Cố Trường Dạ đầu tiên là tìm khắp bệnh viện, căn bản đoán cô không thể đi nhanh được như vậy.
Thẳng đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng cô, mới sốt sắng ra bên ngoài tìm.
An Diệc Thành biết chuyện, cũng cho người đi tìm.
Bọn họ vốn dĩ không muốn tìm Giản Ngưng, nhưng thấy Đại ca như vậy, đành phải thuận theo ý hắn.
Cố Trường Dạ đoán Giản Ngưng sẽ tới trại cai nghiện, nhưng sau mấy giờ tìm kiếm, cũng hoàn toàn không có tin tức gì.
Hắn hoảng loạn thực sự, điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.
Tiếc là mỗi nơi hắn đến, đều nhận được tin cô đã rời đi…
Giản Ngưng đến trại cai nghiện, nhìn Giản Nhất Phàm từ xa, cũng không nói gì mà lập tức rời đi.
Cô lại tới nghĩa trang, đứng trước mộ Giản Trung Nhạc cúi chào một cái.
Trước lúc rời đi, Giản Ngưng vô thức nhìn mộ Triển Hằng cùng Quan Điềm, cô ngơ ngác, không biết nên nói gì.
Kì thực trên thế giới rất nhiều người như vậy, ta đứng trước họ, nhưng lại không thể nói cái gì.
Cô cũng không biết, chính mình nên đi đâu.
Lúc cô chuẩn bị rời đi, nhìn thấy hai người hướng mộ Quan Điềm đi tới.
Một phụ nữ trung tuổi, cho dù năm tháng đã tàn nhẫn lưu lại trên mặt bà những tang thương, nhưng vẫn có thể nhìn ra, hẳn là khi còn trẻ đường nét gương mặt rất tinh xảo.
Bên cạnh bà là một cô gái trẻ, xinh đẹp hoạt bát.
Giản Ngưng nhớ tới một năm, cô cùng Quan Điềm đang dạo phố, Quan Điềm đột nhiên chạy.
Giản Ngưng không rõ nguyên do, chỉ có thể chạy trối chết theo Quan Điềm.
Đến khi Quan Điềm dừng lại thở dốc, nhìn theo ánh mắt cô, Giản Ngưng nhìn thấy phía trước không xa có một nhà ba người.
Người đàn ông hiền từ cười, người phụ nữ trong ánh mắt không giấu được hạnh phúc, hai người cùng nắm tay con gái, gia đình hạnh phúc biết bao nhiêu.
Giản Ngưng nhìn Quan Điềm, phát hiện vành mắt Quan Điềm đều đã đỏ lên.
Quan Điềm nói cô chưa bao giờ hận mẹ mình.
Thời gian ba cô bị bệnh, tính tình khó chịu, hay giận dữ đánh đập mẹ cô.
Mẹ cô chỉ có thể vừa đi làm, vừa chăm sóc ông.
Vậy mà vẫn bị bên nhà nội nhục mạ, nói chính là tại bà hại ông ra nông nỗi này.
Quan Điềm nhiều lần nhìn thấy mẹ cô vụng trộm lau nước mắt.
Cho nên khi mẹ cô lựa chọn rời đi, Quan Điềm không ngăn cản, chỉ đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng bà.
Quan Điềm nói, cô không thể theo mẹ rời đi, nếu cô đi rồi, nhà sẽ không còn là nhà nữa.
Nhưng thẳng đến khi nhìn thấy mẹ đi bên cạnh người đàn ông khác, giữa họ còn có một cô con gái xinh đẹp, một nhà ba người hạnh phúc, Quan Điềm mới biết được, góc nội tâm thiếu hụt của cô, mãi mãi không bao giờ bù lại được nữa.
Đó là lần đầu tiên Giản Ngưng nghe được Quan Điềm tâm sự về nhà cô.
Dùng ngữ khí thoải mái nói ra, coi như chuyện đã rồi, cũng không nên nhìn lại làm gì nữa.
Hốc mắt Quan Điềm đỏ lên, Giản Ngưng biết, Quan Điềm luôn luôn khát khao một gia đình hạnh phúc như thế.
Giản Ngưng xoay người hướng tới hai mẹ con, “Cô Dương, cô khỏe không?”
Người phụ nữ nắm tay con gái nhìn về phía Giản Ngưng, một lúc sau, vành mắt đỏ lên.
Dương Kiều kéo tay con gái, “Chào chị đi con.”
Cô gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi, ánh mắt đánh giá Giản Ngưng, “Em chào chị.”
