Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 11

Ngày hôm sau tôi vẫn đưa Khương Duệ đi thi. Xuống xe, Khương Duệ vừa nhìn, lập tức trở nên hưng phấn. “Woah, chị à, em có lừa chị đâu. Người quen của chị thực sự đến kìa!”

 

Nó vẫn như cũ kéo tôi chạy vọt tới trước mặt người ta, cúi sát mặt mà chào hỏi: “Trang Phi, anh Trang.”

 

Vì vậy tôi gặp Trang Tự.

 

Trong lúc nhất thời, bên tai hình như chỉ còn nghe tiếng Khương Duệ gào to, Trang Phi nói chuyện với nó, Trang Tự lẳng lặng đứng bên cạnh tôi, trong đám người trở nên độc nhất vô nhị rất đẹp trai. Lúc đó tôi mới hiểu lời Khương Duệ nói người quen là ý gì, thoáng chốc cảm thấy rất tức giận, không hiểu nó đi thi đại học lại còn tìm được trò vui này.

 

Sau một lúc lâu nghe thấy Trang Tự nói: “Hai đứa nên vào thi rồi.”

 

“Đi đi.”.

 

Khương Duệ nháy mắt mấy cái với tôi, cùng Trang Phi đi vào phòng thi. Tôi giả vờ nhìn theo bọn họ, nhưng rất nhanh đã chẳng thấy bóng dáng họ đâu. Tôi làm bộ cũng chẳng được nữa, chẳng còn cách nào đành bắt chuyện: “Thật khéo.” .

 

“Không hẳn là khéo.” Trang Tự dừng một chút rồi nói, “Tôi vốn không có dự định đến đây.” .

 

Những lời này nếu như đổi lại là tôi nói, tôi đại khái sẽ từ đơn giản mà biến ra một đống phức tạp, ví như vốn không muốn đến, nhưng biết tôi đến nên mới đến. Nhưng mà Trang Tự. . . thôi quên đi. Tôi nghĩ tính toán so chiêu thế này đối với anh thật không thể, liền thu mấy ý nghĩ đó lại.

 

Nhưng mà tôi còn chưa lên tiếng nói, đã nghe anh hỏi: “Ngày hôm qua, mọi người ăn trưa ở đâu?”

 

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, vì sao lại hỏi cái này.

 

“Cám ơn cậu quan tâm Trang Phi, hôm nay tôi mời lại.” Vừa nói, ánh mắt anh vừa di chuyển.

 

Ta lúc này mới bừng tỉnh, thì ra Trang Tự đến vì lí do này. Trang Tự chính là thế này, một đồng cũng không muốn “nợ” tôi. Tôi mời em trai anh ấy một bữa cơm, vì thế anh cho dù bận việc cũng muốn đích thân đến mời lại chúng tôi một bữa.

 

Tôi nghĩ đến lúc đó cho anh vay tiền, sau đó trả lại còn kèm thêm 10% lãi suất, làm tôi cảm thấy mình giống như cho vay cắt cổ người ta.

 

Anh với tôi, tóm lại là nhất định phải hai bên không nợ nần gì nhau mới yên tâm.

 

“Nhiếp Hi Quang.” .

 

Nghe được anh gọi, tôi mới phát hiện mình đang thất thần. Tôi thấy cay cay mắt, không muốn nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Tôi đưa cậu đến đó.”.

 

Đến quán trọ ngày hôm qua, chúng tôi tìm vị trí ngồi xuống, sau đó mỗi người một quyển thực đơn bắt đầu gọi món ăn. Tôi nhìn mấy hình ảnh trong thực đơn mà đờ ra, cảm giác thấy Trang Tự hình như liếc mắt nhìn tôi, sau cũng chẳng hỏi qua tôi mà đã gọi xong hết các món ăn.

 

Mấy món này, so với mấy món tôi gọi ngày hôm qua quả thật là phong phú hơn rất nhiều.

 

Phục vụ sau khi ghi xong thực đơn đi rồi, anh yên lặng một lúc rồi nói: “Hôm qua cậu đưa em tôi về. . .”

