Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1153: Không được lùi dù chỉ một bước


Edit & beta: Lá Mùa Thu 

 

Không chào hỏi, không thăm dò, hai nhân vật gặp nhau và lao vào xáp lá cà. Kỹ năng xuất hiện đùng đùng, phút cao trào nhanh chóng diễn ra. Khán giả trong nhà thi đấu bất ngờ vì hai tuyển thủ hăng tiết quá, nhất thời quên cả hoan hô lẫn vỗ tay. 

Cuồng kiếm sĩ và pháp sư chiến đấu đều là những nghề có sức tấn công mãnh liệt. 

Trọng kiếm và chiến mâu đều là những vũ khí nặng có chỉ số công kích vật lý cao. 

Lúc này dưới thao tác tốc độ của hai tuyển thủ, Táng Hoa trong tay Lạc Hoa Lang Tạ và Hỏa Vũ Lưu Viêm trong tay Hàn Yên Nhu như hóa thành ánh sáng chói lóa liên tục va chạm nhau, tiết tấu nhanh đến mức khán giả nhìn chẳng ra hai người đang dùng kỹ năng gì cả. 

Vu Phong là tuyển thủ ngôi sao hàng đầu, có biểu hiện đúng đẳng cấp là chuyện đương nhiên. Thế nhưng Đường Nhu lại có thể đỡ nổi một đối thủ đẳng cấp như thế mới đáng chú ý. 

Không hổ là pháp sư chiến đấu do Diệp Tu dạy dỗ! 

Vô số người đang xem thi đấu đều nghĩ. Tuy chưa có nguồn tin xác nhận rằng Đường Nhu sẽ kế thừa Diệp Tu, nhưng một tuyển thủ pháp sư chiến đấu do chính Diệp Tu phát hiện và trưởng thành dưới mắt hắn sẽ khó thể nào không có tí dính dáng gì. 

Mà thật sự là thế thật. 

Kinh nghiệm và kỹ thuật chơi pháp sư chiến đấu được Diệp Tu dốc túi truyền thụ cho Đường Nhu bất kỳ lúc nào Đường Nhu cần. Ngoài ra, hắn còn giúp cô tự xây dựng phong cách của riêng mình. 

Đường Nhu là tân binh, một tân binh không biết sợ hãi. Điều đó hình thành nên phong cách hung hăng của cô khi vào trận, khiến bao nhiêu người không tin nổi một pháp sư chiến đấu dũng mãnh như thế lại đến từ đôi bàn tay của một cô gái xinh đẹp. 

Pháp sư chiến đấu của Diệp Tu cũng rất hổ báo, nếu không sẽ không có danh hiệu Đấu Thần. Nhưng cái hổ báo của hắn khác với Đường Nhu. Cái hổ báo của hắn, Đường Nhu chẳng thể nào bắt chước được, bởi ngoài pháp sư chiến đấu Diệp Tu còn là người tinh thông mọi nghề ở level thần thánh. Sự hung hăng của hắn xuất phát từ nền tảng Vinh Quang vững chắc toàn diện ấy. Cách đánh của hắn có thể rất phổ thông trong mắt người khác, nhưng vào thực chiến thì cực kỳ khó đỡ, vì đó là lúc bạn sẽ phát hiện ra rằng bất kể bạn ứng đối thế nào, tất cả đều đã nằm trong phạm vi mà thế tấn công của hắn bao trùm. Và rồi cứ thế, bạn sẽ bị tấn công đến chết, trở thành một vật tế cho danh hiệu Đấu Thần. 

Có thể nói, ngày trước Diệp Tu đã chọn pháp sư chiến đấu làm nghề chính nên cuối cùng Nhất Diệp Chi Thu mới trở thành Đấu Thần. Nếu hắn chọn nghề khác, có lẽ hôm nay cái tên Đấu Thần đã thuộc về một nhân vật khác rồi. 

Trong trận, Đường Nhu hấp dẫn ánh mắt mọi người bằng một cách riêng. Đối thủ của cô là Vu Phong, một cao thủ hạng sao. Tân binh như cô lại có thể đánh ngang cơ với cao thủ hạng sao, còn chờ gì nữa mà không cổ vũ, khen ngợi? 

