến cô cực kì lo lắng.
Lúc Giản Ngưng tỉnh lại đã không thấy Cố Trường Dạ đâu.
Cô sờ soạng chỗ trống hắn để lại, không thấy độ ấm, có lẽ đã rời giường lâu rồi.
Cô đứng dậy, đi lấy túi của mình, lấy thuốc tránh thai ra.
Thời điểm cô cầm viên thuốc chuẩn bị bỏ vào miệng, cửa đột nhiên mở, tay cô run lên, thuốc liền rơi trên mặt đất.
Cố Trường Dạ nhìn động tác quái dị của cô, đứng im ở cửa trong chốc lát, mới chậm rãi đi tới.
Hắn dừng bước trước viên thuốc kia, nhìn thoáng qua, rồi ngồi xổm xuống nhặt lên, quan sát một lúc, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
Cố Trường Dạ đứng lên, cầm lấy hộp thuốc Giản Ngưng để cách đó không xa, bên ngoài có ghi tác dụng cùng cách sử dụng.
Sắc mặt hắn đột nhiên âm hiểm, tay dùng sức bóp nát viên thuốc kia.
Lúc hắn thả tay ra, chỉ còn lại tro bụi rơi trên mặt đất.
Dì Trương bê hòm thuốc vào, để một bên, ý bảo Giản Ngưng xử lí vết thương cho Giản Nhất Phàm.
Giản Ngưng trầm mặc nhìn hòm thuốc, nhẹ nhàng lấy ra bông băng.
Nhìn đến vết thương trên trán của Giản Nhất Phàm, máu đã khô lại, cũng không quá nghiêm trọng.
Cô hiện tại cái gì cũng không dám nghĩ nhiều, thậm chí có chút cam chịu, cuộc sống càng muốn đánh đổ cô, cô càng phải kiên cường đứng vững.
Cô xử lí qua vết thương, dì Trương biết ý cầm hòm thuốc ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn ngoái nhìn lại, nhịn không được than một tiếng.
Giản Nhất Phàm nhìn mặt em gái, bổ nhào qua ôm chầm lấy cô, “Em đánh anh đi, đánh chết anh đi… Anh không đáng sống trên cõi đời này nữa…”
Thân thể Giản Ngưng cứng ngắc, cô cho là mình sẽ khóc, nhưng khi đưa tay lên khóe mắt, nơi đó khô khốc, thậm chí một chút ẩm ướt cũng không.
Cô từ nhỏ đã tự coi mình là tiểu công chúa, khóc có thể khóc cho anh trai xem, ủy khuất cũng có thể đến ba ba làm nũng.
Hai người đàn ông cô từng coi có thể dựa vào đến cùng trời cuối đất, nay lại dựa hết vào cô.
Nước mắt rẻ mạt vô nghĩa, giờ cũng chẳng có ích gì.
Cô không dám nghĩ tới, cũng không cách nào thừa nhận, gia đình nhà cô đang tan nát cỡ nào.
Cô dùng hai tay ôm lấy Giản Nhất Phàm, “Anh, anh phải biết rằng, anh vĩnh viễn là anh trai của em.”
Giản Nhất Phàm ngẩng lên, nhìn gương mặt trắng bệch của em gái, cắn môi dùng sức gật đầu.
Hai mắt cô gắt gao nhìn Giản Nhất Phàm, “Em còn sống, anh còn sống, ba cũng còn sống.
Chúng ta đều có hy vọng, đúng không?” Giản Ngưng còn nở nụ cười, “Anh, em còn sinh được một bé trai, sau này có cơ hội, dẫn cháu tới thăm anh, được không?”
Giản Nhất Phàm nghe được câu phía sau của cô, mắt sáng rực lên.
Giản Ngưng đưa tay xoa mặt anh, nhìn chăm chú, “Cháu anh rất ngoan, chắc chắn anh sẽ thích.
Đến lúc đấy anh phải cõng nó đi chơi, còn phải cho nó cưỡi lên cổ nữa…”
Giản Nhất Phàm an tĩnh nghe, cảm xúc kích động từ từ ổn định lại.
“Nhưng là…” Giản Ngưng từ từ chuyển hướng, “Anh, anh cũng không muốn cháu coi thường anh đúng không?”
Giản Nhất Phàm gật đầu.
“Vậy anh phải cố gắng, khi nào anh khỏi bệnh, em mang Tiểu Địch tới thăm anh, anh dẫn nó đi chơi, được không?” Cô nghĩ tới cảnh tượng tốt đẹp trong tương lai, ánh mắt nhịn không được mang theo ý cười, “Cho nên anh phải bỏ thứ kia đi.”