 

Tôi không chờ anh nói hết câu, liền chặn ngang nói: “Không cần phải cảm ơn, tiền xăng tính ra cũng tương đương với tiền bữa ăn hôm nay rồi.”

 

Lời nói vừa xong, khóe mắt lóe sáng, tôi thấy anh nắm chặt tờ thực đơn, không khỏi mở to mắt. vừa lúc nhận thấy trong mắt anh có chút lúng túng.

 

Tôi biết mình có hơi quá đáng, nhưng vừa rồi quả thật là lời đột nhiên thốt ra không khống chế được. Chúng tôi không nói thêm gì nữa, tôi cũng không tiện nói xin lỗi, đành ngơ ngẩn nhìn xuống dưới, rồi đứng dậy qua loa nói: “Tôi ra ngoài đi dạo một lát, quay lại sau.”

 

Thật ra khu vực xung quanh cũng không có gì đặc biệt thú vị, vậy mà tôi cũng đi hết vòng này đến vòng khác, đến khi xem thấy thời gian vừa đúng lúc, liền mua vài quyển sách rồi quay về. Sách là tiện tay mà mua, cũng chẳng nhìn qua tên, chẳng qua chỉ là mượn cớ đi dạo phố có mục đích rõ ràng nên mua về thôi.

 

Còn cách một góc đường nữa là có thể nhìn thấy nhà trọ kia. Tôi dừng chân lại, từ xa xa nhìn qua cửa kính thủy tinh thấy Trang Tự ngồi đó.

 

Anh ngồi một mình, bóng lưng cao ngạo mà ngay thẳng. Anh đang nhìn ngoài cửa sổ mà thất thần, cả người đầy một loại tác phong mang áp lực.

 

Giống như bị lan truyền từ anh, tôi đột nhiên cũng thấy xúc động.

 

Ngày hôm nay lúc anh xuất hiện không hề tĩnh lặng như vậy, vậy ra, là lời nói của tôi làm tổn thương anh sao?

 

Tôi thật là không cố ý mà. Anh không thích tôi, cũng không phải lỗi của anh, tôi cần gì phải xỏ xiên như thế, nhận được lời cảm ơn của anh cũng sẽ chẳng phải chết, xem mọi việc đơn giản một chút thì có gì không tốt chứ.

 

Trong lòng tôi hỗn loạn, đứng ở nơi đó nhìn anh, một lúc sau anh giống như có cảm giác ai đó đang nhìn, khẽ động, quay đầu nhìn đúng hướng của tôi, chính xác bắt được ánh mắt tôi đang nhìn anh.

 

Hai người chúng tôi giống như nhìn nhau một lúc lâu sau đó.

 

Sau đó anh đứng lên, đi ra ngoài, đến chỗ tôi, “Bọn họ cũng sắp thi xong rồi.”

 

Tôi gật đầu, không nói gì, cùng anh đến trường đón người.

 

Khương Duệ vẫn vui vẻ như trước, Trang Phi so với hôm qua cũng khá hơn, hoặc là do có anh trai ở đây, cậu ấy cũng cảm thấy thoải mái hơn. Đến quán trọ kia, thức ăn được mang lên thì Khương Duệ hô to gọi nhỏ: “Woah, hôm nay so với hôm qua thật sự phong phú hơn mà. Anh Trang mời cơm đó, quả thật chỉ đàn ông mới hiểu đàn ông mà.”

 

Tuy trong lòng tôi đang có đủ loại phiền loạn nhưng vẫn đột nhiên thấy vui.

 

“Hắc hắc, còn canh xương yêu thích của em nè! Chị à, chị vốn thích thịt mà, lần này ăn nhiều một chút.” Nó nhét một đôi đũa vào tay tôi, một bên nháy mắt mấy cái với tôi.

 

Trang Phi xấu hổ cười cười: “Ngày hôm qua anh hỏi chúng ta ăn gì.” .

 

Khương Duệ nháy mắt ra hiệu: “Là anh Trang có ý mà ~~~” .

 

Cơm nước xong, Khương Duệ và Trang Phi đi nghỉ. Chờ họ lên phòng rồi, tôi còn đang muốn tìm một cớ gì đó để ra ngoài giết thời gian thì Trang Tự đã mở lời trước: “Tôi có việc phải đi một lúc”.

