Edit: Khỉ | Beta: Kha
Lưu Hạo và Hạ Minh vào thang máy đi thẳng xuống dưới.
Lưu Hạo đã quyết định rồi, câu lạc bộ càng ngăn cản họ, họ sẽ càng làm tới. Dù không dám lộ ra chuyện ép Diệp Tu đi rồi bị chính câu lạc bộ đá đi luôn, nhưng phá hoại tí không khí vui mừng chào đón Tiêu Thời Khâm đến Gia Thế hôm nay, bọn họ vẫn làm được. Lưu Hạo là đội phó, danh tiếng trong Gia Thế không phải nhỏ. Gã tin rằng nếu việc mình bị đá đi mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến fan Gia Thế chấn động lớn.
Thanh máy xuống tầng 1 rất nhanh, Lưu Hạo ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Vừa định ra khỏi tòa nhà, bảo vệ đã chặn ngay gã lại.
“Lối này không đi được”. Bảo vệ đã cứng rắn hơn, không chào hỏi gì hai tuyển thủ, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
“Có chuyện gì, tôi muốn đi ra ngoài”. Lưu Hạo không thèm để ý, kiên quyết xông tới.
Ai ngờ anh bảo vệ này cứng hơn hai anh tầng trên nhiều, cánh tay vươn ngang chặn Lưu Hạo lại: “Xin lỗi hai anh, hôm nay có khách VIP đến đây, đề phòng bất trắc, khu này không cho bất kỳ ai ra vào. Muốn ra khỏi tòa nhà vui lòng đi cửa hông.”
Bất kỳ ai.
Cụm từ này khiến Lưu Hạo giật cả mình. Gã chợt hiểu ra tại sao mấy người ở thang máy bên kia lại không e sợ gì như vậy, ra là đã sắp xếp cả.
Ba chữ bất kỳ ai này có thể lập tức chặn đứng bất kỳ câu nói nào. Lưu Hạo rất muốn xông ra, nhưng câu lạc bộ đã giữ chặt cửa: Tất cả mọi người đều không được qua, mày nghĩ mày là VIP à? Chuyện đúng tình hợp lý, mày xông ra, người ta có quyền ngăn cản chứ. Bảo vệ thì trông cao to đen hôi thế kia, dù hai người Lưu Hạo và Hạ Minh cùng xông lên, với cái thân thể mọt game, người ta chỉ cần đứng phía trước cũng có thể chặn kín cửa.
Còn cái cớ đề phòng bất trắc kia, Lưu Hạo cũng không thể cãi lại được. Nếu người ta cứ khăng khăng cái cớ đếu biết là thật hay giả kia, anh có thể làm được gì cơ chứ?
Chả còn cách nào khác, Lưu Hạo đành cắn răng nhẫn nhịn, kéo Hạ Minh sang cửa hông. Từ cửa hông đi ra, vừa nhìn thấy con đường thông đến cửa chính đã có bảo vệ canh giữ, Lưu Hạo hiểu rằng, hôm nay hai người họ chỉ có thể lủi thủi đi ra từ cửa hông mà thôi.
Theo cửa hông đi ra thì anh đây không làm gì được chắc?
Lưu Hạo giận dữ đùng đùng đi từ cửa hông ra đường cái. Gia Thế có khủng đến mấy cũng không thể chặn đường của chung nhỉ? Anh mày bỏ tí sức đi đường vòng vậy.
Lưu Hạo ra khỏi cửa không gọi xe ngay mà phăm phăm đi về hướng cửa chính. Hạ Minh thấy thế cũng hiểu tâm trạng Lưu Hạo. Trong lòng hắn không có cảm giác khác biệt quá lớn như Lưu Hạo, hắn vẫn có thể nhịn được.
“Thôi bỏ đi?” Hạ Minh đi lên khuyên Lưu Hạo một câu.
“Cậu bỏ, tôi không nhịn được.” Lưu Hạo đang tức đến nổ phổi, chân vẫn hùng hục bước nhanh về phía cửa chính.
Hạ Minh với Lưu Hạo bây giờ cũng có thể coi là đồng bệnh tương liên. Thấy Lưu Hạo cố chấp, đành thở dài theo đuôi.
