Phong Hoa tỉ mỉ nhìn sang đống quái, nhìn một hồi lâu, rốt cục nhìn đến phát khóc: “Chỗ nào là ở giữa!?”
Mười hai con tiểu quái này cũng không phải xếp hàng chỉnh tề chờ hắn kiểm duyệt, trong lúc giao chiến là một đống hỗn loạn, ngay cả bọn
Quân Mạc Tiếu cũng sẽ có lúc tiến vào trong đống quái. Phong Hoa nhìn chằm chằm cả một phút đồng hồ, vẫn không thấy được chỗ gọi là “Ở giữa”.
“Nhìn tôi đánh.” Đột nhiên một cô nàng lên tiếng, Phong Hoa nhất thời không biết là Hàn Yên Nhu hay Phong Sơ Yên Mộc.
Nhưng rất nhanh đã thấy Phong Sơ Yên Mộc sau khi chạy đi liền đột nhiên nhảy lên, xoay người nổ súng, Phi Pháo nhảy lên một cái đài cao.
“Thấy được không?” Thanh âm kia lại truyền đến.
“Gì?” Phong Hoa mờ mịt.
“Tôi vừa mới đánh đó!” Đối phương nói.
“Phát Phi Pháo kia?” Phong hoa hỏi.
“Đúng vậy!”
“Chậc, chỉ lo nhìn người, không thấy pháo...” Phong Hoa buồn bực.
“Nhìn lần này.” Tô Mộc Tranh nói xong, Phong Sơ Yên Mộc đứng trên đài lại nổ súng lần nữa, Phong Hoa vội chăm chú nhìn, chỉ thấy đống
quái dính pháo nổ tung, Phong Hoa muốn khóc rồi. Thiện xạ của hắn bắn quái là từng dòng máu văng ra,nhìn là biết ngay. Nhưng đạn pháo
của bậc thầy pháo súng lại nổ vang ầm ầm. Hiệu quả của khói lửa rất dữ, cứ thế mà chẳng phát hiện được phát pháo này đang bắn ai.
“Được rồi, tấn công đi!” Tô Mộc Tranh nói.
“Tôi... Tôi vẫn không biết.” Phong hoa nói.
“Sao vẫn chưa thấy?”
“Đạn pháo quá mạnh...” Phong Hoa rơi lệ đầy mặt, lời này nói ra cảm giác thực ấu trĩ!
“Vậy như này thì sao?” Tô Mộc Tranh vừa nói, Phong Sơ Yên Mộc đã đưa một cây súng máy hạng nặng lên, dùng ngay kỹ năng Súng Nòng Xoay để bắn phá, lần này không dùng thao tác rung súng, đạn bay thẳng tắp một đường, bay ra liên tiếp từ nòng súng bắn vào đám tiểu quái.
“Thấy rồi thấy rồi!!” Phong Hoa liên tục nói, lần này còn nhìn không được chắc hắn xấu hổ chết mất.
“Vậy là tốt.”
Phong Hoa lập tức rút súng bắt đầu bắn về phía quái, đang nghĩ xem vì sao lại phải ở giữa, kết quả chợt thấy con quái kia quay đầu lại chạy về phía Phong Sơ Yên Mộc, mở miệng nói tiếng Hoa phổ thông cực chuẩn: “Con nhóc kia, muốn chết à!!”
Chủng loại của quái ở Vùng Đất Lưu Lạc đều là người, mở miệng đương nhiên nói tiếng người. Không giống tiếng rít của lũ quỷ lùn, tiếng than khóc của nhóm sinh vật bất tử.
“OT rồi!!” Người được cho là quá quen với Vùng Đất Lưu Lạc – Phong Hoa lập tức biết thù hận của đám tiểu quái đã dính lên người Phong Sơ Yên Mộc rồi. Cô nàng này vì chỉ mình chỗ nào ở giữa mà bất cẩn gây OT, Phong Hoa hổ thẹn vô cùng.
Kết quả Phong Sơ Yên Mộc không hề xem đấy là chuyện to tát gì, hỏa lực vẫn rất mạnh. Chỉ thấy một chùm sáng ngưng tụ tại miệng pháo, “chíu”
một tiếng, một đường laser trực tiếp bắn ngã con quái OT đang kêu gào.
