Toàn Chức Cao Thủ

Chương 721: Kính chào các tiền bối

Edit: Dũng | Beta: Kha

 

“Chiến đội Vi Thảo.” Đào Hiên sa sầm mặt, chỉ bằng cái tên này cũng đủ khiến họ phải tôn trọng.

 

Năm nay thành tích của chiến đội Vi Thảo giảm sút nghiêm trọng. Bọn họ vốn là quán quân mùa thứ 7, mang danh hiệu đương kim vô địch tiến vào mùa giải mới, đầu mùa giải quả thực cũng làm hài lòng người hâm mộ, ở vòng đấu thường quy họ luôn một mạch dẫn đầu. Đáng tiếc điều này chỉ duy trì được nửa đầu mùa giải, từ nửa sau họ lần lượt bị Lam Vũ, Luân Hồi vượt qua, cuối cùng kết thúc vòng đấu thường quy bước vào vòng sau ở vị trí thứ ba.

 

Thứ hạng ở vòng đấu thường quy không thể quyết định được danh hiệu quán quân, đã đi đến vòng trong, chẳng ai muốn bị tụt lại cả, là quán quân của mùa trước nên có rất nhiều người coi trọng chiến đội Vi Thảo. Nhưng tiếc là sau khi tiến vào vòng tứ kết, cuối cùng Vi Thảo lại gục ngã trước Luân Hồi, trở thành đá lót chân cho nhà vô địch mới. Việc liên tiếp đánh bại những đội mạnh hàng đầu như Vi Thảo, Lam Vũ càng khiến cho chức vô địch của Luân Hồi  thêm chắc chắn.

 

“Vi Thảo sao? Cái tên Kiều Nhất Phàm này lai lịch thế nào?” Đào Hiên quay đầu chất vấn Tiêu Thời Khâm.

 

“Ờ thì….” Tiêu Thời Khâm có chút lúng túng, thật sự là cái tên Kiều Nhất Phàm quá bình thường, cho đến bây giờ cũng chưa hề được lên sân đấu chính thức thì lấy đâu ra tư liệu? Tiêu Thời Khâm chỉ có thể  nói ra vẻn vẹn mỗi một tin: “Hắn chưa từng tham gia trận đấu chính thức nào nên cũng không có tư liệu rõ ràng, theo tôi được biết thì hình như hắn theo nghề thích khách, nhưng lần duy nhất xuất hiện trước công chúng tại trận tân binh khiêu chiến trong Ngôi Sao Cuối Tuần, hắn lại dùng quỷ kiếm sĩ để khiêu chiến Lý Hiên, kết quả…”

 

Kết quả đương nhiên là vô cùng thê thảm, nhưng Tiêu Thời Khâm là người tốt, dù Kiều Nhất Phàm không đứng trước mặt, hắn vẫn cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để giữ lại mặt mũi cho người ta.

 

Ngôi Sao Cuối Tuần cả năm chỉ diễn ra một lần, nên Đào Hiên cũng có chút ấn tượng. Tên quỷ kiếm sĩ bại dưới tay Lý Hiên chính là hắn sao? Đào Hiên không nhớ rõ hắn ta tên gì, bởi vậy có thể khẳng định tên đó cũng không có gì nổi bật, bố ai mà nhớ kỹ được mấy trận thua cơ chứ.

 

Thế nhưng từ lời nói của Tiêu Thời Khâm, Đào Hiên còn nắm được một chi tiết quan trọng: Nghề nghiệp chính thức của Kiều Nhất Phàm trong chiến đội là thích khách, thế mà khi khiêu chiến ngôi sao lại dùng quỷ kiếm sĩ, chẳng lẽ hắn muốn che giấu thực lực, màn khiêu chiến chỉ để giải trí thôi sao?

 

Đào Hiên đứng dậy, bất an đi quanh phòng, thậm chí còn đi tới cửa sổ, kéo rèm nhìn xuống dưới. Vẫn không thấy đám người đó trở về. Nếu cả bọn đi đón Kiều Nhất Phàm thì đã lên đây nãy giờ rồi chứ, từ dưới kia lên đây gần lắm mà? Ắt hẳn chúng không muốn cho mình biết rồi.

 

“Chúng ta đi”. Nghĩ vậy Đào Hiên quyết định rất nhanh. Lúc đến họ đã xông thẳng lên đây, giờ lại xông thẳng xuống dưới xem bọn kia giở trò mèo gì.

 

“Ấy! Ba anh phải đi sao? Ở lại uống nước đã, chị chủ cũng sắp về rồi!” Tiểu Lý vừa nhìn thấy ba người đi xuống, nhất thời luống cuống tay chân.

 

“Không cần đâu, chúng tôi có việc phải đi trước”. Đào Hiên cũng không đến mức trút giận lên một nhân vân trông net cỏn con. Sau khi lịch sự từ chối liền cùng với hai người kia rời khỏi phòng huấn luyện. Vừa ra cửa, ba người vội vã đeo kính đen che mặt, vừa bước thật nhanh vừa đề phòng xung quanh.

