Edit & beta: Lá Mùa Thu
Sao lại thế được?
Mạc Sở Thần nghĩ chưa ra, avatar Ngạo Phong Tàn Hoa trên danh sách đội ngũ đã xám xịt.
"Bắn đẹp vãi."
Trên kênh chat chung, Hải Vô Lượng nói.
"Chứ không lẽ lụt nghề hoài?" Diệp Tu đính kèm emo cười duyên.
Vừa rồi lúc Ngạo Phong Tàn Hoa sắp rơi xuống nước, Mạc Sở Thần chuẩn bị sẵn sàng lội ngược dòng về, nòng Súng Thiên Cơ bỗng nã một quả pháo tiễn hắn thẳng ra khỏi bản đồ, một hit về làng.
Ai cần trị liệu ở đây làm gì?
Dòng chat của Diệp Tu vẫn còn sờ sờ trên kênh chung kìa! Thế mà chỉ mới đảo mắt, người bị giết lại chính là cháu trị liệu không ai cần ấy.
Có lẽ trị liệu không có tác dụng gì ở đây thật, nhưng nếu đến chỗ khác thì sao? Trái ngược hoàn toàn: Tác dụng của y siêu lớn. Song, bây giờ cơ hội trải nghiệm giá trị của một trị liệu đã chấm dứt.
Giờ đang đấu đoàn đội, đối thủ chẳng thương tổn gì to tát, cũng không rơi vào thế bị động chi cả, mà phe mình thì đã hi sinh hai nhân vật quan trọng: Át chủ bài và trị liệu. Cục diện Bách Hoa phải đối mặt lúc này cực kỳ gian nan.
Thường ở vòng bảng, nhiều chiến đội gặp tình cảnh tương tự là GG thẳng luôn. Nhưng, Bách Hoa không muốn bỏ cuộc quá sớm. Hai hạng mục cá nhân họ đã thua quá thảm, trong tay chỉ mới giành được 1 điểm, sao có thể GG ngay tại đây?
Vị trí một hit về làng, đối thủ biết lợi dụng, mình không biết ư? Mình thiếu trị liệu, đối thủ có ư? Bên mình ba người, đối thủ cũng ba, mình ở thế yếu ư?
Tuyển thủ Bách Hoa là Trâu Viễn, Chu Quang Nghĩa và Trương Vỹ không muốn lùi bước nữa. Họ đã mất đi trị liệu, đánh giằng co với Hưng Hân không phải hành động sáng suốt. Bây giờ họ thậm chí còn thích vị trí chiến trường này hơn cả Hưng Hân, bởi last hit đối thủ nhanh gọn mới có thể cứu vớt cục diện thảm hại trước mắt.
"Tấn công!" Trâu Viễn ra lệnh trên kênh đoàn đội, tam giác Bách Hoa lao lên!
Pha nổ Bom Xung Chấn tạo điều kiện cho Quân Mạc Tiếu tóm Ngạo Phong Tàn Hoa, sau đó Quăng Ném và nã pháo cho văng khỏi bản đồ đều phát sinh chỉ trong tích tắc. Tích tắc kế tiếp, ba người Bách Hoa đã nhìn rõ tình thế, lập tức nhào vào cướp thế tấn công. Mục tiêu chính là Quân Mạc Tiếu đang ở gần thác nước nhất!
Chổi Lốc Xoáy!
Đây là kỹ năng ma đạo học giả Trương Vỹ rất chuộng. Sâm La bay lên không trung, vung chổi xoáy tròn như gió lốc cuốn về phía Quân Mạc Tiếu bên dưới. Dưới đất, thích khách Quý Lãnh dùng Hồ Quang Thiểm dịch chuyển cực nhanh nhưng không phải để tấn công. Y muốn phối hợp với Trương Vỹ đang bay và Trâu Viễn đang bắn, thu hẹp phạm vi hoạt động của Quân Mạc Tiếu, ép hắn vào thác nước.
