Toàn Chức Cao Thủ

Chương 576: PK theo kiểu đứng trụ

*

 

Edit: Mei | Beta: Zencest

 

Lộp cộp lộp cộp lộp cộp!!

 

Âm thanh cứ lặp lại như thế, nhưng tùy người nghe mà có cảm nhận khác nhau.

 

Đoàn Cừu Vui Vẻ chỉ cảm thấy sướng rơn người; đoàn Sói lại bị những âm thanh ấy dọng cho nát tim.

 

Sói Đầu Tỏi tấn công thêm lần nữa, mưu đồ gây thương tổn,Trai Ngầu Cầu Bại lại không thèm để ý. Nhưng khi định gián đoạn tấn công, Trai Ngầu Cầu Bại sẽ lập tức vươn khiên ngăn cản.

 

Sói Đầu Tỏi vật vã từ nãy đến giờ, lại đều trở thành công cốc. Có Cừu Vui Vẻ ở cạnh thêm máu, những đòn công kích của hắn chẳng là gì cả. Mà đồng đội của hắn thì sao? Sói Bật Vuốt đang hấp hối kia kìa.

 

Đây... Lẽ nào chính là thực lực chân chính của một MT cao cấp?

 

Đám khán giả chợt nghĩ như thế.

 

Đây đúng là một trận PK, nhưng cách khống chế cục diện hiện tại của Trai Ngầu Cầu Bại thực sự quá giống PVE, một MT cao cấp nên dùng khiên thành thạo như vậy. Mà bây giờ họ lại chứng kiến một tình huống tương tự: tất cả đòn tấn công của Sói Đầu Tỏi đều bị Trai Ngầu Cầu Bại cầm khiên chắn lại. Mọi người đều cho rằng, bản lĩnh ấy hẳn được tôi luyện nên nhờ quá trình đỡ quái vô số lần.

 

Vốn nên là một trận PVP tràn ngập biến cố, vậy mà trở thành một trận PVE đứng trụ, mà hai kẻ còn sống sờ sờ Sói Đầu Tỏi và Sói Bật Vuốt lại hoàn toàn bó tay bó chân.

 

Trong hai người, một người đã dùng hết cách, nhưng không cách nào có hiệu quả; còn một người thì nghĩ cho lắm, nhưng từ đầu trận tới giờ có làm được gì chưa?

 

Chưa, chưa hề. Chuyện duy nhất mà Sói Bật Vuốt làm từ đầu trận tới giờ là ăn hành.

 

Chắc sẽ không kết thúc thế này đâu nhỉ?

 

Nhìn thấy thanh máu của Sói Bật Vuốt đang thấp dần đều, Sói Đầu Tỏi khó lòng tin được. Hắn chưa từng nghĩ rằng trận PK sẽ kết thúc như vậy. Thủ đoạn của tên Trai Ngầu Cầu Bại được luyện nên chỉ nhờ PVE đỡ quái ư? Chưa chắc! PVE có thể luyện nên thao tác kỹ thuật, nhưng ý thức thì không. Muốn dùng khiên phòng ngự, trước đó cũng phải đoán được ý đồ tấn công của đối phương ra sao.

 

Việc Trai Ngầu Cầu Bại chưa từng đoán sai lần nào đủ để chứng minh kinh nghiệm PK của hắn vô cùng phong phú.

 

Vấn đề là, thằng chả chỉ đấu hơn 2000 trận ở đấu trường thôi! Một phần trong đó còn do bạn đánh giùm, sao có thể tích luỹ được kinh nghiệm gì?

 

Lẽ nào kinh nghiệm của hắn được tích tụ từ đánh dã chiến sao?

 

Đánh dã chiến chắc chắn diễn ra quyết liệt hơn đấu trường nhiều.

 

Trong trường hợp không đánh cược, đấu trường chỉ là một trận chiến phân thắng bại. Còn trong dã chiến, bất kể đấu kiểu nào cũng như đang đánh cược. Người thua sẽ rớt kinh nghiệm và trang bị, suy ra, đánh dã chiến yêu cầu tố chất tâm lý mạnh hơn ở đấu trường. Trong đấu trường, đánh quá nhiều, chuyện thắng thua sẽ trở nên vô vị. Còn đánh dã chiến, ta mãi sẽ giữ nguyên cảm giác trước những áp lực như thế. Do đó, nhiều người chơi không có hứng thú với việc PK quy củ ở đấu trường, họ chỉ thích đi săn ở những bản đồ hoang dã.

 

Lẽ nào tên này cũng là một cao thủ như vậy?

 

Sói Đầu Tỏi hơi hoang mang.

 

Trái ngược với đấu trường, dã chiến thường phải đối mặt với nhiều tình huống phức tạp, lại hiếm khi xảy ra tình trạng công bằng, nay thế mạnh mai thế yếu. Nói chung, người chơi theo con đường dã chiến thường giỏi xử lý các tình huống rối rắm bất lợi hơn những người đến từ đấu trường. So với dân dã chiến, dân đấu trường trông hệt như “hoa trong lồng kính”.