Có thật là ngang cơ không? 

Tiết tấu quá nhanh làm khán giả khó nhìn rõ tình thế, nhưng bản thân Vu Phong thì hoảng hốt vê lờ. Hắn phát hiện mình đang bị áp chế. 

Trong nghề cuồng kiếm sĩ, vô số tuyển thủ với phong cách cuồng dã đã xuất hiện, từ đệ nhất cuồng kiếm ngày xưa là Tôn Triết Bình cho đến các hậu bối về sau. Tuy nhiên, Vu Phong lại là một kẻ lạc loài. Cuồng kiếm sĩ của hắn cũng hổ báo, nhưng sự hổ báo ấy không mang theo cái ngang tàng, cái dứt khoát của cuồng kiếm sĩ truyền thống. Trong phóng túng, Vu Phong tự có những tinh tế của riêng mình. Có thể nói Vu Phong đã từ phong cách cố định vốn có của cuồng kiếm sĩ mà sáng tạo ra một đường lối mới, tuy vẫn chưa trở thành hẳn một trường phái, nhưng ít ra hiện tại hắn là anh đại hàng thật giá đúng của giới cuồng kiếm. 

Bây giờ Đường Nhu muốn chơi nhanh, chơi thô, nói thật đó không phải lối chơi sở trường của Vu Phong. Có điều Đường Nhu chỉ là một tân binh, còn hắn là đội trưởng kiêm át chủ bài Bách Hoa, tuyển thủ ngôi sao hàng đầu. Đối mặt với kiểu thách chiến chính diện thế này của tân binh, Vu Phong sao có thể lùi bước hay lảng tránh? Hắn đâu phải đệ tử thánh zâm? 

Thế nên hắn quyết định đón nhận thế tấn công của tân binh một cách trực diện, để rồi sau khi đón xong, hắn mới phát hiện cô tân binh này quá hăng tiết, hăng xa so với tưởng tượng. Nếu đánh tiếp vầy nữa, có khi tạch luôn chả hiểu tại sao ấy chứ! 

Phải giành lại tiết tấu. 

Vu Phong nắm bắt vấn đề rất nhạy. 

Vì muốn giữ hình tượng trước mặt tân binh và cổ vũ sĩ khí Bách Hoa, Vu Phong lao thẳng vào tiết tấu của Đường Nhu hòng đánh bại cô. Bây giờ đã sa chân trong đó, hắn mới nhận ra không dễ. Phải kéo trận đấu về với tiết tấu của mình! Bởi nói cho cùng, thua trận chính là đả kích lớn nhất cho cả hình tượng cá nhân lẫn sĩ khí chiến đội. 

Quyết định xong, Vu Phong lập tức chuyển từ lối đánh đôi công thành ưu tiên phòng ngự. 

Thấy Long Nha đâm tới, Vu Phong không khiển Lạc Hoa Lang Tạ né chiêu và phản kích ngay nữa. Hắn giơ kiếm chuẩn bị thao tác đỡ. 

Ai ngờ Long Nha đột ngột khựng lại, sau đó đâm liền hai nhát. Một hit Long Nha đổi thành Đâm Liên Tiếp, thay đổi quá nhanh, thêm vào chiến mâu đang ở quá gần, Vu Phong không kịp đỡ chiêu theo kiểu bình thường mà phải dùng đến kỹ năng Đỡ Đòn. 

Keng! Keng! 

Hai tiếng keng vang lên gần như nối liền, hai hit tấn công của Đâm Liên Tiếp đều bị Đỡ Đòn ngăn trở. Lạc Hoa Lang Tạ trượt về phía sau, Vu Phong thuận thế nhảy lùi nhằm kéo dài khoảng cách, thả chậm tiết tấu. 

Hắn lùi nhanh, nhưng Hàn Yên Nhu áp sát còn nhanh hơn. Nhìn thao tác, có vẻ như cô chưa cần xác nhận Long Nha và Đâm Liên Tiếp có sẽ gây nên hiệu ứng gì không thì đã lao thẳng lên luôn rồi. 