Dương Kiều khống chế cảm xúc của mình, bà có lỗi với con gái, chính mình ích kỉ bỏ đi, đem hết thảy cho Quan Điềm gánh vác.
Qua nhiều năm như vậy, chuyện kia vẫn là nút mắc lớn nhất trong lòng bà, bà lau nước mắt, “Cô biết cháu là bạn thân của Quan Điềm, ảnh nào của Quan Điềm cũng có mặt cháu… Nó nói cháu là bạn tốt nhất của nó…”
“Ảnh chụp?”
Dương Kiều gật đầu, “Nó có nhiều ảnh lắm, cô giữ lại, thỉnh thoảng mở ra xem…” Nói tới đây, nước mắt rốt cuộc lại không ngăn được.
Giản Ngưng trầm mặc nửa ngày, “Cô có thể cho cháu xem lại được không?”
Dương Kiều đồng ý.
Bà để riêng một căn phòng lưu lại những đồ vật của Quan Điềm.
Dương Kiều không phải chưa từng trở về tìm Quan Điềm, bà hy vọng có thể cùng con gái sống cuộc sống thật tốt đẹp.
Nhưng Quan Điềm cự tuyệt, nói nếu cô cũng rời đi, vậy ba biết làm thế nào.
Nhưng Dương Kiều biết, Quan Điềm là không muốn bước vào gia đình mới của bà, gia đình này đã có đủ người, thêm Quan Điềm, sẽ chỉ làm mọi người xấu hổ.
Giản Ngưng bước vào căn phòng, nhận ngay ra những thứ kia là của Quan Điềm, nhưng không còn hơi thở của cô nữa.
Dương Kiều còn nói cho Giản Ngưng, trước khi Quan Điềm tự sát một ngày, cô đã về đây, cùng Dương Kiều ngủ một đêm.
Quan Điềm thực sự không nhiều đồ lắm, ngay cả một ít mĩ phẩm cũng đều là Giản Ngưng cho cô.
Giản Ngưng vuốt mấy thứ đồ chơi nhỏ, nhớ lại ngày xưa bọn họ nhặt được vật này trên đường, hai người cười rất thỏa mãn.
Quan Điềm có thói quen viết nhật kí.
Cô nói viết nhật kí rồi vài năm sau mở ra xem, nhìn những gì mình trải qua, sẽ cảm thấy mình trưởng thành rất nhiều.
Giản Ngưng cầm một quyển nhật kí mở ra.
“Hôm nay có một nam sinh thổ lộ với mình.
Cậu ấy không giống người khác, không nói ‘Mình thích cậu’ hay ‘Mình yêu cậu’.
Cậu ấy nói ‘Mình muốn ở bên cạnh cậu’.
Kỳ thực nghe những lời này mình cũng chưa cảm động lắm.
Làm cho mình cảm động chính là khi nói xong cậu ấy nhắm chặt mắt, mặt đỏ lên, dường như mình có thể nhìn thấy nội tâm chân thành của cậu ấy.
Cậu ấy nói tên cậu ấy là Triển Hằng.
Mình hẹn hò với Triển Hằng, những người khác đều không thể tin nổi.
Tự mình cũng không thể tin nổi, sao tự nhiên mình lại đi hẹn hò với cậu ấy? Mình cũng không biết nữa.
Cậu ấy tốt với mình, tốt với bạn bè, tốt với tất cả mọi người.
Triển Hằng rất thích chê bai Giản Ngưng, mỗi lần đều dùng thái độ bất đắc dĩ đến không thể tưởng tượng nổi, làm sao có thể có một cô gái vừa kiêu căng lại vừa ngốc nghếch như vậy.
Nhưng nhìn đôi mắt cười của cậu ấy, mình biết, kỳ thực cậu ấy rất cưng chiều Giản Ngưng.
Mình biết Giản Ngưng đương nhiên không phải như lời Triển Hằng nói.
Cậu ấy đơn thuần không có nghĩa là cậu ấy ngốc nghếch.
Mỗi lần cậu ấy tặng mình cái gì, đều lựa đi lựa lại.
Sẽ không mua đồ quá đắt, cũng sẽ không qua loa tùy tiện.
Cậu ấy rất nghiêm túc, tặng đồ không quá đắt để mình không nghĩ đến gia đình mà tự ti, cũng sẽ không tặng đồ có vẻ không có thành ý.
Cậu ấy là một cô gái thiện lương như vậy.
Ba mình thân thể ngày càng yếu rồi.
Triển Hằng mỗi khi tan học đều ở sát bên cạnh chăm sóc ba mình.
