Emong & beta: Lá Mùa Thu | Type: Thiên Diệp
Có ba tuyển thủ Vi Thảo đang trà trộn giữa khán đài, thận trọng theo dõi trận đấu: Hứa Bân, Lưu Tiểu Biệt và Cao Anh Kiệt.
Nhà thi đấu Lục Lý Tùng tuy không phải sân nhà của Vi Thảo bọn họ, nhưng dù gì đi nữa thành phố B vẫn là địa bàn của chiến đội Vi Thảo. Trên địa bàn nhà mình, đột nhiên phát hiện có từng ấy người hùng hổ cổ vũ cho chiến đội khác, tuyển thủ Lưu Tiểu Biệt của Vi Thảo vốn sinh ra và lớn lên ở thành phố B không quen cho lắm.
“Điểm đầu người đầu tiên của Hưng Hân gần như chưa cào được bao nhiêu máu của đối thủ thì đã thua, trận sắp tới hơi khó đánh.” Ngược lại, Hứa Bân chỉ chăm chú xem thi đấu. Hắn là tuyển thủ mới chuyển nhượng vào Vi Thảo được một năm, không phải người bản địa nên không ngứa như Lưu Tiểu Biệt.
“Phải, thật không ngờ…” Lưu Tiểu Biệt cũng đã tập trung chú ý trở lại vào trận đấu, theo đó mà than thở. Nói đến Hàn Yên Nhu, trong giới chuyên nghiệp còn có ai tiếp xúc sớm hơn Vi Thảo bọn họ sao? Lúc khu 10 mới mở, họ đã cầm tài khoản hai mươi mấy cấp mà giao lưu với cô gái này rồi.
Hàn Yên Nhu lúc đó vẫn chỉ là một người mới toanh từ đầu đến đuôi, mà hiện tại thì sao? Chưa tới một năm rưỡi… Chính vì vậy mà tuyển thủ Vi Thảo không hề dám xem thường Đường Nhu. Trên thực tế, nếu không phải Đường Nhu là một người chơi Vinh Quang quá đặc biệt, có khi bây giờ cô ấy đã trở thành đồng đội của đám Hứa Bân và Lưu Tiểu Biệt rồi. Có người chơi Vinh Quang nào sẽ từ chối lời mời từ đội quán quân Vi Thảo chứ?
“Không biết người kế tiếp ra trận của Hưng Hân sẽ là ai đây?” Hứa Bân suy đoán. Thật sự thì những tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ không xa lạ gì với người của Hưng Hân, không một chút nào. Quãng thời gian trước, trong cuộc đại chiến cướp BOSS mới của game, đám tuyển thủ bọn họ thay phiên nhau ra trận mà giao phong liên tục với người của Hưng Hân, do đó rất hiểu về Hưng Hân. Nên biết, trong suốt cả một năm đánh giải chuyên nghiệp, hai đội không vào vòng tứ kết thì chỉ có cơ hội giao thủ cao lắm một hai lần. Nhưng dân Hưng Hân vì tranh BOSS mà gần như cứ một tuần lễ sẽ đụng độ một lần với họ, mà đây đã là dưới tình huống các tuyển thủ thay phiên nhau ra trận rồi đó.
“Chắc Nhất Phàm không xuất hiện trong phần lôi đài đâu nhỉ?” Lưu Tiểu Biệt liếc mắt nhìn Cao Anh Kiệt một cái rồi mới nói. Cậu ta biết hai thiếu niên này có tình cảm không tầm thường, cũng biết rõ hôm nay Cao Anh Kiệt muốn đến đây, lí do lớn là để thấy Kiều Nhất Phàm.
“Trong tình huống trước mắt của Hưng Hân, nói không chừng cũng sẽ để cậu ta lên.” Hứa Bân nói. Lúc hắn đến Vi Thảo thì Kiều Nhất Phàm đã đi rồi, hai người chưa từng tiếp xúc qua. Nhưng khi tiếng tăm của Hưng Hân rầm rộ khắp nơi, cái tên này cũng được đề cập đến ở chiến đội Vi Thảo không ít, Hứa Bân nghe mãi đến thuộc lòng luôn.
