Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1736: Đừng lãng phí thời gian (1)

Đệ tử Nho Giáo Khổng Tử, Phương Linh Thăng?

 

Tần Quân mặt lộ vẻ cổ quái, Nữ Oa cùng Nhiễm Mẫn cũng sửng sốt.

 

Khổng Tử ở kiếp trước có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh, cao cao tại thượng, Nữ Oa Nương Nương từng chú ý qua, Đế Hoàng phàm trần Nhiễm Mẫn càng xem qua không ít Sách Thánh Hiền của Khổng Tử

 

- Khổng Tử là trùng tên sao.

 

Nhiễm Mẫn nói thầm, hắn không khỏi nhìn về phía Nữ Oa, Nữ Oa Nương Nương kiếp trước cũng xuất hiện ở trước mắt hắn, lại xuất hiện Khổng Tử, cũng chẳng có gì lạ

 

Tần Quân lần nữa chợp mắt, Nho Giáo có thể đi bao xa, hắn không rõ ràng, hắn chỉ biết độ trung thành của Khổng Tử đối với hắn coi như không tệ.

 

Về phần Phương Linh Thăng, thì bị hắn xem nhẹ.

 

Nếu như Phương Linh Thăng thật có năng lực xông qua vạn quan, thì sẽ không lôi kéo những sinh linh khác.

 

Hắn sở dĩ lôi kéo sinh linh tụ tập cùng một chỗ, đoán chừng là muốn tìm pháo hôi.

 

Những sinh linh khác tuy cũng hiểu đạo lý này, nhưng đối với những sinh linh không cách nào vượt quan mà nói, không thể nghi ngờ là hi vọng cuối cùng

 

Đại khái nghỉ ngơi nửa canh giờ, ba người Tần Quân tiếp tục khởi hành tiến lên.

 

Tại Vạn Đạo Sát Lộ, không cách nào thi triển pháp lực, thế lực liền trở thành mấu chốt, Tần Quân còn tốt, nhưng đối với Nữ Oa cùng Nhiễm Mẫn mà nói, lặn lội đường xa cộng thêm không ngừng chiến đấu, khẳng định có chút không chịu đựng nổi.

 

Đại khái tiến lên nửa canh giờ, một đường chém giết hơn mười sinh linh, bọn hắn rốt cục đi vào cửa khẩu.

 

Nơi này tụ tập mấy chục ngàn sinh linh, khí thế đều rất mạnh.

 

Càng về sau, sinh linh càng ít, thực lực cũng càng ngày càng mạnh

 

Người thủ quan chính là một sinh linh người mặc áo giáp màu vàng óng, phảng phất như u linh, nhìn không thấy nhục thân, chỉ có thể thấy kim giáp, hai tay cầm kiếm, kiếm này dài đến ba trượng, kiếm nhận rộng như súng ống

 

Người thủ quan lơ lửng giữa không trung, tản ra cường quang loá mắt, trong đêm tối, giống như một viên Kim Thái Dương.

 

- Giết ta! Các ngươi liền có thể đi vào cửa ải tiếp theo!

 

Người thủ quan hai tay giơ kiếm, gào thét nói, tựa như ức vạn lôi đình vang vọng, uy áp Đại Đạo Chí Tôn tứ ngược toàn bộ Thiên Địa.

 

Mấy chục ngàn sinh linh không hề bị lay động, toàn đều nhìn một tên bạch y nam tử ở phía trước nhất

 

Nam tử khí chất nho nhã, tướng mạo anh tuấn, nhưng hai lông mày lại lộ ra ngạo khí, phảng phất như khắp thiên hạ hắn mạnh nhất, cho dù hết sức che dấu, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được

 

Hắn chính là Phương Linh Thăng, đệ tử Nho Giáo Khổng Tử.

 

Hắn nhìn qua mấy chục ngàn sinh linh nói:

 

- Cái này là cơ hội cuối cùng của các ngươi, nếu muốn theo ta, ta mang các ngươi xâm nhập cửa ải tiếp theo, trái lại, các ngươi phải dựa vào mình.

 

Phương Linh Thăng rất biết làm người, hắn cũng không có nói muốn giết sinh linh không gia nhập, khiến cho các sinh linh khẩn trương tiêu giảm mấy phần.

 

- Đến cùng có nên gia nhập hắn hay không?

 

- Vào a, tín dụng của Nho Giáo còn rất không tệ.

 

- Khổng Tử chính là Thánh Hiền, phẩm tính của đệ tử khẳng định không kém.

 

- Nơi này chính là Vạn Đạo Sát Lộ, nơi nào có nhân từ!

 

- Vẫn là cẩn thận một chút.

 

Các sinh linh nghị luận ầm ĩ, đã có một nửa sinh linh lựa chọn gia nhập đội ngũ của Phương Linh Thăng.

 

Nụ cười trên mặt Phương Linh Thăng càng ngày càng xán lạn, chưởng khống nhiều sinh linh như vậy, hắn thế tất có thể đi được càng xa

 

Lúc này, hắn bỗng nhiên chú ý tới trên sườn núi đi tới một đám người, lông mày không khỏi nhíu chặt

 

- Người Thiên Đế Thư Viện.

 

Phương Linh Thăng lẩm bẩm, ngữ khí có chút bực bội.

 

Ở trước đây thật lâu, Thiên Đế Thư Viện cùng Nho Giáo là quan hệ minh hữu, nghe nói thủy tổ của hai phe đều từng hiệu lực qua một vị Thiên Đế thần bí, nhưng theo nhiều đời đệ tử trưởng thành, khái niệm của song phương khác biệt, khó tránh khỏi sinh ra ma sát, nếu không có Khổng Tử cùng Tần Cung Thiên áp chế, song phương liên minh đã sớm xé nát.

 

- Phương Linh Thăng, ngươi quá dối trá!

back top