Dịch bởi Lá Mùa Thu
Phương Duệ vừa chui khỏi phòng thi đấu, Đường Nhu phía dưới hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân đã đứng dậy.
Chẳng dễ gì mới đánh vào vòng chung kết, thế mà cả hiệp một Đường Nhu đều không có slot ra sân. Cô cứ tiếc hùi hụi. Hiệp trước, danh sách đấu đoàn thiếu Đường Nhu thật đấy, nhưng vị trí thủ lôi đài vốn là của cô, ai ngờ Hưng Hân hốt gọn đối thủ từ tướng thứ tư, cô mòn mắt chờ suốt cả đêm để rồi chỉ được làm khán giả.
Xét lý thuyết, tướng cuối như Đường Nhu không có cơ hội vào trận là chuyện tốt với Hưng Hân, một điều mà chiến đội nào cũng trông mong xảy ra. Dĩ nhiên Đường Nhu không hi vọng Hưng Hân đánh tệ, cô chỉ bức thiết muốn được lên đánh mà thôi.
Hiệp này Đường Nhu ngồi slot thứ tư. Cơ hội đến trước mắt, cô chưa chờ Phương Duệ xuống tới đã cất bước lên sân.
"Tiểu Đường với Trịnh Hiên của Lam Vũ đúng là một cặp từ trái nghĩa!" Diệp Tu than.
Trần Quả nghe vậy ngẩn người. Ngẫm lại, cô thấy quá hợp lý luôn. Trịnh Hiên nổi tiếng thiếu đấu chí, cứ mở miệng là "áp lực như núi", còn Đường Nhu thì cực kỳ đam mê đánh đấm, thích nhất là áp lực.
"Có khi nào hai người này đụng độ không nhỉ?" Trần Quả đột nhiên muốn xem cặp từ trái nghĩa chọi nhau.
"Chắc không đâu!" Diệp Tu nói.
"Lam Vũ còn một người mà!" Trần Quả nói.
"Hoàng Thiếu Thiên." Diệp Tu nhắc cô.
"Ờ đúng ha!" Trần Quả vỗ trán. Cô quên mất Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa ra trận! Vị trí cố định của Trịnh Hiên trong phần đấu cá nhân đã ăn sâu vào tiềm thức cô. Tối nay Lam Vũ chơi lớn, Dụ Văn Châu chiếm một slot lôi đài, Trịnh Hiên vì thế trốn được một trận. Tướng thủ lôi đài của Lam Vũ chắc chắn là Hoàng Thiếu Thiên rồi, át chủ bài cơ mà!
Hai tuyển thủ Hưng Hân một người bước xuống, một người đi lên, thế là chạm mặt trên đường.
"Gấp thế à?" Phương Duệ cười.
Đường Nhu cũng cười, không nói gì thêm.
"Thằng nhóc kia thẳng thắn lắm, cứ kẹp nó đánh chết trực diện đi!" Phương Duệ nói.
"Được." Đường Nhu gật đầu.
"Cố lên." Phương Duệ nói xong, về hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân.
Tuy Lam Vũ thắng, nhưng vì tuyển thủ Hưng Hân đang xuống sân nên khán giả lịch sự vỗ tay khẽ lại. Rộn nhất chỉ còn tập trung ở khán đài phía Tây, nơi fan Hưng Hân bất kể thắng bại mà vỗ tay cho cả tuyển thủ xuống sân lẫn lên sân. Trong khi đó, Lam Vũ thắng thì thắng chứ tình thế không mấy khả quan, tâm trạng fan vẫn rất nặng nề.
"Lũ trẻ bây giờ thiệt ghê gớm!" Phương Duệ vừa đặt mông xuống liền than thở. Nói đến Lư Hãn Văn, hắn dĩ nhiên có tư cách tự xưng lão thành.
"Chứ chú em tưởng hốt nó dễ lắm?" Diệp Tu nói.
"Thôi ba, tui tưởng vậy thật đó. Hai năm qua tui đánh với thằng ranh này đâu có ít?" Phương Duệ nói.
"Tiến bộ nhanh quá phải không?" Diệp Tu nói.