Đây là kỹ năng cấp 30 của bậc thầy pháo súng: Pháo Laser. Đứng đầu trong Vinh Quang về khoảng cách tấn công, lực công kích cực mạnh, hơn nữa có thể tụ lực. Sau khi tụ lực có thể tăng sức mạnh lên đến 40%, nhưng đồng thời sẽ
sinh ra một độ giật rất mạnh. Độ giật này cần người chơi tự thao tác đi tới đi lui để giải quyết hết, nếu như thao tác không tốt, chưa nói đến việc bản thân có thể bị té xuống đất mà độ chính xác khi công kích cũng bị ảnh hưởng.
Tô Mộc Tranh đương nhiên sẽ không gặp vấn đề gì với thao tác cơ bản kiểu này, Pháo Laser vừa bắn ra, Phong Sơ Yên Mộc lướt một bước về sau, hoàn mỹ triệt tiêu độ giật kia.
Có điều, bấy giờ cô nàng đã OT, vậy mà còn sử dụng kỹ năng mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ sợ chết không đủ nhanh sao? Phong Hoa hoàn toàn không hiểu. Tuy rằng hai người họ đều đứng trên địa điểm cao, nhưng nơi cao chỉ thuận lợi cho tấn công từ xa, nếu cho rằng đám quái chỉ có thể ngước lên nhìn thì sai rồi. NPC là người, tiếng phổ thông còn biết nói, nhảy nhót có là gì? Người ta cũng biết nhảy đó.
“OT rồi, OT rồi, OT rồi, OT rồi!!!” Phong Hoa nhịn không được mà kêu to nhắc nhở mọi người. OT thường xuyên dẫn đến diệt đoàn, Phong Hoa cực kỳ chú ý, ra sức la lên.
“Ha ha ha ha, bình tĩnh chút đi ma mới, chỉ là OT thôi mà.” Bánh Bao Xâm Lấn cười lớn.
Ma mới?
Chỉ OT thôi mà!!!
Phong Hoa không thể chấp nhận được hai câu này. Hắn ta cảm thấy đứa bảo OT chỉ là “thôi mà” mới chính là ma mới. Đang chuẩn bị mở miệng phản bác, lại nghe thấy tiếng của bậc thầy pháo súng kia: “Đừng lo, anh xem!”
Lại nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn? Phong Hoa buồn bực, ánh mắt của hắn vẫn chưa từng rời khỏi đống quái đó!
“Nhìn cái gì?” Vì vậy hắn hỏi lại.
“Nhìn quái OT mà anh nói.” Tô Mộc Tranh trả lời.
“Quái OT rồi..” Phong Hoa lầm bầm
lưu ý, lại phát hiện tìm không thấy quái bị
OT.Thù hận đã
dời lên người Phong Sơ Yên Mộc, quái vốn nên rời đội mà chạy về phía Phong Sơ Yên Mộc, trước đó rõ ràng thế mà. Nhưng lần này Phong Hoa có hơi hoảng hốt, lại tìm không thấy con quái dự định OT kia.
Điểm thù hận đã về rồi sao? Cái này xảy ra cũng quá nhanh đi?
Phong Hoa vô cùng kinh ngạc! Chỉ thấy liên tiếp ba phát đạn pháo nổ tung đám quái, bậc thầy pháo súng kia lại ném một phát Pháo Chống Tăng đến.
“Chậm đã!!” Phong Hoa sợ hãi kêu lên, bậc thầy pháo súng này rõ ràng là con gái, đấu pháp lại bạo lực thế kia. Không hề khống chế lực công kích chút nào. Kỹ năng công kích không hề gián đoạn mà liên tục bắn ra, hiếm lắm mới có một lần kéo thù hận về nhanh như vậy, lần này phải chăng lại kiềm không được mà OT?
Kết quả Tô Mộc Tranh cho hắn một đáp áp gần như khiến hắn tuyệt vọng. Phong Sơ Yên Mộc tiếp đấy lại một phát Đại Bác bắn qua, hơn nữa uy lực còn mạnh hơn trước.
