“Hình như Đại ca bị thương.” Kỷ Bách Hiên sờ sờ mũi, quan sát Cố Trường Dạ hồi lâu, lúc này mới dám đưa ra kết luận.
“Hả?” Nguyễn Ngộ Minh hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, “Làm sao có thể, chú nghi ngờ thân thủ của Đại ca? Anh khẳng định chú nhìn nhầm rồi.”
Kỷ Bách Hiên lắc đầu, “Đại ca nếu như không bị thương, còn dựng đứng cổ áo lên làm gì? Anh nhìn thấy anh ấy mặc quần áo như vậy bao giờ chưa?”
Bát thiếu bĩu môi, “Mấy người đúng là chỉ thích suy diễn… Đại ca sao có thể bị thương, hoàn toàn không có khả năng.”
Kỷ Bách Hiên cũng không giải thích nhiều, nhìn vào mắt Nhị thiếu Chu Thừa Nghiệp, đọc được sự lo lắng từ ánh mắt đối phương.
Đại ca nếu bị thương mà không che giấu, có thể nói thương thế không nặng, hơn nữa người gây ra hẳn đã chịu kết quả không tốt đẹp gì.
Nhưng Đại ca hết lần này đến lần khác che giấu, rõ ràng không phải là muốn giấu vết thương, mà là muốn che giấu cho người gây ra vết thương ấy.
Chu Thừa Nghiệp vuốt vuốt mũi, cũng đúng, Cố Trường Dạ thực sự có chút khó hiểu.
Nguyễn Ngộ Minh nhìn chằm chằm An Diệc Thành ở bên ngoài sân gọi điện thoại, vỗ vỗ vai Kỷ Bách Hiên, “Chú nói xem hôm nay Tứ ca có phải rất không bình thường không? Nghe điện thoại lâu như vậy.”
Kỷ Bách Hiên vô cùng kìm nén, muốn nói người không bình thường nhất không phải là anh sao? Từ khi Thất ca tuyên bố nhất định sẽ tìm được mẹ cho con trai của Tứ ca, liền biến thành cái bộ dạng này.
Mỗi giờ mỗi phút đều theo dõi nhất cử nhất động của Tứ ca, chỉ sợ bỏ lỡ cái gì.
Kỷ Bách Hiên mỗi ngày đều nghe được nhiều nhất chính là câu ‘Tứ ca hôm nay không bình thường’.
Mà cái không bình thường bao gồm, Tứ ca hôm nay đi toilet nhiều hơn hôm qua một lần, Tứ ca hôm nay nói chuyện tần suất nhiều hơn hôm qua vài lần, bước chân Tứ ca hôm nay trầm ổn hơn so với hôm qua một chút… Kỷ Bách Hiên thật sự hết thuốc với Thất ca.
“Ừ.” Kỷ Bách Hiên vẫn gượng gạo gật đầu, “Tứ ca đúng là không bình thường so với hôm qua.”
Nguyễn Ngộ Minh biểu cảm như tìm được tri âm, “Anh cũng thấy thế, chú xem khóe miệng Tứ ca hơi hơi giương lên, nhất định là đang cười.
Anh ấy có khi nào cười như vậy đâu.
Nhất định có uẩn khúc, anh nghĩ anh ấy đang nghe điện thoại của phụ nữ.”
Kỷ Bách Hiên lại nâng trán, đợi An Diệc Thành đặt điện thoại xuống, lập tức đi tới, nói về chuyện của Đại ca.
Hai người bàn bạc trong chốc lát, cái bọn họ lo lắng không phải là vết thương của Đại ca, mà là chuyện Đại ca đang che giấu bọn họ.
Có thể gây tổn thương đến chỗ đó của Đại ca chỉ có một người, đó là chị dâu.
Cổ là bộ phận yếu ớt trên cơ thể, chị dâu đây cũng không biết là cố ý hay vô ý.
Nếu là cố ý, quả thực là…
An Diệc Thành gật nhẹ với Kỷ Bách Hiên, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Có được thông tin cần thiết, lúc này lông mày An Diệc Thành mới giãn ra, “Đại ca đưa chị dâu cùng đến thành phố A, chị dâu vô tình làm Đại ca bị thương.” An Diệc Thành hơi hơi dừng một chút, “Chị dâu hiện tại vẫn sống cùng Đại ca.”