 

Tôi gật đầu: “Được” .

 

“Nhớ kỹ…” .

 

Anh bỗng dừng lại, tôi nghi hoặc nhìn anh.

 

“Không có gì.”, sau đó xoay người ra khỏi cửa.

 

Quyển sách lúc nãy tiện tay mua đột nhiên trở nên rất rối rắm, chỉ là trong đầu giờ không vào được gì nữa, tiếp theo đơn giản là không đọc nữa, tránh làm hỏng tâm ý của tác giả.

 

Ngẩn ra một lúc, lại nhìn đồng hồ, đến lúc đi gọi Khương Duệ dậy. Vừa đứng lên thì lấy điện thoại rung.

 

Cuộc gọi đến từ Trang Tự. Có lẽ nhờ tôi nhắn gì với Trang Phi? Tôi nhấn nghe, thì ra là lời dành cho tôi. “Đến giờ rồi, nhớ gọi bọn họ dậy.”

 

“Ừm, tôi cũng đang chuẩn bị đi đây.”

 

“Đến khi bọn họ thi xong tôi mới về được.”

 

“Được, tôi sẽ nhắn với Trang Phi.”

 

Bên kia không nói gì nữa, nhưng cũng không ngắt máy, chắc là lịch sự chờ tôi ngắt trước? Chần chừ một chút, ngón tay nhẹ nhấn phím hồng trên điện thoại.

 

Đưa Khương Duệ và Trang Phi vào trường thi rồi, tôi cũng không về nhà trọ, tùy tiện tìm một chỗ bên ngoài trường ngồi xuống. Tuy rằng nắng gắt như lửa, nhưng nghe các cô các chú xung quanh nói chuyện phiếm, cảm giác chờ ai đó cũng không tệ lắm. Ngồi một hồi, cô ngồi bên cạnh bắt chuyện với tôi.

 

“Cháu là đưa em trai hay em gái đi thi thế?”

 

“Dạ, là em trai.”

 

“Em trai thành tích học có tốt không nhỉ?”

 

“Tốt lắm ạ, kì thi lần trước được điểm cao nhất toàn khối.”

 

Trò chuyện câu được câu không, mấy tiếng trôi qua cũng thật nhanh. Tôi nghe có người gọi, “Nhiếp Hi Quang.”

 

Cô kia cười tít mắt nói: “Ai ui, là bạn trai đến đón nha”.

 

Anh hình như cũng nghe thấy, đứng ở phía xa mà không đến gần đây. Tôi nhìn anh một cái, nét mặt vô cùng yên tĩnh, nhìn tôi, nhưng không giải thích gì, chắc là để tôi có cơ hội tự giải thích, tránh xấu hổ cho tôi?

 

Vì thế tôi ngầm hiểu, lễ phép nhìn cô kia cười cười nói: “Không phải ạ, cậu ấy cũng là đưa em trai đi thi.”

 

Hai chúng tôi cùng đến cổng trường.

 

“Nhiếp Hi Quang, hôm qua cậu đưa em tôi về. . .”

 

Tôi cười khổ, chẳng lẽ anh cứ nhất định phải nói lời cám ơn với tôi sao? Tuy vừa rồi đã rõ ràng mọi thứ, nhưng trong lòng vẫn thấy nhói đau.

 

“Không phải cậu giận tôi chứ?” .

 

Tôi giật mình. Ánh mặt trời buổi chiều rất chói, chiếu ngay vào mắt, nên tôi không thấy được biểu hiện trên mặt anh.

 

“Việc tôi đưa em ấy về và việc với cậu không quan hệ gì”, tôi chậm rãi nói, “Nhưng tôi cũng không giận cậu”.

 

Còn nữa.

 

“Cám ơn luận văn của cậu.”.

 

Tuy rằng cậu làm thế là vì Dung Dung.

 

Anh dừng một chút, rồi nói: “Không có gì”.

 

Khương Duệ và Trang Phi ra ngoài, hai người họ đều như trút được gánh nặng. Khương Duệ lại mời an hem Trang Tự cùng về với chúng tôi.

