*
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Ngày quyết chiến giữa Hưng Hân và Bá Đồ đã đến. Hiệp ba bán kết khơi nên làn sóng quan tâm cực lớn khi cặp đấu Luân Hồi vs Vi Thảo đã có kết quả: Luân Hồi giành vé vào chung kết. Đội nào thắng trận đêm nay, sẽ là cái tên thứ hai cho cuộc chiến giành tổng quán quân cuối cùng của mùa giải này.
Năm ngoái, Bá Đồ chính là kẻ từng tranh quán quân với Luân Hồi. Đầu mùa giải thứ mười, rất nhiều người cho rằng Bá Đồ đã tàn rồi, ai ngờ họ chỉ giấu đi bá khí trong mình, âm thầm vượt ải đến tận bán kết. Đối thủ của họ, Hưng Hân là một chiến đội mới toanh từ vòng khiêu chiến vào giải chuyên nghiệp, ấy vậy mà cũng đánh đến sát ngưỡng chung kết, lập nên kỷ lục mới cho lịch sử Vinh Quang.
Diệp Tu, cái tên vừa quen lại vừa lạ, từng rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp. Không buông tay, không bỏ cuộc, hắn suất lĩnh một chiến đội mới, hiên ngang thách thức tất cả.
Tôi đã trở về!
Đúng như từng tuyên bố sau chiến thắng khiêu chiến, hắn thật sự đã quay về. Về đến trước ngưỡng cửa cuối cùng, đặt mục tiêu ở vinh quang tối thượng.
Đêm nay, hắn phải vượt qua tòa thành mang tên Bá Đồ.
Trận quyết định, sân nhà Bá Đồ không còn chỗ ngồi.
Tuyển thủ hai đội mới chỉ ra sân, khán giả đã gào thét sôi trào như sấm. Fan Bá Đồ rất biết lợi dụng ưu điểm quân số, hò hét cổ vũ đội nhà với khí thế bức người. Mẩu fan Hưng Hân bên khán đài đội khách bị áp đảo hoàn toàn.
Dù là sinh tử đại chiến, cái gì cần làm vẫn phải làm. Tuyển thủ hai đội đi hết các màn vẫy tay, bắt tay mới chia nhau về chỗ ngồi.
Nhưng khán giả đều biết, có một người sẽ luôn đứng lại.
Diệp Tu!
Vòng đấu bảng, vòng chung kết, hắn luôn đánh trận đầu cho Hưng Hân. Bắt tay xong, hắn thường ở lại sân khấu, chờ đến giờ vào phòng chứ không xuống sân.
Đêm nay cũng vậy, Diệp Tu vững vàng đứng đó, gây nên tiếng gào thét kiêu hãnh từ fanclub Hưng Hân. Việc Diệp Tu làm tướng tiên phong đã trở thành một hình ảnh biểu tượng. Điều này đã xảy ra từ vòng bảng đến vòng chung kết, ai cũng phải công nhận.
Thế nhưng tiếng tung hô tự hào của fan Hưng Hân chỉ vang lên trong chớp mắt, để rồi bị tiếng thét gào của fan Bá Đồ lấn át toàn bộ. Bởi lần này, Bá Đồ đưa ra một lời hồi đáp rất gay gắt.
Họ cũng để lại một người trên sân.
Đội trưởng Bá Đồ, Hàn Văn Thanh.
Hàn Văn Thanh, người đã tránh đối đầu với Diệp Tu hai lần liên tục trên lôi đài bán kết, đêm nay sẽ không tiếp tục nhường đường. Anh đứng sừng sững trước mặt Diệp Tu trên sàn đấu.
"Ha ha." Diệp Tu cười, "Trốn thêm lần nữa thì không phải anh thật rồi."
"Bớt nói nhảm đi." Hàn Văn Thanh nói.
Hai người quay lưng đi ngược hướng nhau, trông như càng lúc càng xa, nhưng kỳ thực đều đang hướng về một chiến trường. Một chiến trường hoặc là ngươi chết, hoặc là ta vong.
Trận lôi đài đầu tiên: Hưng Hân · Diệp Tu, tán nhân Quân Mạc Tiếu vs Bá Đồ · Hàn Văn Thanh, nhà quyền pháp Đại Mạc Cô Yên.