"Tương lai rộng mở không biên giới luôn." Vẻ mặt Phương Duệ nghiêm túc hiếm thấy.
Trần Quả ngồi bên cạnh, dỏng tai nghe đến đây mới quay đầu nhìn Phương Duệ: "Ý cậu muốn nói, trận nãy cậu thua rất đáng thông cảm chứ gì?"
"Ấy chị chủ, chị thiệt biết nói chuyện mà!" Phương Duệ hớn hở vỗ đùi.
Trần Quả lườm hắn. Ban đầu cô còn ngạc nhiên vì hai tên này tốt tính bất ngờ, biết cả khích lệ người trẻ. Thì ra chỉ đang biện giải cho việc mình thua! No limit! Rõ ràng trong lòng Phương Duệ cũng thấy nhục khi thua bởi một tân binh năm hai.
"Ha ha." Diệp Tu cười. Cười xong, hắn bỗng nghiêm túc nói với Trần Quả, "Nhớ để ý ku này nhé chị chủ, nó sẽ là cường địch khó tránh của Hưng Hân suốt mười năm tới đấy."
"Như Hàn Văn Thanh vậy!" Trần Quả buột miệng. Nói đến địch thủ mười năm, cô đã quen đứng về phe Nhất Diệp Chi Thu nên nghĩ ngay đến Hàn Văn Thanh và Đại Mạc Cô Yên.
"Đâu ra?" Thế mà Diệp Tu lại phản đối, "Ổng bị tui đánh sấp mặt lâu rồi. Ổng muốn tránh tui mà không được thì có."
"Bớt đi ba! Mùa giải thứ tư nó đánh mày sấp mặt đó." Ngụy Sâm ngồi cạnh nghe hết vô.
"Ha ha. Thường đi bên bờ sông, nào có không ướt giày?" Diệp Tu nói.
So sánh kiểu gì đây trời... Sao nghe vào thấy láo thế này?
Trần Quả câm nín.
Người Hưng Hân có thể tán nhảm dưới sân là vì trận đấu vẫn chưa bắt đầu. Tuy Đường Nhu gấp gáp vào phòng, thời gian nghỉ giữa trận lại cố định nên đành phải chờ.
Qua thêm ước chừng nửa phút, trọng tài mới tuyên bố cặp tướng thứ tư đôi bên vào đánh.
Đường Nhu tích tụ đấu chí đã lâu, khiển Hàn Yên Nhu đầy máu lao khỏi điểm spawn. Lưu Vân chỉ còn 23% HP, Lư Hãn Văn quả quyết chọn cách di chuyển chiến thuật.
"Lư Hãn Văn cũng đánh chiến thuật kìa!" Nghe giọng điệu bình luận viên Phan Lâm là biết mọi người đều khá bất ngờ với điều đang thấy.
Tính tình và phong cách trước nay của Lư Hãn Văn trông không giống một tuyển thủ theo đường IQ, huống hồ chỉ là tân binh năm hai, kinh nghiệm liệu có đủ để đánh chiến thuật?
"Thì tại đối thủ là Đường Nhu mà!" Lý Nghệ Bác xóa tan ngờ vực trong lòng mọi người.
Tuy chỉ có hai năm kinh nghiệm, Lư Hãn Văn vẫn tính là đàn anh của Đường Nhu, tuyển thủ mới tham dự giải đấu, mới đánh vỏn vẹn một vòng bảng và một hiệp đầu tứ kết. Bảo Lư Hãn Văn không phải dạng tuyển thủ IQ, chứ chẳng lẽ Đường Nhu thì phải?
Trong một cuộc chạm trán giữa hai tuyển thủ thuộc dạng tứ chi, trông chờ họ đánh một trận lừa tình qua lại như Dụ Văn Châu vs Diệp Tu là không thực tế. Cho dù Lư Hãn Văn khó thể xây dựng chiến thuật sâu sắc, Đường Nhu cũng không hơn gì, nên Lư Hãn Văn cứ thoải mái chơi chiến thuật thôi! Trình ngang nhau trên phương diện này mà, ai ngán ai?