Những chức nghiệp có tiết tấu công kích chậm như bậc thầy pháo súng, thông thường sẽ có lực bạo phát cao.Vì lẽ đó kỹ năng của bậc thầy pháo súng gây thương tổn rất mạnh. Lúc này Phong Sơ Yên Mộc liên tiếp sử dụng ba kỹ năng công kích cực mạnh của bậc thầy pháo súng cấp 30, đừng nói đội này không có chức nghiệp nào đảm đương MT, cho dù có, cũng chống đỡ không được những đòn công kích không hề khách khí nãy giờ!
Lại sắp OT. Phong Hoa thở dài, quả nhiên, trong đống quái lại phát ra một tiếng “Con nhóc kia, muốn chết à”, lại có quái OT rồi.
Bi kịch, thực sự là bi kịch!
Phong Hoa ngửa mặt lên trời thở dài. Kết quả hắn vừa cúi đầu nhìn, quái bị OT lại không thấy động tĩnh gì.
Thù hận lại về rồi ư?
Phong Hoa thực sự nghĩ mãi không ra. Không phải hắn nghi ngờ năng lực của mấy người này, chỉ bởi vì bậc thầy pháo súng này quá bạo lực, trước đấy một phát Pháo Laser đã làm OT, nhưng sau lại dùng liên tiếp Pháo Chống Tăng và Đại Bác, ba kỹ năng này cộng lại sẽ dẫn đến OT, không có loại kỹ năng chuyên gây thù hận, chỉ dựa vào việc gây sát thương đâu thể nào kéo thù hận về trong chớp mặt vậy? Điều đó không thể nào, tuyệt đối không có khả năng.
Phong Hoa từ lúc bắt đầu OT vẫn đứng sững sờ bên cửa sổ, lúc này Tô Mộc Tranh đột nhiên kêu lên: “Sao anh lại không đánh?”
“Đánh? Đánh gì?” Phong Hoa vẫn còn đang tự hỏi vấn đề thù hận và OT.
“Mục tiêu tôi đánh đấy, anh đánh theo tôi là được.” Tô Mộc Chanh nói.
“Cô đánh?” Khi Phong Hoa nhìn lại, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh lại dùng Súng Nòng Xoay chỉ đường, lần này cô dùng thao tác rung súng, nòng súng không ngừng lắc lư trái phải, đạn bay ra hai hướng, bắn vào hai con tiểu quái trong đống quái.
“A!! Hai đường đạn bay!” Phong Hoa lại kêu lên sợ hãi. Hắn cũng chơi hệ Xạ Thủ, tuy không phải bậc thầy pháo súng, nhưng hắn biết thao tác này.
Rung súng để Súng Nòng Xoay lệch đi không hề dễ dàng, muốn rung súng bắn chuẩn xác vào hai mục tiêu lại càng khó hơn cả. Đây có nghĩa việc vung súng bằng cách di chuyển chuột phải cực kỳ chính xác, dư một chút hay thiếu một chút cũng khó thể bắn ra hai đường đạn, rất có khả năng bắn ra tới ba bốn đường.
Khi hắn nhìn thấy mục tiêu bị đường đạn bắn vào, Phong Hoa bỗng nhiên phát hiện thêm chuyện càng kinh ngạc hơn.
Hai con tiểu quái bị đạn bắn cho run rẩy, nhưng chúng không hề từ bỏ việc đấu tranh, cả hai cùng chạy về phía Phong Sơ Yên Mộc, không chút dao động. Thực hiển nhiên, người gây thù với chúng chính là Phong Sơ Yên Mộc.
“Mau mau!! Hai con kia OT rồi!!” Trong tiếng kêu to vội vàng của Phong Hoa, Súng Nòng Xoay đã bắn xong. Khi hai con tiểu quái sắp đến gần Phong Sơ Yên Mộc, bỗng nhiên một cây chiến mâu móc một con quái đập từ trên trời xuống, hai con quái bị đánh ngã ra đất. Mà người dùng Viên Vũ Côn – Hàn Yên Nhu lại lập tức đi chỗ khác đánh quái.
“Ai...” Phong Hoa vội vã nhắc nhở Hàn Yên Nhu chú ý thù hận của bọn chúng. Đã thấy Bánh Bao Xâm Lấn sải bước chạy về phía hai con tiểu quái, kết quả lại chẳng làm gì cả, chỉ đi ngang qua chúng mà thôi.
