*
mại
Trước khi Hoắc tiên sinh nhớ ra đóa hoa hồng mình đã tỉ mỉ lựa chọn cho Bạch Thanh Thanh, đã bị Bạch Thanh Thanh làm thành một cái bánh hoa hồng thật lớn, trở thành món điểm tâm nhẹ cho Hoắc tiên sinh khi đi làm.
Hoắc tiên sinh không biết, quên hết tất cả những chuyện liên quan đến cái vòng cổ, khi Bạch Thanh Thanh đưa hộp bánh cho anh, anh chỉ hơi rối rắm một chút về hình tượng tổng giám đốc bá đạo của mình, sau đó vô cùng tự nhiên đem đến văn phòng, dưới ánh mắt thèm nhỏ dãi của Dương Xảo Mạn ăn rất thỏa mãn.
Dương Xảo Mạn thật cẩn thận nói: “Hoắc tổng…”
“Cái gì?”
“Bản kế hoạch……”
Động tác định lấy tiếp điểm tâm của Hoắc tiên sinh tạm dừng, cả người cứng đờ.
Hoa hồng và quà tặng mình đem về không thấy đâu nữa, phỏng chừng Bạch Thanh Thanh đã lấy rồi, hoa hồng có thể nằm trong thùng rác, vậy hộp quà đâu? Vòng cổ đâu? Bạch Thanh Thanh có hiểu ý của anh không?
Hoắc tiên sinh nỗ lực nghĩ ngợi như thế nào cũng không biết chúng đang ở đâu, anh không nhìn thấy Bạch Thanh Thanh đeo cái vòng đó, chắc chắn Bạch Thanh Thanh biết được đó là quà mình tặng, nhưng sao cô lại không mang?
Hoắc tiên sinh khiếp sợ đến mức cái bánh trong tay cũng sắp rơi xuống: Có… Có khi nào Bạch Thanh Thanh nghĩ đó là rác rồi vứt bỏ không?!
Thấy anh không lộ ra biểu cảm vui vẻ, vẻ mặt ngược lại khiếp sợ, tựa như bị đụng trúng cái chân đau, Dương Xảo Mạn nghĩ thầm quả nhiên là thế, cổ vũ cố lên: “Không sao đâu Hoắc tổng, lần này thất bại thì còn lần sau, bản kế hoạch còn rất dài, nhất định lần sau có thể làm Bạch tiểu thư mềm lòng.”
Hoắc tiên sinh thất thần gật gật đầu.
*
Nhận được tiền bán đất, trong khoảng thời gian ngắn không cần quan tâm đến tình trạng kinh tế, Bạch Thanh Thanh lại rãnh rổi, kể cả Đỗ Linh cũng vậy.
Thừa dịp Hoắc tiên sinh không ở nhà, Đỗ Linh lại qua đây.
Bạch Thanh Thanh lấy bánh hoa tươi từ trong bếp ra, đặt trước mặt Đỗ Linh, sau đó vẻ mặt tràn đầy chờ mong nhìn cô ấy.
Đỗ Linh mới cắn miếng thứ hai, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, thấy biểu tình của cô, tức khắc sững sờ tại chỗ, do dự một chút, nhai nhai rồi nuốt xuống: “Sao… sao vậy?”
Cô ấy sờ sờ mặt mình: “Trên mặt mình có dính gì hả?”
Bạch Thanh Thanh cười tủm tỉm: “Không có.”
Đỗ Linh càng nghi hoặc: “Vậy sao cậu có…” Biểu cảm kỳ quái như này?
Cô ấy quen biết Bạch Thanh Thanh rất sớm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thanh Thanh kỳ quái như vậy, Đỗ Linh nghĩ, cắn thêm một miếng bánh trong tay, nhìn thấy nụ cười trên mặt Bạch Thanh Thanh càng tươi hơn.
Á… Chẳng lẽ cái bánh này có vấn đề?!