Ngoài cửa chính, fan Gia Thế tập trung ngày càng đông, những người giương cao biểu ngữ chắn chắc đã chuẩn bị kĩ rồi mới đến. Còn lại một phần là người qua đường bu lại hóng hớt, cũng khó mà biết được có phải fan Vinh Quang hay fan Gia Thế không. Mà đám phóng viên báo chí hình như cũng đã ngửi được hơi tin, đang huy động cả một đội săn tin đến đây quay chụp. Đám này nghe tin kéo đến hay do Gia Thế mời đến chưa ai biết chắc được. Trong lúc nhóm paparazi đang quay cảnh fan đông vui náo nhiệt, ống kính chỉa lia lịa khắp nơi, thì Lưu Hạo bừng bừng sát khí chạy sang bên này, nhìn thấy máy quay cũng không hề vui vẻ, thậm chí có phần giận dữ.
Nếu gã đường hoàng đi ra từ cửa chính, dù có gặp bao nhiêu phóng viên hỏi han, gã cũng sẽ không sợ. Đằng này gã lại đi vòng từ cửa hông, hành động cố ý này mà bị chụp lại, ý đồ của gã làm sao che được mắt thiên hạ. Nhích gần hơn chút, Lưu Hạo còn nhìn thấy có phóng viên đứng trước máy quay đưa tin, gã lại càng thêm tiếc nuối.
Bởi vì gã nhận ra tên phóng viên kia đúng là “hàng chuyên dụng” của Gia Thế, thuộc thành phần trời có sập cũng đứng về phía Gia Thế, trước giờ toàn kể chuyện tốt, không đưa tin xấu, chỉ khen mà không vùi dập Gia Thế bao giờ. Đám phóng viên ruột này mà tới, Lưu Hạo dám cam đoan, việc mình đi vòng từ cửa hông ra cửa chính sẽ bị người ta thổi phồng lên, chút ý đồ của gã sẽ bị người ta lái sang chiều hướng xấu. Tuy bây giờ có thể quấy nhiễu bầu không khí, nhưng về lâu về dài, tin xấu sẽ gắn chặt với hình tượng của gã, kẻ bị thiệt thòi chỉ có bản thân gã mà thôi.
Lưu Hạo còn đang đứng ở lối đi bộ phía bắc, chuẩn bị tiến đến cửa chính thì để ý đến vấn đề kia, nhân lúc còn chưa bước vào tầm mắt của mọi người, gã nhanh chóng đi sang bên kia đường. Hạ Minh không kịp nghĩ nhiều như gã, thấy Lưu Hạo đổi ý liền vội vàng đuổi theo.
Đi sang bên kia đường, Lưu Hạo tiếp tục tiến về phía cửa chính. Gã còn chưa định bỏ cuộc, chỉ cần đi đến đối diện, không tụ tập trong đám đông, gã cảm thấy ý đồ của mình sẽ được che giấu. Cứ bảo mình muốn tránh nhưng lại bị fan vô tình bắt gặp là được.
Mỗi tội đường cái trước cửa câu lạc bộ Gia Thế rộng thêng thang, lại thêm mối quan hệ xa xôi giữa fan và tuyển thủ chuyên nghiệp, cái kiểu “fan vô tình bắt gặp” này hơi bị khó xảy ra.
Cố lên nào!
Tuyển thủ chuyên nghiệp Lưu Hạo hiện đang cổ vũ cho đám fan hâm mộ. Sau khi bước vào tầm mắt dân tình, gã bước chậm từng bước, hi vọng đám fan có thêm thời gian nhìn rõ ràng hơn. Dù sao thì cơ hội cũng chỉ đến trên quãng đường này thôi, gã không thể nào cứ lượn qua lượn lại chỗ này đợi người ta nhìn thấy được.
Kết quả khiến Lưu Hạo thất vọng tràn trề. Gã lê lết ì ạch hết cả con đường mà vẫn không mời gọi được ánh mắt nào. Lưu Hạo hoàn toàn bị coi như một người qua đường ABC nào đó.
