Edit: Bông | Beta: Mei
Nhìn tin nhắn mà An Văn Dật gửi đến, Diệp Tu và Trần Quả mới nhận ra, trong số những người đã chuyển đến đây, người báo trước lúc nào mình đến chỉ có mỗi An Văn Dật.
Tuy rằng đó chỉ là chi tiết rất nhỏ không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng cũng chứng tỏ An Văn Dật là một tên khá chu đáo.
“Vậy là người của chúng ta đủ rồi.” Trần Quả kích động nói. Rốt cuộc thành viên của chiến đội Hưng Hân đã tề tựu về một nhà, đầu óc Trần Quả tràn ngập một mớ thoại sến súa như cánh cửa đến tân thế giới đã mở ra, bánh răng lịch sử bắt đầu chuyển động các kiểu.
An Văn Dật đang trên đường tới đương nhiên sẽ không xuất hiện trong game. Chẳng qua tuần này cũng chả còn phi vụ tranh cướp BOSS nào, mà dù có, với thực lực hiện giờ của An Văn Dật cũng không ảnh hưởng gì đến kết cục.
Nhoắng cái đã bảy rưỡi tối, cả đám Hưng Hân đều chưa ăn vì đợi An Văn Dật đến đi cùng. Nhưng An Văn Dật đã nhắn trước là 7h35 mới đến thành phố H, đến tiệm net Hưng Hân cần thêm chút ít thời gian. Nhóm Trần Quả là người bản địa thừa biết nên cũng không vội vã gì. Đến khoảng tám rưỡi tối mọi người mới nghỉ game, nếu không có gì trục trặc thì hẳn An Văn Dật đã tới rồi.
Thêm một lần chứng minh mình là người rất đáng tin cậy, An Văn Dật xuất hiện trước cửa tiệm net Hưng Hân đúng chóc thời gian mà Trần Quả dự tính.
An Văn Dật đeo kính, lịch sự chào hỏi từng người một, không tỏ thái độ nịnh bợ với chị chủ hay đại thần, cũng không tỏ vẻ khác thường với đám Bánh Bao loi choi và Mạc Phàm lạnh lùng. Rõ ràng là một người kín đáo, bình tĩnh vượt độ tuổi của mình. Thậm chí còn trưởng thành hơn cậu bạn La Tập cũng đang là sinh viên.
“Đều chờ em đấy, đi ăn trước đã.” Trần Quả ra dáng chủ nhà tiếp đón An Văn Dật.
“La Tập và An Văn Dật cùng đến hôm nay, chúng ta không đi xa, ăn tạm quán nào gần đây nhé.” Sau đó cô giải thích với mọi người. Xung quanh tiệm net Hưng Hân chỉ có các quán cơm tầm thường, cô không muốn mọi người cảm thấy mình không được tiếp đón chu đáo.
Song chẳng ai để ý chuyện này, mọi người túm tụm cùng nhau ra ngoài. Cũng phải sải chân nhanh hơn, bởi trong đó còn có một Tô Mộc Tranh nữa.
Việc Tô Mộc Tranh hay lẻn vào tiệm net Hưng Hân dạo gần đây là một việc rất nguy hiểm, bởi nếu bị fan trông thấy thì gay to. Cô là thần tượng của Gia Thế chỉ đứng sau Diệp Tu. Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm cũng được hoan nghênh nhiệt liệt, nhưng vẫn không thể bằng Tô Mộc Tranh đã cắm rễ nhiều năm ở Gia Thế được.
Che dấu Tô Mộc Tranh, đoàn người ra khỏi tiệm net, dưới sự dẫn dắt của Trần Quả, nhằm thẳng về phía quán ăn đã đặt trước.
Gọi món các kiểu cũng do mình Trần Quả xử lý, đến khi gọi bia mới hỏi ý kiến mọi người.
“Bia hả? Há há, có đứa mất mặt rồi đây.” Ngụy Sâm khinh bỉ nhìn sang Diệp Tu.
Diệp Tu nghiêm túc bảo: “Tui không uống bia.”
