Edit & Beta: Lá Mùa Thu | Type: Quân Mạc Tiếu
Kết... kết thúc rồi?
Hệ thống đã tuyên bố thắng lợi dành cho chiến đội Hưng Hân, tiếp đó là màn tự động zoom gần các nhân vật còn sống trong trận. Quân Mạc Tiếu chơi nguyên bộ xanh đỏ tím vàng và Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng chơi nửa bộ tím vàng xanh đỏ được chiếu chậm 360°cho khán giả chiêm ngưỡng.
Nhưng khán giả đều đang ngơ ngác, tim họ còn đập rầm rầm trông chờ đợt bùng nổ cuối cùng cơ. HP của Nhất Diệp Chi Thu vẫn dư đến 40%, tuy phải 1 vs 2 nhưng Gia Thế đã dẫn trước 1 điểm đầu người trong trận lôi đài, nếu giờ liều mạng đánh không chết hai thì cũng chết một, hòa nhau 1 - 1. Thế mà Tôn Tường lại tự dưng thoát khỏi trận đấu.
Rớt mạng hở?
Ai nấy trợn tròn mắt ngạc nhiên, thậm chí cả trọng tài còn đăng nhập hệ thống để kiểm tra, xác nhận việc out game của Nhất Diệp Chi Thu là do Tôn Tường thao tác chứ không phải do hệ thống mạng.
Cuối cùng trọng tài tuyên bố: “Trận đoàn đội, chiến đội Hưng Hân thắng, đạt được 2 điểm đầu người. Chung kết vòng khiêu chiến, Hưng Hân thắng Gia Thế 2 - 1.”
“Đệt!!!”
Dưới hàng ghế tuyển thủ Gia Thế vang lên tiếng gầm giận dữ, ông chủ Đào Hiên của họ trong nháy mắt như bị Đấu Thần nhập hồn, phi thân tung chưởng, chai nước đang cầm văng mạnh vào mép sàn thi đấu.
Thua? Thế mà thua?
Đào Hiên thật không thể tin nổi. Chiến đội Gia Thế của hắn, một ông lớn Gia Thế nắm trong tay những tuyển thủ hàng đầu như Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm, nắm trong tay những nhân vật cấp thần như Nhất Diệp Chi Thu và Diệt Sinh Linh, lại có thể thua dưới tay một chiến đội tôm tép không biết Diệp Tu nhặt ở đâu ra.
Thế ếu nào?
“Ha ha ha, đánh hay lắm, đánh hay lắm!” Lúc này trên hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân cũng có người đứng dậy, Ngụy Sâm quay mặt về phía khu vực tuyển thủ Gia Thế, cố ý vỗ tay lốp bốp cho họ thấy. Ánh mắt hắn nhìn Gia Thế như nhìn cái muỗi, biểu cảm như nói lên rằng: thắng chúng bây là bình thường như cân đường hộp sữa.
“Nguy hiểm cái gì vậy ba!” Khoảnh khắc chiến thắng được tuyên bố, Trần Quả đã suýt bật khóc, nhưng khi nhìn thấy thái độ của Ngụy Sâm cô lại dở khóc dở cười. Thằng cha này rõ ràng cũng kích động nhưng vẫn cố gắng diễn sâu để ứa gan Gia Thế. Nhìn lại miệng mình đang giật tưng tưng, giọng run bần bật kìa ông anh!
“Chúng ta thắng rồi!” Trần Quả quay đầu nói với Tô Mộc Tranh ngồi bên cạnh. Tô Mộc Tranh rõ ràng là đối thủ của Hưng Hân trong trận này, thậm chí 1 điểm của Gia Thế cũng là do chính tay Tô Mộc Tranh lấy, thế nhưng Trần Quả lại hoàn toàn xem cô như người nhà.
“Đúng vậy, thắng rồi...” Tô Mộc Tranh gật đầu.
“Coi như đi chuyến này không uổng.” Tôn Triết Bình thở phào, vươn vai trên ghế ngồi.
