Toàn Chức Cao Thủ

Chương 892: Không cần phải vậy


Edit: Tiếu | Beta: Kha 

Hai phó bản liên tiếp, Gia Thế cày cũng chỉ cày ra công cốc. Mà sau khi thấy Hưng Hân tài ba như vậy, Tiêu Thời Khâm đoán chừng kỷ lục bản 10 người mà bọn họ lập ra trước đó cũng sẽ nhanh chóng bị phá thôi. 

Sau này lỡ đám kia cử ra tuyển thủ chuyên nghiệp, thiên hạ còn có thể thái bình ư? 

Không thể không nói, Gia Thế chỉ một mực sợ hãi Diệp Thu, mà không thèm quan tâm tới những người bên cạnh Diệp Thu. Bọn họ cứ hết lần này tới lần khác quên rằng, đội ngũ bên cạnh Diệp Thu, chính là đội ngũ mà một năm trước hắn rời đi, đã quyết tâm muốn thành lập. 

Trong mắt Gia Thế, một đội như vậy không được tính là chiến đội chuyên nghiệp. Nhưng lại quên rằng, vào 8, 9 năm trước, lúc Gia Thế mới thành lập chiến đội cũng là thế này. Cũng là Diệp Thu dẫn đầu, mang theo một đội ất ơ từ game online, cuối cùng đưa Gia Thế lên đỉnh Vinh Quang. 

Có lẽ hiện giờ giới chuyên nghiệp đã thay đổi, một đội ất ơ cũng khó có thể trở thành hắc mã, cho dù là một chiến đội vung tiền như rác giống Nghĩa Trảm cũng phải vùng vẫy khổ sở ở buổi đầu bước vào Liên minh. 

Nhưng trên đời chẳng có gì tuyệt đối, mấy cái như kỳ tích, chẳng phải cũng do con người tạo nên ư? 

Gia Thế đầy mâu thuẫn vừa thấy sợ hãi lại vừa muốn khinh thường, khiến Tiêu Thời Khâm chỉ đành câm nín. Hắn càng lúc càng cảm thấy bất an, thậm chí đã từng nghi ngờ quyết định về Gia Thế có phải hơi vội không. 

Chọn về Gia Thế bởi hắn cũng nghĩ như mọi người, hoàn toàn tin tưởng Gia Thế chỉ bị hất cẳng một năm rồi lập tức về lại Liên minh, tiền đồ khá sáng lạn. Hắn về Gia Thế không phải vì hiện tại, mà là mưu cầu tương lai. Nhưng bây giờ lại cay đắng nhận ra, cái tương lai này không hề chắc chắn. Đối đầu với Diệp Thu, Gia Thế còn không tự tin bằng hắn, có lẽ bởi bọn họ hiểu rõ sự đáng sợ của Diệp Thu hơn ai hết. 

Hiện giờ cày kỷ lục phó bản trong game hoàn toàn thảm bại, không phải khiến bọn họ càng thêm mất tự tin sao? 

Sách lược của Gia Thế, thật có thể nói là sai một li đi một dặm. Giờ phải làm sao đây? Vẫn tiếp tục cố gắng hay nhanh chóng thuyết phục bọn họ tìm về đường đúng? 

Nhưng có thể thuyết phục được sao? Mấy hôm trước bàn với Thôi Lập cũng khá tốt, hắn nhận ra Thôi Lập thật lòng tiếp nhận ý kiến của hắn. Nhưng chỉ mới qua vài ngày, thấy Hưng Hân hot lên, nguyên đám đều mất bình tĩnh. 

Hiện tại, Tiêu Thời Khâm cảm thấy vô cùng khó xử. 

Lúc này đến hắn còn không có tâm tình cày phó bản, thì những người khác làm gì còn? Nên tiếp đó cả đám đều đánh đấm chật vật, hiệu suất cực kém. 

Tiêu Thời Khâm hoàn hồn, nhìn đội ngũ trước mắt cũng đang phiêu diêu mà hoảng hốt. Hắn thấy mình vừa nhận ra điều gì đó… 

Đoàn đội này, Tôn Tường làm đội trưởng nhưng lại không giúp mọi người ổn định tâm trạng, ngược lại còn mất bình tĩnh đầu tiên. Hoàn toàn tách khỏi đoàn đội, tự mình nôn nóng giận dữ. Tình cảnh này… 

Tiêu Thời Khâm đột nhiên nghĩ tới lúc mùa giải vừa rồi, tình cảnh khi Gia Thế xuống dốc không phanh rồi cuối cùng sụp đổ, cũng loạn cào cào như này nhỉ? Đám tuyển thủ đều không yên lòng, năm phe bảy phái, đều mang bộ dạng  đánh mất niềm tin lẫn động lực. Không lẽ, mùa giải vừa rồi Gia Thế gặp phải thất bại gì? Liên quan tới Diệp Thu? 

