Chương 41: Rút rất dứt khoát
Lúc đám người Lam Hà rời khỏi phó bản, Hệ Châu và Đăng Hoa Dạ vẫn đang chờ ngoài cửa. Từ lúc đội ngũ lên TV hai người đã bội phục sát đất rồi. Bọn họ vốn thành viên ban đầu của đội ngũ đấy, hoàn toàn hiểu rõ thực lực của đội, trăm phần trăm xác nhận nguyên nhân khiến thành tích tăng cao năm phút chính là Quân Mạc Tiếu.
Đăng Hoa Dạ trước đấy vẫn rất nghi ngờ Quân Mạc Tiếu lúc này khá xấu hổ, sau chỉ lúng ta lúng túng phun ra một câu: “Thật là đại thần a, sùng bái sùng bái, trước đây đã thất lễ.”
Bên kia, Hệ Châu nghe ngóng từ Lôi Minh Điện Quang quá trình qua bản ra sao, Lôi Minh Điện Quang nói đến nước miếng văng tung tóe, Vân Quy và Tri Nguyệt Khuynh Thành đứng cạnh ngó sang liên tục: Ông mịe nó chém dữ vậy? Chém kiểu này phó bản chỉ cần 10 phút đã qua rồi.
“Được rồi, hiện tại kỷ lục phó bản đã phá rồi.” Diệp Tu nói với Lam Hà.
“Đúng vậy đúng vậy, lợi hại lợi hại.” Lam Hà liên thanh ứng đạo.
“Ông bạn à…” Diệp Tu muốn nói lại thôi.
“Ở đây ở đây!”
“Đồ a!” Diệp Tu nhắc.
“Đồ gì? À à! Ông xem, tui vui quá nên quên luôn.” Lam Hà chợt hiểu ra người ta đang đòi những thứ đã hứa hẹn, “Hệ Châu, đồ đâu?”
Lam Hà không mang theo thứ đó bên người, là cậu sau khi xác nhận phó bản có thể phá thì bảo Hệ Châu đi lấy. Sự di động, nhảy cao, tốc độ công kích của nhân vật trong Vinh Quang đều chịu ảnh hưởng khá lớn từ trọng lượng cơ thể, thế nên những lúc cần thực lực mạnh nhất như phá kỷ lục phó bản hoặc pk, mọi người đều phải tận lực gọn nhẹ ra trận.
Hệ Châu cầm đồ đến xin giao dịch với Quân Mạc Tiếu, Diệp Tu đồng ý xong, đồ vật được đặt lên bảng giao dịch, rõ ràng là 72 cái tơ nhện cường lực, 2 cái mề đay Mithril và 8 răng nhọn của Sói Trắng.
“Sao thế?” Diệp Tu khó hiểu, đây rõ ràng là giá ban đầu hắn đưa ra, không phải giá đã bị trả giá.
“Ông anh chỉ cần một lần đã đưa kỷ lục nhanh lên 5 phút, chẳng biết đã giúp tụi tui đỡ mệt bao nhiêu đâu.” Lam Hà nói.
“À, ra là thế!” Diệp Tu dở khóc dở cười. Hắn cần những vật liệu này không phải vì mưu cầu tiền bạc, mà tất cả chỉ vì tạo nên Ô Thiên Cơ. Hắn vốn chỉ cần 24 cái, hét lên đến 72 là vì để chừa một khoảng trả giá, mưu tính rõ nhiều, kết quả bây giờ người ta cam tâm tình nguyện cho luôn 72 cái. Hàng cho không ai chẳng muốn? Diệp Tu không khách sáo lấy hết. Hơn nữa lời của Lam Hà cũng rất có lý. Kỷ lục một lần đã lên 5 phút, quả thật bớt giúp bọn họ không ít chuyện, không có chênh lệch 5 phút này, bọn họ không biết còn phải đấu bao nhiêu lần với công hội khác đây.
“Cảm ơn a!” Diệp Tu nói.
“Đừng khách sáo, ông anh xem thử…” Lam Hà lời vừa mới nói nửa lời, chợt nổi điên.
Rút! Sao rút rồi? Tên này thế nhưng nhận hàng xong đã rút thẳng khỏi công hội. Lam Hà còn đang định bắt đầu lôi kéo người này ở lại công hội của họ đây. Cho nhiều đồ như vậy, một mặt là trả công phá phó bản, mặt khác là do đã xác định người nọ là siêu cấp đại cao thủ, đáng phải mua chuộc.