“Em cũng không.” Kiều Nhất Phàm cuống quýt bảo.
“Bánh Bao đương nhiên phải uống chứ nhể.” Ngụy Sâm vỗ bộp lên vai Bánh Bao hai cái.
Cứ như bản thân được coi trọng lắm, Bánh Bao hăng hái vén tay áo như sắp đi đánh nhau, “Uống thì uống.”
“Còn ai uống nữa?” Ngụy Sâm cầm menu bia, nhìn ba người còn lại. Ba người này đều mới tới, còn chưa thân thiết lắm. La Tập nhìn sang An Văn Dật, An Văn Dật cũng nhìn sang hai người kia, đều đang đợi nhau lên tiếng trước. Kết quả là Mạc Phàm chả nhìn ai, chỉ cụt lủn hai chữ: “Không uống.”
“Hai chú em thì sao?” Ngụy Sâm cũng đếch để ý hắn.
“Vậy uống một chút đi.” An Văn Dật nói.
“Em không uống được nhiều đâu, năm cốc thôi.” Toán học gia La Tập tính toán chính xác sức uống của mình, cầm chiếc cốc trên bàn lên ước lượng rồi bảo.
“Gà vãi.” Ngụy Sâm khinh bỉ. Với cái cốc kia, năm cốc chỉ quá một chai, trình độ quá là tệ. Ngay cả đến Diệp Tu còn ra vẻ hí hửng, e là vừa phát hiện ra có người lót mông cho mình rồi.
“Tối còn có việc, không uống quá chén đâu, lựa sức mà uống thôi.” Ngụy Sâm nói xong thì bình tĩnh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, “Cho anh một két.”
Cả đám choáng váng, ngay cả Mạc Phàm và An Văn Dật đều sững sờ nhìn Ngụy Sâm, hiển nhiên là choáng với tửu lượng của gã. Bánh Bao cũng kêu lên, “Một két lợi hại lắm hở? Một két là bao nhiêu?”
“Lại chả, lợi hại lắm đó, 24 chai.” Diệp Tu cười nói.
“24 chai, lão Ngụy oách xà lách.” Bánh Bao tiếp tục kêu.
Ngụy Sâm tái xanh cả mặt mày, nhưng vẫn phải giả đò bình tĩnh hỏi lại, “Sao? Một két 24 chai hả?”
“Há há, chứ ông cho là bao nhiêu?” Diệp Tu cười.
“E hèm… ờ vậy, các chú uống bao nhiêu? Tí nữa thiếu cứ lấy chỗ anh đây nhá.” Ngụy Sâm nói với ba người đồng ý uống kia.
La Tập vừa định gật đầu, Diệp Tu đã nhảy ra chặn họng, “Sao mà bất lịch sự thế được, nhỡ uống nhiều quá hết phần của ông thì sao?”
“Hết thì gọi tiếp không được hả?” Ngụy Sâm nói.
“Gọi tiếp 1 két nữa hả?” Diệp Tu hỏi.
“Chú mày khó ở à?” Ngụy Sâm cáu tiết.
“Ha ha” Diệp Tu cười.
“Ha ha cái beep!” Ngụy Sâm biết thừa mình đã bị Diệp Tu nắm thóp, cũng không cãi cố, chỉ làu bàu chửi, “Chỗ tao một két chỉ có 12 chai, biết thế đíu nào được ở đây lại nhiều thế?”
Giờ mới biết Ngụy Sâm bị hố, cả đám cười nghiêng ngả. Song với tố chất tâm lý, Ngụy Sâm vẫn tỉnh queo châm điếu thuốc bắt đầu già dặn tâm sự nhớ năm đó anh đây…
Một két bia được mang ra, cũng không ai ép Ngụy Sâm phải uống hết. Ba cô gái và Diệp Tu không uống, Kiều Nhất Phàm chỉ nhấp môi tượng trưng, Mạc Phàm thì cự tuyệt “không uống” rồi. Số còn lại đều được bốn người thầu hết. Tuy nói là bốn người, nhưng năm cốc của La Tập kia chả bõ bèn gì. Cũng phải thôi, toán học gia mà, có thể uống được năm cốc thì đâu thể tính là không biết uống? Chỉ là sức uống rất rất yếu mà thôi.