 

Trang Phi từ chối: “Không được, hôm nay chúng tôi phải đến đầu phố bên kia, không tiện đường.”

 

Trang Tự chau mày: “Đến đó làm gì?” .

 

Trang Phi nói: “Chị Dung Dung không nói với anh sao? Chị ấy tối nay muốn mời chúng ta đi ăn mừng em hoàn thành kì thi, mẹ cũng đi nữa.”

 

Trang Tự ngẩn ra, lập tức nhìn sang tôi .

 

Tôi không biết anh nhìn tôi làm gì, gật đầu nói, “Vậy chúng tôi đi trước.”.

 

Nhìn qua anh giống như rất ngoài ý muốn, hay là Dung Dung muốn tặng cho bọn họ một bất ngờ gì đó?

 

Tôi xoay người bước lên xe. Xe đi được một đoạn, ngẫu nhiên vừa quay đầu lại, Trang Tự vẫn đang đứng đó.

 

Là đang đợi xe…lúc này bắt xe cũng không dễ lắm.

 

Tôi thu tầm mắt, yên lặng nhìn dòng xe ngoài cửa sổ. Khương Duệ đột nhiên lên tiếng, “Chị.”.

 

Tôi quay đầu nhìn nó .

 

Nó nói: “Không tiện đường gì chứ.” .

 

“Chúng ta cũng sẽ tìm ra một đường tiện cho họ thôi, chị của em mà, hừm—— “

 

Tôi không nhịn được phì cười, cuối cùng tìm được lí do làm việc mà lúc trưa đã phải kiềm chế —— hung hăng đánh nó hai cái.

 

Tận đến ngày đó làm bài biện hộ, tôi mới gặp lại mấy người ở ký túc xá bọn họ. Tiểu Phượng vừa thấy tôi đã chạy đến, nắm tay tôi lắc mạnh: “Dưa hấu à xin lỗi bồ, đều tại mình quên trước quên sau mà làm bồ bị nghi oan, bồ tha lỗi cho mình nha!”

 

Hình như còn muốn chứng minh thành ý của cô ấy, nên cô ấy nắm cả vai tôi mà dùng sức mạnh như chim ưng mà lắc, tôi cảm thấy vai mình như sắp vỡ vụn. . .

 

“… Bồ nghĩ là vai mình bị liệt rồi thì còn tha thứ được cho bồ không?”

 

“Hắc hắc, ngại quá, hơi kích động một chút!”, cô ấy cười ngượng rồi thu tay lại. “Dưa Hấu à bồ yên tâm, mấy hôm nay đi đâu mình cũng giải thích việc này rõ ràng hết.”

 

“Giải thích cái gì?”

 

“Gặp người nào cũng nói mình là đồ heo, quên báo lại với bạn học về điện thoại mời phỏng vấn.”

 

Bị oan mà không được minh oanh cảm giác thật không dễ chịu gì, nghe cô ấy nói thế, lòng tôi ít nhiều cũng cảm thấy yên.

 

Lão đại, A Phân cũng đứng bên cạnh, tôi nhìn họ cười cười.

 

Trước đây đối với họ không phải là không giận, nhưng cẩn thận nghĩ lại, tôi và Dung Dung đều là bạn cùng phòng của họ, Dung Dung lại diễn thật đến vậy, chính xác là không thể yêu cầu người ta tin tôi tuyệt đối, đứng về phía tôi. . .

 

Yêu cầu cho người khác hạ thấp đi một chút, bản thân cũng sẽ thấy vui vẻ hơn.

 

Thái độ của tôi đối với Lão đại và A Phân nhanh chóng trở nên hòa nhã hơn, vì vậy mọi người bắt đầu nói đến kỳ biện hộ lần này. Mấy người chúng tôi ngoại trừ Tư Tịnh và Dung Dung, đều là biện hộ cá nhân, phỏng chừng đến chiều là đã xong hết.

