Không thể không nói, có khi tư tưởng của con người là có thể đoán được.
Thản nhiên ngồi trên giường, Thu Tri Phong khoanh tay nhìn người trước mắt đang diễn vai võ phục, ánh mắt phần lớn đều tự nhiên mà rơi vào trên người Hắc Ưng.
Quần áo trên người y là loại màu đen mà ảnh vệ thường mặc, dường như từ trong trí nhớ của hắn đã từng thấy qua rồi, môi nhấp nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng đầy cảnh giác - tuy nhiên nhìn qua thì như là hắn đang ngẩn người - cánh tay thon dài từ tốn vung một cái, hàng loạt ngân châm theo đó bay ra.
Hai mươi ba thích khách, một người rồi lại một người chết dưới mũi kiếm của y.
Rất gọn gàng sạch sẽ, không khó tưởng tượng ra ngày bình thường y cũng chém giết bọn thích khách không biết sống chết như vậy. Một lát, Hắc Ưng thu kiếm về.
Thu Tri Phong thấy rõ ràng trên kiếm của y không lưu lại một vệt máu nhỏ nào, vẫn lạnh như băng, sáng loáng khiến người khác run lên.
"Động tác có tiến bộ."
Lạnh nhạt đánh giá, Thu Tri Phong không muốn thừa nhận vừa rồi chính hắn nhìn gương mặt y lạnh lùng giết chóc đến ngây người. Hắn chưa từng thực sự chú ý tới, biểu cảm của Hắc Ưng lúc vung kiếm lại đẹp như vậy.
Hắc Ưng là ảnh vệ, ý nghĩa duy nhất của ảnh vệ là - giải quyết tất cả những nguy hiểm trong bóng tối, bảo vệ an nguy cho chủ nhân. Mà người từ trước đến nay chưa từng quay đầu lại như Thu Tri Phong đương nhiên không có khả năng nhìn thấy vẻ ma mị của Hắc Ưng khi giết người. Gương mặt Hắc Ưng rất bình thường, đối với ảnh vệ mà nói nếu gương mặt quá mức khiến người ta để ý ngược lại dễ xảy ra chuyện xấu, cho nên gương mặt như Hắc Ưng là phù hợp, dù rằng trên đường gặp mặt rồi cũng sẽ quên ngay.
Tay trái Thu Tri Phong vô ý thức chà xát lên mu bàn tay phải, con mắt nhìn chằm chằm vào Hắc Ưng, xem ra hắn chưa bao giờ nhìn kĩ gương mặt này.
Lông mày thẳng, không đậm không nhạt; đôi mắt không lớn không nhỏ; mũi cao nhưng không ấn tượng lắm; môi nhìn qua có dày một chút nhưng là trong đầu hắn vẫn nhớ rõ ràng đôi môi kia phi thường mềm mại, giống như một dòng nước dịu dàng, ôn nhuận mà mỹ hảo....
Trong nội tâm bỗng nổi lên cảm giác khô nóng, chậm rãi tiến dần lên cổ, khó khăn nuốt nước miếng, giờ Thu Tri Phong đã biết đến cảm giác khát khô. Thân thể phi thường rắn chắc, nhiều năm luyện võ khiến làn da dẻo dai mà không lộ vẻ cơ bắp cuồn cuộn, làn da màu lúa mạch như một loại mật sáng bóng, xúc cảm như là có thể tập trung ở bàn tay... Cỗ nhiệt khí kia chạy thẳng tắp xuống dưới, tụ tập tại bụng, Thu Tri Phong giật mình nhìn lại thân thể của chính mình, có dục vọng! Hắn từ trước đến nay vốn không phải loại người dễ dàng bị trêu chọc như vậy, ngoại trừ đối mặt Thanh Tùng.
"Tạ chủ nhân." Hắc Ưng vuốt cằm, tuy rằng cảm thấy ánh mắt Thu Tri Phong dường như quá mức nóng bỏng, nhưng thân là cấp dưới, đó cũng không phải việc hắn có thể quản.
Không muốn ở chỗ này tùy tiện tìm người giải quyết dục vọng, Thu Tri Phong hít sâu một hơi, đè cỗ nhiệt hỏa trong người xuống, đồng thời cũng đưa ra một quyết định nào đó.
"Đi thôi."
Khôi phục bộ dáng tà khí bất tuân như ngày xưa, Thu Tri Phong phi thân rời đi, mà Hắc Ưng thì vui vẻ đuổi theo.
... Có thể chứng kiến chủ nhân khôi phục như trước thật sự là quá tốt!
Nói theo cách khác, tâm tư đơn thuần như Hắc Ưng căn bản không nhìn ra rối loạn trong lòng Thu Tri Phong, cũng cản bản không ngại cách đây không lâu vị chủ nhân này còn đem mình ra "ăn sạch sẽ."
Quên chính là quên, đối với ảnh vệ người vốn không có ngày mai mà nói thì sống vô tâm vô phế cõ lẽ cũng là một chuyện tốt. Hai người trên đường đi không hề nói chuyện trở lại tổng đàn ma giáo, Thu Tri Phong đứng trước cửa phòng Độc Y lưỡng lự một hồi, liền đẩy cửa bước vào, cũng ra hiệu để Hắc Ưng thấy, y liền ngoan ngoãn ẩn thân ở ngoài chờ.
Hồi lâu sau, Thu Tri Phong từ trong phòng đi ra, vẻ mặt ngưng trọng, tự như đang suy tính đại sự gì. Hắc Ưng đương nhiên không dám quấy rầy, tuân thủ nghiêm ngặt bản phận của ảnh vệ, lẳng lặng ẩn thân ở bên cạnh.
"....."
Cảm giác được Hắc Ưng tới gần, lông mày Thu Tri Phong nhíu một cái, đột nhiên ống tay áo hất lên, lại sử dụng khinh công nhanh chóng rời đi. Hắc Ưng theo phản xạ cũng sử dụng khinh công đuổi theo, buồn bực nghĩ không biết lại là kẻ nào không có mắt chọc giận chủ nhân.
