Dịch bởi Lá Mùa Thu
Fan Hưng Hân có hơi ức chế trong lòng.
Hiệp đấu tối nay từ hạng mục lôi đài đến hạng mục đoàn đội, Hưng Hân cứ liên tục bị Luân Hồi dẫn trước và phải chạy theo san bằng cách biệt. Họ đã giành về một kết quả đáng tự hào cho lôi đài, còn đoàn đội thì sao? Cứ mải đuổi kịp để rồi lại rơi vào khó khăn, không một lần được dẫn trước, thật sự quá ức chế.
Cảm giác này đến khi nào mới kết thúc?
Fan Hưng Hân sốt ruột, fan Luân Hồi cũng chẳng sung sướng hơn là bao.
Hết lần này đến lần khác, họ cứ vượt mặt đối thủ rồi lại bị san bằng cách biệt. Chịu một cú đả kích quá nặng nề trên lôi đài, họ e sợ pha lội ngược dòng của Hưng Hân sẽ tái diễn trong đoàn đội. Họ hi vọng cán cân thắng thua nghiêng hẳn về phía đội nhà, nhưng nó cứ mãi bấp bênh bởi cái chiến đội tôm tép kia. Vì sao rõ ràng có sự cách biệt rất xa về thực lực tuyển thủ và cả nhân vật, fan Luân Hồi vẫn chẳng thấy chút an tâm nào? Trái lại, ý nghĩ "chắc thua quá" bắt đầu đâm chồi mọc rễ trong lòng họ.
Hiện tại, ba tướng Luân Hồi kết thành một đội hình thả diều cực kỳ khó phá giải. Song, cách mà Hưng Hân liên tiếp vượt qua gian nguy đã đập tan cảm giác an toàn ở fan Luân Hồi. Dù tình thế ra sao, fan Luân Hồi cũng chẳng thể vững tin vào thắng lợi.
Hưng Hân sẽ làm gì để đối phó chiến thuật thả diều? Mọi khán giả đều ôm tâm trạng phập phồng theo dõi.
Đổi mục tiêu.
Hưng Hân rốt cuộc đã đổi mục tiêu: Vô Lãng.
Hắn không chỉ có cây HP thấp nhất trong ba người, mà còn là nghề kém cơ động nhất, rất dễ bị truy sát.
Điều này có nằm ngoài suy tính của Luân Hồi? Không hề. Vô Lãng bắt đầu lùi dần về sau, Nhất Diệp Chi Thu cũng không chạy nữa mà quay ngoắt lại, vừa duy trì khả năng đào thoát, vừa tiếp cận chuẩn bị tấn công. Nhất Thương Xuyên Vân thì giữ vị trí phía sau Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn, biến thành nguồn hỏa lực chính của Luân Hồi.
Hưng Hân bèn điều chỉnh.
Nòng pháo Mộc Vũ Tranh Phong chĩa xuống đầu Nhất Thương Xuyên Vân. Cuộc chiến tầm xa của hai đội diễn ra trong sự thay đổi liên tục về khoảng cách.
Khoảng cách giữa Quân Mạc Tiếu, Bánh Bao Xâm Lấn và Vô Lãng.
Khoảng cách giữa Nhất Diệp Chi Thu và Quân Mạc Tiếu, Bánh Bao Xâm Lấn.
Khoảng cách tiếp ứng của Mộc Vũ Tranh Phong.
Có quá nhiều vấn đề trong đó. Đừng nói khán giả bình thường, đến hội tuyển thủ chuyên nghiệp cũng chưa chắc theo kịp. Cục diện rất phức tạp nhưng không ai thảo luận với ai, vì tất cả đều chăm chú theo dõi, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Tiếng súng của Nhất Thương Xuyên Vân chen lẫn trong tiếng pháo của Mộc Vũ Tranh Phong.
Kỹ năng của Quân Mạc Tiếu đan xen với Vô Lãng.
Diễn biến tới tấp không ngừng, nhưng trong mắt các tuyển thủ chuyên nghiệp, đây là một tình huống tĩnh. Sự cân bằng không hề thay đổi dù Hưng Hân và Luân Hồi đang choảng nhau kịch liệt.