Không thể nào… Tiêu Thời Khâm ngẫm lại, khi đó Diệp Thu vẫn còn cày cục trong game. Gia Thế thì đang đấu đá ở giới chuyên nghiệp. Hai bên không hề cạnh tranh trực tiếp, bọn hắn liên quan gì Diệp Thu chứ? 

Tiêu Thời Khâm cũng không muốn đoán nữa, chuyện này hắn có thể hỏi thẳng. 

Vì thế sau khi qua loa cày cho xong phó bản này, Tiêu Thời Khâm nói mọi người nghỉ ngơi một chút. Kỷ lục của Hưng Hân, có muốn cũng không phá ngay được. 

Trấn an mọi người xong, Tiêu Thời Khâm lập tức đi tìm Thôi Lập. 

Bên Thôi Lập cũng đã được thông báo, không ai rành rẽ tin tức trong game bằng Trần Dạ Huy, mà tên này thích nhất là móc nối quan hệ với tầng lớp quản lý. 

Thôi Lập phỏng đoán Tiêu Thời Khâm đến là liên quan tới chuyện này, ai dè hắn lại hỏi chuyện sao tự dưng Gia Thế lại tụt dốc ở nửa mùa sau. 

Vì sao Gia Thế lại đột nhiên rạn nứt? Cánh truyền thông cứ như bị tung hỏa mù. Mọi người phân tích tới phân tích lui, cuối cùng cũng chỉ là mấy lời nhàm chán như là thích ứng người mới gì gì. Ngẫm kỹ lại nội bộ Gia Thế, cũng chỉ tìm được lý do này, ngoài ra không còn gì khác. 

“Khi đó Gia Thế phân tâm đi làm chuyện gì khác phải không, nên mới ảnh hưởng tới trạng thái?” Tiêu Thời Khâm không nói trắng ra, nhưng trong hoàn cảnh này, “chuyện gì khác” mà hắn nói ngụ ý rất rõ ràng. Thôi Lập vừa nghe đã hiểu, lắc đầu: “Không có.” 

Nhưng trả lời xong, gã cũng thấy hoảng hốt. 

Gã nghĩ rằng không có, nhưng thực tế thì sao? Không có thật không? 

Chuyện này, phải hỏi Trần Dạ Huy cái đã. 

“Cậu chờ một chút.” Thôi Lập vừa nói “không có” xong mới ngẫm ra, bèn nói một tiếng với Tiêu Thời Khâm rồi lập tức gọi điện cho Trần Dạ Huy. 

Thôi Lập không nói gì, chỉ bảo Trần Dạ Huy tới đây ngay. 

Mấy phút sau, phòng quản lý vang lên tiếng gõ cửa, Trần Dạ Huy đã chạy qua. 

“Mùa giải vừa rồi lúc Diệp Thu rời đi rồi xuất hiện trong game, bên mình có phải vì vài lý do mà lén chạy vào đánh nhau với hắn không?” 

Trần Dạ Huy cảm thấy hơi hồi hộp, quả thật có việc này. Hắn và Lưu Hạo là những kẻ đầu têu, giờ Lưu Hạo đi rồi mới lộ chuyện, chẳng phải là gã phải gánh một mình hả? 

Trần Dạ Huy nhất thời luống cuống, chuyện lúc đó là bọn họ giấu câu lạc bộ, lén lút tiến hành. Hơn nữa sau đó còn phát sinh ra nhiều chuyện, thậm chí ảnh hưởng đến cả thành tích của chiến đội, nên càng giấu biệt. Về sau câu lạc bộ tổng kết điểm thất bại cũng không có truy cứu ra chuyện này, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ, mùa giải này đã qua một nửa, thế nào lại còn túm được? 

Trần Dạ Huy thấy ở đây còn có Tiêu Thời Khâm, nhưng mà lúc ấy tên này ở xa không với tới, không lẽ là nhà ngoại cảm sao trời. 

Trần Dạ Huy nín thinh cả buổi, mặt thoạt trắng thoạt đen, nên đã tự bán đứng bản thân rồi. Chờ tới khi hắn cân nhắc đủ một lượt xong, nhất thời cũng biết phản ứng chậm chạp của mình đã phơi bày mọi chuyện, giờ mà giấu giếm nữa chẳng khác gì sỉ nhục IQ của quản lý. Trần Dạ Huy đành phải thẳng thắn mong được khoan hồng, và dĩ nhiên là đùn đẩy trách nhiệm cho Lưu Hạo đã vắng mặt. Mọi chuyện đều là ý của Lưu Hạo, Lưu Hạo đề xuất… Mà hắn chẳng qua chỉ là người trong lúc Lưu Hạo thực hiện thì thuận theo giúp gã một chút mà thôi, ví dụ như cung cấp tài khoản vân vân… 

Rầm! 