Sắc mặt Kỷ Bách Hiên trầm xuống, “Lần trước em đã cảm thấy có gì đó không thích hợp rồi.
Ánh mắt chị dâu nhìn Đại ca lúc nào cũng âm trầm, xem ra con người này đúng thật chả có gì tốt đẹp.” Nói xong còn hừ lạnh một tiếng, “Chị ấy còn không biết tốt xấu, nếu không có Đại ca, nhà chị dâu còn có thể đi đến bây giờ không? Lại còn đối xử như vậy với Đại ca.
Đại ca trúng tà rồi mới giữ chị dâu ở lại.”
“Chuyện của Đại ca chưa đến lượt chúng ta bàn tán đâu.” An Diệc Thành hàm ý rất không ủng hộ với lời nói của Kỷ Bách Hiên.
“Em còn tưởng thế giới này có một Lục ca ngu ngốc là quá đủ rồi, giờ còn thêm Đại ca nữa…”
Kỷ Bách Hiên có chút uất ức trở lại chỗ Nguyễn Ngộ Minh, nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Thất ca, tâm run lên, “Tứ ca đúng là đang nói chuyện với phụ nữ…”
Ánh mắt Nguyễn Ngộ Minh sáng lên.
“Là bảo mẫu của cháu trai chúng ta.”
Ánh mắt Nguyễn Ngộ Minh liền vụt tắt.
Buổi chiều, Cố Trường Dạ thay mặt Hoàng thành đi thương nghị công chuyện, xong việc, lập tức rời đi.
Còn chưa đến bãi đỗ xe, An Diệc Thành đã dừng xe cạnh hắn, “Em đưa anh về.” Cố Trường Dạ nghi hoặc nhìn thoáng qua An Diệc Thành, nhưng nghĩ đến An Diệc Thành cũng không phải người vô công rồi nghề, vô duyên vô cớ xuất hiện, có lẽ là có chuyện khác, lúc này mới lên xe.
Qủa nhiên như Cố Trường Dạ dự liệu, thành phố B xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
An Diệc Thành muốn hỏi ý kiến Cố Trường Dạ nên giải quyết như thế nào.
Cố Trường Dạ nói bao quát, về chi tiết giao cho An Diệc Thành xử lí.
An Diệc Thành gật đầu, bản thân anh là một người có chủ ý.
Đã vạch kế hoạch xong xuôi rồi, nhưng vẫn sẽ thông báo cho Cố Trường Dạ trước một tiếng.
“Hình như lâu rồi chúng ta chưa tâm sự.” An Diệc Thành như có như không nói lời này.
Cố Trường Dạ thu mày, lòng thầm mắng một tiếng “Dối trá”.
Từ chuyện lần trước lén lút làm với lão Tam, An Diệc Thành vẫn tránh mặt hắn, còn cố ý xóa sạch dấu vết.
Trên công việc thì vẫn bình thường, nhưng bên ngoài, có thể tránh là tuyệt đối tránh, giờ lại đùng đùng nói ra mấy lời này, không biết có tự cảm thấy xấu hổ không.
(Đọc đoạn này cứ cảm thấy có gì đó sai sai =))) Ai không biết lại tưởng chuyện tình tay ba trá hình giữa Đại ca, lão Tam và lão Tứ =))) Cho những bạn nào chưa rõ thì đoạn này ám chỉ tới việc lão Tam và lão Tứ giúp Giản Ngưng giả chết.
Trình Vũ Phỉ, bạn Giản Ngưng là người thương của An Diệc Thành.)
Về đến biệt thự, đợi Cố Trường Dạ xuống xe, An Diệc Thành cũng đi theo, “Thất đệ nói gần đây Đại ca không được vui cho lắm.
Hay là chúng ta tổ chức tiệc ở nhà Đại ca đi, Đại ca thấy thế nào?”
Cố Trường Dạ dừng bước, liếc An Diệc Thành một cái, trong ánh mắt hoàn toàn là bất mãn.
An Diệc Thành lại làm bộ không nhìn thấy biểu tình của Cố Trường Dạ.
Từ khi bước vào cổng, An Diệc Thành đã cảm thấy không khí rất kì lạ, không có lấy một bóng người.
Ngay cả quản gia nhiệt tình ra đón mọi hôm cũng không thấy đâu.
