Dịch bởi Lá Mùa Thu
Tăng phụ trọng, phong ấn kỹ năng.
Dính debuff do Tro Trận và Tĩnh Mặc Trận mang tới, còn muốn đuổi theo nhóm Quân Mạc Tiếu hay truy giết Một Tấc Tro? Đừng mơ hỡi Nhất Diệp Chi Thu, kẻ đang hãm thân giữa hai Quỷ Trận.
Các Quỷ Trận có debuff quá imba thường chỉ kéo dài trong vài giây, nhưng trên đấu trường chuyên nghiệp, vài giây là đủ để xoay chuyển tình thế.
Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu ngừng di chuyển, tập trung dồn sát thương. Hiệu ứng hình ảnh kỹ năng thi nhau chớp lóe, thanh máu Tiếu Ca Tự Nhược như ống nước bị rút chốt, ào ào tuôn chảy.
Nhất Diệp Chi Thu và Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc chỉ có thể trơ mắt nhìn trong đau xót. Vì Quỷ Trận, khoảng cách giữa họ với Tiếu Ca Tự Nhược là gần như trước mắt mà xa tận chân trời.
Vô Lãng đã bắt kịp Mộc Vũ Tranh Phong. Ngoài việc tiếp tục xử lý cô, hắn không có lựa chọn quay đầu. Bất kể tình thế xoay chuyển kiểu gì, chế ngự Mộc Vũ Tranh Phong luôn là khâu rất quan trọng. Điều này cũng cho thấy sự thiếu sót của Luân Hồi khi không quán triệt từ đầu đến cuối thái độ dành cho Tô Mộc Tranh.
Vẫn còn Chu Trạch Khải.
Mỗi khi chiến đội rơi vào thế khó, không thể đột phá hoặc sơ sẩy bất ngờ, Chu Trạch Khải sẽ luôn đứng ra, dùng cái trình imba của mình lèo lái con thuyền Luân Hồi vượt qua sóng gió, lội ngược dòng và chiến thắng. Người ta đã quá quen với hình ảnh đó ở chiến đội này.
Vô vàn cặp mắt ngoài trận đều hướng về Nhất Thương Xuyên Vân. Fan Luân Hồi tha thiết ngóng trông một pha bùng nổ của hắn.
Trong trận, tướng Hưng Hân chưa bao giờ rời mắt khỏi con át chủ bài Luân Hồi được mệnh danh No.1 Vinh Quang. Đặc biệt, có một tướng đã đặt mọi sự chú ý lên hắn, trong mắt không còn người nào khác.
An Văn Dật.
Cậu hoàn toàn không biết rằng, Quỷ Trận của Kiều Nhất Phàm đã giam chân hai tướng Luân Hồi.
Cậu cũng không ý thức được rằng, Diệp Tu và Đường Nhu đã dừng chạy để focus dứt điểm Phương Minh Hoa.
Cậu càng không nhìn thấy, Tô Mộc Tranh đang vừa đối phó với Giang Ba Đào vừa tìm kiếm cơ hội hỗ trợ đội mình.
Thậm chí, cậu không biết HP Tay Nhỏ Lạnh Giá còn bao nhiêu, HP Nhất Thương Xuyên Vân có bao nhiêu. Trong góc nhìn của cậu, chỉ tồn tại hai nòng súng, chỉ phản xạ từng động tác của người trước mặt.
Trái hay phải? Lùi hay nhảy?
An Văn Dật nhìn chằm chằm vào nòng súng đôi và khiển Tay Nhỏ Lạnh Giá hành động tương ứng. Cậu là một tân binh bị giới chuyên nghiệp gọi bằng cái tên "khuyết điểm", mà giờ đây, cậu lại đang kèm vị tuyển thủ đứng đầu trong giới.
Bằng cái gì? An Văn Dật không biết. Có lẽ là niềm tin, một niềm tin gắn chặt với nhiệm vụ.
Niềm tin chiến thắng.
Quán quân! Quán quân của Liên minh chuyên nghiệp!