Trong mắt cậu ấy không có một tia ghét bỏ.
Giây phút ấy mình đã hiểu, cậu ấy sẽ là người con trai duy nhất mình yêu, cũng là người mình nên trân quý nhất cuộc đời này.”
…
Giản Ngưng yên lặng nhìn, từng sự việc được Quan Điềm ghi chép rất tỉ mỉ.
Đây là thanh xuân của bọn họ, là quãng thời gian đẹp nhất của ba người.
Trong nhật khí Quan Điềm viết: Cảm tạ kiếp này đã cho mình gặp hai cậu.
Giản Ngưng vuốt mấy chữ kia, cắn môi, lại như cũ không biết chính mình nên làm thế nào để đáp lại.
Giản Ngưng tiếp tục lật, nửa sau Quan Điềm ghi chép rất nhiều việc vụn vặt.
Sau đó liền bỏ trống một đoạn dài.
Cuối cùng đến một ngày, là trước khi Quan Điềm tự sát một hôm.
Cô ấy không viết gì, chỉ dùng bút hung hăng gạch nát trang giấy, giấy bị xuyên rách nhiều tờ.
Biểu thị cô rất kích động, viết không được chữ gì, chỉ có thể dùng phương thức cực đoan này biểu đạt.
Giản Ngưng nhìn tờ giấy kia, dường như có thể cảm thấy Quan Điềm ngày ấy có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu khó chịu.
Cô vuốt trang giấy gập ghềnh, cô biết, chắc chắn Quan Điềm đã khóc.
Quan Điềm từng nói, nhật kí là để lưu giữ những thứ tốt đẹp, không phải đau thương.
Cho nên cô đã dùng cách này, bảo tồn tất cả yêu thương xuống dưới.
“Vậy những bi thương của cậu ấy ở đâu?”
“Chắc chắn cậu ấy đã giấu kín ở nơi nào đó, tự mình chịu đựng, vĩnh viễn cũng không muốn lấy ra.”
Giản Ngưng nhớ lại, thời Internet bắt đầu nổi, cô và Quan Điềm đều mở blog.
Quan Điềm đặt tên blog là ‘Hộp đen’.
Giản Ngưng lướt qua blog của Quan Điềm vài lần, thấy không có gì, lúc ấy cô hỏi, Quan Điềm bảo không có gì để viết.
Giờ khắc này, Giản Ngưng đột nhiên hiểu ra.
Cô lấy điện thoại ra, đăng nhập vào blog cũ.
Có một thư đến.
“Ngưng Ngưng, cậu nhất định phải tìm được người đàn ông yêu thương cậu, làm cho cậu hạnh phúc suốt đời.”
Thời điểm cũng chính là trước khi Quan Điềm chết một ngày.
Tay Giản Ngưng run lên, hốc mắt cô bắt đầu đỏ ửng.
Cô biết mật khẩu blog của Quan Điềm.
Có một đoạn thời gian, cô nhiệt huyết bừng bừng nhập thử mật khẩu.
Kết quả cô đoán trúng, mật khẩu là Triển Hằng kết hợp với ngày sinh cậu ấy đằng sau.
Khi đó cô còn tự mình đắc chí vì đoán được mật khẩu này.
Cô đăng nhập vào blog Quan Điềm, nhìn qua thì vẫn trống trơn.
Giản Ngưng tìm kiếm trong bài nháp, thấy rất nhiều, tất cả đều bí mật, bất luận người nào cũng không thể nhìn thấy.
Bên trong ghi chép rất nhiều chuyện cũ.
Quan Điềm nhìn mẹ rời đi, trong lòng rất đau khổ, cố gắng chăm sóc ba thật tốt, nhưng lại bị ba đánh đập.
Ông bà cũng không chịu giúp cô chăm sóc ba, thậm chí còn định bán cô cho một ông lão.
Lúc hơn mười tuổi, Quan Điềm từng nghĩ đến việc tự sát, các loại tự sát đều đã nghiên cứu qua.
Cuộc sống đối với cô không còn bất kì ý nghĩa nào nữa.
Thẳng đến một ngày, cô gặp hai người, chính là Triển Hằng và Giản Ngưng.
Quan Điềm cùng Triển Hằng chính thức kết giao, chẳng bao lâu sau ba mẹ Triển Hằng đã tìm đến nhà Quan Điềm, nói cô không xứng với con trai nhà họ, không nên làm hỏng tiền đồ của Triển Hằng…
Sau khi Triển Hằng tự sát, Quan Điềm đến lễ tang Triển Hằng.