“Không phải Nhất Phàm…” Lúc này Cao Anh Kiệt lắc đầu, vì cậu đã nhìn thấy tuyển thủ đứng dậy và chuẩn bị bước ra khỏi chỗ ngồi của Hưng Hân.
Mạc Phàm. Tính luôn trận đánh với Huyền Kỳ trước đó, đây chỉ mới là lần thứ hai cậu chính thức lên sàn sau khi đến Hưng Hân.
“Sao? Cảm nhận thế nào về bầu không khí thi đấu này?” Diệp Tu hỏi Mạc Phàm.
Mạc Phàm vốn đách care bố thằng nào, dĩ nhiên đang định đi thẳng vào phòng thi đấu. Hắn nghe thấy câu hỏi của Diệp Tu, do dự một chút, vẫn dừng chân. Đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ đứng đó suy nghĩ một hồi mới đáp: “Ồn quá.” Nói xong lại tiếp tục đi vào sân.
Lúc này Đường Nhu đã từ phòng thi đấu đi xuống. Lúc sát qua vai Mạc Phàm, hai người không hề giao lưu cái gì cả, Đường Nhu chỉ nói một câu “cố lên”, Mạc Phàm cũng chỉ khẽ gật đầu.
Về tới chỗ ngồi cũ, vẻ mặt Đường Nhu dĩ nhiên cực kì sầu não và không cam lòng. Trần Quả cào đầu cả buổi cũng nghĩ không ra nên an ủi thế nào. Bởi vì tình thế trận vừa rồi thật sự rất đáng ngại, nhìn lượng máu Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm sau trận thì Đường Nhu rõ ràng là thảm bại. Bốn chữ “tuy bại mà vinh” cũng không thể nói ra được, Trần Quả cào muốn rách da đầu.
“Cảm giác thế nào?” Trong lúc Trần Quả do dự, đã nghe thấy Diệp Tu hỏi cực kì đơn giản.
“Bực quá.” Đường Nhu nói.
“Haha, có gì đâu, một tuyển thủ cấp bậc như Tiêu Thời Khâm, dù phóng mắt khắp cả liên minh cũng sẽ không có bất kì ai dám lớn tiếng nói chắc chắn có thể thắng được cậu ta. Thi đấu dĩ nhiên có thắng có thua.” Diệp Tu nói.
“Cái đó em biết.” Đường Nhu gật đầu. Thật ra cô đâu có ấu trĩ đến mức cho rằng có cái gọi là Độc Cô Cầu Bại vô địch thiên hạ. Đi bên bờ sông sao có thể không ướt giày, đó mới là quy luật vĩnh viễn của thi đấu.
“Nhưng em không làm gì được anh ta cả.” Đường Nhu nói. Đây mới là việc khiến cô thật sự bực bội và sầu não. Suốt cả trận cô không cách nào chiếm được chủ động, hoàn toàn bị đối thủ nắm mũi mà dắt đi, cảm giác có sức lực nhưng không có chỗ để dùng thật sự rất khó chịu.
“Vấn đề này nếu dăm ba câu là có thể giải quyết, thì trước khi em lên sân đấu anh đã nói cho em biết rồi. Người mà em đối mặt chính là tuyển thủ có trình độ vào bậc cao nhất của Vinh Quang, nếu cậu ta có khuyết điểm nào lớn bằng trời để người khác có thể dễ dàng lợi dụng mà đánh bại, thì cậu ta đã không có địa vị như ngày hôm nay. Cố gắng hết sức làm cho bản thân mình mạnh lên ở mọi mặt đi, từ này về sau sẽ không còn bất kì đường tắt nào nữa.” Diệp Tu nói.