Đỗ Linh sợ hãi cả kinh: “Bánh này…”
Nghe được lời muốn nghe, trước mắt Bạch Thanh Thanh sáng ngời, lập tức ngắt lời cô ấy: “Có phải cái bánh này cực kì ngon không?”
“… Hả?”
Bạch Thanh Thanh ánh mắt sáng lấp lánh nói: “Đây là hoa hồng Hoắc Minh Châu tặng mình.”
“… Ồ?”
Bạch Thanh Thanh kéo cổ áo ra, cầm lấy đồ trên đó đưa qua: “Đây là vòng cổ Hoắc Minh Châu tặng mình.”
Đỗ Linh chưa kịp phản ứng, tiện đà khen ngợi: “Ánh mắt anh ta không tệ.”
Bạch Thanh Thanh vui rạo rực đặt lại vòng cổ, đi vào phòng, bưng một cái hộp đặt trước mặt cô ấy. Đây là một cái hộp gỗ bình thường, thậm chí không có bất kì hoa văn trang trí gì, chỉ có một cái khóa. Bạch Thanh Thanh dùng chìa khóa mở hộp, lấy từng thứ bên trong ra.
“Mình đã muốn cho cậu xem cái này từ lâu.”
Đỗ Linh tức khắc tò mò: “Cái gì vậy?”
Bạch Thanh Thanh giới thiệu cho cô ấy từng món, cô lấy ra hai tấm thiệp: “Cậu nhìn đi, đây là thiệp kẹp trong bó hoa Hoắc Minh Châu tặng mình đó.”
Đỗ Linh: “…”
Cô lấy một bó hoa khô: “Đây là bó hoa đầu tiên anh ấy tặng cho mình, vì để bảo quản nên mình đã làm thành hoa khô.”
“…”
Cô lấy ra một cái bánh hoa hồng được đóng gói tinh xảo: “Đây là loại bánh cậu mới ăn đấy, cũng là hoa hồng, vì để giữ lâu nên mình đã làm nó thành bánh hoa hồng.”
“Đây là bông hoa lần trước anh ấy xếp bằng khăn ăn cho mình.”
“Đây là túi xách anh ấy tặng mình.”
“Đây là đồng hồ cũ của anh ấy*.”
*(Xem kĩ hơn ở chương 28, thay vì đeo đồng hồ này, Hoắc tiên sinh đã đeo cái Thanh Thanh tặng)
“Đây là quà…”
“Thanh Thanh, cậu đợi chút.” Đỗ Linh ngắt lời cô: “Cậu muốn cho mình xem mấy thứ này?”
Bạch Thanh Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”
Đỗ Linh: “…”
“Đỗ Linh, mình rất thích anh ấy.” Ánh mắt Bạch Thanh Thanh sáng lấp lánh: “Anh ấy tặng cho mình, bất kể thứ gì, mình đều thích.”
Đỗ Linh: “…”
“Hoắc Minh Châu khác với Quách Tử Minh, Quách Tử Minh không có gì hết, có vô số người có thể thay thế anh ta, nhưng Hoắc Minh Châu thì không, mình không thấy ai có thể thay thế anh ấy.” Bạch Thanh Thanh nhớ đến chuyện trước kia, bật cười: “Cậu biết không? Anh ấy nghe Dương Xảo Mạn nói, lập kế hoạch đẩy ngã mình gì đó, lần trước đã thất bại một lần, bây giờ đã bắt đầu làm lại nữa rồi.”
Đỗ Linh có ấn tưởng về việc này, khi Bạch Thanh Thanh đi cắm trại dã ngoại, Dương Xảo Mạn đã từng gọi điện cho cô ấy khoe khoang, nói có kế hoạch đó, Hoắc Minh Châu nhất định sẽ đẩy ngã Bạch Thanh Thanh thành công, để cô ấy chờ xem, nhưng sau khi hai người trở về, Dương Xảo Mạn chưa từng xuất hiện.
Thì ra là thất bại, không trách được không có động tĩnh gì.