Ba mẹ Triển Hằng hận không thể đem Quan Điềm đánh chết, đền mạng cho con trai nhà họ…
Giản Ngưng càng xem, lòng càng lạnh, thẳng đến bài cuối cùng…
Ngày nào đó, trời mưa rất to.
Quan Điềm cầm tiền Giản Ngưng đưa cho, đỡ người đàn ông ướt đẫm lên xe.
Giản Ngưng bởi vì bị anh trai gọi về, không thể đi cùng.
Quan Điềm nhìn người đàn ông trên xe, cũng không biết bị thương có nghiêm trọng hay không, nhưng cô cũng không nghĩ quá nhiều, trước tiên phải đưa anh ta tới bệnh viện.
Chỉ cần có tiền, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Bác sĩ nói anh ta bị thương không nặng, chỉ bởi dính nước mưa nên sốt cao.
Bây giờ đã hạ sốt, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Quan Điềm ngồi bên cạnh canh chừng người đàn ông này, thời điểm hắn ngủ, ngũ quan nhu hòa đi vài phần.
Cô nghĩ, người đàn ông không tốt này, Giản Ngưng thích hắn ở điểm gì? Bộ dạng đích thực rất anh tuấn, nhưng nhìn qua cũng biết không phải người đơn giản.
Quan Điềm vừa mới chuẩn bị thu hồi ánh mắt, cửa phòng bệnh lập tức bị phá tung.
Cô há hốc mồm nhìn những người đó, linh cảm không lành.
Quan Điềm vẫn quật cường đứng lên, chắn trước giường bệnh, “Các anh… Các anh muốn làm gì?”
Ánh mắt Hoàng Hạc phóng đến người đàn ông trên giường, thế nhưng hắn vẫn không rời mắt khỏi Quan Điềm một giây, cô gái này, quyến rũ lại thanh thuần như vậy, “Cô gái, bọn tôi tới mang người đi!”
Lương Kim Bằng giao dịch với hắn, nếu hắn có thể ngầm giải quyết Cố Trường Dạ, vậy Lương Kim Bằng có thể cho hắn không ít đãi ngộ.
Quan Điềm đứng bất động, nhớ tới lời Giản Ngưng: Đây là người đàn ông mình thích, cậu phải chăm sóc thật tốt cho anh ấy hộ mình.
Hoàng Hạc lại quan sát Quan Điềm một phen, mĩ nhân trẻ như vậy, không biết mùi vị thế nào, “Cô định cứu hắn?”
Quan Điềm không chút do dự gật đầu.
Hoàng Hạc nở nụ cười, đem cô chơi trước, để lại hai người ở đây canh chừng.
Đợi đến khi ít người, mang tiểu tử kia ra thanh toán, cam đoan thần không biết quỷ không hay.
“Cô đừng sợ, kỳ thực tôi với cậu ta người một nhà cả.
Muốn đến xem tình hình một chút thôi.
Bây giờ cậu ta còn chưa tỉnh, hay là cô và tôi đi nói chuyện một chút?” Hoàng Hạc vẫn nhìn chằm chằm cô, “Nơi này cần yên tĩnh, không thể nói chuyện.”
“Anh có thể đợi anh ta tỉnh lại rồi hỏi chuyện anh ta.” Quan Điềm chán ghét ánh mắt của hắn.
“Hiện tại chuyện lớn như vậy xảy ra, nếu tôi không rõ chân tướng, làm sao có thể giúp cậu ta được.
Cô mong cậu ta chết sao?”
Quan Điềm bắt đầu do dự.
“Muốn cứu cậu ta thì nhanh ra đây bàn bạc với tôi.”
Quan Điềm do dự, lại nghĩ tới lời Giản Ngưng, đành phải đi theo…
Quan Điềm càng ngày càng sợ hãi, lên xe Hoàng Hạc không lâu, hắn bắt đầu giở trò với cô.
Hắn sờ soạng cô, trên dưới đều lột hết đồ của cô.
Quan Điềm không ngừng giãy dụa, Hoàng Hạc liền thẳng tay cho cô một viên thuốc.
Đó là một cơn ác mộng kinh khủng nhất cuộc đời cô.
Quan Điềm chỉ cảm thấy những người đó ở trên thân thể cô không ngừng động tác.
Cô muốn giết chết bọn họ, cho dù không giết được, cũng chính cô tự sát.
Nhưng cô không có khí lực, một chút khí lực cũng không có, ngay cả muốn khóc cũng không khóc được.
Giống như tận thế, cuộc đời cô vào ngày đó, đã hoàn toàn bị phá nát thành mảnh nhỏ, toàn bộ sụp đổ, không còn lại một thứ gì.