Cho nên phần lớn bia đều bị ba người Ngụy Sâm, Bánh Bao và An Văn Dật tiêu diệt. Chia đều mỗi người sáu chai, cũng không tính là nhiều lắm, nhưng phản ứng của men cồn thì vẫn phải có. Ngụy Sâm và Bánh Bao lắm mồm hẳn ra, An Văn Dật thì vẫn thản nhiên như thường, không nhìn ra là người đã uống hẳn 6 chai bia.
“Tiểu An được nhá, thâm tàng bất lộ.” Ngụy Sâm cũng rất ngạc nhiên.
“Cũng tạm thôi, uống thêm nữa là say.” An Văn Dật trả lời như vậy, nhưng ai tin, hiện thực lù lù ra đấy, Ngụy Sâm và Bánh Bao giống như say trước.
“Tốt, có triển vọng.” Ngụy Sâm xúc động.
“Xong rồi, xong rồi.” Bánh Bao nốc xong giọt bia cuối cùng, vuốt quả bụng bia đang căng đầy của mình.
“Nữa nhá?” Ngụy Sâm cũng muốn thử xem An Văn Dật uống được tới đâu. Nãy gã gọi 1 két, tuy làm trò cho mọi người, nhưng một két 12 chai đúng là ý đồ đích thực của gã, Ngụy Sâm không muốn mình say bét nhè để lũ đồng đội lôi ra chế giễu, nên đương nhiên nhiêu đó nằm trong khả năng của gã. Giờ mới hơn 6 chai, vẫn còn cách giới hạn một đoạn.
“Lần sau đi? Còn nhiều cơ hội, La Tập ngủ mất rồi.” An Văn Dật nói.
Ngụy Sâm liếc sang La Tập đã gục xuống bàn, không còn gì để nói. Toán học gia quả nhiên là toán học gia, tính toán chuẩn không cần chỉnh. Bảo năm cốc, không phải uống xong sẽ say, mà uống xong gục luôn. Uống xong năm cốc, La Tập nhanh chóng làm bạn với mặt bàn.
“Rồi rồi, lần sau đi, bao giờ không có con gà này thì chúng ta uống tiếp.” Ngụy Sâm bảo.
“Đừng có dạy hư trẻ nhỏ. Tuyển thủ chuyên nghiệp nên hạn chế uống bia rượu, ông không biết hả?” Diệp Tu nói.
Ngụy Sâm giật mình, sau đó rít thuốc một hơi, gật đầu, “Mày nói đúng.” Đoạn nhìn sang đám An Văn Dật, biểu cảm phiền muộn hơn rất nhiều, “Chú mày còn có tương lai, rất tốt, sau này đừng uống bia rượu.” Rồi cầm cốc của mình lên, không mời mọc An Văn Dật và Bánh Bao mà một mình nốc cạn, sau đó đứng lên gọi mọi người, “Đi thôi đi thôi, về về.”
“Gọi La Tập dậy đi.” Trần Quả bảo.
“Dậy đê con gà!” Bánh Bao đấm lên dầu La Tập.
“Bánh Bao đừng nghịch, đầu này là báu vật Quốc gia đấy.” Diệp Tu cuống cuồng ngăn cản Bánh Bao.
“Báu vật Quốc gia?” Bánh Bao nghi hoặc.
“Toán học gia đấy.” Diệp Tu đáp.
“Ồ?” Bánh Bao nửa hiểu nửa không. La Tập ăn xong phát đấm mơ màng dậy, uống ít nhất lại say sâu nhất. Ngủ đến nỗi đỏ bừng cả hai mắt.
“Đi được không?” Diệp Tu hỏi.
“Được ạ.” La Tập đáp.
“Bánh Bao dìu đi em.” Diệp Tu nói.