Vội vàng tìm một khách điếm gần tổng đàn ma giáo nhất, Thu Tri Phong thuê một phòng rồi lao ngay lên lầu. Đứng trước cửa gia phòng, tâm lý Thu Tri Phong lại đánh nhau kịch liệt, sau lưng, khí tức quen thuộc lại đang tới gần, đối với hắn mà nói là càng là một loại giày vò.
Đau dài không bằng đau ngắn, nên ngừng mà không ngừng chính mình sẽ chịu thiệt!
Cắn răng một cái quyết định chắc chắn, Thu Tri Phong mở cửa đi vào, đồng thời hơi nghiêng người, nhượng đường cho một người có thể đi qua. Hắc Ưng đuổi theo tới, hiểu ý liền đi vào, không biết là chính mình bước vào phòng này rồi thì cũng giống như chim non vào miệng mèo, không có khả năng bay ra.
Một khi đã quyết định, Thu Tri Phong dường như thoát khỏi gông xiềng, bắt đầu trở nên tự tại.... mà Hắc Ưng lại cảm giác có chút gì là lạ, không được tự nhiên.
Thật sự rất kì lạ!
Hắc Ưng ngoan ngoãn nghe theo căn dặn của Thu Tri Phong ngồi ở trên giường, hai tay đặt trên đầu gối, ánh mắt không tự giác đảo qua đảo lại.
"Hiện tại ngươi đem chuyện ngươi bị bắt kể rõ sự tình cho ta nghe."
Rót chén trà, uống một ngụm nhỏ, ánh mắt Thu Tri Phong sáng quắc, thấy Hắc Ưng tay chân luống cuống, ho khan hai tiếng yết hầu vốn khô khốc mới đỡ một chút.
"Thuộc hạ muốn thỉnh chủ nhân thứ tội trước."
Hắc Ưng bỗng nhảy từ trên giường xuống, xoay người quỳ ở một bên.
"Thứ tội? Ngươi có tội gì?"
Chậm rãi đến gần Hắc Ưng, máu trong người Thu Tri Phong sôi sục, điên cuồng mà kêu gào chiếm hữu.
Mà hắn cố nén xúc động cũng vì chờ đợi thời khắc ngọt ngào này đã tới. Một khi đã đưa ra quyết định, hắn không cần phải ép buộc chính mình phải nhẫn nại nữa.
Huống hồ, Độc Y có nói: Cố nén hại thân.
"Ngày trước thuộc hạ chủ quan nên mới bị bắt, xin chủ nhân trách phạt." Trên đầu Hắc Ưng đổ mồ hôi lạnh, bởi vì không hiểu sao trên người Thu Tri Phong có một loại khí tức đáng sợ xoay quanh, đã đạt đến mức cực kì cao.
"Chuyện đó cũng không thể trách ngươi."
Muốn trách phải trách chính hắn không đủ tiết chế, cũng một phần tại Hắc Ưng thực sự quá hấp dẫn. Đè dục vọng hắc ám trong lòng xuống, Thu Tri Phong ngồi xuống giường, chăm chú nhìn vào gương mặt càng nhìn càng thấy bình thường của Hắc Ưng, ánh mắt nóng bỏng dường như muốn đem Hắc Ưng đốt thành tro bụi.
Có lẽ bởi vì từ trước tới nay Hắc Ưng đều đi phía sau của mình, tồn tại như một cái bóng cho nên đến tận bây giờ Thu Tri Phong mới bất giác nhận ra y cũng rất quan trọng. Chính bởi mấy tiếng mất tích của y ngày hôm dó, đột nhiên khiến Thu Tri Phong có một cảm giác mất mát.
Mặc dù biết rõ đấy chỉ là lo lắng vô ích, chỉ cần ảnh vệ chưa chết thì sẽ không biến mất. Mà với thực lực của Hắc Ưng, trên đời này người có thể giết chết y chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng... nhưng không phải là không có. Chính hắn là một trong số đó.
"Nhưng cũng vì thuộc hạ võ nghệ không tinh nên mới dẫn đến hậu quả này! Cho nên, kính xin chủ nhân khoan dung cho thuộc hạ tội võ nghệ không tinh."
Thu Tri Phong càng bỏ qua trách nhiệm của y, Hắc Ưng lại càng thấy hổ thẹn. Đặc biệt, rõ ràng chính mình ẩn thân trong bóng tối nhiều năm, lại cũng trúng ám chiêu của người khác.
"Võ nghệ không tinh? Chẳng lẽ tấn công ngươi một phát liền thành công sao? Thực lực của đối phương rất mạnh?"
Nghiêng đầu một chút, mắt Thu Tri Phong nháy nháy, dường như đoán trúng toàn bộ quá trình Hắc Ưng bị tập kích. Mà tư thế ngồi của hắn vẫn bình ổn như cũ, làm Hắc Ưng vô cùng an tâm.
Quả nhiên là chủ nhân của mình đủ khí phách, đủ tỉnh táo, đủ cơ trí!
"Thuộc hạ thật hổ thẹn. Quả thật là một kích thành công, nhưng đối phương canh phòng thực bình thường, cũng không nghiêm ngặt."
Hắc Ưng cố gắng đem tất cả tin tức trong đầu tập hợp lại... sau đó phân tích, phán đoán xem nói thế nào mới có thể biểu đạt rõ ràng. Hoàn toàn không chú ý tới, trong lúc y nói chuyện, Thu Tri Phong chậm rãi đến gần.
"Chỉ là kẻ chủ mưu có lai lịch rất lớn, hắn là.... chủ nhân?"
Một bàn tay đặt lên vai Hắc Ưng, báo cáo gián đoạn, y không hiểu ngẩng đầu lên.
"Nói tiếp" Thu Tri Phong cũng không bỏ tay mình ra, chỉ ra lệnh y tiếp tục báo cáo.
"Vâng." Cố nén nghi vẫn trong lòng, Hắc Ưng tuân lệnh Thu Tri Phong phớt lờ bàn tay đang đặt trên vai mình, sau đó tiếp tục nói.