Đường Nhu nhìn về trên sân đấu. Lúc này hình chiếu 3D đang phát lại trận đấu vừa rồi. Quả thật trận này không hề có điểm sáng đặc sắc hay xung đột kịch liệt nào. Nếu muốn vẫn có thể tính khoảnh khắc Đường Nhu bùng nổ đầu game, nhưng khi so sánh với kết quả cuối cùng của trận đấu, phút huy hoàng le lói đó lập tức không còn đáng chú ý nữa.
“Vinh Quang… thật sự khó quá…” Nhìn bóng dáng Hàn Yên Nhu trên sân đấu giãy giụa trong bất lực, Đường Nhu muôn vàn ngậm ngùi.
“Cho nên mới thú vị, không phải sao?” Diệp Tu nói.
“Vâng.” Đường Nhu gật đầu, ánh mắt đã hướng về trận thứ hai sắp diễn ra. Một trận thất bại khiến cô gặp phải đả kích rất nặng, nhưng sẽ làm cô càng thêm phấn chấn mà tiến lên. Với cô của lúc này, mode học tập kinh nghiệm đã ON rồi.
Theo hình chiếu 3D mới xuất hiện, trận thứ hai chính thức bắt đầu. Đấu lôi đài sẽ không thay đổi bản đồ nhưng điểm đăng nhập của nhân vật sẽ đổi ngẫu nhiên, mặc dù thông thường đều sẽ là hình thức đường chéo.
“Hại Người Không Mệt à?” Tiêu Thời Khâm nhìn tuyển thủ thứ hai ra trận của Hưng Hân. Vì đây chỉ mới là lần thứ hai lên sân của Mạc Phàm nên tài liệu về tuyển thủ này dĩ nhiên rất ít ỏi. Nhưng chỉ một trận đấu duy nhất với Huyền Kỳ cũng đã khiến đặc điểm của Mạc Phàm thể hiện ra vô cùng rõ ràng.
Tiêu Thời Khâm đã nghiên cứu rất kĩ trận đấu đó, nhưng lúc này hắn vẫn không dám buông lơi cảnh giác dù chỉ một chút.
Trận vừa rồi đánh với Đường Nhu, một tuyển thủ nhiều lần ra trận, tài liệu để nghiên cứu cũng có quá nhiều. Trong mắt Tiêu Thời Khâm, lối đánh của Đường Nhu căn bản không tồn tại bao nhiêu tính chiến thuật, chỉ là dùng cách đơn thuần và bạo lực để phá hủy tiết tấu của đối phương, bắt đối phương phải theo nhịp độ mà cô tạo ra. Một khi để cho Đường Nhu thực hiện được, đối thủ của cô đều sẽ rơi vào bị động. Nếu chỉ luận về trình độ thao tác thì cô gái này đã không nằm dưới level tuyển thủ chuyên nghiệp.
Tiêu Thời Khâm tự nhận đã hiểu rõ đặc điểm của Đường Nhu, ai ngờ khi thi đấu thực sự thì vẫn bị Đường Nhu phá hủy tiết tấu. Phương thức tấn công mạnh mẽ ngang ngược, không cần nói lý của cô thậm chí còn dữ dội hơn hẳn dự liệu của Tiêu Thời Khâm. May sao Tiêu Thời Khâm là một người thân trải trăm trận, không phải là kẻ ất ơ bình thường. Sau khi bị Đường Nhu xáo trộn cục diện mà mình bày ra, Tiêu Thời Khâm đã tạo dựng lại tiết tấu mới. Đúng, người quyết định tiết tấu không phải Đường Nhu mà là hắn.
Có vết xe đổ này, Tiêu Thời Khâm không thể không xem lại phán đoán của bản thân lần nữa. Đối với tuyển thủ Hưng Hân, nhận định của mình phải chăng vẫn còn theo lề lối thủ cựu?
Một Đường Nhu đã có quá nhiều tư liệu để mình nghiên cứu kĩ càng mà còn như vậy, thì một Mạc Phàm chỉ quan sát qua một trận đấu có phải cũng ẩn giấu tiềm năng lớn mạnh hơn nhiều không?