Đỗ Linh còn rất bội phục hai người bọn họ, thất bại một lần, chưa nhận được giáo huấn hay sao, đến bây giờ vẫn còn muốn đẩy ngã Thanh Thanh, còn lập ra kế hoạch hai. Nếu Thanh Thanh có thể bị đánh bại dễ dàng như thế, vậy Hoắc Minh Châu đã sớm thành công, cần gì đến kế hoạch một hai ba bốn.
“Kế hoạch lần này của bọn họ, đại khái cho mình bất ngờ gì đó.” Bạch Thanh Thanh quay đầu nhìn chó con: “Phải không?”
“Ngao!”
Bạch Thanh Thanh xoay về: “Hoa hồng này, vòng cổ này, đại khái là bất ngờ anh ấy chuẩn bị cho mình, nhưng mà ở giữa gặp chút sai lầm, anh ấy vẫn chưa tự tay tặng cho mình. Anh ấy nhìn thấy Yến Thu Dương ở nhà hàng, bị kích thích, một hai phải trở về tăng ca, có lẽ đã quên mất chuyện này, khi mình trở về hỏi Chúc Chúc mới biết được.”
Đỗ Linh: “…” Cô ấy nên nói rằng Hoắc Minh Châu quá sốt ruột hay nên thắp nến cho Dương Xảo Mạn đây?
“Cậu thấy không, Hoắc Minh Châu như này có phải rất đáng yêu?”
“…” Đỗ Linh lắc đầu.
Bạch Thanh Thanh cũng không uể oải: “Nếu các người phát hiện dễ như thế, chẳng phải đã quá đơn giản rồi sao? Hoắc Minh Châu tốt như vậy, làm sao cậu nhìn ra được chứ?”
Bạch Thanh Thanh vui rạo rực cất đồ lại, khóa hộp, xác nhận thêm một lần mới ôm về phòng, cẩn thận giấu xuống dưới giường.
Đỗ Linh nhìn toàn bộ quá trình, quả thật đã cạn lời.
Cô ấy quen biết Bạch Thanh Thanh đã lâu, từ khi Bạch Thanh Thanh được ba cô ấy mang về, đến bây giờ đã gần hai mươi năm, từ nhỏ Bạch Thanh Thanh đã trà trộn trong xã hội, còn nhỏ mà đã có công việc rất ổn, làm gì cũng có chủ kiến, chưa từng để người khác nhọc lòng. Sau đó cô ấy bắt đầu đam mê tiểu thuyết, đã quan sát Bạch Thanh Thanh rất lâu mới dám xác định cô không phải người trọng sinh (sống lại).
Hai mươi năm nay, Bạch Thanh Thanh làm gì cũng rất thành thạo, tìm không ít tiểu bạch kiểm, đây là lần đầu tiên cô có dáng vẻ rơi vào lưới tình.
Đỗ Linh nghĩ đến những thứ trong cái hộp đó, tức khắc đau đầu, đặt miếng bánh trong tay xuống, lôi kéo cô ra ngoài.
“Chỉ với mấy thứ đó đã có thể làm cậu cao hứng đến thế, không biết bình thường Hoắc Minh Châu đối xử với cậu như thế nào, thân là bạn của cậu, mình nhận thấy cần phải nâng cấp giá trị quan* của cậu.”
*(Giá trị quan – Values: căn cứ về phương diện cảm quan và tư duy nhất định của người mà nhận thức, lí giải, phán đoán hoặc tuyển chọn được sinh ra, cũng chính là một chủng loại tư duy hoặc định hướng mà người nhận định sự vật hoặc phân biệt xác định phải trái, từ đó bản chất được biểu hiện ra bên ngoài giá trị hoặc tác dụng nhất định của người, sự việc hoặc sự vật ; ở trong xã hội giai cấp, giai cấp không giống nhau có quan niệm giá trị không giống nhau. Nguồn: Wikipedia).
Bạch Thanh Thanh vẻ mặt khó hiểu bị cô ấy dẫn đến trung tâm thương mại.