Sự cân bằng này hàm chứa những pha va chạm khó nói rõ, khán giả không đủ trình sẽ nhìn không ra.
Nhất Thương Xuyên Vân cố dụ dỗ Mộc Vũ Tranh Phong đến gần, nhưng vô hiệu.
Vô Lãng dùng kỹ năng tách Quân Mạc Tiếu ra khỏi Bánh Bao Xâm Lấn, nhưng bất thành.
Sự cân bằng được duy trì, tuy nhiên Luân Hồi vẫn trên vị thế áp đảo nếu xét theo phương diện tấn công và phòng thủ. Hưng Hân khá nghiêng về phía bị động.
Ai ngờ lúc này, Bánh Bao bỗng nhiên ra tay.
Trong dự tính, mà ngoài dự liệu.
Bánh Bao là tân binh duy nhất trong sáu người còn trụ lại trên chiến trường, vốn không có kinh nghiệm kiểm soát dạng cục diện cân bằng. Chưa kể Bánh Bao còn là một tân binh đến từ sao Hỏa, hay chập mạch và thích chọn lối đi riêng. Với sự tồn tại của ku cậu, sự cân bằng sao có thể kéo dài?
Ấy là nhận định chung của mọi người, kể cả ba tướng Luân Hồi trong trận. Nhận định này gần như là một tiên đề chẳng cần chứng minh, nên phe chiếm chủ động càng muốn đẩy tình thế về phía phức tạp hơn, nhằm chia tách Bánh Bao với toàn thể.
Cách nghĩ của họ không sai, nhưng điều bất ngờ là Bánh Bao vẫn theo kịp.
Theo rất kịp là đằng khác.
Ba tướng Luân Hồi bắt đầu hoang mang. Tuy vậy, thay đổi nhịp đánh là tự mang về hỗn loạn. Họ chẳng thể làm gì khác ngoài điều chỉnh chút ít trong phạm vi cho phép.
Thật ra thì, khán giả đều thấy rõ Bánh Bao đã làm điều đó như thế nào.
Kênh chat Hưng Hân chi chít chữ.
Những chỉ dẫn gần như tay cầm tay cho người xem thứ cảm giác rằng Diệp Tu đang một mình khiển cả hai nhân vật Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn. Quân Mạc Tiếu là khiển bằng thao tác, còn Bánh Bao Xâm Lấn là khiển bằng chat.
Chia mình làm đôi, tốc độ tay và tốc độ não của Diệp Tu thật đáng nể. Đáng nể không kém, là sự chấp hành mệnh lệnh chuẩn không cần chỉnh của Bánh Bao.
Hệt như một con rối cho chủ nhân giật dây.
Nhưng chính vì Bánh Bao không phải con rối, nên khi ku cậu thực hiện răm rắp mọi chỉ thị, người ta mới cảm thấy khó tin.
Đây có gọi là phối hợp?
Hay nên nói là ăn ý?
Khán giả há hốc mồm. Một tình huống chưa từng xuất hiện trong lịch sử Vinh Quang lại lần nữa được Hưng Hân đem đến. Người ta xem mà không biết nên gọi đó là gì. Tiêu Thời Khâm của Lôi Đình vốn nổi tiếng về lối chỉ huy nặng chi tiết, nhưng cách mà Diệp Tu đang làm với Bánh Bao nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
"Có cái gì tụi nó không làm được nữa không?"
Nhận xét về Hưng Hân, mọi người chỉ biết thở dài lắc đầu.
Dù có tính là phối hợp hay không, đây là lối chơi có độ khó rất cao. Gánh nặng đổ lên vai Diệp Tu, mà Bánh Bao muốn thực hiện hoàn hảo mọi chỉ thị cũng chẳng dễ dàng gì.
Và lúc này, Diệp Tu dùng một câu để kết thúc màn múa rối của mình.
"Trông vào em rồi Bánh Bao." Hắn nói.
"Rõ, để em lo!" Bánh Bao trả lời.
