Tuy Diệp Tu không dùng di động, nhưng QQ vẫn là công cụ thường dùng để liên lạc. Thời điểm vừa giải nghệ, tin nhắn tới quả thực không ít, chẳng qua tất cả đều bị bơ đẹp. Mạc Cường cũng từng hỏi thăm, bây giờ phải nắm chắc cơ hội, vội vàng buôn chuyện chút.
“Kể ra thì dài dòng, có thời gian thì tán gẫu sau đi” Diệp Tu cũng ậm ừ cho qua.
“Chuẩn bị tự lập chiến đội cho mình thật à?” Mạc Cường hỏi.
“Đang định vậy.” Diệp Tu nói.
“Vậy giờ đang tìm cách kiếm tiền hử?” Mạc Cường hỏi.
“Cũng không hẳn.” Diệp Tu nói.
“Khổ thân ông, làm bạn thân sẽ không tính ông nửa giá, lấy phần lợi nhuận của 2 acc là được rồi.” Mạc Cường nói.
“Thế thì tốt quá!” Diệp Tu không hề khách khí.
“5 acc kia, lúc tui nhìn thấy,cứ cho chúng lập đội rồi giết một lượtđi.” Hiển nhiên Mạc Cường cũng không phải một tên thật sự ham tán phét, tùy tiện nói vài câu lại vòng về vấn đề chính.
“Ông cứ xem xét mà làm đi”
“Được, ông cứ ngồi chờ lấy tiền đi”
Quyết định xong, Diệp Tu ngoảnh đầu lại, Trần Quả vẫn còn ở cạnh, vẻ mặt khá rối rắm.
“Hầy, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng khó thế đó.” Diệp Tu thuận miệng nói một câu.
Trần Quả ngẩn ra, trong lòng lại hơi nhoi nhói, nhìn Diệp Tu cầm theo điếu thuốc bảo ra ngoài hút thuốc.
Trần Quả trở lại game, thấy trên thế giới lúc này không ít người đang thảo luận việc này. Nhiều kẻ gửi bậy tọa độ, lúc nói Quân Mạc Tiếu ở đây, lúc lại bảo Quân Mạc Tiếu ở kia, đương nhiên chỉ đang troll mọi người thôi, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đã không login nãy giờ.
Không chỉ Quân Mạc Tiếu, Hại Người Không Mệt không lên mạng, 5 clone trong tay Trảm Lâu Lan hiển nhiên cũng không. Kết quả mọi người chỉ có thể đấu võ mồm, người không online thì còn cách nào khác?
Các công hội lớn càng theo dõi sít sao hơn, người không onl đã coi như thành công của họ rồi. Dù sao nhiệm vụ của họ là nghĩ cách cản trở Diệp Thu phát triển mà.
Sau khi Diệp Tu ra ngoài hút điếu thuốc xong trở về, vừa đăng nhập game, bên Trục Yên Hà của Trần Quả đã nhảy ra thông báo bạn tốt login.
“Cậu vẫn login?” Trần Quả kinh ngạc.
“Sao lại không?” Diệp Tu hỏi.
“Cẩn thận chút” Trần Quả nói.
“Ừa, tui biết. Giờ chỗ tui tới đều là khu luyện cấp vắng người, liệu sẽ có người vì giải thưởng mà lặn lội tới thử vận may không.” Diệp Tu nói.
“Phỏng chừng không ít đâu.” Trần Quả nói, cô khá am hiểu tâm lý người chơi. 500 tệ, nói nhiều không nhiều, ít cũng không ít. Game online chủ yếu là làm bản thân mạnh hơn. 500 tệ, không tính món tiền này, coi như đổi nó thành trang bị, thành đạo cụ, đó cũng sẽ là hàng cực phẩm trong Vinh Quang, người đến thử vận may chắc chắn không ít.
“Ừa, nếu tình cảnh không lạc quan thì tui sẽ bỏ chạy.” Diệp Tu nói.