“Ok, bây giờ trận đấu bắt đầu rồi. Tiêu Thời Khâm vẫn chọn cách di chuyển chiến thuật. Mà đối thủ của anh ấy là Mạc Phàm của chiến đội Hưng Hân, trong vòng đấu LAN lần này, hoặc có thể nói cả một vòng khiêu chiến đều chỉ ghi nhận duy nhất một lần ra trận. Chỉ đạo Lý, không biết anh có xem trận đó không?” Phan Lâm bắt đầu mở bài.
“Đương nhiên là có! Trận đấu ấy khiến cho người xem có ấn tượng quá sâu, có thể nhìn ra rằng tuyển thủ Mạc Phàm này có lòng kiên nhẫn hơn hẳn bình thường, đã vậy còn nắm bắt thời cơ tiến lùi cực kì chính xác.” Lý Nghệ Bác nói.
“Haha, thật ra cái tên của nhân vật Hại Người Không Mệt này, tôi nghĩ có lẽ rất nhiều khán giả cũng đã biết đến. Cậu ấy là một người nhặt mót lừng lẫy có tiếng tăm ở Thần Chi Lĩnh Vực. Chỉ đạo Lý, anh nói có phải thói quen và đấu pháp của cậu ta cũng là mày mò từ trong quá trình nhặt mót mà ra không?” Phan Lâm nói.
“Cũng có thể cho là vậy.” Lý Nghệ Bác ung dung nói, “Kiên nhẫn, nắm chặt thời cơ, an toàn thoát thân, tất cả những thứ đó đều là tố chất cần có của một người làm nghề nhặt mót.”
“Chỉ có điều đề tài này chúng ta nên ít nhắc tới thì hơn.” Phan Lâm nói.
“Phải phải, theo dõi trận đấu, theo dõi trận đấu.” Lý Nghệ Bác lập tức ngậm miệng. Dù sao đi nữa, nhặt mót không phải là một hành vi đáng để tung hô, ngồi trên TV mà ca bài “nhặt mót là một nghệ thuật và người nhặt mót là một nghệ sĩ” thì khó coi quá.
Song phương trong trận đều sử dụng lối di chuyển chiến thuật, quanh co mà tiến đến giữa bản đồ.
Vì thế vị trí vốn nên là nơi mà hai nhân vật gặp nhau lúc này cực kì trống trải. Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm đang rụt người phục sẵn dưới một nóc nhà, lặng lẽ nhìn khắp xung quanh. Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm đâu?
Diệt Sinh Linh đã dừng lại cách khu vực ấy một quãng đường. Hắn cũng không hề lộ diện, chỉ thả ra một con Mắt Điện Tử, áp sát vào chân tường mà bay là đà đến.
Tầm nhìn của Mắt Điện Tử không rộng như của nhân vật, bằng tầm nhìn hạn chế đó, Tiêu Thời Khâm thận trọng thăm dò bốn phía. Ai ngờ chưa được bao lâu, trong cửa sổ nhỏ show góc nhìn của Mắt Điện Tử bỗng lóe lên một chuỗi lấp lánh như hoa tuyết, sau đó cửa sổ nhỏ của Mắt Điện Tử lập tức vụt tắt.
“Không hổ là một anh ve chai có sức quan sát cực kì nhạy bén!” Phan Lâm kinh ngạc hô lên.
“Đúng vậy, con Mắt Điện Tử nhỏ đến thế mà vẫn bị phát hiện, đúng là khả năng quan sát đáng gờm.” Lý Nghệ Bác nói.
“Đã vậy còn ở khoảng cách quá xa mà mục tiêu thì quá bé, thế mà vẫn phóng shuriken trúng phóc!” Phan Lâm nói.
“Trận đấu này xem ra giống như trò chơi mèo vờn chuột vậy. Ai là mèo, ai là chuột, chúng ta còn phải chờ xem mới thấy rõ được!” Lý Nghệ Bác thở dài.