Mình biết ngay mà! Lam Hà căm giận nghĩ lại, bàn giá cả sẽ biến thành một vụ giao dịch, lôi kéo cao thủ hẳn nên bàn cảm tình chứ!
“Tui xem cái gì?” Diệp Tu vừa rút khỏi công hội, vẫn đang hỏi nửa câu vừa rồi của Lam Hà.
“Có rảnh thì thường xuyên liên lạc, sau này hợp tác nhiều hơn.” Lam Hà uể oải nói.
“Được.” Diệp Tu nói.
“Ông anh có muốn đánh phó bản không? Thiếu người không? Thiếu bao nhiêu ông cứ mở miệng, tui kêu thêm cho ông.” Lam Hà nói.
“À, trước mắt thì không cần, tui có việc khác phải làm, đi trước đây!” Diệp Tu nói.
“Ừ ừ, tạm biệt tạm biệt.” Lam Hà rơi lệ đầy mặt nhìn theo Quân Mạc Tiếu rời khỏi, đám Lôi Minh Điện Quang, Hệ Châu đã nhìn thấy tin tức “Quân Mạc Tiếu rút khỏi công hội” của hệ thống từ sớm, còn đang kinh ngạc, thấy người đi mất lập tức hỏi thăm.
“Sao lại rút?” Vân Quy hỏi.
“Xong chuyện thì rút thôi.” Lam Hà tức giận.
“Vì sao không giữ hắn lại?” Hệ Châu hỏi.
“Kỹ thuật của hắn kìa, thao tác rời hội còn nhanh hơn cả tui nói chuyện.” Lam Hà nói.,
Vụ này cũng bàn về tốc độ thao tác hả? Cả đám trợn mắt há mồm, Lam Hà hẳn là tức đến ngu người rồi!
“Muốn lôi kéo cao thủ thế này, không thể chỉ dùng ưu đãi, với trình độ của hắn, chuyện đã giúp đều tương xứng với những ưu đãi ông đưa ra, thế nên hắn ra giá cũng không mềm tay. Phải quan hệ nhiều hơn, tranh thủ tình cảm.” Hệ Châu nói.
“Đúng a! Tui vốn nghĩ vậy đó, thế sao mà…” Lam Hà buồn bực tổng kết cho mọi người nghe bản thân đã làm gì khiến cho hoạt động phó bản vốn nên thành lập tình hữu nghị cách mạnh lại trở thành một vụ giao dịch.
“Ai ai, nếu không xài mỹ nhân kế đi, mau thông báo lão đại bảo anh ấy điều vài mỹ nữ qua.” Lôi Minh Điện Quang nói.
“Khụ khụ.” Có người ho khan vài cái.
“Sau đấy phối hợp hành động với Tri Nguyệt.” Lôi Minh Điện Quang bổ sung.
“…” Tri Nguyệt Khuynh Thành hết biết nói gì luôn, chỉ nhìn theo bóng dáng chưa biến mất hoàn toàn của Quân Mạc Tiếu.
“Tri Nguyệt em cứ nhìn về hướng kia nha? Chẳng lẽ em…” Hoa Đăng Trong Đêm chạy quanh Tri Nguyệt Khuynh Thành hai vòng.
“Em đã không chờ đợi được nữa muốn ra tay ngay?” Lôi Minh Điện Quang nói.
Tri Nguyệt Khuynh Thành không thèm để ý mấy thứ này, lẳng lặng bảo: “Mấy anh không thấy tên này mạnh có chút quá đáng ư?”
Cả đám ngẩn người, lập tức im lặng.
“Mấy người chúng ta, cũng được xem như cao thủ trong Vinh Quang nhỉ? Giả sử chúng ta không phải, Lam Hà chắc chắn cũng được tính mà đúng không? Nhưng em thấy trình độ của tên này còn cao hơn hẳn, thế thì hắn là cao thủ cấp bậc gì?” Tri Nguyệt Khuynh Thành nói.
“Khụ khụ, đã lâu rồi anh không chơi acc nhỏ …” Lam Hà nói.
“Tất cả đều là acc nhỏ.” Tri Nguyệt nhắc nhở.
“Vũ khí của hắn tốt hơn anh, anh đoán là đồ cam.” Lam Hà nói.
“Hắn vẫn chưa chuyển nghề.” Tri Nguyệt lại nhắc nhở, tóm lại mọi người đều có ưu khuyết bổ sung nhau.