"Hắn là vương gia đương triều - Phong Vũ Phi, mục tiêu của hắn là ma giáo hoặc chủ nhân. Đại khái lúc này lĩnh quân mà triều đình phái tới chính là hắn, hơn nữa hắn có yêu cầu ta quy thuận, có thể muốn lợi dụng ta đối phso ngài...."
Hắc Ưng đem tất cả những gì mình biết cùng đoán được nói với Thu Tri Phong, chỉ che giấu chuyện mình bị trúng huyết khôi. Dù sao thâ là ảnh vệ, cho dù vì chủ nhân mà chết y cũng không thấy có gì tiếc nuối. Nhưng mà....
Hắc Ưng rụt cổ.
Sao tay chủ nhân lại vuốt ve trên cổ của y? Ngứa ngứa nha.
Có lẽ trước mặt người khác, Hắc Ưng sẽ cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, nhưng là ở trước mặt chủ nhân, y phải làm theo những gì Thu Tri Phong quy đinh, ở trước mặt hắn cứ thả lỏng.
"Nói cách khác, hắn muốn ngươi?"
Như là vô tình xuyên tạc, lại dường như nói cũng có lý.
Bàn tay Thu Tri Phong đặt ở bả vai Hắc Ưng chậm rãi trượt đến cổ, sau đó trượt xuống dưới cổ áo. Trên mặt hắn không có bất kì biểu lộ gì, chỉ là hai con mắt âm trầm tựa như bầu trời bao la trước cơn bão.
"Vâng... đúng vậy." Cánh tay đột nhiên mở cổ áo y ra khiến Hắc Ưng càng hoảng sợ, ngừng lại một chút mới nói xong cả câu.
"Thật sao? Vậy đúng là cần phải hảo hảo kiểm tra một chút rồi."
Hắc Ưng nghe xong liên tục gật đầu, không hề biết rằng "hảo hảo kiểm tra" mà Thu Tri Phong nói cùng với y nghĩ hoàn toàn không giống nhau.
Thu Tri Phong dùng tay kia kéo ngoại bào vốn đã mất trật tự của Hắc Ưng xuống, áo bào màu đen rơi xuống đất, dính bụi, lập tức bị làm bẩn.
Ô, y phục của ta!
Nội tâm Hắc Ưng âm thầm kêu khổ, đấy là y mới mua, bên người hình như không còn cái ngoại bào sạch sẽ nào nữa rồi.
"Ngươi không có bị thương?"
Cuối cùng dùng lực dứt khoát xé rách áo đơn, Thu Tri Phong cẩn thận xem xét thân trên Hắc Ưng đang lõa lồ. Làn da màu lúa mạch không có bất kì vết thương cùng vết máu nào mới, chỉ là ở dưới xương quai xanh kia....
"Cái này ở đâu ra?"
Không vừa ý mà nhếch lông mày lên, ngón trỏ Thu Tri Phong chỉ chỗ dấu hôn màu sắc đã hơi nhạt, dường như in lại khá lâu rồi, mà hắn lên giường với Hắc Ưng mới qua vài ngày.
Hắc Ưng nhìn trước ngực mình, oanh một tiếng, mặt bỗng phiếm hồng.
Cái này... cái này muốn y mở miệng thế nào đây! Chẳng lẽ nói là: chủ nhân, ngài say rượu mất lý trí làm ra sao? Nếu như mình thật sự nói như vậy, sợ là mạng không còn.
Hoàn toàn không hiểu hết dụng ý câu hỏi của Thu Tri Phong, lại còn nghĩ sai mục tiêu, tưởng lầm là tất cả dấu hôn trước ngực mà không biết Thu Tri Phong là chỉ vào cái kia, Hắc Ưng vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, nhất thời cứng họng, đồng thời trên đầu cũng nhỏ xuống vài giọt mồ hôi lạnh.
"Cái này... đây là...."
Lục tung đầu óc cũng không tìm ra bất cứ lý do gì để nói dối cho qua, Hắc Ưng gấp đến độ trên đầu cũng nhanh muốn bốc hơi rồi.
Mà thái độ khẩn trương này lọt vào tầm mắt Thu Tri Phong không khác gì lửa đổ thêm dầu.
"Trả lời ta! Đây là cái gì?" Một tay túm lấy tóc Hắc Ưng từ đằng sau, Thu Tri Phong kéo đầu y đến trước mắt mình "Khi nào thì ngươi lại học được không thèm đếm xỉa đến câu hỏi của ta rồi hả?"
Trên đầu đau muốn chết, nhưng là vẫn trong phạm vi Hắc Ưng có thể nhẫn nại. Thân thể buông lỏng trong tích tắc mà bỗng nổi lên phản kháng, toàn thân căng cứng; Hắc Ưng thuận theo Thu Tri Phong không dám giãy dụa nửa phần.
"Thuộc hạ... thuộc hạ không có." Hắc Ưng bị oan uổng vô cùng ủy khuất.
"Không ư?" Thu Tri Phong kéo đầu Hắc Ưng, tay kia bóp cằm y, nhìn chằm chằm vào mắt y "Vậy thì trả lời ta, ở đâu lại có những vết này?"
"Đây là... đây là..." Hắc Ưng quyết định chắc chắn, đang định nói ra miệng lại bị động tác cuồng bạo của Thu Tri Phong cắt ngang.
Hung hăng hôn lên đôi môi đã khiến hắn thèm thuồng từ lâu, Thu Tri Phong mạnh mẽ dùng đầu lưỡi liếm, ra sức dùng răng cắn.
"Ô...!"
Hắc Ưng bị nụ hôn của hắn làm cho choáng váng, phản ứng không kịp, sững sờ để mặc hắn hôn môi, mãi đến khi trên môi cảm thấy đau đớn thần trí mới kéo về, phát ra tiếng thở dốc trầm thấp.
Rốt cuộc là chủ nhân muốn gì đây? Rõ ràng, chính mình còn không có nói gì cả mà!
"Là dã nam nhân nào tạo ra?" Buông đôi môi của Hắc Ưng ra, Thu Tri Phong oán hận hỏi.