Một hai năm trước, đây là một khái niệm rất xa vời với An Văn Dật. Cậu của ngày đầu chỉ là một người chơi tầm thường giữa ngàn vạn người chơi tầm thường khác trong game. Cậu cầm mục sư và thần tượng Trương Tân Kiệt của Bá Đồ, đệ nhất mục sư Vinh Quang. Vì thế cậu cũng thích Bá Đồ. Cậu gia nhập công hội, trở thành trị liệu của một đội ngũ cố định trong Mưu Đồ Bá Đạo.
Đối với phần đông người chơi thường, có được một slot cứng trong đội ngũ cố định của công hội lớn đã đủ trở thành tinh anh xã hội. Nhưng An Văn Dật với Mưu Đồ Bá Đạo thì khác. Cậu chẳng liên quan gì hai chữ tinh anh cả, khi mà đội tinh anh của công hội này luôn được thống lĩnh bởi đích thân ngài hội trưởng.
Và cậu thì chỉ có thể ngước nhìn.
Thời gian trôi qua, ngắn ngủi chưa đầy hai năm, cậu bỗng xuất hiện trên đấu trường chuyên nghiệp, trên danh sách thi đấu với những cái tên mà ngày xưa chưa bao giờ nằm chung với mình. Được bắt tay với Trương Tân Kiệt, người cậu sùng bái, hai lần mỗi trận. Được bước chân vào chiến trường tổng chung kết, tranh chiếc cúp vô địch tối cao.
Khuyết điểm thì sao? Chỉ cần đoạt cúp vô địch, ưu khuyết chẳng còn quan trọng.
Cố lên! Bất chấp mọi thứ, níu giữ anh ta lại!
Dưới sự điều khiển của An Văn Dật, Tay Nhỏ Lạnh Giá trở nên dai như đỉa, quyết tâm giằng co với Nhất Thương Xuyên Vân đến cùng. Cô phải lấp nòng súng của hắn, lấp tầm nhìn của hắn.
Ráng lên! Phải ráng lên!
An Văn Dật đã quên hết tất cả. Trong đầu cậu, chỉ còn lại niềm tin duy nhất này.
Cho đến giọt máu cuối cùng, Tay Nhỏ Lạnh Giá vẫn không do dự chắn đường Nhất Thương Xuyên Vân. Máu ư? An Văn Dật không nhìn thấy, cậu chỉ biết mình phải tiếp tục...
Đoàng!
Tiếng súng vang là thứ sau chót lọt vào tai nghe của An Văn Dật. Trời xoay đất chuyển, cậu nhìn thấy Nhất Thương Xuyên Vân chạy lướt qua, sắp rời khỏi tầm mắt mình.
Không cho hắn đi!
An Văn Dật nghĩ. Cậu tiếp tục khiển chuột và phím, muốn vươn cánh tay Tay Nhỏ Lạnh Giá níu lấy vạt áo Nhất Thương Xuyên Vân.
Chạm tới rồi!
Chạm tới góc áo rồi, cái áo choàng ấy, An Văn Dật mừng rỡ. Yes! Mình đã thành công ngăn trở hắn thêm một lần, phải không?
Thế nhưng, vạt áo kia rất nhanh biến mất khỏi góc nhìn, chỉ còn bàn tay vẫn cố sức vươn từng ngón.
Thế giới vụt xám.
Tất cả kết thúc.
Tay Nhỏ Lạnh Giá ngã xuống, ghi dấu cái chết đầu tiên cho trận đấu này. Trận tổng chung kết của An Văn Dật chấm dứt tại đây, mùa giải chuyên nghiệp đầu tiên của An Văn Dật chấm dứt tại đây. Kết quả trận đấu không còn do cậu phán quyết, nhưng những gì cậu làm đã trở thành một phần của nó.
Mà trong đầu An Văn Dật, vẫn chỉ đau đáu một câu tự hỏi: Vạt áo kia, sao mình lại không níu được? Tại sao?
Trị liệu Hưng Hân tử trận.
Ở tình huống bình thường, tin tức này chắc chắn sẽ chấn hưng sĩ khí Luân Hồi. Dù mang danh khuyết điểm, trị liệu vẫn là trị liệu và tầm quan trọng trong đoàn đội là không thể thay thế. Tóm được trị liệu đồng nghĩa với nắm quyền chủ động, vậy giết được trị liệu thì sao? Thì gần như chiến thắng.