“Được rồi anh thừa nhận, trình độ của tên này e rằng cao hơn anh.” Lam Hà phát hiện mặt mũi của mình không giành về được nữa rồi, “Chẳng qua người chơi Vinh Quang rất nhiều, có cao thủ tiềm tàng thế này cũng không quá bất ngờ nhỉ? Mọi người cũng chẳng phải chưa thấy qua, ví dụ như Thùy Dương Quấn Bờ.
Nhắc đến tên này, mọi người đột nhiên trầm mặc hẳn. Bởi vì họ biết, đấy là cái tên khiến Lam Hà chẳng thể vui nổi.
Tên kia là cao thủ vô cùng nổi bật gần đây của Lam Khê Các, trước kia tiếng tăm vẫn luôn không lớn, nhưng mấy ngày gần đây thể hiện sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ trong các phó bản tại Thần Chi Lĩnh Vực, dựa vào sự coi trọng của công hội, trang bị trên người càng ngày càng tốt, trong Lam Khê Các đã có nhiều người nghị luận xem có nên đổi mới năm đại cao thủ của hội không. Mà người bị đem ra so sánh với Thùy Dương Quấn Bờ nhiều nhất trong năm đại cao thủ chính là Lam Kiều Xuân Tuyết, acc lớn của Lam Hà, bởi vì hai người cùng nghề, đều là kiếm khách.
Bởi vì phong cách cực kỳ võ hiệp của mình, kiếm khách rất được chào đón trong Vinh Quang, là một nhân vật được nhiều người yêu thích.
Thùy Dương Quấn Bờ này được mọi người lấy làm chủ đề thảo luận cũng không hề khiêm tốn, thường xuyên trên kênh công hội khoe khoang bản thân đã ghi được kỷ lục gì, phá kỷ lục nào, kể lại hôm qua đánh bại cao thủ nào ở đấu trường, hôm trước đã đơn thương độc mã chọi được bao nhiêu người ở bản đồ dã ngoại, rõ ràng cho thấy ý định so cao thấp cùng Lam Kiều Xuân Tuyết của Lam Hà, thiếu điều chưa hẹn thẳng ra đấu hẳn một trận thôi.
Mà lần này Lam Hà nhận lệnh mang người đến khu 10 khai hoang, trong công hội đã có ngưởi truyền tin rằng, đây là công hội định để Thùy Dương Quấn Bờ lên chức, cố ý đẩy Lam Hà đi.
Lúc đám người Lam Hà rời khỏi phó bản, Hệ Châu và Đăng Hoa Dạ vẫn đang chờ ngoài cửa. Từ lúc đội ngũ lên TV hai người đã bội phục sát đất rồi. Bọn họ vốn thành viên ban đầu của đội ngũ đấy, hoàn toàn hiểu rõ thực lực của đội, trăm phần trăm xác nhận nguyên nhân khiến thành tích tăng cao năm phút chính là Quân Mạc Tiếu.
Đăng Hoa Dạ trước đấy vẫn rất nghi ngờ Quân Mạc Tiếu lúc này khá xấu hổ, sau chỉ lúng ta lúng túng phun ra một câu: “Thật là đại thần a, sùng bái sùng bái, trước đây đã thất lễ.”
Bên kia, Hệ Châu nghe ngóng từ Lôi Minh Điện Quang quá trình qua bản ra sao, Lôi Minh Điện Quang nói đến nước miếng văng tung tóe, Vân Quy và Tri Nguyệt Khuynh Thành đứng cạnh ngó sang liên tục: Ông mịe nó chém dữ vậy? Chém kiểu này phó bản chỉ cần 10 phút đã qua rồi.
“Được rồi, hiện tại kỷ lục phó bản đã phá rồi.” Diệp Tu nói với Lam Hà.
“Đúng vậy đúng vậy, lợi hại lợi hại.” Lam Hà liên thanh ứng đạo.
“Ông bạn à…” Diệp Tu muốn nói lại thôi.
“Ở đây ở đây!”
“Đồ a!” Diệp Tu nhắc.
“Đồ gì? À à! Ông xem, tui vui quá nên quên luôn.” Lam Hà chợt hiểu ra người ta đang đòi những thứ đã hứa hẹn, “Hệ Châu, đồ đâu?”
Lam Hà không mang theo thứ đó bên người, là cậu sau khi xác nhận phó bản có thể phá thì bảo Hệ Châu đi lấy. Sự di động, nhảy cao, tốc độ công kích của nhân vật trong Vinh Quang đều chịu ảnh hưởng khá lớn từ trọng lượng cơ thể, thế nên những lúc cần thực lực mạnh nhất như phá kỷ lục phó bản hoặc pk, mọi người đều phải tận lực gọn nhẹ ra trận.