Khi hai con quái cố chấp kia định chạy về phía Phong Sơ Yên Mộc, phía trước chợt xuất hiện bè lũ anh em của chúng dàn hàng đi ngang qua. Đấy chính là lũ quái có thù với Bánh Bao Xâm Lấn đang đuổi bắt Bánh Bao Xâm Lấn.
Hai con NPC bị cản không thể làm gì khác ngoài việc đi vòng sang, kết quả chưa kịp bước được hai bước, một tiếng “ầm” vang lên, Quân Mạc Tiếu dùng Lạc Hoa Chưởng, một con quái bị nổ văng sang, không nghiêng không lệch lại đụng ngã hai con quái kia.
“Đây là...?” Phong Hoa cũng không phải đứa ngốc. Hai con này rõ ràng đã bị OT, lại mãi chẳng thể nào tiếp cận mục tiêu, cứ ngã ra rồi đứng lên, qua hồi lâu vẫn dặm chân tại chỗ, mà làm nên cục diện này chính là cách di chuyển và tấn công trước sau của ba người.
“Lẽ nào...”
Phong
Hoa
đang nghĩ ngợi, một tia laser từ chỗ cao bắn thẳng xuống.Thời
gian đóng băng của Pháo Laser vừa kết thúc, Phong Sơ Yên Mộc đã không khách khí mà bắn ngay. Hai con quái vừa đứng lên lại bị đánh ngã. Rồi khi chúng đứng lên muốn chạy về hướng nọ, hai con quái khác bị Hàn Yên Nhu dùng Lạc Hoa Chưởng đánh sang lại đập vào người chúng.
“Đây là phối hợp?” Phong Hoa rốt cục đã hiểu.
Quái bị OT không cần quan tâm tới, bởi vì bất kỳ kĩ năng hay vị trí di chuyển nào của cả bốn cũng có thể khống chế quái OT trong khu vực này. Ngay cả công kích của Phong Sơ Yên Mộc cũng kết hợp hoàn hảo với tiết tấu của họ. OT dưới sự phối hợp như vậy quả thực chỉ thế “thôi mà ”
OT thật sự xảy ra, phán đoán của Phong Hoa không sai.
Vì OT mà lòng nóng như lửa đốt...
Hóa ra mình chỉ là một thằng ngơ thôi ư? Phong Hoa rơi lệ đầy mặt.
Mười hai con tiểu quái này cũng không phải xếp hàng chỉnh tề chờ hắn kiểm duyệt, trong lúc giao chiến là một đống hỗn loạn, ngay cả bọn
Quân Mạc Tiếu cũng sẽ có lúc tiến vào trong đống quái. Phong Hoa nhìn chằm chằm cả một phút đồng hồ, vẫn không thấy được chỗ gọi là “Ở giữa”.
“Nhìn tôi đánh.” Đột nhiên một cô nàng lên tiếng, Phong Hoa nhất thời không biết là Hàn Yên Nhu hay Phong Sơ Yên Mộc.
Nhưng rất nhanh đã thấy Phong Sơ Yên Mộc sau khi chạy đi liền đột nhiên nhảy lên, xoay người nổ súng, Phi Pháo nhảy lên một cái đài cao.
“Thấy được không?” Thanh âm kia lại truyền đến.
“Gì?” Phong Hoa mờ mịt.
“Tôi vừa mới đánh đó!” Đối phương nói.
“Phát Phi Pháo kia?” Phong hoa hỏi.
“Đúng vậy!”
“Chậc, chỉ lo nhìn người, không thấy pháo...” Phong Hoa buồn bực.
“Nhìn lần này.” Tô Mộc Tranh nói xong, Phong Sơ Yên Mộc đứng trên đài lại nổ súng lần nữa, Phong Hoa vội chăm chú nhìn, chỉ thấy đống
quái dính pháo nổ tung, Phong Hoa muốn khóc rồi. Thiện xạ của hắn bắn quái là từng dòng máu văng ra,nhìn là biết ngay. Nhưng đạn pháo
của bậc thầy pháo súng lại nổ vang ầm ầm. Hiệu quả của khói lửa rất dữ, cứ thế mà chẳng phát hiện được phát pháo này đang bắn ai.
“Được rồi, tấn công đi!” Tô Mộc Tranh nói.
“Tôi... Tôi vẫn không biết.” Phong hoa nói.
“Sao vẫn chưa thấy?”
