Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1696: Thần Chủ giáng lâm (1)

 

Ầm ầm...

 

Tinh Đạo bảy màu điên cuồng vặn vẹo, như bụng Cự Long, mà Cự Long này đang nhận lấy đau đớn khó có thể tưởng tượng, liều mạng giãy dụa.

 

Mấy ngàn vạn sinh linh vây xem đã lui ra 500 ức dặm, vẫn đang không ngừng lui lại.

 

Bạch Khởi, Triệu Vân, Lý Tồn Hiếu, Na Tra, Nguyên Sơ đại đế, Hắc Bạch Vô Thường đều bị Ngạo Thần Quân phách lối chọc giận, chiến đấu hoàn toàn không nương tay, mặc dù Ngạo Thần Quân có Hỗn Độn Thần Khải bảo hộ, giờ phút này cũng bị đánh cho Thần Khải phá nát.

 

Ba vị Thần Chủ sử giả chỉ còn lại có xương cháy càng thê thảm hơn, bị xích sắt của Hắc Bạch Vô Thường trói chặt, không ngừng va chạm nhau, còn phải gặp Triệu Vân, Bạch Khởi tàn phá.

 

Phạm vi mấy chục tỉ dặm, như bị lưỡi dao kình phong tràn ngập, từng điểm sáng đại biểu cho Tinh Thần vũ trụ bị giảo tán

 

Đông Hoàng Thái Nhất lơ lửng ở trước Thiên Đế Thạch Điện, dùng pháp lực bản thân bảo hộ đám người Tần Quân.

 

Toàn bộ chiến trường trở nên trống trải, chỉ có Nhậm Ngã Tiếu ngồi xếp bằng trong tinh không, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

 

- Tên kia là ai?

 

Đông Hoàng Thái Nhất chú ý tới Nhậm Ngã Tiếu, lông mày không khỏi nhăn lại.

 

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Nhậm Ngã Tiếu không khỏi quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, Đông Hoàng Thái Nhất nhíu mày.

 

Lánh lánh lánh...

 

Đoạt Mệnh liên của Hắc Bạch Vô Thường lắc lư, phát ra tiếng vang thanh thúy, lúc này, Hắc Vô Thường bỗng nhiên kéo một Thần Chủ sử giả đến trước mặt.

 

- Ngươi muốn làm gì?

 

Tên Thần Chủ sử giả này hoảng sợ nói, liều mạng giãy dụa, đáng tiếc tốn công vô ích.

 

Bọn hắn cũng không dám nguyên thần xuất khiếu, một khi nguyên thần ly thể, chiến lực hạ xuống trên diện rộng, đối thủ là cường giả Hồng Mông Dung Đạo cảnh, nếu nguyên thần xuất khiếu, hẳn phải chết không nghi ngờ

 

- Khặc khặc khặc ta muốn ăn ngươi!

 

Hắc Vô Thường phun lưỡi dài, dữ tợn cười nói, vừa dứt lời, lưỡi dài duỗi ra, như Mãng Long quấn quanh Thần Chủ sử giả này.

 

Ngay sau đó, lưỡi dài thu lại, hắn liền nuốt Thần Chủ sử giả vào trong bụng.

 

Một bên khác, Bạch Vô Thường cũng như thế, nuốt vào một Thần Chủ sử giả, để nguyên thần của đối phương cũng không kịp bỏ chạy

 

Chỉ còn lại tên Hỗn Độn Thần Chủ kia nhận lấy Triệu Vân cùng Bạch Khởi tàn phá, thống khổ không chịu nổi, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng cùng hoảng sợ, nhất là nhìn thấy hai đồng bạn bị nuốt, linh hồn của hắn cũng không khỏi run rẩy

 

- Xong...

 

Thần Chủ sử giả từ bỏ chống lại, chuẩn bị nhận lấy cái chết.

 

Bạch Khởi đâm tới một kiếm, Triệu Vân giơ thương từ phía sau đánh tới.

 

Bang bang!

 

Thần Chủ sử giả bị thương kiếm trước sau đâm xuyên, toái cốt bay loạn, pháp lực màu bạc cùng pháp lực màu đỏ ngòm đồng thời nổ tung, đánh cho thịt nát xương tan, liên đới lấy thần hồn cũng đi theo bạo diệt.

 

Đến tận đây, ba Thần Chủ sử giả vẫn lạc, Ngạo Thần Quân bị Na Tra, Lý Tồn Hiếu, Nguyên Sơ đại đế bạo ngược, căn bản không cách nào chú ý đến ba vị Thần Chủ sử giả, ngay cả bọn hắn vẫn lạc cũng không biết

 

Trong Tinh Đạo bảy màu, mấy ngàn vạn sinh linh trầm mặc, tất cả đều nghẹn họng trân trối nhìn hỗn chiến phía trước

 

Bạch Khởi, Triệu Vân, Hắc Bạch Vô Thường cũng gia nhập hàng ngũ bao vây Ngạo Thần Quân, các loại thần thông, bạo kích tiếp liền thi triển, để Ngạo Thần Quân dần dần mất đi ý thức.

 

- Ta phải chết sao.

 

Ngạo Thần Quân máu me khắp người chết lặng nghĩ, giờ phút này hắn đã cảm giác không thấy thống khổ, trong lòng vô cùng chờ mong nhanh chết đi.

 

Bảy cường giả Hồng Mông Dung Đạo cảnh vây ngược hắn, hắn căn bản không có sức hoàn thủ.

 

Phạm vi trăm ức dặm không gian bị xé mở vô số vết nứt, đổi lại Đại Đạo Vị Diện còn lại, căn bản gánh không được khí tức của bọn hắn, sẽ trong nháy mắt sụp đổ.

 

- Hỗn Độn Thần Chủ còn không ra sao?

 

Tần Quân thì thào nói, nghe mà Hi Linh Nữ Đế ở trong ngực trừng to mắt.

 

Hỗn Độn Thần Chủ?

 

Tần Quân đang đợi Hỗn Độn Thần Chủ?

 

Nàng vội hỏi:

 

- Bệ Hạ, ngài đây là ý gì?

 

Hỗn Độn Thần Chủ sao mà đáng sợ, Tần Quân vậy mà muốn gặp.

 

- Ngạo Thần Quân hoàn toàn không phải uy hiếp, trẫm là muốn ép Hỗn Độn Thần Chủ đi ra, sổ sách năm đó cũng nên tính rồi, Chuẩn Đề cũng nên cứu ra.

 

Tần Quân vuốt mái tóc của nàng, cười nói, phảng phất như ngay cả Hỗn Độn Thần Chủ cũng không bị hắn để vào mắt.

back top