Thôi Lập không chờ hắn nói tiếp đã đập bàn, đứng phắt dậy, chỉ thẳng mặt Trần Dạ Huy “cậu cậu cậu”, cà lăm cả buổi nhưng không thốt nổi câu nào. 

Hiện giờ nói cũng làm được gì nữa. 

Nếu ngay lúc đó mà tra ra được nguyên nhân dẫn đến trạng thái không tốt của chiến đội, cuối cùng khiến thành tích tuột dốc rồi bị knock-out là chuyện này, thì tất cả người tham gia đều bị trừng phạt. Nhân viên như Trần Dạ Huy  rất có thể bị bãi chức. 

Nhưng giờ mọi thứ đã qua gần một năm, có tính sổ gì cũng muộn rồi. 

Trần Dạ Huy đứng chầu rìa ở một bên, không dám thở mạnh. Giờ chỉ mới bị quản lý phát hiện, nếu để ông chủ biết, không biết sẽ thế nào. 

“Xem ra năm ngoái Gia Thế đột nhiên xuống dốc, chuyện này dù không phải nguyên nhân chính thì cũng gây ảnh hưởng nhất định.” Tiêu Thời Khâm lên tiếng. Thôi Lập và Trần Dạ Huy vừa nghe xong đã phải cảm thán, người này nhiều năm làm đội trưởng đúng là uy tín mà. Những lời này cũng chính là bậc thang, mau trèo xuống thôi. 

Nhưng đây cũng không phải ý đồ chính của Tiêu Thời Khâm, câu này mới phải nè: “Chúng ta phải lấy đó làm gương!” 

Hai người kia vừa nghe đã hiểu. Đây là ám chỉ hành động hiện giờ của Gia Thế, đang giẫm lên lại vết xe đổ của năm ngoái. 

“Việc này, tôi có thể nói đôi câu không?” Trần Dạ Huy cẩn thận. 

“Cứ nói.” Thôi Lập đang vô cùng tức giận với gã. 

“Ừm, tôi chỉ muốn nói là tình huống của năm nay không giống năm ngoái lắm. Bởi giờ Hưng Hân là đối thủ ở vòng khiêu chiến của chúng ta, mà nhu cầu cấp bách của Hưng Hân hiện tại chính là gia tăng thực lực cho nhân vật, thu hẹp khoảng cách với mình. Cho nên, chúng ta ngăn bọn hắn phát triển trong game, cũng chính là cản bước bọn hắn trên sân đấu. Trong lúc chúng ta tài lực dồi dào thì nên tìm cách dập bọn chúng trong game, coi như là tích cực chuẩn bị cho cuộc chiến mà.”  Trần Dạ Huy nói. 

Tiêu Thời Khâm vừa nghe liền cười khổ: “Hội trường Trần à, vấn đề không phải là tài lực hay không tài lực, mà là chạy tới trong game đánh nhau, ai bị dập còn chưa biết đâu. Không bàn tới những việc đã qua, chúng ta nói chuyện cạnh tranh kỷ lục hôm nay đi, hội trưởng Trần cũng thấy rồi nhỉ. Tôi nói một câu thế này, phó bản hôm nay mọi người đều cố gắng hết sức rồi, tôi cũng cảm thấy thỏa mãn với thành tích đó. Nhưng thành tích của Hưng Hân lại vượt qua chúng ta cả khúc, bởi vì ngày nào bọn họ cũng online vào game, đây là sân nhà của họ.” 

“Mặc dù trình độ của đội chúng ta rất cao, nhưng muốn phá kỷ lục của họ thì phải trả một cái giá tương xứng. Vấn đề đây, nếu phải trả giá mà thắng thì cũng được đi, nhưng lỡ thua thì tâm lý của mọi người đều sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Tới lúc thi đấu có kịp hồi phục chưa thì tôi không biết nhé.” Tiêu Thời Khâm nói. 

“Cạnh tranh thì phải có thắng thua, nếu chỉ vì sợ thua rồi ảnh hưởng này nọ mà né tránh, có phải là quá tiêu cực không?” Trần Dạ Huy đáp. 

“Đây không phải tiêu cực, là cân nhắc lợi hại. Tranh? Chúng ta tranh cái gì? Chúng ta đâu nhất thiết phải giành được phần thưởng phá kỷ lục kia? Cũng chẳng cần phải để ý Hưng Hân giành được một lần hay hai lần. Thế nên, cuộc đua này, chúng ta vốn chẳng cần phải thắng. Chỉ cần có một kỷ lục cao trấn áp, khiến bọn họ không thể tự phá kỷ lục để kiếm phần thưởng, không phải đủ rồi hả? Mấy loại chuyện này cần gì phải để chiến đội tới để đả kích sĩ khí? Hội trưởng Trần tìm cho tôi vài người xuất sắc một chút, tôi tự luyện rồi cày là được rồi.” Tiêu Thời Khâm nói.

back top