Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 243: Em nhìn giống chú ấy hơn

Biệt thự đại sảnh Mạc gia.

 

Mạc Tử Hiên cùng Đậu Đậu một lớn một nhỏ sóng vai ngồi ở trên ghế sa lon xem báo, hai chân hai người cũng tréo nguẩy, cũng đều mặc tây trang màu đen cùng áo sơ mi trắng, bộ dạng cùng thần thái hai người xem báo quả thật là giống nhau như đúc. Nhìn qua rất dưỡng nhãn.(đẹp mắt/ tốt ắt)

 

Nữ giúp việc đi tới bên ngườiMạc Tử Hiên , nhẹ giọng, "Mạc thiếu gia, có vị bác sĩ họ Khương tới đây đón thiếu gia đi."

 

Mạc Tử Hiên không khỏi nhìn Đậu Đậu, phải chăng Đậu Đậu hiểu chuyện là nhờ học từ bác sĩ Khương.

 

Đậu Đậu cũng không ngẩng đầu lên trả lời, "Bác sĩ Khương là bạn tốt của mẹ."

 

"Cho anh ta vào." Mạc Tử Hiên phân phó nữ giúp việc.

 

Mỹ Mỹ Mới vừa rời giường, Mỹ Mỹ nhìn thấy ngay từ lúc trên ghế sa lon mạc Tử Hiên cùng Đậu Đậu quả thậtnhư một trong khuôn mẫu mặt khắc ra ngoài, trong lòng cực kỳ đố kỵ, con bé nhanh chóng chạy xuống lầu một, chạy đến leo lên trước người Mạc Tử Hiên, tìm tư thế thoải mái dựa vào Mạc Tử Hiên, đồng thời ra vẻ mặt thắng lợi nhìn Hai Đậu, ánh mắt hả hê này dường như đang nói..., nhìn đi, ba là của tôi!

 

"Ba. Đang xem cái gì vậy? Mỹ Mỹ với ba cùng xem nha." Mỹ Mỹ làm nũng nói với Mạc Tử Hiên.

 

Mạc Tử Hiên lại đem tờ báo đặt ở trên khay trà, đôi tay ôm Mỹ Mỹ, "Mỹ Mỹ tới đây, ba không xem báo nữa, chỉ nhìn Mỹ Mỹ thôi, Mỹ Mỹ của chúng ta so với tờ báo đẹp hơn nhiều lắm." Thật ra thì, trên báo chí có hình Tề Mỹ Linh, mặc dù anh áp lức nhiều lần, chuyện Tề Mỹ Linh ngược đãi Đậu Đậu vẫn bị truyền thông chụp được hiện tại các tờ báo mua đều là hình của Tề Mỹ Linh để đăng lên, anh không muốn cho Mỹ Mỹ biết mình mẹ nó trải qua lao tù nửa đời người.

 

Đậu Đậu ngồi vừa nhìn tờ báo nghe được Mỹ Mỹ mở miệng một tiếng ba thân thiết như vậy, không khỏi khẽ nhíu nhíu lông mày, không biết vì sao cậu nhóc có cảm giác lớn mật, Mỹ Mỹ không giống như muội muội của bọn nhóc. Nhóc giương mắt con mắt lạnh lùng nhìn Mỹ Mỹ nói."Đừng có xưng hô thân thiết như vậy, đó là ba tôi." Cậu nhóc cố ý đem hai chữ nói rất rõ ràng.

 

Mỹ Mỹ giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi tay chống nạnh, thần sắc lạnh lẽo quay lại nhìn Hai Đậu, "Đừng nói nhảm, em là con gái ruột của ba, chẳng lẽ anh không nhìn ra dáng dấp em với ba giống nhau như đúc sao?"

 

Đậu Đậu khẽ lắc đầu một cái, duỗi ngón tay ra chỉ Khương Dĩ Hằng vừa mới được bước vào cửa biệt thự , "Anh cảm thấy được em càng giống chú ấy hơn." Lời này, không phải nói lung tung, nhóc lần đầu tiên nhìn thấy Mỹ Mỹ, đã cảm thấy Mỹ Mỹ nhìn rất quen mắt, hình như là gặp qua ở đâu rồi, khi nhóc lại nhìn thấy Khương Dĩ Hằng một lần nữa, nhóc rốt cuộc biết Mỹ Mỹ giống ai rồi.

 

Mạc Tử Hiên nghe thế không nói gì, chỉ cảm thấy rất buồn cười, anh không khỏi nhìn về phía cửa biệt thự, chỉ thấy một người đàn ông đứng tuổi đi chậm rãi về phía trước sô pha, Mạc Tử Hiên liền giật mình, người đàn ông trung niên này anh nhận ra, đó chính là người đàn ông năm đó đem Đậu Đậu giao vào tay của anh, nhưng mà làm anh kinh ngạc chính là, Mỹ Mỹ cùng dáng dấp của người đàn ông đứng tuổi này giống nhau như đúc, giống như anh và Đậu Đậu vậy, tương tự không khác được.

 

Mạc Tử Hiên ngăn chận khiếp sợ trong lòng, từ trên ghế salon đứng lên, lịch sự vươn tay, "Bác sĩ Khương, chào anh."

 

Khương Dĩ Hằng vươn tay cùng Mạc Tử Hiên bắt tay, "Mạc thiếu gia."

 

"Mời ngồi." Mạc Tử Hiên dùng tay làm dấu mời, ý bảo Khương Dĩ Hằng ngồi ở trên ghế sa lon.

 

Tầm mắt Khương Dĩ Hằng theo động tác của Mạc Tử Hiên, trong lúc vô tình thấy được tấm hình bắt mắt của Tề Mỹ Linh trên khay trà, sắc mặt của anh hơi biến đổi, khôi phục thần sắc bình thường rất nhanh, "Không, tôi còn phải tới bệnh viện đi làm, hôm nào có thời gian sẽ tới đây ngồi một chút." Anh uyển ngôn cự tuyệt.

back top