Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 17-2: “Nữ Nhân Này, Thật Đúng Là Thích Lâm Trạm Sao?!” (2)

Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
"Thì ra là như vậy..." Cha Lục nhìn Lâm Trạm, "Thì ra con bé chính là bạn gái của con."
Sắc mặt Lâm Trạm cực kỳ khó coi. Hắn biết Diệp Trăn đóng giả Diệp Tình gả đi, nhưng vẫn có thể nhận ra người bây giờ đang ngồi ở bên cạnh Lục Bắc Xuyên là Diệp Tình chứ không phải là Diệp Trăn. Nhưng lời nói này của Diệp Tình lại khiến cho hắn cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Cô gái trong trí nhớ của hắn là một người lương thiện, hào phóng, kiêu ngạo; nhưng người phụ nữ trước mắt này dường như giờ đã biến thành một người lạnh lùng và kín đáo.
Rõ ràng cô ấy mới là người bỏ trốn cùng mình, nhưng lại có thể bình tĩnh đẩy hết mọi chuyện lên người Diệp Trăn!
Lâm Trạm tay cầm chiếc đũa nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện rõ ràng.
Ngay tại thời điểm hắn không thể nhịn được nữa, lại tựa hồ có người đạp đạp chân của hắn ở dưới gầm bàn.
Theo bản năng, hắn quay sang nhìn Diệp Trăn. Diệp Trăn ngồi ở phía đối diện cúi thấp đầu, sắc mặt đỏ lên, lặng lẽ cười lắc đầu với hắn, đáy mắt chứa đầy khẩn cầu.
Ánh đèn trên trần nhà bị chia thành những mảnh vụn, chiếu xuống đáy mắt cô, khắc sâu vào đó như ẩn chứa những ngôi sao rực rỡ.
Trong nháy mắt đó, lửa giận dưới đáy lòng Lâm Trạm đột nhiên tiêu tán, lực đạo cầm chiếc đũa giảm xuống.
Nữ hài tử này từ nhỏ đến lớn đều vô cùng bình thường, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại dũng cảm hơn so với bất luận kẻ nào. Lúc chị gái phấn đấu quên mình bỏ trốn vì yêu, lại nguyện ý dùng phương thức ủy khuất bản thân để bảo vệ chị của mình, bảo vệ Diệp gia, gả cho một người thực vật không có tương lai.
Bây giờ người đã tỉnh rồi, cái gì cũng không đạt được cô lại cam tâm tình nguyện rời đi, thậm chí còn tự nguyện cõng trên lưng cái thanh danh bỏ trốn theo trai mà người chị vội vã không nhịn nổi muốn vứt bỏ.
Diệp Tình giải thích xong, phát hiện Diệp Trăn và Lâm Trạm có quan hệ, ánh mắt của mẹ Lục nhìn Diệp Trăn lại không hòa khí bằng lúc mới tới nữa, "Diệp Trăn, theo lý mà nói dì không phải người nhà của con nên không có tư cách nói con, nhưng nếu con là em của Tình Tình, dì vẫn nên khuyên với con hai câu. Bây giờ con vẫn chưa biết lòng người hiểm ác ra sao, chỉ toàn biết yêu đương, đầu óc nóng lên bỏ trốn với bạn trai mà thôi. Dì hỏi con, có nghĩ tới tương lai sau này hay không, có nghĩ tới cha mẹ trong nhà hiện tại gấp thành cái dạng gì rồi không!"
Diệp Trăn cười cười, thấp giọng nói: "Dì à, Lâm Trạm anh ấy rất tốt, trước kia con và Lâm Trạm không làm lớn chuyện nên không cân nhắc nhiều thứ, về sau bọn con sẽ nói chuyện cẩn thận với cha mẹ."
"Vậy là tốt rồi, con quả thực là đứa bé ngoan, chỉ là hơi đơn thuần một chút mà thôi. Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, lâu ngày mới có thể nhìn thấu được lòng người, cha mẹ con là người từng trải, ánh mắt nhìn người chắc chắn sẽ không sai đâu."
Diệp Trăn gật đầu liên tục, trong lòng lại mặc nhiệm thay nam chính.
Mặc dù ở bên ngoài phấn đấu có chút gian khổ, nhưng làm sao anh ta lại có thể cam tâm tình nguyện nghe mấy câu đối thoại móc mỉa như này ở Lục gia?
Phồn hoa bên ngoài thế gian không lo đi hưởng thụ, hết lần này tới lần khác đến đây chịu đựng.