“Thật ra, acc tán nhân này, nếu cần, tìm người luyện hộ sẽ nhanh chóng có một acc khác.” Trần Quả bảo. Cô cũng hiểu, acc Quân Mạc Tiếu này không có giá trị gì lớn, thứ đáng giá nhất vẫn là món vũ khí bạc, nhưng hiện tại tán nhân đã không còn xuất hiện, trừ vài người thích lưu giữ làm kỷ niệm, khả năng mỗi acc này còn hoạt động trong game rất cao. Nhưng dịch vụ cày thuê chẳng quan tâm điều này, bạn cần gì, người ta sẽ luyện cho bạn cái đó, đơn giản chỉ là chuyện giá cả cao thấp mà thôi. Luyện một tán nhân, giao dịch vũ khí bạc qua là được. Thế chẳng phải có thể tránh mấy việc đuổi giết này sao? Mặt khác, acc Quân Mạc Tiếu này còn có thể dùng kiếm tiền. Giờ đúng là Trần Quả đang nghĩ vậy.
“Haha, lúc nào bất đắc dĩ thì làm vậy đi.” Diệp Tu nói.
Trần Quả vừa nghe hắn nói, liền hiểu có lẽ tên này đã sớm chừa sẵn đường lui cho mình, vì thế không nói thêm gì nữa.
“Cậu ở đâu?” Trần Quả hỏi, sau khi Diệp Tu báo vị trí, Trần Quả bèn điểu khiển Trục Yên Hà chạy tới.
Suốt đường đi, Trần Quả phát hiện có vài người chơi đi cùng hướng với mình. Có vẻ Quân Mạc Tiếu vừa onl đã bị không ít người phát hiện. Mọi người lại biết cấp bậc của nhân vật này chỉ có thể hoạt động ở khu luyện cấp 55, thế là lập tức hành động.
“Chị thấy nhiều người bắt đầu tới khu luyện cấp 55 rồi.” Trần Quả nói với Diệp Tu.
“Haha, khu luyện cấp lớn vậy, không dễ đụng phải đâu.” Diệp Tu nói xong, trái lại vẫn luyện cấp ở đây. Hắn còn đang ở trấn nhỏ hoang dã, đúng là khu luyện cấp 55.
Diệp Tu vừa luyện cấp vừa chú ý trái phải, nơi tìm kiếm luôn là một vị trí thuận tiện cho việc quan sát. Hắn cũng không chạy rong khắp nơi, chỗ không có người sẽ cố định luyện, ngược lại cứ đâm bậy đâm bạ thì càng dễ đụng phải người khác.
Nhưng cứ luyện mãi như vậy cũng không thể nào sống yên. Sau khi login được một lát, trong tầm nhìn của Quân Mạc Tiếu rốt cuộc xuất hiện người chơi đầu tiên. Tình huống hiện tại, cần quái gì biết tên này có phải người của các công hội lớn hay không? Giải thưởng vừa mới treo, hắn thật sự trở thành một em chuột trốn chui trốn nhủi. Không phải chuột bị nhà nhà đánh đập, mà là một con chuột trị giá 500 tệ.
Trần Quả lo lắng tình hình của Diệp Tu, bèn chạy sang chơi máy bên cạnh. Ánh mắt luôn liếc nhìn màn hình Diệp Tu, cô thấy Diệp Tu luyện cấp chẳng êm đẹp cho lắm, cứ chốc lát lại phải di dời. May mà hắn kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật thành thạo, ngay khi phát hiện mục tiêu thì lẩn đi, với khoảng cách như thế, đối phương chưa kịp nhìn thấy ID trên đỉnh đầu Quân Mạc Tiếu, nên cũng không gặp nguy hiểm gì.
“Tui nói nè, có phải chị bị người bám theo không?”
Trần Quả chỉ lo lắng Diệp Tu có bị người ta theo dõi hay không, nào ngờ Diệp Tu lại nhắc nhở cô chuyện này.
Trần Quả ngẩn ra, xoay chuyển góc nhìn của Trục Yên Hà đi 180 độ, lập tức thấy một đống người lố nhố đang luống cuống không biết núp ở đâu ngay phía sau mình.