 

Tôi bắt thăm số thứ tự cũng gần cuối, đến lúc tôi lên biện hộ, mọi người trong phòng cũng đã xong lượt của mình. Tiểu Phượng và mọi người vốn muốn ở lại chờ tôi, bị tôi đuổi về, nói có người quen không chừng còn làm tôi khẩn trương hơn. Chỉ là vừa bước lên bục giảng, chuẩn bị chào giáo sư, vừa nhấc mắt, đã thấy Trang Tự đứng ở cửa sau, ánh mắt rơi thẳng vào tôi.

 

Tôi không khỏi sửng sốt.

 

Chắc là đi nhầm rồi, Dung Dung không có ở phòng này. . .

 

Trong đầu lờ mờ hiện lên ý nghĩ này, tôi không dám phân tâm nữa, bắt đầu tập trung trình bày và phân tích luận văn, sau đó lại đợi các giáo sư phân tích các khe hở, tôi lại vô thức nhìn về phía cửa sau. Nơi nào đó đã không còn một bóng người.

 

Ra khỏi phòng thi đã không còn sớm, vốn có ý nghĩ trực tiếp quay về nhà cậu, vừa đến lối rẽ ra cửa, lại nhớ đến trong ký túc xá còn có đồ chưa dọn, nên quay về hướng ký túc xá.

 

Trong phòng chỉ có Tư Tịnh, tôi ôn hòa bắt chuyện, vừa thu dọn một vài đồ lặt vặt linh tinh.

 

Dọn dẹp một lúc, thấy Tư Tịnh không biết từ lúc nào đã đứng phía sau tôi.

 

“Hi Quang, ngày hôm nay mình mời ăn.” .

 

“… Không cần mà?”

 

“Không được.” .

 

“… Vậy có cần chờ mấy người Tiểu Phượng không?”

 

“Hai người thôi.” .

 

Tôi cho rằng chỉ là ăn một bữa cơm, rồi cô ấy sẽ giải thích gì đó với tôi. Không nghĩ đến trong suốt lúc ăn cái gì cô ấy cũng không nói, ăn xong lại kéo tôi đi siêu thị mua một túi bia, rồi lại chạy đến rừng cây nhỏ sau trường cho muỗi ăn.

 

Quả nhiên đến khi sắp tốt nghiệp, mọi người bắt đầu trở nên không bình thường hết cả sao?

 

“Bồ có nghĩ mình là người hai mặt, thích gây điều tiếng thị phi sau lưng người ta không?”

 

“… Do bồ suy nghĩ nhiều thôi.”

 

Có lẽ là bắt đầu ngà ngà say, tôi đếm đếm bên cạnh có khoảng 3, 4 lon bia rỗng, không có lon nào của tôi. Tiếp theo, Tư Tịnh lên tiếng, chứng minh phỏng đoán vừa rồi của tôi.

 

“Bồ đại khái không biết bản thân mình luôn là chủ đề bàn tán, rõ ràng không phải là người địa phương, cũng không ở lại trường, trong lớp học có người từng thấy bồ xuống từ xe xịn, sau này mọi người mới từ bạn học trung học của bồ mà biết, thì ra nhà của bồ lại lợi hại, nổi tiếng đến vậy.”

 

“Còn có, cách bồ hung hăng vênh váo theo đuổi người ta như vậy.”

 

Hung hăng, vênh váo?

 

Tôi tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ sẽ bị gán cho bốn chữ đó.

 

Thật ra tôi chỉ là can đảm thôi mà, vì chẳng lo lắng gì, cho nên còn lớn tiếng thổ lộ, đầy niềm tin vào bản thân, thoải mái theo đuổi, ừ thì là thất bại, bị từ chối, nhưng cũng là một thất bại thoải mái mà.

 

“Sau đó, mẹ Trang Tự bệnh, bồ vậy mà trong một lúc có được nhiều tiền như thế”, Tư Tịnh cười khổ nói, “Hi Quang bồ biết không, lúc đó mình bị dọa mất vía, thấy bồ tùy tiện không cần xin bố mẹ mà lại có mấy vạn đồng, mình lần đầu tiên cảm nhận được chênh lệch giữa người với người. Còn có lần, chúng ta cùng đi ngân hàng rút tiền. Hôm đó ngân hàng đặc biệt đông, máy lấy số còn bị hư, trước cửa người ta xếp thành hàng dài, vậy mà bồ đến, đường đường là quản lí lại chạy ra tận nơi đón bồ vào. Giống như nhìn ra bồ là người đặc biệt vậy. Bồ chỉ cần nói với quản lí một tiếng, là có thể vào phòng thượng khách mà rút tiền, không cần phải xếp hàng. Mình chưa từng cảm nhận được sâu sắc đến thế, thì ra có tiền cũng có thể không cần xếp hàng.”