“Đạn pháo quá mạnh...” Phong Hoa rơi lệ đầy mặt, lời này nói ra cảm giác thực ấu trĩ!
“Vậy như này thì sao?” Tô Mộc Tranh vừa nói, Phong Sơ Yên Mộc đã đưa một cây súng máy hạng nặng lên, dùng ngay kỹ năng Súng Nòng Xoay để bắn phá, lần này không dùng thao tác rung súng, đạn bay thẳng tắp một đường, bay ra liên tiếp từ nòng súng bắn vào đám tiểu quái.
“Thấy rồi thấy rồi!!” Phong Hoa liên tục nói, lần này còn nhìn không được chắc hắn xấu hổ chết mất.
“Vậy là tốt.”
Phong Hoa lập tức rút súng bắt đầu bắn về phía quái, đang nghĩ xem vì sao lại phải ở giữa, kết quả chợt thấy con quái kia quay đầu lại chạy về phía Phong Sơ Yên Mộc, mở miệng nói tiếng Hoa phổ thông cực chuẩn: “Con nhóc kia, muốn chết à!!”
Chủng loại của quái ở Vùng Đất Lưu Lạc đều là người, mở miệng đương nhiên nói tiếng người. Không giống tiếng rít của lũ quỷ lùn, tiếng than khóc của nhóm sinh vật bất tử.
“OT rồi!!” Người được cho là quá quen với Vùng Đất Lưu Lạc – Phong Hoa lập tức biết thù hận của đám tiểu quái đã dính lên người Phong Sơ Yên Mộc rồi. Cô nàng này vì chỉ mình chỗ nào ở giữa mà bất cẩn gây OT, Phong Hoa hổ thẹn vô cùng.
Kết quả Phong Sơ Yên Mộc không hề xem đấy là chuyện to tát gì, hỏa lực vẫn rất mạnh. Chỉ thấy một chùm sáng ngưng tụ tại miệng pháo, “chíu”
một tiếng, một đường laser trực tiếp bắn ngã con quái OT đang kêu gào.
Đây là kỹ năng cấp 30 của bậc thầy pháo súng: Pháo Laser. Đứng đầu trong Vinh Quang về khoảng cách tấn công, lực công kích cực mạnh, hơn nữa có thể tụ lực. Sau khi tụ lực có thể tăng sức mạnh lên đến 40%, nhưng đồng thời sẽ
sinh ra một độ giật rất mạnh. Độ giật này cần người chơi tự thao tác đi tới đi lui để giải quyết hết, nếu như thao tác không tốt, chưa nói đến việc bản thân có thể bị té xuống đất mà độ chính xác khi công kích cũng bị ảnh hưởng.
Tô Mộc Tranh đương nhiên sẽ không gặp vấn đề gì với thao tác cơ bản kiểu này, Pháo Laser vừa bắn ra, Phong Sơ Yên Mộc lướt một bước về sau, hoàn mỹ triệt tiêu độ giật kia.
Có điều, bấy giờ cô nàng đã OT, vậy mà còn sử dụng kỹ năng mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ sợ chết không đủ nhanh sao? Phong Hoa hoàn toàn không hiểu. Tuy rằng hai người họ đều đứng trên địa điểm cao, nhưng nơi cao chỉ thuận lợi cho tấn công từ xa, nếu cho rằng đám quái chỉ có thể ngước lên nhìn thì sai rồi. NPC là người, tiếng phổ thông còn biết nói, nhảy nhót có là gì? Người ta cũng biết nhảy đó.
“OT rồi, OT rồi, OT rồi, OT rồi!!!” Phong Hoa nhịn không được mà kêu to nhắc nhở mọi người. OT thường xuyên dẫn đến diệt đoàn, Phong Hoa cực kỳ chú ý, ra sức la lên.
“Ha ha ha ha, bình tĩnh chút đi ma mới, chỉ là OT thôi mà.” Bánh Bao Xâm Lấn cười lớn.
Ma mới?
Chỉ OT thôi mà!!!
Phong Hoa không thể chấp nhận được hai câu này. Hắn ta cảm thấy đứa bảo OT chỉ là “thôi mà” mới chính là ma mới. Đang chuẩn bị mở miệng phản bác, lại nghe thấy tiếng của bậc thầy pháo súng kia: “Đừng lo, anh xem!”