Cố Trường Dạ xoay người nhìn An Diệc Thành, thanh âm đè thấp, “Chú đi xử lí chuyện của chú đi.”
“Không, hôm nay em muốn cùng Đại ca tâm sự.” Vừa nói còn vừa cười.
Cố Trường Dạ trợn mắt nhìn anh, không nói thêm gì nữa.
Lúc Cố Trường Dạ vừa đẩy cửa chính bước vào, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hai người bọn họ không phải là khung cảnh của đại sảnh, mà là một khẩu súng.
Giản Ngưng cầm súng, hướng về phía Cố Trường Dạ.
Ngay cả An Diệc Thành phía sau cũng cảm nhận được tay cô rất run, dường như đang cố sức nhịn.
Nhưng trong ánh mắt lại hừng hực hận ý, giống như hận không thể đem người đàn ông trước mặt chém làm trăm mảnh.
Cố Trường Dạ đến nhìn cũng không chịu nhìn khẩu súng, chỉ nhìn chằm chằm mặt Giản Ngưng, thần sắc không đổi, giống như khẩu súng trong tay cô chỉ là đồ chơi mà thôi.
An Diệc Thành quan sát hai người giằng co, cảm thấy mệt thay, “Đại ca nói dạo này chị dâu hơi thích đùa.
Chị dâu, muốn đùa Đại ca có nhiều cách, chúng ta đều là người trưởng thành, hà tất phải chơi trò trẻ con này.” Anh tuy rằng cười, nhưng trong lời nói ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
Giản Ngưng lúc này mới nhìn thấy An Diệc Thành, liếc mắt một cái, cũng không có ý định để ý tới anh.
An Diệc Thành tiến từng bước về phía trước, Giản Ngưng lập tức chau mày, “Cậu đừng tới đây, nếu không tôi sẽ nổ súng.” Tay cô càng thêm nắm chặt, mồ hôi trên mặt túa ra càng nhiều.
An Diệc Thành không quan tâm, cứ thế bước về phía Giản Ngưng.
Giản Ngưng quá sợ hãi, tay nắm chặt biến thành bóp cò súng.
Đúng vào thời khắc này, Cố Trường Dạ một tay che họng súng, tay kia rất nhanh đoạt lấy khẩu súng, còn thừa thời gian dính sát vào tai Giản Ngưng khẽ mở miệng, “Ngu xuẩn.”
Tiếng súng rõ ràng vang lên, Giản Ngưng ngơ ngác nhìn.
Cô đã kiểm tra, bên trong chắc chắn có đạn, nhưng tay hắn căn bản không bị thương.
An Diệc Thành trầm mặc, nếu động tác của Đại ca không nhanh như vậy, anh đã sẵn sàng đá một cước vào tay chị dâu rồi.
Cố Trường Dạ vứt khẩu súng đi, cười như không cười nhìn Giản Ngưng.
An Diệc Thành thở dài than, “Chị dâu, trò này không dễ chơi đâu, về sau đừng đùa.” Anh nói xong liền chuẩn bị rời đi, bởi vì một giây kế tiếp, chắc chắn đại ca sẽ đuổi anh đi.
Anh nghĩ nghĩ, vẫn là nhặt khẩu súng lên.
Súng là thật, đạn cũng là thật.
Chẳng qua súng này đã qua xử lí đặc thù, trước khi bắn còn phải qua một lần mở chốt ẩn nữa, đạn mới bay ra được.
Chuyện này chỉ có nội bộ biết, đề phòng bất trắc người ngoài cướp được súng này, cũng không thể làm bọn họ bị thương.
An Diệc Thành cùng Chu Thừa Nghiệp bàn luận, đều cho rằng Giản Ngưng ở cạnh Đại ca chính là quả bom nổ chậm, uy hiếp sinh mạng Đại ca.
Nhưng hết thảy đều là bọn họ đoán, anh đành phải tự mình đến kiểm chứng, hy vọng tất cả là lo lắng thừa.
Thật không ngờ đến vừa vặn thấy cảnh này.
An Diệc Thành vừa đi, Cố Trường Dạ lạnh lùng nhìn về phía Giản Ngưng, khóe miệng cười tràn đầy tà khí, hắn dùng một tay quấn quít tóc tơ của cô, không dùng lực, vì thế cô không cảm thấy đau.