Trọng tài đứng ngóc mỏ.
Theo quy tắc thi đấu riêng của hiệp ba, danh sách tướng ra trận sẽ quyết định tại chỗ, quyết định xong thì báo với trọng tài. Vâng, chính là ông trọng tài này đó.
Lẫm liệt dừng chân trên sàn đấu, hiển nhiên Diệp Tu và Hàn Văn Thanh là tướng tiên phong hai đội. Nhưng vấn đề là, hai tên này chưa có báo cho trọng tài!
Không theo quy trình, nếu trọng tài nghiêm khắc sẽ tuyên bố hủy bỏ trận đấu.
Trên sân, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh hùng hổ đi vào phòng đấu như không hẹn ngày quay đầu.
Dưới sân, khán giả dâng trào trong bầu không khí bùng cháy.
Mười năm làm đối thủ, nay chính thức cản trước mặt nhau ở thời khắc sống còn của chiến đội. Đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến mười năm? Không còn cơ hội nào đẹp hơn thế nữa! Đẹp đến mức trọng tài cũng không nỡ phá hoại chỉ vì một khâu trong quy trình.
Thôi cứ vậy đi...
Trọng tài thỏa hiệp. Cứ xem như hai người đều đã báo danh cho mình rồi đi, pass!
Màn hình lớn trong nhà thi đấu sáng lên hai cái tên đầu tiên cho hạng mục lôi đài.
Diệp Tu vs Hàn Văn Thanh!
Tuy đã sớm biết, nhưng khi tên tuổi hai tướng xuất hiện trên bảng cặp đấu, khán giả vẫn không khỏi phấn khích, nhất là các khán giả theo Vinh Quang lâu năm. Với họ, cặp đấu này mang quá nhiều, quá nhiều ý nghĩa.
"Đội trưởng! Đập chết mẹ nó!!" Thổn thức trong lòng không ngăn nổi lập trường kiên định của hảo hán Bá Đồ. Họ chẳng cần cuộc chiến mười năm phải ngoạn mục hay không phụ danh vọng của hai đối thủ gì gì, họ muốn nhìn thấy nhất chỉ là đội trưởng nhà mình, Đại Mạc Cô Yên một quyền đấm cho nhân vật dưới tay Diệp Tu phải quỳ.
Rầm rầm rầm, đùng đùng đùng!
Fan Bá Đồ mang rất nhiều trống kèn đến trợ uy, nào gõ nào thổi, đủ thứ âm thanh vang dội khán đài. Ầm ĩ hay không không quan trọng, họ chỉ cần thứ tiếng to nhất nhà thi đấu phải là âm thanh cổ vũ cho Hàn Văn Thanh.
Đếm ngược bắt đầu, bản đồ đến tận lúc này mới đưa vào chọn ngẫu nhiên. Dấu chấm hỏi to tướng không ngừng xoay tròn trên màn hình.
Và nó dừng lại.
Bản đồ lôi đài được chọn: Đấu Trường Dung Nham.
Thuộc kho bản đồ do nhà sản xuất Vinh Quang đặc chế dành cho vòng chung kết, nó chưa từng xuất hiện bao giờ nên chẳng ai có thể mường tượng địa hình chỉ qua cái tên. Vì thế ngoài công bố tên bản đồ, ban tổ chức cũng phải giới thiệu, miêu tả toàn cảnh ít nhiều. Màn hình điện tử và hình chiếu 3D trong nhà thi đấu, trên tivi đều lướt nhanh tổng thể và bộ phận chi tiết bản đồ cho khán giả cùng xem.
Tổng thể rất dễ nắm bắt, đường đi xếp theo hình vuông có bốn cạnh kéo dài, bên ngoài bọc một đường tròn, còn lại đều là dung nham nóng chảy. Đây là bản đồ có hiệu ứng riêng, nhân vật rơi vào dung nham chắc chắn sẽ chịu sát thương lửa.
Một bản đồ có kết cấu dễ hiểu, hiệu ứng cũng dễ hiểu, có thể nói không gì mới lạ.
Tướng hai đội spawn ra, trận đấu chính thức bắt đầu. Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu ở đầu Nam, Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh ở đầu Bắc. Hai tuyển thủ có kinh nghiệm dày dặn nhất giới chuyên nghiệp, vừa hiện ra liền xoay góc nhìn xung quanh. Thấy dung nham cuồn cuộn táp lên mặt đất, họ lập tức nắm được mấu chốt bản đồ.