Thẳng đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng cô, mới sốt sắng ra bên ngoài tìm.
An Diệc Thành biết chuyện, cũng cho người đi tìm.
Bọn họ vốn dĩ không muốn tìm Giản Ngưng, nhưng thấy Đại ca như vậy, đành phải thuận theo ý hắn.
Cố Trường Dạ đoán Giản Ngưng sẽ tới trại cai nghiện, nhưng sau mấy giờ tìm kiếm, cũng hoàn toàn không có tin tức gì.
Hắn hoảng loạn thực sự, điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.
Tiếc là mỗi nơi hắn đến, đều nhận được tin cô đã rời đi…
Giản Ngưng đến trại cai nghiện, nhìn Giản Nhất Phàm từ xa, cũng không nói gì mà lập tức rời đi.
Cô lại tới nghĩa trang, đứng trước mộ Giản Trung Nhạc cúi chào một cái.
Trước lúc rời đi, Giản Ngưng vô thức nhìn mộ Triển Hằng cùng Quan Điềm, cô ngơ ngác, không biết nên nói gì.
Kì thực trên thế giới rất nhiều người như vậy, ta đứng trước họ, nhưng lại không thể nói cái gì.
Cô cũng không biết, chính mình nên đi đâu.
Lúc cô chuẩn bị rời đi, nhìn thấy hai người hướng mộ Quan Điềm đi tới.
Một phụ nữ trung tuổi, cho dù năm tháng đã tàn nhẫn lưu lại trên mặt bà những tang thương, nhưng vẫn có thể nhìn ra, hẳn là khi còn trẻ đường nét gương mặt rất tinh xảo.
Bên cạnh bà là một cô gái trẻ, xinh đẹp hoạt bát.
Giản Ngưng nhớ tới một năm, cô cùng Quan Điềm đang dạo phố, Quan Điềm đột nhiên chạy.
Giản Ngưng không rõ nguyên do, chỉ có thể chạy trối chết theo Quan Điềm.
Đến khi Quan Điềm dừng lại thở dốc, nhìn theo ánh mắt cô, Giản Ngưng nhìn thấy phía trước không xa có một nhà ba người.
Người đàn ông hiền từ cười, người phụ nữ trong ánh mắt không giấu được hạnh phúc, hai người cùng nắm tay con gái, gia đình hạnh phúc biết bao nhiêu.
Giản Ngưng nhìn Quan Điềm, phát hiện vành mắt Quan Điềm đều đã đỏ lên.
Quan Điềm nói cô chưa bao giờ hận mẹ mình.
Thời gian ba cô bị bệnh, tính tình khó chịu, hay giận dữ đánh đập mẹ cô.
Mẹ cô chỉ có thể vừa đi làm, vừa chăm sóc ông.
Vậy mà vẫn bị bên nhà nội nhục mạ, nói chính là tại bà hại ông ra nông nỗi này.
Quan Điềm nhiều lần nhìn thấy mẹ cô vụng trộm lau nước mắt.
Cho nên khi mẹ cô lựa chọn rời đi, Quan Điềm không ngăn cản, chỉ đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng bà.
Quan Điềm nói, cô không thể theo mẹ rời đi, nếu cô đi rồi, nhà sẽ không còn là nhà nữa.
Nhưng thẳng đến khi nhìn thấy mẹ đi bên cạnh người đàn ông khác, giữa họ còn có một cô con gái xinh đẹp, một nhà ba người hạnh phúc, Quan Điềm mới biết được, góc nội tâm thiếu hụt của cô, mãi mãi không bao giờ bù lại được nữa.
Đó là lần đầu tiên Giản Ngưng nghe được Quan Điềm tâm sự về nhà cô.
Dùng ngữ khí thoải mái nói ra, coi như chuyện đã rồi, cũng không nên nhìn lại làm gì nữa.
Hốc mắt Quan Điềm đỏ lên, Giản Ngưng biết, Quan Điềm luôn luôn khát khao một gia đình hạnh phúc như thế.
Giản Ngưng xoay người hướng tới hai mẹ con, “Cô Dương, cô khỏe không?”
Người phụ nữ nắm tay con gái nhìn về phía Giản Ngưng, một lúc sau, vành mắt đỏ lên.
Dương Kiều kéo tay con gái, “Chào chị đi con.”
Cô gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi, ánh mắt đánh giá Giản Ngưng, “Em chào chị.”
Dương Kiều khống chế cảm xúc của mình, bà có lỗi với con gái, chính mình ích kỉ bỏ đi, đem hết thảy cho Quan Điềm gánh vác.