“Gà quá cơ, sao anh mày lại có thằng đệ gà như vậy cơ chứ?” Bánh Bao thở dài thườn thượt, lại gần túm La Tập lên, “Có đứng được không đấy?”
“Không cần dìu đâu, tui vẫn đi được mờ.” La Tập giãy giụa.
Bữa cơm ăn vào buổi tối, đến khi xong cũng không còn sớm sủa gì. BOSS tuần này cũng đã ăn hết, không còn việc quan trọng gì trong game. La Tập và An Văn Dật lại mới tới, mọi người quyết định cùng nhau về ngôi nhà thuê trong tiểu khu.
Sáu phòng cho khách ở tầng hai đủ cho 12 người ở, đúng tiêu chuẩn 2 người một phòng. Đám Ngụy Sâm đã lũ lượt vào ở, Diệp Tu, Trần Quả lại chưa tới bao giờ. Lúc này chuyển đến, bốn người trước đó đã chiếm mỗi người một phòng, không ai chung chạ với ai.
Tiếp theo là An Văn Dật và La Tập mới đến, thoạt trông thì còn đúng 2 phòng vừa khít cho mỗi người một phòng, kết quả là bị Trần Quả cản lại, “Đừng ở hết vậy chứ? Sau này nhỡ có thêm người chuyển đến ở chung là con gái thì sao?”
Mọi người nghe xong cũng có lý, con gái thì có sẵn rồi đấy thôi, chỉ tạm thời chưa đến ở mà thôi.
“OK, thế La Tập ở cùng Bánh Bao, Tiểu An với Kiều Nhất Phàm chung một phòng. Tao hay hút thuốc, chờ tay này đến ở cùng.” Ngụy Sâm tiện mồm phân phòng luôn.
“Sắp xếp thế được đó, có muốn thử ở luôn đêm nay không?” Trần Quả quay ra hỏi những người tạm thời chưa chuyển đến bên này. Sáu phòng, nội thất đã bày trí đủ cả.
“Ở thì ở thôi.” Diệp Tu vô tư bảo.
Nhìn tin nhắn mà An Văn Dật gửi đến, Diệp Tu và Trần Quả mới nhận ra, trong số những người đã chuyển đến đây, người báo trước lúc nào mình đến chỉ có mỗi An Văn Dật.
Tuy rằng đó chỉ là chi tiết rất nhỏ không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng cũng chứng tỏ An Văn Dật là một tên khá chu đáo.
“Vậy là người của chúng ta đủ rồi.” Trần Quả kích động nói. Rốt cuộc thành viên của chiến đội Hưng Hân đã tề tựu về một nhà, đầu óc Trần Quả tràn ngập một mớ thoại sến súa như cánh cửa đến tân thế giới đã mở ra, bánh răng lịch sử bắt đầu chuyển động các kiểu.
An Văn Dật đang trên đường tới đương nhiên sẽ không xuất hiện trong game. Chẳng qua tuần này cũng chả còn phi vụ tranh cướp BOSS nào, mà dù có, với thực lực hiện giờ của An Văn Dật cũng không ảnh hưởng gì đến kết cục.
Nhoắng cái đã bảy rưỡi tối, cả đám Hưng Hân đều chưa ăn vì đợi An Văn Dật đến đi cùng. Nhưng An Văn Dật đã nhắn trước là 7h35 mới đến thành phố H, đến tiệm net Hưng Hân cần thêm chút ít thời gian. Nhóm Trần Quả là người bản địa thừa biết nên cũng không vội vã gì. Đến khoảng tám rưỡi tối mọi người mới nghỉ game, nếu không có gì trục trặc thì hẳn An Văn Dật đã tới rồi.
Thêm một lần chứng minh mình là người rất đáng tin cậy, An Văn Dật xuất hiện trước cửa tiệm net Hưng Hân đúng chóc thời gian mà Trần Quả dự tính.