Nhìn những nhãn hiệu cửa hàng trước mặt, Đỗ Linh hào khí vung tay: “Đi thôi, Thanh Thanh, chúng ta đi cảm thụ cái gọi là quà tặng có giá trị!”
Rõ ràng là cô ấy muốn đi mua sắm… Bạch Thanh Thanh bất đắc dĩ đi theo.
Bạch Thanh Thanh không chọn nhiều, cô quen mặc quần áo của một số nhãn hiệu cố định, Đỗ Linh thì khác, không cần biết sản phẩm mới của hãng nào, chỉ cần hợp ý cô ấy thì cô ấy sẽ tìm mua.
Tiền bán đất không chỉ thuộc về Bạch Thanh Thanh, Đỗ Linh cũng hưởng không ít phí đại diện, lần trước thấy được không ít quần áo của các nhãn hiệu trên tạp chí, nên khi mới có tiền, cô ấy lập tức manh theo Bạch Thanh Thanh đi càn quét.
Dạo qua mấy cửa hàng, trên tay Bạch Thanh Thanh đã có không ít túi, mà Đỗ Linh vẫn còn rất hăng hái, lôi kéo cô tiến vào cửa hàng tiếp theo.
Trong lúc Đỗ Linh thử quần áo, Bạch Thanh Thanh tìm ghế ngồi xuống.
Cô vừa ngồi xuống thì đã có một người đi đến đứng cạnh cô.
Bạch Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn, là Yến Thu Dương.
Yến Thu Dương ngồi xuống cạnh cô, chủ động mở lời: “Bạch tiểu thư cũng tới dạo phố à, sao Hoắc tổng không đi theo vậy?”
“Anh ấy có công việc.” Bạch Thanh Thanh gật đầu nhẹ với anh ta: “Yến tổng đi cùng bạn gái sao?”
“Bạch tiểu thư nói đùa, tôi làm gì có bạn gái.” Yến Thu Dương cười lắc đầu, giơ túi trên tay lên: “Tôi đi cùng em họ thôi, làm em trai xách đồ cho con bé.”
Em gái họ của anh ta?
Chẳng phải là Phương Niệm Vân à?
Bạch Thanh Thanh cả kinh, đang định đứng dậy lấy cớ tạm biệt thì nhìn thấy có người đứng trước mặt bọn họ. Ngay sau đó một giọng nữ quen thuộc vang lên.
“Anh họ, em xong…” Phương Niệm Vân chớp chớp mắt, lộ ra biểu tình mừng rỡ: “Bạch Thanh Thanh?!”
Bạch Thanh Thanh: “…”
Mà bên kia, kế hoạch của Dương Xảo Mạn: “‘Mua sắm là thiên tính của phụ nữ, đối với phụ nữ, mua sắm là một phương thức giảm căng thẳng, tương tự như thế, chúng tôi không có lực chống cự với các loại hàng hiệu xa xỉ, Bạch tiểu thư cũng là phụ nữ, nhất định cũng khó kháng cự lại những dụ hoặc này…’”
Hoắc tiên sinh ngắt lời cô ấy: “Bạch Thanh Thanh không phải người như vậy.”
“Dạ, dạ, Bạch tiểu thư không phải người như vậy, nhưng phụ nữ không thể cản lại mị lực của hàng hiệu, không phải lần Hoắc tổng tặng túi xách cho Bạch tiểu thư, cô ấy đã rất vui sao?”
Sau đó lập tức mua cho anh một cái đồng hồ đắt gấp mấy lần.
Dương Xảo Mạn uyển chuyển nhắc nhở: “Tháng này. Vài hãng hàng đã ra sản phẩm mới…”
Hoắc tiên sinh suy nghĩ, nghĩ đến mục đích cuối cùng, trong nháy mắt sáng mắt lên.
“Trợ lý Trương, chuẩn bị xe, tôi muốn đi đến trung tâm thương mại.”
Hết chương 45
___
Hôm nay thay bìa truyện.
Bìa do bạn Hi Hi trên wordpress tặng.
Đa tạ.