"Học nhanh quá nhỉ?"
Diệp Tu còn rảnh tay chat nhảm với họ, xem ra chẳng hề sốt ruột với tình cảnh của mình. Quân Mạc Tiếu cực kỳ hào phóng chạy về phía thác nước như để hoàn thành tâm nguyện của ba người Bách Hoa.
Phải chi mình có một quả Bom Xung Chấn!
Trâu Viễn nhìn Bom Xung Chấn đang cooldown mà héo úa trong lòng. Ước gì mình có một quả, sóng xung chấn đảm bảo dư sức tiễn vong Quân Mạc Tiếu, khỏe biết bao nhiêu?
Giờ sao đây? Làm gì đây? Trâu Viễn âm thầm tính toán mới phát hiện, bên mình muốn chơi như Quân Mạc Tiếu làm lúc nãy không hề dễ dàng chút nào, bởi chẳng ai trong ba người mình có kiểu kỹ năng như Quăng Ném cả. Cậu càng lúc càng cảm nhận được cái sự sâu sắc của việc Hưng Hân chọn bản đồ Sông Ngưng. Tấm bản đồ này cho mọi người ưu thế quen thuộc như nhau, nhưng thực tế nếu xem xét kỹ đội hình bố trí nghề hai bên mới sẽ thấy Bách Hoa vẫn chịu bất lợi. Chưa kể nó còn đánh vào tiềm thức lẫn lộn của Bách Hoa nữa, thứ tiềm thức mông lung mà ảnh hưởng vãi đạn đến tất cả bọn họ ấy.
Sông Ngưng thật sự là một tấm bản đồ phát huy được ưu thế sân nhà!
Vậy nên bây giờ Quân Mạc Tiếu chủ động lùi về phía thác nước, Trâu Viễn cảm thấy có mùi dụ tình. Hưng Hân chuẩn bị kỹ đến thế, chắc chắn cũng đã tập luyện chiến thuật đầy đủ cho vị trí này rồi!
Anh ta muốn làm gì?
Trâu Viễn vừa quan sát hành động của Quân Mạc Tiếu, vừa không rời mắt khỏi Hải Vô Lượng và Hàn Yên Nhu. Trước đó hai người bị Bom Xung Chấn hất văng, đang quay trở về. Họ muốn làm gì?
Trâu Viễn chẳng có tí đầu mối nào để bấu víu, bởi thực tế cậu thiếu hụt hẳn kinh nghiệm thi đấu trên tấm bản đồ này.
"Cẩn thận." Cậu chỉ đành nhắc nhở hai đồng đội nhà mình.
Trương Vỹ không phải một tuyển thủ thiên tài, nhưng bấy nhiêu năm đánh giải chuyên nghiệp đã mài giũa nên kinh nghiệm cho hắn. Hắn cũng cảm thấy việc Quân Mạc Tiếu nhởn nhơ thoái nhượng rất có vấn đề, trong lòng đang lặng lẽ suy tính, đột nhiên thấy dòng chat của Trâu Viễn. Hắn giật thót, vụ gì vụ gì?
Chuyển góc nhìn qua cả ba nhân vật Hưng Hân, Trương Vỹ chẳng phát hiện thấy có gì bất thường, mới sực nhận ra Trâu Viễn chỉ đang nhắc nhở rằng tình hình trước mắt hơi bị dị thôi.
Bất ngờ phát sinh hiểu lầm với đồng đội là một dấu hiệu không tốt cho lắm. Trương Vỹ biết tâm lý mình bắt đầu bất ổn rồi. Nhưng thế thì sao chứ, hắn có cách nào giải quyết? Đội nhà ở vào thế yếu, lại gặp phải tình huống khó hiểu, tâm lý không bị ảnh hưởng mới lạ.
Kệ mẹ nó, cứ chơi thử đi vậy!
