Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1750: Mùa Hè Của Lam Vũ


* 

Dịch bởi Lá Mùa Thu 

 

"Thắng, thắng nữa rồi!" 

“Ai thắng?” 

“Vi Thảo chứ ai?" 

Trên tivi, trên máy tính, trong game Vinh Quang, trên diễn đàn, Weibo, group chat... Bất kỳ nơi nào có người chơi Vinh Quang tụ tập, tin thắng lợi của Vi Thảo đều sôi sục truyền về. 

Lượt đấu bảng cuối cùng của mùa giải thứ ba Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp, chiến đội Vi Thảo không để người hâm mộ thất vọng. Đã nắm chắc tấm vé tứ kết, họ vẫn nghiêm túc giành lấy trận thắng cuối cùng, kết thúc vòng bảng với thành tích hạng ba, bước lên con đường tranh cúp vô địch. 

Vi Thảo không phải khách lạ với vòng chung kết, nhưng Vi Thảo hôm nay đã không còn là Vi Thảo mọi người từng biết. 

Tuy vậy, trên thực tế đội hình của họ chỉ thay đổi đúng một slot. 

Vị trí át chủ bài kiêm chức vụ đội trưởng Vi Thảo hiện do một tân binh đảm nhiệm. Suốt vòng bảng, tên của tân binh này được nhắc đến khắp Vinh Quang cùng danh hiệu được ngoại giới phong tặng. 

Ma Thuật Sư Vương Kiệt Hi. 

Đó là danh hiệu thuộc về riêng cậu, không bởi nhân vật cậu đang cầm. Tài năng hơn người và đấu pháp siêu việt lạ thường như phép màu của cậu đừng nói là không thể bắt chước bởi người chơi thường, ngay cả giới chuyên nghiệp cũng không một ai nhìn được thấu đáo. Dàn tiền bối đầy kinh nghiệm dồn dập giao nộp vũ khí trước đấu pháp chưa từng thấy, các cao thủ thành danh từng người ngã gục dưới chân Vương Bất Lưu Hành của Vương Kiệt Hi. 

Là một tân binh, ban đầu mọi người nhìn về cậu như kẻ khiêu chiến. 

Nhưng khi vòng bảng kết thúc, kẻ khiêu chiến đã dần dần biến thành người chinh phạt. 

Thật ra Vương Kiệt Hi không đến nỗi trăm trận thắng trăm, nhưng sự thật là đấu trường chuyên nghiệp chưa từng chứng kiến một ai có tỉ lệ thắng cao như cậu. Diệp Thu bá đạo là thế, mà còn không bằng. 

Gặp Vương Kiệt Hi, vô số tuyển thủ thua trong bất lực. 

Nghề ma đạo học giả bắt đầu trỗi dậy như nấm sau mưa trong game Vinh Quang, người người nhà nhà tranh nhau học theo đấu pháp Ma Thuật Sư để rồi bỏ cuộc. Thất bại với việc bắt chước Vương Kiệt Hi, các tài khoản này dần bị vứt xó dù chủ nhân vô cùng hăm hở khi tạo nó ra. 

Ma Thuật Sư chỉ có một trên đời. Và cậu ấy sắp bước lên một hành trình chinh phục mới. 

"Vòng chung kết, Ma Thuật Sư giá lâm!" 

Hoàng Thiếu Thiên rầm rì đọc theo tiêu đề trên tuần báo Thể Thao Điện Tử. Tờ báo quyền lực nhất lĩnh vực eSports trong nước lấy Vương Kiệt Hi làm nhân vật đưa tin chính cho lượt cuối vòng bảng, có thể thấy cậu được kỳ vọng cỡ nào. Thế mà Hoàng Thiếu Thiên chỉ đọc lướt nội dung, ngó tới ngó lui tấm hình chân dung trong bài rồi ngồi ủ ê một cách hiếm thấy. 

"Đi trước mình tới vậy luôn." Hoàng Thiếu Thiên quẳng tờ báo lên bàn, hai tay lót sau đầu, ngước nhìn trần nhà lẩm bẩm. 

Dụ Văn Châu ngồi ngay ngắn trước máy tính bên cạnh, vừa nghiên cứu một trận đấu Vinh Quang vừa thỉnh thoảng ghi chép vào quyển sổ trên bàn, nghe giọng Hoàng Thiếu Thiên thì bấm dừng trận đấu, quay đầu nhìn. Dòng tít to tướng trên tờ báo đập vào mắt cậu. 

"Ma Thuật Sư? Danh xứng với thực." Đây là nhận xét của Dụ Văn Châu sau khi xem xong. 

“Cậu là đồ…” Hoàng Thiếu Thiên có vẻ hơi bất mãn với thái độ của Dụ Văn Châu, ngồi thẳng người lên, “Cậu có nghiên cứu gì về ổng không?” 

“Cậu ta…” 

“Thiếu Thiên!” 

Dụ Văn Châu chỉ vừa cất lời, một thiếu niên khác mới đến Lam Vũ gần đây bỗng chạy xộc vào phòng huấn luyện, hô to. 