#xanh
mại
Trước khi Hoắc tiên sinh nhớ ra đóa hoa hồng mình đã tỉ mỉ lựa chọn cho Bạch Thanh Thanh, đã bị Bạch Thanh Thanh làm thành một cái bánh hoa hồng thật lớn, trở thành món điểm tâm nhẹ cho Hoắc tiên sinh khi đi làm.
Hoắc tiên sinh không biết, quên hết tất cả những chuyện liên quan đến cái vòng cổ, khi Bạch Thanh Thanh đưa hộp bánh cho anh, anh chỉ hơi rối rắm một chút về hình tượng tổng giám đốc bá đạo của mình, sau đó vô cùng tự nhiên đem đến văn phòng, dưới ánh mắt thèm nhỏ dãi của Dương Xảo Mạn ăn rất thỏa mãn.
Dương Xảo Mạn thật cẩn thận nói: “Hoắc tổng…”
“Cái gì?”
“Bản kế hoạch……”
Động tác định lấy tiếp điểm tâm của Hoắc tiên sinh tạm dừng, cả người cứng đờ.
Hoa hồng và quà tặng mình đem về không thấy đâu nữa, phỏng chừng Bạch Thanh Thanh đã lấy rồi, hoa hồng có thể nằm trong thùng rác, vậy hộp quà đâu? Vòng cổ đâu? Bạch Thanh Thanh có hiểu ý của anh không?
Hoắc tiên sinh nỗ lực nghĩ ngợi như thế nào cũng không biết chúng đang ở đâu, anh không nhìn thấy Bạch Thanh Thanh đeo cái vòng đó, chắc chắn Bạch Thanh Thanh biết được đó là quà mình tặng, nhưng sao cô lại không mang?
Hoắc tiên sinh khiếp sợ đến mức cái bánh trong tay cũng sắp rơi xuống: Có… Có khi nào Bạch Thanh Thanh nghĩ đó là rác rồi vứt bỏ không?!
Thấy anh không lộ ra biểu cảm vui vẻ, vẻ mặt ngược lại khiếp sợ, tựa như bị đụng trúng cái chân đau, Dương Xảo Mạn nghĩ thầm quả nhiên là thế, cổ vũ cố lên: “Không sao đâu Hoắc tổng, lần này thất bại thì còn lần sau, bản kế hoạch còn rất dài, nhất định lần sau có thể làm Bạch tiểu thư mềm lòng.”
Hoắc tiên sinh thất thần gật gật đầu.
*
Nhận được tiền bán đất, trong khoảng thời gian ngắn không cần quan tâm đến tình trạng kinh tế, Bạch Thanh Thanh lại rãnh rổi, kể cả Đỗ Linh cũng vậy.
Thừa dịp Hoắc tiên sinh không ở nhà, Đỗ Linh lại qua đây.
Bạch Thanh Thanh lấy bánh hoa tươi từ trong bếp ra, đặt trước mặt Đỗ Linh, sau đó vẻ mặt tràn đầy chờ mong nhìn cô ấy.
Đỗ Linh mới cắn miếng thứ hai, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, thấy biểu tình của cô, tức khắc sững sờ tại chỗ, do dự một chút, nhai nhai rồi nuốt xuống: “Sao… sao vậy?”
Cô ấy sờ sờ mặt mình: “Trên mặt mình có dính gì hả?”
Bạch Thanh Thanh cười tủm tỉm: “Không có.”
Đỗ Linh càng nghi hoặc: “Vậy sao cậu có…” Biểu cảm kỳ quái như này?
Cô ấy quen biết Bạch Thanh Thanh rất sớm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thanh Thanh kỳ quái như vậy, Đỗ Linh nghĩ, cắn thêm một miếng bánh trong tay, nhìn thấy nụ cười trên mặt Bạch Thanh Thanh càng tươi hơn.
Á… Chẳng lẽ cái bánh này có vấn đề?!