Lưu Hạo thất vọng, rồi lại đành chịu. Quay đầu nhìn thấy fan càng ngày càng xa xôi, trong lòng trào dâng nỗi bi ai vô hạn. Đúng lúc này, một tiếng gọi đột ngột truyền đến: “Lưu Hạo?”
Móa nó! Đúng là bơi mòn bể khổ, quay đầu liền thấy bờ mà. Lưu Hạo kích động reo hò trong lòng. Không ngờ bên này cũng có người nhận ra mình?
Lưu Hạo vội vã quay lại, hi vọng người hâm mộ kia chạy nhanh đến đây kêu thật to vào, để cái đám đối diện đường cái tập trung hết sang bên này, được thế thì tuyệt vời quá đi mất.
Ai ngờ gã vừa quay đầu, thấy được người cất tiếng gọi, ánh mắt lóe sáng của Lưu Hạo bèn tối sầm lại, trông còn ảm đạm hơn lúc thất vọng ban nãy.
Cái thằng gọi tên gã nào phải fan hâm mộ, đó chẳng phải là Diệp Thu đấy ư?
Kẻ mà Lưu Hạo không muốn nhìn thấy nhất bây giờ chính là Diệp Thu. Khi Diệp Thu bị đuổi, gã còn vỗ tay vui mừng, vậy mà bảy tháng sau lại đến phiên gã cuốn gói khỏi Gia Thế. Nếu lần này gặp mặt, Diệp Thu biết được thì chẳng phải sẽ cười đến vỡ bụng hay sao?
Trong lòng Lưu Hạo rối như tơ vò, nhưng gã không muốn bị yếu thế trước mặt Diệp Thu. Nếu nhìn thấy rồi mà vờ như không thấy, thì cứ như mình đang sợ tên kia vậy. Nghĩ thế, Lưu Hạo lấy lại bình tĩnh, thẳng thắn quay lại đối mặt.
“Chào buổi sáng.” Lưu Hạo chào một câu rất bình thường. Gã cho rằng mình phải tự nhiên như thế mới thể hiện được phong độ của bản thân.
“Cậu cũng dậy sớm ghê” Diệp Tu nói.
“Bên câu lạc bộ nhiều việc quan trọng, muốn ngủ thêm tí cũng không được, làm sao nhàn nhã được như anh bây giờ.” Lưu Hạo nói xong, mắt nhìn về phía đám fan đầy ước ao, thực ra đang buồn thúi hết cả ruột, thế nhưng gã vẫn muốn làm thế để chế giễu Diệp Tu.
“Hả? Liên quan gì đến cậu chứ?” Diệp Tu hỏi.
“Sao lại không liên quan? Tôi là đội phó của Gia Thế, tất nhiên rất chào đón những tuyển thủ có trình độ cao gia nhập chiến đội chứ.” Lưu Hạo tỏ ra rất cool ngầu.
“Vì thế mà không tiếc rẻ lấy bản thân ra trao đổi hả?” Diệp Tu nói.
“Tất nhiên rồi.” Lưu Hạo nghe đến chữ “không tiếc rẻ” thì tự mặc định thành chuyện rất cao cả, thế là auto bật ra “tất nhiên”. Nói xong rồi mới tỉnh táo lại, tên kia hình như đang nói…
“Sao anh biết?” Giờ thì Lưu Hạo đâu còn giữ được thần thái phong độ gì nữa, không tức đến thở hổn hển là quá tốt rồi.
“Sao tôi lại không biết” Diệp Tu cười.
“Tô Mộc Tranh nói cho anh.” Lưu Hạo nghĩ cái hiểu ra ngay. Có Tô Mộc Tranh ở Gia Thế, mấy chuyện kiểu nào sao Diệp Thu lại không rõ? Mình thật ngu như tó, lại còn muốn lên mặt trước tên kia! Giờ thì hay rồi, vốn để tránh bị nhạo báng vậy mà giờ lại thành bị chế giễu nhiều hơn, Lưu Hạo thật sự muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong.
“Sao nhìn cứ như cậu không đành lòng ấy? Chẳng phải cậu vừa sáng sớm đã thu dọn chuẩn bị vứt bỏ Gia Thế rồi ư?” Diệp Tu nói.