Qua nhiều năm như vậy, chuyện kia vẫn là nút mắc lớn nhất trong lòng bà, bà lau nước mắt, “Cô biết cháu là bạn thân của Quan Điềm, ảnh nào của Quan Điềm cũng có mặt cháu… Nó nói cháu là bạn tốt nhất của nó…”
“Ảnh chụp?”
Dương Kiều gật đầu, “Nó có nhiều ảnh lắm, cô giữ lại, thỉnh thoảng mở ra xem…” Nói tới đây, nước mắt rốt cuộc lại không ngăn được.
Giản Ngưng trầm mặc nửa ngày, “Cô có thể cho cháu xem lại được không?”
Dương Kiều đồng ý.
Bà để riêng một căn phòng lưu lại những đồ vật của Quan Điềm.
Dương Kiều không phải chưa từng trở về tìm Quan Điềm, bà hy vọng có thể cùng con gái sống cuộc sống thật tốt đẹp.
Nhưng Quan Điềm cự tuyệt, nói nếu cô cũng rời đi, vậy ba biết làm thế nào.
Nhưng Dương Kiều biết, Quan Điềm là không muốn bước vào gia đình mới của bà, gia đình này đã có đủ người, thêm Quan Điềm, sẽ chỉ làm mọi người xấu hổ.
Giản Ngưng bước vào căn phòng, nhận ngay ra những thứ kia là của Quan Điềm, nhưng không còn hơi thở của cô nữa.
Dương Kiều còn nói cho Giản Ngưng, trước khi Quan Điềm tự sát một ngày, cô đã về đây, cùng Dương Kiều ngủ một đêm.
Quan Điềm thực sự không nhiều đồ lắm, ngay cả một ít mĩ phẩm cũng đều là Giản Ngưng cho cô.
Giản Ngưng vuốt mấy thứ đồ chơi nhỏ, nhớ lại ngày xưa bọn họ nhặt được vật này trên đường, hai người cười rất thỏa mãn.
Quan Điềm có thói quen viết nhật kí.
Cô nói viết nhật kí rồi vài năm sau mở ra xem, nhìn những gì mình trải qua, sẽ cảm thấy mình trưởng thành rất nhiều.
Giản Ngưng cầm một quyển nhật kí mở ra.
“Hôm nay có một nam sinh thổ lộ với mình.
Cậu ấy không giống người khác, không nói ‘Mình thích cậu’ hay ‘Mình yêu cậu’.
Cậu ấy nói ‘Mình muốn ở bên cạnh cậu’.
Kỳ thực nghe những lời này mình cũng chưa cảm động lắm.
Làm cho mình cảm động chính là khi nói xong cậu ấy nhắm chặt mắt, mặt đỏ lên, dường như mình có thể nhìn thấy nội tâm chân thành của cậu ấy.
Cậu ấy nói tên cậu ấy là Triển Hằng.
Mình hẹn hò với Triển Hằng, những người khác đều không thể tin nổi.
Tự mình cũng không thể tin nổi, sao tự nhiên mình lại đi hẹn hò với cậu ấy? Mình cũng không biết nữa.
Cậu ấy tốt với mình, tốt với bạn bè, tốt với tất cả mọi người.
Triển Hằng rất thích chê bai Giản Ngưng, mỗi lần đều dùng thái độ bất đắc dĩ đến không thể tưởng tượng nổi, làm sao có thể có một cô gái vừa kiêu căng lại vừa ngốc nghếch như vậy.
Nhưng nhìn đôi mắt cười của cậu ấy, mình biết, kỳ thực cậu ấy rất cưng chiều Giản Ngưng.
Mình biết Giản Ngưng đương nhiên không phải như lời Triển Hằng nói.
Cậu ấy đơn thuần không có nghĩa là cậu ấy ngốc nghếch.
Mỗi lần cậu ấy tặng mình cái gì, đều lựa đi lựa lại.
Sẽ không mua đồ quá đắt, cũng sẽ không qua loa tùy tiện.
Cậu ấy rất nghiêm túc, tặng đồ không quá đắt để mình không nghĩ đến gia đình mà tự ti, cũng sẽ không tặng đồ có vẻ không có thành ý.
Cậu ấy là một cô gái thiện lương như vậy.
Ba mình thân thể ngày càng yếu rồi.
Triển Hằng mỗi khi tan học đều ở sát bên cạnh chăm sóc ba mình.
Trong mắt cậu ấy không có một tia ghét bỏ.
