Edit & beta: Lá Mùa Thu
Và La Tập đã thua.
Cậu không quá ngạc nhiên với kết quả này. Chỉ là giai đoạn đầu game, cậu thấy mình đánh rất khá nên cũng có chút tự tin, ai ngờ cuối cùng lại bị người ta đánh cho sấp mặt. Mà đối thủ cũng có phải tướng mạnh hay gì đâu? Người ta là tân binh mùa đầu hệt như La Tập ấy, kinh nghiệm chỉ vỏn vẹn 27 lượt đấu vòng bảng thôi.
La Tập hít sâu, đứng dậy rời phòng đấu. Bất ngờ thay, cả nhà thi đấu vang lên tiếng vỗ tay.
Ơ?
La Tập tròn xoe mắt. Có phải khán giả thấy người bên Thần Thoại đánh hay quá nên vỗ tay không nhỉ?
Nhưng khi cậu đi tiếp xuống sân, bao nhiêu người bỗng gào to "La Tập! Cố lên!" Ánh mắt khán giả đều nhìn về phía cậu. Lúc này, cậu mới biết họ thực sự đang vỗ tay cho mình, động viên khích lệ mình.
Tuy La Tập chưa bao giờ xuất chiến, nhưng fan Hưng Hân luôn biết chiến đội có một thành viên là cậu. Không phải vì họ nhìn các gương mặt được ngồi hàng ghế tuyển thủ đâu, mà vì chị chủ Trần Quả mỗi lần nói về tuyển thủ đội nhà đều sẽ không quên nhắc đến La Tập. Thậm chí đôi lúc, để nhấn mạnh sự tồn tại của La Tập, cô còn nói về cậu nhóc nhiều nhất là khác. La Tập không ra trận thì sao? Mọi cống hiến và hỗ trợ cậu dành cho Hưng Hân đều được Trần Quả đem ra kể hết với mọi người.
Đây chính là điểm tinh tế của Trần Quả. Cô sợ đội viên ngồi ghế dự bị lâu ngày sẽ không vui, nên luôn cố gắng nhấn mạnh tầm quan trọng của cậu trong chiến đội.
Những gì Trần Quả làm, đến nay đã có kết quả. Fan Hưng Hân không những biết La Tập là ai, còn rất có cảm tình với cậu tuyển thủ thiếu slot đánh mà vẫn dốc lòng vì chiến đội. Họ bảo nhau cùng chờ đến ngày La Tập được ra trận. Thế nên khi ngày đó tới, La Tập mới nhận được cổ vũ hơn là áp lực.
Tiếng tay vỗ, tiếng thét gào động viên, từng tràng tiễn chân La Tập về tận ghế ngồi.
Giả Hưng ngơ ngác.
Lúc mới ra khỏi phòng đấu, hắn cứ ngỡ tiếng vỗ tay là dành cho mình. Vì trận này hắn đánh đẹp quá mà? Muốn ngang level đại thần luôn mà?
Hờ hờ, fan sân nhà cũng phải bị bố chinh phục!
Đó là những gì Giả Hưng đắc ý nghĩ. Một việc quá khó khăn như thế mà hắn cũng làm được! Hắn thể hiện phong độ người thắng bằng cách vẫy tay với fan Hưng Hân, những con người đáng yêu đã hoan hô mình. Tới khi bước xuống sân, Giả Hưng mới nghe thấy tiếng hô hào lẫn giữa những tràng pháo tay ấy. Hắn hóa đá, chỉ hận không thể chặt đứt cánh tay phải đang giơ thật cao, đang vẫy khí thế kia.
Ku La Tập này được bọn Hưng Hân yêu đến vậy luôn? Thua mà vẫn được vỗ tay? Giả Hưng nhìn theo La Tập đang về hàng ghế tuyển thủ, trong lòng tràn ngập đố kị.