“Thắng rồi, thắng rồi, thắng rồi!!!” Tuy La Tập hôm nay không hề ra trận nhưng vẫn vui sướng không kém bất kì người nào. Cậu nhìn qua nhìn lại xem có ai đó chung vui với mình, bỗng thấy Mạc Phàm ở gần nhất. Cậu ta vẫn ngồi đó, nhìn lên sân đấu, gương mặt lạnh lùng, lầm lì chẳng khác mọi khi.
“Thắng rồi kìa...” La Tập hét lên với Mạc Phàm. Mạc Phàm quay đầu lại, trưng ra cái mặt đơ đơ nhìn La Tập.
“Ặc...”
...thôi hay mình đi thêm mấy bước kiếm người khác quắn quéo chung đi vậy.
La Tập chạy lên phía trước tụ tập với đám Trần Quả và Ngụy Sâm. Cậu không hề để ý Mạc Phàm tuy không nói gì hay biểu hiện gì trên mặt, nhưng đôi tay lại đang nắm chặt.
Bên Hưng Hân hi hi ha ha vui thấu trời xanh, bên Gia Thế thì âm u như chết. Ông chủ nổi cơn thịnh nộ, không ai dám thở mạnh một tiếng. Họ ngồi rụt tại chỗ cúi đầu, cứ như làm vậy sẽ không ai thấy mình.
Khán giả trong nhà thi đấu lúc này cũng mới hoàn hồn.
Thắng rồi, Hưng Hân vậy mà thắng rồi!
Điền Thất hóa đá, đứng há miệng đớp gió đến nửa phút cũng không khép nổi, mãi đến khi có người bên cạnh đẩy đẩy.
“Fxxx...@#$..@#$#....#$%@.. fxxx!!!” Điền Thất hết ôm bên trái lại bắt bên phải, phun nước miếng đầy đầu mấy thằng ngồi dưới, vậy mà xung quanh chẳng có ai rảnh lau, dân tình chỉ lo ôm nhau sống chết.
“Mình thắng rồi!”
“Đúng, đúng, mình thắng rồi!!”
“Phắc, mình thắng rồi!!!”
Điền Thất gào to nhất hội, nhúm fan cứng của Hưng Hân lọt thỏm giữa đông đảo fan Gia Thế đồng loạt bùng nổ, cái gì trong tay mà ném được thì đều ném sạch. Kêu la khóc lóc, nhảy múa tưng bừng, bảo an trong nhà thi đấu đã vào tư thế nhưng không có đến ngăn cản. Hưng Hân chiến thắng đầy khó khăn thế nào? Vào lúc này còn không cho người ta ăn mừng thì quá thất đức.
Fan Gia Thế thì sao? Chỉ còn sót lại đờ đẫn, ngây người.
Xoắn quẩy hành động quá bất ngờ ở phút cuối cùng của Tôn Tường? Đã chẳng ai còn tâm trạng đó. Nói thế nào đi nữa, kết quả đã xảy ra không thể thay đổi. Hưng Hân là người thắng, mà chiến đội Gia Thế bọn họ lại phải trôi nổi thêm một năm tại vòng khiêu chiến nữa sao? Gia Thế mình là ông lớn cơ mà... Trong tay có nhân vật cấp thần, tuyển thủ cấp thần vậy mà phải ngụp lặn trong vòng khiêu chiến hết năm này qua năm khác? Bây giờ trong lòng fan Gia Thế chỉ còn đau đớn, hụt hẫng và khổ sở.
“Hưng Hân... Hưng Hân thắng rồi..” Trên TV, khi hệ thống tuyên bố bên chiến thắng, bình luận viên Phan Lâm cũng theo đó lặp lại kết quả, nhưng giọng điệu chẳng chút nào chắc chắn. Hắn cũng khó tin vào sự thật y như mọi người vậy.
“Đúng vậy, Hưng Hân thắng rồi. Kì tích, họ thật sự đã tạo ra kì tích!” Lý Nghệ Bác bắt đầu mở radio cảm thán.