Lưu Hạo như bị xát muối vào tim. Từ rất sớm, gã đã chuẩn bị vứt bỏ Gia Thế rồi. Nhưng sau khi nghe được tin Tiêu Thời Khâm và Diệt Sinh Linh sắp gia nhập Gia Thế, gã lại dấy lên niềm tin với chiến đội Gia Thế. Ai ngờ, chính bản thân gã lại trở thành quân bài cho vụ trao đổi lần này. Nếu đến một đội mạnh thì chẳng nói làm gì, đằng này lại là chiến đội Lôi Đình… Không còn Tiêu Thời Khâm, chiến đội này có khi sẽ yếu đến mức xếp lót đáy Liên minh mất?
Bất kể thế nào, Lưu Hạo cũng không chịu lép vế trước mặt người này. Tất cả những gì gã làm ở Gia Thế trước giờ đều là vì không phục Diệp Thu mà thôi. Đối mặt với Diệp Tu, dù ở hoàn cảnh nào, Lưu Hạo cũng tìm được động lực mà đứng vững: “Hiện giờ tôi chỉ đen tí thôi, nhưng chí ít tôi vẫn mạnh hơn anh. Mùa giải tới tôi vẫn là tuyển thủ được thi đấu, nhưng còn anh?” Lưu Hạo tiếp tục cố gắng nổ.
“Đen gì? Tôi không thấy thế đâu. Tôi nghĩ cậu đang gặp may đấy.” Diệp Tu vừa cười tủm tỉm vừa nói.
“Ý anh là gì?” Lưu Hạo không hiểu.
“Nếu cậu ở lại Gia Thế, đừng nói mùa giải này, mùa giải sau cũng đừng mơ lên sân chuyên nghiệp đấu giải. Mùa này Gia Thế muốn dùng thi đấu khiêu chiến để vào lại, nhưng mà tiếc quá, slot này của tụi anh rồi.” Diệp Tu nói.
“Cũng đúng.” Đường Nhu bâu lại hóng chuyện nghe thấy thế lập tức gật đầu.
“Anh nghĩ mình làm nên chuyện sao” Lưu Hạo lạnh lùng nói, “Tôi sẽ chống mắt lên xem ai trong mấy người sẽ bị loại, hoặc là ôm nhau chết chùm các kiểu có khi càng đắc sắc hơn ấy.”
“Chỉ sợ làm cậu tụt hứng rồi.” Diệp Tu cười.
“Hừ, đách tiễn.” Lưu Hạo quay người, chuẩn bị cùng Hạ Minh rời đi. Vừa đi được hai bước liền thấy có hai người đang đi đến từ phía chính diện. Một người tóc dài, ngực phanh rộng, một người râu ria lởm chởm miệng ngậm đầu lọc thuốc. Trời tảng sáng, hai người loẹt quẹt đôi dép lê tiến lại đây. Lưu Hạo và Hạ Minh theo bản năng thấy cần cảnh giác, hai tên này nhìn cứ như đám tội phạm vậy.
Ngay lúc hai người kia đi qua chỗ bọn họ, đột nhiên một tiếng “Ô” từ đâu truyền đến, tên ngậm đầu thuốc lá lùi lại một bước, nghiêng đầu nhìn Lưu Hạo: “Cậu có phải, tên kia không?”
“Ai?” Thanh niên tóc dài phanh ngực cũng lùi một bước, hỏi.
“Chính là tên ở chiến đội Gia Thế đó” Thanh niên ngậm thuốc cố gắng miêu tả.
“Là tên nào?” Thanh niên kia chắc chỉ biết hỏi.
“Đúng rồi, Lưu Cáo.” Bố trẻ ngậm thuốc đột nhiên kêu lên.
“Vãi… Rốt cuộc có học chữ không đó? Tên kia đọc là Hạo. Ông đừng nói ông quen tui đấy nhé. Bánh Bao, tránh xa ổng ra chút”. Tiếng Diệp Tu từ bên kia truyền đến.
“Vâng, lão đại” Thanh niên tóc dài lập tức né ra. Cho dù là Lưu Cáo hay Lưu Hạo thì cậu cũng chả có cảm giác gì.