Giản Nhất Phàm gật đầu thật mạnh, nước mắt lại chảy ra.
Giản Ngưng nói chuyện với Giản Nhất Phàm một lúc lâu, mới biết được sự tình năm đó.
Thực ra chưa bao giờ có tin cô chết, chỉ là rất lâu không thấy cô về nhà, cũng không liên lạc được.
Giản Nhất Phàm đi tìm Cố Trường Dạ hỏi cho ra nhẽ, nhưng lúc đó sức khỏe Cố Trường Dạ rất không tốt nên anh cũng không nghĩ nhiều.
Sau cũng không thấy động thái gì của Cố Trường Dạ cho thấy hắn muốn nhằm vào Giản thị.
Giản Trung Nhạc lúc đó muốn giao hết trọng trách công ty cho Giản Nhất Phàm, vì thân thể ông càng ngày càng yếu, sợ không chống đỡ được bao lâu.
Giản Nhất Phàm tập trung toàn lực vào công ty, lúc này mới phát hiện, điều hành công ty không dễ như anh tưởng tượng.
Các tiền bối trong công ty không thuận theo anh, Giản Nhất Phàm cứ làm gì, nhất định có người muốn đạp đổ.
Anh vô cùng tức giận, về tố khổ với Giản Trung Nhạc.
Vốn tưởng ba sẽ an ủi, tìm cách giúp mình nhưng không phải.
Nhận lại được chỉ là trách cứ, ba nói đây chính là vấn đề của anh.
Giản Nhất Phàm tức giận, tranh cãi một trận với Giản Trung Nhạc, rồi bỏ ra ngoài ở.
Anh ở trong công ty càng ngày càng không thuận, nhân viên sau lưng anh chỉ trỏ, nhận định anh không có năng lực.
Đúng lúc này anh gặp Văn Yến, một cô gái xinh đẹp.
Văn Yến không giống ba suốt ngày trách cứ anh, cũng không giống đám người trong công ty luôn hạ thấp anh.
Anh lao vào ái tình với Văn Yến, không muốn xử lí bất kì chuyện công ty nào nữa.
Giản Nhất Phàm càng ngày càng đắm chìm vào Văn Yến, Văn Yến nói gì, anh đều không hoài nghi.
Cũng bởi vì Văn Yến, anh dính vào thuốc phiện, ngày ngày đều trầm mê trong xa hoa trụy lạc.
Thẳng đến ngày anh bị Văn Yến lừa một khoản tài chính vô cùng lớn, thậm chí có thể đẩy công ty đến bên bờ vực phá sản, bấy giờ mới tỉnh táo lại.
Nhưng người trong công ty lúc này không còn tin tưởng anh nữa, chẳng ai thèm ngó ngàng tới anh.
Giản Nhất Phàm quay lại tìm Giản Trung Nhạc để giải quyết, mới phát hiện, ba bây giờ đã hóa điên…
Giản Nhất Phàm không chịu nổi, em gái mất tích, ba thì hóa điên, công ty thì không trở về được.
Anh chỉ có thể sống nhờ nhà mấy người bạn, nhưng không được bao lâu, họ lại đâm ra chán ghét.
Anh liền bỏ ra ngoài, sống được ngày nào hay ngày đấy, bất kể sáng tối đều không phân biệt nổi…
Giản Nhất Phàm từ từ kể lại chuyện trước kia, vừa nói nước mắt vừa lăn dài, cuối cùng mệt quá, ngủ thiếp đi.
Giản Ngưng nghĩ về việc Văn Yến xuất hiện, khóe miệng hơi nhếch lên.
Không biết là cố ý hay vô ý, có lẽ cũng không thể trách người khác, chỉ có thể trách anh em Giản gia bọn cô vô dụng, gặp chuyện không may chỉ biết trốn tránh.
Cô nhìn anh trai đang ngủ, im lặng đắp chăn cho anh.
Cô chỉ biết đây là anh trai cô, là người thân của cô, bất kể anh trở nên thế nào, cô cũng đều nhận.
Giản Ngưng nghĩ có lẽ Giản Nhất Phàm đã tạm thời ổn định, liền đi ra.
Cô đến bệnh viện ở ngoại thành thăm Giản Trung Nhạc.
Có lẽ ông gặp cô vài lần rồi sẽ quen, sẽ từ từ nhớ lại chuyện trước kia.