Thế nhưng lúc này ngoại trừ vỗ tay, fan Luân Hồi chẳng hề có thái độ phấn khích tột cùng của phe chiến thắng. Họ đều biết rằng, trị liệu Hưng Hân chết là một chuyện, trị liệu nhà mình có cứu nổi không lại là chuyện khác.
Nhất Thương Xuyên Vân sải bước như bay. Tiếu Ca Tự Nhược bị nhóm Quân Mạc Tiếu áp tải ra ngoài tầm bắn của hắn, mà hắn lại bị một mục sư như Tay Nhỏ Lạnh Giá níu chân suốt hồi lâu.
"Liệu việc này có gợi ý cho mọi người cách để đối phó Chu Trạch Khải về sau?" Trên sóng trực tiếp, Lý Nghệ Bác pha trò.
Tiếc rằng, Phan Lâm không quá hưởng ứng, vì hắn đã bị diễn biến trận đấu hớp hồn. Cách làm của An Văn Dật vừa ngốc vừa thiếu suy nghĩ, nhưng dũng khí và sự ngoan cường của cậu đã in sâu vào lòng Phan Lâm. Hắn không muốn có cái nhìn thiếu tôn trọng về cậu.
Gợi ý cách đối phó với Chu Trạch Khải ư? Đùa thôi thì được.
An Văn Dật vs Chu Trạch Khải là một sự kiện khó tin, mà đã là chuyện khó tin thì sẽ không xảy ra nhiều lần. Cho An Văn Dật làm lại, cậu cũng chưa chắc có thể. Trước khi vào trận, bản thân An Văn Dật có lẽ không ngờ rằng mình sẽ chiến đấu như một cảm tử quân, và sau khi rời trận, nhìn lại mọi chuyện, cậu cũng sẽ kinh ngạc như bất kỳ ai.
"Cách đối phó" là từ để chỉ kế hoạch hoặc đấu pháp có tính toán, có trình tự, chứ còn hành động trái với logic thì đâu thể gọi là cách?
Kỳ tích của An Văn Dật đã qua, Chu Trạch Khải giờ không còn trói buộc. Cũng là người thường xuyên mang về kỳ tích cho Luân Hồi, lần này hắn sẽ làm gì?
Một bước, hai bước, ba bước...
Nhất Thương Xuyên Vân lao đi với tốc độ chóng mặt. Ai có thể ngăn cản hắn đây? Mộc Vũ Tranh Phong thi thoảng ship tới ít đạn pháo nhưng mật độ không đủ dày, bởi cô đang bị Vô Lãng quấy phá. Phải ưu tiên xử lý những đòn tấn công từ Vô Lãng, Mộc Vũ Tranh Phong chẳng còn rảnh rang như trước.
Tiến vào tầm bắn!
Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu cuối cùng đã vào tầm bắn của Nhất Thương Xuyên Vân. Suốt quá trình Nhất Thương Xuyên Vân tiếp cận, họ không hề tháo chạy mà giành giật từng giây hòng dứt điểm Tiếu Ca Tự Nhược. Chạy ư? Chạy cũng có kềm hãm được Nhất Thương Xuyên Vân đâu?
Đạn rời nòng, cơn mưa sát thương trút xuống. Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu vẫn tiếp tục việc đang làm, có chăng chỉ là đẩy Tiếu Ca Tự Nhược vào góc tường, hi vọng che chắn ít nhiều lửa đạn. Và giải pháp này cũng không quá hiệu suất khi bức tường phế tích đã đổ sụp thành mảng, Nhất Thương Xuyên Vân lách ngang vài bước là lấy lại tầm nhìn.
Lúc này, Nhất Diệp Chi Thu và Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc đã thoát khỏi hai Quỷ Trận. Tuy Một Tấc Tro lại bày thêm Quỷ Trận mới, nhưng hiệu ứng khống chế không mạnh bằng Tro Trận và Tĩnh Mặc Trận nên hai tướng Luân Hồi vượt qua dễ dàng chỉ với một ít thiệt hại phải chịu.
Những gì mình có thể làm, chỉ có vậy mà thôi.
Nhìn lượng HP còn lại của Tiếu Ca Tự Nhược đằng xa, Một Tấc Tro kích hoạt đại chiêu.