La Tập rất tự giác, chủ động ngồi vào ghế trống bên cạnh Diệp Tu. Dù Diệp Tu không nói, cậu cũng muốn đến nhờ hắn kiểm điểm giúp trận này. Nản lòng vì thua trận? Ừ thì lúc mới đánh xong cũng có tí xíu, nhưng La Tập đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc sẽ thua. Vì thế, cậu rất nhanh vượt qua nó. Nghe khán giả vỗ tay cổ vũ, La Tập càng muốn cố gắng gấp bội để không uổng công chiến đội và fan đã đối đãi tốt với mình.
Bởi La Tập biết, mọi thứ này đều do Trần Quả nỗ lực tạo nên, chỉ vì không muốn cậu nghĩ ngợi nhiều.
"Đầu game đánh không tệ." Diệp Tu không rào trước đón sau, đi thẳng luôn vào vấn đề.
"Vâng." La Tập gật đầu.
"Khiển unit rất tinh vi, đó là ưu điểm của em." Diệp Tu nói.
"Vâng." La Tập tiếp tục gật đầu. Tính toán chuẩn xác đến từng chi tiết, dẫn đến thao tác tinh vi là đặc điểm của cậu.
"Nhưng rồi, cái dở cũng ở đó luôn." Diệp Tu nói.
La Tập lắng nghe và suy ngẫm từng lời.
"Đối thủ của em là con người chứ không phải cái máy. Thao tác của con người, trạng thái của con người sẽ không bao giờ chuẩn được như lý thuyết. Có khi trạng thái không tốt, có khi trạng thái bùng nổ, khi em đánh cũng phải dựa vào tiết tấu đối thủ mà linh động, phải có không gian xoay chuyển." Diệp Tu nói.
"Em còn nhớ mấy bản hướng dẫn ngốc nghếch lúc trước em làm không?" Diệp Tu hỏi.
"Nhớ ạ." La Tập gật đầu.
"Lối đánh của em hiện tại có khuyết điểm hệt như hướng dẫn ngốc nghếch của em vậy, cho phép sai sót quá thấp." Diệp Tu nói.
"Ồ..." La Tập hiểu ra ngay. Cậu nhớ đến cú Hào Long Phá Quân mà đối thủ dùng để phá vòng vây đám thú mình. Theo cách cậu tính toán, khoảng trống sơ hở ấy không thể bị lợi dụng. Ai ngờ đối thủ bùng nổ, tăng vọt tốc độ tay và trạng thái hơn hẳn bình thường, dẫn đến chuyện không thể biến thành có thể. Còn cậu, lại không cách nào ngăn điều đó xảy ra.
Mình tính chưa đủ, nhất là trên phương diện khả năng đối thủ! Ơ nhưng Diệp Tu cũng nói, trạng thái con người sẽ nhấp nhô lên xuống, bản thân còn chưa nắm rõ, người ngoài làm sao lường được?
"Vậy em nên làm thế nào ạ?" La Tập hỏi thẳng.
"Tạm thời không tinh vi tổng thể, tinh vi bộ phận thôi thì sao?" Diệp Tu lại nói.
"Tinh vi bộ phận?"
"Nhìn Mạc Phàm ấy." Diệp Tu nói.
La Tập ngẩn người. Ơ liên quan gì Mạc Phàm ạ?
Mạc Phàm lúc này đang đánh trận solo thứ ba. Hình chiếu 3D trên sân khấu và màn hình lớn đều đang hiển thị cảnh chiến nhau giữa cậu ta và đối thủ.
Pặc! Bốp! Binh! Chát! Hự!
Combo năm hit nhanh như điện, Hại Người Không Mệt đánh cho đối thủ ngu người.
La Tập đang nghĩ chắc mình cả đời cũng không làm nổi đâu, Hại Người Không Mệt đã vèo phát rút chạy như một cơn gió. La Tập dĩ nhiên biết vì sao Mạc Phàm làm vậy, và cậu bỗng hiểu ra lý do Diệp Tu bảo cậu nhìn Mạc Phàm.
Ý Diệp Tu là, có những thứ mình không kiểm soát đến từng chi tiết được, nhưng trong đó chắc chắn sẽ có vài thao tác đơn giản trong tầm tay. Chỉ cần làm tốt những thao tác ấy, build lại hệ thống đấu pháp từ đầu?