Trần Quả nhất thời sáng tỏ. Có nhiều người biết quan hệ của cô và Quân Mạc Tiếu, vì thế ôm ý đồ kiếm 500 tệ thông qua cô. Nghĩ đến đây Trần Quả cũng phải toát mồ hôi, cô quả thật đang đi tìm Quân Mạc Tiếu, nếu Diệp Tu không nhắc, cô đã dắt thêm một đám người tới. Chỉ lo nghĩ cho Diệp Tu, cô xém chút nữa mắc phải sai lầm.
“Chị đừng gấp, tui không sao đâu. Bây giờ hễ chị login sẽ bị người ta theo dõi, không chừng còn gặp chuyện chẳng lành, tui thấy chị nên sang khu 10 chơi một khoảng thời gian đi? Bên công hội cần chị trông nom nhiều hơn.” Diệp Tu nói.
Trần Quả bó tay nhìn mấy đứa đang giả ngu sau lưng Trục Yên Hà, chỉ đành đồng ý lời đề nghị của Diệp Tu. Bên khu 10, cô cũng có 1 clone tên Trục Yên Hà, cũng gia nhập công hội Hưng Hân, hơn nữa chức vụ không hề thấp. Cấp bậc siêu thấp tuy vô cùng nổi trội, nhưng thành viên trong công hội cũng biết đó là clone của một người ở Thần Chi Lĩnh Vực.
Vì thế, Trần Quả bắt đầu chơi clone, quản lý công hội ở khu 10. Diệp Tu ở Thần Chi Lĩnh Vực thì gian nan đủ điều, tuy không bị vây giết, nhưng hiệu suất luyện cấp lại chịu ảnh hưởng rất lớn. Trần Quả vốn rất lo âu, nhưng nhìn Diệp Tu tỉnh bơ, cô lại cảm thấy an tâm.
Mặt khác, vào hôm thứ bảy, Liên minh Chuyên nghiệp đã tung ra một tin tức khiến người ta chú ý. Trong lượt đấu giữa Gia Thế và Lôi Đình, Gia Thế thua một cách siêu khó tin.
Sau khi Diệp Thu giải nghệ, Tôn Tường lên thay, trải qua quãng đường nhấp nhô, Gia Thế cuối cùng cũng trở lại bình thường. Tuy họ vô vọng với tứ kết, nhưng chuyện thắng thua, tính theo thành tích trong khoảng thời gian này, họ đã khôi phục được phong thái của một đội mạnh.
Nào ngờ tới trận này, tình trạng của cả Gia Thế đều vô cùng kém. Dẫn đến điểm số cách biệt 1:9, toàn bộ trận đấu, họ chỉ lấy được 1 điểm ở phần đấu cá nhân. Những phần đấu khác thì phạm sai lầm trầm trọng, rõ ràng làm người ta phát hiện được Gia Thế lơ đãng thế nào.
Đặc biệt trong phần đấu đoàn đội cuối cùng. Chiến đội Lôi Đình do Tiêu Thì Khâm dẫn dắt luôn yếu kém trong phần đấu đơn hay tổ đội lôi đài, nhưng đoàn đội lại vì có bậc thầy chiến thuật như hắn mà trở thành một đội ngũ mạnh không ai dám coi thường. Thế là Gia Thế đang mất tinh thần liền thua thảm hại trong trận đấu đoàn đội.
Giới truyền thông ngạc nhiên, fan Gia Thế chết lặng, ngay cả chiến đội Lôi Đình giành được thắng lợi cũng ngẩn tò te. Trong buổi họp báo sau trận đấu, khi nhắc tới đối thủ, đội trưởng Tiêu Thì Khâm của Lôi Đình xấu hổ tới mức không nói được câu xã giao nào. Bởi vì Gia Thế trong trận này không hề có chút biểu hiện đáng học hỏi. Phải là người trái lương tâm dữ lắm mới thốt lên được câu “có cố gắng nhưng thiếu may mắn” hay dùng. Tiêu Thì Khâm không làm được, hắn cố gắng tìm kiếm một điểm tốt có thể nói trong trận này của Gia Thế. Cuối cùng chỉ đành nói đôi câu về Tô Mộc Tranh – người có phát huy coi như bình thường.