Có ba tuyển thủ Vi Thảo đang trà trộn giữa khán đài, thận trọng theo dõi trận đấu: Hứa Bân, Lưu Tiểu Biệt và Cao Anh Kiệt.
Nhà thi đấu Lục Lý Tùng tuy không phải sân nhà của Vi Thảo bọn họ, nhưng dù gì đi nữa thành phố B vẫn là địa bàn của chiến đội Vi Thảo. Trên địa bàn nhà mình, đột nhiên phát hiện có từng ấy người hùng hổ cổ vũ cho chiến đội khác, tuyển thủ Lưu Tiểu Biệt của Vi Thảo vốn sinh ra và lớn lên ở thành phố B không quen cho lắm.
“Điểm đầu người đầu tiên của Hưng Hân gần như chưa cào được bao nhiêu máu của đối thủ thì đã thua, trận sắp tới hơi khó đánh.” Ngược lại, Hứa Bân chỉ chăm chú xem thi đấu. Hắn là tuyển thủ mới chuyển nhượng vào Vi Thảo được một năm, không phải người bản địa nên không ngứa như Lưu Tiểu Biệt.
“Phải, thật không ngờ…” Lưu Tiểu Biệt cũng đã tập trung chú ý trở lại vào trận đấu, theo đó mà than thở. Nói đến Hàn Yên Nhu, trong giới chuyên nghiệp còn có ai tiếp xúc sớm hơn Vi Thảo bọn họ sao? Lúc khu 10 mới mở, họ đã cầm tài khoản hai mươi mấy cấp mà giao lưu với cô gái này rồi.
Hàn Yên Nhu lúc đó vẫn chỉ là một người mới toanh từ đầu đến đuôi, mà hiện tại thì sao? Chưa tới một năm rưỡi… Chính vì vậy mà tuyển thủ Vi Thảo không hề dám xem thường Đường Nhu. Trên thực tế, nếu không phải Đường Nhu là một người chơi Vinh Quang quá đặc biệt, có khi bây giờ cô ấy đã trở thành đồng đội của đám Hứa Bân và Lưu Tiểu Biệt rồi. Có người chơi Vinh Quang nào sẽ từ chối lời mời từ đội quán quân Vi Thảo chứ?
“Không biết người kế tiếp ra trận của Hưng Hân sẽ là ai đây?” Hứa Bân suy đoán. Thật sự thì những tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ không xa lạ gì với người của Hưng Hân, không một chút nào. Quãng thời gian trước, trong cuộc đại chiến cướp BOSS mới của game, đám tuyển thủ bọn họ thay phiên nhau ra trận mà giao phong liên tục với người của Hưng Hân, do đó rất hiểu về Hưng Hân. Nên biết, trong suốt cả một năm đánh giải chuyên nghiệp, hai đội không vào vòng tứ kết thì chỉ có cơ hội giao thủ cao lắm một hai lần. Nhưng dân Hưng Hân vì tranh BOSS mà gần như cứ một tuần lễ sẽ đụng độ một lần với họ, mà đây đã là dưới tình huống các tuyển thủ thay phiên nhau ra trận rồi đó.
“Chắc Nhất Phàm không xuất hiện trong phần lôi đài đâu nhỉ?” Lưu Tiểu Biệt liếc mắt nhìn Cao Anh Kiệt một cái rồi mới nói. Cậu ta biết hai thiếu niên này có tình cảm không tầm thường, cũng biết rõ hôm nay Cao Anh Kiệt muốn đến đây, lí do lớn là để thấy Kiều Nhất Phàm.
“Trong tình huống trước mắt của Hưng Hân, nói không chừng cũng sẽ để cậu ta lên.” Hứa Bân nói. Lúc hắn đến Vi Thảo thì Kiều Nhất Phàm đã đi rồi, hai người chưa từng tiếp xúc qua. Nhưng khi tiếng tăm của Hưng Hân rầm rộ khắp nơi, cái tên này cũng được đề cập đến ở chiến đội Vi Thảo không ít, Hứa Bân nghe mãi đến thuộc lòng luôn.