Cuối cùng Trương Vỹ vẫn ra quyết định. Họ đã rơi vào bị động tuyệt đối, nếu không liều, không dám đánh cược thì thắng bằng cách nào?
"Lên luôn đi!" Trương Vỹ e ngại hai đồng đội sẽ nảy sinh sai lầm vì tâm lý bất ổn, bèn báo một tiếng với họ trước khi tấn công.
"Lên!" Trâu Viễn cũng biết không thể dây dưa thêm nữa, trả lời Trương Vỹ xong là cho Hoa Phồn Tự Cẩm ném ngay một quả lựu đạn ra.
Lựu Đạn Truy Kích!
Quả lựu đạn có cánh quạt như một chiếc trực thăng tí hon, khóa chặt mục tiêu vào người Quân Mạc Tiếu, vù vù bay qua.
Ầm!
Quân Mạc Tiếu giơ Ô Thiên Cơ lên bắn nổ Lựu Đạn Truy Kích giữa không trung. Nhưng đó chỉ mới là hit mở đầu. Hai quả lựu đạn khác đã bay ra kế tiếp. Một quả là loại phổ thông cấp thấp có trong danh sách kỹ năng của tán nhân, đụng đâu bùm đó, được ném đến bên chân Quân Mạc Tiếu. Quân Mạc Tiếu nhảy tránh, quả thứ hai liền xuất hiện. Đang nhảy, Quân Mạc Tiếu lại ôm Ô Thiên Cơ lên định bắn luôn, ngờ đâu quả lựu đạn kia chưa gì đã nổ tung giữa không trung.
Bom Hẹn Giờ?
Diệp Tu lúc này mới biết chủng loại của quả thứ hai. Nói đơn giản thì nó hoạt động y như nguyên lý ngoài đời với thời gian hẹn lâu nhất là 8s. Hoa Phồn Tự Cẩm thiết lập chừng khoảng 2s, nối liền với quả đầu tiên nhằm cho nổ trước khi Quân Mạc Tiếu kịp xử lý.
Tuy vậy, khoảng cách vụ nổ khá xa, đừng nói sát thương, thậm chí sóng xung kích còn không ảnh hưởng được Quân Mạc Tiếu, nhưng ánh lửa và màn khói dày giữa không trung đã tạm thời che khuất một mảng lớn góc nhìn.
Diệp Tu lập tức khiển Quân Mạc Tiếu lộn một vòng tại chỗ, quả nhiên có một tia Ma Pháp Xạ Tuyến từ phía sau màn khói đánh tới, nhưng vì Quân Mạc Tiếu né sớm nên nó trượt mục tiêu.
"Cáo già thiệt chứ..." Trương Vỹ bó tay. Hắn đã là tuyển thủ có tuổi nghề hiếm thấy trong Liên minh rồi, nhưng cái người trước mặt còn là tiền bối của hắn nữa cơ. Mấy trò ranh trong trận, trò nào ổng chưa thấy qua? Chủ yếu ổng phản ứng kịp hay không mà thôi.
Thế tấn công phối hợp của Bách Hoa thất bại trong tiếc nuối. Vốn Quý Lãnh đang ở gần đó cũng có thể áp sát dễ dàng, nhưng Diệp Tu đâu phải một thân một mình? Phương Duệ và Đường Nhu kịp thời gia nhập chiến trường, Quý Lãnh chưa ra tay đã bị hai người cản trở. Nếu chỉ có Hàn Yên Nhu tấn công như điên chính diện thì Chu Quang Nghĩa còn đỡ được ít nhiều, nhưng vấn đề là Hải Vô Lượng cứ đứng kế bên tìm cách đâm chọt, ức chế thấy mẹ.
Không giúp y không được, Sâm La vội vàng ném Bình Thủy Tinh Dung Nham qua Quý Lãnh, Hoa Phồn Tự Cẩm thì xoay người đáp trả mấy phát súng, xong lại quay đầu tiếp tục ghim Quân Mạc Tiếu.
Đây rồi!