An Văn Dật đeo kính, lịch sự chào hỏi từng người một, không tỏ thái độ nịnh bợ với chị chủ hay đại thần, cũng không tỏ vẻ khác thường với đám Bánh Bao loi choi và Mạc Phàm lạnh lùng. Rõ ràng là một người kín đáo, bình tĩnh vượt độ tuổi của mình. Thậm chí còn trưởng thành hơn cậu bạn La Tập cũng đang là sinh viên.
“Đều chờ em đấy, đi ăn trước đã.” Trần Quả ra dáng chủ nhà tiếp đón An Văn Dật.
“La Tập và An Văn Dật cùng đến hôm nay, chúng ta không đi xa, ăn tạm quán nào gần đây nhé.” Sau đó cô giải thích với mọi người. Xung quanh tiệm net Hưng Hân chỉ có các quán cơm tầm thường, cô không muốn mọi người cảm thấy mình không được tiếp đón chu đáo.
Song chẳng ai để ý chuyện này, mọi người túm tụm cùng nhau ra ngoài. Cũng phải sải chân nhanh hơn, bởi trong đó còn có một Tô Mộc Tranh nữa.
Việc Tô Mộc Tranh hay lẻn vào tiệm net Hưng Hân dạo gần đây là một việc rất nguy hiểm, bởi nếu bị fan trông thấy thì gay to. Cô là thần tượng của Gia Thế chỉ đứng sau Diệp Tu. Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm cũng được hoan nghênh nhiệt liệt, nhưng vẫn không thể bằng Tô Mộc Tranh đã cắm rễ nhiều năm ở Gia Thế được.
Che dấu Tô Mộc Tranh, đoàn người ra khỏi tiệm net, dưới sự dẫn dắt của Trần Quả, nhằm thẳng về phía quán ăn đã đặt trước.
Gọi món các kiểu cũng do mình Trần Quả xử lý, đến khi gọi bia mới hỏi ý kiến mọi người.
“Bia hả? Há há, có đứa mất mặt rồi đây.” Ngụy Sâm khinh bỉ nhìn sang Diệp Tu.
Diệp Tu nghiêm túc bảo: “Tui không uống bia.”
“Em cũng không.” Kiều Nhất Phàm cuống quýt bảo.
“Bánh Bao đương nhiên phải uống chứ nhể.” Ngụy Sâm vỗ bộp lên vai Bánh Bao hai cái.
Cứ như bản thân được coi trọng lắm, Bánh Bao hăng hái vén tay áo như sắp đi đánh nhau, “Uống thì uống.”
“Còn ai uống nữa?” Ngụy Sâm cầm menu bia, nhìn ba người còn lại. Ba người này đều mới tới, còn chưa thân thiết lắm. La Tập nhìn sang An Văn Dật, An Văn Dật cũng nhìn sang hai người kia, đều đang đợi nhau lên tiếng trước. Kết quả là Mạc Phàm chả nhìn ai, chỉ cụt lủn hai chữ: “Không uống.”
“Hai chú em thì sao?” Ngụy Sâm cũng đếch để ý hắn.
“Vậy uống một chút đi.” An Văn Dật nói.
“Em không uống được nhiều đâu, năm cốc thôi.” Toán học gia La Tập tính toán chính xác sức uống của mình, cầm chiếc cốc trên bàn lên ước lượng rồi bảo.
“Gà vãi.” Ngụy Sâm khinh bỉ. Với cái cốc kia, năm cốc chỉ quá một chai, trình độ quá là tệ. Ngay cả đến Diệp Tu còn ra vẻ hí hửng, e là vừa phát hiện ra có người lót mông cho mình rồi.
“Tối còn có việc, không uống quá chén đâu, lựa sức mà uống thôi.” Ngụy Sâm nói xong thì bình tĩnh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, “Cho anh một két.”
Cả đám choáng váng, ngay cả Mạc Phàm và An Văn Dật đều sững sờ nhìn Ngụy Sâm, hiển nhiên là choáng với tửu lượng của gã. Bánh Bao cũng kêu lên, “Một két lợi hại lắm hở? Một két là bao nhiêu?”
“Lại chả, lợi hại lắm đó, 24 chai.” Diệp Tu cười nói.