Ảo Ảnh Long Nha! 

Lại một kỹ năng khác xuất hiện. Cổ tay Hàn Yên Nhu lắc một cái, đánh ra hit đâm không khác tí nào với Long Nha ngoại trừ việc chiến mâu phân bóng. 

Có mấy bóng? 

Vu Phong trố mắt... 

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám! 

Tám bóng! 

Ảo Ảnh Long Nha giống với Kiếm Ảnh Bước của kiếm khách, tùy thao tác người chơi mà sản sinh ra bóng, tốc độ tay và sự chính xác sẽ quyết định số lượng là bao nhiêu. 

Ảo Ảnh Long Nha tám bóng? 

Tân binh gì trâu thế này? 

Đừng nói đến thao tác đỡ chiêu thông thường, dù có dùng luôn kỹ năng Đỡ Đòn như Vu Phong đang làm cũng không thể ngăn nổi Ảo Ảnh Long Nha. Vu Phong cần giành tiết tấu nên không muốn bán máu cướp thế chủ động, hắn đành phải tiếp tục né tránh. 

Tám bóng mâu mang theo tám luồng khí thấy được bằng mắt thường, khó thể phân biệt hit nào là thật. Vu Phong chỉ có thể né hết cho an toàn, thậm chí còn không dám né bằng di chuyển thường. Trọng kiếm Táng Hoa vung lên, Lạc Hoa Lang Tạ phóng đi mất. 

Đó là chiêu Tam Đoạn Trảm đặc thù của kiếm khách. 

Tam Đoạn Trảm không phải kỹ năng cấp thấp để các nghề hệ kiếm tha hồ sử dụng, thế mà Lạc Hoa Lang Tạ lại đánh ra được. Chỉ có một khả năng: Hắn đã ép chiêu Tam Đoạn Trảm vào trọng kiếm Táng Hoa. Điều này cũng cho thấy rõ rệt phong cách của Vu Phong có chỗ bất đồng với các cuồng kiếm sĩ khác, chọn kỹ năng ép vào vũ khí mà còn ưu ái một chiêu thường được kiếm khách dùng để linh hoạt hóa việc di chuyển. 

Lạc Hoa Lang Tạ di chuyển thành công theo ánh kiếm, tám hit đâm cả thật lẫn giả của Ảo Ảnh Long Nha đều hụt mục tiêu. Vu Phong đang nghĩ có nên chặt Tam Đoạn Trảm ngược về, chớp thời cơ phản kích, Đường Nhu bên kia đã kết thúc nhanh Ảo Ảnh Long Nha. Chiến mâu giương cao, Hào Long Phá Quân đuổi sát đến Lạc Hoa Lang Tạ. 

Vu Phong hoảng hồn vội vung kiếm di chuyển tiếp, có điều lần này khoảng cách quá gần, tốc độ và sức bật của Hào Long Phá Quân quá mạnh, Lạc Hoa Lang Tạ không ăn chiêu ngay mặt nhưng cũng bị đánh lật ngược. 

Vu Phong gấp gáp Chịu Thân, Lạc Hoa Lang Tạ lăn một vòng đứng dậy, bỗng nghe phía trên ào một tiếng, Hàn Yên Nhu tới nữa rồi. Cô ra chiêu từ trên không, đấu khí ma pháp dâng tràn như bọt sóng của Giao Long Xuất Hải phủ kín Lạc Hoa Lang Tạ phía dưới. 

Trúng! 

Vu Phong không kịp né chiêu, Giao Long Xuất Hải trúng ngay giữa ngực Lạc Hoa Lang Tạ. Đường Nhu không thèm chờ Hàn Yên Nhu đáp đất đã đánh tiếp. Nộ Long Xuyên Tâm lao đến ngực Lạc Hoa Lang Tạ với sức mạnh xuyên thủng, thậm chí thấy được từ hiệu ứng hình ảnh. Lạc Hoa Lang Tạ bị văng ra sau, Hàn Yên Nhu sải bước đuổi theo, Long Nha, Thiên Kích và Huyễn Văn ma pháp cũng nối gót cô tuôn trào về phía Lạc Hoa Lang Tạ. 