"Nhắc mới nhớ, Đường Nhu hôm nay lần đầu xuất hiện trên sàn đấu tứ kết!" Phan Lâm nói.
"Đúng nhỉ, hiệp một cô ấy không có cơ hội ra sân." Lý Nghệ Bác nói.
"Trông cô ấy không hề căng thẳng tí nào! Cô ấy lên sân với thái độ phấn khởi lắm." Phan Lâm cười.
"Căng thẳng? Một tuyển thủ dám tuyên bố một chấp ba, bị báo chí chỉ trích mà vẫn thi đấu ổn định, anh cảm thấy tố chất tâm lý phải thế nào?" Lý Nghệ Bác nói.
"Anh nói phải. Tôi có cảm giác các vấn đề thường thấy ở tân binh không xảy ra với Đường Nhu." Phan Lâm nói.
"Ừ, vấn đề lớn nhất của Đường Nhu chưa bao giờ là hoàn cảnh bên ngoài, mà chủ yếu nằm ở chính bản thân cô ấy, như khả năng khống chế tiết tấu, phòng ngự, v.v... Chúng ta từng thảo luận trong vòng đấu bảng nhiều lần rồi." Lý Nghệ Bác nói.
"Vâng, hồi vòng bảng ta từng bàn về vài vấn đề ở Đường Nhu. Tuy nhiên theo dõi qua nhiều trận đấu, ta đều thấy sự tiến bộ rõ rệt của cô." Phan Lâm nói.
"Giờ là lúc kiểm nghiệm những tiến bộ đó." Lý Nghệ Bác nói.
Cuộc đàm đạo giữa hai người toát ra một bầu không khí mừng vui, như thể Đường Nhu là con cháu đã trưởng thành của họ vậy.
"Hiện Đường Nhu đang tiến thẳng ra giữa, còn Lư Hãn Văn từ cánh phải vòng tới phía Tây bản đồ." Phan Lâm quay về trận đấu, bắt đầu bình luận.
Hàn Yên Nhu lao đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi cần đến. Cô cẩn thận nhìn xung quanh, không thấy đối thủ.
"Không đến hay đi vòng?" Cô chat lên kênh chung.
Sống chung với đám Diệp Tu lâu ngày, vthêm vào xuất thân Hưng Hân, Đường Nhu hỏi một câu như đúng rồi, như chẳng hề biết rằng đây là một trận tứ kết quan trọng. Ai sẽ trả lời cho địch đáp án chính xác chứ?
Thế mà Lư Hãn Văn lại rất thật thà: "Đi vòng ạ."
"Bên nào?" Đường Nhu hỏi.
Khắp nhà thi đấu xôn xao bàn tán. Sao tuyển thủ Hưng Hân bất lịch sự thế nhỉ?
"Chị đoán đi." Lư Hãn Văn chat lên một emo le lưỡi. Thật thà tới đây thôi nha!
"Được, chị chờ em." Đường Nhu trả lời, sau đó đứng yên tại chỗ, chỉ thỉnh thoảng xoay góc nhìn quan sát xung quanh.
Lư Hãn Văn rất quen thuộc bản đồ, nhanh chóng khiển Lưu Vân vòng về phía Tây khu vực giữa. Cậu bắt đầu thận trọng di chuyển, mượn cây cối che chắn chứ không dựa dẫm sương mù, chầm chậm đến gần. Cuối cùng, cậu nấp sau một gốc cây, ló đầu ra nhìn chỗ Hàn Yên Nhu đứng.
Tập kích từ đâu giờ?
Thấy Hàn Yên Nhu xoay góc nhìn liên tục, Lư Hãn Văn gãi đầu. Thiệt tình, không phải sở trường của mình mà!
Nghĩ ngợi khoảng 5 giây, Lư Hãn Văn hạ quyết định.
Đánh lén sau lưng đi!
Cậu chăm chú theo dõi nhịp xoay đầu của Hàn Yên Nhu. Khi cô quay mặt đi nơi khác, Lưu Vân nhào ra!
"..." Phan Lâm nhất thời chẳng biết nên nói gì. Mới thưởng thức xong cái trình chơi zâm level Phương Duệ, ta nói cú đánh lén của Lư Hãn Văn nó thuần phác gì đâu! Gọi là đánh lén còn thấy ngại dùm!