Lưu Hạo và Hạ Minh vào thang máy đi thẳng xuống dưới.
Lưu Hạo đã quyết định rồi, câu lạc bộ càng ngăn cản họ, họ sẽ càng làm tới. Dù không dám lộ ra chuyện ép Diệp Tu đi rồi bị chính câu lạc bộ đá đi luôn, nhưng phá hoại tí không khí vui mừng chào đón Tiêu Thời Khâm đến Gia Thế hôm nay, bọn họ vẫn làm được. Lưu Hạo là đội phó, danh tiếng trong Gia Thế không phải nhỏ. Gã tin rằng nếu việc mình bị đá đi mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến fan Gia Thế chấn động lớn.
Thanh máy xuống tầng 1 rất nhanh, Lưu Hạo ưỡn ngực ngẩng cao đầu. Vừa định ra khỏi tòa nhà, bảo vệ đã chặn ngay gã lại.
“Lối này không đi được”. Bảo vệ đã cứng rắn hơn, không chào hỏi gì hai tuyển thủ, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
“Có chuyện gì, tôi muốn đi ra ngoài”. Lưu Hạo không thèm để ý, kiên quyết xông tới.
Ai ngờ anh bảo vệ này cứng hơn hai anh tầng trên nhiều, cánh tay vươn ngang chặn Lưu Hạo lại: “Xin lỗi hai anh, hôm nay có khách VIP đến đây, đề phòng bất trắc, khu này không cho bất kỳ ai ra vào. Muốn ra khỏi tòa nhà vui lòng đi cửa hông.”
Bất kỳ ai.
Cụm từ này khiến Lưu Hạo giật cả mình. Gã chợt hiểu ra tại sao mấy người ở thang máy bên kia lại không e sợ gì như vậy, ra là đã sắp xếp cả.
Ba chữ bất kỳ ai này có thể lập tức chặn đứng bất kỳ câu nói nào. Lưu Hạo rất muốn xông ra, nhưng câu lạc bộ đã giữ chặt cửa: Tất cả mọi người đều không được qua, mày nghĩ mày là VIP à? Chuyện đúng tình hợp lý, mày xông ra, người ta có quyền ngăn cản chứ. Bảo vệ thì trông cao to đen hôi thế kia, dù hai người Lưu Hạo và Hạ Minh cùng xông lên, với cái thân thể mọt game, người ta chỉ cần đứng phía trước cũng có thể chặn kín cửa.
Còn cái cớ đề phòng bất trắc kia, Lưu Hạo cũng không thể cãi lại được. Nếu người ta cứ khăng khăng cái cớ đếu biết là thật hay giả kia, anh có thể làm được gì cơ chứ?
Chả còn cách nào khác, Lưu Hạo đành cắn răng nhẫn nhịn, kéo Hạ Minh sang cửa hông. Từ cửa hông đi ra, vừa nhìn thấy con đường thông đến cửa chính đã có bảo vệ canh giữ, Lưu Hạo hiểu rằng, hôm nay hai người họ chỉ có thể lủi thủi đi ra từ cửa hông mà thôi.
Theo cửa hông đi ra thì anh đây không làm gì được chắc?
Lưu Hạo giận dữ đùng đùng đi từ cửa hông ra đường cái. Gia Thế có khủng đến mấy cũng không thể chặn đường của chung nhỉ? Anh mày bỏ tí sức đi đường vòng vậy.
Lưu Hạo ra khỏi cửa không gọi xe ngay mà phăm phăm đi về hướng cửa chính. Hạ Minh thấy thế cũng hiểu tâm trạng Lưu Hạo. Trong lòng hắn không có cảm giác khác biệt quá lớn như Lưu Hạo, hắn vẫn có thể nhịn được.
“Thôi bỏ đi?” Hạ Minh đi lên khuyên Lưu Hạo một câu.
“Cậu bỏ, tôi không nhịn được.” Lưu Hạo đang tức đến nổ phổi, chân vẫn hùng hục bước nhanh về phía cửa chính.
Hạ Minh với Lưu Hạo bây giờ cũng có thể coi là đồng bệnh tương liên. Thấy Lưu Hạo cố chấp, đành thở dài theo đuôi.