“24 chai, lão Ngụy oách xà lách.” Bánh Bao tiếp tục kêu.
Ngụy Sâm tái xanh cả mặt mày, nhưng vẫn phải giả đò bình tĩnh hỏi lại, “Sao? Một két 24 chai hả?”
“Há há, chứ ông cho là bao nhiêu?” Diệp Tu cười.
“E hèm… ờ vậy, các chú uống bao nhiêu? Tí nữa thiếu cứ lấy chỗ anh đây nhá.” Ngụy Sâm nói với ba người đồng ý uống kia.
La Tập vừa định gật đầu, Diệp Tu đã nhảy ra chặn họng, “Sao mà bất lịch sự thế được, nhỡ uống nhiều quá hết phần của ông thì sao?”
“Hết thì gọi tiếp không được hả?” Ngụy Sâm nói.
“Gọi tiếp 1 két nữa hả?” Diệp Tu hỏi.
“Chú mày khó ở à?” Ngụy Sâm cáu tiết.
“Ha ha” Diệp Tu cười.
“Ha ha cái beep!” Ngụy Sâm biết thừa mình đã bị Diệp Tu nắm thóp, cũng không cãi cố, chỉ làu bàu chửi, “Chỗ tao một két chỉ có 12 chai, biết thế đíu nào được ở đây lại nhiều thế?”
Giờ mới biết Ngụy Sâm bị hố, cả đám cười nghiêng ngả. Song với tố chất tâm lý, Ngụy Sâm vẫn tỉnh queo châm điếu thuốc bắt đầu già dặn tâm sự nhớ năm đó anh đây…
Một két bia được mang ra, cũng không ai ép Ngụy Sâm phải uống hết. Ba cô gái và Diệp Tu không uống, Kiều Nhất Phàm chỉ nhấp môi tượng trưng, Mạc Phàm thì cự tuyệt “không uống” rồi. Số còn lại đều được bốn người thầu hết. Tuy nói là bốn người, nhưng năm cốc của La Tập kia chả bõ bèn gì. Cũng phải thôi, toán học gia mà, có thể uống được năm cốc thì đâu thể tính là không biết uống? Chỉ là sức uống rất rất yếu mà thôi.
Cho nên phần lớn bia đều bị ba người Ngụy Sâm, Bánh Bao và An Văn Dật tiêu diệt. Chia đều mỗi người sáu chai, cũng không tính là nhiều lắm, nhưng phản ứng của men cồn thì vẫn phải có. Ngụy Sâm và Bánh Bao lắm mồm hẳn ra, An Văn Dật thì vẫn thản nhiên như thường, không nhìn ra là người đã uống hẳn 6 chai bia.
“Tiểu An được nhá, thâm tàng bất lộ.” Ngụy Sâm cũng rất ngạc nhiên.
“Cũng tạm thôi, uống thêm nữa là say.” An Văn Dật trả lời như vậy, nhưng ai tin, hiện thực lù lù ra đấy, Ngụy Sâm và Bánh Bao giống như say trước.
“Tốt, có triển vọng.” Ngụy Sâm xúc động.
“Xong rồi, xong rồi.” Bánh Bao nốc xong giọt bia cuối cùng, vuốt quả bụng bia đang căng đầy của mình.
“Nữa nhá?” Ngụy Sâm cũng muốn thử xem An Văn Dật uống được tới đâu. Nãy gã gọi 1 két, tuy làm trò cho mọi người, nhưng một két 12 chai đúng là ý đồ đích thực của gã, Ngụy Sâm không muốn mình say bét nhè để lũ đồng đội lôi ra chế giễu, nên đương nhiên nhiêu đó nằm trong khả năng của gã. Giờ mới hơn 6 chai, vẫn còn cách giới hạn một đoạn.
“Lần sau đi? Còn nhiều cơ hội, La Tập ngủ mất rồi.” An Văn Dật nói.