Cả hai người di chuyển thật nhanh trong lúc góc nhìn không ở yên lấy một giây nào. Họ lia chuột khắp bốn phía để quan sát toàn bộ địa hình. Kết cấu tổng thể bản đồ trông rất dễ hiểu, nhưng các chi tiết cụ thể như cao thấp dài rộng của mỗi khu vực đều sẽ ảnh hưởng đến thực chiến. Vì vậy, họ không để lỡ thời gian tìm hiểu mọi thứ nhanh nhất có thể.
Chẳng mấy chốc, đôi bên xuất hiện trong tầm nhìn của nhau. Bản đồ thiếu thốn chướng ngại che chắn, tầm nhìn nhân vật rất thoáng đãng.
Đoàng!
Diệp Tu giơ súng chào hỏi phát đầu. Ở khoảng cách khá xa, phát súng của hắn chẳng thể gọi là mối đe dọa. Đại Mạc Cô Yên còn chưa vào tầm bắn của Quân Mạc Tiếu nữa là. Kế đó, Quân Mạc Tiếu lao nhanh về phía Đại Mạc Cô Yên.
Hàn Văn Thanh sẽ lùi bước ư?
Anh lên đánh trận đầu, chính vì nghênh chiến Diệp Tu. Đến đã đến rồi, sao còn lùi bước?
"Để tui lấy anh thử dame dung nham!" Diệp Tu chat trên kênh chung. Quân Mạc Tiếu nổ phát súng thứ hai khi Đại Mạc Cô Yên tiến vào tầm bắn, nhưng giữa hai người vẫn cách một hồ dung nham. Hồ rộng khó vượt, Đại Mạc Cô Yên buộc phải đi gần nửa vòng tròn.
Diệp Tu khiển Quân Mạc Tiếu lao lên như chẳng hề tính toán, nhưng vị trí hắn dừng chân tấn công lại gây ức chế cho Hàn Văn Thanh. Khán giả lúc này mới phát hiện, bản đồ kỳ thực khá bất lợi cho Đại Mạc Cô Yên.
Khoảng cách tấn công là một chuyện, quan trọng hơn, kết cấu bản đồ đơn giản khiến Diệp Tu liếc phát là đoán ra ngay Hàn Văn Thanh cần phải làm gì. Muốn đánh tới Quân Mạc Tiếu, Đại Mạc Cô Yên chỉ có một tuyến đường để chọn. Đường khác cũng có đấy, nhưng dài dằng dặc như chu vi Trái Đất vậy.
Trong một trận đấu đỉnh cao, bị đối thủ đoán được hành động của mình là một bất lợi.
Tuyến đường vòng của Đại Mạc Cô Yên bị chắn lấp bởi toàn chông gai chướng ngại do Quân Mạc Tiếu từ xa phủ xuống. Đáng tuyệt vọng hơn, cho dù Đại Mạc Cô Yên có vượt mọi ngăn trở, Quân Mạc Tiếu chắc chắn cũng không đứng yên cho anh tiếp cận.
Nhưng Hàn Văn Thanh đâu sẽ vì thế mà nhùn? Fan Bá Đồ bên ngoài, cũng sẽ không vì thế mà nản lòng thoái chí.
Tiếng cổ vũ lẫn tốc độ di chuyển của Đại Mạc Cô Yên càng thêm tăng tiến!
Trận cuối rồi, giữ sức chi nữa? Đã giữ sức cả mùa giải, giờ còn chưa chịu đem ra, chỉ e không còn cơ hội.
Các hit bắn tầm xa của Quân Mạc Tiếu pha trộn giữa chiêu hệ Súng và hệ Phép, lúc nghe tiếng pháo, lúc lại thấy hiệu ứng ánh sáng, nhưng không món nào ngăn được bước chân Đại Mạc Cô Yên tiến về phía trước.
Đúng như dự đoán, Diệp Tu không đứng yên chờ Hàn Văn Thanh. Mắt thấy Đại Mạc Cô Yên sắp tiếp cận mình, Quân Mạc Tiếu bắt đầu lùi về. Vừa lùi vừa đánh, hắn lợi dụng bản đồ chơi thả diều.
