Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1616: Độc Cô Thiên Tông gặp Tô Đế (1)

- Vậy ngươi biết trẫm là ai không?

 

Tần Quân lạnh lùng nhìn nam tử trung niên hỏi, đám người Tôn Ngộ Không, Cơ Hạo Dạ, Triệu Vân cũng nhìn hắn, để nguyên thần của hắn như ánh nến trong đêm tối chập chờn, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị gió thổi diệt.

 

- Ngươi là ai?

 

Nam tử trung niên thận trọng hỏi

 

- Trẫm chính là gia gia của Nam Trụ Đại Đạo tôn!

 

Tần Quân hừ lạnh nói.

 

Nam Trụ Đại Đạo tôn?

 

Trong hành lang nháy mắt yên lặng lại, nam tử trung niên cũng sửng sốt, cố gắng nghĩ Nam Trụ Đại Đạo tôn là ai.

 

Rất nhanh, sắc mặt của nam tử trung niên tái xanh, cho dù là trạng thái nguyên thần, cũng có thể nhìn thấy sắc mặt của hắn.

 

- Ngươi đùa bỡn ta!

 

Nam tử trung niên sắp giận điên lên, hắn còn chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như thế.

 

- Ngươi không phục?

 

Tần Quân lắc lắc cổ hỏi.

 

- Đương nhiên.

 

Nam tử trung niên còn chưa có nói xong, một đoàn liệt diễm cấp tốc bao trùm nguyên thần của hắn, để hắn phát ra tiếng kêu thảm, bị đốt thành tro bụi, liệt diễm này chính là tới từ Cơ Hạo Dạ.

 

Một Vô Cực Hỗn Nguyên Siêu Thánh cứ như vậy vẫn lạc.

 

Nam tử áo đen quỳ trên mặt đất kém chút dọa khóc, hai tay của hắn chống đất, tê cả da đầu, không dám ngẩng đầu.

 

Đáy lòng của hắn tràn đầy hoảng sợ, đồng thời cũng đang nghi ngờ Tần Quân đến cùng là ai?

 

Xảo Nhi cùng một đám đệ tử Hoắc gia rung động, lặng ngắt như tờ, tâm tình lớn hơn nữa cũng không dám phát tiết ra ngoài

 

Hoắc Tầm Đế thì kích động khó nhịn, thân thể một mực run rẩy, làm sao cũng không khắc chế được

 

Cơ Càn Khôn ôm lấy cổ của hắn cười nói:

 

- Thế nào, ta mời Bệ Hạ đến, đủ tràng diện a?

 

- Thôi đi, là mời ngươi sao?

 

Hoắc Tầm Đế trợn trắng mắt, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn kém mặc chung một cái quần, cho nên lẫn nhau hiểu rõ đối phương

 

Tần Quân nhìn nam tử áo đen nói:

 

- Cút đi, nói cho Bắc Trụ Đại Đạo Tôn, không được lại đến quấy rầy Hoắc gia! Nếu không lần sau chết sẽ là Vô Cực Đại Chúa Tể!

 

Lời vừa nói ra, nam tử áo đen chỉ cảm thấy một cỗ hàn phong thấu xương đánh tới, dọa đến hắn vội vàng đứng lên rời đi.

 

Năm chữ Vô Cực Đại Chúa Tể cũng đủ để hù chết hắn.

 

Hắn là không còn dám dừng lại, trong chớp mắt, liền đã bay ra Hoắc gia vũ trụ, tốc độ cao nhất đào vong, sợ Tần Quân đổi ý.

 

- Tốt, để các đệ tử đi xuống đi!

 

Tần Quân khoát tay nói, Hoắc Tầm Đế lệnh các đệ tử Hoắc gia tán đi, đồng thời tay phải hắn vung lên, huyết nhục trong đại đường đều biến mất không thấy gì nữa, ngay cả mùi máu tươi cũng không còn sót lại chút gì

 

Sau đó, Tần Quân bắt đầu hỏi thăm tình huống Hoắc gia.

 

Có lẽ trước kia Chiến Quân Hoắc Khứ Bệnh liền rời Hoắc gia, một mình xông xáo, tìm kiếm cơ duyên

 

Bởi vì thiên phú cùng khí vận hạn chế, tu vi của hắn dừng bước ở Vô Cực Chí Cao Đại Đế

 

Hoắc gia ở dưới Hoắc Tầm Đế chỉ huy, cũng coi như gió êm sóng lặng, cho đến khi hắn gặp được Xảo Nhi

 

Tình yêu tới đột nhiên, luôn ở thời điểm người vội vàng không kịp chuẩn bị.

 

Mặc dù đã tam thê tứ thiếp, Hoắc Tầm Đế vẫn bị phong thái của Xảo Nhi hấp dẫn, hai người cấp tốc rơi vào lửa tình, củi khô lửa bốc, một chút tức đốt, từ đó tư định chung thân

 

Thân là Hoắc gia gia chủ, Hoắc Tầm Đế từ nhỏ ngậm lấy chìa khóa vàng lớn lên, như thế nào tham sống sợ chết?

 

Vừa chuẩn bị tổ chức tiệc cưới, đồng thời cũng là muốn chứng minh mình cho Tiêu Yêu Thiên Tôn

 

Nói đến chỗ này, trên mặt Hoắc Tầm Đế lộ ra nụ cười đắng chát, nói:

 

- Trong khoảng thời gian này áp lực xác thực rất lớn, nhưng đã có Bệ Hạ, ta liền không sợ.

 

Trong lòng hắn, Tần Quân không chỉ là Bệ Hạ, còn là trưởng bối của hắn

 

Huống chi từ đường Hoắc gia đời đời phụng dưỡng bài vị của Thiên Đế, Hoắc Khứ Bệnh cũng đã nói, một khi Thiên Đế trở về, Hoắc gia liền phải quy về dưới trướng Thiên Đế, vì Thiên Đế hiệu lực

 

Làm gia chủ hơn trăm tỷ năm, hắn cũng mệt mỏi, không muốn lại một mình chèo chống

 

- Ừm, yên tâm đi, có trẫm ở đây, hôn sự này của các ngươi không ai dám phản đối!

 

Tần Quân lung lay chén trà, mây trôi nước chảy nói, nghe mà Xảo Nhi âm thầm nghi hoặc, ánh mắt vô ý thức nhìn đám người Cơ Hạo Dạ, Huyền Đương.

back top