 

Tôi cũng không nhớ kỹ những chi tiết đó, ngờ ngợ giai thích một chút: “Trang Tự không phải là cần tiền gấp sao? Quản lí ngân hàng hỏi khách có nhu cầu gì thì cũng là rất bình thường mà, hơn nữa ở đó cũng có cửa dành riêng cho VIP mà.”

 

“Đúng vậy, cửa VIP, như thế đương nhiên, bồ xem, trên thế giới quả nhiên không có bình đẳng.” .

 

Tôi nghĩ nói, trên đời người tốt cũng nhiều, hôm đó nếu tôi không lấy phiếu VIP, chỉ cần xếp hàng như người ta nói, chờ đến lượt mình rút tiền ra, người xếp hàng cũng sẽ nhường chúng tôi trước thôi.

 

Vì sao mọi người không nghĩ đến kết quả, lại chỉ nghĩ đến mấy điều nhỏ nhặt không đáng kể này.

 

Tôi trầm mặc nhìn mặt đất, sau đó đột nhiên hỏi: “Tư Tịnh, có phải bồ thích Trang Tự không?”

 

Tôi hỏi bất ngờ, nhưng thật ra đã nghi ngờ từ lâu. Tư Tịnh đối với chuyện lúc đó giữa tôi, Dung Dung và Trang Tự quan tâm thật sự đã vượt khỏi giới hạn, không khiến tôi nghĩ khác được. Tôi cho rằng Tư Tịnh sẽ né tránh không trả lời, khả năng kiềm chế của cô ấy luôn tốt, vậy mà Tư Tịnh lại thẳng thắn trả lời.

 

“Phải, đúng vậy. Trang Tự là người thế nào, đẹp trai lại có tài văn chương, sao lại không thích được? Nhưng trong nhà anh ấy nghèo như thế, mẹ thì bệnh em thì còn nhỏ, mình phải thận trọng. Bồ cho rằng trước đây vì sao Dung Dung vẫn theo đuổi anh ấy, thật ra là kiêu ngạo chó má gì chứ, chờ người ta mở lời sao? Hừ, nếu trong nhà Trang Tự gánh nặng lớn như vậy, bồ nghĩ cậu ấy có còn nhào đầu vô không. Hiện tại cậu ấy chẳng còn muốn theo đuổi nữa, nhưng mà, a ~”

 

Tôi há hốc, mắt trợn to ngây ngốc nhìn Tư Tịnh thao thao bất tuyệt: “Hơn nữa cứ cho là mình không ngại trong nhà anh ấy, còn có Dung Dung cản đường ngay phía trước, bồ không phải là ví dụ tốt nhất sao? Hai người họ là thanh mai trúc mã, mình thì có toàn lực ứng phó cũng chắc gì đã có được anh ấy. Sau này bồ đến, người sáng suốt vừa nhìn đã biết bồ thích Trang Tự, chưa kể bồ chẳng thèm che giấu, bồ có biết không? Mình vừa mong bồ thắng, lại cũng sợ bồ thắng.”

 

Thì ra Tư Tịnh khi uống say lại có thể thẳng thắn như vậy. Tôi giật mình. . . thậm chí còn muốn đứng dậy. Tôi gần như có thể kết luận, ngày mai Tư Tịnh rượu tỉnh, nếu nhớ hết những chuyện này, tất nhiên sẽ thấy hối hận.

 

Tâm tình của cô ấy bắt đầu không khống chế được, tôi nửa trấn an nửa cảm khái mà nói: “Bồ quả nhiên thông minh hơn mình, đúng vậy, có gì hơn được thanh mai trúc mã chứ?”

 

Cô ấy giật mình, bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn tôi nói: “Hi Quang, bồ nghĩ là anh ấy…” .