Ngoài cửa chính, fan Gia Thế tập trung ngày càng đông, những người giương cao biểu ngữ chắn chắc đã chuẩn bị kĩ rồi mới đến. Còn lại một phần là người qua đường bu lại hóng hớt, cũng khó mà biết được có phải fan Vinh Quang hay fan Gia Thế không. Mà đám phóng viên báo chí hình như cũng đã ngửi được hơi tin, đang huy động cả một đội săn tin đến đây quay chụp. Đám này nghe tin kéo đến hay do Gia Thế mời đến chưa ai biết chắc được. Trong lúc nhóm paparazi đang quay cảnh fan đông vui náo nhiệt, ống kính chỉa lia lịa khắp nơi, thì Lưu Hạo bừng bừng sát khí chạy sang bên này, nhìn thấy máy quay cũng không hề vui vẻ, thậm chí có phần giận dữ.
Nếu gã đường hoàng đi ra từ cửa chính, dù có gặp bao nhiêu phóng viên hỏi han, gã cũng sẽ không sợ. Đằng này gã lại đi vòng từ cửa hông, hành động cố ý này mà bị chụp lại, ý đồ của gã làm sao che được mắt thiên hạ. Nhích gần hơn chút, Lưu Hạo còn nhìn thấy có phóng viên đứng trước máy quay đưa tin, gã lại càng thêm tiếc nuối.
Bởi vì gã nhận ra tên phóng viên kia đúng là “hàng chuyên dụng” của Gia Thế, thuộc thành phần trời có sập cũng đứng về phía Gia Thế, trước giờ toàn kể chuyện tốt, không đưa tin xấu, chỉ khen mà không vùi dập Gia Thế bao giờ. Đám phóng viên ruột này mà tới, Lưu Hạo dám cam đoan, việc mình đi vòng từ cửa hông ra cửa chính sẽ bị người ta thổi phồng lên, chút ý đồ của gã sẽ bị người ta lái sang chiều hướng xấu. Tuy bây giờ có thể quấy nhiễu bầu không khí, nhưng về lâu về dài, tin xấu sẽ gắn chặt với hình tượng của gã, kẻ bị thiệt thòi chỉ có bản thân gã mà thôi.
Lưu Hạo còn đang đứng ở lối đi bộ phía bắc, chuẩn bị tiến đến cửa chính thì để ý đến vấn đề kia, nhân lúc còn chưa bước vào tầm mắt của mọi người, gã nhanh chóng đi sang bên kia đường. Hạ Minh không kịp nghĩ nhiều như gã, thấy Lưu Hạo đổi ý liền vội vàng đuổi theo.
Đi sang bên kia đường, Lưu Hạo tiếp tục tiến về phía cửa chính. Gã còn chưa định bỏ cuộc, chỉ cần đi đến đối diện, không tụ tập trong đám đông, gã cảm thấy ý đồ của mình sẽ được che giấu. Cứ bảo mình muốn tránh nhưng lại bị fan vô tình bắt gặp là được.
Mỗi tội đường cái trước cửa câu lạc bộ Gia Thế rộng thêng thang, lại thêm mối quan hệ xa xôi giữa fan và tuyển thủ chuyên nghiệp, cái kiểu “fan vô tình bắt gặp” này hơi bị khó xảy ra.
Cố lên nào!
Tuyển thủ chuyên nghiệp Lưu Hạo hiện đang cổ vũ cho đám fan hâm mộ. Sau khi bước vào tầm mắt dân tình, gã bước chậm từng bước, hi vọng đám fan có thêm thời gian nhìn rõ ràng hơn. Dù sao thì cơ hội cũng chỉ đến trên quãng đường này thôi, gã không thể nào cứ lượn qua lượn lại chỗ này đợi người ta nhìn thấy được.
Kết quả khiến Lưu Hạo thất vọng tràn trề. Gã lê lết ì ạch hết cả con đường mà vẫn không mời gọi được ánh mắt nào. Lưu Hạo hoàn toàn bị coi như một người qua đường ABC nào đó.