Đỗ Linh sợ hãi cả kinh: “Bánh này…”
Nghe được lời muốn nghe, trước mắt Bạch Thanh Thanh sáng ngời, lập tức ngắt lời cô ấy: “Có phải cái bánh này cực kì ngon không?”
“… Hả?”
Bạch Thanh Thanh ánh mắt sáng lấp lánh nói: “Đây là hoa hồng Hoắc Minh Châu tặng mình.”
“… Ồ?”
Bạch Thanh Thanh kéo cổ áo ra, cầm lấy đồ trên đó đưa qua: “Đây là vòng cổ Hoắc Minh Châu tặng mình.”
Đỗ Linh chưa kịp phản ứng, tiện đà khen ngợi: “Ánh mắt anh ta không tệ.”
Bạch Thanh Thanh vui rạo rực đặt lại vòng cổ, đi vào phòng, bưng một cái hộp đặt trước mặt cô ấy. Đây là một cái hộp gỗ bình thường, thậm chí không có bất kì hoa văn trang trí gì, chỉ có một cái khóa. Bạch Thanh Thanh dùng chìa khóa mở hộp, lấy từng thứ bên trong ra.
“Mình đã muốn cho cậu xem cái này từ lâu.”
Đỗ Linh tức khắc tò mò: “Cái gì vậy?”
Bạch Thanh Thanh giới thiệu cho cô ấy từng món, cô lấy ra hai tấm thiệp: “Cậu nhìn đi, đây là thiệp kẹp trong bó hoa Hoắc Minh Châu tặng mình đó.”
Đỗ Linh: “…”
Cô lấy một bó hoa khô: “Đây là bó hoa đầu tiên anh ấy tặng cho mình, vì để bảo quản nên mình đã làm thành hoa khô.”
“…”
Cô lấy ra một cái bánh hoa hồng được đóng gói tinh xảo: “Đây là loại bánh cậu mới ăn đấy, cũng là hoa hồng, vì để giữ lâu nên mình đã làm nó thành bánh hoa hồng.”
“Đây là bông hoa lần trước anh ấy xếp bằng khăn ăn cho mình.”
“Đây là túi xách anh ấy tặng mình.”
“Đây là đồng hồ cũ của anh ấy*.”
*(Xem kĩ hơn ở chương 28, thay vì đeo đồng hồ này, Hoắc tiên sinh đã đeo cái Thanh Thanh tặng)
“Đây là quà…”
“Thanh Thanh, cậu đợi chút.” Đỗ Linh ngắt lời cô: “Cậu muốn cho mình xem mấy thứ này?”
Bạch Thanh Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”
Đỗ Linh: “…”
“Đỗ Linh, mình rất thích anh ấy.” Ánh mắt Bạch Thanh Thanh sáng lấp lánh: “Anh ấy tặng cho mình, bất kể thứ gì, mình đều thích.”
Đỗ Linh: “…”
“Hoắc Minh Châu khác với Quách Tử Minh, Quách Tử Minh không có gì hết, có vô số người có thể thay thế anh ta, nhưng Hoắc Minh Châu thì không, mình không thấy ai có thể thay thế anh ấy.” Bạch Thanh Thanh nhớ đến chuyện trước kia, bật cười: “Cậu biết không? Anh ấy nghe Dương Xảo Mạn nói, lập kế hoạch đẩy ngã mình gì đó, lần trước đã thất bại một lần, bây giờ đã bắt đầu làm lại nữa rồi.”
Đỗ Linh có ấn tưởng về việc này, khi Bạch Thanh Thanh đi cắm trại dã ngoại, Dương Xảo Mạn đã từng gọi điện cho cô ấy khoe khoang, nói có kế hoạch đó, Hoắc Minh Châu nhất định sẽ đẩy ngã Bạch Thanh Thanh thành công, để cô ấy chờ xem, nhưng sau khi hai người trở về, Dương Xảo Mạn chưa từng xuất hiện.
Thì ra là thất bại, không trách được không có động tĩnh gì.