"Lưu Vân vòng sang phía Tây và ra chiêu!" Phan Lâm đành chọn cách nói khác.
Ngoài trận, Phương Duệ cười ngặt nghẽo, tay còn chỉ trỏ qua mé Lam Vũ đang ngồi. Bên phía Lam Vũ, Dụ Văn Châu cũng chỉ lờ đi. Anh không muốn bình luận về pha di chuyển chiến thuật của Lư Hãn Văn, bởi thật sự chẳng có gì để bình luận cả.
Một cú tập kích từ sau lưng quá đơn điệu, đối thủ nào hết hồn thì chắc phải là một tân binh mới toanh, mới đến chưa xé tem luôn ấy!
Đường Nhu không phải quá mới, tâm lý còn vững hơn một số lão tướng là khác. Pha tập kích ngây ngô của Lưu Vân vì thế không đạt hiệu quả. Hàn Yên Nhu lăn mình tại chỗ tránh chiêu, khi bật dậy cũng là lúc phản kích.
Chiến thuật của Lư Hãn Văn đến đây chấm dứt.
Rầm rầm rầm rầm!
Hai thanh vũ khí va chạm kịch liệt. Mọi người cảm thấy mát mắt hơn nhiều rồi.
Người trẻ mà, phải sung sức lăn xả vào nhau mà đánh chứ! Mấy thứ chiến thuật trốn tìm lần mò, giăng bẫy lừa tình ấy à, để dành cho đám già đi!
Rầm rầm rầm rầm!
Vũ khí choảng nhau, kỹ năng bắn vào mặt nhau, chẳng cần biết địa hình xung quanh là gì, bản đồ có ý nghĩa thế nào. Một cặp đối thủ như vậy, cho họ một khoảng không nho nhỏ, họ sẽ có thể chiến đến đảo lộn địa cầu.
Đây là một trận đọ sức rất thuần túy. Thao tác và kỹ thuật là những thứ duy nhất tồn tại.
Phương Duệ vừa chui khỏi phòng thi đấu, Đường Nhu phía dưới hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân đã đứng dậy.
Chẳng dễ gì mới đánh vào vòng chung kết, thế mà cả hiệp một Đường Nhu đều không có slot ra sân. Cô cứ tiếc hùi hụi. Hiệp trước, danh sách đấu đoàn thiếu Đường Nhu thật đấy, nhưng vị trí thủ lôi đài vốn là của cô, ai ngờ Hưng Hân hốt gọn đối thủ từ tướng thứ tư, cô mòn mắt chờ suốt cả đêm để rồi chỉ được làm khán giả.
Xét lý thuyết, tướng cuối như Đường Nhu không có cơ hội vào trận là chuyện tốt với Hưng Hân, một điều mà chiến đội nào cũng trông mong xảy ra. Dĩ nhiên Đường Nhu không hi vọng Hưng Hân đánh tệ, cô chỉ bức thiết muốn được lên đánh mà thôi.
Hiệp này Đường Nhu ngồi slot thứ tư. Cơ hội đến trước mắt, cô chưa chờ Phương Duệ xuống tới đã cất bước lên sân.
"Tiểu Đường với Trịnh Hiên của Lam Vũ đúng là một cặp từ trái nghĩa!" Diệp Tu than.
Trần Quả nghe vậy ngẩn người. Ngẫm lại, cô thấy quá hợp lý luôn. Trịnh Hiên nổi tiếng thiếu đấu chí, cứ mở miệng là "áp lực như núi", còn Đường Nhu thì cực kỳ đam mê đánh đấm, thích nhất là áp lực.
"Có khi nào hai người này đụng độ không nhỉ?" Trần Quả đột nhiên muốn xem cặp từ trái nghĩa chọi nhau.
"Chắc không đâu!" Diệp Tu nói.
"Lam Vũ còn một người mà!" Trần Quả nói.
"Hoàng Thiếu Thiên." Diệp Tu nhắc cô.