“Khó tin nhưng có thật! Hưng Hân thắng Gia Thế! Họ đã trở thành người chiến thắng vòng khiêu chiến năm nay và là tân chiến đội tiến vào liên minh Vinh Quang mùa giải sau. Còn Gia Thế? Chiến đội đã từng là vương triều trong lịch sử Vinh Quang lại sắp phải trải qua thêm một năm trong vòng khiêu chiến, mà người đẩy họ vào bước đường này lại chính là đội trưởng Diệp Tu đã từng dẫn dắt Gia Thế lập nên vương triều. Đối với Gia Thế mà nói, anh ta rốt cuộc là thiên thần hay ác quỷ? Tôi nghĩ tâm trạng mỗi một người trong Gia Thế bây giờ đều rất phức tạp, nhưng tôi cảm thấy nhất định không thể thiếu cảm giác hối hận. Họ chắc hẳn đang hối hận vì sao mình lại quyết định quá vội vàng cho Diệp Tu ra đi, để rồi...”
Bình luận viên Phan Lâm sau khi hoàn hồn cũng rất nhanh trở về vai trò của mình. Thắng lợi của Hưng Hân gây bất ngờ thật đấy, nhưng nó cũng đã dẫn đến biết bao đề tài để khai thác, Phan Lâm ổn định tâm trạng xong là lập tức khua môi múa mép.
Vào lúc này, trên sân khấu chuẩn bị diễn ra nghi thức trao giải. Tất cả tuyển thủ Hưng Hân đã bước lên bục. Trần Quả là bà chủ và đồng thời cũng là một tuyển thủ có tên trong danh sách chiến đội, dù không hề lên sân bất kì trận nào, nhưng không ai có thể nghi ngờ tư cách của cô. Vì thế Trần Quả tự hào, vênh mặt đi cùng những người khác lên nhận giải. Cùng lúc, tuyển thủ trong phòng thi đấu hai bên cũng đã đi ra.
Diệp Tu, An Văn Dật, Bánh Bao, Ngũ Thần, Kiều Nhất Phàm, An Văn Dật.
Ánh mắt của mọi người trong nhà thi đấu đổ về phía họ. Ngoại trừ Diệp Tu, những người khác không có tên tuổi, nhưng vừa rồi họ đã chung tay tạo nên kì tích. Họ đã thật sự đánh bại chiến đội Gia Thế, giành được tấm vé duy nhất tiến vào liên minh chuyên nghiệp.
Nhà thi đấu không phải của bố Đào Hiên mua cho Gia Thế. Thời khắc này, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi. Kết quả đã có, đảng anti-mainstream mong mỏi Hưng Hân chiến thắng cũng không cần giấu diếm hay quan tâm đến bố con nhà nào chi nữa, họ chỉ cần thỏa sức thể hiện sự ủng hộ và cúng bái của mình đối với Hưng Hân.
Bên phòng thi đấu Gia Thế... Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm, Trương Gia Hưng, Thân Kiến, Khưu Phi.
Ngoại trừ Khưu Phi, những người còn lại đều là nhân vật tiếng tăm trong giới chuyên nghiệp, thậm chí có cả đại thần hạng A, nhưng giờ phút này họ là kẻ thất bại. Sân khấu đã không thuộc về họ nữa, mà bản thân họ cũng không có tâm trí nào đứng nhìn đối thủ lên ngôi quán quân. Họ lặng lẽ rời khỏi sàn đấu.
Hàng ghế tuyển thủ Gia Thế vẫn lặng ngắt, không ai chủ động bước lên đón tuyển thủ nhà mình trở về. Ngược lại, ông chủ Đào Hiên thì như Hào Long Phá Quân xông tới trước mặt Tôn Tường.
“Trận đấu vẫn chưa kết thúc sao lại thoát game??” Đào Hiên gầm lên với Tôn Tường.
“Không thắng được đâu.” Tôn Tường lắc đầu.
“Không đánh thì làm sao biết? Dù không thắng nổi cũng chỉ cần giết được một đứa là đủ hòa rồi, có thể đánh tiếp hiệp phụ!” Đào Hiên quát.
“Không được đâu, bởi vì Vinh Quang không phải trò chơi của một người.” Tôn Tường nói.