Tình yêu quả thật là khiến người mù quáng.
Diệp Trăn lặng lẽ đạp đạp chân Lâm Trạm dưới gầm bàn, cười ra hiệu hắn bỏ qua cho.
Nam chính nha, tất cả chèn ép đều biến thành động lực để hắn cố gắng!
Nhưng tất cả những việc này ở trong mắt Lục Bắc Xuyên lại biến thành Diệp Trăn và Lâm Trạm tình chàng ý thiếp liếc mắt đưa tình, còn có động tác nhỏ dưới gầm bàn đừng tưởng rằng hắn không biết!
Lòng bàn tay Lục Bắc Xuyên giấu dưới bàn lặng lẽ nắm chặt. Vốn dĩ thắng lợi đã nằm chắc trong lòng bàn tay rồi nhưng lại bởi vì tuồng kịch này của Diệp Trăn mà bị phá hỏng luôn rồi.
Lúc trước nữ nhân này ở trước mặt mình nói cô ấy thích Lâm Trạm, hắn còn coi là tất cả đều là giả, lại không nghĩ đến cái nữ nhân này, thật đúng là thích Lâm Trạm!
***
Sau khi ăn cơm xong, Lục Thiếu Nhân lại lấy cớ dẫn Lâm Trạm đến thư phòng. Mẹ Lục sắp xếp cho Diệp Trăn ở phòng khách, cả một ngày bận bịu Diệp Trăn rốt cục cũng có thời gian riêng để có thể nghỉ ngơi thật tốt. Cầm lấy áo ngủ người hầu đưa tới sau đó vào phòng vệ sinh tắm rửa.
*Truyện chỉ được đăng tại trang wordpress & wattpad của @My_Twinkle*
Phòng khách chỗ cô ở không có phòng vệ sinh riêng, chỉ có thể lên phòng vệ sinh trên lầu hai để tắm rửa.
Chất vải áo ngủ người hầu đưa tới là tơ lụa, kiểu dáng rất phổ thông, tắm nước nóng xong Diệp Trăn liền cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi của một ngày gió táp mưa rào nháy mắt được gột rửa hết đi.
Tắm rửa xong, Diệp Trăn một bên dùng khăn lông lau tóc còn ướt, một bên kéo dép lê đi khỏi phòng tắm.
Vừa ra khỏi phòng tắm, từ bên trong phòng rửa mặt liền kề phòng tắm dường như truyền đến tiếng nói chuyện.
Âm thanh kia tựa hồ còn có chút giống Diệp Tình.
Bên trong phòng rửa mặt nhỏ hẹp, Diệp Tình đứng đối diện Lâm Trạm. Từng là người yêu ba năm, mới tách ra có mấy ngày, ôn nhu đã từng cũng không còn sót lại chút gì.
"Lâm Trạm, anh có ý gì? Tại sao xưa nay không nói cho tôi biết anh là con riêng của Lục gia?"
Đối mặt với việc Diệp Tình chất vấn, Lâm Trạm giải thích nói: "Anh không nói cho em biết là bởi vì cho tới bây giờ anh chưa từng coi mình là người của Lục gia. Trước đó anh đã nói với em rồi, người thân duy nhất ở trên đời này của anh chính là mẹ anh, hiện tại mẹ anh đi rồi, trên thế giới này ngoại trừ em anh không còn ai nữa."
"Anh đây là giảo biện! Nếu quả thật anh yêu tôi sẽ không giữ lại chút bí mật nào, toàn bộ nói cho tôi rồi!"
Lâm Trạm im lặng.
Đối với việc này hắn xác thực không nên giấu diếm Diệp Tình.
Trong không gian chật hẹp tràn ngập hương thơm sữa tắm Diệp Tình vừa mới tắm xong, ngọt ngào lại không cảm thấy nó rẻ, hoàn toàn tương phản với mùi hương tươi mát lúc trước.
Lâm Trạm bắt đầu có chút hiểu ra, nữ nhân trước mắt này, có lẽ kể từ sau khi cô ấy rời đi, rốt cuộc đã không thuộc về hắn nữa.
Thế nhưng là, hắn không cam tâm!
"Tình Tình, chúng ta còn có cơ hội, em đi theo anh đi."
"Đi theo anh? Tại sao tôi phải đi theo anh? Tôi hiện tại đã là vợ của Lục Bắc Xuyên rồi!"