 

“Hả? Cái gì?”, tôi thờ ơ.

 

Cô ấy nhìn tôi, sau đó đứng lên, vung ba lô nói: “Hừ, không cho bồ biết.”

 

Cô ấy cứ như vậy đi mất, tôi xem bóng lưng cô ấy mà ngây người.

 

Tư Tịnh lúc nào cũng là một người luôn khéo léo, chưa bao giờ có hành động trẻ con như thế. Tôi ngần ra rồi không khỏi cười khổ, thì thầm nói: “Bồ muốn cho mình biết gì chứ?”

 

Cách một ngày sau, Tư Tịnh gọi điện cho tôi, trực tiếp nói: “Nhiếp Hi Quang, hôm qua mình nói gì giờ quên sạch rồi.”

 

Tim tôi đập mạnh rồi bật cười: “Ờ, mình cũng quên rồi.”

 

“Hôm nay mình mời mọi người đi ăn lẩu, bồ nhất định phải có mặt.”

 

“Ừ, được.”, Tôi cười cười nói, “Có uống rượu không?” .

 

Tư Tịnh “cụp” một tiếng cúp máy.

 

Buổi tối tôi đúng hẹn tới, Dung Dung Trang Tự cũng đã đến. Trong lòng cũng không phải không có vật gì ách lại, nhưng đối với chuyện ly biệt, tôi quả thực cũng không để tâm mấy nữa.

 

Trong trí nhớ còn lại, mấy ngày đó chỉ có ăn uống, đánh bài, một đám người hát hò ăn uống khắp nơi. Ngày phát bằng tốt nghiệp, cả khóa cuối cùng cũng tụ tập một lần, đây là lần đoàn tụ cuối cùng, tất cả mọi người đều biết đã đến lúc chia tay.

 

Không chờ đến hôm sau, giữa đêm thì đã có người rời phòng ký túc. Sau khi kết thúc tiệc, A Phân mang theo mấy đồ đạc trong suốt bốn năm qua, trở thành người đầu tiên quay về nhà.

 

Lúc đầu thật sự một chút tôi cũng không thấy đau lòng, nhưng đến khi A Phân phải đi, tại cổng trường, nhìn cô ấy chuẩn bị bước lên xe, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

 

Tôi hoàn toàn không chuẩn bị cho ý nghĩ mình sẽ khóc, mọi người hình như cũng thế, nhưng cuối cùng tất cả lại cùng khóc, không thể dừng được. Sau đó lại đột nhiên kích động, tất cả cùng đi theo A Phân đến trạm xe lửa, mua vé vào tiễn, nhìn theo cô ấy đến tận ban công.

 

Ôm chầm lấy nhau, xe lửa rốt cục chuyển bánh.

 

Tôi đứng trên sân thượng, nhìn xe lửa lao vun vút đi, cảm giác giống như nhìn thấy thời thanh xuân trôi vụt đi mất.

 

Những năm tháng ngây ngô kia đang trôi đi.

 

Đi rồi không quay về nữa.

 

Mọi người đều không có tâm trạng nói gì, trầm mặc rời trạm xe.

 

Giao thông xung quanh trạm xe luôn luôn trong tình trạng chen lấn, tôi vốn cùng Tiểu Phượng và mọi người đứng cạnh nhau, cố gắng đứng ngay trước trạm, nhưng vừa nhường người ta kéo hành lý một cái đã bị đẩy ra ngoài. Thiếu chút là trượt ngã, may là phía trước có người đỡ tôi lại.

 

Sau đó nhìn xe công cộng nét chật kín người, tôi đầu hàng, nhìn họ đi mất, định bắt tuyến tiếp theo. Ai ngờ đến chỗ chờ xe mới phát hiện đó là chuyến cuối cùng.

 

Tôi không tin lại ra nhìn lại, chợt nghe bên cạnh tôi có người lên tiếng.

 

“Đừng xem nữa, vừa rồi là chuyến cuối cùng.” .

 

Giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên cạnh, tôi quay ngoắt lại, thấy được một bên gương mặt khôi ngô của Trang Tự.

back top