Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 175: Thương yêu

Triền miên đi qua, Mạc Tử Hiên mồ hôi dầm dề nằm ở trên giường, Vũ Vi có chút hối hận vì đã chủ động quyến rũ anh, phải biết anh ta ở phương diện nào đó mãnh liệt không phải bình thường, cô chỉ là hơi quyến rũ anh thôi, thế mà anh cự nhiên liên tiếp muốn cô bảy lần a, bảy lần! Điển hình một đêm bảy lần!

 

Nhưng thân thể của cô không có một chút khó chịu, bởi vì mỗi một lần anh đều rất dịu dàng muốn cô săn sóc cho cô, cô và anh trong lúc đó đều rất hưởng thụ vui sướng a.

 

Mạc Tử Hiên hít sâu vài hơi rồi từ trên giường ngồi dậy xuống giường mặc vào quần áo chính mình, Vũ Vi vươn tay nắm lấy cánh tay của anh "Anh định đi đâu?"

 

"Anh đi nấu bữa tối cho em." Mạc Tử Hiên dịu dàng ấn lên trán cô một nụ hôn, rồi rời khỏi phòng.

 

Vũ Vi hé miệng cười cười cũng đứng dậy đi theo sau lưng anh tới phòng bếp, cô muốn nhìn dáng vẽ của anh khi ở trong bếp đã có một bàn đầy bàn thức ăn sẽ như thế nào?

 

Mạc Tử Hiên đi tới cửa phòng bếp, thuận tay đem tạp dề mặc lên người, khi vừa tiến vào phòng bếp một cỗ mùi hương xông vào mũi, men theo mùi hương anh nhìn thấy trên bàn tất cả đều là thức ăn ngon.

 

Anh quay đầu sắc mặt bình tĩnh nhìn Vũ Vi " Vũ Vi, những thứ này đều là em làm sao?"

 

Vũ Vi đang đợi đợi khen ngợi từ anh, ai biết anh lại mặt không vui vẻ gì nhìn cô như thế, cô nhất thời ngẩn người chỉ biết ngây ngốc gật đầu "Vâng" cô không hiểu, anh vì sao một chút vui vẻ cũng không có, ngược lại còn có chút tức giận là sao chứ?

 

Vũ Vi không khỏi đi về phía trước mấy bước, đến trước người anh ngước đầu nhìn anh "Thế nào? Em làm thức ăn không ngon sao?"

 

Mạc Tử Hiên đem bàn tay nhỏ bé của cô nắm thật chặt, mặt đau lòng nhìn cô "Về sau em không cần nấu cơm những việc này cứ để anh làm, em làm ngộ nhỡ bị phỏng thì sau?"

 

Thì ra là anh sợ cô bị phỏng nên anh mới tức giận .

 

Vũ Vi thấy hốc mắt của mình ươn ướt, nhón chân lên ôm cổ anh "Hiên, em yêu anh, thật sự rất rất yêu anh" Một người đàn ông như vậy làm sao cô có thể không yêu a!

 

Mạc Tử Hiên hạnh phúc cười một tiếng "Vũ Vi, về sau không cần vì anh làm cơm, cử để anh làm nhé."

 

"Nhưng nếu vậy tay của anh sẽ bị phỏng thì sau?" Vũ Vi nhìn Mạc Tử Hiên hỏi.

 

Mạc Tử Hiên rũ mắt thật sâu nhìn Vũ Vi "Tay của anh có bị phỏng thì chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, mấy ngày sẽ tự động hết. Nhưng nếu là tay em bị thương thì anh rất đau lòng." Nói xong, anh đem cô bế lên nhẹ nhàng đặt ở trên ghế hưng phấn nói "Nếm thử một chút bữa cơm đầu tiền bà xã vì anh làm xem thế nào, nhưng anh cũng hy vọng đây là bữa duy nhất." Anh gắp một miến sườn đặt vào trong chén Vũ Vi, rồi gắp ình một miến nếm thử.

 

Vũ Vi không khỏi có chút khẩn trương đợi anh nhận xét "Như thế nào?"

 

Mạc Tử Hiên quay đầu nhìn Vũ Vi, sau đó rất hài lòng gật đầu một cái "rất ngon." Mạc Tử Hiên từng ngụm từng ngụm thưởng thức.

 

Nhìn anh thích thức ăn mình làm như vậy cô nhịn không được cười lên một tiếng, anh rõ ràng rất thích thức ăn cô nấu nhưng lại không cho cô nấu cơm, anh đối với cô rất cưng chiều a!

 

Cô thật sợ nếu có một ngày cô phải rời xa anh, đến lúc đó làm sao cô có thể sống đây.

 

Chỉ là cô tin tưởng ngày nay vĩnh viễn sẽ không bao giờ tới, bởi vì cô yêu anh mà anh cũng yêu cô, bọn họ vĩnh viễn đô sẽ không bao giờ xa nhau!

 

Chỉ là, lúc này cô không biết được, ở tương lai không lâu, bọn họ lại biến thành hai con người xa lạ.

back top