"Em đừng có ngốc nữa!" Lâm Trạm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ngay cả anh cũng nhìn ra được, chẳng lẽ em lại nhìn không ra sao? Lục Bắc Xuyên hắn ta căn bản không có một chút cảm giác đối với em. Chẳng lẽ em nguyện ý sống ở bên trong cuộc hôn nhân không có tình yêu này đến hết đời sao? Em quên lúc trước đã nói với anh như nào sao? Em nói mặc kệ anh cái gì cũng không có, cũng nguyện ý đi theo anh!"
Hồi còn trẻ có một lần Diệp Tình được người hỏi, cô ta nguyện ý ngồi cười ở ghế đằng sau xe đạp, hay là nguyện ý ngồi khóc ở trong xe BMW.

*Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor*
Khi đó Diệp Tình có BMW, cho nên cô ta hăng hái trả lời nói, nguyện ý ngồi cười ở ghế sau xe đạp.
Nhưng sau khi trải qua cuộc sống củi gạo dầu muối (*) đời trước, lại nhìn thấy Diệp Trăn hạnh phúc mỹ mãn, cô ta lại hối hận không thôi.
(*) Ý chỉ một cuộc sống bình thường. Nhưng đối với Diệp Tình thì có lẽ là khó khăn =))
Lúc ấy cô ta liền có suy nghĩ, mà nghĩ một lần lại nhịn không được nghĩ tiếp, nếu như lúc trước cô ta không chắp tay nhường thân phận bà Lục của mình cho người khác, vậy hiện tại người đang ngồi ở trong xe Bentley hẳn là cô ta mới đúng!
Nhân sinh của Diệp Trăn, cũng đã là cô ta rồi!
Diệp Tình lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh, "Không, đây không phải tôi nói."
Lâm Trạm cho là cô ta đang cố ý phủ nhận, "Em đừng tự lừa gạt mình nữa. Tình Tình, theo anh đi. Anh thề, anh sẽ cố gắng để em được sống một cuộc sống tốt nhất."
Trong bóng tối, Diệp Tình nhìn ánh mắt Lâm Trạm.
Lâm Trạm tuổi trẻ khinh cuồng, tướng mạo soái khí, thành tích ưu việt, cho nên được nhiều người yêu mến, là nhân vật phong vân vang dội toàn trường. Lúc đó cô ta còn không hiểu cuộc sống, không hiểu xã hội, đâm đầu vào thiếu niên trong sáng trên sân bóng rổ, tư vị rung động thời thanh xuân xác thực khiến cô ta khó mà quên.
Nhưng sau khi trải qua nhưng khó khăn của đời trước, quãng thời gian thanh xuân ngắn ngủi sớm đã trở nên không còn quan trọng nữa rồi. Cuộc sống dài dằng dặc, nhân sinh bôn ba vất vả, ai còn có thời gian và tinh lực để nhớ lại tư vị tình yêu nữa?
"Lâm Trạm, người nói lời này thật ra không phải tôi, mà là Diệp Trăn."
Lâm Trạm nhíu mày, "Em có ý gì?"
"Cũng đến nước này rồi, tôi liền nói thật cho anh biết," Diệp Tình bình tĩnh nói: "Năm đó người viết hơn hai mươi bức thư tình cho anh không phải tôi; người làm công cùng anh cũng không phải tôi; người thấy anh té xỉu đưa anh đi bệnh viện, người ở trong bệnh viện không ngủ không nghỉ chăm sóc mẹ anh càng không phải là tôi. Tôi sẽ không viết loại thư tình cảm động kia; tôi cũng sẽ không đi làm loại công việc bẩn thỉu ở trong quán ăn đó; anh cao như vậy tôi vác không nổi anh; nếu phải chăm sóc mẹ anh thì tôi sẽ mời người giúp việc,... Người làm những việc này chính là Diệp Trăn, hết thảy đều là Diệp Trăn làm anh biết không?"
Lâm Trạm hô hấp trì trệ, giống như ý thức không kịp phản ứng, "Em... Có ý gì?"
"Tôi có ý gì chẳng lẽ anh còn không rõ sao?" Diệp Tình không thèm đếm xỉa, thốt ra, "Tất cả những việc đó đều là do cô em gái kia của tôi làm. Nó ngây thơ sinh tự ti, trầm mặc ít nói, đối với người tốt xưa nay không dám nói thẳng. Nó thích anh thế nhưng lại sợ anh không thích nó. Không dám nói mình là Nhị tiểu thư cái gì cũng không biết của Diệp gia, chỉ dám nói mình là Đại tiểu thư cái gì cũng biết, thành tích ưu việt, được người người yêu mến của Diệp gia mà thôi!"