“Không phải Nhất Phàm…” Lúc này Cao Anh Kiệt lắc đầu, vì cậu đã nhìn thấy tuyển thủ đứng dậy và chuẩn bị bước ra khỏi chỗ ngồi của Hưng Hân.
Mạc Phàm. Tính luôn trận đánh với Huyền Kỳ trước đó, đây chỉ mới là lần thứ hai cậu chính thức lên sàn sau khi đến Hưng Hân.
“Sao? Cảm nhận thế nào về bầu không khí thi đấu này?” Diệp Tu hỏi Mạc Phàm.
Mạc Phàm vốn đách care bố thằng nào, dĩ nhiên đang định đi thẳng vào phòng thi đấu. Hắn nghe thấy câu hỏi của Diệp Tu, do dự một chút, vẫn dừng chân. Đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ đứng đó suy nghĩ một hồi mới đáp: “Ồn quá.” Nói xong lại tiếp tục đi vào sân.
Lúc này Đường Nhu đã từ phòng thi đấu đi xuống. Lúc sát qua vai Mạc Phàm, hai người không hề giao lưu cái gì cả, Đường Nhu chỉ nói một câu “cố lên”, Mạc Phàm cũng chỉ khẽ gật đầu.
Về tới chỗ ngồi cũ, vẻ mặt Đường Nhu dĩ nhiên cực kì sầu não và không cam lòng. Trần Quả cào đầu cả buổi cũng nghĩ không ra nên an ủi thế nào. Bởi vì tình thế trận vừa rồi thật sự rất đáng ngại, nhìn lượng máu Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm sau trận thì Đường Nhu rõ ràng là thảm bại. Bốn chữ “tuy bại mà vinh” cũng không thể nói ra được, Trần Quả cào muốn rách da đầu.
“Cảm giác thế nào?” Trong lúc Trần Quả do dự, đã nghe thấy Diệp Tu hỏi cực kì đơn giản.
“Bực quá.” Đường Nhu nói.
“Haha, có gì đâu, một tuyển thủ cấp bậc như Tiêu Thời Khâm, dù phóng mắt khắp cả liên minh cũng sẽ không có bất kì ai dám lớn tiếng nói chắc chắn có thể thắng được cậu ta. Thi đấu dĩ nhiên có thắng có thua.” Diệp Tu nói.
“Cái đó em biết.” Đường Nhu gật đầu. Thật ra cô đâu có ấu trĩ đến mức cho rằng có cái gọi là Độc Cô Cầu Bại vô địch thiên hạ. Đi bên bờ sông sao có thể không ướt giày, đó mới là quy luật vĩnh viễn của thi đấu.
“Nhưng em không làm gì được anh ta cả.” Đường Nhu nói. Đây mới là việc khiến cô thật sự bực bội và sầu não. Suốt cả trận cô không cách nào chiếm được chủ động, hoàn toàn bị đối thủ nắm mũi mà dắt đi, cảm giác có sức lực nhưng không có chỗ để dùng thật sự rất khó chịu.
“Vấn đề này nếu dăm ba câu là có thể giải quyết, thì trước khi em lên sân đấu anh đã nói cho em biết rồi. Người mà em đối mặt chính là tuyển thủ có trình độ vào bậc cao nhất của Vinh Quang, nếu cậu ta có khuyết điểm nào lớn bằng trời để người khác có thể dễ dàng lợi dụng mà đánh bại, thì cậu ta đã không có địa vị như ngày hôm nay. Cố gắng hết sức làm cho bản thân mình mạnh lên ở mọi mặt đi, từ này về sau sẽ không còn bất kì đường tắt nào nữa.” Diệp Tu nói.