Cô mở to hai mắt, theo dõi từng động tác của hắn.
Khi tầm mắt cô dừng chỗ cổ hắn, ánh mắt cô lóe lên, hận sao lúc đó không căn đứt cổ hắn đi.
“Không suy nghĩ xem vì sao em có thể tìm ra khẩu súng tôi cất giữ?” Cố Trường Dạ dùng tay kia vỗ vỗ mặt cô, “Không có sự cho phép của tôi, em có thể lấy được sao?”
Giản Ngưng gắt gao trừng mắt nhìn hắn, hai tay giãy dụa.
Cố Trường Dạ thanh âm phát ra lại càng dễ nghe, “Có phải mỗi lần nghĩ ra phương pháp giết tôi, đều cảm thấy rất kích thích?” Hắn buông tóc cô ra, lấy tay đặt vào ngực cô, “Chỗ này có phải hay không vẫn nhiệt huyết trả thù sôi trào?”
Giản Ngưng cắn môi, không nói lời nào, cắn mạnh đến nỗi môi bật máu.
Cố Trường Dạ lại cười ra tiếng, “Biết khi mèo bắt được chuột nó sẽ làm gì không? Nó lại quăng con chuột lên trời, để con chuột rơi xuống rồi chạy đi, sau đó rất nhanh lại bắt được nó.
Mỗi lần mèo quăng chuột lên, con chuột cho là nó có thể đào thoát, vì thế lại ra sức chạy trốn.
Đến khi con chuột kiệt sức, con mèo cũng hết hứng thú, lúc đó mới ăn con chuột.”
Hắn lại chậm rãi cười, “Tiếp tục giữ vững phong độ, nhưng học con chuột mãi, sẽ mệt.” Hắn vỗ vỗ mặt cô, tựa hồ ám chỉ, hắn hiện tại bất quá cũng chỉ đang chơi trò mèo vờn chuột với cô.
Lúc cô nghĩ có thể làm hắn chết, thì hắn đứng một bên cười nhạo cô.
Đến khi hắn chán rồi, thì sự tồn tại của cô cũng không cần thiết nữa.
Giản Ngưng cả người đều run rẩy, nhưng không nói lời nào, cô sẽ không làm trò cười của hắn, không để hắn được như ý nguyện.
“Hả?” Nguyễn Ngộ Minh hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, “Làm sao có thể, chú nghi ngờ thân thủ của Đại ca? Anh khẳng định chú nhìn nhầm rồi.”
Kỷ Bách Hiên lắc đầu, “Đại ca nếu như không bị thương, còn dựng đứng cổ áo lên làm gì? Anh nhìn thấy anh ấy mặc quần áo như vậy bao giờ chưa?”
Bát thiếu bĩu môi, “Mấy người đúng là chỉ thích suy diễn… Đại ca sao có thể bị thương, hoàn toàn không có khả năng.”
Kỷ Bách Hiên cũng không giải thích nhiều, nhìn vào mắt Nhị thiếu Chu Thừa Nghiệp, đọc được sự lo lắng từ ánh mắt đối phương.
Đại ca nếu bị thương mà không che giấu, có thể nói thương thế không nặng, hơn nữa người gây ra hẳn đã chịu kết quả không tốt đẹp gì.
Nhưng Đại ca hết lần này đến lần khác che giấu, rõ ràng không phải là muốn giấu vết thương, mà là muốn che giấu cho người gây ra vết thương ấy.
Chu Thừa Nghiệp vuốt vuốt mũi, cũng đúng, Cố Trường Dạ thực sự có chút khó hiểu.
Nguyễn Ngộ Minh nhìn chằm chằm An Diệc Thành ở bên ngoài sân gọi điện thoại, vỗ vỗ vai Kỷ Bách Hiên, “Chú nói xem hôm nay Tứ ca có phải rất không bình thường không? Nghe điện thoại lâu như vậy.”
Kỷ Bách Hiên vô cùng kìm nén, muốn nói người không bình thường nhất không phải là anh sao? Từ khi Thất ca tuyên bố nhất định sẽ tìm được mẹ cho con trai của Tứ ca, liền biến thành cái bộ dạng này.
Mỗi giờ mỗi phút đều theo dõi nhất cử nhất động của Tứ ca, chỉ sợ bỏ lỡ cái gì.