Cho dù không thể lấy lại kí ức đã qua, chỉ cần nhớ cô là con gái duy nhất của ông, như vậy đã quá tốt rồi.
Hôm nay trời nắng, không phải cái nắng của mùa hạ mãnh liệt, mà là cái nắng nhu hòa của mùa đông, rơi trên người ta tạo ra loại cảm giác dịu dàng.
Giản Ngưng ngẩng đầu nhìn lên trời, tâm trạng u sầu phai nhạt không ít.
Lúc Giản Ngưng bước vào bệnh viện, vừa vặn gặp y tá đưa Giản Trung Nhạc ra ngoài hóng gió.
Giản Trung Nhạc cũng không có biểu hiện gì, ngẫu nhiên nhìn lên trời một lúc, rồi lại cúi xuống đất một lúc, nhìn không dứt mảnh hoa diệp vàng.
Giản Ngưng đi tới, khoảng cách không xa không gần vừa vặn nhìn ba.
Y tá kia thấy cô, chủ động chào đón, “Chị lại tới à, hôm nay sắc mặt chị rất tốt.”
Giản Ngưng cười cười, “Ba tôi mấy ngày nay có khỏe không?”
“Tốt lắm, thỉnh thoảng làm ồn lên một chút, nhưng vấn đề không lớn.”
“Có thể bình phục hoàn toàn sao?” Giản Ngưng thử thăm dò hỏi.
Y tá kia nhíu mày, tựa hồ nghĩ tới điều gì, do dự nửa ngày không biết nên gật hay nên lắc.
Giản Ngưng đi đến chỗ Giản Trung Nhạc cách đó không xa, ngồi xuống, nhặt mảnh hoa diệp vàng lên, thành công thu hút sự chú ý của Giản Trung Nhạc, “Ba, con tìm được anh rồi.
Anh hiện tại không tốt lắm, nhưng không sao, con sẽ chăm sóc thật tốt cho anh.
Ba, ba phải khỏe nhanh lên một chút, ba còn chưa được nhìn thấy cháu ngoại của ba mà.
Tiểu Địch đáng yêu lắm, hôm nào đó con mang Tiểu Địch đến thăm ba, được không?”
Giản Trung Nhạc nhìn Giản Ngưng nửa ngày, đột nhiên mạnh mẽ tiến đến cướp bông hoa diệp vàng trên tay cô, sau đó hung hăng trợn mắt với cô.
Y tá lập tức chạy đến, thấy không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm, chuyện lần trước ở trong phòng bệnh quả thực là vô cùng dọa người.
Giản Ngưng cúi đầu nhìn tay mình, vừa rồi tay ba có đụng vào tay cô, tuy ngắn ngủi nhưng cảm giác ấm áp rất rõ ràng.
Giản Ngưng đứng tại chỗ, nhìn y tá đẩy Giản Trung Nhạc ra chỗ khác.
Cô nhìn một lúc lâu, mới đi tìm bác sĩ phụ trách.
Cô không ôm nhiều hy vọng, vì thế lúc nghe bác sĩ nói khả năng phục hồi không nhiều, cũng không cảm thấy quá tuyệt vọng.
Giản Ngưng gọi về cho dì Trương hỏi tình hình của Giản Nhất Phàm, biết được anh vẫn ổn, lúc này mới yên tâm về biệt thự của Cố Trường Dạ.
Lúc cô đến, Cố Trường Dạ vẫn chưa về, người giúp việc thấy cô, chào hỏi vô cùng niềm nở.
Hiện tại chính là giờ ăn cơm, người giúp việc lập tức đi nấu ăn, Giản Ngưng ở bên ngoài chờ.
Cô đợi hồi lâu cũng không thấy Cố Trường Dạ trở về, người giúp việc đã bưng đồ ăn đi ra.
Thái độ ân cần so với lạnh nhạt trước kia làm cô thích ứng không nổi.
Cô cũng không gọi điện thúc giục Cố Trường Dạ, lẳng lặng đến trước bàn ăn, chuẩn bị ăn cơm.
Giản Ngưng vừa vặn ăn được mấy miếng thì Cố Trường Dạ đã về.
Hắn cởi áo khoác, từng bước một đi tới.
Bước chân của hắn hiện tại trầm ổn hơn rất nhiều, làm cô suýt không nhận ra.
Trước kia chỉ cần nghe tiếng giày da gõ xuống sàn nhà đến chói tai của hắn, cô đều kinh hồn táng đảm.