Quỷ Thần Thịnh Yến!
Toàn bộ Quỷ Trận thi nhau nổ tung, vì không chồng chất lên nhau mà diện tích phủ lấp rất rộng. Đây quả là một trận Quỷ Thần Thịnh Yến đồ sộ đến lóa mắt, tiếc thay sát thương và hiệu ứng khá kém, không đủ gây khó khăn cho Nhất Diệp Chi Thu và Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc.
Bằng vài thao tác, họ xử lý gọn những chướng ngại do Quỷ Thần Thịnh Yến mang tới và vùng thoát, lao về phía Tiếu Ca Tự Nhược.
HP Tiếu Ca Tự Nhược không còn nhiều, nhưng vẫn kịp!
Đạn tầm xa của Nhất Thương Xuyên Vân chẳng thể ngăn Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu đánh Tiếu Ca Tự Nhược, dù vậy ảnh hưởng là có. Với hiệu suất sát thương của họ lúc này, rất khó để Tiếu Ca Tự Nhược chết trước khi người Luân Hồi chạy tới.
Thắng rồi! Cứu được Tiếu Ca Tự Nhược, là thắng rồi.
Vô số người mừng thầm. Hưng Hân vừa di chuyển vừa đánh, con tin bị giữ chặt nhưng chưa thể chết hẳn. Trong khi đó, Nhất Thương Xuyên Vân không bị ai quấy rối nên đủ sức một mình dứt điểm Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Hưng Hân nhanh ở tốc độ di chuyển, chậm ở tốc độ sát thương.
Haiz... Những khán giả kỳ vọng vào Hưng Hân bắt đầu thở dài.
Trong trận, Chu Trạch Khải một lần nữa khiển Nhất Thương Xuyên Vân sải bước sang bên, điều chỉnh góc nhìn và tầm bắn.
Và hắn khựng lại.
Hắn sực nhận ra, mình đã quên mất một điều.
Dưới chân Kim tự tháp, khu vực thay người, tướng thứ sáu Hưng Hân vào thay cho trị liệu đã tử trận.
Bánh Bao Xâm Lấn.
Tăng phụ trọng, phong ấn kỹ năng.
Dính debuff do Tro Trận và Tĩnh Mặc Trận mang tới, còn muốn đuổi theo nhóm Quân Mạc Tiếu hay truy giết Một Tấc Tro? Đừng mơ hỡi Nhất Diệp Chi Thu, kẻ đang hãm thân giữa hai Quỷ Trận.
Các Quỷ Trận có debuff quá imba thường chỉ kéo dài trong vài giây, nhưng trên đấu trường chuyên nghiệp, vài giây là đủ để xoay chuyển tình thế.
Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu ngừng di chuyển, tập trung dồn sát thương. Hiệu ứng hình ảnh kỹ năng thi nhau chớp lóe, thanh máu Tiếu Ca Tự Nhược như ống nước bị rút chốt, ào ào tuôn chảy.
Nhất Diệp Chi Thu và Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc chỉ có thể trơ mắt nhìn trong đau xót. Vì Quỷ Trận, khoảng cách giữa họ với Tiếu Ca Tự Nhược là gần như trước mắt mà xa tận chân trời.
Vô Lãng đã bắt kịp Mộc Vũ Tranh Phong. Ngoài việc tiếp tục xử lý cô, hắn không có lựa chọn quay đầu. Bất kể tình thế xoay chuyển kiểu gì, chế ngự Mộc Vũ Tranh Phong luôn là khâu rất quan trọng. Điều này cũng cho thấy sự thiếu sót của Luân Hồi khi không quán triệt từ đầu đến cuối thái độ dành cho Tô Mộc Tranh.
Vẫn còn Chu Trạch Khải.
Mỗi khi chiến đội rơi vào thế khó, không thể đột phá hoặc sơ sẩy bất ngờ, Chu Trạch Khải sẽ luôn đứng ra, dùng cái trình imba của mình lèo lái con thuyền Luân Hồi vượt qua sóng gió, lội ngược dòng và chiến thắng. Người ta đã quá quen với hình ảnh đó ở chiến đội này.