“Cậu...” Đào Hiên sửng sốt. Đây rõ ràng là lời Diệp Tu nói với Tôn Tường trong trận, bây giờ lại được Tôn Tường đem ra trả lời hắn.
Diệp Tu...
Đào Hiên nhìn lên người đang đứng trên sân đấu. Khoảng cách hơi xa, hắn không thấy rõ lắm gương mặt Diệp Tu. Nhưng ngày xưa đã từng kết hội kết phường thân thiết với nhau bao nhiêu, đáng lẽ không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được gương mặt tiếng cười của bạn mình. Nhưng vì sao lúc này trong đầu hắn lại mông lung đến vậy, bao năm qua xây dựng chiến đội mình rốt cuộc đã có được những gì? Mất đi những gì?
Vinh Quang... không phải trò chơi của một người ư?
Hình như câu này đâu chỉ có ý nghĩa trên sân đấu?
Đào Hiên sững sờ một lúc, suy sụp ngồi xuống ghế. Hắn giương mắt nhìn xung quanh, hầu hết khán giả đang vỗ tay chúc mừng Hưng Hân. Hắn biết trong nhà thi đấu có không ít fan Gia Thế, nhưng họ đâu rồi? Nhìn thấy kết quả này họ có tâm trạng gì?
Chiến đội Gia Thế...
Đào Hiên nhìn lên sân, huy hiệu chiến đội Gia Thế vẫn sừng sững phía trên phòng thi đấu của họ, nhưng không có ánh đèn chiếu vào, nó trông thật ảm đạm.
Nghi thức trao giải đã chuẩn bị từ trước, chỉ chờ quán quân là ai thôi. Bây giờ nghi thức bắt đầu, MC trong nhà thi đấu tranh thủ phỏng vấn vài câu trước khi cúp được đưa lên.
“Hưng Hân đoạt quán quân, việc này với nhiều người là bất ngờ cực lớn. Bản thân các anh cảm thấy thế nào?” MC đặt câu hỏi với đội trưởng Diệp Tu của Hưng Hân, cũng là cựu đội trưởng của chiến đội Gia Thế.
“Gia Thế rất mạnh, nhưng Hưng Hân đã chiến thắng. Chúng tôi là quán quân. Đây là vinh quang thuộc về chúng tôi.” Diệp Tu nói.
Đối thủ rất mạnh, nhưng chúng tôi là người chiến thắng.
Nghe vào chỉ như một câu khuôn sáo có thể bắt gặp ở bất kì sàn đấu chuyên nghiệp nào, nhưng lúc này không một ai xem đó là khuôn sáo. Bởi vì Gia Thế quả thật rất mạnh, mạnh hơn Hưng Hân rất nhiều, nhưng Hưng Hân mới là người chiến thắng.
Đúng, đơn giản thế thôi.
Đây chính là thi đấu. Đây chính là Vinh Quang.
Các anh mạnh hơn chúng tôi, nhưng chúng tôi mới là người chiến thắng.
Cho nên chúng tôi là quán quân!
####
Cuối cùng đã chính thức kết thúc trận chiến chúng ta cùng theo đuổi bao năm qua mọi người nhỉ. Sau chương này Lá nghỉ 4 ngày để hồi máu mana các kiểu nhé, nếu không có gì bất trắc tối 9/1 chúng ta tiếp tục. Hồi đang đánh có định tổ chức vài hoạt động vui vẻ hoặc đăng ít thứ thú vị xoay quanh, nhưng thấy mọi người bàn tán thảo luận về trận này ít quá cũng hơi thất vọng, Lá nghĩ hẳn trận này đem đến rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc, nhưng hình như mọi người vẫn còn ngại cmt. Về sau cố gắng cmt hăng lên nha mọi người, Lá biết mỗi người trong chúng ta sau trận này đều có cảm xúc riêng về rất nhiều nhân vật, nếu được hãy viết ra để cho Lá và những người khác cùng đọc để thấy được nhiều khía cạnh hơn. Fandom Toàn Chức Việt nhiều đồng nhân, nhưng thực sự rất thiếu thốn những bài cảm nghĩ hoặc phân tích, một mình Lá viết không xuể đâu, nhé! Yêu cả nhà <3
Kết... kết thúc rồi?