"Ờ đúng ha!" Trần Quả vỗ trán. Cô quên mất Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa ra trận! Vị trí cố định của Trịnh Hiên trong phần đấu cá nhân đã ăn sâu vào tiềm thức cô. Tối nay Lam Vũ chơi lớn, Dụ Văn Châu chiếm một slot lôi đài, Trịnh Hiên vì thế trốn được một trận. Tướng thủ lôi đài của Lam Vũ chắc chắn là Hoàng Thiếu Thiên rồi, át chủ bài cơ mà!
Hai tuyển thủ Hưng Hân một người bước xuống, một người đi lên, thế là chạm mặt trên đường.
"Gấp thế à?" Phương Duệ cười.
Đường Nhu cũng cười, không nói gì thêm.
"Thằng nhóc kia thẳng thắn lắm, cứ kẹp nó đánh chết trực diện đi!" Phương Duệ nói.
"Được." Đường Nhu gật đầu.
"Cố lên." Phương Duệ nói xong, về hàng ghế tuyển thủ Hưng Hân.
Tuy Lam Vũ thắng, nhưng vì tuyển thủ Hưng Hân đang xuống sân nên khán giả lịch sự vỗ tay khẽ lại. Rộn nhất chỉ còn tập trung ở khán đài phía Tây, nơi fan Hưng Hân bất kể thắng bại mà vỗ tay cho cả tuyển thủ xuống sân lẫn lên sân. Trong khi đó, Lam Vũ thắng thì thắng chứ tình thế không mấy khả quan, tâm trạng fan vẫn rất nặng nề.
"Lũ trẻ bây giờ thiệt ghê gớm!" Phương Duệ vừa đặt mông xuống liền than thở. Nói đến Lư Hãn Văn, hắn dĩ nhiên có tư cách tự xưng lão thành.
"Chứ chú em tưởng hốt nó dễ lắm?" Diệp Tu nói.
"Thôi ba, tui tưởng vậy thật đó. Hai năm qua tui đánh với thằng ranh này đâu có ít?" Phương Duệ nói.
"Tiến bộ nhanh quá phải không?" Diệp Tu nói.
"Tương lai rộng mở không biên giới luôn." Vẻ mặt Phương Duệ nghiêm túc hiếm thấy.
Trần Quả ngồi bên cạnh, dỏng tai nghe đến đây mới quay đầu nhìn Phương Duệ: "Ý cậu muốn nói, trận nãy cậu thua rất đáng thông cảm chứ gì?"
"Ấy chị chủ, chị thiệt biết nói chuyện mà!" Phương Duệ hớn hở vỗ đùi.
Trần Quả lườm hắn. Ban đầu cô còn ngạc nhiên vì hai tên này tốt tính bất ngờ, biết cả khích lệ người trẻ. Thì ra chỉ đang biện giải cho việc mình thua! No limit! Rõ ràng trong lòng Phương Duệ cũng thấy nhục khi thua bởi một tân binh năm hai.
"Ha ha." Diệp Tu cười. Cười xong, hắn bỗng nghiêm túc nói với Trần Quả, "Nhớ để ý ku này nhé chị chủ, nó sẽ là cường địch khó tránh của Hưng Hân suốt mười năm tới đấy."
"Như Hàn Văn Thanh vậy!" Trần Quả buột miệng. Nói đến địch thủ mười năm, cô đã quen đứng về phe Nhất Diệp Chi Thu nên nghĩ ngay đến Hàn Văn Thanh và Đại Mạc Cô Yên.
"Đâu ra?" Thế mà Diệp Tu lại phản đối, "Ổng bị tui đánh sấp mặt lâu rồi. Ổng muốn tránh tui mà không được thì có."
"Bớt đi ba! Mùa giải thứ tư nó đánh mày sấp mặt đó." Ngụy Sâm ngồi cạnh nghe hết vô.
"Ha ha. Thường đi bên bờ sông, nào có không ướt giày?" Diệp Tu nói.
So sánh kiểu gì đây trời... Sao nghe vào thấy láo thế này?
Trần Quả câm nín.
Người Hưng Hân có thể tán nhảm dưới sân là vì trận đấu vẫn chưa bắt đầu. Tuy Đường Nhu gấp gáp vào phòng, thời gian nghỉ giữa trận lại cố định nên đành phải chờ.