Giây phút ấy mình đã hiểu, cậu ấy sẽ là người con trai duy nhất mình yêu, cũng là người mình nên trân quý nhất cuộc đời này.”
…
Giản Ngưng yên lặng nhìn, từng sự việc được Quan Điềm ghi chép rất tỉ mỉ.
Đây là thanh xuân của bọn họ, là quãng thời gian đẹp nhất của ba người.
Trong nhật khí Quan Điềm viết: Cảm tạ kiếp này đã cho mình gặp hai cậu.
Giản Ngưng vuốt mấy chữ kia, cắn môi, lại như cũ không biết chính mình nên làm thế nào để đáp lại.
Giản Ngưng tiếp tục lật, nửa sau Quan Điềm ghi chép rất nhiều việc vụn vặt.
Sau đó liền bỏ trống một đoạn dài.
Cuối cùng đến một ngày, là trước khi Quan Điềm tự sát một hôm.
Cô ấy không viết gì, chỉ dùng bút hung hăng gạch nát trang giấy, giấy bị xuyên rách nhiều tờ.
Biểu thị cô rất kích động, viết không được chữ gì, chỉ có thể dùng phương thức cực đoan này biểu đạt.
Giản Ngưng nhìn tờ giấy kia, dường như có thể cảm thấy Quan Điềm ngày ấy có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu khó chịu.
Cô vuốt trang giấy gập ghềnh, cô biết, chắc chắn Quan Điềm đã khóc.
Quan Điềm từng nói, nhật kí là để lưu giữ những thứ tốt đẹp, không phải đau thương.
Cho nên cô đã dùng cách này, bảo tồn tất cả yêu thương xuống dưới.
“Vậy những bi thương của cậu ấy ở đâu?”
“Chắc chắn cậu ấy đã giấu kín ở nơi nào đó, tự mình chịu đựng, vĩnh viễn cũng không muốn lấy ra.”
Giản Ngưng nhớ lại, thời Internet bắt đầu nổi, cô và Quan Điềm đều mở blog.
Quan Điềm đặt tên blog là ‘Hộp đen’.
Giản Ngưng lướt qua blog của Quan Điềm vài lần, thấy không có gì, lúc ấy cô hỏi, Quan Điềm bảo không có gì để viết.
Giờ khắc này, Giản Ngưng đột nhiên hiểu ra.
Cô lấy điện thoại ra, đăng nhập vào blog cũ.
Có một thư đến.
“Ngưng Ngưng, cậu nhất định phải tìm được người đàn ông yêu thương cậu, làm cho cậu hạnh phúc suốt đời.”
Thời điểm cũng chính là trước khi Quan Điềm chết một ngày.
Tay Giản Ngưng run lên, hốc mắt cô bắt đầu đỏ ửng.
Cô biết mật khẩu blog của Quan Điềm.
Có một đoạn thời gian, cô nhiệt huyết bừng bừng nhập thử mật khẩu.
Kết quả cô đoán trúng, mật khẩu là Triển Hằng kết hợp với ngày sinh cậu ấy đằng sau.
Khi đó cô còn tự mình đắc chí vì đoán được mật khẩu này.
Cô đăng nhập vào blog Quan Điềm, nhìn qua thì vẫn trống trơn.
Giản Ngưng tìm kiếm trong bài nháp, thấy rất nhiều, tất cả đều bí mật, bất luận người nào cũng không thể nhìn thấy.
Bên trong ghi chép rất nhiều chuyện cũ.
Quan Điềm nhìn mẹ rời đi, trong lòng rất đau khổ, cố gắng chăm sóc ba thật tốt, nhưng lại bị ba đánh đập.
Ông bà cũng không chịu giúp cô chăm sóc ba, thậm chí còn định bán cô cho một ông lão.
Lúc hơn mười tuổi, Quan Điềm từng nghĩ đến việc tự sát, các loại tự sát đều đã nghiên cứu qua.
Cuộc sống đối với cô không còn bất kì ý nghĩa nào nữa.
Thẳng đến một ngày, cô gặp hai người, chính là Triển Hằng và Giản Ngưng.
Quan Điềm cùng Triển Hằng chính thức kết giao, chẳng bao lâu sau ba mẹ Triển Hằng đã tìm đến nhà Quan Điềm, nói cô không xứng với con trai nhà họ, không nên làm hỏng tiền đồ của Triển Hằng…
Sau khi Triển Hằng tự sát, Quan Điềm đến lễ tang Triển Hằng.