“Bên phòng kỹ thuật chế được vũ khí bạc cho Dạ Vũ Thanh Phiền, đội trưởng kêu ông qua coi.” Cậu nhóc hớn hở. 

“Cái gì?” Hoàng Thiếu Thiên tròn mắt, nhảy bật khỏi ghế ngồi. 

“Đi đi đi.” Cậu la hét, quên béng luôn vấn đề đang hỏi Dụ Văn Châu, chạy như bay ra ngoài. 

Dụ Văn Châu chưa nói hết câu, đành lắc đầu cười, quay về định bấm xem tiếp trận đấu thì bỗng nghe thấy cậu nhóc kia gọi tên mình. 

“Văn Châu, ông không qua coi thử hả? Nghe đâu có người bí ẩn nào đó trong game gửi cho Lam Khê Các cả mớ vật liệu hiếm, bên phòng kỹ thuật mới chế phát ra luôn vũ khí bạc á!" Cậu nói. 

"Người bí ẩn?" Dụ Văn Châu sửng sốt. 

“Ừa.” 

Ánh mắt Dụ Văn Châu lập tức trôi về một vị trí trống người ngồi trong phòng huấn luyện, nơi có đặt một dàn máy đã lâu không ai sử dụng. 

Sau khi người nọ ra đi bằng cái cách không ai ngờ tới, vị trí vốn thuộc về hắn, dàn máy vốn thuộc về hắn cũng cứ thế mà bỏ trống. Mọi người không ai bảo ai mà chừa chỗ ngồi và dàn máy này ra, như thể tin rằng một ngày nào đó, người đã không quay trở về sau câu "Tao đi đây" sẽ đột nhiên xuất hiện, ngồi vào nơi vốn dành cho hắn. 

"Thật ra... ông vốn chưa từng rời đi." Dụ Văn Châu cũng bỗng dưng tự nói tự nghe, gương mặt thoáng qua nét ưu buồn như Hoàng Thiếu Thiên lúc nãy. 

“Văn Châu ông có đi không đây?” Cậu nhóc kia mất kiên nhẫn, giục thêm lần nữa. 

“Đi, đi coi thử.” Dụ Văn Châu đóng quyển sổ lại, đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Cậu nhóc kia đã mở sẵn cửa chờ từ nãy giờ, năm ngón tay phải hết gõ lại lượn trên khung cửa, chẳng chịu ở yên, linh hoạt dị thường như đang khiển chuột gõ phím. 

"Apm cao nhỉ?" Dụ Văn Châu nhìn bàn tay tăng động của cậu ta, cười. 

“Đề tài này tui nên thảo luận với Thiếu Thiên thì hơn.” Cậu nhóc nói. 

Dụ Văn Châu chỉ cười. Apm của cậu rất thấp, mọi người đều biết, ngặt nỗi train kiểu gì cũng chẳng tăng thêm bao nhiêu, đúng là ông trời không thương. Có điều, bây giờ ở Lam Vũ đã không còn người nào dám xem thường cậu, vì nếu buộc phải sống với tốc độ tay tương tự thì họ chẳng thắng được ai. Dụ Văn Châu sở hữu thứ tài năng mà họ không có, đủ để bù đắp tốc độ tay thiếu hụt của mình. 

Cậu nhóc kia nói vậy không phải để nhạo báng Dụ Văn Châu mà chỉ là tính tình nghịch ngợm, thích cà khịa. Đội trưởng Phương Thế Kính nói, về điểm này cậu ta có mấy phần giống với người nọ. Dụ Văn Châu nghe mà không khỏi ngờ vực, có phải vì thế nên cậu ta mới được Phương Thế Kính chấm trúng, bốc từ vòng khiêu chiến đem về trại huấn luyện Lam Vũ chăng? 

Cơ mà xét tư chất và trình cá nhân của cậu nhóc, chắc chắn sẽ không ai lên án mắt nhìn của Phương Thế Kính. 

"Nếu tính riêng tay phải, apm của nó còn trên cả Thiếu Thiên." Phương Thế Kính từng nhấn mạnh. Đó là một nhận xét rất đúng sự thật. 

“Đi thôi, Phương Duệ.” Dụ Văn Châu không đáp trả khi bị cà khịa, chỉ gọi cậu nhóc đi cùng mình. 

Chiến đội Lam Vũ, phòng kỹ thuật. 

Với tất cả các chiến đội chuyên nghiệp, phòng kỹ thuật nơi nghiên cứu tài khoản và trang bị 24 nghề luôn là khu vực cấm, không bao giờ mở cửa cho người ngoài. 

Ở chiến đội Lam Vũ, từ ngày Ngụy Sâm đưa Hoàng Thiếu Thiên trong game về trại huấn luyện, công việc của phòng kỹ thuật đã tăng thêm một hạng mục trọng điểm: Nghiên cứu Dạ Vũ Thanh Phiền, nhân vật kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên. 

Hôm nay, hạng mục trọng điểm này đã hoàn thành khâu nặng nề nhất. 

Vũ khí! 

Một món vũ khí tự chế, tức là vũ khí bạc thường được nhắc đến ngoài kia, thuộc về riêng Dạ Vũ Thanh Phiền, cuối cùng đã thành hình! 

