- Chuyện này...
La Tứ Lục đồng ý:
- Gần đây, Tiểu Ất ca hơi nổi nên cũng cần phải tránh... Chuyện trong quan phủ không thể nói được chính xác. Nhưng nếu bị để ý thì cũng không phải là chuyện tốt. Có điều ta nghe người ta nói Thái Nguyên hơi hỗn loạn... Nếu Tiểu Ất ca tới đó thì tốt nhất là nên chuẩn bị trước, tránh để xảy ra chuyện.
- Tiểu Ất hiểu.
Ngọc Doãn cười đồng ý.
Sau khi xong xuôi thủ tục thì đã qua chính Ngọ. Ngọc Doãn tới phố Mã Hành gọi Dương Tái Hưng và Thập tam lang tới Tam Xóa khẩu quan sát. Dù sao thì nơi này sẽ là chỗ giết mổ của họ nên cũng cần phải thu dọn, mua thêm ít dụng cụ thì mới có thể làm việc.
Nào ngờ sau khi xem một lúc, Thập tạm lang chợt nảy ra một ý.
- Tiểu Ất ca! Ta và a nương ở trong thành hơi bất tiện. Bơi này yên tĩnh cũng cần có người trông coi, không biết có thể để cho mẹ con ta sử dụng không? Thứ nhất có thể trông coi, thứ hai cũng có thể đỡ được chút tiền. Mẹ ta vốn không được khỏe lắm cần nghỉ ngơi nhưng ở trong thành phải chi tiêu rất nhiều.
Mặc dù là người Khai Phong nhưng hoàn cảnh của Thập tam lang cũng không được tốt, thậm chí chút đất cũng không có. Y ở phương Vĩnh Hưng có điều kiện hết sức rắc rối. Cái chỗ giết mổ này mặc dù hẻo lánh nhưng hoàn cảnh lại rất tốt. Tuy rằng mỗi ngày ra vào thành hơi rắc rối nhưng cũng còn tốt hơn cái chỗ đang ở.
Ngọc Doãn nghe thấy vậy cũng không có ý kiến.
- Nếu Thập Tam Lang đồng ý thì có thể tới đây, không cần phải nói tới chuyện tiền nong. Mặc dù nơi này hẻo lánh, lại không được tiện lắm. Nhưng nếu Thập Tam Lang ở đây, ta cũng không phải thuê người trông coi. Đã nói như vậy thì lúc nào ngươi và lão nương thấy tiện cứ tới ở. Cần dùng cái gì cứ nói với ta.
- Tiểu Ất ca nói thật sao?
Thập Tam Lang nghe thấy vậy thì quá vui mừng. Mặc dù Tam Xóa khẩu là nơi hẻo lánh nhưng cũng thuộc phạm vi phủ Khai phong. Một chỗ như thế này nếu đi thuê cũng phải mất bốn, năm quan. Nhưng Ngọc Doãn có thể cho y ở miễn phí khiến cho Thập Tam Lang vô cùng cảm kích. Y liên tục từ chối khiến cho Dương Tái Hưng đứng bên nổi giận.
- Thập Tam Lang cứ vậy đúng là khó chịu. Tiểu Ất đã nói cho ngươi ở thì cứ tới ở. Nếu ngươi còn cứ từ chối thì phụ tấm lòng tiểu Ất. Đến ở thì ở chứ có gì phải nói nhiều như vậy?
Dương Tái Hưng lên tiếng khiến cho Ngọc Doãn dở khóc dở cười. Nhưng hắn cũng phải thừa nhận sau khi nghe vậy, Thập Tam Lang cũng không còn từ chối nữa.
- Nếu vậy, Thập Tam Lang xin ghi lòng tạc dạ ân tình của tiểu Ất. Sau này nếu có chuyện, tiểu Ất chỉ cần nói, Thập Tam Lang sẽ làm hết mình.
Ngọc Doãn cười ha hả rồi vỗ vỗ vai Thập Tam Lang.
- Thập Tam Lang sao phải khách khí như vậy? Nếu sau này còn vậy thì đáng phải chịu đòn.
Thập Tam Lang nghe thấy vậy liền cười ha hả.