Phát hiện Quân Mạc Tiếu không lùi ra thác nước nữa mà lao ngược về, Trâu Viễn thấy xanh hẳn. Cậu dẹp bỏ hoang mang trong lòng, tay trái cầm thiết bị kích nổ be bé, thật ra lúc nãy ném lựu đạn liên tục không phải chỉ ba quả, mà là bốn lận. Một quả Bom Kích Nổ đã lăn đến cách Quân Mạc Tiếu ba ô. Một bước, hai bước...
Ầm!
Bom bị kích nổ, sóng xung kích hất Quân Mạc Tiếu văng ra sau. Trâu Viễn kích động tột độ. Trương Vỹ cũng nhìn thấy rất rõ, hắn biết đây là cơ hội chẳng dễ gì có được. Khoảnh khắc này hắn lập tức thể hiện sự ăn ý cao độ với Trâu Viễn: Hoa Phồn Tự Cẩm quay qua đánh Hàn Yên Nhu và Hải Vô Lượng nhằm trợ giúp Quý Lãnh, còn Sâm La cưỡi chổi bay gấp theo Quân Mạc Tiếu.
Sức mạnh của Bom Kích Nổ không đủ lớn để Quân Mạc Tiếu văng luôn ra khỏi thác nước, chưa kể hắn vẫn còn kỹ năng để xử lý mà.
Chổi Lốc Xoáy!
Sâm La bay nghiêng như một cơn gió lốc cuốn xuống. Hắn canh chuẩn góc độ, chắc chắn đánh từ đây sẽ tiễn được Quân Mạc Tiếu ra mép bản đồ, bản thân mình sẽ nhờ vào động tác thu chiêu mà nhảy lùi về...
"Bao nhiêu năm rồi, chú em cứ chơi chiêu này mãi thế!"
Trên kênh chung đột nhiên xuất hiện câu chat của Diệp Tu. Trâu Viễn sực cảm thấy không ổn, nhưng Chổi Lốc Xoáy đã quét xuống, mà Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu lại còn đâm ra nhanh hơn...
Viên Vũ Côn!
Sâm La bị hất lên giữa không trung, Chổi Lốc Xoáy bị ngắt, Trương Vỹ héo cả chùm ruột. Đây gọi là khác biệt cái trình. Mình chỉ là một lão tướng có kha khá kinh nghiệm thôi, nhưng người đang đánh với mình là ai? Một trong mấy thằng cha có trình đỉnh cấp Vinh Quang đó.
Nếu nắm bắt cực tốt, hoàn toàn có thể ngắt được Chổi Lốc Xoáy. Suốt những năm đánh giải, Trương Vỹ luôn thích kỹ năng này, kết cuộc vẫn không thoát nổi một hit của Diệp Tu.
Ô Thiên Cơ quét một vòng, người bị văng ra ngoài thác nước không phải Quân Mạc Tiếu mà là Sâm La. Có điều Sâm La là ma đạo học giả, kỹ năng Điều Khiển Chổi cho phép Trương Vỹ tha hồ bay về, nên cho dù sầu đời, hắn cũng chưa đến nỗi hoảng loạn. Ngờ đâu Viên Vũ Côn hất xong, Sâm La chỉ mới nhích khỏi cái đỉnh ô thôi chưa kịp làm gì, Ô Thiên Cơ đã giũ bỏ hình thái mâu, biến thành súng.
Ầm ầm ầm!
Ba phát pháo bắn sát mặt, đẩy Sâm La đi xa tít tắp, cộng thêm tình tiết tăng nặng: Sóng xung kích sản sinh khi pháo nổ.
"Đựu!" Trương Vỹ tuyệt vọng nhìn khoảng cách giữa mình và phần còn lại của bản đồ. Ma đạo học giả có thể bay một đoạn trên không trung thật đấy, nhưng cự ly này...
Thành viên chiến đội Bách Hoa, ma đạo học giả Sâm La lên bảng!