Kỷ Bách Hiên mỗi ngày đều nghe được nhiều nhất chính là câu ‘Tứ ca hôm nay không bình thường’.
Mà cái không bình thường bao gồm, Tứ ca hôm nay đi toilet nhiều hơn hôm qua một lần, Tứ ca hôm nay nói chuyện tần suất nhiều hơn hôm qua vài lần, bước chân Tứ ca hôm nay trầm ổn hơn so với hôm qua một chút… Kỷ Bách Hiên thật sự hết thuốc với Thất ca.
“Ừ.” Kỷ Bách Hiên vẫn gượng gạo gật đầu, “Tứ ca đúng là không bình thường so với hôm qua.”
Nguyễn Ngộ Minh biểu cảm như tìm được tri âm, “Anh cũng thấy thế, chú xem khóe miệng Tứ ca hơi hơi giương lên, nhất định là đang cười.
Anh ấy có khi nào cười như vậy đâu.
Nhất định có uẩn khúc, anh nghĩ anh ấy đang nghe điện thoại của phụ nữ.”
Kỷ Bách Hiên lại nâng trán, đợi An Diệc Thành đặt điện thoại xuống, lập tức đi tới, nói về chuyện của Đại ca.
Hai người bàn bạc trong chốc lát, cái bọn họ lo lắng không phải là vết thương của Đại ca, mà là chuyện Đại ca đang che giấu bọn họ.
Có thể gây tổn thương đến chỗ đó của Đại ca chỉ có một người, đó là chị dâu.
Cổ là bộ phận yếu ớt trên cơ thể, chị dâu đây cũng không biết là cố ý hay vô ý.
Nếu là cố ý, quả thực là…
An Diệc Thành gật nhẹ với Kỷ Bách Hiên, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Có được thông tin cần thiết, lúc này lông mày An Diệc Thành mới giãn ra, “Đại ca đưa chị dâu cùng đến thành phố A, chị dâu vô tình làm Đại ca bị thương.” An Diệc Thành hơi hơi dừng một chút, “Chị dâu hiện tại vẫn sống cùng Đại ca.”
Sắc mặt Kỷ Bách Hiên trầm xuống, “Lần trước em đã cảm thấy có gì đó không thích hợp rồi.
Ánh mắt chị dâu nhìn Đại ca lúc nào cũng âm trầm, xem ra con người này đúng thật chả có gì tốt đẹp.” Nói xong còn hừ lạnh một tiếng, “Chị ấy còn không biết tốt xấu, nếu không có Đại ca, nhà chị dâu còn có thể đi đến bây giờ không? Lại còn đối xử như vậy với Đại ca.
Đại ca trúng tà rồi mới giữ chị dâu ở lại.”
“Chuyện của Đại ca chưa đến lượt chúng ta bàn tán đâu.” An Diệc Thành hàm ý rất không ủng hộ với lời nói của Kỷ Bách Hiên.
“Em còn tưởng thế giới này có một Lục ca ngu ngốc là quá đủ rồi, giờ còn thêm Đại ca nữa…”
Kỷ Bách Hiên có chút uất ức trở lại chỗ Nguyễn Ngộ Minh, nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Thất ca, tâm run lên, “Tứ ca đúng là đang nói chuyện với phụ nữ…”
Ánh mắt Nguyễn Ngộ Minh sáng lên.
“Là bảo mẫu của cháu trai chúng ta.”
Ánh mắt Nguyễn Ngộ Minh liền vụt tắt.
Buổi chiều, Cố Trường Dạ thay mặt Hoàng thành đi thương nghị công chuyện, xong việc, lập tức rời đi.
Còn chưa đến bãi đỗ xe, An Diệc Thành đã dừng xe cạnh hắn, “Em đưa anh về.” Cố Trường Dạ nghi hoặc nhìn thoáng qua An Diệc Thành, nhưng nghĩ đến An Diệc Thành cũng không phải người vô công rồi nghề, vô duyên vô cớ xuất hiện, có lẽ là có chuyện khác, lúc này mới lên xe.
Qủa nhiên như Cố Trường Dạ dự liệu, thành phố B xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
An Diệc Thành muốn hỏi ý kiến Cố Trường Dạ nên giải quyết như thế nào.
Cố Trường Dạ nói bao quát, về chi tiết giao cho An Diệc Thành xử lí.