Hàn Văn Thanh vẫn không chùn bước. Anh tập trung cao độ, quan sát thật kỹ cách Quân Mạc Tiếu tấn công, vừa né tránh vừa tiếp tục lao lên.
Một ô, hai ô...
Khoảng cách dần rút ngắn.
Vút!
Quân Mạc Tiếu đột nhiên biến thành một luồng sáng sắc lạnh. Hồ Quang Thiểm! Hắn sử dụng kỹ năng di chuyển của thích khách, lao đi với tốc độ chóng mặt, chỉ trong chớp mắt đã kéo giãn một khoảng cách cực xa.
Những người đếm cự ly từng ô đều muốn nát tan cõi lòng. Nghĩ đến Quân Mạc Tiếu vẫn còn nhiều kỹ năng tương tự, nghĩ đến cooldown của chúng không dài, đủ cho hắn sử dụng lặp đi lặp lại, cõi lòng họ tan nát tập hai.
Nhưng Hàn Văn Thanh chẳng buồn quan tâm. Anh như không hề ý thức được điều đó, anh ngoan cố, anh bất chấp mọi thứ, anh tiếp tục đuổi theo.
Di chuyển bình thường, thỉnh thoảng bật Phóng Chạy, ngoài ra Đại Mạc Cô Yên không sử dụng Xương Cốt Sắt Thép để đỡ chiêu, cũng không dùng các kỹ năng bùng nổ tốc độ ngắn hạn như Phục Hổ Đằng Tường.
Hàn Văn Thanh cố gắng áp sát, đồng thời cũng tích trữ sức lực. Thêm vào đó, anh không quên quan sát địa hình.
Bố cục lớn thì vậy, nhưng các chi tiết nhỏ trên bản đồ sẽ đóng vai trò quyết định.
Đây là cuộc truy đuổi bất lợi cho anh, nhưng Diệp Tu cũng chẳng dễ chịu gì. Cái gọi là một mất một còn, chỉ cần sai một ly, hậu quả thế nào hai người đều hiểu rõ.
Team minh họa phục vụ độc giả:
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Ngày quyết chiến giữa Hưng Hân và Bá Đồ đã đến. Hiệp ba bán kết khơi nên làn sóng quan tâm cực lớn khi cặp đấu Luân Hồi vs Vi Thảo đã có kết quả: Luân Hồi giành vé vào chung kết. Đội nào thắng trận đêm nay, sẽ là cái tên thứ hai cho cuộc chiến giành tổng quán quân cuối cùng của mùa giải này.
Năm ngoái, Bá Đồ chính là kẻ từng tranh quán quân với Luân Hồi. Đầu mùa giải thứ mười, rất nhiều người cho rằng Bá Đồ đã tàn rồi, ai ngờ họ chỉ giấu đi bá khí trong mình, âm thầm vượt ải đến tận bán kết. Đối thủ của họ, Hưng Hân là một chiến đội mới toanh từ vòng khiêu chiến vào giải chuyên nghiệp, ấy vậy mà cũng đánh đến sát ngưỡng chung kết, lập nên kỷ lục mới cho lịch sử Vinh Quang.
Diệp Tu, cái tên vừa quen lại vừa lạ, từng rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp. Không buông tay, không bỏ cuộc, hắn suất lĩnh một chiến đội mới, hiên ngang thách thức tất cả.
Tôi đã trở về!
Đúng như từng tuyên bố sau chiến thắng khiêu chiến, hắn thật sự đã quay về. Về đến trước ngưỡng cửa cuối cùng, đặt mục tiêu ở vinh quang tối thượng.
Đêm nay, hắn phải vượt qua tòa thành mang tên Bá Đồ.
Trận quyết định, sân nhà Bá Đồ không còn chỗ ngồi.
Tuyển thủ hai đội mới chỉ ra sân, khán giả đã gào thét sôi trào như sấm. Fan Bá Đồ rất biết lợi dụng ưu điểm quân số, hò hét cổ vũ đội nhà với khí thế bức người. Mẩu fan Hưng Hân bên khán đài đội khách bị áp đảo hoàn toàn.
Dù là sinh tử đại chiến, cái gì cần làm vẫn phải làm. Tuyển thủ hai đội đi hết các màn vẫy tay, bắt tay mới chia nhau về chỗ ngồi.