Sao lại thế được?
Mạc Sở Thần nghĩ chưa ra, avatar Ngạo Phong Tàn Hoa trên danh sách đội ngũ đã xám xịt.
"Bắn đẹp vãi."
Trên kênh chat chung, Hải Vô Lượng nói.
"Chứ không lẽ lụt nghề hoài?" Diệp Tu đính kèm emo cười duyên.
Vừa rồi lúc Ngạo Phong Tàn Hoa sắp rơi xuống nước, Mạc Sở Thần chuẩn bị sẵn sàng lội ngược dòng về, nòng Súng Thiên Cơ bỗng nã một quả pháo tiễn hắn thẳng ra khỏi bản đồ, một hit về làng.
Ai cần trị liệu ở đây làm gì?
Dòng chat của Diệp Tu vẫn còn sờ sờ trên kênh chung kìa! Thế mà chỉ mới đảo mắt, người bị giết lại chính là cháu trị liệu không ai cần ấy.
Có lẽ trị liệu không có tác dụng gì ở đây thật, nhưng nếu đến chỗ khác thì sao? Trái ngược hoàn toàn: Tác dụng của y siêu lớn. Song, bây giờ cơ hội trải nghiệm giá trị của một trị liệu đã chấm dứt.
Giờ đang đấu đoàn đội, đối thủ chẳng thương tổn gì to tát, cũng không rơi vào thế bị động chi cả, mà phe mình thì đã hi sinh hai nhân vật quan trọng: Át chủ bài và trị liệu. Cục diện Bách Hoa phải đối mặt lúc này cực kỳ gian nan.
Thường ở vòng bảng, nhiều chiến đội gặp tình cảnh tương tự là GG thẳng luôn. Nhưng, Bách Hoa không muốn bỏ cuộc quá sớm. Hai hạng mục cá nhân họ đã thua quá thảm, trong tay chỉ mới giành được 1 điểm, sao có thể GG ngay tại đây?
Vị trí một hit về làng, đối thủ biết lợi dụng, mình không biết ư? Mình thiếu trị liệu, đối thủ có ư? Bên mình ba người, đối thủ cũng ba, mình ở thế yếu ư?
Tuyển thủ Bách Hoa là Trâu Viễn, Chu Quang Nghĩa và Trương Vỹ không muốn lùi bước nữa. Họ đã mất đi trị liệu, đánh giằng co với Hưng Hân không phải hành động sáng suốt. Bây giờ họ thậm chí còn thích vị trí chiến trường này hơn cả Hưng Hân, bởi last hit đối thủ nhanh gọn mới có thể cứu vớt cục diện thảm hại trước mắt.
"Tấn công!" Trâu Viễn ra lệnh trên kênh đoàn đội, tam giác Bách Hoa lao lên!
Pha nổ Bom Xung Chấn tạo điều kiện cho Quân Mạc Tiếu tóm Ngạo Phong Tàn Hoa, sau đó Quăng Ném và nã pháo cho văng khỏi bản đồ đều phát sinh chỉ trong tích tắc. Tích tắc kế tiếp, ba người Bách Hoa đã nhìn rõ tình thế, lập tức nhào vào cướp thế tấn công. Mục tiêu chính là Quân Mạc Tiếu đang ở gần thác nước nhất!
Chổi Lốc Xoáy!
Đây là kỹ năng ma đạo học giả Trương Vỹ rất chuộng. Sâm La bay lên không trung, vung chổi xoáy tròn như gió lốc cuốn về phía Quân Mạc Tiếu bên dưới. Dưới đất, thích khách Quý Lãnh dùng Hồ Quang Thiểm dịch chuyển cực nhanh nhưng không phải để tấn công. Y muốn phối hợp với Trương Vỹ đang bay và Trâu Viễn đang bắn, thu hẹp phạm vi hoạt động của Quân Mạc Tiếu, ép hắn vào thác nước.
