Tổng tài, anh thật lưu manh

Chương 16

Chương 16: Nỗi lo lắng của mẹ già
Sáng sớm, Tô Tịch bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, cô mở mắt nhìn xung quanh, cảm giác trong lòng Tô Tịch lúc đó thật sự muốn hận cả thế giới này, muốn làm nữ thổ phỉ đi phóng hỏa đốt nhà.

Tô Tịch mặc kệ tiếng chuông đinh tai nhức óc mà vùi đầu vào chăn, định nhắm mắt ngủ tiếp nhưng nhanh chóng bật người ngồi dậy, đơn giản là trong đầu của cô xuất hiện hình bóng Nhất Đằng đang cười u ám nhìn cô, làm cho da đầu đều đau nhức.

Tắt đồng hồ, cô vội sửa soạn rồi đi xuống lầu trong khi còn mờ mờ mịt mịt.

Tô Tịch mở tủ lạnh lấy chai nước uống ừng ực, dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng làm cho cô thấy thoải mái, trong lúc lơ đễnh cất lại chai nước, một bóng đen ngồi trong phòng bếp làm cô giật mình. Hóa ra là mẹ già, Tô phu nhân đăm chiêu nhặt cọng rau rồi than ngắn thở dài, nghe đến tai cô thì rầu thúi ruột.

"Mẹ sao vậy?" nghe tiếng cô Tô phu nhân dừng hẳn động tác nhặt rau mà nhìn cô với ánh mắt láo liên, xong lại u buồn:" con gái bây giờ công việc của mày cũng đã ổn định nhưng tao lại lo lắng một điều ". Mẹ già thở dài.

"Điều Gì vậy?" Cô tò mò.

"về tương lai của mày"

"tương lai con làm sao?" Cái tương lai chó chết đó vẫn bình thường mà.

Mẹ già nhìn cô như quái vật ngoài hành tinh, chỉ tiếc không rèn sắt thành thép:" tương lai mày còn phải lấy chồng sinh con nữa chứ".

Ôi Trời, tưởng mẹ già bị gì ấy chứ, thấy vẻ đau khổ trên mặt bà càng lúc càng dữ dội, cô lập tức an ủi:" còn sớm mà từ từ rồi hẵng tính".

" Sớm cái đầu mày, vài năm nữa sẽ thành phụ nữ ế, lúc đó ai mà chịu lấy mày".

Con nhà người ta thì mẹ già khen ngợi này nọ, còn con nhà mình thì....ai...không biết cô có phải là con nuôi của cái nhà này không nữa.

" làm gì dữ vậy"

Cô chỉ mới 24 tuổi thôi mà.

" Một là mày nhặt đại một thằng nào đó mang về hai là đi xem mắt cho mẹ" mẹ già ra chiếu chỉ làm cô nghe mà nghẹn họng. Thượng tiên ơi, con người ta chứ có phải là bao rác đâu mà tùy ý nhặt là nhặt.

Áp lực, quá áp lực, cô từng thấy những áp lực này toàn trên những người gia trưởng muốn có con nối dõi, sao hôm nay cũng đổ lên trên người cô vậy.

" từ từ mà, mẹ quá lo rồi "cô cười miệng cũng muốn méo mó.

"không lo mới lạ, trong nhà này tao chỉ có một mình mày là con, nhỡ sau này không ai thèm lấy mày thì phải biết làm sao" Tô phu nhân vẫn nhất trí giữ vững lập trường, mẹ à, mẹ làm như con của mẹ là hàng hết hạn đang cần người lấy gấp vậy.

nghe mẹ đã nói vậy, mặt cô co rút càng dữ dội thiếu điều ngũ quan muốn dồn cục, thật đúng là mẹ già, điển hình của người sung sướng quá nên nhàm chán không có việc gì làm mà.

"Con đi làm đây đã trễ giờ rồi" mẹ già không nói chỉ phát tay, khuôn mặt lại trở về vị trí ban đầu, thẫn thờ cầm lấy cọng rau lặt hết lá cho đến khi nó trụi lủi mới chịu.

Lúc trước mẹ già còn la hét về việc làm của cô, nay công việc đã có rồi, bây giờ lại bắt đầu lải nhải về việc lập gia đình, thật hết nói nổi.

Cô bước ra phòng khách, lại thấy bố già đang ngồi đọc báo nghiền ngẫm trên ghế sofa thì đi tới ôm ông một cái rồi bước ra khỏi nhà.

Đứng trước cửa công ty Nhất Thị, cô còn đang đấu tranh tư tưởng quyết liệt, có nên vào hay không nhỉ, hay là đi về luôn. Không, với ý chí quyết tâm của cô thì không nên lùi bước, vì thế, cô dùng khí thế uy phong của những anh hùng Superman mà hùng hổ bước vào.

Khi đã đứng trong thang máy cô mới định thần lại, kỳ quá, sao hôm nay mọi người lạ thế, từ khi cô bước vào, ai ai cũng dùng thái độ kính cẩn đối với cô. Khi Cô đi ngang qua họ, họ còn chào cô một cái thật thân thiện hết sức. Tô Tịch không biết, hôm qua Nhất Đằng đã làm một số việc cho họ biết chủ nhân nơi này là ai, cũng đã sẵn tay đuổi việc một số người không có mắt.