Có lẽ do ảo giác của cô, không còn cảm thấy sự sắc nhọn nhạy bén trong ánh mắt Cố Trường Dạ nữa, thậm chí sự thâm thúy cũng phai nhạt đi rất nhiều, chỉ còn lại toàn là mệt mỏi.
Giản Ngưng vừa ăn cơm, vừa quan sát phản ứng của hắn.
Muộn như vậy mới trở về, hẳn là hắn ăn cơm rồi mới đúng, nếu không người giúp việc sẽ không để cô ăn trước một mình, đây là cô đoán vậy.
Nhưng lúc này Cố Trường Dạ đã đi tới, ngồi vào bàn ăn.
Người giúp việc lập tức đi chuẩn bị bát đũa cho hắn.
Vẫn cái bàn này, vẫn vị trí này, hắn từng hất hết mâm cơm đi, dứt tóc cô, bóp cổ cô.
Câu chuyện rõ ràng như vậy, lại giống như là mơ, ngỡ như chỉ vừa mới hôm qua thôi.
Bọn họ đều không nói gì, an tĩnh ăn cơm, Cố Trường Dạ thậm chí không thèm liếc nhìn cô một cái.
Ăn cơm, nghỉ ngơi một lúc xong, chính là lúc bắt đầu phép giao dịch.
Cả quá trình, cô đều cắn răng không nói một lời.
Việc nên làm đều làm, không giãy dụa cũng không phản kháng, trên mặt cũng không có cảm xúc đặc biệt gì.
Cô cảm nhận rõ Cố Trường Dạ so với hai lần trước thô bạo hơn rất nhiều.
Hạ thân Giản Ngưng truyền đến từng đợt chua xót đau đớn, cô thế nhưng cảm thấy vài phần thoải mái.
Thời gian qua cô chịu quá nhiều khổ sở, quá nhiều thương tâm rồi.
Cô không biết trút vào ai, cũng không biết trút vào đâu cả.
Cô không quen, cũng không thích chịu đựng một mình.
Cảm giác tra tấn thân thể này, ngược lại làm cho cô cảm thấy được phát tiết.
Trong không khí du đãng mập mờ, nhưng biểu tình trên mặt hai người hoàn toàn không thích hợp, chỉ có những tiếng thở dốc nồng đậm, những dấu hôn dầy đặc chứng minh quan hệ bọn họ vừa phát sinh.
Giản Ngưng trong bóng đêm nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô không biết mình đang nhìn cái gì, cũng không biết mình muốn thấy cái gì.
Cố Trường Dạ quay đầu đi, muốn biết cô hiện tại đang suy nghĩ gì.
Nhưng hắn chợt tự giễu, cảm thấy bản thân không nên biết thì tốt hơn.
Suy nghĩ của cô, chắc chắn sẽ khiến hắn đau lòng.
Có lẽ quá mệt, Giản Ngưng rất nhanh thiếp đi.
Hôm sau cô tỉnh lại, rất hối hận ngày hôm qua không hỏi Cố Trường Dạ khi nào mới có thể gặp Tiểu Địch.
Nhưng sự thực là cô khiếp sợ.
Từ khi cô trở về, hắn không có động thái gì, cô cũng không rõ hắn đang chuẩn bị cái gì, hay là đã sớm thu tay lại.
Hắn không động đến Giản thị, có lẽ là lối thoát duy nhất cho cô, nhưng việc hắn quá yên lặng lại khiến cô cực kì lo lắng.
Lúc Giản Ngưng tỉnh lại đã không thấy Cố Trường Dạ đâu.
Cô sờ soạng chỗ trống hắn để lại, không thấy độ ấm, có lẽ đã rời giường lâu rồi.
Cô đứng dậy, đi lấy túi của mình, lấy thuốc tránh thai ra.
Thời điểm cô cầm viên thuốc chuẩn bị bỏ vào miệng, cửa đột nhiên mở, tay cô run lên, thuốc liền rơi trên mặt đất.
Cố Trường Dạ nhìn động tác quái dị của cô, đứng im ở cửa trong chốc lát, mới chậm rãi đi tới.
Hắn dừng bước trước viên thuốc kia, nhìn thoáng qua, rồi ngồi xổm xuống nhặt lên, quan sát một lúc, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
Cố Trường Dạ đứng lên, cầm lấy hộp thuốc Giản Ngưng để cách đó không xa, bên ngoài có ghi tác dụng cùng cách sử dụng.
Sắc mặt hắn đột nhiên âm hiểm, tay dùng sức bóp nát viên thuốc kia.
Lúc hắn thả tay ra, chỉ còn lại tro bụi rơi trên mặt đất.