Hai câu chat rất đơn giản mà hàm chứa sự tin tưởng tuyệt đối, đọc vào ai cũng xúc động. Thế nhưng khán giả lại cảm thấy có chút vấn đề: Ku Bánh Bao này có cái gì đáng để trông cậy? Chẳng lẽ tư duy chập mạch của cậu ta chính là chìa khóa phá giải cục diện giằng co? Mà cái sự chập mạch đó, Hưng Hân liệu có cân nổi?
Không, Hưng Hân không cân nổi. Kể cả Diệp Tu một đường dìu dắt Bánh Bao trưởng thành, hay Đường Nhu một đường sóng vai Bánh Bao trưởng thành, đều chỉ có thể chuẩn bị thêm chút tâm lý, phản ứng thêm chút nhanh nhạy hơn người khác mỗi khi ku cậu tới cơn. Cân ư? Người Trái Đất sao có thể cân nổi cái đầu của Bánh Bao? Điều duy nhất Hưng Hân kiểm soát được là thời cơ thả ku cậu ra.
Rõ, để em lo!
Sau câu trả lời, Bánh Bao hành động!
Gần hết truyện rồi, làm ơn nhất thiết đừng spoil ạ, nếu không Lá sẽ tạm khóa chức năng bình luận bằng FB. Sau khi hết truyện, Lá sẽ đăng tiếp phần Tiền truyện Đỉnh Vinh Quang mà tác giả viết. Phần tiền truyện này có lẽ một số bạn đã đọc rồi, đó là bản dịch từ rất rất lâu của Lá, chưa qua tút tát xử lý. Giờ Lá dịch lại, chia chương & chỉnh sửa theo sách xuất bản, tuy tổng độ dài không đổi nhưng vì điều kiện cuộc sống không cho phép, có thể sẽ không đảm bảo ngày 1 chương như chính văn, Lá sẽ cố hết sức. Ngoài ra, lòng Lá chỉ có Toàn Chức, sẽ không dịch thêm Pháp Sư Cận Chiến hay các bộ khác. Cám ơn mọi người đã đề nghị ạ.
Fan Hưng Hân có hơi ức chế trong lòng.
Hiệp đấu tối nay từ hạng mục lôi đài đến hạng mục đoàn đội, Hưng Hân cứ liên tục bị Luân Hồi dẫn trước và phải chạy theo san bằng cách biệt. Họ đã giành về một kết quả đáng tự hào cho lôi đài, còn đoàn đội thì sao? Cứ mải đuổi kịp để rồi lại rơi vào khó khăn, không một lần được dẫn trước, thật sự quá ức chế.
Cảm giác này đến khi nào mới kết thúc?
Fan Hưng Hân sốt ruột, fan Luân Hồi cũng chẳng sung sướng hơn là bao.
Hết lần này đến lần khác, họ cứ vượt mặt đối thủ rồi lại bị san bằng cách biệt. Chịu một cú đả kích quá nặng nề trên lôi đài, họ e sợ pha lội ngược dòng của Hưng Hân sẽ tái diễn trong đoàn đội. Họ hi vọng cán cân thắng thua nghiêng hẳn về phía đội nhà, nhưng nó cứ mãi bấp bênh bởi cái chiến đội tôm tép kia. Vì sao rõ ràng có sự cách biệt rất xa về thực lực tuyển thủ và cả nhân vật, fan Luân Hồi vẫn chẳng thấy chút an tâm nào? Trái lại, ý nghĩ "chắc thua quá" bắt đầu đâm chồi mọc rễ trong lòng họ.
Hiện tại, ba tướng Luân Hồi kết thành một đội hình thả diều cực kỳ khó phá giải. Song, cách mà Hưng Hân liên tiếp vượt qua gian nguy đã đập tan cảm giác an toàn ở fan Luân Hồi. Dù tình thế ra sao, fan Luân Hồi cũng chẳng thể vững tin vào thắng lợi.
Hưng Hân sẽ làm gì để đối phó chiến thuật thả diều? Mọi khán giả đều ôm tâm trạng phập phồng theo dõi.
Đổi mục tiêu.