 

Sau khi đoán Trai Ngầu Cầu Bại là cao thủ đánh dã chiến, Sói Đầu Tỏi vốn tự thấy kỹ thuật kém hơn đối phương lại càng khiếp sợ, tấn công không còn hổ báo như trước.

 

Bên cạnh, Cừu Vui Vẻ chẳng hiểu mô tê gì, trận PK thành ra như vậy, chính gã cũng thấy kỳ lạ. Tuy gã không dày dặn kinh nghiệm PVP như Sói Đầu Tỏi, nhưng thân là một tay lão làng, gã cũng biết Trai Ngầu Cầu Bại đã tạo nên tình cảnh này. Rốt cuộc là do bản lĩnh PVE của hắn thâm hậu, hay là do hắn cũng thật sự có tài trong PVP? Cừu Vui Vẻ không rõ, nhưng trận đấu hiện tại quả thực chẳng khác gì cách đứng trụ đánh quái cũ rích.

 

Sói Đầu Tỏi hoảng đến nỗi quên mất chịu thua, hắn vẫn đờ đẫn đứng gõTrai Ngầu Cầu Bại, cách đánh này lại trùng với phương thức đứng trụ đánh quái kia. Trong tiếng gõ giáp lộp cộp lộp cộp, sự nhàm chán của trận PK được đẩy lên đỉnh điểm.

 

Đấu pháp đứng trụ đơn giản nhất, đồng thời cũng khô khan nhất, hơn nữa tình huống hiện tại không thể nào xảy ra sự cố gì nữa. Tất cả mọi người còn đang chờ, chờ Sói Bật Vuốt ngã xuống thì trận đấu cũng đặt dấu chấm hết được rồi.

 

Mọi người không phải đợi lâu, Sói Bật Vuốt vẫn ôm nhiệm vụ ăn hành từ đầu trận tới giờ rốt cuộc hy sinh. Mà lúc này đây, Sói Đầu Tỏi cũng tuyệt cmn vọng, hắn ngừng tấn công, trực tiếp chịu thua rời khỏi trận đấu.

 

Xung quanh yên phăng phắc.

 

Một trận PK, ngoại trừ màn dây dưa tốc độ cao lúc đầu làm sôi sục lòng người, ai cũng không ngờ nó sẽ kết thúc như thế.

 

Đơn giản, nhạt nhẽo, không hề có cao trào.

 

Phần mở màn khiến người ta thở gấp, phần kết thúc lại khiến ta nghẹn họng, cứ thế mà ôm cục tức, quả là một trận đấu không đúng chuẩn. Cả hai phe thắng thua chỉ có chung một cảm giác: chưa đủ sướng.

 

“Đội trưởng! Để em thử xem!!!”

 

Có người trong đoàn Sói cảm thấy trận này thua quá kỳ lạ, thua quá uất ức, bèn chủ động ra trận nhằm trút hờn giận trong lòng.

 

Sói Đầu Tỏi thì sao? Có lẽ chỉ có người trong cuộc như hắn mới biết rõ cảm giác bất lực khi rơi vào hoàn cảnh ấy. Biết rõ tình huống thế nào, biết rõ phải làm gì để thay đổi, hơn nữa hắn cũng đã làm... Vậy mà không thể thay đổi được. Chẳng thà lúc đó mình quay sang tấn công Cừu Vui Vẻ, tuy thua cuộc là chuyện đương nhiên, nhưng ít ra sẽ không ôm cục tức đến nội thương như vậy đâu nhỉ?

 

Với người chơi tình nguyện ra trận, Sói Đầu Tỏi không biết nên nói gì, hắn hiểu tâm trạng của mọi người, nếu đứng ngoài quan sát trận đấu, hắn nhất định cũng sẽ bước ra thay đổi tình thế. Bởi vì từ góc độ bàng quan, họ sẽ nghĩ ra vô số cách để cắt đứt thế công của Trai Ngầu Cầu Bại, thế nhưng, chỉ khi tự mình lên sân mới có thể biết được tất cả những suy nghĩ ấy đều là phù du. Sói Đầu Tỏi chưa từng thử ư? Ai ngờ tấn công kiểu gì cũng bị đối phương giơ khiên cản lại.

 

“Không cần đâu.” Sói Đầu Tỏi thở dài, “Vô dụng thôi.”

 

“Đội trưởng, nghề của nó với anh giống nhau, nó quá quen với đấu pháp của kỵ sĩ, đổi người thì chắc chắn sẽ khác!” Ai đó nói.

 

Nghe thế, Sói Đầu Tỏi bỗng giật mình.

 

Phải há! Cứ tự hỏi sao thằng chả nhìn thấu được mánh khóe của mình, mà quên phắn sự thật hai đứa chơi cùng nghề. Cả hai quá hiểu lẫn nhau, nên trận đấu cùng nghề này mới có thể dễ dánh và buồn tẻ, gây nhàm cho người xem đến vậy. Tuy trận đấu biến thành kiểu đứng trụ quái có hơi quá đáng, cơ mà… Chắc hẳn là vì cùng nghề! Đột nhiên Sói Đầu Tỏi cảm thấy nguyên nhân này có lý hết sức.