Hôm đó tiệm net Hưng Hân vẫn không tiếp sóng trận đấu của Gia Thế, người xem ít hơn trước rất nhiều. Song người chơi máy xem trận Gia Thế không hề ít, trong tiệm net Hưng Hân cũng ầm ĩ cả lên. Màn thể hiện quá buồn nôn của Gia Thế làm nhiều người phải khen ngợi Trần Quả không tiếp sóng trận Gia Thế là sáng suốt, là giải thoát cho nhau.
Vẻ mặt của đám khách xem hết trận đều như ăn phải ruồi bọ, chạy tới ném đá Gia Thế ở đối diện. Sân nhà hôm đócòn là Gia Thế, người chơi tới tận nơi xem trận đấu còn đang tụ tập không chịu rời đi, hò hét trách cứ biểu hiện tệ hại của Gia Thế.
Tình cảnh như vậy không hề xa lạ với Gia Thế trong mùa giải này. Bởi vì biểu hiện trong suốt nửa năm qua của họ cũng rất kém cỏi, từng mấy lần bị fan kháng nghị trên quy mô lớn.
Nhưng dù kém mấy cũng không kém như hôm nay, nếu dùng mấy biểu ngữ kháng nghị do đám người chơi chế tạm để nói lên biểu hiện hôm nay của Gia Thế, thì chỉ có bốn chữ: Tệ vờ cờ lờ.
Ngay thời điểm vừa dấy lên hi vọng, tràn ngập chờ mong, người hâm mộ Gia Thế đã bị cả chiến đội dội cho một chậu nước lạnh. Họ thất vọng tụ tập giữa giá rét rất lâu không chịu rời đi. Bên Gia Thế cũng chán nản, người phát ngôn, quản lý câu lạc bộ hay thành viên chiến đội đều lần lượt đi ra xin lỗi, trấn an cảm xúc của mọi người, hứa hẹn tương lai phía trước.
Nhưng lời hứa hẹn ấy thật sự có hiệu quả sao?
Tôn Tường, Lưu Hạo...... Vẻ mặt của nhóm chủ lực Gia Thế đều nặng nề.
“Kể ra thì dài dòng, có thời gian thì tán gẫu sau đi” Diệp Tu cũng ậm ừ cho qua.
“Chuẩn bị tự lập chiến đội cho mình thật à?” Mạc Cường hỏi.
“Đang định vậy.” Diệp Tu nói.
“Vậy giờ đang tìm cách kiếm tiền hử?” Mạc Cường hỏi.
“Cũng không hẳn.” Diệp Tu nói.
“Khổ thân ông, làm bạn thân sẽ không tính ông nửa giá, lấy phần lợi nhuận của 2 acc là được rồi.” Mạc Cường nói.
“Thế thì tốt quá!” Diệp Tu không hề khách khí.
“5 acc kia, lúc tui nhìn thấy,cứ cho chúng lập đội rồi giết một lượtđi.” Hiển nhiên Mạc Cường cũng không phải một tên thật sự ham tán phét, tùy tiện nói vài câu lại vòng về vấn đề chính.
“Ông cứ xem xét mà làm đi”
“Được, ông cứ ngồi chờ lấy tiền đi”
Quyết định xong, Diệp Tu ngoảnh đầu lại, Trần Quả vẫn còn ở cạnh, vẻ mặt khá rối rắm.
“Hầy, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng khó thế đó.” Diệp Tu thuận miệng nói một câu.
Trần Quả ngẩn ra, trong lòng lại hơi nhoi nhói, nhìn Diệp Tu cầm theo điếu thuốc bảo ra ngoài hút thuốc.
Trần Quả trở lại game, thấy trên thế giới lúc này không ít người đang thảo luận việc này. Nhiều kẻ gửi bậy tọa độ, lúc nói Quân Mạc Tiếu ở đây, lúc lại bảo Quân Mạc Tiếu ở kia, đương nhiên chỉ đang troll mọi người thôi, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đã không login nãy giờ.