Một nam nhân bị cảm giác ghen ghét làm cho mụ mị đầu óc thì lí trí sẽ không có tiếng nói, cho dù hắn đã từng là kẻ anh minh thần võ cũng không phải ngoại lệ.
Hắc Ưng thở dốc không đều, vừa mới định phủ nhận thì lại bị Thu Tri Phong hôn môi, chỉ là lần này không chỉ hôn tại môi, lợi dụng Hắc Ưng đang thở dốc, trong tích tắc Thu Tri Phong đem đầu lưỡi của mình vói vào trong miệng Hắc Ưng, sau đó cuồng bạo hấp duyện. Người chưa từng hôn môi như Hắc Ưng đương nhiên là không có chút kinh nghiệm nào, bị Thu Tri Phong hôn đến lồng ngực gào thét vì thiếu dưỡng khí.
Một lúc lâu sau Thu Tri Phong mới thỏa mãn mà dời khỏi môi Hắc Ưng, hai mắt Hắc Ưng nhìn đăm đăm, toàn thân mềm yếu, không có nổi lửa điểm khí lực.
Bàn tay to lớn chơi đùa, vỗ về trên lồng ngực màu mật ong đầy tình sắc, sau đó ấn lên nhũ tiêm màu hồng nâu.
"Ah~" Hắc Ưng theo bản năng kêu ra tiếng, giật mình khi thấy chính mình lại rên giống như nữ nhân, vội vàng che miệng lại, ngơ ngác nhìn thân thể của mình mà chủ nhân đang tùy cơ sử dụng.
"Có cảm giác rồi sao?" Thu Tri Phong cười tà, sau đó ngón tay lại nhéo ở điểm kia hơi dùng sức ma sát "Ngươi đúng là mẫn cảm! Ở dưới thân của dã nam nhân đó ngươi cũng dâm đãng như vậy sao?"
Hắc Ưng vội buông tay ra, định giải thích lại bị Thu Tri Phong điểm á huyệt. Há to miệng nhưng không có bất kì âm thanh nào phát ra, Hắc Ưng đúng là khóc không ra nước mắt. Y thật sự không có cái dã nam nhân gì gì đó nha! Chủ nhân sao lại luôn tự quyết định, nửa câu cũng không cho y giải thích.
Hắc Ưng muốn tự giải á huyệt của mình, chính là nửa đường cổ tay lại bị áp chế.
"Hiện tại ta không muốn nghe cái gì hết, ngươi an phận một chút thì ta sẽ không tống ngươi đến hình đường." Thu Tri Phong túm lấy cánh tay Hắc Ưng, một tay ném y lên giường.
Nhớ tới thủ đoạn của đường chủ hình đường biến thái kia, bởi vì thủ hạ mới tới là ảnh vệ mắc sai lầm mà Hắc Ưng thay thế hắn tới lĩnh giáo, rùng mình một cái, y tập tức không nhúc nhích để mặc Thu Tri Phong sắp đặt.
Thu Tri Phong cẩn thận dò xét Hắc Ưng đang ngoan ngoãn nằm trên giường, tầm mắt trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở hạ thân của y.
Tóc gáy toàn thân Hắc Ưng lập tức dựng thẳng lên. Y có một loại dự cảm không tốt.
"Ngươi ở nơi này... đã từng bị người khác xem qua sao?"
Năm ngón tay đặt trên chỗ phân thân của Hắc Ưng, sự ôn nhu hỏi thăm của Thu Tri Phong khiến toàn thân y rét tun. Liều mình lắc đầu, thần kinh Hắc Ưng căng ra nhìn Thu Tri Phong lộ ra một nụ cười làm y sợ hãi.
"Thật sự không có sao? Ta đây cần phải nhìn kiểm tra một chút." Năm ngón tay đặt tại phần dưới bụng của y hung hăng xé, ngay cả quần trong cũng chịu chung số phận bị xé nát, phân thân lập tức lộ ra trước mắt Thu Tri Phong.
Toàn thân nhịn không được có chút run rẩy, mặt Hắc Ưng tái nhợt. Đại khái y đã đoán được chủ nhân muốn làm gì rồi.
"Ha ha..." Thu Tri Phong nhìn thấy sắc mặt Hắc Ưng, sung sướng cười nhẹ "Ngươi rất lạnh sao? Run mạnh đến như vậy?"
Vừa nói, móng tay đặt trên bụng Hắc Ưng gãi gãi dịch chuyển dần xuống phía dưới.
Rốt cuộc không chịu nổi sợ hãi, Hắc Ưng giật ra khỏi tay Thu Tri Phong đồng thời thân thể muốn nhảy xuống đất. Lại bị Thu Tri Phong sớm có phòng bị một tay kéo trở lại, áp sát lấy y, nhanh như chớp điểm huyệt. Mạnh mẽ kéo y lên giường lần nữa, Thu Tri Phong nghiêng người đè lên y.
"Ngươi thật là không nghe lời nha. Đi ra ngoài vài ngày lại học được cãi lại mệnh lệnh chủ nhân."
Vung tay kéo nốt khố tử của y xuống, thân thể rắn chắc của Hắc Ưng lộ rõ trước con mắt Thu Tri Phong.
"Nơi này có bị Phong Vũ Phi chạm qua sao?"
Ngón tay Thu Tri Phong bắt đầu từ chỗ dấu hôn trên xương quai xanh trượt dần xuống dưới, mỗi một chỗ lại hỏi câu này.
Hắc Ưng bị điểm huyệt đạo không có cách nói chuyện, liền cả động ngón tay cũng không thể.
Không nhận được câu trả lời, ánh mắt Thu Tri Phong bắt đầu nổi bão, động tác cũng ngày càng thô bạo. Cuối cùng dứt khoát banh hai chân Hắc Ưng ra, đặt ngón tay trước cửa vào của y.
"Nơi này thì sao? Có bị người chạm qua sao?"
Thanh âm Thu Tri Phong lúc này đáng sợ âm trầm, mà động tác thì tràn đầy tính nguy hiểm, gần như dọa ngất người ngay cả cái chết cũng không sợ như Hắc Ưng.