Hệ thống đã tuyên bố thắng lợi dành cho chiến đội Hưng Hân, tiếp đó là màn tự động zoom gần các nhân vật còn sống trong trận. Quân Mạc Tiếu chơi nguyên bộ xanh đỏ tím vàng và Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng chơi nửa bộ tím vàng xanh đỏ được chiếu chậm 360°cho khán giả chiêm ngưỡng.
Nhưng khán giả đều đang ngơ ngác, tim họ còn đập rầm rầm trông chờ đợt bùng nổ cuối cùng cơ. HP của Nhất Diệp Chi Thu vẫn dư đến 40%, tuy phải 1 vs 2 nhưng Gia Thế đã dẫn trước 1 điểm đầu người trong trận lôi đài, nếu giờ liều mạng đánh không chết hai thì cũng chết một, hòa nhau 1 - 1. Thế mà Tôn Tường lại tự dưng thoát khỏi trận đấu.
Rớt mạng hở?
Ai nấy trợn tròn mắt ngạc nhiên, thậm chí cả trọng tài còn đăng nhập hệ thống để kiểm tra, xác nhận việc out game của Nhất Diệp Chi Thu là do Tôn Tường thao tác chứ không phải do hệ thống mạng.
Cuối cùng trọng tài tuyên bố: “Trận đoàn đội, chiến đội Hưng Hân thắng, đạt được 2 điểm đầu người. Chung kết vòng khiêu chiến, Hưng Hân thắng Gia Thế 2 - 1.”
“Đệt!!!”
Dưới hàng ghế tuyển thủ Gia Thế vang lên tiếng gầm giận dữ, ông chủ Đào Hiên của họ trong nháy mắt như bị Đấu Thần nhập hồn, phi thân tung chưởng, chai nước đang cầm văng mạnh vào mép sàn thi đấu.
Thua? Thế mà thua?
Đào Hiên thật không thể tin nổi. Chiến đội Gia Thế của hắn, một ông lớn Gia Thế nắm trong tay những tuyển thủ hàng đầu như Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm, nắm trong tay những nhân vật cấp thần như Nhất Diệp Chi Thu và Diệt Sinh Linh, lại có thể thua dưới tay một chiến đội tôm tép không biết Diệp Tu nhặt ở đâu ra.
Thế ếu nào?
“Ha ha ha, đánh hay lắm, đánh hay lắm!” Lúc này trên hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân cũng có người đứng dậy, Ngụy Sâm quay mặt về phía khu vực tuyển thủ Gia Thế, cố ý vỗ tay lốp bốp cho họ thấy. Ánh mắt hắn nhìn Gia Thế như nhìn cái muỗi, biểu cảm như nói lên rằng: thắng chúng bây là bình thường như cân đường hộp sữa.
“Nguy hiểm cái gì vậy ba!” Khoảnh khắc chiến thắng được tuyên bố, Trần Quả đã suýt bật khóc, nhưng khi nhìn thấy thái độ của Ngụy Sâm cô lại dở khóc dở cười. Thằng cha này rõ ràng cũng kích động nhưng vẫn cố gắng diễn sâu để ứa gan Gia Thế. Nhìn lại miệng mình đang giật tưng tưng, giọng run bần bật kìa ông anh!
“Chúng ta thắng rồi!” Trần Quả quay đầu nói với Tô Mộc Tranh ngồi bên cạnh. Tô Mộc Tranh rõ ràng là đối thủ của Hưng Hân trong trận này, thậm chí 1 điểm của Gia Thế cũng là do chính tay Tô Mộc Tranh lấy, thế nhưng Trần Quả lại hoàn toàn xem cô như người nhà.
“Đúng vậy, thắng rồi...” Tô Mộc Tranh gật đầu.
“Coi như đi chuyến này không uổng.” Tôn Triết Bình thở phào, vươn vai trên ghế ngồi.
