Tối hôm đó sau khi về nhà, tôi gọi điện cho Phù Hiểu đầu tiên.
Chuyện này cũng không giấu diếm mãi được, tôi phải kể đầu đuôi câu chuyện cho cô ấy mới được.
Nhưng điện thoại vừa kết nối được, cô gái đầu dây bên kia chợt oà khóc nức nở.
Tôi im lặng nghe một lúc lâu, cảm xúc của cô ấy mới ổn định lại.
"Xin lỗi cậu....... An An." Cô ấy nói," Tớ thật sự không biết đó là cậu, lúc Quý Tuần nói anh ta có người yêu qua mạng, tớ thật sự không biết đó là cậu, nếu tớ biết......."3
"Quý Tuần nói hết cho cậu à?" Tôi nhẹ nhàng đáp lại.
"Ừ" Cô ấy nói bằng giọng mũi với ngữ khí chắc nịch, " An An, tớ đưa Quý Tuần đến nhà cậu, chắc hẳn cậu rất khó chịu đúng không, thực sự rất xin lỗi, tớ không biết......"
"Đúng vậy, rất khó chịu. Nhưng bây giờ không còn nữa rồi." Tôi thở dài, "Hiểu Hiểu, tớ thực sự rất SONG TIÊU (?), bạn của tớ là đồ cặn bã, tớ không quan tâm đâu. Tớ thừa nhận là tớ có trách cậu, nhưng tớ không nói chuyện này với cậu không phải bởi vì ghét hay hận cậu, mà do tớ thấy rằng cậu chưa hiểu rõ được tình hình, nếu biết đó là tớ, cậu dù thích Quý Tuần đến mấy thì cũng không đụng vào anh ta."3
"Cậu khóc rồi giải thích với tớ như này, tớ đau lòng lắm."
Nói xong câu này, đầu bên kia lại khóc nấc lên.
"Rõ ràng là tớ sai......." Cô ấy nói.
"Quý Tuần cũng sai." Tôi giống như thường ngày, nói đùa, "Sau này không cho phép cậu phạm loại sai lầm cấp thấp như này nữa!"
Cô ấy cẩn thận hỏi: "Hai ta vẫn là bạn, đúng không?"
"Cậu nói bậy bạ gì thế? Thế chẳng nhẽ lại là quan hệ yêu đương à?" Tôi chế nhạo hỏi.
Lúc mọi chuyện xảy ra, tôi mang thù hận ngập trời với hai người họ.
Nhưng khi ý thức được bản thân không còn thích Quý Tuần nữa, tôi cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tha thứ cho bạn bè - người không cố tình tổn thương bạn, là đang gặt hái được một người sẽ đối xử tốt với bạn.
Chuyện này cũng không giấu diếm mãi được, tôi phải kể đầu đuôi câu chuyện cho cô ấy mới được.
Nhưng điện thoại vừa kết nối được, cô gái đầu dây bên kia chợt oà khóc nức nở.
Tôi im lặng nghe một lúc lâu, cảm xúc của cô ấy mới ổn định lại.
"Xin lỗi cậu....... An An." Cô ấy nói," Tớ thật sự không biết đó là cậu, lúc Quý Tuần nói anh ta có người yêu qua mạng, tớ thật sự không biết đó là cậu, nếu tớ biết......."3
"Quý Tuần nói hết cho cậu à?" Tôi nhẹ nhàng đáp lại.
"Ừ" Cô ấy nói bằng giọng mũi với ngữ khí chắc nịch, " An An, tớ đưa Quý Tuần đến nhà cậu, chắc hẳn cậu rất khó chịu đúng không, thực sự rất xin lỗi, tớ không biết......"
"Đúng vậy, rất khó chịu. Nhưng bây giờ không còn nữa rồi." Tôi thở dài, "Hiểu Hiểu, tớ thực sự rất SONG TIÊU (?), bạn của tớ là đồ cặn bã, tớ không quan tâm đâu. Tớ thừa nhận là tớ có trách cậu, nhưng tớ không nói chuyện này với cậu không phải bởi vì ghét hay hận cậu, mà do tớ thấy rằng cậu chưa hiểu rõ được tình hình, nếu biết đó là tớ, cậu dù thích Quý Tuần đến mấy thì cũng không đụng vào anh ta."3
"Cậu khóc rồi giải thích với tớ như này, tớ đau lòng lắm."
Nói xong câu này, đầu bên kia lại khóc nấc lên.
"Rõ ràng là tớ sai......." Cô ấy nói.
"Quý Tuần cũng sai." Tôi giống như thường ngày, nói đùa, "Sau này không cho phép cậu phạm loại sai lầm cấp thấp như này nữa!"
Cô ấy cẩn thận hỏi: "Hai ta vẫn là bạn, đúng không?"
"Cậu nói bậy bạ gì thế? Thế chẳng nhẽ lại là quan hệ yêu đương à?" Tôi chế nhạo hỏi.
Lúc mọi chuyện xảy ra, tôi mang thù hận ngập trời với hai người họ.
Nhưng khi ý thức được bản thân không còn thích Quý Tuần nữa, tôi cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tha thứ cho bạn bè - người không cố tình tổn thương bạn, là đang gặt hái được một người sẽ đối xử tốt với bạn.