Lưu Hạo thất vọng, rồi lại đành chịu. Quay đầu nhìn thấy fan càng ngày càng xa xôi, trong lòng trào dâng nỗi bi ai vô hạn. Đúng lúc này, một tiếng gọi đột ngột truyền đến: “Lưu Hạo?”
Móa nó! Đúng là bơi mòn bể khổ, quay đầu liền thấy bờ mà. Lưu Hạo kích động reo hò trong lòng. Không ngờ bên này cũng có người nhận ra mình?
Lưu Hạo vội vã quay lại, hi vọng người hâm mộ kia chạy nhanh đến đây kêu thật to vào, để cái đám đối diện đường cái tập trung hết sang bên này, được thế thì tuyệt vời quá đi mất.
Ai ngờ gã vừa quay đầu, thấy được người cất tiếng gọi, ánh mắt lóe sáng của Lưu Hạo bèn tối sầm lại, trông còn ảm đạm hơn lúc thất vọng ban nãy.
Cái thằng gọi tên gã nào phải fan hâm mộ, đó chẳng phải là Diệp Thu đấy ư?
Kẻ mà Lưu Hạo không muốn nhìn thấy nhất bây giờ chính là Diệp Thu. Khi Diệp Thu bị đuổi, gã còn vỗ tay vui mừng, vậy mà bảy tháng sau lại đến phiên gã cuốn gói khỏi Gia Thế. Nếu lần này gặp mặt, Diệp Thu biết được thì chẳng phải sẽ cười đến vỡ bụng hay sao?
Trong lòng Lưu Hạo rối như tơ vò, nhưng gã không muốn bị yếu thế trước mặt Diệp Thu. Nếu nhìn thấy rồi mà vờ như không thấy, thì cứ như mình đang sợ tên kia vậy. Nghĩ thế, Lưu Hạo lấy lại bình tĩnh, thẳng thắn quay lại đối mặt.
“Chào buổi sáng.” Lưu Hạo chào một câu rất bình thường. Gã cho rằng mình phải tự nhiên như thế mới thể hiện được phong độ của bản thân.
“Cậu cũng dậy sớm ghê” Diệp Tu nói.
“Bên câu lạc bộ nhiều việc quan trọng, muốn ngủ thêm tí cũng không được, làm sao nhàn nhã được như anh bây giờ.” Lưu Hạo nói xong, mắt nhìn về phía đám fan đầy ước ao, thực ra đang buồn thúi hết cả ruột, thế nhưng gã vẫn muốn làm thế để chế giễu Diệp Tu.
“Hả? Liên quan gì đến cậu chứ?” Diệp Tu hỏi.
“Sao lại không liên quan? Tôi là đội phó của Gia Thế, tất nhiên rất chào đón những tuyển thủ có trình độ cao gia nhập chiến đội chứ.” Lưu Hạo tỏ ra rất cool ngầu.
“Vì thế mà không tiếc rẻ lấy bản thân ra trao đổi hả?” Diệp Tu nói.
“Tất nhiên rồi.” Lưu Hạo nghe đến chữ “không tiếc rẻ” thì tự mặc định thành chuyện rất cao cả, thế là auto bật ra “tất nhiên”. Nói xong rồi mới tỉnh táo lại, tên kia hình như đang nói…
“Sao anh biết?” Giờ thì Lưu Hạo đâu còn giữ được thần thái phong độ gì nữa, không tức đến thở hổn hển là quá tốt rồi.
“Sao tôi lại không biết” Diệp Tu cười.
“Tô Mộc Tranh nói cho anh.” Lưu Hạo nghĩ cái hiểu ra ngay. Có Tô Mộc Tranh ở Gia Thế, mấy chuyện kiểu nào sao Diệp Thu lại không rõ? Mình thật ngu như tó, lại còn muốn lên mặt trước tên kia! Giờ thì hay rồi, vốn để tránh bị nhạo báng vậy mà giờ lại thành bị chế giễu nhiều hơn, Lưu Hạo thật sự muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong.
“Sao nhìn cứ như cậu không đành lòng ấy? Chẳng phải cậu vừa sáng sớm đã thu dọn chuẩn bị vứt bỏ Gia Thế rồi ư?” Diệp Tu nói.