Qua thêm ước chừng nửa phút, trọng tài mới tuyên bố cặp tướng thứ tư đôi bên vào đánh.
Đường Nhu tích tụ đấu chí đã lâu, khiển Hàn Yên Nhu đầy máu lao khỏi điểm spawn. Lưu Vân chỉ còn 23% HP, Lư Hãn Văn quả quyết chọn cách di chuyển chiến thuật.
"Lư Hãn Văn cũng đánh chiến thuật kìa!" Nghe giọng điệu bình luận viên Phan Lâm là biết mọi người đều khá bất ngờ với điều đang thấy.
Tính tình và phong cách trước nay của Lư Hãn Văn trông không giống một tuyển thủ theo đường IQ, huống hồ chỉ là tân binh năm hai, kinh nghiệm liệu có đủ để đánh chiến thuật?
"Thì tại đối thủ là Đường Nhu mà!" Lý Nghệ Bác xóa tan ngờ vực trong lòng mọi người.
Tuy chỉ có hai năm kinh nghiệm, Lư Hãn Văn vẫn tính là đàn anh của Đường Nhu, tuyển thủ mới tham dự giải đấu, mới đánh vỏn vẹn một vòng bảng và một hiệp đầu tứ kết. Bảo Lư Hãn Văn không phải dạng tuyển thủ IQ, chứ chẳng lẽ Đường Nhu thì phải?
Trong một cuộc chạm trán giữa hai tuyển thủ thuộc dạng tứ chi, trông chờ họ đánh một trận lừa tình qua lại như Dụ Văn Châu vs Diệp Tu là không thực tế. Cho dù Lư Hãn Văn khó thể xây dựng chiến thuật sâu sắc, Đường Nhu cũng không hơn gì, nên Lư Hãn Văn cứ thoải mái chơi chiến thuật thôi! Trình ngang nhau trên phương diện này mà, ai ngán ai?
"Nhắc mới nhớ, Đường Nhu hôm nay lần đầu xuất hiện trên sàn đấu tứ kết!" Phan Lâm nói.
"Đúng nhỉ, hiệp một cô ấy không có cơ hội ra sân." Lý Nghệ Bác nói.
"Trông cô ấy không hề căng thẳng tí nào! Cô ấy lên sân với thái độ phấn khởi lắm." Phan Lâm cười.
"Căng thẳng? Một tuyển thủ dám tuyên bố một chấp ba, bị báo chí chỉ trích mà vẫn thi đấu ổn định, anh cảm thấy tố chất tâm lý phải thế nào?" Lý Nghệ Bác nói.
"Anh nói phải. Tôi có cảm giác các vấn đề thường thấy ở tân binh không xảy ra với Đường Nhu." Phan Lâm nói.
"Ừ, vấn đề lớn nhất của Đường Nhu chưa bao giờ là hoàn cảnh bên ngoài, mà chủ yếu nằm ở chính bản thân cô ấy, như khả năng khống chế tiết tấu, phòng ngự, v.v... Chúng ta từng thảo luận trong vòng đấu bảng nhiều lần rồi." Lý Nghệ Bác nói.
"Vâng, hồi vòng bảng ta từng bàn về vài vấn đề ở Đường Nhu. Tuy nhiên theo dõi qua nhiều trận đấu, ta đều thấy sự tiến bộ rõ rệt của cô." Phan Lâm nói.
"Giờ là lúc kiểm nghiệm những tiến bộ đó." Lý Nghệ Bác nói.
Cuộc đàm đạo giữa hai người toát ra một bầu không khí mừng vui, như thể Đường Nhu là con cháu đã trưởng thành của họ vậy.
"Hiện Đường Nhu đang tiến thẳng ra giữa, còn Lư Hãn Văn từ cánh phải vòng tới phía Tây bản đồ." Phan Lâm quay về trận đấu, bắt đầu bình luận.
Hàn Yên Nhu lao đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi cần đến. Cô cẩn thận nhìn xung quanh, không thấy đối thủ.