Cái lò giết mổ này đã bị bỏ hoang lâu ngày. Mặc dù Ngọc Doãn đã sử dụng mấy ngày nhưng sau đó giao việc giết thịt cho Trương Tam mặt rỗ nên không tới nữa.......
Nhiều tháng qua cái lò giết mổ trờ nên tan hoang, mạng nhện bám dầy khắp nơi cùng với tro bụi. Lại cộng thêm thời tiết nóng bức càng khiến cho bẩn hơn. Vì vậy mà muốn sử dụng thì phải mất rất nhiều công sức, chưa nói tới việc tiêu độc. Cũng may khi tới đây, hắn cho mang theo rất nhiều rượu mạnh.
Sau khi lau dọn sạch sẽ, quang cảnh của cái lò giết mổ mới có chút sức sống.
Dương Tái Hưng và Thập Tam Lang bận rộn túi bụi còn Ngọc Doãn thì đứng trong nội viện mà ngơ ngác nhìn quanh.
Lúc này, hoa Trà mi đã nở. Trên tường những đóa hóa trắng muốt được những chiếc lá tròn nhỏ điểm thêm làm tăng thêm sự tươi sáng của nó.
Hoa Trà Mi đã nở?
Ngọc Doãn đột nhiên run người. Hoa trà mi rất nổi tiếng, là một trong những loại cây có danh tiếng thời cổ. Nó đâm chồi nảy lộc khi băng tan và nở hoa vào mùa hè. Loại hoa này là một trong những thứ rất hay được văn nhân miêu tả dưới ngòi bút của mình.
Hoa Trà Mi có phần giống với thời cuộc lúc này. Đại Tống giống như đóa Trà Mi kia sau khi nở rực rỡ từ từ trở nên tàn héo. Đây giống như một người thiếu nữ xinh đẹp nhưng lại yếu đuối, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể héo tàn.
- Lạc cánh trà mi, trăng trong sáng. Thoảng mùi hương, thao thức quạ kêu dài. Se se thấm nhẹ áo đơn....
Mấy câu thơ khiến cho Ngọc Doãn càng thêm buồn. Nghĩ tới việc sắc đi xa, hắn có phần thổn thức. Những đóa trà mi nở đầy nơi góc tường khiến cho lòng người xao xuyến. Cánh hoa u nhã dưới cơn gió nhẹ càn tăng thêm lòng buồn vô hạn. Những cơn gió thổi tới khiến cho đóa hoa rung rung, càng làm cho người ta có cảm giác nhớ thương.
Ngọc Doãn ngơ ngác nhìn hoa Trà mi mãi một lúc không nói gì.
- Thập Tam Lang! Tiểu Ất vừa mới nói cái gì?
Dương Tái Hưng nghe không được rõ liền quay đầu lại hỏi. Thập Tam Lang cười khổ, nói:
- Đại lang không biết thì ta càng không hiểu được... Hình như tiểu Ất ca có tâm sự. Có điều nghe mấy lời nói đó thật sự rất hay. Mặc dù không hiểu lắm nhưng thực sự cảm thấy lợi hại. Chẳng trách người ta nói tiểu Ất ca có tài học hơn người.
So ra, Thập Tam Lang sống ở Khai Phong tiếp xúc với nhiều người lâu ngày cũng có được một chút phong nhã còn Dương Tái Hưng lại không nhìn nhận được sâu như Thập Tam Lang, y là một người thẳng thắn nên mấy cái lời hoa mỹ đó khi nghe chẳng khác nào Bát Giới ăn nhân sâm, cơ bản không hiểu được lấy một từ.
- Đúng vậy! Ta cũng không hiểu được.
Nhưng cho dù thế nào, y cũng không thể thua Thập Tam Lang. Dương Tái Hưng nói nhỏ:
- Chỉ có điều ta cảm thấy khó hiểu vì tiểu Ất có tài học như vậy vì sao lại không sử dụng, không chừng có thể đỗ Trạng Nguyên thì sao?