"Học nhanh quá nhỉ?"
Diệp Tu còn rảnh tay chat nhảm với họ, xem ra chẳng hề sốt ruột với tình cảnh của mình. Quân Mạc Tiếu cực kỳ hào phóng chạy về phía thác nước như để hoàn thành tâm nguyện của ba người Bách Hoa.
Phải chi mình có một quả Bom Xung Chấn!
Trâu Viễn nhìn Bom Xung Chấn đang cooldown mà héo úa trong lòng. Ước gì mình có một quả, sóng xung chấn đảm bảo dư sức tiễn vong Quân Mạc Tiếu, khỏe biết bao nhiêu?
Giờ sao đây? Làm gì đây? Trâu Viễn âm thầm tính toán mới phát hiện, bên mình muốn chơi như Quân Mạc Tiếu làm lúc nãy không hề dễ dàng chút nào, bởi chẳng ai trong ba người mình có kiểu kỹ năng như Quăng Ném cả. Cậu càng lúc càng cảm nhận được cái sự sâu sắc của việc Hưng Hân chọn bản đồ Sông Ngưng. Tấm bản đồ này cho mọi người ưu thế quen thuộc như nhau, nhưng thực tế nếu xem xét kỹ đội hình bố trí nghề hai bên mới sẽ thấy Bách Hoa vẫn chịu bất lợi. Chưa kể nó còn đánh vào tiềm thức lẫn lộn của Bách Hoa nữa, thứ tiềm thức mông lung mà ảnh hưởng vãi đạn đến tất cả bọn họ ấy.
Sông Ngưng thật sự là một tấm bản đồ phát huy được ưu thế sân nhà!
Vậy nên bây giờ Quân Mạc Tiếu chủ động lùi về phía thác nước, Trâu Viễn cảm thấy có mùi dụ tình. Hưng Hân chuẩn bị kỹ đến thế, chắc chắn cũng đã tập luyện chiến thuật đầy đủ cho vị trí này rồi!
Anh ta muốn làm gì?
Trâu Viễn vừa quan sát hành động của Quân Mạc Tiếu, vừa không rời mắt khỏi Hải Vô Lượng và Hàn Yên Nhu. Trước đó hai người bị Bom Xung Chấn hất văng, đang quay trở về. Họ muốn làm gì?
Trâu Viễn chẳng có tí đầu mối nào để bấu víu, bởi thực tế cậu thiếu hụt hẳn kinh nghiệm thi đấu trên tấm bản đồ này.
"Cẩn thận." Cậu chỉ đành nhắc nhở hai đồng đội nhà mình.
Trương Vỹ không phải một tuyển thủ thiên tài, nhưng bấy nhiêu năm đánh giải chuyên nghiệp đã mài giũa nên kinh nghiệm cho hắn. Hắn cũng cảm thấy việc Quân Mạc Tiếu nhởn nhơ thoái nhượng rất có vấn đề, trong lòng đang lặng lẽ suy tính, đột nhiên thấy dòng chat của Trâu Viễn. Hắn giật thót, vụ gì vụ gì?
Chuyển góc nhìn qua cả ba nhân vật Hưng Hân, Trương Vỹ chẳng phát hiện thấy có gì bất thường, mới sực nhận ra Trâu Viễn chỉ đang nhắc nhở rằng tình hình trước mắt hơi bị dị thôi.
Bất ngờ phát sinh hiểu lầm với đồng đội là một dấu hiệu không tốt cho lắm. Trương Vỹ biết tâm lý mình bắt đầu bất ổn rồi. Nhưng thế thì sao chứ, hắn có cách nào giải quyết? Đội nhà ở vào thế yếu, lại gặp phải tình huống khó hiểu, tâm lý không bị ảnh hưởng mới lạ.
Kệ mẹ nó, cứ chơi thử đi vậy!
Cuối cùng Trương Vỹ vẫn ra quyết định. Họ đã rơi vào bị động tuyệt đối, nếu không liều, không dám đánh cược thì thắng bằng cách nào?