Hệ Châu cầm đồ đến xin giao dịch với Quân Mạc Tiếu, Diệp Tu đồng ý xong, đồ vật được đặt lên bảng giao dịch, rõ ràng là 72 cái tơ nhện cường lực, 2 cái mề đay Mithril và 8 răng nhọn của Sói Trắng.
“Sao thế?” Diệp Tu khó hiểu, đây rõ ràng là giá ban đầu hắn đưa ra, không phải giá đã bị trả giá.
“Ông anh chỉ cần một lần đã đưa kỷ lục nhanh lên 5 phút, chẳng biết đã giúp tụi tui đỡ mệt bao nhiêu đâu.” Lam Hà nói.
“À, ra là thế!” Diệp Tu dở khóc dở cười. Hắn cần những vật liệu này không phải vì mưu cầu tiền bạc, mà tất cả chỉ vì tạo nên Ô Thiên Cơ. Hắn vốn chỉ cần 24 cái, hét lên đến 72 là vì để chừa một khoảng trả giá, mưu tính rõ nhiều, kết quả bây giờ người ta cam tâm tình nguyện cho luôn 72 cái. Hàng cho không ai chẳng muốn? Diệp Tu không khách sáo lấy hết. Hơn nữa lời của Lam Hà cũng rất có lý. Kỷ lục một lần đã lên 5 phút, quả thật bớt giúp bọn họ không ít chuyện, không có chênh lệch 5 phút này, bọn họ không biết còn phải đấu bao nhiêu lần với công hội khác đây.
“Cảm ơn a!” Diệp Tu nói.
“Đừng khách sáo, ông anh xem thử…” Lam Hà lời vừa mới nói nửa lời, chợt nổi điên.
Rút! Sao rút rồi? Tên này thế nhưng nhận hàng xong đã rút thẳng khỏi công hội. Lam Hà còn đang định bắt đầu lôi kéo người này ở lại công hội của họ đây. Cho nhiều đồ như vậy, một mặt là trả công phá phó bản, mặt khác là do đã xác định người nọ là siêu cấp đại cao thủ, đáng phải mua chuộc.
Mình biết ngay mà! Lam Hà căm giận nghĩ lại, bàn giá cả sẽ biến thành một vụ giao dịch, lôi kéo cao thủ hẳn nên bàn cảm tình chứ!
“Tui xem cái gì?” Diệp Tu vừa rút khỏi công hội, vẫn đang hỏi nửa câu vừa rồi của Lam Hà.
“Có rảnh thì thường xuyên liên lạc, sau này hợp tác nhiều hơn.” Lam Hà uể oải nói.
“Được.” Diệp Tu nói.
“Ông anh có muốn đánh phó bản không? Thiếu người không? Thiếu bao nhiêu ông cứ mở miệng, tui kêu thêm cho ông.” Lam Hà nói.
“À, trước mắt thì không cần, tui có việc khác phải làm, đi trước đây!” Diệp Tu nói.
“Ừ ừ, tạm biệt tạm biệt.” Lam Hà rơi lệ đầy mặt nhìn theo Quân Mạc Tiếu rời khỏi, đám Lôi Minh Điện Quang, Hệ Châu đã nhìn thấy tin tức “Quân Mạc Tiếu rút khỏi công hội” của hệ thống từ sớm, còn đang kinh ngạc, thấy người đi mất lập tức hỏi thăm.
“Sao lại rút?” Vân Quy hỏi.
“Xong chuyện thì rút thôi.” Lam Hà tức giận.
“Vì sao không giữ hắn lại?” Hệ Châu hỏi.
“Kỹ thuật của hắn kìa, thao tác rời hội còn nhanh hơn cả tui nói chuyện.” Lam Hà nói.,
Vụ này cũng bàn về tốc độ thao tác hả? Cả đám trợn mắt há mồm, Lam Hà hẳn là tức đến ngu người rồi!
“Muốn lôi kéo cao thủ thế này, không thể chỉ dùng ưu đãi, với trình độ của hắn, chuyện đã giúp đều tương xứng với những ưu đãi ông đưa ra, thế nên hắn ra giá cũng không mềm tay. Phải quan hệ nhiều hơn, tranh thủ tình cảm.” Hệ Châu nói.
“Đúng a! Tui vốn nghĩ vậy đó, thế sao mà…” Lam Hà buồn bực tổng kết cho mọi người nghe bản thân đã làm gì khiến cho hoạt động phó bản vốn nên thành lập tình hữu nghị cách mạnh lại trở thành một vụ giao dịch.