Ba mẹ Triển Hằng hận không thể đem Quan Điềm đánh chết, đền mạng cho con trai nhà họ…
Giản Ngưng càng xem, lòng càng lạnh, thẳng đến bài cuối cùng…
Ngày nào đó, trời mưa rất to.
Quan Điềm cầm tiền Giản Ngưng đưa cho, đỡ người đàn ông ướt đẫm lên xe.
Giản Ngưng bởi vì bị anh trai gọi về, không thể đi cùng.
Quan Điềm nhìn người đàn ông trên xe, cũng không biết bị thương có nghiêm trọng hay không, nhưng cô cũng không nghĩ quá nhiều, trước tiên phải đưa anh ta tới bệnh viện.
Chỉ cần có tiền, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Bác sĩ nói anh ta bị thương không nặng, chỉ bởi dính nước mưa nên sốt cao.
Bây giờ đã hạ sốt, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Quan Điềm ngồi bên cạnh canh chừng người đàn ông này, thời điểm hắn ngủ, ngũ quan nhu hòa đi vài phần.
Cô nghĩ, người đàn ông không tốt này, Giản Ngưng thích hắn ở điểm gì? Bộ dạng đích thực rất anh tuấn, nhưng nhìn qua cũng biết không phải người đơn giản.
Quan Điềm vừa mới chuẩn bị thu hồi ánh mắt, cửa phòng bệnh lập tức bị phá tung.
Cô há hốc mồm nhìn những người đó, linh cảm không lành.
Quan Điềm vẫn quật cường đứng lên, chắn trước giường bệnh, “Các anh… Các anh muốn làm gì?”
Ánh mắt Hoàng Hạc phóng đến người đàn ông trên giường, thế nhưng hắn vẫn không rời mắt khỏi Quan Điềm một giây, cô gái này, quyến rũ lại thanh thuần như vậy, “Cô gái, bọn tôi tới mang người đi!”
Lương Kim Bằng giao dịch với hắn, nếu hắn có thể ngầm giải quyết Cố Trường Dạ, vậy Lương Kim Bằng có thể cho hắn không ít đãi ngộ.
Quan Điềm đứng bất động, nhớ tới lời Giản Ngưng: Đây là người đàn ông mình thích, cậu phải chăm sóc thật tốt cho anh ấy hộ mình.
Hoàng Hạc lại quan sát Quan Điềm một phen, mĩ nhân trẻ như vậy, không biết mùi vị thế nào, “Cô định cứu hắn?”
Quan Điềm không chút do dự gật đầu.
Hoàng Hạc nở nụ cười, đem cô chơi trước, để lại hai người ở đây canh chừng.
Đợi đến khi ít người, mang tiểu tử kia ra thanh toán, cam đoan thần không biết quỷ không hay.
“Cô đừng sợ, kỳ thực tôi với cậu ta người một nhà cả.
Muốn đến xem tình hình một chút thôi.
Bây giờ cậu ta còn chưa tỉnh, hay là cô và tôi đi nói chuyện một chút?” Hoàng Hạc vẫn nhìn chằm chằm cô, “Nơi này cần yên tĩnh, không thể nói chuyện.”
“Anh có thể đợi anh ta tỉnh lại rồi hỏi chuyện anh ta.” Quan Điềm chán ghét ánh mắt của hắn.
“Hiện tại chuyện lớn như vậy xảy ra, nếu tôi không rõ chân tướng, làm sao có thể giúp cậu ta được.
Cô mong cậu ta chết sao?”
Quan Điềm bắt đầu do dự.
“Muốn cứu cậu ta thì nhanh ra đây bàn bạc với tôi.”
Quan Điềm do dự, lại nghĩ tới lời Giản Ngưng, đành phải đi theo…
Quan Điềm càng ngày càng sợ hãi, lên xe Hoàng Hạc không lâu, hắn bắt đầu giở trò với cô.
Hắn sờ soạng cô, trên dưới đều lột hết đồ của cô.
Quan Điềm không ngừng giãy dụa, Hoàng Hạc liền thẳng tay cho cô một viên thuốc.
Đó là một cơn ác mộng kinh khủng nhất cuộc đời cô.
Quan Điềm chỉ cảm thấy những người đó ở trên thân thể cô không ngừng động tác.
Cô muốn giết chết bọn họ, cho dù không giết được, cũng chính cô tự sát.
Nhưng cô không có khí lực, một chút khí lực cũng không có, ngay cả muốn khóc cũng không khóc được.
Giống như tận thế, cuộc đời cô vào ngày đó, đã hoàn toàn bị phá nát thành mảnh nhỏ, toàn bộ sụp đổ, không còn lại một thứ gì.