"Lên luôn đi!" Trương Vỹ e ngại hai đồng đội sẽ nảy sinh sai lầm vì tâm lý bất ổn, bèn báo một tiếng với họ trước khi tấn công.
"Lên!" Trâu Viễn cũng biết không thể dây dưa thêm nữa, trả lời Trương Vỹ xong là cho Hoa Phồn Tự Cẩm ném ngay một quả lựu đạn ra.
Lựu Đạn Truy Kích!
Quả lựu đạn có cánh quạt như một chiếc trực thăng tí hon, khóa chặt mục tiêu vào người Quân Mạc Tiếu, vù vù bay qua.
Ầm!
Quân Mạc Tiếu giơ Ô Thiên Cơ lên bắn nổ Lựu Đạn Truy Kích giữa không trung. Nhưng đó chỉ mới là hit mở đầu. Hai quả lựu đạn khác đã bay ra kế tiếp. Một quả là loại phổ thông cấp thấp có trong danh sách kỹ năng của tán nhân, đụng đâu bùm đó, được ném đến bên chân Quân Mạc Tiếu. Quân Mạc Tiếu nhảy tránh, quả thứ hai liền xuất hiện. Đang nhảy, Quân Mạc Tiếu lại ôm Ô Thiên Cơ lên định bắn luôn, ngờ đâu quả lựu đạn kia chưa gì đã nổ tung giữa không trung.
Bom Hẹn Giờ?
Diệp Tu lúc này mới biết chủng loại của quả thứ hai. Nói đơn giản thì nó hoạt động y như nguyên lý ngoài đời với thời gian hẹn lâu nhất là 8s. Hoa Phồn Tự Cẩm thiết lập chừng khoảng 2s, nối liền với quả đầu tiên nhằm cho nổ trước khi Quân Mạc Tiếu kịp xử lý.
Tuy vậy, khoảng cách vụ nổ khá xa, đừng nói sát thương, thậm chí sóng xung kích còn không ảnh hưởng được Quân Mạc Tiếu, nhưng ánh lửa và màn khói dày giữa không trung đã tạm thời che khuất một mảng lớn góc nhìn.
Diệp Tu lập tức khiển Quân Mạc Tiếu lộn một vòng tại chỗ, quả nhiên có một tia Ma Pháp Xạ Tuyến từ phía sau màn khói đánh tới, nhưng vì Quân Mạc Tiếu né sớm nên nó trượt mục tiêu.
"Cáo già thiệt chứ..." Trương Vỹ bó tay. Hắn đã là tuyển thủ có tuổi nghề hiếm thấy trong Liên minh rồi, nhưng cái người trước mặt còn là tiền bối của hắn nữa cơ. Mấy trò ranh trong trận, trò nào ổng chưa thấy qua? Chủ yếu ổng phản ứng kịp hay không mà thôi.
Thế tấn công phối hợp của Bách Hoa thất bại trong tiếc nuối. Vốn Quý Lãnh đang ở gần đó cũng có thể áp sát dễ dàng, nhưng Diệp Tu đâu phải một thân một mình? Phương Duệ và Đường Nhu kịp thời gia nhập chiến trường, Quý Lãnh chưa ra tay đã bị hai người cản trở. Nếu chỉ có Hàn Yên Nhu tấn công như điên chính diện thì Chu Quang Nghĩa còn đỡ được ít nhiều, nhưng vấn đề là Hải Vô Lượng cứ đứng kế bên tìm cách đâm chọt, ức chế thấy mẹ.
Không giúp y không được, Sâm La vội vàng ném Bình Thủy Tinh Dung Nham qua Quý Lãnh, Hoa Phồn Tự Cẩm thì xoay người đáp trả mấy phát súng, xong lại quay đầu tiếp tục ghim Quân Mạc Tiếu.
Đây rồi!