Lại nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn? Phong Hoa buồn bực, ánh mắt của hắn vẫn chưa từng rời khỏi đống quái đó!
“Nhìn cái gì?” Vì vậy hắn hỏi lại.
“Nhìn quái OT mà anh nói.” Tô Mộc Tranh trả lời.
“Quái OT rồi..” Phong Hoa lầm bầm
lưu ý, lại phát hiện tìm không thấy quái bị
OT.Thù hận đã
dời lên người Phong Sơ Yên Mộc, quái vốn nên rời đội mà chạy về phía Phong Sơ Yên Mộc, trước đó rõ ràng thế mà. Nhưng lần này Phong Hoa có hơi hoảng hốt, lại tìm không thấy con quái dự định OT kia.
Điểm thù hận đã về rồi sao? Cái này xảy ra cũng quá nhanh đi?
Phong Hoa vô cùng kinh ngạc! Chỉ thấy liên tiếp ba phát đạn pháo nổ tung đám quái, bậc thầy pháo súng kia lại ném một phát Pháo Chống Tăng đến.
“Chậm đã!!” Phong Hoa sợ hãi kêu lên, bậc thầy pháo súng này rõ ràng là con gái, đấu pháp lại bạo lực thế kia. Không hề khống chế lực công kích chút nào. Kỹ năng công kích không hề gián đoạn mà liên tục bắn ra, hiếm lắm mới có một lần kéo thù hận về nhanh như vậy, lần này phải chăng lại kiềm không được mà OT?
Kết quả Tô Mộc Tranh cho hắn một đáp áp gần như khiến hắn tuyệt vọng. Phong Sơ Yên Mộc tiếp đấy lại một phát Đại Bác bắn qua, hơn nữa uy lực còn mạnh hơn trước.
Những chức nghiệp có tiết tấu công kích chậm như bậc thầy pháo súng, thông thường sẽ có lực bạo phát cao.Vì lẽ đó kỹ năng của bậc thầy pháo súng gây thương tổn rất mạnh. Lúc này Phong Sơ Yên Mộc liên tiếp sử dụng ba kỹ năng công kích cực mạnh của bậc thầy pháo súng cấp 30, đừng nói đội này không có chức nghiệp nào đảm đương MT, cho dù có, cũng chống đỡ không được những đòn công kích không hề khách khí nãy giờ!
Lại sắp OT. Phong Hoa thở dài, quả nhiên, trong đống quái lại phát ra một tiếng “Con nhóc kia, muốn chết à”, lại có quái OT rồi.
Bi kịch, thực sự là bi kịch!
Phong Hoa ngửa mặt lên trời thở dài. Kết quả hắn vừa cúi đầu nhìn, quái bị OT lại không thấy động tĩnh gì.
Thù hận lại về rồi ư?
Phong Hoa thực sự nghĩ mãi không ra. Không phải hắn nghi ngờ năng lực của mấy người này, chỉ bởi vì bậc thầy pháo súng này quá bạo lực, trước đấy một phát Pháo Laser đã làm OT, nhưng sau lại dùng liên tiếp Pháo Chống Tăng và Đại Bác, ba kỹ năng này cộng lại sẽ dẫn đến OT, không có loại kỹ năng chuyên gây thù hận, chỉ dựa vào việc gây sát thương đâu thể nào kéo thù hận về trong chớp mặt vậy? Điều đó không thể nào, tuyệt đối không có khả năng.
Phong Hoa từ lúc bắt đầu OT vẫn đứng sững sờ bên cửa sổ, lúc này Tô Mộc Tranh đột nhiên kêu lên: “Sao anh lại không đánh?”
“Đánh? Đánh gì?” Phong Hoa vẫn còn đang tự hỏi vấn đề thù hận và OT.
“Mục tiêu tôi đánh đấy, anh đánh theo tôi là được.” Tô Mộc Chanh nói.
“Cô đánh?” Khi Phong Hoa nhìn lại, Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh lại dùng Súng Nòng Xoay chỉ đường, lần này cô dùng thao tác rung súng, nòng súng không ngừng lắc lư trái phải, đạn bay ra hai hướng, bắn vào hai con tiểu quái trong đống quái.