An Diệc Thành gật đầu, bản thân anh là một người có chủ ý.
Đã vạch kế hoạch xong xuôi rồi, nhưng vẫn sẽ thông báo cho Cố Trường Dạ trước một tiếng.
“Hình như lâu rồi chúng ta chưa tâm sự.” An Diệc Thành như có như không nói lời này.
Cố Trường Dạ thu mày, lòng thầm mắng một tiếng “Dối trá”.
Từ chuyện lần trước lén lút làm với lão Tam, An Diệc Thành vẫn tránh mặt hắn, còn cố ý xóa sạch dấu vết.
Trên công việc thì vẫn bình thường, nhưng bên ngoài, có thể tránh là tuyệt đối tránh, giờ lại đùng đùng nói ra mấy lời này, không biết có tự cảm thấy xấu hổ không.
(Đọc đoạn này cứ cảm thấy có gì đó sai sai =))) Ai không biết lại tưởng chuyện tình tay ba trá hình giữa Đại ca, lão Tam và lão Tứ =))) Cho những bạn nào chưa rõ thì đoạn này ám chỉ tới việc lão Tam và lão Tứ giúp Giản Ngưng giả chết.
Trình Vũ Phỉ, bạn Giản Ngưng là người thương của An Diệc Thành.)
Về đến biệt thự, đợi Cố Trường Dạ xuống xe, An Diệc Thành cũng đi theo, “Thất đệ nói gần đây Đại ca không được vui cho lắm.
Hay là chúng ta tổ chức tiệc ở nhà Đại ca đi, Đại ca thấy thế nào?”
Cố Trường Dạ dừng bước, liếc An Diệc Thành một cái, trong ánh mắt hoàn toàn là bất mãn.
An Diệc Thành lại làm bộ không nhìn thấy biểu tình của Cố Trường Dạ.
Từ khi bước vào cổng, An Diệc Thành đã cảm thấy không khí rất kì lạ, không có lấy một bóng người.
Ngay cả quản gia nhiệt tình ra đón mọi hôm cũng không thấy đâu.
Cố Trường Dạ xoay người nhìn An Diệc Thành, thanh âm đè thấp, “Chú đi xử lí chuyện của chú đi.”
“Không, hôm nay em muốn cùng Đại ca tâm sự.” Vừa nói còn vừa cười.
Cố Trường Dạ trợn mắt nhìn anh, không nói thêm gì nữa.
Lúc Cố Trường Dạ vừa đẩy cửa chính bước vào, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hai người bọn họ không phải là khung cảnh của đại sảnh, mà là một khẩu súng.
Giản Ngưng cầm súng, hướng về phía Cố Trường Dạ.
Ngay cả An Diệc Thành phía sau cũng cảm nhận được tay cô rất run, dường như đang cố sức nhịn.
Nhưng trong ánh mắt lại hừng hực hận ý, giống như hận không thể đem người đàn ông trước mặt chém làm trăm mảnh.
Cố Trường Dạ đến nhìn cũng không chịu nhìn khẩu súng, chỉ nhìn chằm chằm mặt Giản Ngưng, thần sắc không đổi, giống như khẩu súng trong tay cô chỉ là đồ chơi mà thôi.
An Diệc Thành quan sát hai người giằng co, cảm thấy mệt thay, “Đại ca nói dạo này chị dâu hơi thích đùa.
Chị dâu, muốn đùa Đại ca có nhiều cách, chúng ta đều là người trưởng thành, hà tất phải chơi trò trẻ con này.” Anh tuy rằng cười, nhưng trong lời nói ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.
Giản Ngưng lúc này mới nhìn thấy An Diệc Thành, liếc mắt một cái, cũng không có ý định để ý tới anh.
An Diệc Thành tiến từng bước về phía trước, Giản Ngưng lập tức chau mày, “Cậu đừng tới đây, nếu không tôi sẽ nổ súng.” Tay cô càng thêm nắm chặt, mồ hôi trên mặt túa ra càng nhiều.
An Diệc Thành không quan tâm, cứ thế bước về phía Giản Ngưng.
Giản Ngưng quá sợ hãi, tay nắm chặt biến thành bóp cò súng.
Đúng vào thời khắc này, Cố Trường Dạ một tay che họng súng, tay kia rất nhanh đoạt lấy khẩu súng, còn thừa thời gian dính sát vào tai Giản Ngưng khẽ mở miệng, “Ngu xuẩn.”