Vô vàn cặp mắt ngoài trận đều hướng về Nhất Thương Xuyên Vân. Fan Luân Hồi tha thiết ngóng trông một pha bùng nổ của hắn.
Trong trận, tướng Hưng Hân chưa bao giờ rời mắt khỏi con át chủ bài Luân Hồi được mệnh danh No.1 Vinh Quang. Đặc biệt, có một tướng đã đặt mọi sự chú ý lên hắn, trong mắt không còn người nào khác.
An Văn Dật.
Cậu hoàn toàn không biết rằng, Quỷ Trận của Kiều Nhất Phàm đã giam chân hai tướng Luân Hồi.
Cậu cũng không ý thức được rằng, Diệp Tu và Đường Nhu đã dừng chạy để focus dứt điểm Phương Minh Hoa.
Cậu càng không nhìn thấy, Tô Mộc Tranh đang vừa đối phó với Giang Ba Đào vừa tìm kiếm cơ hội hỗ trợ đội mình.
Thậm chí, cậu không biết HP Tay Nhỏ Lạnh Giá còn bao nhiêu, HP Nhất Thương Xuyên Vân có bao nhiêu. Trong góc nhìn của cậu, chỉ tồn tại hai nòng súng, chỉ phản xạ từng động tác của người trước mặt.
Trái hay phải? Lùi hay nhảy?
An Văn Dật nhìn chằm chằm vào nòng súng đôi và khiển Tay Nhỏ Lạnh Giá hành động tương ứng. Cậu là một tân binh bị giới chuyên nghiệp gọi bằng cái tên "khuyết điểm", mà giờ đây, cậu lại đang kèm vị tuyển thủ đứng đầu trong giới.
Bằng cái gì? An Văn Dật không biết. Có lẽ là niềm tin, một niềm tin gắn chặt với nhiệm vụ.
Niềm tin chiến thắng.
Quán quân! Quán quân của Liên minh chuyên nghiệp!
Một hai năm trước, đây là một khái niệm rất xa vời với An Văn Dật. Cậu của ngày đầu chỉ là một người chơi tầm thường giữa ngàn vạn người chơi tầm thường khác trong game. Cậu cầm mục sư và thần tượng Trương Tân Kiệt của Bá Đồ, đệ nhất mục sư Vinh Quang. Vì thế cậu cũng thích Bá Đồ. Cậu gia nhập công hội, trở thành trị liệu của một đội ngũ cố định trong Mưu Đồ Bá Đạo.
Đối với phần đông người chơi thường, có được một slot cứng trong đội ngũ cố định của công hội lớn đã đủ trở thành tinh anh xã hội. Nhưng An Văn Dật với Mưu Đồ Bá Đạo thì khác. Cậu chẳng liên quan gì hai chữ tinh anh cả, khi mà đội tinh anh của công hội này luôn được thống lĩnh bởi đích thân ngài hội trưởng.
Và cậu thì chỉ có thể ngước nhìn.
Thời gian trôi qua, ngắn ngủi chưa đầy hai năm, cậu bỗng xuất hiện trên đấu trường chuyên nghiệp, trên danh sách thi đấu với những cái tên mà ngày xưa chưa bao giờ nằm chung với mình. Được bắt tay với Trương Tân Kiệt, người cậu sùng bái, hai lần mỗi trận. Được bước chân vào chiến trường tổng chung kết, tranh chiếc cúp vô địch tối cao.
Khuyết điểm thì sao? Chỉ cần đoạt cúp vô địch, ưu khuyết chẳng còn quan trọng.
Cố lên! Bất chấp mọi thứ, níu giữ anh ta lại!
Dưới sự điều khiển của An Văn Dật, Tay Nhỏ Lạnh Giá trở nên dai như đỉa, quyết tâm giằng co với Nhất Thương Xuyên Vân đến cùng. Cô phải lấp nòng súng của hắn, lấp tầm nhìn của hắn.
Ráng lên! Phải ráng lên!
An Văn Dật đã quên hết tất cả. Trong đầu cậu, chỉ còn lại niềm tin duy nhất này.
Cho đến giọt máu cuối cùng, Tay Nhỏ Lạnh Giá vẫn không do dự chắn đường Nhất Thương Xuyên Vân. Máu ư? An Văn Dật không nhìn thấy, cậu chỉ biết mình phải tiếp tục...