La Tập hiểu hơn rồi.
Từ trước đến nay, cậu chỉ toàn đọc hướng dẫn, học theo các đấu pháp triệu hồi có sẵn. Những thứ căn bản cậu đã nắm quá rõ, nay cái cậu cần, là tìm tòi, chắt lọc từ đó những gì phù hợp nhất với mình, như cái cách cậu đã chọn đấu pháp Tứ Thú vậy.
Đã đến lúc cậu phải viết cho chính mình một bản hướng dẫn ngốc nghếch rồi.
"Em hiểu rồi ạ!" La Tập gật đầu chắc nịch.
Diệp Tu cười. Nói chuyện với người IQ cao đúng là khỏe thật! Hắn nhìn La Tập, bỗng nghĩ đến Mạc Phàm đang trong trận. Thôi ok, coi như Mạc Phàm ít giao lưu chứ cũng biết nghe hiểu đi, còn Bánh Bao... Tín hiệu não quá uốn lượn, radar người Trái Đất bắt không nổi, muốn giải thích chuyện gì với nó cũng khó như lên sao Hỏa vậy!
Kết thúc solo, chớp mắt cũng kết thúc luôn lôi đài.
Mạc Phàm thắng trận solo thứ ba. Lôi đài Hưng Hân cho Đường Nhu, Tô Mộc Tranh và Phương Duệ lên. Đội hình quá đẹp, hốt Thần Thoại là chuyện dễ thấy. Hưng Hân dẫn trước 4 - 1, tiến vào phần đoàn đội chiếm nhiều điểm nhất lượt đấu.
Đội hình đấu đoàn của Hưng Hân vừa xuất hiện, người người đều kinh hãi.
Phương Duệ, Tô Mộc Tranh, Đường Nhu, Kiều Nhất Phàm, An Văn Dật và Bánh Bao.
Diệp Tu nghỉ một lượt?
"Đậu móa!" Chưa ai kịp phản ứng gì, bên Thần Thoại đã có tiếng chửi.
Thần Thoại có ai? Ba cựu tuyển thủ Gia Thế! Họ tự tin mình rất hiểu Diệp Tu, rất hiểu Tô Mộc Tranh, rất hiểu cách hai người phối hợp với nhau. Lần trước đánh Hưng Hân, Thần Thoại thua 0 - 10 nên lần này họ chuẩn bị kỹ lắm. Họ đặt trọng điểm train vào chiến thuật khắc chế Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, quyết với lòng phải trả món nợ đã để lại trên sân nhà Hưng Hân ngày ấy. Thế rồi... Diệp Tu nghỉ đấu đoàn đội.
Ủa ủa, xem thường nhau à?
Anh em Thần Thoại nóng máu. Nhưng nghĩ lại, cái thời họ còn theo sau Diệp Tu chinh chiến cho Gia Thế, hắn có bao giờ xem thường bất kỳ ai? Dù đối thủ có yếu đến đâu, hắn cũng sẽ không. Hắn chỉ không đặt nặng bất kỳ ai trong mắt thôi! Dù đối thủ có mạnh đến đâu, hắn đều có thể không gợn sóng lòng.
Ồ vậy tức là không để bọn tôi vào mắt?
Ba người Thần Thoại lại nghĩ. Cơ mà, Diệp Tu thường đâu có bơ người khác bằng cách nghỉ đánh?
Đắng cho Thần Thoại. Người mạnh nhất bên địch không xuất chiến vốn là việc nên vui mừng, Thần Thoại lại lấy đó làm đau khổ. Thì, còn gì đau đớn hơn khi biết bao nhiêu công sức train ngày train đêm đều phải đổ sông đổ biển, chỉ ở một giây trước khi vào trận?
Đê tiện! Vô sỉ!
Ba anh em Thần Thoại phừng phừng lửa giận.