 

Đào Hiên thì không nói, còn Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm bước chân tới những nơi như tiệm net thế này cũng chẳng khác vào hang hùm là mấy, nếu không che giấu chỉ sợ sẽ nhanh chóng trở thành mồi ngon cho đám fan hâm mộ.

 

Tiệm net Hưng Hân, đúng là đây rồi….

 

Kiều Nhất Phàm đã tìm được đến nơi, nếu không nhờ liên lạc với Diệp Tu, cậu cũng không biết chỗ này. Khi cậu biết Vi Thảo không có ý giữ chân mình, lại không được các câu lạc bộ khác mời gọi, Kiều Nhất Phàm đã hạ quyết tâm phải về với vị tiền bối đã giúp đỡ mình, cho dù chỉ để bái sư học nghệ cũng tốt. Cậu vốn xuất thân từ chiến đội quán quân, nhưng chút kiêu ngạo và tự hào vì được Vi Thảo chọn ban đầu đã mất sạch sau một năm.

 

Tất nhiên Diệp Tu sẽ không từ chối tâm nguyện của cậu, còn thuận tiện kể cậu nghe kế hoạch của đội mình. Nghe xong, Kiều Nhất Phàm cũng vui vẻ đồng ý, vừa được học hỏi vừa có thêm cơ hội trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, đúng là không thể tốt hơn được nữa.

 

Đứng ở quầy tính tiền với tâm trạng thấp thỏm, Kiều Nhất Phàm đã nghe thấy tiếng bước chân phía cầu thang mà cậu nhân viên vừa đi lên, có vẻ không ít người đang đi xuống.

 

“Là tiền bối và mọi người sao” Kiều Nhất Phàm vừa nghĩ vừa nhìn về phía đó. Lập tức liền thấy một hai ba bốn năm, có 5 người bước xuống từ phía đối diện. Kiều Nhất Phàm liếc mắt liền nhận ra Diệp Thu trong số đó.

 

“Tiền bối.” Kiều Nhất Phàm vội chủ động bước lên, lễ phép chào hỏi.

 

“Ha ha, tên nhóc này không tệ, rất lễ phép.” Ai dè bên cạnh chợt xuất hiện một cánh tay vỗ mạnh lên vai cậu hai cái, là gã trung niên với vẻ mặt râu ria xồm xoàm bên cạnh tiền bối Diệp Thu. Kiều Nhất Phàm giật mình, chẳng lẽ mình nhận lầm người? Không thể nào!

 

Kiều Nhất Phàm băn khoăn không biết mở lời thế nào, kết quả cái người được cậu gọi là tiền bối Diệp Thu đã lên tiếng: “Ha ha, tên này cũng có thể coi là tiền bối của em đấy. Ngụy Sâm, em đã nghe thấy bao giờ chưa?”

 

Kiều Nhất Phàm thấy cái tên lạ hoắc. Nếu như cậu chơi thuật sĩ, hoặc là xuất thân từ chiến đội Lam Vũ, hiểu biết về lịch sử hình thành của Lam Vũ thì có lẽ sẽ biết cái tên Ngụy Sâm này, nhưng cậu cũng giống Tôn Tường, hoàn toàn mù tịt về Ngụy Sâm. Chẳng qua Tôn Tường có gan đớp lại “đó là ai”, Kiều Nhất Phàm lại không phải người như vậy, cậu vội vã chào hỏi Ngụy Sâm: “Chào tiền bối.”

 

“Ha ha, ngoan ghê, trẻ nhỏ dễ dạy, đúng là một tên nhóc có tiền đồ.” Ngụy Sâm lại vỗ Kiều Nhất Phàm hai cái, hoàn toàn không quan tâm đến việc Kiều Nhất Phàm có biết gã thật không.

 

“Bánh Bao, Hàn Yên Nhu. Em cũng đã gặp trong game.” Diệp Tu chỉ Bánh Bao và Đường Nhu giới thiệu cho Kiều Nhất Phàm. Bánh Bao thì hi hi ha ha, còn Đường Nhu vô cùng lịch sự khiến Kiều Nhất Phàm có ấn tượng rất tốt.

 

“Đây là chị chủ của chúng ta.” Cuối cùng Diệp Tu trịnh trọng giới thiệu Trần Quả, điều này khiến Trần Quả có chút luống cuống, cuối cùng mới hành xử y hệt chủ nhà: “Tới rồi à, nơi ở cũng đã chuẩn bị xong, tối nay để lão Ngụy và Bánh Bao đưa em tới.”

 

“Dạ được, dạ được, xin cảm ơn.” Kiều Nhất Phàm vội vã đáp lời.