Đoàng!
Tiếng súng vang là thứ sau chót lọt vào tai nghe của An Văn Dật. Trời xoay đất chuyển, cậu nhìn thấy Nhất Thương Xuyên Vân chạy lướt qua, sắp rời khỏi tầm mắt mình.
Không cho hắn đi!
An Văn Dật nghĩ. Cậu tiếp tục khiển chuột và phím, muốn vươn cánh tay Tay Nhỏ Lạnh Giá níu lấy vạt áo Nhất Thương Xuyên Vân.
Chạm tới rồi!
Chạm tới góc áo rồi, cái áo choàng ấy, An Văn Dật mừng rỡ. Yes! Mình đã thành công ngăn trở hắn thêm một lần, phải không?
Thế nhưng, vạt áo kia rất nhanh biến mất khỏi góc nhìn, chỉ còn bàn tay vẫn cố sức vươn từng ngón.
Thế giới vụt xám.
Tất cả kết thúc.
Tay Nhỏ Lạnh Giá ngã xuống, ghi dấu cái chết đầu tiên cho trận đấu này. Trận tổng chung kết của An Văn Dật chấm dứt tại đây, mùa giải chuyên nghiệp đầu tiên của An Văn Dật chấm dứt tại đây. Kết quả trận đấu không còn do cậu phán quyết, nhưng những gì cậu làm đã trở thành một phần của nó.
Mà trong đầu An Văn Dật, vẫn chỉ đau đáu một câu tự hỏi: Vạt áo kia, sao mình lại không níu được? Tại sao?
Trị liệu Hưng Hân tử trận.
Ở tình huống bình thường, tin tức này chắc chắn sẽ chấn hưng sĩ khí Luân Hồi. Dù mang danh khuyết điểm, trị liệu vẫn là trị liệu và tầm quan trọng trong đoàn đội là không thể thay thế. Tóm được trị liệu đồng nghĩa với nắm quyền chủ động, vậy giết được trị liệu thì sao? Thì gần như chiến thắng.
Thế nhưng lúc này ngoại trừ vỗ tay, fan Luân Hồi chẳng hề có thái độ phấn khích tột cùng của phe chiến thắng. Họ đều biết rằng, trị liệu Hưng Hân chết là một chuyện, trị liệu nhà mình có cứu nổi không lại là chuyện khác.
Nhất Thương Xuyên Vân sải bước như bay. Tiếu Ca Tự Nhược bị nhóm Quân Mạc Tiếu áp tải ra ngoài tầm bắn của hắn, mà hắn lại bị một mục sư như Tay Nhỏ Lạnh Giá níu chân suốt hồi lâu.
"Liệu việc này có gợi ý cho mọi người cách để đối phó Chu Trạch Khải về sau?" Trên sóng trực tiếp, Lý Nghệ Bác pha trò.
Tiếc rằng, Phan Lâm không quá hưởng ứng, vì hắn đã bị diễn biến trận đấu hớp hồn. Cách làm của An Văn Dật vừa ngốc vừa thiếu suy nghĩ, nhưng dũng khí và sự ngoan cường của cậu đã in sâu vào lòng Phan Lâm. Hắn không muốn có cái nhìn thiếu tôn trọng về cậu.
Gợi ý cách đối phó với Chu Trạch Khải ư? Đùa thôi thì được.
An Văn Dật vs Chu Trạch Khải là một sự kiện khó tin, mà đã là chuyện khó tin thì sẽ không xảy ra nhiều lần. Cho An Văn Dật làm lại, cậu cũng chưa chắc có thể. Trước khi vào trận, bản thân An Văn Dật có lẽ không ngờ rằng mình sẽ chiến đấu như một cảm tử quân, và sau khi rời trận, nhìn lại mọi chuyện, cậu cũng sẽ kinh ngạc như bất kỳ ai.
"Cách đối phó" là từ để chỉ kế hoạch hoặc đấu pháp có tính toán, có trình tự, chứ còn hành động trái với logic thì đâu thể gọi là cách?
Kỳ tích của An Văn Dật đã qua, Chu Trạch Khải giờ không còn trói buộc. Cũng là người thường xuyên mang về kỳ tích cho Luân Hồi, lần này hắn sẽ làm gì?