Đường Nhu nhìn về trên sân đấu. Lúc này hình chiếu 3D đang phát lại trận đấu vừa rồi. Quả thật trận này không hề có điểm sáng đặc sắc hay xung đột kịch liệt nào. Nếu muốn vẫn có thể tính khoảnh khắc Đường Nhu bùng nổ đầu game, nhưng khi so sánh với kết quả cuối cùng của trận đấu, phút huy hoàng le lói đó lập tức không còn đáng chú ý nữa.
“Vinh Quang… thật sự khó quá…” Nhìn bóng dáng Hàn Yên Nhu trên sân đấu giãy giụa trong bất lực, Đường Nhu muôn vàn ngậm ngùi.
“Cho nên mới thú vị, không phải sao?” Diệp Tu nói.
“Vâng.” Đường Nhu gật đầu, ánh mắt đã hướng về trận thứ hai sắp diễn ra. Một trận thất bại khiến cô gặp phải đả kích rất nặng, nhưng sẽ làm cô càng thêm phấn chấn mà tiến lên. Với cô của lúc này, mode học tập kinh nghiệm đã ON rồi.
Theo hình chiếu 3D mới xuất hiện, trận thứ hai chính thức bắt đầu. Đấu lôi đài sẽ không thay đổi bản đồ nhưng điểm đăng nhập của nhân vật sẽ đổi ngẫu nhiên, mặc dù thông thường đều sẽ là hình thức đường chéo.
“Hại Người Không Mệt à?” Tiêu Thời Khâm nhìn tuyển thủ thứ hai ra trận của Hưng Hân. Vì đây chỉ mới là lần thứ hai lên sân của Mạc Phàm nên tài liệu về tuyển thủ này dĩ nhiên rất ít ỏi. Nhưng chỉ một trận đấu duy nhất với Huyền Kỳ cũng đã khiến đặc điểm của Mạc Phàm thể hiện ra vô cùng rõ ràng.
Tiêu Thời Khâm đã nghiên cứu rất kĩ trận đấu đó, nhưng lúc này hắn vẫn không dám buông lơi cảnh giác dù chỉ một chút.
Trận vừa rồi đánh với Đường Nhu, một tuyển thủ nhiều lần ra trận, tài liệu để nghiên cứu cũng có quá nhiều. Trong mắt Tiêu Thời Khâm, lối đánh của Đường Nhu căn bản không tồn tại bao nhiêu tính chiến thuật, chỉ là dùng cách đơn thuần và bạo lực để phá hủy tiết tấu của đối phương, bắt đối phương phải theo nhịp độ mà cô tạo ra. Một khi để cho Đường Nhu thực hiện được, đối thủ của cô đều sẽ rơi vào bị động. Nếu chỉ luận về trình độ thao tác thì cô gái này đã không nằm dưới level tuyển thủ chuyên nghiệp.
Tiêu Thời Khâm tự nhận đã hiểu rõ đặc điểm của Đường Nhu, ai ngờ khi thi đấu thực sự thì vẫn bị Đường Nhu phá hủy tiết tấu. Phương thức tấn công mạnh mẽ ngang ngược, không cần nói lý của cô thậm chí còn dữ dội hơn hẳn dự liệu của Tiêu Thời Khâm. May sao Tiêu Thời Khâm là một người thân trải trăm trận, không phải là kẻ ất ơ bình thường. Sau khi bị Đường Nhu xáo trộn cục diện mà mình bày ra, Tiêu Thời Khâm đã tạo dựng lại tiết tấu mới. Đúng, người quyết định tiết tấu không phải Đường Nhu mà là hắn.
Có vết xe đổ này, Tiêu Thời Khâm không thể không xem lại phán đoán của bản thân lần nữa. Đối với tuyển thủ Hưng Hân, nhận định của mình phải chăng vẫn còn theo lề lối thủ cựu?
Một Đường Nhu đã có quá nhiều tư liệu để mình nghiên cứu kĩ càng mà còn như vậy, thì một Mạc Phàm chỉ quan sát qua một trận đấu có phải cũng ẩn giấu tiềm năng lớn mạnh hơn nhiều không?