Đây không phải đồ tự chế thiếu đường lối kế hoạch do người chơi tạo nên từ mớ vật liệu hổ lốn. Loại đồ chế trong mò mẫm đó ngoại trừ có tên chữ bạc thì các chỉ số đều rất vớ vẩn. Đây là vũ khí bạc hàng thật giá đúng, có sức mạnh nâng tầm nhân vật lên một đẳng cấp vượt xa đại chúng. 

Dụ Văn Châu và Phương Duệ đi vào phòng kỹ thuật, phát hiện cả phòng đang chìm trong im lặng. Mọi người vây quanh một chiếc máy tính mà chẳng ai nói tiếng nào. Hai cậu vào đến bên trong, cũng chỉ có người ngoảnh đầu nhìn phát rồi lập tức quay mặt về như tiếc từng giây, những người khác còn chẳng buồn để ý. 

Hai cậu bèn đến gần hơn, khó khăn nhòm qua khe hở giữa cả đám người mới thấy được màn hình của chiếc máy tính lọt thỏm phía trong. 

Hoàng Thiếu Thiên đang ngồi tại đó, im lặng đến lạ kỳ. 

Trên màn hình, một thanh kiếm quang chầm chậm xoay tròn, thân kiếm tựa như giọt mưa rót dài từ chuôi xuống mũi, tỏa ánh sáng màu u lam với từng luồng sương uốn lượn. 

Im lặng suốt hồi lâu, Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc cũng mở miệng. Xưa nay có thể nói hai câu chắc chắn sẽ không nói một câu, lần này ku cậu chỉ nói đúng một chữ. 

“Ngon!” 

"Cầm thử xem." Đội trưởng Lam Vũ Phương Thế Kính đứng sau lưng cậu, nói. 

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, nhanh tay lấy thanh kiếm quang từ công cụ chế tạo trang bị ra lắp lên người, đi thẳng vào đấu trường chọn phòng. 

Trận đấu bắt đầu, ánh kiếm u lam lan tỏa xung quanh Dạ Vũ Thanh Phiền. Mọi người không quan tâm đối thủ là ai, nghề nghiệp gì, họ chỉ nhìn thấy thanh kiếm trong tay Dạ Vũ Thanh Phiền, chứng kiến nó được vung lên, được chém xuống, được đâm tới, rồi rút về giữa biển máu, đặt dấu chấm hết cho cuộc chạm trán. 

"Hết xẩy luôn!" Xong trận, Hoàng Thiếu Thiên nói ba chữ. 

“Có cây kiếm này, mùa giải sau em sẽ cho tụi nó đẹp mặt!” Hoàng Thiếu Thiên nhảy phốc lên ghế, “Đấu Thần hả, Quyền Hoàng hả, Phồn Hoa Huyết Cảnh, Ma Thuật Sư hả… chờ tao đi!” 

“Hay!” Không ai quở trách thái độ hung hăng của Hoàng Thiếu Thiên. Đối với người Lam Vũ mà nói, họ chờ ngày này đã quá lâu rồi. Mùa giải thứ ba, Ngụy Sâm ra đi, Phương Thế Kính tiếp quản chiến đội, rốt cuộc Lam Vũ đến tứ kết cũng chẳng vào nổi. Trong mắt người ngoài, Lam Vũ đã hết thời, đã sắp rơi khỏi hàng ngũ cường đội. 

Thế nhưng từ trước tới nay, người Lam Vũ chưa từng chấp nhận số phận. 

Dù cho mùa giải này thành tích không tốt, dù cho mùa hè này bọn họ gần như trôi vào quên lãng, thế nhưng tất cả đều tin chắc rằng, chiến đội Lam Vũ sẽ có thời khắc thuộc về mình. Và kim đồng hồ, từ giây phút món vũ khí bạc trước mắt đản sinh, đã bắt đầu dịch chuyển. 

“Trông vào em đó Thiếu Thiên!” Các nhân viên phòng kỹ thuật không giấu được niềm phấn khích. 

“Cái đó còn cần phải nói? Đương nhiên rồi!” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên. Xài hàng mới chưa đã tay, cậu vội ngồi xuống ghế, vừa khiển nhân vật vừa huyên thuyên thảo luận với nhân viên kỹ thuật gần bên. 

Đội trưởng Phương Thế Kính vào lúc này lặng lẽ lùi khỏi đám đông, đến đứng cạnh Dụ Văn Châu. 

“Đã sẵn sàng chưa?” Anh đột ngột hỏi một câu. 

Dụ Văn Châu nhìn anh, mà Phương Thế Kính lại hướng ánh mắt ra ngoài song cửa, nhìn khoảng trời xanh thăm thẳm. 

“Rồi ạ.” Dụ Văn Châu đáp. 

“Vậy cũng đến lúc giao lại cho cậu rồi." Phương Thế Kính nói. Ngoảnh đầu, trong tay anh là tấm thẻ tài khoản như đã chuẩn bị sẵn từ lâu. 

“Kể từ hôm nay, cậu sẽ là đội trưởng Lam Vũ, thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ.” 

 

art by 师绘

back top