Đỗ Linh còn rất bội phục hai người bọn họ, thất bại một lần, chưa nhận được giáo huấn hay sao, đến bây giờ vẫn còn muốn đẩy ngã Thanh Thanh, còn lập ra kế hoạch hai. Nếu Thanh Thanh có thể bị đánh bại dễ dàng như thế, vậy Hoắc Minh Châu đã sớm thành công, cần gì đến kế hoạch một hai ba bốn.
“Kế hoạch lần này của bọn họ, đại khái cho mình bất ngờ gì đó.” Bạch Thanh Thanh quay đầu nhìn chó con: “Phải không?”
“Ngao!”
Bạch Thanh Thanh xoay về: “Hoa hồng này, vòng cổ này, đại khái là bất ngờ anh ấy chuẩn bị cho mình, nhưng mà ở giữa gặp chút sai lầm, anh ấy vẫn chưa tự tay tặng cho mình. Anh ấy nhìn thấy Yến Thu Dương ở nhà hàng, bị kích thích, một hai phải trở về tăng ca, có lẽ đã quên mất chuyện này, khi mình trở về hỏi Chúc Chúc mới biết được.”
Đỗ Linh: “…” Cô ấy nên nói rằng Hoắc Minh Châu quá sốt ruột hay nên thắp nến cho Dương Xảo Mạn đây?
“Cậu thấy không, Hoắc Minh Châu như này có phải rất đáng yêu?”
“…” Đỗ Linh lắc đầu.
Bạch Thanh Thanh cũng không uể oải: “Nếu các người phát hiện dễ như thế, chẳng phải đã quá đơn giản rồi sao? Hoắc Minh Châu tốt như vậy, làm sao cậu nhìn ra được chứ?”
Bạch Thanh Thanh vui rạo rực cất đồ lại, khóa hộp, xác nhận thêm một lần mới ôm về phòng, cẩn thận giấu xuống dưới giường.
Đỗ Linh nhìn toàn bộ quá trình, quả thật đã cạn lời.
Cô ấy quen biết Bạch Thanh Thanh đã lâu, từ khi Bạch Thanh Thanh được ba cô ấy mang về, đến bây giờ đã gần hai mươi năm, từ nhỏ Bạch Thanh Thanh đã trà trộn trong xã hội, còn nhỏ mà đã có công việc rất ổn, làm gì cũng có chủ kiến, chưa từng để người khác nhọc lòng. Sau đó cô ấy bắt đầu đam mê tiểu thuyết, đã quan sát Bạch Thanh Thanh rất lâu mới dám xác định cô không phải người trọng sinh (sống lại).
Hai mươi năm nay, Bạch Thanh Thanh làm gì cũng rất thành thạo, tìm không ít tiểu bạch kiểm, đây là lần đầu tiên cô có dáng vẻ rơi vào lưới tình.
Đỗ Linh nghĩ đến những thứ trong cái hộp đó, tức khắc đau đầu, đặt miếng bánh trong tay xuống, lôi kéo cô ra ngoài.
“Chỉ với mấy thứ đó đã có thể làm cậu cao hứng đến thế, không biết bình thường Hoắc Minh Châu đối xử với cậu như thế nào, thân là bạn của cậu, mình nhận thấy cần phải nâng cấp giá trị quan* của cậu.”
*(Giá trị quan – Values: căn cứ về phương diện cảm quan và tư duy nhất định của người mà nhận thức, lí giải, phán đoán hoặc tuyển chọn được sinh ra, cũng chính là một chủng loại tư duy hoặc định hướng mà người nhận định sự vật hoặc phân biệt xác định phải trái, từ đó bản chất được biểu hiện ra bên ngoài giá trị hoặc tác dụng nhất định của người, sự việc hoặc sự vật ; ở trong xã hội giai cấp, giai cấp không giống nhau có quan niệm giá trị không giống nhau. Nguồn: Wikipedia).
Bạch Thanh Thanh vẻ mặt khó hiểu bị cô ấy dẫn đến trung tâm thương mại.