“Thắng rồi, thắng rồi, thắng rồi!!!” Tuy La Tập hôm nay không hề ra trận nhưng vẫn vui sướng không kém bất kì người nào. Cậu nhìn qua nhìn lại xem có ai đó chung vui với mình, bỗng thấy Mạc Phàm ở gần nhất. Cậu ta vẫn ngồi đó, nhìn lên sân đấu, gương mặt lạnh lùng, lầm lì chẳng khác mọi khi.
“Thắng rồi kìa...” La Tập hét lên với Mạc Phàm. Mạc Phàm quay đầu lại, trưng ra cái mặt đơ đơ nhìn La Tập.
“Ặc...”
...thôi hay mình đi thêm mấy bước kiếm người khác quắn quéo chung đi vậy.
La Tập chạy lên phía trước tụ tập với đám Trần Quả và Ngụy Sâm. Cậu không hề để ý Mạc Phàm tuy không nói gì hay biểu hiện gì trên mặt, nhưng đôi tay lại đang nắm chặt.
Bên Hưng Hân hi hi ha ha vui thấu trời xanh, bên Gia Thế thì âm u như chết. Ông chủ nổi cơn thịnh nộ, không ai dám thở mạnh một tiếng. Họ ngồi rụt tại chỗ cúi đầu, cứ như làm vậy sẽ không ai thấy mình.
Khán giả trong nhà thi đấu lúc này cũng mới hoàn hồn.
Thắng rồi, Hưng Hân vậy mà thắng rồi!
Điền Thất hóa đá, đứng há miệng đớp gió đến nửa phút cũng không khép nổi, mãi đến khi có người bên cạnh đẩy đẩy.
“Fxxx...@#$..@#$#....#$%@.. fxxx!!!” Điền Thất hết ôm bên trái lại bắt bên phải, phun nước miếng đầy đầu mấy thằng ngồi dưới, vậy mà xung quanh chẳng có ai rảnh lau, dân tình chỉ lo ôm nhau sống chết.
“Mình thắng rồi!”
“Đúng, đúng, mình thắng rồi!!”
“Phắc, mình thắng rồi!!!”
Điền Thất gào to nhất hội, nhúm fan cứng của Hưng Hân lọt thỏm giữa đông đảo fan Gia Thế đồng loạt bùng nổ, cái gì trong tay mà ném được thì đều ném sạch. Kêu la khóc lóc, nhảy múa tưng bừng, bảo an trong nhà thi đấu đã vào tư thế nhưng không có đến ngăn cản. Hưng Hân chiến thắng đầy khó khăn thế nào? Vào lúc này còn không cho người ta ăn mừng thì quá thất đức.
Fan Gia Thế thì sao? Chỉ còn sót lại đờ đẫn, ngây người.
Xoắn quẩy hành động quá bất ngờ ở phút cuối cùng của Tôn Tường? Đã chẳng ai còn tâm trạng đó. Nói thế nào đi nữa, kết quả đã xảy ra không thể thay đổi. Hưng Hân là người thắng, mà chiến đội Gia Thế bọn họ lại phải trôi nổi thêm một năm tại vòng khiêu chiến nữa sao? Gia Thế mình là ông lớn cơ mà... Trong tay có nhân vật cấp thần, tuyển thủ cấp thần vậy mà phải ngụp lặn trong vòng khiêu chiến hết năm này qua năm khác? Bây giờ trong lòng fan Gia Thế chỉ còn đau đớn, hụt hẫng và khổ sở.
“Hưng Hân... Hưng Hân thắng rồi..” Trên TV, khi hệ thống tuyên bố bên chiến thắng, bình luận viên Phan Lâm cũng theo đó lặp lại kết quả, nhưng giọng điệu chẳng chút nào chắc chắn. Hắn cũng khó tin vào sự thật y như mọi người vậy.
“Đúng vậy, Hưng Hân thắng rồi. Kì tích, họ thật sự đã tạo ra kì tích!” Lý Nghệ Bác bắt đầu mở radio cảm thán.