Huống chi trong lòng của y vô cùng ủy khuất. Liều chết liều sống mang tin quan trọng về, lại bị chính chủ nhân mà mình thần phục đối đãi như thế, nghĩ thế nào cũng thấy ủy khuất. Đôi mắt Hắc Ưng liền biểu hiện tất cả tâm trạng của y, rồi lại rơi vào tầm mắt của Thu Tri Phong đã tức giận đến mức gần như mất đi lí trí, trở thành ngọn lửa đốt cháy cây rơm lý trí cuối cùng của hắn.
Bị ta chạm vào ngươi liền ủy khuất như thế sao? Ngươi chán ghét ta như vậy?
Thế nên ra tay không để ý nặng nhẹ, ngón tay hung hăng cắm vào trong cơ thể Thu Tri Phong. Bởi vì Thu Tri Phong nhiều năm luyện võ, ngón tay không chỉ có vết chai mà so với người bình thường cũng thô to hơn. Mật huyệt khô khốc căn bản là không chịu được, chỉ một lần dường như đã bị xé rách, chảy máu.
A --!
Kêu thảm thiết nhưng không phát ra tiếng, Hắc Ưng há miệng như cá mắc trên cạn. Toàn thân không thể cử động, chỉ có thể run rẩy kịch liệt như lá cây rung trong gió.
Thu Tri Phong đã mất đi lí trí, căn bản là không nhìn thấy thảm trạng của Hắc Ưng, chỉ cảm thấy sự kháng cự trên thân thể của thủ hạ mình. Sự phẫn nộ lại tăng thêm vài phần, lập tức lại chọc ngón tay kia vào.
Lúc này, hạ thân Hắc Ưng thực sự chảy máu. Màu máu đỏ tươi bám trên tay Thu Tri Phong một chút chảy ra, thành mấy dòng máu trượt xuống đùi Hắc Ưng, nhỏ xuống ga giường đơn màu trắng.
Thật giống như "cái ngàn vàng" của đêm đầu tiên.
Thu Tri Phong bị máu kích thích, bản năng bạo ngược bên trong mãnh liệt như nham thạnh, bộc phát ra tình dục như hỏa.
Rút ngón tay về, nhanh chóng giật thắt lưng của mình xuống, hai tay Thu Tri Phong cầm lấy cổ chân Hắc Ưng đặt lên vai mình, sau đó đè mạnh y xuống, đem dục vọng đang phấn chấn bừng bừng thực hiện bước cuối cùng.
A a a --!
Há miệng kêu thảm thiết mà không phát ra âm thanh, con mắt Hắc Ưng trợn to hết mức, lại không có bất kì một giọt nước mắt nào chảy ra. Trước kia huấn luyện của ảnh vệ, làm cho năng lực khống chế của y gần như đạt đến mức hoàn mỹ. Nhưng là đối với cảm giác đau đớn, bản năng phản ứng vẫn tồn tại.
Đặc biệt khi y đối mặt với chủ nhân mà y trung thành nhất, loại bản năng này thể hiện ra một cách vô ý thức. Vậy nên mặc dù cố nén không cho nước mắt chảy xuống, thân thể vẫn không tự chủ được mà co rút, trong nháy mắt căng cứng.
Bởi vì hạ thân Hắc Ưng co rút kịch liệt khiến Thu Tri Phong cảm giác được đau đớn mà cũng cảm nhận được khoái cảm.
Thật giống như cảm giác giết chóc mà hắn thích nhất, đau nhức nhưng cũng khoái hoạt.
Giữ chặt eo Hắc Ưng, Thu Tri Phong điên cuồng luật động, mỗi lần đều rút ra toàn bộ rồi mãnh liệt đâm vào. Máu tươi cùng trọc dịch chảy ra từ phân thân trộn lẫn lại với nhau, theo mỗi động tác kịch liệt của hắn mà vẩy ra, rơi xuống giường đơn. Đồng thời, máu tươi ở hạ thân Hắc Ưng cũng chảy ra càng nhanh, càng nhiều, nhuộm đỏ một mảng lớn chăn đơn dưới người y.
Đột nhiên Thu Tri Phong đẩy nhanh tốc độ, eo cũng điên cuồng mà đưa đẩy, thân thể Hắc Ưng bắt đầu co rút, theo sự điên cuồng của hắn mà bắn ra, hai mắt mất dần tiêu cự. Cuối cùng hung hăng đẩy mạnh vài cái, Thu Tri Phong bắn vào trong cơ thể Hắc Ưng.
Dục dịch nóng hổi phun đầy vào mật huyệt mẫn cảm, lại một lần nữa khiến thân thể Hắc Ưng theo bản năng co rút. Thậm chí mãi đến khi Thu Tri Phong rút phân thân của mình ra, toàn thân Hắc Ưng vẫn run rẩy không ngừng.
Mà đấy cũng mới chỉ là bắt đầu.
Dục vọng của Thu Tri Phong còn chưa được thỏa mãn, hắn duỗi tay ra chạm vào người Hắc Ưng, dùng đầu gối tay hai chân y sau đó hướng về giữa hạ thân của mình đè xuống.
Lại lần nữa bị xỏ xuyên khiến mật huyệt không ngừng co rút, Thu Tri Phong không thể chờ đợi liền đĩnh động lần nữa. Mà Hắc Ưng đến há miệng kêu cũng không làm được nữa, đầu vô lực rũ xuống, y lâm vào hôn mê. Chính là, đêm còn dài, Thu Tri Phong liên tục điên cuồng duy trì như trước.
Sắc trời có chút sáng lên, sáng ngày xuân luôn hơi rét lạnh, mặc dù đối với người luyện võ phòng thân có nội lực mà nói thì không đáng gì, nhưng là trừ trường hợp có tình huống ngoài ý muốn phát sinh. Rụt rụt thân thể, Hắc Ưng theo phản xạ tới gần chỗ ấm áp, sau đó cọ xát.