Bước ra khỏi thang máy thì cô lại gặp cái người đàn ông hôm trước, ngày cô đi phỏng vấn đã dẫn cô tới phòng Tổng Giám Đốc đang đứng nghiêm trang ở đằng trước.

Nhất Đằng, hắn, à Đúng rồi, cô nhớ ra rồi, người này chính là cái người mà lúc cô còn đi học đã có lần hắn quát nạt mọi người, bắt mọi người ra khỏi phòng học, Vì hôm đó cô đã đá chiếc Lon suýt trúng vào người Nhất Đằng, tên hung dữ, cô thầm chửi hắn 1000 lần.

Thấy cô định đi ngang qua hắn coi hắn như người không quen biết thì hắn lại chặn trước mặt cô, làm thái độ cung kính cúi đầu chào cô.

Quái, cô và hắn không biết nhau, chức vụ của hắn cũng cao hơn cô, hay là công ty này có một đặc ân, bất kể là sếp lớn hay nhân viên đều phải chào nhau thân thiện, cô nghĩ chắc chắn là vậy, cô cũng nên tuân thủ theo.

Vì vậy, cô cũng cúi người chào lại hắn, dưới ánh mắt khinh ngạc của hắn, cô cứ vậy lướt qua mà bước vào phòng làm việc của Nhất Đằng.

Hôm nay cô mang một vài thứ riêng tư có hơi nặng cho nên khi cô ló đầu vào thì cái túi xách đó cũng nghiêng theo, tuột khỏi vai rớt thẳng xuống sàn, Nhất Đằng thấy có tiếng động nên ngước đầu nhìn, khuôn mặt có hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy người gây ra chuyện là cô, đang cúi người nhặt túi lên phủi phủi thì trên mặt hắn lúc nãy là mùa đông bây giờ bỗng biến thành mùa xuân, tươi cười dạt dào phơi phới.

Hắn ra hiệu cô đến ngồi ở ghế chờ hắn, cô cũng không biết chào hắn theo cách nào, đành xòe bàn tay ra vẫy vẫy, tặng hắn một cái cười thật tươi rồi đến ghế sofa tìm vị trí thoải mái mà ngồi.

Tô Tịch nhìn Nhất Đằng đang cắm cúi múa bút trên bàn làm việc, một đống văn kiện chất chồng như núi đang chờ hắn thanh toán, mặc dù phong cảnh hỗn loạn nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp trai ngời ngời của hắn mà càng tôn lên hình thái quyến rũ không sao sánh kịp làm Tô Tịch đỏ mặt.

Lại Tư Xuân, đúng là không có tiền đồ, cô lo sợ hắn sẽ thấy biểu tình trên mặt mình nên cố ý làm ngơ, cô cũng nên hỏi hắn, cô phải làm những công việc gì, cũng đã qua mấy ngày rồi, nhìn đống văn kiện đó chắc cũng rất lâu mới làm xong nhỉ.

Tô Tịch trong khi chờ đợi, lục lọi trong túi xách ra vật riêng tư mà cô cố ý mang theo, 1 cuốn tiểu thuyết siêu sắc dày cộp tên là "Xuân quang đầy phòng" ảnh bìa miêu tả cũng rất sống động.

Đại thần lúc đầu thấy Tô Tịch nhìn mình thì vui vẻ làm việc, nhưng một lát sau, để ý lại thì thấy toàn bộ lực chú ý của cô nàng đặt hết lên cuốn sách gì đó thì dừng bút đi đến xem thử.

Vì mãi mê đọc nên cô không biết được Đại thần đang đứng ở phía sau lưng mình, nhìn thẳng vào trang sách, mặt mày đen thui.

Tô Tịch đang đọc tới cảnh nóng, nam nữ đang vật lộn trên hỷ giường kịch liệt, tác giả còn chen thêm những cái rên rỉ làm người ta nổ đom đóm mắt, miêu tả thật sinh động y như đang ngoài đời thật làm cho cô cuốn hút, mắt sáng như Sao băng mà nhìn chằm chằm.

Đột nhiên, cuốn sách bị cướp mất, cô quay người lại thì thấy Nhất Đằng đang cầm trên tay, mắt nhìn hết một lượt trên trang sách, biểu cảm phong phú đến đáng sợ, hết đen rồi đỏ, hết đỏ rồi trắng.

Xong rồi, cô lại quên mất Nhất Đằng, nhìn mặt hắn như vậy chắc sẽ đánh mông của cô nát bét mới chịu đấy.

" từ ngữ thật phong phú, miêu tả như thật" từ trên đầu cô, Nhất Đằng cảm thán, khuôn mặt đằng đằng sát khí.

"Haha, làm gì có đâu" cô cố gắng phủ nhận, đưa tay định lấy lại cuốn sách nhưng Nhất Đằng lại không đưa mà ngược lại quẳng sang một bên.

" rất sống động, chúng ta cũng thử đi" vừa nói xong, Nhất Đằng đã ôm chặt cô mà bước vào phòng nghỉ còn tiện tay khóa chặt cửa phòng không cho Tô Tịch một cơ hội phản kháng nào.

_________________________________________

( mai sẽ có H)

Nguyệt chân thành cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã ủng hộ " tổng tài anh thật lưu manh", chúc mọi người luôn luôn hạnh phúc. (♡ _ ♡)

back top