 

Ngay vào lúc mọi người xoay quanh cậu làm thân, thì cầu thang chợt vang tiếng bước chân, ba người Đào Hiên chờ lâu không nhịn được cũng xuống lầu. Ai cũng đeo một cặp kính đen che gần hết khuôn mặt trông hệt như mafia.

 

Mọi người đều biết mặt đám tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng chỉ thông qua TV và báo đài, muốn nhận ra ngoài đời cũng phải mất một lúc, đó chính là lý do chỉ cần một cặp kính đen là đủ che giấu đám người thường. Thế nhưng Kiều Nhất Phàm không phải người thường, dù có là “tuyển thủ gần bình nước” thì cậu vẫn được đi theo chiến đội, có dịp cùng tuyển thủ Vi Thảo giao lưu với chiến đội khác. Số lần tuy không nhiều nhưng vẫn được tiếp xúc trực diện với các tuyển thủ chuyên nghiệp. Hơn nữa ba người còn đang thẳng tiến về bên này, có dư dả thời gian để Kiều Nhất Phàm nhìn kỹ. Ban đầu cậu chỉ thấy hơi quen, ngó thêm cái thì hơi ngờ ngợ, đến lần thứ ba thì gần như chắc chắn, cậu bèn vội vàng hô to: “Tiêu Thời Khâm tiền bối? Tôn Tường tiền bối? Chào hai anh.”

 

Kiều Nhất Phàm vô cùng lễ phép, Tôn Tường chỉ vào giới chuyên nghiệp trước cậu 1 năm, thế mà cũng được đưa lên hàng tiền bối, sau khi hô to còn không quên chào hỏi. Tuy câu chào sau đó thì nhỏ, nhưng âm lượng của tiếng hô lại đủ để hấp dẫn không ít người xung quanh. Một số khách trong tiệm ngẩng đầu lên nhìn về phía bên này. Vừa tập trung chú ý, lại có Kiều Nhất Phàm chỉ điểm, kính râm liền trở nên vô dụng, Tiêu Thời Khâm và Tôn Tường nhanh chóng bị fan Vinh Quang nhận ra.

 

“Ôi đệch, Tôn Tường kìa mày, Tiêu Thời Khâm kìa mày!” Ai đó thét lên, nhưng cũng có người đã sớm bật dậy lao tới. Động tĩnh lớn như vậy lập tức kinh động nhiều người hơn, như ném một viên gạch xuống mặt hồ phẳng lặng, sóng lập tức gợn khắp nơi, nháy mắt lan ra toàn bộ tiệm net.

 

Không phải toàn bộ khách của tiệm đều chơi Vinh Quang, cũng không phải người chơi Vinh Quang nào cũng là fan cuồng. Thế nhưng tiệm net Hưng Hân đã tồn tại từ khi game Vinh Quang ra đời, đến khi Liên minh Chuyên nghiệp thành lập, lại có thêm vị thế đối diện câu lạc bộ Gia Thế. Chủ tiệm Trần Quả còn là fan Gia Thế nên phương thức kinh doanh cũng bị ảnh hưởng rất lớn theo xu hướng đó, tiệm net Hưng Hân suy cho cùng chính là nơi tụ tập fan cuồng Gia Thế.

 

Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm bị bại lộ chỗ này, độ hot không kém so với phòng tiếp fan ở sân nhà Gia Thế, một đống người đã rời ghế, nhanh chóng vây tới.

 

“Thôi xong!”

 

Người thầm thốt lên hai tiếng đó không chỉ mình bọn Đào Hiên, mà có cả đám Diệp Tu, họ cũng nằm ngay trong tầm ảnh hưởng. Thế nhưng, họ đang ở trước quầy gần cửa chính, nhanh chân lên là có thể thoát ra ngoài. Ba người Đào Hiên lại bỏ lỡ thời cơ, bị chậm chân mất. Hơn nữa, người đang xông tới cũng không có ý xấu, nếu cả ba bỏ chạy chối chết e rằng sẽ gây điều tiếng. Một thoáng do dự cũng đã khiến cả ba bị vây chặt, nháy mắt một cặp kính đen bay ra bị mọi người vô tình đạp phải, gọng cũng gãy lìa, cuối cùng văng tới chân đám Diệp Tu.

 

“Tiếc quá.” Đường Nhu liền nhặt lên xem “Ray-Ban đó, tiếc là hỏng mất rồi.”

 

“Kính mắt tạch rồi, người không biết có tạch luôn không?” Bánh Bao hỏi.

 

“Có cần phải chạy sang Gia Thế gọi bảo vệ không nhỉ? Diệp Tu tự hỏi.

 

“Em… Em…” Kiều Nhất Phàm hơi lo lắng, cậu có cảm giác mình vừa gây họa lớn.

 

“Anh biết chú có tiền đồ lắm mà.” Ngụy Sâm khen ngợi.

 

“Loạn thế này không biết có tên nào thừa cơ quỵt tiền không?” Trần Quả cũng lo lắng lắm.

back top