Cả nhà thi đấu há hốc mồm. 

Ban đầu, khán giả nhìn Đường Nhu dũng cảm đối đầu với cao thủ vượt trình là đã thấy sướng lắm rồi. Tân binh mà, thường thì ai cũng thông cảm và đánh giá quá trình thi đấu cao hơn kết quả. Dù cuối cùng Đường Nhu có thua Vu Phong đi nữa cũng sẽ không ai trách móc điều gì, như Mạc Phàm ăn hai thẻ vàng thành thẻ đỏ rời sân đấy, sai lầm to đến thế vẫn được mọi người cố gắng cho qua, không thấy quá nhiều phản ứng tiêu cực chọc ngoáy. 

Cơ mà nhìn thế trận bây giờ kìa! Đứa gà mờ nhất về Vinh Quang chắc chắn cũng biết bên nào đang chiếm áp đảo! 

Đường Nhu đang táng vỡ mặt Vu Phong? 

Khán giả sửng sốt, sau đó khắp nhà thi đấu rền vang những tiếng hú hét kích động. Có khi Hưng Hân thắng Bách Hoa luôn cũng không gây nên phấn khích đến vậy ấy chứ! Cục diện trong trận không chỉ nâng cao sĩ khí chiến đội, mà toàn bộ khán giả đều bị đấu khí Hưng Hân lan truyền cảm xúc. Không ai còn dám khinh thường quyết tâm và tương lai của họ nữa. 

Bên tuyển thủ Bách Hoa thì đều ngơ ngác. Đội trưởng nhà mình sao có thể bị một tân binh áp đảo khí thế toàn diện thế này? 

Sự thật là vậy đấy. 

Hơn ai hết, Vu Phong đang hốt cả hền. Thật sự hắn không ngờ nổi sức bùng nổ ghê gớm của cô tân binh Hưng Hân. Hắn lùi bước và né chiêu là để kéo trận đấu về với tiết tấu của mình, nhưng ngờ đâu sự lùi bước lại trở thành nhường đường cho cơn sóng dữ. Thế tấn công của đối thủ ập đến như lũ tràn bờ đê, Vu Phong bị cuốn trôi khắp mọi miền quê. 

Lẽ ra chỉ là tiết tấu Vu Phong không thích và không giỏi, nhưng chí ít hắn vẫn đánh được, khả năng sẽ bị vướng tay vướng chân chút chút đấy, nhưng thắng thua thì chưa biết thế nào đâu. Vậy mà chỉ vì một bước thoái lui, hắn đã rơi vào cơn sóng bức bách không ngừng của đối thủ. Kéo trận đấu về với tiết tấu của mình? Căn bản Vu Phong chẳng có cơ hội, hắn đang bị đối thủ đuổi đánh không kịp thở kìa! 

Sẽ thua ư? 

Trong khoảnh khắc, ý nghĩ đó vụt qua đầu Vu Phong. Tuyển thủ chuyên nghiệp mà, dĩ nhiên rất giỏi nhận biết và phán đoán thế trận. 

Nhưng biết thì biết chứ làm thế nào? Vu Phong liều mạng đỡ đòn, khoan hẵng nói xoay chuyển tiết tấu, chạy theo kịp tiết tấu bên kia để đừng hụt hơi trước đi rồi tính! 

Vấn đề là theo không kịp! 

Vu Phong đột nhiên phát hiện, tiết tấu của Đường Nhu đã nhanh hơn, mãnh liệt hơn hẳn lúc đầu. Gia tốc đó ở đâu ra? Cái sự lùi bước của mình tặng cho người ta chứ đâu... 

Trước mặt đối thủ này, lẽ ra không được lùi dù chỉ một bước mới đúng! 

Cuối cùng, mang theo bài học muộn màng ấy, Lạc Hoa Lang Tạ của Vu Phong ngã gục.

back top