Nhìn những nhãn hiệu cửa hàng trước mặt, Đỗ Linh hào khí vung tay: “Đi thôi, Thanh Thanh, chúng ta đi cảm thụ cái gọi là quà tặng có giá trị!”
Rõ ràng là cô ấy muốn đi mua sắm… Bạch Thanh Thanh bất đắc dĩ đi theo.
Bạch Thanh Thanh không chọn nhiều, cô quen mặc quần áo của một số nhãn hiệu cố định, Đỗ Linh thì khác, không cần biết sản phẩm mới của hãng nào, chỉ cần hợp ý cô ấy thì cô ấy sẽ tìm mua.
Tiền bán đất không chỉ thuộc về Bạch Thanh Thanh, Đỗ Linh cũng hưởng không ít phí đại diện, lần trước thấy được không ít quần áo của các nhãn hiệu trên tạp chí, nên khi mới có tiền, cô ấy lập tức manh theo Bạch Thanh Thanh đi càn quét.
Dạo qua mấy cửa hàng, trên tay Bạch Thanh Thanh đã có không ít túi, mà Đỗ Linh vẫn còn rất hăng hái, lôi kéo cô tiến vào cửa hàng tiếp theo.
Trong lúc Đỗ Linh thử quần áo, Bạch Thanh Thanh tìm ghế ngồi xuống.
Cô vừa ngồi xuống thì đã có một người đi đến đứng cạnh cô.
Bạch Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn, là Yến Thu Dương.
Yến Thu Dương ngồi xuống cạnh cô, chủ động mở lời: “Bạch tiểu thư cũng tới dạo phố à, sao Hoắc tổng không đi theo vậy?”
“Anh ấy có công việc.” Bạch Thanh Thanh gật đầu nhẹ với anh ta: “Yến tổng đi cùng bạn gái sao?”
“Bạch tiểu thư nói đùa, tôi làm gì có bạn gái.” Yến Thu Dương cười lắc đầu, giơ túi trên tay lên: “Tôi đi cùng em họ thôi, làm em trai xách đồ cho con bé.”
Em gái họ của anh ta?
Chẳng phải là Phương Niệm Vân à?
Bạch Thanh Thanh cả kinh, đang định đứng dậy lấy cớ tạm biệt thì nhìn thấy có người đứng trước mặt bọn họ. Ngay sau đó một giọng nữ quen thuộc vang lên.
“Anh họ, em xong…” Phương Niệm Vân chớp chớp mắt, lộ ra biểu tình mừng rỡ: “Bạch Thanh Thanh?!”
Bạch Thanh Thanh: “…”
Mà bên kia, kế hoạch của Dương Xảo Mạn: “‘Mua sắm là thiên tính của phụ nữ, đối với phụ nữ, mua sắm là một phương thức giảm căng thẳng, tương tự như thế, chúng tôi không có lực chống cự với các loại hàng hiệu xa xỉ, Bạch tiểu thư cũng là phụ nữ, nhất định cũng khó kháng cự lại những dụ hoặc này…’”
Hoắc tiên sinh ngắt lời cô ấy: “Bạch Thanh Thanh không phải người như vậy.”
“Dạ, dạ, Bạch tiểu thư không phải người như vậy, nhưng phụ nữ không thể cản lại mị lực của hàng hiệu, không phải lần Hoắc tổng tặng túi xách cho Bạch tiểu thư, cô ấy đã rất vui sao?”
Sau đó lập tức mua cho anh một cái đồng hồ đắt gấp mấy lần.
Dương Xảo Mạn uyển chuyển nhắc nhở: “Tháng này. Vài hãng hàng đã ra sản phẩm mới…”
Hoắc tiên sinh suy nghĩ, nghĩ đến mục đích cuối cùng, trong nháy mắt sáng mắt lên.
“Trợ lý Trương, chuẩn bị xe, tôi muốn đi đến trung tâm thương mại.”
Hết chương 45
___
Hôm nay thay bìa truyện.
Bìa do bạn Hi Hi trên wordpress tặng.
Đa tạ.
#xanh