Thật lâu rồi y không được ngủ an tâm như vậy, tuy nhiên thân thể cảm giác rất kì quái, giống như đau, lại mệt giống như vừa mới tiêu diệt một bang phái xong vậy. Hắc Ưng trong lúc nửa tỉnh nửa mê túm lấy được thứ gì đó ở gần nhất, sau đó lại lâm vào mê man.
Thu Tri Phong nằm bên cạnh y, nhìn y nhíu này, sau đó dựa vào chính mình, thậm chí còn cọ xát. Trên gương mặt kiên nghị bình thường giờ lại hiện lên một chút khờ dại của hài tử.
..... Thật hấp dẫn người
Yết hầu Thu Tri Phong giật giật, nhớ tới sự tàn bạo của chính mình tối qua lại đè dục vọng xuống. Mặc dù biết coi như mình không làm gì quá phận, thân là ảnh vệ, Hắc Ưng cũng sẽ không rời khỏi chính mình nhưng là trong lòng hắn vẫn có chút bất an.
Loại cảm giác này dường như từng có, nhưng mà tuyệt đối không phải cảm giác được trên người tình nhân Thanh Tùng.
Hình như trong trí nhớ từ rất lâu trước đây, lần đầu tiên hắn chiếm được thứ gì đó thuộc về mình - ảnh vệ, thì ra là Hắc Ưng.
Khi đó hắn dường như cũng không có cảm giác an toàn nên cố ý làm một số chuyện tàn khốc để bắt nạt Hắc Ưng, thử sự nhẫn nại của y, thử xem y có phản bội chính mình hay không...
Xoa mặt mọt cái, tầm mắt Thu Tri Phong chuyển xuống, nhìn thấy Hắc Ưng đang cầm tay của mình. Tay của Hắc Ưng so với hắn nhỏ hơn một chút, có thể bởi vì vóc dáng y thấp hơn mình. Chỉ là đôi tay này có rất nhiều vết chai, so với tay mình không kém hơn bao nhiêu. Hơn nữa những vết sẹo trên người y cũng chằng chịt che kín da, chỉ có điều những vết thương đấy đều đã lâu rồi nên thoạt nhìn thấy rất nhẹ nhàng. Thêm vào đó, y vĩnh viễn là một bóng đen ẩn trong đêm tối, sợ là không có ai chú ý tới.
Nhưng mà, mặc dù hắn không có vài lần được tận mắt chứng kiến, lại đối với những vết sẹo trên người Hắc Ưng sinh cảm giác ngoài ý muốn. Hắn đã từng kiến trì xem hết quá trình huấn luyện cực khổ của Hắc Ưng, sự tàn khốc cùng thống khổ đó tuyệt đối không phải thứ người bình thường có thể chịu được, đến nay hắn còn chưa từng quên. Đối với việc Hắc Ưng trải qua huấn luyện kia mà có thể sống sót, hắn có đôi chút kính nể nên mới chỉ tên Hắc Ưng làm ảnh vệ của hắn.
Chỉ là ảnh vệ thật sự không cho người ta cảm giác có sự tồn tại nên từ rất lâu, hắn đã dần dần quên mất cái cảm giác lần đầu kính nể cùng khiếp sợ kia. Nếu như không phải lần đó say rượu mất lý trí, căn bản hắn sẽ không liếc nhìn đến trên người ảnh vệ một mực đi theo phía sau hắn này. Mà không thể giống như hôm nay vậy cùng nằm trên một chiếc giường lớn, thân thể dựa sát vào nhau lại càng không thể.
Rõ ràng, thời điểm lúc trước bọn họ còn niên thiếu, đã từng nhiều lần kề vai sát cánh chiến đấu, bị người đuổi giết mà bị thương đã từng dựa vào nhau để sưởi ấm....
Những chuyện này nghĩ lại tựa như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng thật sự là do thời gian quá tàn khốc hay là do hắn vô tình bạc nghĩa? Lại quên toàn bộ chuyện này.
Hơn nữa, nếu như lời Độc Y nói là sự thật, như vậy....
Thu Tri Phong đột nhiên thở dài một hơi.
Có lẽ, đây là vận mệnh.
Nhưng mà, hiện tại hắn cũng không thấy chán ghét, chuyện về sau, hãy để thời gian trả lời.
Duỗi tay ra chạm vào đôi lông mày dù trong giấc mộng vẫn đang nhíu chặt của Hắc Ưng, Thu Tri Phong nhẹ nhàng hất mái tóc đen đang vương trên vai y xuống, tiến đến gần tai y nói nhỏ.
"Bây giờ ngươi là của ta."
Hắc Ưng nằm mơ, mơ một cơn ác mộng.
Trong mộng, chủ nhân của y dùng xiềng xích khóa y lại, sau đó hôn môi, xương quai xanh, ngực, cuối cùng nâng hai chân y lên, tiến vào. Cảm giác tê liệt đau nhức kia giống như huấn luyện cực hình đáng sợ trước đây, lập tức làm y kêu lên thảm thiết, sau đó bừng tỉnh.
Đôi mắt chua xót muốn nhìn gì đó có chút khó khăn.
Chỉ có điều, người bên cạnh này.... là ai? Nhìn sát vào, Hắc Ưng cả kinh, phía dưới xấu hổ một chút rồi từ trên giường đi xuống.
Chủ... chủ nhân?!
"Ngươi đã tỉnh?"
Thanh âm Thu Tri Phong so với trước kia vẫn vậy, chỉ có điều Hắc Ưng lại cảm thấy có thêm một chút ôn nhu.
Đầu hỏng rồi sao? Ảo giác nha.
Hắc Ưng chớp chớp con mắt không thoải mái, tính toán muốn đứng dậy. Đúng lúc thân thể vừa mới động, hạ thân liền đau nhức kịch liệt! Đoạn kí ức bi thảm tối hôm qua hiện lên trong nháy mắt, thân thể Hắc Ưng cứng đờ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
"Còn rất đau?"