"Chấp luôn, chúng ta không được thua!" Hạ Minh nói với các tuyển thủ sắp lên sân. Vừa dứt lời, gã bỗng thấy Quách Thiếu nháy mắt. Gã liền phát hiện, mình phát biểu ngu mẹ rồi.
Chấp luôn là sao? Nói vậy chẳng khác nào đội hình Hưng Hân đã mạnh hơn vì thiếu vắng Diệp Tu? Sai quá sai. Diệp Tu tuyệt đối là kẻ quan trọng nhất Hưng Hân. Hắn không đánh, trình Hưng Hân chắc chắn sẽ giảm chứ sao tăng được?
"A hèm..." Hạ Minh hắng giọng, nghĩ nên chữa thế nào.
"Tiền bối Diệp Tu không lên, chiến thuật mình train có phải hết xài rồi không ạ?" Quách Thiếu lại cứ hỏi trúng chỗ đau.
"Đúng. Tuy nhiên, Diệp Tu không lên đồng nghĩa với sức chiến đấu bên họ sẽ chịu ảnh hưởng nặng. Đây chính là cơ hội của chúng ta." Hạ Minh bẻ lái.
"Vậy mình phải đánh thế nào ạ?" Quách Thiếu hỏi.
Hạ Minh câm nín, vì thực sự là tình hình quá tệ cho Thần Thoại. Để chuẩn bị cho trận này, Thần Thoại train rất lệch. Chẳng ai nghĩ đến khả năng Diệp Tu nghỉ lượt cả. 27 lượt rồi mới xuống slot thay phiên? Lại còn chọn đúng lượt đấu với họ? Diệp Tu cứ thích làm thế đấy. Bao nhiêu công sức của Thần Thoại đi tong toàn bộ, chỉ có thể lâm thời đổi chiến thuật.
"Focus... Focus..." Hạ Minh nhìn danh sách tướng Hưng Hân.
"Kiều Nhất Phàm!" Gã bật thốt ra một cái tên, "Đúng, chính là Kiều Nhất Phàm!"
Gã gật đầu cái rụp, nói với tất cả niềm tự tin.
Và La Tập đã thua.
Cậu không quá ngạc nhiên với kết quả này. Chỉ là giai đoạn đầu game, cậu thấy mình đánh rất khá nên cũng có chút tự tin, ai ngờ cuối cùng lại bị người ta đánh cho sấp mặt. Mà đối thủ cũng có phải tướng mạnh hay gì đâu? Người ta là tân binh mùa đầu hệt như La Tập ấy, kinh nghiệm chỉ vỏn vẹn 27 lượt đấu vòng bảng thôi.
La Tập hít sâu, đứng dậy rời phòng đấu. Bất ngờ thay, cả nhà thi đấu vang lên tiếng vỗ tay.
Ơ?
La Tập tròn xoe mắt. Có phải khán giả thấy người bên Thần Thoại đánh hay quá nên vỗ tay không nhỉ?
Nhưng khi cậu đi tiếp xuống sân, bao nhiêu người bỗng gào to "La Tập! Cố lên!" Ánh mắt khán giả đều nhìn về phía cậu. Lúc này, cậu mới biết họ thực sự đang vỗ tay cho mình, động viên khích lệ mình.
Tuy La Tập chưa bao giờ xuất chiến, nhưng fan Hưng Hân luôn biết chiến đội có một thành viên là cậu. Không phải vì họ nhìn các gương mặt được ngồi hàng ghế tuyển thủ đâu, mà vì chị chủ Trần Quả mỗi lần nói về tuyển thủ đội nhà đều sẽ không quên nhắc đến La Tập. Thậm chí đôi lúc, để nhấn mạnh sự tồn tại của La Tập, cô còn nói về cậu nhóc nhiều nhất là khác. La Tập không ra trận thì sao? Mọi cống hiến và hỗ trợ cậu dành cho Hưng Hân đều được Trần Quả đem ra kể hết với mọi người.
Đây chính là điểm tinh tế của Trần Quả. Cô sợ đội viên ngồi ghế dự bị lâu ngày sẽ không vui, nên luôn cố gắng nhấn mạnh tầm quan trọng của cậu trong chiến đội.