Hưng Hân rốt cuộc đã đổi mục tiêu: Vô Lãng.
Hắn không chỉ có cây HP thấp nhất trong ba người, mà còn là nghề kém cơ động nhất, rất dễ bị truy sát.
Điều này có nằm ngoài suy tính của Luân Hồi? Không hề. Vô Lãng bắt đầu lùi dần về sau, Nhất Diệp Chi Thu cũng không chạy nữa mà quay ngoắt lại, vừa duy trì khả năng đào thoát, vừa tiếp cận chuẩn bị tấn công. Nhất Thương Xuyên Vân thì giữ vị trí phía sau Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn, biến thành nguồn hỏa lực chính của Luân Hồi.
Hưng Hân bèn điều chỉnh.
Nòng pháo Mộc Vũ Tranh Phong chĩa xuống đầu Nhất Thương Xuyên Vân. Cuộc chiến tầm xa của hai đội diễn ra trong sự thay đổi liên tục về khoảng cách.
Khoảng cách giữa Quân Mạc Tiếu, Bánh Bao Xâm Lấn và Vô Lãng.
Khoảng cách giữa Nhất Diệp Chi Thu và Quân Mạc Tiếu, Bánh Bao Xâm Lấn.
Khoảng cách tiếp ứng của Mộc Vũ Tranh Phong.
Có quá nhiều vấn đề trong đó. Đừng nói khán giả bình thường, đến hội tuyển thủ chuyên nghiệp cũng chưa chắc theo kịp. Cục diện rất phức tạp nhưng không ai thảo luận với ai, vì tất cả đều chăm chú theo dõi, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Tiếng súng của Nhất Thương Xuyên Vân chen lẫn trong tiếng pháo của Mộc Vũ Tranh Phong.
Kỹ năng của Quân Mạc Tiếu đan xen với Vô Lãng.
Diễn biến tới tấp không ngừng, nhưng trong mắt các tuyển thủ chuyên nghiệp, đây là một tình huống tĩnh. Sự cân bằng không hề thay đổi dù Hưng Hân và Luân Hồi đang choảng nhau kịch liệt.
Sự cân bằng này hàm chứa những pha va chạm khó nói rõ, khán giả không đủ trình sẽ nhìn không ra.
Nhất Thương Xuyên Vân cố dụ dỗ Mộc Vũ Tranh Phong đến gần, nhưng vô hiệu.
Vô Lãng dùng kỹ năng tách Quân Mạc Tiếu ra khỏi Bánh Bao Xâm Lấn, nhưng bất thành.
Sự cân bằng được duy trì, tuy nhiên Luân Hồi vẫn trên vị thế áp đảo nếu xét theo phương diện tấn công và phòng thủ. Hưng Hân khá nghiêng về phía bị động.
Ai ngờ lúc này, Bánh Bao bỗng nhiên ra tay.
Trong dự tính, mà ngoài dự liệu.
Bánh Bao là tân binh duy nhất trong sáu người còn trụ lại trên chiến trường, vốn không có kinh nghiệm kiểm soát dạng cục diện cân bằng. Chưa kể Bánh Bao còn là một tân binh đến từ sao Hỏa, hay chập mạch và thích chọn lối đi riêng. Với sự tồn tại của ku cậu, sự cân bằng sao có thể kéo dài?
Ấy là nhận định chung của mọi người, kể cả ba tướng Luân Hồi trong trận. Nhận định này gần như là một tiên đề chẳng cần chứng minh, nên phe chiếm chủ động càng muốn đẩy tình thế về phía phức tạp hơn, nhằm chia tách Bánh Bao với toàn thể.
Cách nghĩ của họ không sai, nhưng điều bất ngờ là Bánh Bao vẫn theo kịp.
Theo rất kịp là đằng khác.
Ba tướng Luân Hồi bắt đầu hoang mang. Tuy vậy, thay đổi nhịp đánh là tự mang về hỗn loạn. Họ chẳng thể làm gì khác ngoài điều chỉnh chút ít trong phạm vi cho phép.
Thật ra thì, khán giả đều thấy rõ Bánh Bao đã làm điều đó như thế nào.