“Ok, bây giờ trận đấu bắt đầu rồi. Tiêu Thời Khâm vẫn chọn cách di chuyển chiến thuật. Mà đối thủ của anh ấy là Mạc Phàm của chiến đội Hưng Hân, trong vòng đấu LAN lần này, hoặc có thể nói cả một vòng khiêu chiến đều chỉ ghi nhận duy nhất một lần ra trận. Chỉ đạo Lý, không biết anh có xem trận đó không?” Phan Lâm bắt đầu mở bài.
“Đương nhiên là có! Trận đấu ấy khiến cho người xem có ấn tượng quá sâu, có thể nhìn ra rằng tuyển thủ Mạc Phàm này có lòng kiên nhẫn hơn hẳn bình thường, đã vậy còn nắm bắt thời cơ tiến lùi cực kì chính xác.” Lý Nghệ Bác nói.
“Haha, thật ra cái tên của nhân vật Hại Người Không Mệt này, tôi nghĩ có lẽ rất nhiều khán giả cũng đã biết đến. Cậu ấy là một người nhặt mót lừng lẫy có tiếng tăm ở Thần Chi Lĩnh Vực. Chỉ đạo Lý, anh nói có phải thói quen và đấu pháp của cậu ta cũng là mày mò từ trong quá trình nhặt mót mà ra không?” Phan Lâm nói.
“Cũng có thể cho là vậy.” Lý Nghệ Bác ung dung nói, “Kiên nhẫn, nắm chặt thời cơ, an toàn thoát thân, tất cả những thứ đó đều là tố chất cần có của một người làm nghề nhặt mót.”
“Chỉ có điều đề tài này chúng ta nên ít nhắc tới thì hơn.” Phan Lâm nói.
“Phải phải, theo dõi trận đấu, theo dõi trận đấu.” Lý Nghệ Bác lập tức ngậm miệng. Dù sao đi nữa, nhặt mót không phải là một hành vi đáng để tung hô, ngồi trên TV mà ca bài “nhặt mót là một nghệ thuật và người nhặt mót là một nghệ sĩ” thì khó coi quá.
Song phương trong trận đều sử dụng lối di chuyển chiến thuật, quanh co mà tiến đến giữa bản đồ.
Vì thế vị trí vốn nên là nơi mà hai nhân vật gặp nhau lúc này cực kì trống trải. Hại Người Không Mệt của Mạc Phàm đang rụt người phục sẵn dưới một nóc nhà, lặng lẽ nhìn khắp xung quanh. Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm đâu?
Diệt Sinh Linh đã dừng lại cách khu vực ấy một quãng đường. Hắn cũng không hề lộ diện, chỉ thả ra một con Mắt Điện Tử, áp sát vào chân tường mà bay là đà đến.
Tầm nhìn của Mắt Điện Tử không rộng như của nhân vật, bằng tầm nhìn hạn chế đó, Tiêu Thời Khâm thận trọng thăm dò bốn phía. Ai ngờ chưa được bao lâu, trong cửa sổ nhỏ show góc nhìn của Mắt Điện Tử bỗng lóe lên một chuỗi lấp lánh như hoa tuyết, sau đó cửa sổ nhỏ của Mắt Điện Tử lập tức vụt tắt.
“Không hổ là một anh ve chai có sức quan sát cực kì nhạy bén!” Phan Lâm kinh ngạc hô lên.
“Đúng vậy, con Mắt Điện Tử nhỏ đến thế mà vẫn bị phát hiện, đúng là khả năng quan sát đáng gờm.” Lý Nghệ Bác nói.
“Đã vậy còn ở khoảng cách quá xa mà mục tiêu thì quá bé, thế mà vẫn phóng shuriken trúng phóc!” Phan Lâm nói.
“Trận đấu này xem ra giống như trò chơi mèo vờn chuột vậy. Ai là mèo, ai là chuột, chúng ta còn phải chờ xem mới thấy rõ được!” Lý Nghệ Bác thở dài.