Ngụy Sâm liếc sang La Tập đã gục xuống bàn, không còn gì để nói. Toán học gia quả nhiên là toán học gia, tính toán chuẩn không cần chỉnh. Bảo năm cốc, không phải uống xong sẽ say, mà uống xong gục luôn. Uống xong năm cốc, La Tập nhanh chóng làm bạn với mặt bàn.
“Rồi rồi, lần sau đi, bao giờ không có con gà này thì chúng ta uống tiếp.” Ngụy Sâm bảo.
“Đừng có dạy hư trẻ nhỏ. Tuyển thủ chuyên nghiệp nên hạn chế uống bia rượu, ông không biết hả?” Diệp Tu nói.
Ngụy Sâm giật mình, sau đó rít thuốc một hơi, gật đầu, “Mày nói đúng.” Đoạn nhìn sang đám An Văn Dật, biểu cảm phiền muộn hơn rất nhiều, “Chú mày còn có tương lai, rất tốt, sau này đừng uống bia rượu.” Rồi cầm cốc của mình lên, không mời mọc An Văn Dật và Bánh Bao mà một mình nốc cạn, sau đó đứng lên gọi mọi người, “Đi thôi đi thôi, về về.”
“Gọi La Tập dậy đi.” Trần Quả bảo.
“Dậy đê con gà!” Bánh Bao đấm lên dầu La Tập.
“Bánh Bao đừng nghịch, đầu này là báu vật Quốc gia đấy.” Diệp Tu cuống cuồng ngăn cản Bánh Bao.
“Báu vật Quốc gia?” Bánh Bao nghi hoặc.
“Toán học gia đấy.” Diệp Tu đáp.
“Ồ?” Bánh Bao nửa hiểu nửa không. La Tập ăn xong phát đấm mơ màng dậy, uống ít nhất lại say sâu nhất. Ngủ đến nỗi đỏ bừng cả hai mắt.
“Đi được không?” Diệp Tu hỏi.
“Được ạ.” La Tập đáp.
“Bánh Bao dìu đi em.” Diệp Tu nói.
“Gà quá cơ, sao anh mày lại có thằng đệ gà như vậy cơ chứ?” Bánh Bao thở dài thườn thượt, lại gần túm La Tập lên, “Có đứng được không đấy?”
“Không cần dìu đâu, tui vẫn đi được mờ.” La Tập giãy giụa.
Bữa cơm ăn vào buổi tối, đến khi xong cũng không còn sớm sủa gì. BOSS tuần này cũng đã ăn hết, không còn việc quan trọng gì trong game. La Tập và An Văn Dật lại mới tới, mọi người quyết định cùng nhau về ngôi nhà thuê trong tiểu khu.
Sáu phòng cho khách ở tầng hai đủ cho 12 người ở, đúng tiêu chuẩn 2 người một phòng. Đám Ngụy Sâm đã lũ lượt vào ở, Diệp Tu, Trần Quả lại chưa tới bao giờ. Lúc này chuyển đến, bốn người trước đó đã chiếm mỗi người một phòng, không ai chung chạ với ai.
Tiếp theo là An Văn Dật và La Tập mới đến, thoạt trông thì còn đúng 2 phòng vừa khít cho mỗi người một phòng, kết quả là bị Trần Quả cản lại, “Đừng ở hết vậy chứ? Sau này nhỡ có thêm người chuyển đến ở chung là con gái thì sao?”
Mọi người nghe xong cũng có lý, con gái thì có sẵn rồi đấy thôi, chỉ tạm thời chưa đến ở mà thôi.
“OK, thế La Tập ở cùng Bánh Bao, Tiểu An với Kiều Nhất Phàm chung một phòng. Tao hay hút thuốc, chờ tay này đến ở cùng.” Ngụy Sâm tiện mồm phân phòng luôn.
“Sắp xếp thế được đó, có muốn thử ở luôn đêm nay không?” Trần Quả quay ra hỏi những người tạm thời chưa chuyển đến bên này. Sáu phòng, nội thất đã bày trí đủ cả.
“Ở thì ở thôi.” Diệp Tu vô tư bảo.