Một bước, hai bước, ba bước...
Nhất Thương Xuyên Vân lao đi với tốc độ chóng mặt. Ai có thể ngăn cản hắn đây? Mộc Vũ Tranh Phong thi thoảng ship tới ít đạn pháo nhưng mật độ không đủ dày, bởi cô đang bị Vô Lãng quấy phá. Phải ưu tiên xử lý những đòn tấn công từ Vô Lãng, Mộc Vũ Tranh Phong chẳng còn rảnh rang như trước.
Tiến vào tầm bắn!
Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu cuối cùng đã vào tầm bắn của Nhất Thương Xuyên Vân. Suốt quá trình Nhất Thương Xuyên Vân tiếp cận, họ không hề tháo chạy mà giành giật từng giây hòng dứt điểm Tiếu Ca Tự Nhược. Chạy ư? Chạy cũng có kềm hãm được Nhất Thương Xuyên Vân đâu?
Đạn rời nòng, cơn mưa sát thương trút xuống. Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu vẫn tiếp tục việc đang làm, có chăng chỉ là đẩy Tiếu Ca Tự Nhược vào góc tường, hi vọng che chắn ít nhiều lửa đạn. Và giải pháp này cũng không quá hiệu suất khi bức tường phế tích đã đổ sụp thành mảng, Nhất Thương Xuyên Vân lách ngang vài bước là lấy lại tầm nhìn.
Lúc này, Nhất Diệp Chi Thu và Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc đã thoát khỏi hai Quỷ Trận. Tuy Một Tấc Tro lại bày thêm Quỷ Trận mới, nhưng hiệu ứng khống chế không mạnh bằng Tro Trận và Tĩnh Mặc Trận nên hai tướng Luân Hồi vượt qua dễ dàng chỉ với một ít thiệt hại phải chịu.
Những gì mình có thể làm, chỉ có vậy mà thôi.
Nhìn lượng HP còn lại của Tiếu Ca Tự Nhược đằng xa, Một Tấc Tro kích hoạt đại chiêu.
Quỷ Thần Thịnh Yến!
Toàn bộ Quỷ Trận thi nhau nổ tung, vì không chồng chất lên nhau mà diện tích phủ lấp rất rộng. Đây quả là một trận Quỷ Thần Thịnh Yến đồ sộ đến lóa mắt, tiếc thay sát thương và hiệu ứng khá kém, không đủ gây khó khăn cho Nhất Diệp Chi Thu và Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc.
Bằng vài thao tác, họ xử lý gọn những chướng ngại do Quỷ Thần Thịnh Yến mang tới và vùng thoát, lao về phía Tiếu Ca Tự Nhược.
HP Tiếu Ca Tự Nhược không còn nhiều, nhưng vẫn kịp!
Đạn tầm xa của Nhất Thương Xuyên Vân chẳng thể ngăn Quân Mạc Tiếu và Hàn Yên Nhu đánh Tiếu Ca Tự Nhược, dù vậy ảnh hưởng là có. Với hiệu suất sát thương của họ lúc này, rất khó để Tiếu Ca Tự Nhược chết trước khi người Luân Hồi chạy tới.
Thắng rồi! Cứu được Tiếu Ca Tự Nhược, là thắng rồi.
Vô số người mừng thầm. Hưng Hân vừa di chuyển vừa đánh, con tin bị giữ chặt nhưng chưa thể chết hẳn. Trong khi đó, Nhất Thương Xuyên Vân không bị ai quấy rối nên đủ sức một mình dứt điểm Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Hưng Hân nhanh ở tốc độ di chuyển, chậm ở tốc độ sát thương.
Haiz... Những khán giả kỳ vọng vào Hưng Hân bắt đầu thở dài.
Trong trận, Chu Trạch Khải một lần nữa khiển Nhất Thương Xuyên Vân sải bước sang bên, điều chỉnh góc nhìn và tầm bắn.
Và hắn khựng lại.
Hắn sực nhận ra, mình đã quên mất một điều.
Dưới chân Kim tự tháp, khu vực thay người, tướng thứ sáu Hưng Hân vào thay cho trị liệu đã tử trận.
Bánh Bao Xâm Lấn.