Thấy y phản ứng như thế, Thu Tri Phong biết đau nhức đó là do chính mình tạo nên vì vậy ân cần hỏi, bước tới gần y. Vốn Hắc Ưng đang dựa vào ngực Thu Tri Phong, Thu Tri Phong cúi đầu, hơi thở hai người quấn giao, Hắc Ưng cảm thấy một cỗ nhiệt ý cùng với hàn ý từ tim tuôn ra, sắc mặt đỏ lại trắng, toàn thân cứng ngắc.
Tuy thời điểm y còn niên thiếu đã từng tới gần chủ nhân như vậy, nhưng là đã qua nhiều năm không thế nữa, y không cách nào thích ứng. Thấy Hắc Ưng không trả lời, Thu Tri Phong tự đưa tay xuống dưới, trước khi Hắc Ưng kịp phản ứng chạm vào mật huyệt phía sau của y.
"A..."
Chỗ bị xé rách, sưng đỏ giờ lại bị ngón tay thô ráp ấn lên; Hắc Ưng không khỏi hít lấy một ngụm lãnh khí, thân thể bị chà đạp bi thảm lập tức bị phơi bày trong không khí lạnh như băng. RÙng mình một cái, thân thể Hắc Ưng theo bản năng muốn né ra nhưng mà lý trí lại theo thói quen lựa chọn phục tùng.
-- Thân là ảnh vệ, y phải phục tùng tất cả mệnh lệnh của chủ nhân. Đây là quy tắc từ nhiều năm trước đã khắc sâu trong lòng y.
Xoay người Hắc Ưng lại, Thu Tri Phong mặc kệ y nghĩ cái gì, trực tiếp dùng tay bài khai mông y ra. Trong khoảnh khắc Thu Tri Phong chạm vào mật huyệt móng tay Hắc Ưng đâm thật sâu vào lòng bàn tay.
Chất lỏng bạch tròng cùng máu trộn lẫn vào với nhau, khô quánh lại cửa huyệt, động tác thô lỗ của Thu Tri Phong lần nữa làm cho chỗ đó đổ máu. Chất lỏng màu đổ tươi tản ra hương vị ngai ngai, chậm rãi trượt xuống đùi Hắc Ưng. Tình cảnh như thế đánh mạnh vào thị giác Thu Tri Phong khiến hắn lần nữa cảm giác được dục vọng đang dần nổi lên. Nèn đè xuống dục vọng trong lòng, Thu Tri Phong buông Hắc Ưng ra, đứng dậy duỗi tay lấy ngoại bào mà chính mình ném ở bên giường, lôi ra một bình sứ nhỏ.
Mặt bị giữ cúi xuống, Hắc Ưng rất nghe lời mà thả lỏng, để mặc Thu Tri Phong an bài. Cho dù chủ nhân lại muốn thượng y thêm một lần, Hắc Ưng cũng sẽ không phản kháng. Mở bình sứ nho nhỏ ra nhìn nhìn, lông mày Thu Tri Phong nhăn lại.
Suy nghĩ. Hắn ngồi dậy, mặc quần áo xuống giường.
Quay người lại, nghiêm túc che kín cơ thể Hắc Ưng, bên trong lời nói Thu Tri Phong có ẩn một tia áy náy.
"Ngươi đợi một chút trước đã, để ta ta gọi tiểu nhị đun nước nóng mang tới."
"Không cần làm phiền đến chủ nhân, cứ để thủ hạ đi." Thân là ảnh vệ, đương nhiên phải thay chủ nhân làm việc, tuyệt không có đạo lí vì mình mà chủ nhân phải cống hiến sức lực.
Thu Tri Phong vừa thấy Hắc Ưng giãy dụa muốn đứng dậy liền không vui mím môi, nhanh như chớp điểm huyệt, Hắc Ưng ngoan ngoan quay trở về vị trí cũ.
Quả nhiên như vậy vẫn tốt hơn.
Hài lòng nghĩ như vậy, Thu Tri Phong mở cửa bước ra ngoài.
Lại bị điểm huyệt đạo một lần nữa, Hắc Ưng nằm sấp trên giường, gương mặt có chút vặn vẹo. Động tác vừa rồi quá mạnh tác động đến vết thương ở hạ thân, chất lỏng ấm áp chảy xuống. Một lát sau, Thu Tri Phong đã trở lại, còn có mấy người đi theo sau mang một thùng gỗ lớn đem vào trong phòng. Phất tay để bọn họ lui ra, tiện tay ném cho một khối bạc khen thưởng, mấy người lập tức vui tươi hớn hở đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Thu Tri Phong cài then sau đó đến bên giường, ôm lấy Hắc Ưng mà nhẹ nhàng đặt vào trong thùng gỗ to có thể chứa được hai nam nhân trưởng thành, động tác lúc này của hắn thật cẩn thận nhưng là vẫn dọa Hắc Ưng chết khiếp.
Kinh ngạc nhìn chủ nhân ôm mình như nữ nhân mà đặt vào thùng gỗ, cho dù Hắc Ưng là người giữ bình tĩnh rất tốt cũng không khỏi phát ra tiếng kinh sợ nho nhỏ, sau đó đột nhiên im miệng.
"Chủ nhân, để ta tự mình tới."
Thấy Thu Tri Phong chẳng những không giải khai huyệt đạo cho mình mà ngược lại còn cầm khăn vải bên cạnh lên, Hắc Ưng cuống quít nói, con mắt cũng đảo loạn lên không dám nhìn vào tầm mắt Thu Tri Phong. Nhiệt độ trên mặt Hắc Ưng bất tri bất giác tăng cao kịch liệt.
"Ngươi không tiện làm, để ta."
Thu Tri Phong đơn phương quyết định, sau đó nhúng ướt khăn vải, từ từ hướng về phía bả vai Hắc Ưng để lau. Hắc Ưng không cách nào nhúc nhích, hạ thân vì bị nước ấm bao quanh mà đau đến co lại. Tuy chút đau nhức này y còn chịu được nhưng không có nghĩa là y có thể an tâm để chủ nhân phục vụ cho mình.