Phát hiện Quân Mạc Tiếu không lùi ra thác nước nữa mà lao ngược về, Trâu Viễn thấy xanh hẳn. Cậu dẹp bỏ hoang mang trong lòng, tay trái cầm thiết bị kích nổ be bé, thật ra lúc nãy ném lựu đạn liên tục không phải chỉ ba quả, mà là bốn lận. Một quả Bom Kích Nổ đã lăn đến cách Quân Mạc Tiếu ba ô. Một bước, hai bước...
Ầm!
Bom bị kích nổ, sóng xung kích hất Quân Mạc Tiếu văng ra sau. Trâu Viễn kích động tột độ. Trương Vỹ cũng nhìn thấy rất rõ, hắn biết đây là cơ hội chẳng dễ gì có được. Khoảnh khắc này hắn lập tức thể hiện sự ăn ý cao độ với Trâu Viễn: Hoa Phồn Tự Cẩm quay qua đánh Hàn Yên Nhu và Hải Vô Lượng nhằm trợ giúp Quý Lãnh, còn Sâm La cưỡi chổi bay gấp theo Quân Mạc Tiếu.
Sức mạnh của Bom Kích Nổ không đủ lớn để Quân Mạc Tiếu văng luôn ra khỏi thác nước, chưa kể hắn vẫn còn kỹ năng để xử lý mà.
Chổi Lốc Xoáy!
Sâm La bay nghiêng như một cơn gió lốc cuốn xuống. Hắn canh chuẩn góc độ, chắc chắn đánh từ đây sẽ tiễn được Quân Mạc Tiếu ra mép bản đồ, bản thân mình sẽ nhờ vào động tác thu chiêu mà nhảy lùi về...
"Bao nhiêu năm rồi, chú em cứ chơi chiêu này mãi thế!"
Trên kênh chung đột nhiên xuất hiện câu chat của Diệp Tu. Trâu Viễn sực cảm thấy không ổn, nhưng Chổi Lốc Xoáy đã quét xuống, mà Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu lại còn đâm ra nhanh hơn...
Viên Vũ Côn!
Sâm La bị hất lên giữa không trung, Chổi Lốc Xoáy bị ngắt, Trương Vỹ héo cả chùm ruột. Đây gọi là khác biệt cái trình. Mình chỉ là một lão tướng có kha khá kinh nghiệm thôi, nhưng người đang đánh với mình là ai? Một trong mấy thằng cha có trình đỉnh cấp Vinh Quang đó.
Nếu nắm bắt cực tốt, hoàn toàn có thể ngắt được Chổi Lốc Xoáy. Suốt những năm đánh giải, Trương Vỹ luôn thích kỹ năng này, kết cuộc vẫn không thoát nổi một hit của Diệp Tu.
Ô Thiên Cơ quét một vòng, người bị văng ra ngoài thác nước không phải Quân Mạc Tiếu mà là Sâm La. Có điều Sâm La là ma đạo học giả, kỹ năng Điều Khiển Chổi cho phép Trương Vỹ tha hồ bay về, nên cho dù sầu đời, hắn cũng chưa đến nỗi hoảng loạn. Ngờ đâu Viên Vũ Côn hất xong, Sâm La chỉ mới nhích khỏi cái đỉnh ô thôi chưa kịp làm gì, Ô Thiên Cơ đã giũ bỏ hình thái mâu, biến thành súng.
Ầm ầm ầm!
Ba phát pháo bắn sát mặt, đẩy Sâm La đi xa tít tắp, cộng thêm tình tiết tăng nặng: Sóng xung kích sản sinh khi pháo nổ.
"Đựu!" Trương Vỹ tuyệt vọng nhìn khoảng cách giữa mình và phần còn lại của bản đồ. Ma đạo học giả có thể bay một đoạn trên không trung thật đấy, nhưng cự ly này...
Thành viên chiến đội Bách Hoa, ma đạo học giả Sâm La lên bảng!