Tiếng súng rõ ràng vang lên, Giản Ngưng ngơ ngác nhìn.
Cô đã kiểm tra, bên trong chắc chắn có đạn, nhưng tay hắn căn bản không bị thương.
An Diệc Thành trầm mặc, nếu động tác của Đại ca không nhanh như vậy, anh đã sẵn sàng đá một cước vào tay chị dâu rồi.
Cố Trường Dạ vứt khẩu súng đi, cười như không cười nhìn Giản Ngưng.
An Diệc Thành thở dài than, “Chị dâu, trò này không dễ chơi đâu, về sau đừng đùa.” Anh nói xong liền chuẩn bị rời đi, bởi vì một giây kế tiếp, chắc chắn đại ca sẽ đuổi anh đi.
Anh nghĩ nghĩ, vẫn là nhặt khẩu súng lên.
Súng là thật, đạn cũng là thật.
Chẳng qua súng này đã qua xử lí đặc thù, trước khi bắn còn phải qua một lần mở chốt ẩn nữa, đạn mới bay ra được.
Chuyện này chỉ có nội bộ biết, đề phòng bất trắc người ngoài cướp được súng này, cũng không thể làm bọn họ bị thương.
An Diệc Thành cùng Chu Thừa Nghiệp bàn luận, đều cho rằng Giản Ngưng ở cạnh Đại ca chính là quả bom nổ chậm, uy hiếp sinh mạng Đại ca.
Nhưng hết thảy đều là bọn họ đoán, anh đành phải tự mình đến kiểm chứng, hy vọng tất cả là lo lắng thừa.
Thật không ngờ đến vừa vặn thấy cảnh này.
An Diệc Thành vừa đi, Cố Trường Dạ lạnh lùng nhìn về phía Giản Ngưng, khóe miệng cười tràn đầy tà khí, hắn dùng một tay quấn quít tóc tơ của cô, không dùng lực, vì thế cô không cảm thấy đau.
Cô mở to hai mắt, theo dõi từng động tác của hắn.
Khi tầm mắt cô dừng chỗ cổ hắn, ánh mắt cô lóe lên, hận sao lúc đó không căn đứt cổ hắn đi.
“Không suy nghĩ xem vì sao em có thể tìm ra khẩu súng tôi cất giữ?” Cố Trường Dạ dùng tay kia vỗ vỗ mặt cô, “Không có sự cho phép của tôi, em có thể lấy được sao?”
Giản Ngưng gắt gao trừng mắt nhìn hắn, hai tay giãy dụa.
Cố Trường Dạ thanh âm phát ra lại càng dễ nghe, “Có phải mỗi lần nghĩ ra phương pháp giết tôi, đều cảm thấy rất kích thích?” Hắn buông tóc cô ra, lấy tay đặt vào ngực cô, “Chỗ này có phải hay không vẫn nhiệt huyết trả thù sôi trào?”
Giản Ngưng cắn môi, không nói lời nào, cắn mạnh đến nỗi môi bật máu.
Cố Trường Dạ lại cười ra tiếng, “Biết khi mèo bắt được chuột nó sẽ làm gì không? Nó lại quăng con chuột lên trời, để con chuột rơi xuống rồi chạy đi, sau đó rất nhanh lại bắt được nó.
Mỗi lần mèo quăng chuột lên, con chuột cho là nó có thể đào thoát, vì thế lại ra sức chạy trốn.
Đến khi con chuột kiệt sức, con mèo cũng hết hứng thú, lúc đó mới ăn con chuột.”
Hắn lại chậm rãi cười, “Tiếp tục giữ vững phong độ, nhưng học con chuột mãi, sẽ mệt.” Hắn vỗ vỗ mặt cô, tựa hồ ám chỉ, hắn hiện tại bất quá cũng chỉ đang chơi trò mèo vờn chuột với cô.
Lúc cô nghĩ có thể làm hắn chết, thì hắn đứng một bên cười nhạo cô.
Đến khi hắn chán rồi, thì sự tồn tại của cô cũng không cần thiết nữa.
Giản Ngưng cả người đều run rẩy, nhưng không nói lời nào, cô sẽ không làm trò cười của hắn, không để hắn được như ý nguyện.