Nhưng khán giả đều biết, có một người sẽ luôn đứng lại.
Diệp Tu!
Vòng đấu bảng, vòng chung kết, hắn luôn đánh trận đầu cho Hưng Hân. Bắt tay xong, hắn thường ở lại sân khấu, chờ đến giờ vào phòng chứ không xuống sân.
Đêm nay cũng vậy, Diệp Tu vững vàng đứng đó, gây nên tiếng gào thét kiêu hãnh từ fanclub Hưng Hân. Việc Diệp Tu làm tướng tiên phong đã trở thành một hình ảnh biểu tượng. Điều này đã xảy ra từ vòng bảng đến vòng chung kết, ai cũng phải công nhận.
Thế nhưng tiếng tung hô tự hào của fan Hưng Hân chỉ vang lên trong chớp mắt, để rồi bị tiếng thét gào của fan Bá Đồ lấn át toàn bộ. Bởi lần này, Bá Đồ đưa ra một lời hồi đáp rất gay gắt.
Họ cũng để lại một người trên sân.
Đội trưởng Bá Đồ, Hàn Văn Thanh.
Hàn Văn Thanh, người đã tránh đối đầu với Diệp Tu hai lần liên tục trên lôi đài bán kết, đêm nay sẽ không tiếp tục nhường đường. Anh đứng sừng sững trước mặt Diệp Tu trên sàn đấu.
"Ha ha." Diệp Tu cười, "Trốn thêm lần nữa thì không phải anh thật rồi."
"Bớt nói nhảm đi." Hàn Văn Thanh nói.
Hai người quay lưng đi ngược hướng nhau, trông như càng lúc càng xa, nhưng kỳ thực đều đang hướng về một chiến trường. Một chiến trường hoặc là ngươi chết, hoặc là ta vong.
Trận lôi đài đầu tiên: Hưng Hân · Diệp Tu, tán nhân Quân Mạc Tiếu vs Bá Đồ · Hàn Văn Thanh, nhà quyền pháp Đại Mạc Cô Yên.
Trọng tài đứng ngóc mỏ.
Theo quy tắc thi đấu riêng của hiệp ba, danh sách tướng ra trận sẽ quyết định tại chỗ, quyết định xong thì báo với trọng tài. Vâng, chính là ông trọng tài này đó.
Lẫm liệt dừng chân trên sàn đấu, hiển nhiên Diệp Tu và Hàn Văn Thanh là tướng tiên phong hai đội. Nhưng vấn đề là, hai tên này chưa có báo cho trọng tài!
Không theo quy trình, nếu trọng tài nghiêm khắc sẽ tuyên bố hủy bỏ trận đấu.
Trên sân, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh hùng hổ đi vào phòng đấu như không hẹn ngày quay đầu.
Dưới sân, khán giả dâng trào trong bầu không khí bùng cháy.
Mười năm làm đối thủ, nay chính thức cản trước mặt nhau ở thời khắc sống còn của chiến đội. Đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến mười năm? Không còn cơ hội nào đẹp hơn thế nữa! Đẹp đến mức trọng tài cũng không nỡ phá hoại chỉ vì một khâu trong quy trình.
Thôi cứ vậy đi...
Trọng tài thỏa hiệp. Cứ xem như hai người đều đã báo danh cho mình rồi đi, pass!
Màn hình lớn trong nhà thi đấu sáng lên hai cái tên đầu tiên cho hạng mục lôi đài.
Diệp Tu vs Hàn Văn Thanh!
Tuy đã sớm biết, nhưng khi tên tuổi hai tướng xuất hiện trên bảng cặp đấu, khán giả vẫn không khỏi phấn khích, nhất là các khán giả theo Vinh Quang lâu năm. Với họ, cặp đấu này mang quá nhiều, quá nhiều ý nghĩa.
"Đội trưởng! Đập chết mẹ nó!!" Thổn thức trong lòng không ngăn nổi lập trường kiên định của hảo hán Bá Đồ. Họ chẳng cần cuộc chiến mười năm phải ngoạn mục hay không phụ danh vọng của hai đối thủ gì gì, họ muốn nhìn thấy nhất chỉ là đội trưởng nhà mình, Đại Mạc Cô Yên một quyền đấm cho nhân vật dưới tay Diệp Tu phải quỳ.