“A!! Hai đường đạn bay!” Phong Hoa lại kêu lên sợ hãi. Hắn cũng chơi hệ Xạ Thủ, tuy không phải bậc thầy pháo súng, nhưng hắn biết thao tác này.
Rung súng để Súng Nòng Xoay lệch đi không hề dễ dàng, muốn rung súng bắn chuẩn xác vào hai mục tiêu lại càng khó hơn cả. Đây có nghĩa việc vung súng bằng cách di chuyển chuột phải cực kỳ chính xác, dư một chút hay thiếu một chút cũng khó thể bắn ra hai đường đạn, rất có khả năng bắn ra tới ba bốn đường.
Khi hắn nhìn thấy mục tiêu bị đường đạn bắn vào, Phong Hoa bỗng nhiên phát hiện thêm chuyện càng kinh ngạc hơn.
Hai con tiểu quái bị đạn bắn cho run rẩy, nhưng chúng không hề từ bỏ việc đấu tranh, cả hai cùng chạy về phía Phong Sơ Yên Mộc, không chút dao động. Thực hiển nhiên, người gây thù với chúng chính là Phong Sơ Yên Mộc.
“Mau mau!! Hai con kia OT rồi!!” Trong tiếng kêu to vội vàng của Phong Hoa, Súng Nòng Xoay đã bắn xong. Khi hai con tiểu quái sắp đến gần Phong Sơ Yên Mộc, bỗng nhiên một cây chiến mâu móc một con quái đập từ trên trời xuống, hai con quái bị đánh ngã ra đất. Mà người dùng Viên Vũ Côn – Hàn Yên Nhu lại lập tức đi chỗ khác đánh quái.
“Ai...” Phong Hoa vội vã nhắc nhở Hàn Yên Nhu chú ý thù hận của bọn chúng. Đã thấy Bánh Bao Xâm Lấn sải bước chạy về phía hai con tiểu quái, kết quả lại chẳng làm gì cả, chỉ đi ngang qua chúng mà thôi.
Khi hai con quái cố chấp kia định chạy về phía Phong Sơ Yên Mộc, phía trước chợt xuất hiện bè lũ anh em của chúng dàn hàng đi ngang qua. Đấy chính là lũ quái có thù với Bánh Bao Xâm Lấn đang đuổi bắt Bánh Bao Xâm Lấn.
Hai con NPC bị cản không thể làm gì khác ngoài việc đi vòng sang, kết quả chưa kịp bước được hai bước, một tiếng “ầm” vang lên, Quân Mạc Tiếu dùng Lạc Hoa Chưởng, một con quái bị nổ văng sang, không nghiêng không lệch lại đụng ngã hai con quái kia.
“Đây là...?” Phong Hoa cũng không phải đứa ngốc. Hai con này rõ ràng đã bị OT, lại mãi chẳng thể nào tiếp cận mục tiêu, cứ ngã ra rồi đứng lên, qua hồi lâu vẫn dặm chân tại chỗ, mà làm nên cục diện này chính là cách di chuyển và tấn công trước sau của ba người.
“Lẽ nào...”
Phong
Hoa
đang nghĩ ngợi, một tia laser từ chỗ cao bắn thẳng xuống.Thời
gian đóng băng của Pháo Laser vừa kết thúc, Phong Sơ Yên Mộc đã không khách khí mà bắn ngay. Hai con quái vừa đứng lên lại bị đánh ngã. Rồi khi chúng đứng lên muốn chạy về hướng nọ, hai con quái khác bị Hàn Yên Nhu dùng Lạc Hoa Chưởng đánh sang lại đập vào người chúng.
“Đây là phối hợp?” Phong Hoa rốt cục đã hiểu.
Quái bị OT không cần quan tâm tới, bởi vì bất kỳ kĩ năng hay vị trí di chuyển nào của cả bốn cũng có thể khống chế quái OT trong khu vực này. Ngay cả công kích của Phong Sơ Yên Mộc cũng kết hợp hoàn hảo với tiết tấu của họ. OT dưới sự phối hợp như vậy quả thực chỉ thế “thôi mà ”
OT thật sự xảy ra, phán đoán của Phong Hoa không sai.
Vì OT mà lòng nóng như lửa đốt...
Hóa ra mình chỉ là một thằng ngơ thôi ư? Phong Hoa rơi lệ đầy mặt.