Không chỉ Quân Mạc Tiếu, Hại Người Không Mệt không lên mạng, 5 clone trong tay Trảm Lâu Lan hiển nhiên cũng không. Kết quả mọi người chỉ có thể đấu võ mồm, người không online thì còn cách nào khác?
Các công hội lớn càng theo dõi sít sao hơn, người không onl đã coi như thành công của họ rồi. Dù sao nhiệm vụ của họ là nghĩ cách cản trở Diệp Thu phát triển mà.
Sau khi Diệp Tu ra ngoài hút điếu thuốc xong trở về, vừa đăng nhập game, bên Trục Yên Hà của Trần Quả đã nhảy ra thông báo bạn tốt login.
“Cậu vẫn login?” Trần Quả kinh ngạc.
“Sao lại không?” Diệp Tu hỏi.
“Cẩn thận chút” Trần Quả nói.
“Ừa, tui biết. Giờ chỗ tui tới đều là khu luyện cấp vắng người, liệu sẽ có người vì giải thưởng mà lặn lội tới thử vận may không.” Diệp Tu nói.
“Phỏng chừng không ít đâu.” Trần Quả nói, cô khá am hiểu tâm lý người chơi. 500 tệ, nói nhiều không nhiều, ít cũng không ít. Game online chủ yếu là làm bản thân mạnh hơn. 500 tệ, không tính món tiền này, coi như đổi nó thành trang bị, thành đạo cụ, đó cũng sẽ là hàng cực phẩm trong Vinh Quang, người đến thử vận may chắc chắn không ít.
“Ừa, nếu tình cảnh không lạc quan thì tui sẽ bỏ chạy.” Diệp Tu nói.
“Thật ra, acc tán nhân này, nếu cần, tìm người luyện hộ sẽ nhanh chóng có một acc khác.” Trần Quả bảo. Cô cũng hiểu, acc Quân Mạc Tiếu này không có giá trị gì lớn, thứ đáng giá nhất vẫn là món vũ khí bạc, nhưng hiện tại tán nhân đã không còn xuất hiện, trừ vài người thích lưu giữ làm kỷ niệm, khả năng mỗi acc này còn hoạt động trong game rất cao. Nhưng dịch vụ cày thuê chẳng quan tâm điều này, bạn cần gì, người ta sẽ luyện cho bạn cái đó, đơn giản chỉ là chuyện giá cả cao thấp mà thôi. Luyện một tán nhân, giao dịch vũ khí bạc qua là được. Thế chẳng phải có thể tránh mấy việc đuổi giết này sao? Mặt khác, acc Quân Mạc Tiếu này còn có thể dùng kiếm tiền. Giờ đúng là Trần Quả đang nghĩ vậy.
“Haha, lúc nào bất đắc dĩ thì làm vậy đi.” Diệp Tu nói.
Trần Quả vừa nghe hắn nói, liền hiểu có lẽ tên này đã sớm chừa sẵn đường lui cho mình, vì thế không nói thêm gì nữa.
“Cậu ở đâu?” Trần Quả hỏi, sau khi Diệp Tu báo vị trí, Trần Quả bèn điểu khiển Trục Yên Hà chạy tới.
Suốt đường đi, Trần Quả phát hiện có vài người chơi đi cùng hướng với mình. Có vẻ Quân Mạc Tiếu vừa onl đã bị không ít người phát hiện. Mọi người lại biết cấp bậc của nhân vật này chỉ có thể hoạt động ở khu luyện cấp 55, thế là lập tức hành động.
“Chị thấy nhiều người bắt đầu tới khu luyện cấp 55 rồi.” Trần Quả nói với Diệp Tu.
“Haha, khu luyện cấp lớn vậy, không dễ đụng phải đâu.” Diệp Tu nói xong, trái lại vẫn luyện cấp ở đây. Hắn còn đang ở trấn nhỏ hoang dã, đúng là khu luyện cấp 55.