Thập Tam Lang nhún vai nói:
- Làm sao mà ta biết được? Thật ra ta ít tiếp xúc với tiểu Ất ca. Mặc dù cùng ở phủ Khai Phong nhưng so với trước kia thì hiện tại tiểu Ất ca hoàn toàn khác. Trước kia tiểu Ất ca thích đánh nhau. Mặc dù không phải là người ngang ngược nhưng kẻ khác rất khó gần. Hình như là từ sau lần đánh nhau với Lý Bảo, sống lại mới hoàn toàn thay đổi.
- Khác thế nào?
Thập Tam Lang gãi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Trước kia mọi người đều thấy tiểu Ất ca rất khó gần. Nhưng hiện tại, tiểu Ất ca lại có cảm giác rất dễ gần, trong lòng lại như có rất nhiều tâm sự. Ừm! Đại khái là vậy... Dù sao thì so với trước kia ta thấy tiểu Ất ca lại càng khiến cho người ta vui vẻ.
Dương Tái Hưng dừng tay, nhìn Thập Tam Lang. Mất một lúc, hắn kinh ngạc nói:
- Ta không hiểu ngươi nói cái gì nhưng cảm giác rất lợi hại.
- Đại Lang! Thập Tam! Không phải vội.
Ngọc Doãn tỉnh lại nhìn trời thì đã xế chiều vì vậy lên tiếng:
- Trời cũng muộn rồi, chúng ta đi về. Dù sao thì ở đây để ngày mai dọn. Chúng ta về nhà tránh cho mọi người khỏi sốt ruột.
- Được.
Dương Tái Hưng và Thập Tam Lang đều đói bụng nên nghe Ngọc Doãn nói thế liền đồng ý.
Cả ba người ra khỏi lò giết mổ rồi khóa lại. Ngọc Doãn giao chìa khóa cho Thập Tam Lang để y có thể tới đây ở bất cứ lúc nào. Còn Thập Tam Lang thì rất vu vẻ.
"Tiểu Ất ca đúng là phóng khoáng."
Có được chỗ ở này có thể tiết kiệm được một chút, mua đồ ăn để mẫu thân bồi bổ sức khỏe. Thập Tam Lang là một người có hiếu nên nghĩ mẫu thân có thể qua khỏi thì hết sức vui vẻ. Hoàn cảnh thiếu thốn, lúc trước phải dựa vào việc kéo xe để kiếm sống. Còn hôm nay, Thập Tam Lang tự nhiên là tràn ngập sự hăng hái. Trong thâm tâm, y thầm cảm ơn Ngọc Doãn. Thập Tam Lang nghĩ:"nếu có cơ hội sẽ báo đáp ân tình của tiểu Ất ca."...........
Trời chạng vạng, những cơn gió thổi tới nhè nhẹ.
Ba người Ngọc Doãn bước trong ánh tà dương trở về nhà. Vừa mới tới cửa Trần Châu thì không ngờ có một đám người tiến ra cản đường. Người cầm đầm chính là Lý Bảo. Chỉ thấy y mặc trường bào, phanh bộ ngực mọc đầy lông.
- Ngọc Tiểu Ất.
Lý Bảo quát khẽ.
Ngọc Doãn và Dương Tái Hưng đang nói đùa với nhau, chợt nghe có người gọi tên liền ngẩng đầu lên. Ngay lập tức hắn hơi giật mình.
Tại sao y lại ở đây?
Nên nhớ rằng ân oán giữa Lý Bảo và Ngọc Doãn có thể nói là không thể hòa giải. Ân oán giữa hãi người đã có từ thời trưởng bối rồi sau đó Ngọc Doãn suýt chết vì Lý Bảo, ái đồ của Lý Bảo là La Chí Sĩ lại bị thất bại trong tay Ngọc Doãn.
Ai cũng có thể diện.
Lý Bảo là cao thủ trên đường phổ nên không thể chấp nhận việc Ngọc Doãn không nể mặt mình. Chỉ có điều hôm trước Đường Cát của chùa Ngũ Long xuất hiện khiến cho Lý Bảo không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng hôm nay...
Ngọc Doãn cũng không nghĩ Lý Bảo tới đây du ngoạn, lại càng không tin y tới tìm mình uống rượu. Nhìn y lúc này rõ ràng là có sự chuẩn bị. Chỉ sợ mình vừa mới ra khỏi thành, Lý Bảo đã dẫn người chặn ở đây.