"Không đến hay đi vòng?" Cô chat lên kênh chung.
Sống chung với đám Diệp Tu lâu ngày, vthêm vào xuất thân Hưng Hân, Đường Nhu hỏi một câu như đúng rồi, như chẳng hề biết rằng đây là một trận tứ kết quan trọng. Ai sẽ trả lời cho địch đáp án chính xác chứ?
Thế mà Lư Hãn Văn lại rất thật thà: "Đi vòng ạ."
"Bên nào?" Đường Nhu hỏi.
Khắp nhà thi đấu xôn xao bàn tán. Sao tuyển thủ Hưng Hân bất lịch sự thế nhỉ?
"Chị đoán đi." Lư Hãn Văn chat lên một emo le lưỡi. Thật thà tới đây thôi nha!
"Được, chị chờ em." Đường Nhu trả lời, sau đó đứng yên tại chỗ, chỉ thỉnh thoảng xoay góc nhìn quan sát xung quanh.
Lư Hãn Văn rất quen thuộc bản đồ, nhanh chóng khiển Lưu Vân vòng về phía Tây khu vực giữa. Cậu bắt đầu thận trọng di chuyển, mượn cây cối che chắn chứ không dựa dẫm sương mù, chầm chậm đến gần. Cuối cùng, cậu nấp sau một gốc cây, ló đầu ra nhìn chỗ Hàn Yên Nhu đứng.
Tập kích từ đâu giờ?
Thấy Hàn Yên Nhu xoay góc nhìn liên tục, Lư Hãn Văn gãi đầu. Thiệt tình, không phải sở trường của mình mà!
Nghĩ ngợi khoảng 5 giây, Lư Hãn Văn hạ quyết định.
Đánh lén sau lưng đi!
Cậu chăm chú theo dõi nhịp xoay đầu của Hàn Yên Nhu. Khi cô quay mặt đi nơi khác, Lưu Vân nhào ra!
"..." Phan Lâm nhất thời chẳng biết nên nói gì. Mới thưởng thức xong cái trình chơi zâm level Phương Duệ, ta nói cú đánh lén của Lư Hãn Văn nó thuần phác gì đâu! Gọi là đánh lén còn thấy ngại dùm!
"Lưu Vân vòng sang phía Tây và ra chiêu!" Phan Lâm đành chọn cách nói khác.
Ngoài trận, Phương Duệ cười ngặt nghẽo, tay còn chỉ trỏ qua mé Lam Vũ đang ngồi. Bên phía Lam Vũ, Dụ Văn Châu cũng chỉ lờ đi. Anh không muốn bình luận về pha di chuyển chiến thuật của Lư Hãn Văn, bởi thật sự chẳng có gì để bình luận cả.
Một cú tập kích từ sau lưng quá đơn điệu, đối thủ nào hết hồn thì chắc phải là một tân binh mới toanh, mới đến chưa xé tem luôn ấy!
Đường Nhu không phải quá mới, tâm lý còn vững hơn một số lão tướng là khác. Pha tập kích ngây ngô của Lưu Vân vì thế không đạt hiệu quả. Hàn Yên Nhu lăn mình tại chỗ tránh chiêu, khi bật dậy cũng là lúc phản kích.
Chiến thuật của Lư Hãn Văn đến đây chấm dứt.
Rầm rầm rầm rầm!
Hai thanh vũ khí va chạm kịch liệt. Mọi người cảm thấy mát mắt hơn nhiều rồi.
Người trẻ mà, phải sung sức lăn xả vào nhau mà đánh chứ! Mấy thứ chiến thuật trốn tìm lần mò, giăng bẫy lừa tình ấy à, để dành cho đám già đi!
Rầm rầm rầm rầm!
Vũ khí choảng nhau, kỹ năng bắn vào mặt nhau, chẳng cần biết địa hình xung quanh là gì, bản đồ có ý nghĩa thế nào. Một cặp đối thủ như vậy, cho họ một khoảng không nho nhỏ, họ sẽ có thể chiến đến đảo lộn địa cầu.
Đây là một trận đọ sức rất thuần túy. Thao tác và kỹ thuật là những thứ duy nhất tồn tại.