“Khó tin nhưng có thật! Hưng Hân thắng Gia Thế! Họ đã trở thành người chiến thắng vòng khiêu chiến năm nay và là tân chiến đội tiến vào liên minh Vinh Quang mùa giải sau. Còn Gia Thế? Chiến đội đã từng là vương triều trong lịch sử Vinh Quang lại sắp phải trải qua thêm một năm trong vòng khiêu chiến, mà người đẩy họ vào bước đường này lại chính là đội trưởng Diệp Tu đã từng dẫn dắt Gia Thế lập nên vương triều. Đối với Gia Thế mà nói, anh ta rốt cuộc là thiên thần hay ác quỷ? Tôi nghĩ tâm trạng mỗi một người trong Gia Thế bây giờ đều rất phức tạp, nhưng tôi cảm thấy nhất định không thể thiếu cảm giác hối hận. Họ chắc hẳn đang hối hận vì sao mình lại quyết định quá vội vàng cho Diệp Tu ra đi, để rồi...”
Bình luận viên Phan Lâm sau khi hoàn hồn cũng rất nhanh trở về vai trò của mình. Thắng lợi của Hưng Hân gây bất ngờ thật đấy, nhưng nó cũng đã dẫn đến biết bao đề tài để khai thác, Phan Lâm ổn định tâm trạng xong là lập tức khua môi múa mép.
Vào lúc này, trên sân khấu chuẩn bị diễn ra nghi thức trao giải. Tất cả tuyển thủ Hưng Hân đã bước lên bục. Trần Quả là bà chủ và đồng thời cũng là một tuyển thủ có tên trong danh sách chiến đội, dù không hề lên sân bất kì trận nào, nhưng không ai có thể nghi ngờ tư cách của cô. Vì thế Trần Quả tự hào, vênh mặt đi cùng những người khác lên nhận giải. Cùng lúc, tuyển thủ trong phòng thi đấu hai bên cũng đã đi ra.
Diệp Tu, An Văn Dật, Bánh Bao, Ngũ Thần, Kiều Nhất Phàm, An Văn Dật.
Ánh mắt của mọi người trong nhà thi đấu đổ về phía họ. Ngoại trừ Diệp Tu, những người khác không có tên tuổi, nhưng vừa rồi họ đã chung tay tạo nên kì tích. Họ đã thật sự đánh bại chiến đội Gia Thế, giành được tấm vé duy nhất tiến vào liên minh chuyên nghiệp.
Nhà thi đấu không phải của bố Đào Hiên mua cho Gia Thế. Thời khắc này, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi. Kết quả đã có, đảng anti-mainstream mong mỏi Hưng Hân chiến thắng cũng không cần giấu diếm hay quan tâm đến bố con nhà nào chi nữa, họ chỉ cần thỏa sức thể hiện sự ủng hộ và cúng bái của mình đối với Hưng Hân.
Bên phòng thi đấu Gia Thế... Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm, Trương Gia Hưng, Thân Kiến, Khưu Phi.
Ngoại trừ Khưu Phi, những người còn lại đều là nhân vật tiếng tăm trong giới chuyên nghiệp, thậm chí có cả đại thần hạng A, nhưng giờ phút này họ là kẻ thất bại. Sân khấu đã không thuộc về họ nữa, mà bản thân họ cũng không có tâm trí nào đứng nhìn đối thủ lên ngôi quán quân. Họ lặng lẽ rời khỏi sàn đấu.
Hàng ghế tuyển thủ Gia Thế vẫn lặng ngắt, không ai chủ động bước lên đón tuyển thủ nhà mình trở về. Ngược lại, ông chủ Đào Hiên thì như Hào Long Phá Quân xông tới trước mặt Tôn Tường.
“Trận đấu vẫn chưa kết thúc sao lại thoát game??” Đào Hiên gầm lên với Tôn Tường.
“Không thắng được đâu.” Tôn Tường lắc đầu.
“Không đánh thì làm sao biết? Dù không thắng nổi cũng chỉ cần giết được một đứa là đủ hòa rồi, có thể đánh tiếp hiệp phụ!” Đào Hiên quát.
“Không được đâu, bởi vì Vinh Quang không phải trò chơi của một người.” Tôn Tường nói.
“Cậu...” Đào Hiên sửng sốt. Đây rõ ràng là lời Diệp Tu nói với Tôn Tường trong trận, bây giờ lại được Tôn Tường đem ra trả lời hắn.