Kênh chat Hưng Hân chi chít chữ.
Những chỉ dẫn gần như tay cầm tay cho người xem thứ cảm giác rằng Diệp Tu đang một mình khiển cả hai nhân vật Quân Mạc Tiếu và Bánh Bao Xâm Lấn. Quân Mạc Tiếu là khiển bằng thao tác, còn Bánh Bao Xâm Lấn là khiển bằng chat.
Chia mình làm đôi, tốc độ tay và tốc độ não của Diệp Tu thật đáng nể. Đáng nể không kém, là sự chấp hành mệnh lệnh chuẩn không cần chỉnh của Bánh Bao.
Hệt như một con rối cho chủ nhân giật dây.
Nhưng chính vì Bánh Bao không phải con rối, nên khi ku cậu thực hiện răm rắp mọi chỉ thị, người ta mới cảm thấy khó tin.
Đây có gọi là phối hợp?
Hay nên nói là ăn ý?
Khán giả há hốc mồm. Một tình huống chưa từng xuất hiện trong lịch sử Vinh Quang lại lần nữa được Hưng Hân đem đến. Người ta xem mà không biết nên gọi đó là gì. Tiêu Thời Khâm của Lôi Đình vốn nổi tiếng về lối chỉ huy nặng chi tiết, nhưng cách mà Diệp Tu đang làm với Bánh Bao nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
"Có cái gì tụi nó không làm được nữa không?"
Nhận xét về Hưng Hân, mọi người chỉ biết thở dài lắc đầu.
Dù có tính là phối hợp hay không, đây là lối chơi có độ khó rất cao. Gánh nặng đổ lên vai Diệp Tu, mà Bánh Bao muốn thực hiện hoàn hảo mọi chỉ thị cũng chẳng dễ dàng gì.
Và lúc này, Diệp Tu dùng một câu để kết thúc màn múa rối của mình.
"Trông vào em rồi Bánh Bao." Hắn nói.
"Rõ, để em lo!" Bánh Bao trả lời.
Hai câu chat rất đơn giản mà hàm chứa sự tin tưởng tuyệt đối, đọc vào ai cũng xúc động. Thế nhưng khán giả lại cảm thấy có chút vấn đề: Ku Bánh Bao này có cái gì đáng để trông cậy? Chẳng lẽ tư duy chập mạch của cậu ta chính là chìa khóa phá giải cục diện giằng co? Mà cái sự chập mạch đó, Hưng Hân liệu có cân nổi?
Không, Hưng Hân không cân nổi. Kể cả Diệp Tu một đường dìu dắt Bánh Bao trưởng thành, hay Đường Nhu một đường sóng vai Bánh Bao trưởng thành, đều chỉ có thể chuẩn bị thêm chút tâm lý, phản ứng thêm chút nhanh nhạy hơn người khác mỗi khi ku cậu tới cơn. Cân ư? Người Trái Đất sao có thể cân nổi cái đầu của Bánh Bao? Điều duy nhất Hưng Hân kiểm soát được là thời cơ thả ku cậu ra.
Rõ, để em lo!
Sau câu trả lời, Bánh Bao hành động!
Gần hết truyện rồi, làm ơn nhất thiết đừng spoil ạ, nếu không Lá sẽ tạm khóa chức năng bình luận bằng FB. Sau khi hết truyện, Lá sẽ đăng tiếp phần Tiền truyện Đỉnh Vinh Quang mà tác giả viết. Phần tiền truyện này có lẽ một số bạn đã đọc rồi, đó là bản dịch từ rất rất lâu của Lá, chưa qua tút tát xử lý. Giờ Lá dịch lại, chia chương & chỉnh sửa theo sách xuất bản, tuy tổng độ dài không đổi nhưng vì điều kiện cuộc sống không cho phép, có thể sẽ không đảm bảo ngày 1 chương như chính văn, Lá sẽ cố hết sức. Ngoài ra, lòng Lá chỉ có Toàn Chức, sẽ không dịch thêm Pháp Sư Cận Chiến hay các bộ khác. Cám ơn mọi người đã đề nghị ạ.