“Ai ai, nếu không xài mỹ nhân kế đi, mau thông báo lão đại bảo anh ấy điều vài mỹ nữ qua.” Lôi Minh Điện Quang nói.
“Khụ khụ.” Có người ho khan vài cái.
“Sau đấy phối hợp hành động với Tri Nguyệt.” Lôi Minh Điện Quang bổ sung.
“…” Tri Nguyệt Khuynh Thành hết biết nói gì luôn, chỉ nhìn theo bóng dáng chưa biến mất hoàn toàn của Quân Mạc Tiếu.
“Tri Nguyệt em cứ nhìn về hướng kia nha? Chẳng lẽ em…” Hoa Đăng Trong Đêm chạy quanh Tri Nguyệt Khuynh Thành hai vòng.
“Em đã không chờ đợi được nữa muốn ra tay ngay?” Lôi Minh Điện Quang nói.
Tri Nguyệt Khuynh Thành không thèm để ý mấy thứ này, lẳng lặng bảo: “Mấy anh không thấy tên này mạnh có chút quá đáng ư?”
Cả đám ngẩn người, lập tức im lặng.
“Mấy người chúng ta, cũng được xem như cao thủ trong Vinh Quang nhỉ? Giả sử chúng ta không phải, Lam Hà chắc chắn cũng được tính mà đúng không? Nhưng em thấy trình độ của tên này còn cao hơn hẳn, thế thì hắn là cao thủ cấp bậc gì?” Tri Nguyệt Khuynh Thành nói.
“Khụ khụ, đã lâu rồi anh không chơi acc nhỏ …” Lam Hà nói.
“Tất cả đều là acc nhỏ.” Tri Nguyệt nhắc nhở.
“Vũ khí của hắn tốt hơn anh, anh đoán là đồ cam.” Lam Hà nói.
“Hắn vẫn chưa chuyển nghề.” Tri Nguyệt lại nhắc nhở, tóm lại mọi người đều có ưu khuyết bổ sung nhau.
“Được rồi anh thừa nhận, trình độ của tên này e rằng cao hơn anh.” Lam Hà phát hiện mặt mũi của mình không giành về được nữa rồi, “Chẳng qua người chơi Vinh Quang rất nhiều, có cao thủ tiềm tàng thế này cũng không quá bất ngờ nhỉ? Mọi người cũng chẳng phải chưa thấy qua, ví dụ như Thùy Dương Quấn Bờ.
Nhắc đến tên này, mọi người đột nhiên trầm mặc hẳn. Bởi vì họ biết, đấy là cái tên khiến Lam Hà chẳng thể vui nổi.
Tên kia là cao thủ vô cùng nổi bật gần đây của Lam Khê Các, trước kia tiếng tăm vẫn luôn không lớn, nhưng mấy ngày gần đây thể hiện sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ trong các phó bản tại Thần Chi Lĩnh Vực, dựa vào sự coi trọng của công hội, trang bị trên người càng ngày càng tốt, trong Lam Khê Các đã có nhiều người nghị luận xem có nên đổi mới năm đại cao thủ của hội không. Mà người bị đem ra so sánh với Thùy Dương Quấn Bờ nhiều nhất trong năm đại cao thủ chính là Lam Kiều Xuân Tuyết, acc lớn của Lam Hà, bởi vì hai người cùng nghề, đều là kiếm khách.
Bởi vì phong cách cực kỳ võ hiệp của mình, kiếm khách rất được chào đón trong Vinh Quang, là một nhân vật được nhiều người yêu thích.
Thùy Dương Quấn Bờ này được mọi người lấy làm chủ đề thảo luận cũng không hề khiêm tốn, thường xuyên trên kênh công hội khoe khoang bản thân đã ghi được kỷ lục gì, phá kỷ lục nào, kể lại hôm qua đánh bại cao thủ nào ở đấu trường, hôm trước đã đơn thương độc mã chọi được bao nhiêu người ở bản đồ dã ngoại, rõ ràng cho thấy ý định so cao thấp cùng Lam Kiều Xuân Tuyết của Lam Hà, thiếu điều chưa hẹn thẳng ra đấu hẳn một trận thôi.
Mà lần này Lam Hà nhận lệnh mang người đến khu 10 khai hoang, trong công hội đã có ngưởi truyền tin rằng, đây là công hội định để Thùy Dương Quấn Bờ lên chức, cố ý đẩy Lam Hà đi.