Diệp Tu...
Đào Hiên nhìn lên người đang đứng trên sân đấu. Khoảng cách hơi xa, hắn không thấy rõ lắm gương mặt Diệp Tu. Nhưng ngày xưa đã từng kết hội kết phường thân thiết với nhau bao nhiêu, đáng lẽ không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được gương mặt tiếng cười của bạn mình. Nhưng vì sao lúc này trong đầu hắn lại mông lung đến vậy, bao năm qua xây dựng chiến đội mình rốt cuộc đã có được những gì? Mất đi những gì?
Vinh Quang... không phải trò chơi của một người ư?
Hình như câu này đâu chỉ có ý nghĩa trên sân đấu?
Đào Hiên sững sờ một lúc, suy sụp ngồi xuống ghế. Hắn giương mắt nhìn xung quanh, hầu hết khán giả đang vỗ tay chúc mừng Hưng Hân. Hắn biết trong nhà thi đấu có không ít fan Gia Thế, nhưng họ đâu rồi? Nhìn thấy kết quả này họ có tâm trạng gì?
Chiến đội Gia Thế...
Đào Hiên nhìn lên sân, huy hiệu chiến đội Gia Thế vẫn sừng sững phía trên phòng thi đấu của họ, nhưng không có ánh đèn chiếu vào, nó trông thật ảm đạm.
Nghi thức trao giải đã chuẩn bị từ trước, chỉ chờ quán quân là ai thôi. Bây giờ nghi thức bắt đầu, MC trong nhà thi đấu tranh thủ phỏng vấn vài câu trước khi cúp được đưa lên.
“Hưng Hân đoạt quán quân, việc này với nhiều người là bất ngờ cực lớn. Bản thân các anh cảm thấy thế nào?” MC đặt câu hỏi với đội trưởng Diệp Tu của Hưng Hân, cũng là cựu đội trưởng của chiến đội Gia Thế.
“Gia Thế rất mạnh, nhưng Hưng Hân đã chiến thắng. Chúng tôi là quán quân. Đây là vinh quang thuộc về chúng tôi.” Diệp Tu nói.
Đối thủ rất mạnh, nhưng chúng tôi là người chiến thắng.
Nghe vào chỉ như một câu khuôn sáo có thể bắt gặp ở bất kì sàn đấu chuyên nghiệp nào, nhưng lúc này không một ai xem đó là khuôn sáo. Bởi vì Gia Thế quả thật rất mạnh, mạnh hơn Hưng Hân rất nhiều, nhưng Hưng Hân mới là người chiến thắng.
Đúng, đơn giản thế thôi.
Đây chính là thi đấu. Đây chính là Vinh Quang.
Các anh mạnh hơn chúng tôi, nhưng chúng tôi mới là người chiến thắng.
Cho nên chúng tôi là quán quân!
####
Cuối cùng đã chính thức kết thúc trận chiến chúng ta cùng theo đuổi bao năm qua mọi người nhỉ. Sau chương này Lá nghỉ 4 ngày để hồi máu mana các kiểu nhé, nếu không có gì bất trắc tối 9/1 chúng ta tiếp tục. Hồi đang đánh có định tổ chức vài hoạt động vui vẻ hoặc đăng ít thứ thú vị xoay quanh, nhưng thấy mọi người bàn tán thảo luận về trận này ít quá cũng hơi thất vọng, Lá nghĩ hẳn trận này đem đến rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc, nhưng hình như mọi người vẫn còn ngại cmt. Về sau cố gắng cmt hăng lên nha mọi người, Lá biết mỗi người trong chúng ta sau trận này đều có cảm xúc riêng về rất nhiều nhân vật, nếu được hãy viết ra để cho Lá và những người khác cùng đọc để thấy được nhiều khía cạnh hơn. Fandom Toàn Chức Việt nhiều đồng nhân, nhưng thực sự rất thiếu thốn những bài cảm nghĩ hoặc phân tích, một mình Lá viết không xuể đâu, nhé! Yêu cả nhà <3