Lưu Hạo như bị xát muối vào tim. Từ rất sớm, gã đã chuẩn bị vứt bỏ Gia Thế rồi. Nhưng sau khi nghe được tin Tiêu Thời Khâm và Diệt Sinh Linh sắp gia nhập Gia Thế, gã lại dấy lên niềm tin với chiến đội Gia Thế. Ai ngờ, chính bản thân gã lại trở thành quân bài cho vụ trao đổi lần này. Nếu đến một đội mạnh thì chẳng nói làm gì, đằng này lại là chiến đội Lôi Đình… Không còn Tiêu Thời Khâm, chiến đội này có khi sẽ yếu đến mức xếp lót đáy Liên minh mất?
Bất kể thế nào, Lưu Hạo cũng không chịu lép vế trước mặt người này. Tất cả những gì gã làm ở Gia Thế trước giờ đều là vì không phục Diệp Thu mà thôi. Đối mặt với Diệp Tu, dù ở hoàn cảnh nào, Lưu Hạo cũng tìm được động lực mà đứng vững: “Hiện giờ tôi chỉ đen tí thôi, nhưng chí ít tôi vẫn mạnh hơn anh. Mùa giải tới tôi vẫn là tuyển thủ được thi đấu, nhưng còn anh?” Lưu Hạo tiếp tục cố gắng nổ.
“Đen gì? Tôi không thấy thế đâu. Tôi nghĩ cậu đang gặp may đấy.” Diệp Tu vừa cười tủm tỉm vừa nói.
“Ý anh là gì?” Lưu Hạo không hiểu.
“Nếu cậu ở lại Gia Thế, đừng nói mùa giải này, mùa giải sau cũng đừng mơ lên sân chuyên nghiệp đấu giải. Mùa này Gia Thế muốn dùng thi đấu khiêu chiến để vào lại, nhưng mà tiếc quá, slot này của tụi anh rồi.” Diệp Tu nói.
“Cũng đúng.” Đường Nhu bâu lại hóng chuyện nghe thấy thế lập tức gật đầu.
“Anh nghĩ mình làm nên chuyện sao” Lưu Hạo lạnh lùng nói, “Tôi sẽ chống mắt lên xem ai trong mấy người sẽ bị loại, hoặc là ôm nhau chết chùm các kiểu có khi càng đắc sắc hơn ấy.”
“Chỉ sợ làm cậu tụt hứng rồi.” Diệp Tu cười.
“Hừ, đách tiễn.” Lưu Hạo quay người, chuẩn bị cùng Hạ Minh rời đi. Vừa đi được hai bước liền thấy có hai người đang đi đến từ phía chính diện. Một người tóc dài, ngực phanh rộng, một người râu ria lởm chởm miệng ngậm đầu lọc thuốc. Trời tảng sáng, hai người loẹt quẹt đôi dép lê tiến lại đây. Lưu Hạo và Hạ Minh theo bản năng thấy cần cảnh giác, hai tên này nhìn cứ như đám tội phạm vậy.
Ngay lúc hai người kia đi qua chỗ bọn họ, đột nhiên một tiếng “Ô” từ đâu truyền đến, tên ngậm đầu thuốc lá lùi lại một bước, nghiêng đầu nhìn Lưu Hạo: “Cậu có phải, tên kia không?”
“Ai?” Thanh niên tóc dài phanh ngực cũng lùi một bước, hỏi.
“Chính là tên ở chiến đội Gia Thế đó” Thanh niên ngậm thuốc cố gắng miêu tả.
“Là tên nào?” Thanh niên kia chắc chỉ biết hỏi.
“Đúng rồi, Lưu Cáo.” Bố trẻ ngậm thuốc đột nhiên kêu lên.
“Vãi… Rốt cuộc có học chữ không đó? Tên kia đọc là Hạo. Ông đừng nói ông quen tui đấy nhé. Bánh Bao, tránh xa ổng ra chút”. Tiếng Diệp Tu từ bên kia truyền đến.
“Vâng, lão đại” Thanh niên tóc dài lập tức né ra. Cho dù là Lưu Cáo hay Lưu Hạo thì cậu cũng chả có cảm giác gì.