Tống Thì Hành

Chương 109: Lầu Cẩm Y (Thượng)

Bắc Viên thi xã?

Ngọc Doãn có chút khó hiểu!

Đó là cái gì?

- Cửu Nhi tỷ, Bắc Viên ở chỗ nào?

Đạo làm người là khiêm tốn, Ngọc Doãn cầm mảnh giấy nhỏ không có ký tên, đứng ở cửa phòng ngủ lớn tiếng hỏi.

Không đợi Yến Nô mở miệng, đã thấy một cánh cửa phòng mở ra, An Đạo Toàn vẻ mặt hài lòng từ trong phòng đi ra. Nghe thấy Ngọc Doãn hỏi, lão hơi sửng sốt, chợt lộ ra nụ cười cổ quái nói:

- Tiểu Ất, tại sao ngay cả Bắc Viên cũng không biết ở đâu?

- Hả?

- Bắc Viên chính là Thụy Thánh Viên, ngươi cư trú ở Đông Kinh bao lâu, cớ gì không biết?

Bắc Viên chính là Thụy Thánh Viên?

Vậy cứ trực tiếp viết là Thụy Thánh Viên là được rồi, cần gì viết cái tên "BắcViên", ta làm sao mà biết đó là nơi nào?

Ngọc Doãn vẻ mặt tức khắc buồn bực.

Trong phủ Khai Phong, Lâm viên chỗ nào cũng có.

Mà trong đó nổi tiếng nhất chính là "Tứ Viên" bao gồm Ngọc Tân viên, Thụy Thánh viên, Quỳnh Lâm Uyển Hoa và Nghi Xuân Uyển.

Tứ Viên này chính là Viên lâm tiêu biểu của Đông Kinh. Trong đó Thụy Thánh Viên lúc ban đầu tên là Bắc Viên, nguyên nhân bảo tồn Thái Sơn Thương thư, vì vậy năm Thái Bình Hưng Quốc thứ ba liền sửa thành Thụy Thánh Viên. Người sống lâu đời ở Đông Kinh, phần lớn đều biết Thụy Thánh ở đâu. Ngọc Doãn cũng biết Thụy Thánh Viên, nhưng không rõ nguồn gốc Bắc Viên. Nghe An Đạo Toàn nói, hắn lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, nhưng rồi bất chợt lại chau hàng lông mày.

- Tiểu Ất, có vấn đề gì vậy?

- An thúc phụ hẳn cũng biết nguồn gốc Bắc Viên thi xã?

- Bắc Viên thi xã?

An Đạo Toàn ngẩn ra, nhận tấm thiếp từ trong tay Ngọc Doãn, nhìn thoáng qua sau nhẹ lắc đầu.

- Điều này lại biết... Bắc Viên tao nhã rất đặc biệt, con cháu quan lại thường qua đây ngâm thi tụng phú, mà chỉ những con cháu nhà đó mới tụ hội thôi. Hơn nữa xem bút tích này, đúng là nữ nhân, hơn nữa xem đầu bút lông, tuổi hẳn là không nhỏ. Có lẽ Tiểu Ất biết vị quý nhân này, cho nên mới được người ta mời? Loại chuyện này rất bình thường, ngươi đi là hiểu ngay.

Lão nhân này, ánh mắt thật lợi hại.

Chữ viết đẹp đẽ tinh tế trên tờ thiếp, vừa thấy liền biết được viết bởi nữ nhân. Đồng thời ông ta có thể theo đầu bút lông là đoán được tuổi của người viết thiếp đó. Ngọc Doãn vừa rồi không chú ý, giờ nghe An Đạo Toàn nói thì nhìn kỹ lại, cũng tán thành. Cái gọi là Thi xã kỳ thật chính là một lần dạo chơi công việc tụ hội bình thường. Một vài con cháu quan lại tụ tập một chỗ, sáng tác thơ từ, ở thời đại này mà nói, cũng không có gì là chuyện hiếm lạ.

Nhưng rốt cuộc là ai mời hắn?

Yến Nô nghe được là nữ nhân mời, nhất thời nổi giận.

\

Nhưng mà, chợt nghe được là một nữ trưởng thì lại yên lòng, bưng đồ ăn đi ra phòng bếp, bày đặt ở trên bàn.

- Tiểu Ất ca làm gì lo lắng, đi liền biết.

- Cũng được!

Ngọc Doãn nghe thế mỉm cười:

- Không gì là không giải quyết được.

- Nhanh ăn cơm đi không cơm nước nguội hết.

Đêm muộn, ngoài phòng lại nổi lên cơn gió to.

HIện đang là đầu hạ nhưng thời tiết mấy ngày này có mưa nhỏ vào buổi tối nên mát mẻ thoải mái.

Yến Nô giúp An Đạo Toàn đun thùng thuốc nước nóng để tắm, sục sôi ngất trời. Mà Ngọc Doãn thì lại trong phòng, sau đó sửa cái đàn trong chốc lát, từ trên bàn cầm lên thi từ Liễu Vĩnh, đang định đọc thì thấy một tờ giấy nằm giữa tập thơ rơi ra. Ngọc Doãn ngẩn ra, xoay người nhặt lên, đọc lướt nhanh dưới ánh đèn. Trang giấy trên viết chi chít mấy chục cái tên, mà tên Trần Đông cũng rõ ràng ở trong đó. Lúc này Ngọc Doãn bỗng dưng nghi hoặc, khi đang xem xét cẩn thận, chợt nghe có tiếng người gõ cửa.

- Ai.

Yến Nô lau tay, bước nhanh tiến lên.

Ngoài cửa truyền đến một thanh âm quen thuộc:

- Cửu nhân tỷ, là tôi, Trần Đông!

- Sao thúc lại đến muộn như vậy?

- Tiểu Ất đã về chưa?

Trần Đông không trả lời Yến Nô mà chỉ hỏi Ngọc Doãn có trở về hay không.

Ngọc Doãn ở trong phòng nghe được tiếng của Trần Đông liền nhét tờ giấy trở lại, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Lúc này, Yến Nô mở cửa, đã thấy Trần Đông sải bước tiến vào, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc. Quần áo bị mưa nhỏ làm ướt đẫm nhưng lại hoàn toàn không để tâm. Vừa thấy Ngọc Doãn, Trần Đông vội vàng lên tiếng hỏi:

- Tiểu Ất, hôm nay ở trước cửa thư xã gần trường học có nhặt được một quyển sách không?

- Tập thơ Liễu Vĩnh?

- Đúng vậy, đúng vậy...

Nghe thấy Ngọc Doãn nói như vậy, Trần Đông lúc này mới như trút được gánh nặng, thở một hơi.

- Tiểu Ất đang cầm không?

Ngọc Doãn không trả lời, xoay người vào phòng, cầm lấy tập thơ ở trên bàn, sau đó lại quay lại đưa cho Trần Đông, cười ha hả nói:

- Chỉ là một tập thơ, cũng không đáng tiền gì, tại sao Thiếu Dương lo lắng như vậy? Hay ẩn giấu bí mật gì?

- A... Nào có, nào có!

Trần Đông biến sắc, chợt làm ra bộ thản nhiên nói:

- Chẳng qua là mượn của người, cho nên có chút sốt ruột, lại làm cho Tiểu Ất chê cười rồi.

Nói chuyện, tay Trần Đông tiếp nhận tập thơ kia, lật hai trang, liền nhìn thấy bản danh kia, sắc mặt tức khắc thoải mái nhiều hơn.

Nhưng ánh mắt Ngọc Doãn lại chợt nghiêm trang. Há miệng định nói nhưng cuối cùng không thể nói ra ý nghĩ trong lòng.

Trần Đông trái lại có vẻ thoải mái vô cùng, thấy Yến Nô bận rộn bên ngoài, không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Tiểu Ất chuẩn bị tắm rửa sao?

- Đúng, mà cũng không phải.

- Chỉ giáo cho?

- Chẳng qua được một phương thuốc phối ra được chút dược trị thương có thể phục hồi cánh tay như cũ nhanh hơn.

- Thì ra là thế.. Vị này chính là?

An Đạo Toàn từ trong phòng đi ra, đối mặt với Trần Đông. Có điều Trần Đông lúc này, đã không nhận ra An Đạo Toàn, bởi vì bộ dạng lúc này của An Đạo Toàn khác hoàn toàn với bộ dạng say khướt trong Thiên Thanh tự. Thấy ở trong nhà Ngọc đột nhiên có thêm một người, Trần Đông không khỏi có chút kỳ quái. Bởi vì anh ta biết, Ngọc Doãn và Yến Nô không có người thân nào khác.

- A, đây là bạn cũ của gia ông, ngày hôm trước mới đến Đông Kinh, tạm thời ở tại chỗ ta.

- Thì ra là thế, vậy ta không làm phiền Tiểu Ất trị thương nữa, cáo từ trước!

Trần Đông không cảm thấy được thái độ Ngọc Doãn thay đổi, cười ha hả vừa chắp tay, liền cáo từ rời đi.

Đợi Trần Đông đi rồi, Yến Nô tiến lên nghi ngờ hỏi:

- Tiểu Ất ca, tại sao hôm nay lại có thái độ lãnh đạm với Trần thúc thế?

- Thiểu Dương, hình như gia nhập bang hội gì đó.

- Hả?

- Anh ta nói tới lấy sách, theo ta thấy, là vì một tờ danh sách ở trong sách thì đúng hơn.

Khi ta vừa lật xem, phát hiện ra có tên anh ta... Ta có chút lo lắng, Thiếu Dương có phải gia nhập bang hội gì hay không.

- Bang hội thì không hẳn, chỉ có điều...

An Đạo Toàn đi tới, ha hả cười, mang trên mặt một chút vẻ châm biếm:

- Những người có học thức, nhìn như đám quỷ khôn khéo, kỳ thật vô cùng ngu xuẩn. Trước không phải là đảng mới cũ tranh giành sao? Không chừng hắn đã bị cuốn vào tranh đảng rồi. Tiểu Ất, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, vạn lần không thể cuốn vào trong đó, nếu không, rơi vào đó thì cả đời phiền toái.

Tranh Đảng?

Ngọc Doãn sửng sốt một chút, chợt thoải mái.

Như thế sẽ có nhiều khả năng, từ lúc Vương An Thạch biến pháp đến nay thì đảng cũ mới tranh đấu liên tiếp không ngừng.

Bỗng nhiên đảng mới có lợi thế, bỗng nhiên đảng cũ được quyền thế... Hai bên đấu đá qua lại, tranh giành. Mà cuốn vào tranh đảng, ở hậu thế đọc sách thuộc làu những cái tên nổi tiếng như Vương An Thạch, Tô Đông Pha, Tư Mã Quang.... Ngọc Doãn thậm chí cảm thấy được, Bắc Tống suy yếu, suy yếu vào thời Vương An Thạch biến pháp, suy yếu vào năm Hi Ninh! Năm mươi lăm năm tranh đảng không ngừng, khiến lương thần lui về ở ẩn, trong triều đình nịnh thần trải rộng. Rất nhiều nhân sĩ có chí nguyện bị tiểu nhân ép bức, khó có thể phát huy hoài bão của mình.

Biến pháp Hi Ninh?

Ngọc Doãn cũng rất khó nói rõ ràng phải trái đúng sai.

Trong trường học đời sau, sách lịch sử dạy tam đại mâu thuẫn, thúc đẩy Vương An Thạch biến pháp. Có điều là Ngọc Doãn với kiến thức nâng cao đời sau, từng trải phong phú lại chỉ xem như là trò cười. Chủ ý biến pháp của Vương An Thạch có thể là tốt, đáng tiếc biến pháp không được lòng dân. Bản thân Vương An Thạch cũng không phải là người tuân thủ theo biến pháp bởi vì tính cách ông ta tính cách quá mức bảo thủ.

Người bảo thủ, thường không chịu tiếp thu nhiều ý kiến...

Lại nói tiếp, thời kỳ đầu biến pháp đảng cũ đảng mới nhân tài đông đúc, tiếc là theo một cuộc trả thù, lần lượt loại trừ, khiến cho vô số tinh anh cuối cùng rơi vào kết cục thê lương.

Ngọc Doãn không khỏi khe khẽ thở dài.

Trần Đông cuốn vào tranh dành đảng, cũng không biết chính xác cái kết cục cuối cùng nó như nào?

Ngày hai mươi sáu tháng ba, phủ Khai Phong đưa ra phán quyết.

Nguyên nhân La Tứ Lục ngộ sát, xăm chữ lên mặt lưu đày phủ Thái Nguyên.

Có lẽ trong mắt một số người, Bắc Tống là một thời đại không yên ổn, dễ rút kiếm giết người. Nhưng thực tế thì sao? Pháp chế Bắc Tống tương đối là hoàn thiện. Đặc biệt Đông Kinh Biện Lương thì càng như vậy. Nếu không phải như vậy, Lỗ Trí Thâm trong truyện Thủy Hử, cũng không đến nỗi sau khi lỡ tay giết Trấn Quan Tây phải chạy trốn nơi xa xăm, cuối cùng kết cục xuất gia làm nhà sư; mà Lô Tuấn Nghĩa, đường đường là Lang viên ngoại phủ Đại Danh, cuối cùng bị buộc phải lên Lương Sơn Bạc.

La Tứ Lục có thể giữ mạng sống, đã là một chuyện lạ.

Nghe nói, sau khi phán quyết được đưa ra, Quách Kinh ở trong nhà tức giận đến miệng phun máu tươi, suýt nữa bỏ mạng.

Mà trải qua chuyện này, lực lượng thống trị của Quách Kinh ở Tang Gia Ngõa Tử bị suy yếu rất nhiều. Huynh đệ nhà mình đã chết, nhưng không được báo thù, làm như thế sao có thể khiến các huynh đệ bên dưới tâm phục khẩu phục? Kết quả là, rất nhiều lưu manh nhàn lặng lẽ rời khỏi Quách Kinh mà đi, khiến cho Quách Kinh càng sa sút. Không ít người sau khi rời khỏi Quách Kinh, nghĩ tới đi phố Mã Hành tìm Ngọc Doãn nương tựa. Nhưng Ngọc Doãn đối với việc này không có hứng thú, mà những lời kết tội Yến Anh trên triều đình ngày càng vang dội, Ngọc Doãn lại càng không dám xuất đầu. Chẳng qua, trên đời rất nhiều chuyện sức người đều không có khả năng ngăn cản!

Căn cứ vào sự dặn dò của An Đạo Toàn, Ngọc Doãn dùng ba ngày cường cân tráng cốt tán, giai đoạn đầu tiên cuối cùng đã có hiệu quả mỹ mãn.

Đúng như lời Yến Nô, trải qua ba ngày ngâm nước thuốc, gân cốt Ngọc Doãn đã thêm tăng cường. Cơ bắp là lực lớn, sức lực Ngọc Doãn lại càng đạt tới tiêu chuẩn cực hạn.

- Sau này Tiểu Ất cứ cách mỗi một tháng dùng một lần cường cân tráng cốt tán, hiệu quả còn hơn thế này nhiều.

Cường cân tráng cốt táng này phải sử dụng liên tục ba mươi sáu lần, mới có thể xem như toàn vẹn.

Đến lúc đó, với chân pháp Tiểu Ất, phối hợp dùng với cường cân tráng cốt tán, đạt tới năm tiêu chuẩn Ngọc Đại Lang năm xưa là không thành vấn đề. Chẳng qua, nếu ngươi muốn trở thành một bậc tông sư thì còn ngươi còn phải cố gắng nhiều hơn, chứ không phải chỉ dựa sức mạnh bề ngoài.

Ba mươi sáu lần, mỗi tháng một lần... Đây chẳng phải là ba năm sao?

Ngọc Doãn âm thầm tạch lưỡi, đồng thời lại có chút hiếu kỳ:

- Thúc phụ có từng tập qua võ nghệ?

An Đạo Toàn cười ha ha:

- Nếu ta từng tập qua võ nghệ thì sao đến nỗi lưu lạc đến Thiên Thanh Tự vay rượu tưới lo chứ? Chẳng qua thuở nhỏ ta đã học y, hiểu được một ít phương pháp làm khỏe mạnh cường thân, cho nên mới có thể sống đến bây giờ. Nhưng học được mấy thứ này, cũng không thích hợp với Tiểu Ất. Ngươi chỉ cần luyện tập theo chân pháp mà gia ông ngươi để lại là được, sớm muộn gì nhất định có thể đạt thành quả lớn.

Dứt lời, An Đạo Toàn cười nhìn Yến Nô:

- Thế nào Cửu nhi tỷ, có bằng lòng học chút chữ gà bới của ta không?

back top