Diệp Tu vừa luyện cấp vừa chú ý trái phải, nơi tìm kiếm luôn là một vị trí thuận tiện cho việc quan sát. Hắn cũng không chạy rong khắp nơi, chỗ không có người sẽ cố định luyện, ngược lại cứ đâm bậy đâm bạ thì càng dễ đụng phải người khác.
Nhưng cứ luyện mãi như vậy cũng không thể nào sống yên. Sau khi login được một lát, trong tầm nhìn của Quân Mạc Tiếu rốt cuộc xuất hiện người chơi đầu tiên. Tình huống hiện tại, cần quái gì biết tên này có phải người của các công hội lớn hay không? Giải thưởng vừa mới treo, hắn thật sự trở thành một em chuột trốn chui trốn nhủi. Không phải chuột bị nhà nhà đánh đập, mà là một con chuột trị giá 500 tệ.
Trần Quả lo lắng tình hình của Diệp Tu, bèn chạy sang chơi máy bên cạnh. Ánh mắt luôn liếc nhìn màn hình Diệp Tu, cô thấy Diệp Tu luyện cấp chẳng êm đẹp cho lắm, cứ chốc lát lại phải di dời. May mà hắn kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật thành thạo, ngay khi phát hiện mục tiêu thì lẩn đi, với khoảng cách như thế, đối phương chưa kịp nhìn thấy ID trên đỉnh đầu Quân Mạc Tiếu, nên cũng không gặp nguy hiểm gì.
“Tui nói nè, có phải chị bị người bám theo không?”
Trần Quả chỉ lo lắng Diệp Tu có bị người ta theo dõi hay không, nào ngờ Diệp Tu lại nhắc nhở cô chuyện này.
Trần Quả ngẩn ra, xoay chuyển góc nhìn của Trục Yên Hà đi 180 độ, lập tức thấy một đống người lố nhố đang luống cuống không biết núp ở đâu ngay phía sau mình.
Trần Quả nhất thời sáng tỏ. Có nhiều người biết quan hệ của cô và Quân Mạc Tiếu, vì thế ôm ý đồ kiếm 500 tệ thông qua cô. Nghĩ đến đây Trần Quả cũng phải toát mồ hôi, cô quả thật đang đi tìm Quân Mạc Tiếu, nếu Diệp Tu không nhắc, cô đã dắt thêm một đám người tới. Chỉ lo nghĩ cho Diệp Tu, cô xém chút nữa mắc phải sai lầm.
“Chị đừng gấp, tui không sao đâu. Bây giờ hễ chị login sẽ bị người ta theo dõi, không chừng còn gặp chuyện chẳng lành, tui thấy chị nên sang khu 10 chơi một khoảng thời gian đi? Bên công hội cần chị trông nom nhiều hơn.” Diệp Tu nói.
Trần Quả bó tay nhìn mấy đứa đang giả ngu sau lưng Trục Yên Hà, chỉ đành đồng ý lời đề nghị của Diệp Tu. Bên khu 10, cô cũng có 1 clone tên Trục Yên Hà, cũng gia nhập công hội Hưng Hân, hơn nữa chức vụ không hề thấp. Cấp bậc siêu thấp tuy vô cùng nổi trội, nhưng thành viên trong công hội cũng biết đó là clone của một người ở Thần Chi Lĩnh Vực.
Vì thế, Trần Quả bắt đầu chơi clone, quản lý công hội ở khu 10. Diệp Tu ở Thần Chi Lĩnh Vực thì gian nan đủ điều, tuy không bị vây giết, nhưng hiệu suất luyện cấp lại chịu ảnh hưởng rất lớn. Trần Quả vốn rất lo âu, nhưng nhìn Diệp Tu tỉnh bơ, cô lại cảm thấy an tâm.
Mặt khác, vào hôm thứ bảy, Liên minh Chuyên nghiệp đã tung ra một tin tức khiến người ta chú ý. Trong lượt đấu giữa Gia Thế và Lôi Đình, Gia Thế thua một cách siêu khó tin.