Rầm rầm rầm, đùng đùng đùng!
Fan Bá Đồ mang rất nhiều trống kèn đến trợ uy, nào gõ nào thổi, đủ thứ âm thanh vang dội khán đài. Ầm ĩ hay không không quan trọng, họ chỉ cần thứ tiếng to nhất nhà thi đấu phải là âm thanh cổ vũ cho Hàn Văn Thanh.
Đếm ngược bắt đầu, bản đồ đến tận lúc này mới đưa vào chọn ngẫu nhiên. Dấu chấm hỏi to tướng không ngừng xoay tròn trên màn hình.
Và nó dừng lại.
Bản đồ lôi đài được chọn: Đấu Trường Dung Nham.
Thuộc kho bản đồ do nhà sản xuất Vinh Quang đặc chế dành cho vòng chung kết, nó chưa từng xuất hiện bao giờ nên chẳng ai có thể mường tượng địa hình chỉ qua cái tên. Vì thế ngoài công bố tên bản đồ, ban tổ chức cũng phải giới thiệu, miêu tả toàn cảnh ít nhiều. Màn hình điện tử và hình chiếu 3D trong nhà thi đấu, trên tivi đều lướt nhanh tổng thể và bộ phận chi tiết bản đồ cho khán giả cùng xem.
Tổng thể rất dễ nắm bắt, đường đi xếp theo hình vuông có bốn cạnh kéo dài, bên ngoài bọc một đường tròn, còn lại đều là dung nham nóng chảy. Đây là bản đồ có hiệu ứng riêng, nhân vật rơi vào dung nham chắc chắn sẽ chịu sát thương lửa.
Một bản đồ có kết cấu dễ hiểu, hiệu ứng cũng dễ hiểu, có thể nói không gì mới lạ.
Tướng hai đội spawn ra, trận đấu chính thức bắt đầu. Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu ở đầu Nam, Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh ở đầu Bắc. Hai tuyển thủ có kinh nghiệm dày dặn nhất giới chuyên nghiệp, vừa hiện ra liền xoay góc nhìn xung quanh. Thấy dung nham cuồn cuộn táp lên mặt đất, họ lập tức nắm được mấu chốt bản đồ.
Cả hai người di chuyển thật nhanh trong lúc góc nhìn không ở yên lấy một giây nào. Họ lia chuột khắp bốn phía để quan sát toàn bộ địa hình. Kết cấu tổng thể bản đồ trông rất dễ hiểu, nhưng các chi tiết cụ thể như cao thấp dài rộng của mỗi khu vực đều sẽ ảnh hưởng đến thực chiến. Vì vậy, họ không để lỡ thời gian tìm hiểu mọi thứ nhanh nhất có thể.
Chẳng mấy chốc, đôi bên xuất hiện trong tầm nhìn của nhau. Bản đồ thiếu thốn chướng ngại che chắn, tầm nhìn nhân vật rất thoáng đãng.
Đoàng!
Diệp Tu giơ súng chào hỏi phát đầu. Ở khoảng cách khá xa, phát súng của hắn chẳng thể gọi là mối đe dọa. Đại Mạc Cô Yên còn chưa vào tầm bắn của Quân Mạc Tiếu nữa là. Kế đó, Quân Mạc Tiếu lao nhanh về phía Đại Mạc Cô Yên.
Hàn Văn Thanh sẽ lùi bước ư?
Anh lên đánh trận đầu, chính vì nghênh chiến Diệp Tu. Đến đã đến rồi, sao còn lùi bước?
"Để tui lấy anh thử dame dung nham!" Diệp Tu chat trên kênh chung. Quân Mạc Tiếu nổ phát súng thứ hai khi Đại Mạc Cô Yên tiến vào tầm bắn, nhưng giữa hai người vẫn cách một hồ dung nham. Hồ rộng khó vượt, Đại Mạc Cô Yên buộc phải đi gần nửa vòng tròn.
Diệp Tu khiển Quân Mạc Tiếu lao lên như chẳng hề tính toán, nhưng vị trí hắn dừng chân tấn công lại gây ức chế cho Hàn Văn Thanh. Khán giả lúc này mới phát hiện, bản đồ kỳ thực khá bất lợi cho Đại Mạc Cô Yên.