 

“Để em!” Thành viên trong đoàn Sói rất kỷ luật, đội trưởng chưa lên tiếng thì không tuỳ tiện khiêu chiến.

 

Bên Cừu Vui Vẻ lại yên tĩnh bất ngờ. Tuy là phe thắng, nhưng chiến thắng ấy lại không hề đặc sắc, không hề khí thế, cứ như giết chết một em quái trông cửa phó bản mà cả lũ lại gào lên đĩnh vãi, chẳng hợp tẹo nào.

 

Dù sao đoàn của Cừu Vui Vẻ và đoàn Sói cùng thuộc Mưu Đồ Bá Đạo, cuộc cạnh tranh của họ rất nhẹ nhàng. Họ không phải đối thủ thật sự, không chỉ cần kết quả cuối cùng, mà còn muốn lợi ích cuối cùng nữa. Họ cần quá trình, mà hiện tại, một quá trình vô cùng bình thường không làm hài lòng họ, không đủ sức gây mất mặt. Nên dù là phe thắng, họ cũng không cảm thấy chuyện chạy sang mỉa mai đoàn Sói là chuyện đáng làm.

 

“Trai Ngầu Cầu Bại, dám đấu với tao một trận không?”

 

Đúng lúc này, bên đoàn Sói rốt cuộc cũng có kẻ khiêu chiến.

 

Trong bàn thắng này, đoàn Cừu Vui Vẻ không thấy vui vẻ mấy, nhưng đoàn Sói lại buồn bực quá nhiều, họ muốn nhanh chóng trút hết bực dọc.

 

“Hửm? Xem xong trận vừa rồi mà ông còn muốn đấu với tui hả?” Trai Ngầu Cầu Bại đáp.

 

“Xàm lông.”

 

“Tui nghĩ không cần đâu?” Câu trả lời của Trai Ngầu Cầu Bại nằm ngoài dự đoán của mọi người, đám Cừu Vui Vẻ còn tưởng tên này không thèm hỏi ý cả đoàn đã tự ý ra trận ngay.

 

“Thắng rồi định chạy hả?” Đối phương bắt đầu móc xỉa kéo thù hận.

 

“Có phải cảm thấy trận đấu vừa rồi quá tầm thường vô vị, thắng không vẻ vang?” Trai Ngầu Cầu Bại hỏi.

 

“Đúng! Nếu là tao...”

 

“Nếu là ông thì cũng thế thôi.” Trai Ngầu Cầu Bại nói.

 

“Nhào dô! Cho tao xem thử thế nào!” Đối phương đã vào trận, một bậc thầy pháo súng dẫn theo mục sư tiến vào đấu trường.

 

“Một lần cuối thôi đó!” Trai Ngầu Cầu Bại dứt lời, bèn tiến vào trận, sau đó lại bảo với đám Cừu Vui Vẻ: “Mục sư nào cũng được.”

 

“Để tui!” Cừu Vui Vẻ tự mình ra trận.

 

“Sẵn sàng chưa?” Đối phương lạnh lùng hỏi.

 

“Bắt đầu đi!”

 

Trận đấu bắt đầu, bậc thầy pháo súng nọ lập tức tấn công, nâng pháo bắn ngay. Ai ngờ Trai Ngầu Cầu Bại tránh khỏi, trực tiếp sử dụng Tinh Thần Kỵ Sĩ. Đây là luật của đấu trường, đấu trận mới, kỹ năng sẽ được reset lại hết.

 

Tinh Thần Kỵ Sĩ vừa mở đã dùng ngay Xung Kích. Bậc thầy pháo súng đã chuẩn bị trước, nhảy lên định Phi Pháo né tránh, nào ngờ Trai Ngầu Cầu Bại lại vạch Xung Kích thành một vòng cung, dùng một độ cong khó thể tin được gián đoạn gã ngay từ nửa vòng cung. Anh Dũng Xung Kích không ngừng chống bậc thầy pháo súng lên, vòng cung tiếp tục lướt ngang, mục sư không ngờ hắn có thể xoay về phía mình, né tránh không kịp, dính nốt!

 

Tiếp theo lại dùng Anh Dũng Bật Nhảy, hai người đồng thời bị nện xuống, rồi trở tay dùng Thuẫn Kích, bậc thầy pháo súng bị choáng váng, hắn bèn quay đầu trút hết kỹ năng lên người mục sư.

 

“Á… Lại là kéo quái ư?” Cảnh tượng quen thuộc này làm mọi người bàn tán xôn xao.

 

PKHình ảnh chỉ mang tính chất mua vui 

 

p/s: Để tránh cho anh mục sư trở thành diễn viên quần chúng như anh trước, họa sĩ có tâm đã chèn cho ảnh câu thoại ( ̄▿ ̄)

back top