Sau khi Diệp Thu giải nghệ, Tôn Tường lên thay, trải qua quãng đường nhấp nhô, Gia Thế cuối cùng cũng trở lại bình thường. Tuy họ vô vọng với tứ kết, nhưng chuyện thắng thua, tính theo thành tích trong khoảng thời gian này, họ đã khôi phục được phong thái của một đội mạnh.
Nào ngờ tới trận này, tình trạng của cả Gia Thế đều vô cùng kém. Dẫn đến điểm số cách biệt 1:9, toàn bộ trận đấu, họ chỉ lấy được 1 điểm ở phần đấu cá nhân. Những phần đấu khác thì phạm sai lầm trầm trọng, rõ ràng làm người ta phát hiện được Gia Thế lơ đãng thế nào.
Đặc biệt trong phần đấu đoàn đội cuối cùng. Chiến đội Lôi Đình do Tiêu Thì Khâm dẫn dắt luôn yếu kém trong phần đấu đơn hay tổ đội lôi đài, nhưng đoàn đội lại vì có bậc thầy chiến thuật như hắn mà trở thành một đội ngũ mạnh không ai dám coi thường. Thế là Gia Thế đang mất tinh thần liền thua thảm hại trong trận đấu đoàn đội.
Giới truyền thông ngạc nhiên, fan Gia Thế chết lặng, ngay cả chiến đội Lôi Đình giành được thắng lợi cũng ngẩn tò te. Trong buổi họp báo sau trận đấu, khi nhắc tới đối thủ, đội trưởng Tiêu Thì Khâm của Lôi Đình xấu hổ tới mức không nói được câu xã giao nào. Bởi vì Gia Thế trong trận này không hề có chút biểu hiện đáng học hỏi. Phải là người trái lương tâm dữ lắm mới thốt lên được câu “có cố gắng nhưng thiếu may mắn” hay dùng. Tiêu Thì Khâm không làm được, hắn cố gắng tìm kiếm một điểm tốt có thể nói trong trận này của Gia Thế. Cuối cùng chỉ đành nói đôi câu về Tô Mộc Tranh – người có phát huy coi như bình thường.
Hôm đó tiệm net Hưng Hân vẫn không tiếp sóng trận đấu của Gia Thế, người xem ít hơn trước rất nhiều. Song người chơi máy xem trận Gia Thế không hề ít, trong tiệm net Hưng Hân cũng ầm ĩ cả lên. Màn thể hiện quá buồn nôn của Gia Thế làm nhiều người phải khen ngợi Trần Quả không tiếp sóng trận Gia Thế là sáng suốt, là giải thoát cho nhau.
Vẻ mặt của đám khách xem hết trận đều như ăn phải ruồi bọ, chạy tới ném đá Gia Thế ở đối diện. Sân nhà hôm đócòn là Gia Thế, người chơi tới tận nơi xem trận đấu còn đang tụ tập không chịu rời đi, hò hét trách cứ biểu hiện tệ hại của Gia Thế.
Tình cảnh như vậy không hề xa lạ với Gia Thế trong mùa giải này. Bởi vì biểu hiện trong suốt nửa năm qua của họ cũng rất kém cỏi, từng mấy lần bị fan kháng nghị trên quy mô lớn.
Nhưng dù kém mấy cũng không kém như hôm nay, nếu dùng mấy biểu ngữ kháng nghị do đám người chơi chế tạm để nói lên biểu hiện hôm nay của Gia Thế, thì chỉ có bốn chữ: Tệ vờ cờ lờ.
Ngay thời điểm vừa dấy lên hi vọng, tràn ngập chờ mong, người hâm mộ Gia Thế đã bị cả chiến đội dội cho một chậu nước lạnh. Họ thất vọng tụ tập giữa giá rét rất lâu không chịu rời đi. Bên Gia Thế cũng chán nản, người phát ngôn, quản lý câu lạc bộ hay thành viên chiến đội đều lần lượt đi ra xin lỗi, trấn an cảm xúc của mọi người, hứa hẹn tương lai phía trước.
Nhưng lời hứa hẹn ấy thật sự có hiệu quả sao?
Tôn Tường, Lưu Hạo...... Vẻ mặt của nhóm chủ lực Gia Thế đều nặng nề.