Thời điểm y vì Thu Tri Phong mà nhận một kiếm cũng không được chiếu cố đến vậy. Thậm chí thật lâu trước đây, khi quan hệ chính phụ giữa bọn họ còn chưa phân chia rõ ràng cũng chưa từng được hậu đãi thế này. Hắc Ưng không biết làm sao, mắt đảo qua đảo lại nhưng không dám nhìn thẳng về phía trước. Mà khăn vải trong tay Thu Tri Phong đã trượt xuống lau ở trước ngực của y. Nhũ tiêm sưng đỏ chạm vào nước bị kích thích, càng căng cứng hơn nữa.
Hắc Ưng cảm thấy thẹn hai tai đỏ lên, thật muốn chìm xuống nước mà.
Ô ô, rất mất mặt!
Ánh mắt Thu Tri Phong buồn bã, đôi tay cầm khăn vải vô tình hữu ý lại ở hai điểm trước ngực xát qua xát lại, khiến cho thân thể Hắc Ưng run rẩy không thôi. Càng nhìn thấy dáng vẻ Hắc Ưng nhẫn nại, lại càng muốn khi dễ y, Thu Tri Phong đột nhiên có ảo giác về quá khứ.
Khi hắn cùng với Hắc Ưng còn niên thiếu, hắn thích nhất khi dễ Hắc Ưng non nớt hơi ngờ nghệch mà lại có phần thành thật này đến phát khóc mới thôi. Về sau, đại khái là hắn khi dễ y quá nhiều, Hắc Ưng dần dần học được cách không để lộ biểu tình ra ngoài làm cho hắn thấy thật không có cảm giác thành tựu, dần dần không hề cảm thấy hứng thú với việc khi dễ Hắc Ưng nữa mà lại cảm thấy trò chơi mới - nữ nhân thật mới lạ, càng ngày càng đối với Hắc Ưng lạnh nhạt. Đại khái là từ lúc đó, hắn cùng Hắc Ưng dần dần bất hòa, cuối cùng dẫn đến mối quan hệ chủ tớ như bây giờ.
Động tác đùa giỡn của Thu Tri Phong như vậy, cuối cùng cũng khiến Hắc Ưng mở miệng xin khoan dung. Chỉ là thanh âm khàn khàn kia thật sự khiến cho người mê mẩn, đặc biệt giống trong trí nhớ như đúc, bộ dáng hai mắt đẫm lệ đãng thương, càng làm cho người ta không cách nào nhịn được.
Nghiêng người hôn lên đôi môi Hắc Ưng, nụ hôn lúc này ôn nhu đến mức khiến người có thể rơi lệ.
Rời khỏi đôi môi y, dưới ánh mắt khiếp sợ nhưng tràn đầy mê hoặc của Hắc Ưng, Thu Tri Phong cầm khăn vải hướng xuống phía dưới tiếp tục lau, mãi đến khi chạm tới hạ thân.
"Chủ... chủ nhân! Ta có thể... chính mình làm."
Nếu như có thể động, nhất định Hắc Ưng mặc kệ sự đau đớn ở hạ thân, túm lấy khăn vải chính mình lau.
Nhưng là, vấn đề ở chỗ y không nhúc nhích được.
"Ngươi thực sự có thể tự làm sao?" Thu Tri Phong ngẩng đầu, cân nhắc ý kiến của y.
"Ta... ta có thể!" Dưới ánh nhìn của hắn, thanh âm của Hắc Ưng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất trong sự gắn bó giao triền.
Rời khỏi đôi môi mềm mại của Hắc Ưng còn kéo ra thêm một sợi tơ bạc, dưới cái nhìn chăm chú của Hắc Ưng, hắn lè lưỡi liếm sợi tơ bạc vào miệng, gương mặt khô cứng tuấn tú như đao gọt búa bổ của hắn cũng hiện ra một nét cười không đứng đắn.
"Cứ để ta làm đi."
Nói, ngón tay Thu Tri Phong nhẹ nhàng mơn trớn địa phương mà tối hôm qua bị mình "yêu thương" qua trăm ngàn lền, bị nước ấm làm ướt, việc tẩy rửa cũng đơn giản hơn nhiều. Chút đau đớn ấy với Hắc Ưng không đáng vào đâu, chỉ là, cảm thấy không được tự nhiên.
Đặc biệt là sự thân mật quá mức này, y thật sự .... không thể thích ứng.
Lúc trước khi sư phụ phát hiện y hay cùng thiếu chủ Thu Tri Phong qua lại, đã bị ngoài sáng trong tối giáo huấn nhiều lần. Lúc ấy còn ngây thơ, y cũng không biết dụng ý của sư phụ, mãi đến về sau khi trong giáo có phản đồ tập kích, Thu Tri Phong vì y mà bị kẻ địch chém hai đao.
Rõ ràng là y bảo vệ hắn mới đúng! Y là ảnh vệ! Lại hại hắn vì mình mà bị thương!
Khi đó y chính thức biết khổ tâm của sư phụ. Vì vậy y liền hữu ý vô tình mà tạo khoảng cách với chủ nhân, đồng thời cũng điên cuồng tiếp nhận huấn luyện tàn khốc của sư phụ. Y không nghĩ sẽ làm liên lụy chủ nhân! Y muốn bảo vệ hắn! Y như thanh kiếm của hắn, làm khiên cho hắn, mãi đến khi trú hơi thở cuối cùng.
Dừng dòng suy nghĩ của mình lại, hơi xoay mặt qua, ánh mắt Hắc Ưng lập lòe, cố gắng làm sự chú ý của mình chuyển sang hướng khác, không quan tâm đến tay Thu Tri Phong đang chạm vào mật huyệt của chính mình. Đột nhiên, ngón tay Thu Tri Phong thử đâm vào trong, mặt dù chỉ là nhẹ nhàng vào một chút cũng khiến Hắc Ưng kinh hãi vạn phần.
Sững sờ mà nhìn thấy ánh mắt không vui vẻ của Thu Tri Phong, nói chuyện vừa gấp lại vừa sợ.
"Chủ... chủ nhân?! Không... không cần như vậy!...