"Nhưng... thế nhưng là... Không! Việc này không có khả năng! Em đang gạt anh."
"Tôi lừa anh làm gì? Tôi có cần phải lừa anh không? Nếu như anh không tin thì anh đi hỏi Diệp Trăn đi, hỏi xem nó có thích anh hay không!"
Lời này của Diệp Tình, tựa hồ lật đổ tất cả nhận biết những năm nay của Lâm Trạm. Hắn nghẹn ngào, giống như có đồ vật gì ngăn chặn ở cổ họng khiến hắn một câu cũng nói không nên lời. Những việc hắn cho rằng là hồi ức trân quý nhất cùng Diệp Tình, lại không phải thuộc về hắn và Diệp Tình, trời xui đất khiến, mà là thuộc về Diệp Trăn?
"Thế nhưng... Những chuyện kia nếu như không phải cô làm, vậy làm sao mà cô biết được?"
Diệp Tình trầm mặc nhìn hắn, nửa ngày mới nói: "Nó... Có viết một quyển nhật ký. Trong cuốn nhật ký đó viết tất cả những chuyện có liên quan tới anh. Sau này quyển nhật ký đó bị tôi thấy được."
"Cho nên cô..."
"Lâm Trạm, cho tới bây giờ nói những lời này cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi. Tôi biết, tôi nợ Diệp Trăn rất nhiều, bây giờ tôi nguyện ý trả lại tất cả những gì tôi nợ nó trả lại cho nó, bao gồm cả anh."
Lâm Trạm cười hai tiếng, "Trả lại cho cô ấy? Tôi là đồ vật mà cô có thể đưa tới đưa lui sao?"
"Tôi cảm thấy, sở dĩ anh yêu tôi, có nguyên nhân rất lớn là bởi vì những sự việc nó và anh trải qua cùng nhau. Có lẽ anh nên thử..."
—— "Tại sao em lại ở đây?" Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm thấp giàu từ tính.
Ngoài cửa có người!
Diệp Tình vội vàng ngậm miệng, ngừng thở nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, cửa phòng rửa mặt bị người một tay đẩy ra.
Ánh đèn trong hành lang nháy mắt lan tỏa toàn bộ phòng rửa mặt, Lâm Trạm đưa lưng về phía cửa, bao phủ Diệp Tình ở bên trong. Bóng đèn hắt xuống, hình bóng Diệp Tình mơ hồ lộ ra không rõ.
Ở bên ngoài phòng rửa mặt, Lục Bắc Xuyên đứng ở bên cạnh Diệp Trăn, nhìn thoáng qua Diệp Tình và Lâm Trạm ở trong phòng rửa mặt, thấp giọng, trong giọng nói không mang theo thiện ý, "Hai người đang nói cái gì vậy? Không cần lén lén lút lút như vậy, có thể vào trong phòng nói chuyện bình thường mà."
Diệp Tình không rõ ràng cho lắm, đang chuẩn bị lên tiếng giải thích, liền nhìn lấy tay Lục Bắc Xuyên ôm eo nhỏ của Diệp Trăn, giọng điệu thân mật, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, "Đã trễ như vậy rồi, chúng ta cũng đi về nghỉ ngơi thôi."
Lúc này Diệp Tình mới phát hiện, cô ta và Diệp Trăn mặc áo ngủ giống nhau.
Lục Bắc Xuyên hình như... Nhận lầm người rồi.
Nhưng cô ta và Lâm Trạm là cô nam quả nữ, hai người ở trong phòng rửa mặt chật hẹp này phải giải thích như thế nào?
Diệp Trăn vốn chỉ là đứng nghe lén ở góc tường, làm sao biết Lục Bắc Xuyên sẽ ra ngoài chặn ngang, còn mắt què nhận lầm người.
Cô nhìn áo ngủ tơ lựa kiểu dáng phổ thông trên người mình, lại nhìn áo Diệp Tình đàn mặc trên người, chính là cùng một kiểu dáng.
Dưới tình huống ánh đèn ảm đạm như thế khó tránh khỏi sẽ nhận lầm người, nhưng thấy Diệp Tình như vậy, việc này dù có giải thích cũng không thể nào.
Nhưng nếu không giải thích...
Diệp Trăn bị Lục Bắc Xuyên ôm, toàn thân cứng ngắc.
Không dám động đậy.
***
Editor có lời muốn nói:
Thôi bỏ bà Diệp Tình về với vòng tay của em đi anh Lâm Trạm ơi =))

back top