Khoảng cách tấn công là một chuyện, quan trọng hơn, kết cấu bản đồ đơn giản khiến Diệp Tu liếc phát là đoán ra ngay Hàn Văn Thanh cần phải làm gì. Muốn đánh tới Quân Mạc Tiếu, Đại Mạc Cô Yên chỉ có một tuyến đường để chọn. Đường khác cũng có đấy, nhưng dài dằng dặc như chu vi Trái Đất vậy.
Trong một trận đấu đỉnh cao, bị đối thủ đoán được hành động của mình là một bất lợi.
Tuyến đường vòng của Đại Mạc Cô Yên bị chắn lấp bởi toàn chông gai chướng ngại do Quân Mạc Tiếu từ xa phủ xuống. Đáng tuyệt vọng hơn, cho dù Đại Mạc Cô Yên có vượt mọi ngăn trở, Quân Mạc Tiếu chắc chắn cũng không đứng yên cho anh tiếp cận.
Nhưng Hàn Văn Thanh đâu sẽ vì thế mà nhùn? Fan Bá Đồ bên ngoài, cũng sẽ không vì thế mà nản lòng thoái chí.
Tiếng cổ vũ lẫn tốc độ di chuyển của Đại Mạc Cô Yên càng thêm tăng tiến!
Trận cuối rồi, giữ sức chi nữa? Đã giữ sức cả mùa giải, giờ còn chưa chịu đem ra, chỉ e không còn cơ hội.
Các hit bắn tầm xa của Quân Mạc Tiếu pha trộn giữa chiêu hệ Súng và hệ Phép, lúc nghe tiếng pháo, lúc lại thấy hiệu ứng ánh sáng, nhưng không món nào ngăn được bước chân Đại Mạc Cô Yên tiến về phía trước.
Đúng như dự đoán, Diệp Tu không đứng yên chờ Hàn Văn Thanh. Mắt thấy Đại Mạc Cô Yên sắp tiếp cận mình, Quân Mạc Tiếu bắt đầu lùi về. Vừa lùi vừa đánh, hắn lợi dụng bản đồ chơi thả diều.
Hàn Văn Thanh vẫn không chùn bước. Anh tập trung cao độ, quan sát thật kỹ cách Quân Mạc Tiếu tấn công, vừa né tránh vừa tiếp tục lao lên.
Một ô, hai ô...
Khoảng cách dần rút ngắn.
Vút!
Quân Mạc Tiếu đột nhiên biến thành một luồng sáng sắc lạnh. Hồ Quang Thiểm! Hắn sử dụng kỹ năng di chuyển của thích khách, lao đi với tốc độ chóng mặt, chỉ trong chớp mắt đã kéo giãn một khoảng cách cực xa.
Những người đếm cự ly từng ô đều muốn nát tan cõi lòng. Nghĩ đến Quân Mạc Tiếu vẫn còn nhiều kỹ năng tương tự, nghĩ đến cooldown của chúng không dài, đủ cho hắn sử dụng lặp đi lặp lại, cõi lòng họ tan nát tập hai.
Nhưng Hàn Văn Thanh chẳng buồn quan tâm. Anh như không hề ý thức được điều đó, anh ngoan cố, anh bất chấp mọi thứ, anh tiếp tục đuổi theo.
Di chuyển bình thường, thỉnh thoảng bật Phóng Chạy, ngoài ra Đại Mạc Cô Yên không sử dụng Xương Cốt Sắt Thép để đỡ chiêu, cũng không dùng các kỹ năng bùng nổ tốc độ ngắn hạn như Phục Hổ Đằng Tường.
Hàn Văn Thanh cố gắng áp sát, đồng thời cũng tích trữ sức lực. Thêm vào đó, anh không quên quan sát địa hình.
Bố cục lớn thì vậy, nhưng các chi tiết nhỏ trên bản đồ sẽ đóng vai trò quyết định.
Đây là cuộc truy đuổi bất lợi cho anh, nhưng Diệp Tu cũng chẳng dễ chịu gì. Cái gọi là một mất một còn, chỉ cần sai một ly, hậu quả thế nào hai người đều hiểu rõ.
Team minh họa phục vụ độc giả: