Dịch bởi Lá Mùa Thu
"Gặp năm người!" Trên kênh chat Hưng Hân, Đường Nhu báo tin kèm tọa độ hiện tại.
Khán giả tròn xoe mắt. Toàn quân Bá Đồ chưa xuất hiện trong tầm nhìn Hàn Yên Nhu, cô chỉ nghe tiếng bước chân không đồng đều mà đoán được số người cơ à? Khả năng phân biệt âm thanh nhạy đến thế ư? Các cao thủ trình chuyên bèn thử nhắm mắt, nhưng dù đã biết bên Bá Đồ có bao nhiêu người, họ cũng không đoán nổi số lượng cụ thể chỉ bằng tiếng bước chân, cao lắm chỉ nghe ra nhiều hơn một hai người mà thôi.
"Năm tên cùng một chỗ?" Diệp Tu kinh ngạc hỏi lại.
"Từ hướng Đông tới."
"Thì càng không thể."
Đường Nhu không tiếp tục trao đổi. Tuy cô nghe được động tĩnh phe địch và sớm im ắng lùi về, nhưng hẻm núi này thẳng chứ không quanh co, lùi về cũng khó có chỗ núp. Từng ấy thời gian quá đủ cho năm người Bá Đồ chạy tới chỗ rẽ. Hi vọng họ chỉ chăm chăm nhìn trước mặt là không thực tế, vì quan sát địa hình bốn phía khi đến giao lộ đã là hành động bản năng của tuyển thủ chuyên nghiệp rồi.
Vì thế, Hàn Yên Nhu núp trong hẻm núi phía Nam lập tức bị Bá Đồ phát hiện.
Năm người Bá Đồ cũng trợn tròn mắt.
Với các tuyển thủ có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn thấy kích cỡ bản đồ là có thể ước lượng thời điểm va chạm. Tuy trước mắt chỉ có một mình Hàn Yên Nhu, nhưng dù tách đội di chuyển riêng cũng không thể nhanh đến vậy chứ?
Điểm spawn không đối xứng là điều khán giả phải chứng kiến tận mắt mới dám tin, còn tướng trong trận dĩ nhiên không ngờ tới vì quá bất thường. Hưng Hân lẫn Bá Đồ đều hoang mang vô đối vì không hiểu đầu cua tai nheo đâu cả. Có điều Hưng Hân đỡ phải suy tính như Bá Đồ. Một mình Hàn Yên Nhu vs năm tướng Bá Đồ? Còn nghĩ gì nữa, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Bá Đồ xoắn hết cả quẩy.
Là thính? Hay là bẫy?
Bị giằng co bởi những hướng nghĩ, họ không lập tức lao lên hội đồng Hàn Yên Nhu dù cô chỉ lẻ loi một mình. Đây là bản đồ mới lạ, lẽ nào Hưng Hân tìm ra chìa khóa ẩn giấu để tăng tốc độ di chuyển? Hàn Yên Nhu ở đó, ai dám chắc phía sau cô nàng không có mai phục?
Đường Nhu không suy nghĩ nhiều, lui trước tính sau. Bất ngờ thấy đối thủ do dự không xông lên, cô bèn báo tin về cho tổ chức. Đang dẫn ba người còn lại chạy sang chỗ Đường Nhu thì nhận được tin, Diệp Tu liền gạt phăng giả thuyết trong đầu.
Hắn vốn nghĩ giống Bá Đồ, rằng có thể đối thủ tìm được bí quyết nên mới xuất hiện ở vị trí khó tin này. Thế nhưng Đường Nhu lại bảo Bá Đồ nhìn thấy cô mà không dám lao lên, hắn mới biết mình đoán sai rồi.
Với phong cách của Bá Đồ, gặp con cừu lạc đàn mà không nhào vô làm thịt thì ắt là họ kiêng dè gì đó ghê gớm lắm. Bá Đồ chưa chuẩn bị cho việc va chạm Hưng Hân, hay nói cách khác, họ cũng kinh ngạc hệt như Hưng Hân khi gặp Hàn Yên Nhu ở đây.
Nếu thế, chắc chắn có lý do khác cho cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Chỉ một thay đổi nhỏ trong nhận định, Hưng Hân đã giành quyền kiểm soát cục diện sớm hơn. Ít nhất, họ biết Bá Đồ không nắm trong tay ưu thế nào mà chỉ vô tình va chạm với mình thôi.
Vậy...
"Xem có ra chào một tiếng được không?" Diệp Tu chat lên.
"Chào?" Đường Nhu ngẩn người. Cô dĩ nhiên hiểu ý hắn, nhưng cái gọi là chào hỏi trên chiến trường, nửa bắt nửa thả là chuyện cần kiểm soát mức độ, mà Đường Nhu vừa không hợp phong cách vừa thiếu kinh nghiệm thi đấu, thật khó cho cô quá.
"Cho tụi nó hoang mang thêm." Diệp Tu bèn giải thích.
"Em hiểu rồi." Đường Nhu không hề thiếu não. Bá Đồ 5v1 mà vẫn ngập ngừng, nghĩa là trong lòng có e ngại. Ý Diệp Tu muốn cô giả vờ cho đối thủ tưởng những gì họ e ngại là thật.
Quay lại đánh nhỉ?
Đường Nhu suy tính kế hoạch, Hàn Yên Nhu dưới tay cô vì thế mà dừng bước.
Chỉ một hành động nhưng đã làm Bá Đồ thay đổi cách nghĩ. Bất ngờ va chạm Hàn Yên Nhu, họ đang xoắn quẩy thì bỗng thấy cô cắm đầu chạy thẳng. Rõ ràng Đường Nhu cũng rất sợ đụng độ. Bá Đồ gần như hạ kết luận giống với Diệp Tu rồi, nếu Hàn Yên Nhu không đột ngột dừng bước và quay đầu lại.
Tụi mình không lao lên nên ẻm đành chịu?
Nếu thế, Hưng Hân quả nhiên đang giăng bẫy phía sau. Muốn dụ tụi mình vào đó để úp sọt?
Đường Nhu còn đang nghĩ cách chào hỏi, sao ngờ rằng não Bá Đồ vận hành quá nhanh, chỉ từ việc cô ngừng chạy mà tưởng tượng đủ điều. Đường Nhu coi như tung hỏa mù thành công.
Thế nhưng, Trương Tân Kiệt lại ra lệnh: "Mình lên."
"Hả?" Trương Giai Lạc tròn mắt. Nếu mệnh lệnh này đến từ Hàn Văn Thanh, hắn sẽ cảm thấy rất bình thường. Quan tâm chi thính hay bả, ta mạnh ta càn tất, đó là điều đội trưởng Bá Đồ dám làm. Nhưng Trương Tân Kiệt, con người bất kể chuyện lớn hay nhỏ đều cân nhắc tỉ mỉ, lại bất ngờ kêu mọi người lấy thân mạo hiểm khi chưa biết rõ tình thế?
"Cứ lên đi xem sao, tôi lo máu cho." Trương Tân Kiệt giải thích.
Không nhiều lời, nhưng toát ra cả một sự bá khí hùng tâm. Bá khí ấy, hùng tâm ấy không thể hiện bằng nắm đấm mà bằng trị liệu. Ý của Trương Tân Kiệt rất đơn giản: Cứ việc lao lên tìm hiểu, tôi sẽ trông chừng cây máu các anh.
Ta mạnh ta càn tất, nhưng không phải bằng sát thương mà bằng thùng máu. Đã bá khí lại không mất cẩn trọng, phong cách Bá Đồ và phong cách Trương Tân Kiệt dung hòa làm một.
"Rõ! Mình lên!" Bách Hoa Liễu Loạn của Trương Giai Lạc lập tức lao đi. Muốn tấn công thăm dò, giao nhiệm vụ cho tay dài sẽ an toàn hơn tay ngắn.
"Kỳ Anh bảo vệ trị liệu." Hàn Văn Thanh cũng để lại một mệnh lệnh, sau đó Đại Mạc Cô Yên xông lên, Lãnh Ám Lôi của Lâm Kính Ngôn xông lên, Tống Kỳ Anh nhận lệnh, Trường Hà Lạc Nhật một tấc không rời Thạch Bất Chuyển.
Chiến đội Bá Đồ quyết định lao lên nhưng không phải để tấn công. Họ lao lên với một tư thái phòng ngự.
"Họ đang tới" Đường Nhu báo tin, đồng thời khiển Hàn Yên Nhu quay đầu chạy.
"Tới thật hả? Cứng nhỉ? Tự bảo vệ mình nhé." Diệp Tu trả lời.
Nếu là bất kỳ ai khác, nghe Diệp Tu nói vậy chắc phải khóc. 1 vs 5 đó ba, quẳng một câu "nhớ tự vệ" là xong à? Lệnh gì đơn giản như đùa thế này?
"Gặp năm người!" Trên kênh chat Hưng Hân, Đường Nhu báo tin kèm tọa độ hiện tại.
Khán giả tròn xoe mắt. Toàn quân Bá Đồ chưa xuất hiện trong tầm nhìn Hàn Yên Nhu, cô chỉ nghe tiếng bước chân không đồng đều mà đoán được số người cơ à? Khả năng phân biệt âm thanh nhạy đến thế ư? Các cao thủ trình chuyên bèn thử nhắm mắt, nhưng dù đã biết bên Bá Đồ có bao nhiêu người, họ cũng không đoán nổi số lượng cụ thể chỉ bằng tiếng bước chân, cao lắm chỉ nghe ra nhiều hơn một hai người mà thôi.
"Năm tên cùng một chỗ?" Diệp Tu kinh ngạc hỏi lại.
"Từ hướng Đông tới."
"Thì càng không thể."
Đường Nhu không tiếp tục trao đổi. Tuy cô nghe được động tĩnh phe địch và sớm im ắng lùi về, nhưng hẻm núi này thẳng chứ không quanh co, lùi về cũng khó có chỗ núp. Từng ấy thời gian quá đủ cho năm người Bá Đồ chạy tới chỗ rẽ. Hi vọng họ chỉ chăm chăm nhìn trước mặt là không thực tế, vì quan sát địa hình bốn phía khi đến giao lộ đã là hành động bản năng của tuyển thủ chuyên nghiệp rồi.
Vì thế, Hàn Yên Nhu núp trong hẻm núi phía Nam lập tức bị Bá Đồ phát hiện.
Năm người Bá Đồ cũng trợn tròn mắt.
Với các tuyển thủ có kinh nghiệm, chỉ cần nhìn thấy kích cỡ bản đồ là có thể ước lượng thời điểm va chạm. Tuy trước mắt chỉ có một mình Hàn Yên Nhu, nhưng dù tách đội di chuyển riêng cũng không thể nhanh đến vậy chứ?
Điểm spawn không đối xứng là điều khán giả phải chứng kiến tận mắt mới dám tin, còn tướng trong trận dĩ nhiên không ngờ tới vì quá bất thường. Hưng Hân lẫn Bá Đồ đều hoang mang vô đối vì không hiểu đầu cua tai nheo đâu cả. Có điều Hưng Hân đỡ phải suy tính như Bá Đồ. Một mình Hàn Yên Nhu vs năm tướng Bá Đồ? Còn nghĩ gì nữa, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Bá Đồ xoắn hết cả quẩy.
Là thính? Hay là bẫy?
Bị giằng co bởi những hướng nghĩ, họ không lập tức lao lên hội đồng Hàn Yên Nhu dù cô chỉ lẻ loi một mình. Đây là bản đồ mới lạ, lẽ nào Hưng Hân tìm ra chìa khóa ẩn giấu để tăng tốc độ di chuyển? Hàn Yên Nhu ở đó, ai dám chắc phía sau cô nàng không có mai phục?
Đường Nhu không suy nghĩ nhiều, lui trước tính sau. Bất ngờ thấy đối thủ do dự không xông lên, cô bèn báo tin về cho tổ chức. Đang dẫn ba người còn lại chạy sang chỗ Đường Nhu thì nhận được tin, Diệp Tu liền gạt phăng giả thuyết trong đầu.
Hắn vốn nghĩ giống Bá Đồ, rằng có thể đối thủ tìm được bí quyết nên mới xuất hiện ở vị trí khó tin này. Thế nhưng Đường Nhu lại bảo Bá Đồ nhìn thấy cô mà không dám lao lên, hắn mới biết mình đoán sai rồi.
Với phong cách của Bá Đồ, gặp con cừu lạc đàn mà không nhào vô làm thịt thì ắt là họ kiêng dè gì đó ghê gớm lắm. Bá Đồ chưa chuẩn bị cho việc va chạm Hưng Hân, hay nói cách khác, họ cũng kinh ngạc hệt như Hưng Hân khi gặp Hàn Yên Nhu ở đây.
Nếu thế, chắc chắn có lý do khác cho cuộc gặp gỡ bất ngờ này.
Chỉ một thay đổi nhỏ trong nhận định, Hưng Hân đã giành quyền kiểm soát cục diện sớm hơn. Ít nhất, họ biết Bá Đồ không nắm trong tay ưu thế nào mà chỉ vô tình va chạm với mình thôi.
Vậy...
"Xem có ra chào một tiếng được không?" Diệp Tu chat lên.
"Chào?" Đường Nhu ngẩn người. Cô dĩ nhiên hiểu ý hắn, nhưng cái gọi là chào hỏi trên chiến trường, nửa bắt nửa thả là chuyện cần kiểm soát mức độ, mà Đường Nhu vừa không hợp phong cách vừa thiếu kinh nghiệm thi đấu, thật khó cho cô quá.
"Cho tụi nó hoang mang thêm." Diệp Tu bèn giải thích.
"Em hiểu rồi." Đường Nhu không hề thiếu não. Bá Đồ 5v1 mà vẫn ngập ngừng, nghĩa là trong lòng có e ngại. Ý Diệp Tu muốn cô giả vờ cho đối thủ tưởng những gì họ e ngại là thật.
Quay lại đánh nhỉ?
Đường Nhu suy tính kế hoạch, Hàn Yên Nhu dưới tay cô vì thế mà dừng bước.
Chỉ một hành động nhưng đã làm Bá Đồ thay đổi cách nghĩ. Bất ngờ va chạm Hàn Yên Nhu, họ đang xoắn quẩy thì bỗng thấy cô cắm đầu chạy thẳng. Rõ ràng Đường Nhu cũng rất sợ đụng độ. Bá Đồ gần như hạ kết luận giống với Diệp Tu rồi, nếu Hàn Yên Nhu không đột ngột dừng bước và quay đầu lại.
Tụi mình không lao lên nên ẻm đành chịu?
Nếu thế, Hưng Hân quả nhiên đang giăng bẫy phía sau. Muốn dụ tụi mình vào đó để úp sọt?
Đường Nhu còn đang nghĩ cách chào hỏi, sao ngờ rằng não Bá Đồ vận hành quá nhanh, chỉ từ việc cô ngừng chạy mà tưởng tượng đủ điều. Đường Nhu coi như tung hỏa mù thành công.
Thế nhưng, Trương Tân Kiệt lại ra lệnh: "Mình lên."
"Hả?" Trương Giai Lạc tròn mắt. Nếu mệnh lệnh này đến từ Hàn Văn Thanh, hắn sẽ cảm thấy rất bình thường. Quan tâm chi thính hay bả, ta mạnh ta càn tất, đó là điều đội trưởng Bá Đồ dám làm. Nhưng Trương Tân Kiệt, con người bất kể chuyện lớn hay nhỏ đều cân nhắc tỉ mỉ, lại bất ngờ kêu mọi người lấy thân mạo hiểm khi chưa biết rõ tình thế?
"Cứ lên đi xem sao, tôi lo máu cho." Trương Tân Kiệt giải thích.
Không nhiều lời, nhưng toát ra cả một sự bá khí hùng tâm. Bá khí ấy, hùng tâm ấy không thể hiện bằng nắm đấm mà bằng trị liệu. Ý của Trương Tân Kiệt rất đơn giản: Cứ việc lao lên tìm hiểu, tôi sẽ trông chừng cây máu các anh.
Ta mạnh ta càn tất, nhưng không phải bằng sát thương mà bằng thùng máu. Đã bá khí lại không mất cẩn trọng, phong cách Bá Đồ và phong cách Trương Tân Kiệt dung hòa làm một.
"Rõ! Mình lên!" Bách Hoa Liễu Loạn của Trương Giai Lạc lập tức lao đi. Muốn tấn công thăm dò, giao nhiệm vụ cho tay dài sẽ an toàn hơn tay ngắn.
"Kỳ Anh bảo vệ trị liệu." Hàn Văn Thanh cũng để lại một mệnh lệnh, sau đó Đại Mạc Cô Yên xông lên, Lãnh Ám Lôi của Lâm Kính Ngôn xông lên, Tống Kỳ Anh nhận lệnh, Trường Hà Lạc Nhật một tấc không rời Thạch Bất Chuyển.
Chiến đội Bá Đồ quyết định lao lên nhưng không phải để tấn công. Họ lao lên với một tư thái phòng ngự.
"Họ đang tới" Đường Nhu báo tin, đồng thời khiển Hàn Yên Nhu quay đầu chạy.
"Tới thật hả? Cứng nhỉ? Tự bảo vệ mình nhé." Diệp Tu trả lời.
Nếu là bất kỳ ai khác, nghe Diệp Tu nói vậy chắc phải khóc. 1 vs 5 đó ba, quẳng một câu "nhớ tự vệ" là xong à? Lệnh gì đơn giản như đùa thế này?