Những gì Trần Quả làm, đến nay đã có kết quả. Fan Hưng Hân không những biết La Tập là ai, còn rất có cảm tình với cậu tuyển thủ thiếu slot đánh mà vẫn dốc lòng vì chiến đội. Họ bảo nhau cùng chờ đến ngày La Tập được ra trận. Thế nên khi ngày đó tới, La Tập mới nhận được cổ vũ hơn là áp lực.
Tiếng tay vỗ, tiếng thét gào động viên, từng tràng tiễn chân La Tập về tận ghế ngồi.
Giả Hưng ngơ ngác.
Lúc mới ra khỏi phòng đấu, hắn cứ ngỡ tiếng vỗ tay là dành cho mình. Vì trận này hắn đánh đẹp quá mà? Muốn ngang level đại thần luôn mà?
Hờ hờ, fan sân nhà cũng phải bị bố chinh phục!
Đó là những gì Giả Hưng đắc ý nghĩ. Một việc quá khó khăn như thế mà hắn cũng làm được! Hắn thể hiện phong độ người thắng bằng cách vẫy tay với fan Hưng Hân, những con người đáng yêu đã hoan hô mình. Tới khi bước xuống sân, Giả Hưng mới nghe thấy tiếng hô hào lẫn giữa những tràng pháo tay ấy. Hắn hóa đá, chỉ hận không thể chặt đứt cánh tay phải đang giơ thật cao, đang vẫy khí thế kia.
Ku La Tập này được bọn Hưng Hân yêu đến vậy luôn? Thua mà vẫn được vỗ tay? Giả Hưng nhìn theo La Tập đang về hàng ghế tuyển thủ, trong lòng tràn ngập đố kị.
La Tập rất tự giác, chủ động ngồi vào ghế trống bên cạnh Diệp Tu. Dù Diệp Tu không nói, cậu cũng muốn đến nhờ hắn kiểm điểm giúp trận này. Nản lòng vì thua trận? Ừ thì lúc mới đánh xong cũng có tí xíu, nhưng La Tập đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc sẽ thua. Vì thế, cậu rất nhanh vượt qua nó. Nghe khán giả vỗ tay cổ vũ, La Tập càng muốn cố gắng gấp bội để không uổng công chiến đội và fan đã đối đãi tốt với mình.
Bởi La Tập biết, mọi thứ này đều do Trần Quả nỗ lực tạo nên, chỉ vì không muốn cậu nghĩ ngợi nhiều.
"Đầu game đánh không tệ." Diệp Tu không rào trước đón sau, đi thẳng luôn vào vấn đề.
"Vâng." La Tập gật đầu.
"Khiển unit rất tinh vi, đó là ưu điểm của em." Diệp Tu nói.
"Vâng." La Tập tiếp tục gật đầu. Tính toán chuẩn xác đến từng chi tiết, dẫn đến thao tác tinh vi là đặc điểm của cậu.
"Nhưng rồi, cái dở cũng ở đó luôn." Diệp Tu nói.
La Tập lắng nghe và suy ngẫm từng lời.
"Đối thủ của em là con người chứ không phải cái máy. Thao tác của con người, trạng thái của con người sẽ không bao giờ chuẩn được như lý thuyết. Có khi trạng thái không tốt, có khi trạng thái bùng nổ, khi em đánh cũng phải dựa vào tiết tấu đối thủ mà linh động, phải có không gian xoay chuyển." Diệp Tu nói.
"Em còn nhớ mấy bản hướng dẫn ngốc nghếch lúc trước em làm không?" Diệp Tu hỏi.
"Nhớ ạ." La Tập gật đầu.
"Lối đánh của em hiện tại có khuyết điểm hệt như hướng dẫn ngốc nghếch của em vậy, cho phép sai sót quá thấp." Diệp Tu nói.
"Ồ..." La Tập hiểu ra ngay. Cậu nhớ đến cú Hào Long Phá Quân mà đối thủ dùng để phá vòng vây đám thú mình. Theo cách cậu tính toán, khoảng trống sơ hở ấy không thể bị lợi dụng. Ai ngờ đối thủ bùng nổ, tăng vọt tốc độ tay và trạng thái hơn hẳn bình thường, dẫn đến chuyện không thể biến thành có thể. Còn cậu, lại không cách nào ngăn điều đó xảy ra.
Mình tính chưa đủ, nhất là trên phương diện khả năng đối thủ! Ơ nhưng Diệp Tu cũng nói, trạng thái con người sẽ nhấp nhô lên xuống, bản thân còn chưa nắm rõ, người ngoài làm sao lường được?
"Vậy em nên làm thế nào ạ?" La Tập hỏi thẳng.
"Tạm thời không tinh vi tổng thể, tinh vi bộ phận thôi thì sao?" Diệp Tu lại nói.
"Tinh vi bộ phận?"
"Nhìn Mạc Phàm ấy." Diệp Tu nói.
La Tập ngẩn người. Ơ liên quan gì Mạc Phàm ạ?
Mạc Phàm lúc này đang đánh trận solo thứ ba. Hình chiếu 3D trên sân khấu và màn hình lớn đều đang hiển thị cảnh chiến nhau giữa cậu ta và đối thủ.
Pặc! Bốp! Binh! Chát! Hự!
Combo năm hit nhanh như điện, Hại Người Không Mệt đánh cho đối thủ ngu người.
La Tập đang nghĩ chắc mình cả đời cũng không làm nổi đâu, Hại Người Không Mệt đã vèo phát rút chạy như một cơn gió. La Tập dĩ nhiên biết vì sao Mạc Phàm làm vậy, và cậu bỗng hiểu ra lý do Diệp Tu bảo cậu nhìn Mạc Phàm.
Ý Diệp Tu là, có những thứ mình không kiểm soát đến từng chi tiết được, nhưng trong đó chắc chắn sẽ có vài thao tác đơn giản trong tầm tay. Chỉ cần làm tốt những thao tác ấy, build lại hệ thống đấu pháp từ đầu?
La Tập hiểu hơn rồi.
Từ trước đến nay, cậu chỉ toàn đọc hướng dẫn, học theo các đấu pháp triệu hồi có sẵn. Những thứ căn bản cậu đã nắm quá rõ, nay cái cậu cần, là tìm tòi, chắt lọc từ đó những gì phù hợp nhất với mình, như cái cách cậu đã chọn đấu pháp Tứ Thú vậy.
Đã đến lúc cậu phải viết cho chính mình một bản hướng dẫn ngốc nghếch rồi.
"Em hiểu rồi ạ!" La Tập gật đầu chắc nịch.
Diệp Tu cười. Nói chuyện với người IQ cao đúng là khỏe thật! Hắn nhìn La Tập, bỗng nghĩ đến Mạc Phàm đang trong trận. Thôi ok, coi như Mạc Phàm ít giao lưu chứ cũng biết nghe hiểu đi, còn Bánh Bao... Tín hiệu não quá uốn lượn, radar người Trái Đất bắt không nổi, muốn giải thích chuyện gì với nó cũng khó như lên sao Hỏa vậy!
Kết thúc solo, chớp mắt cũng kết thúc luôn lôi đài.
Mạc Phàm thắng trận solo thứ ba. Lôi đài Hưng Hân cho Đường Nhu, Tô Mộc Tranh và Phương Duệ lên. Đội hình quá đẹp, hốt Thần Thoại là chuyện dễ thấy. Hưng Hân dẫn trước 4 - 1, tiến vào phần đoàn đội chiếm nhiều điểm nhất lượt đấu.
Đội hình đấu đoàn của Hưng Hân vừa xuất hiện, người người đều kinh hãi.
Phương Duệ, Tô Mộc Tranh, Đường Nhu, Kiều Nhất Phàm, An Văn Dật và Bánh Bao.
Diệp Tu nghỉ một lượt?
"Đậu móa!" Chưa ai kịp phản ứng gì, bên Thần Thoại đã có tiếng chửi.
Thần Thoại có ai? Ba cựu tuyển thủ Gia Thế! Họ tự tin mình rất hiểu Diệp Tu, rất hiểu Tô Mộc Tranh, rất hiểu cách hai người phối hợp với nhau. Lần trước đánh Hưng Hân, Thần Thoại thua 0 - 10 nên lần này họ chuẩn bị kỹ lắm. Họ đặt trọng điểm train vào chiến thuật khắc chế Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, quyết với lòng phải trả món nợ đã để lại trên sân nhà Hưng Hân ngày ấy. Thế rồi... Diệp Tu nghỉ đấu đoàn đội.
Ủa ủa, xem thường nhau à?
Anh em Thần Thoại nóng máu. Nhưng nghĩ lại, cái thời họ còn theo sau Diệp Tu chinh chiến cho Gia Thế, hắn có bao giờ xem thường bất kỳ ai? Dù đối thủ có yếu đến đâu, hắn cũng sẽ không. Hắn chỉ không đặt nặng bất kỳ ai trong mắt thôi! Dù đối thủ có mạnh đến đâu, hắn đều có thể không gợn sóng lòng.
Ồ vậy tức là không để bọn tôi vào mắt?
Ba người Thần Thoại lại nghĩ. Cơ mà, Diệp Tu thường đâu có bơ người khác bằng cách nghỉ đánh?
Đắng cho Thần Thoại. Người mạnh nhất bên địch không xuất chiến vốn là việc nên vui mừng, Thần Thoại lại lấy đó làm đau khổ. Thì, còn gì đau đớn hơn khi biết bao nhiêu công sức train ngày train đêm đều phải đổ sông đổ biển, chỉ ở một giây trước khi vào trận?
Đê tiện! Vô sỉ!
Ba anh em Thần Thoại phừng phừng lửa giận.
"Chấp luôn, chúng ta không được thua!" Hạ Minh nói với các tuyển thủ sắp lên sân. Vừa dứt lời, gã bỗng thấy Quách Thiếu nháy mắt. Gã liền phát hiện, mình phát biểu ngu mẹ rồi.
Chấp luôn là sao? Nói vậy chẳng khác nào đội hình Hưng Hân đã mạnh hơn vì thiếu vắng Diệp Tu? Sai quá sai. Diệp Tu tuyệt đối là kẻ quan trọng nhất Hưng Hân. Hắn không đánh, trình Hưng Hân chắc chắn sẽ giảm chứ sao tăng được?
"A hèm..." Hạ Minh hắng giọng, nghĩ nên chữa thế nào.
"Tiền bối Diệp Tu không lên, chiến thuật mình train có phải hết xài rồi không ạ?" Quách Thiếu lại cứ hỏi trúng chỗ đau.
"Đúng. Tuy nhiên, Diệp Tu không lên đồng nghĩa với sức chiến đấu bên họ sẽ chịu ảnh hưởng nặng. Đây chính là cơ hội của chúng ta." Hạ Minh bẻ lái.
"Vậy mình phải đánh thế nào ạ?" Quách Thiếu hỏi.
Hạ Minh câm nín, vì thực sự là tình hình quá tệ cho Thần Thoại. Để chuẩn bị cho trận này, Thần Thoại train rất lệch. Chẳng ai nghĩ đến khả năng Diệp Tu nghỉ lượt cả. 27 lượt rồi mới xuống slot thay phiên? Lại còn chọn đúng lượt đấu với họ? Diệp Tu cứ thích làm thế đấy. Bao nhiêu công sức của Thần Thoại đi tong toàn bộ, chỉ có thể lâm thời đổi chiến thuật.
"Focus... Focus..." Hạ Minh nhìn danh sách tướng Hưng Hân.
"Kiều Nhất Phàm!" Gã bật thốt ra một cái tên, "Đúng, chính là Kiều Nhất Phàm!"
Gã gật đầu cái rụp, nói với tất cả niềm tự tin.