Tống Thì Hành

Chương 172: Trung thần

Ngọc Doãn sau khi một đao đánh lui Oát Lỗ Đóa thì tựa như người tàng hình lui sang một bên.

Biểu hiện của Dư Lê Yến khiến Ngọc Doãn cảm thấy rung động. Nữ tử này khí khái không thua gì đấng tu mi. Đơn giản chỉ nói đến hành vi mời chào Ất Thất Oát Lỗ Đóa đã thấy vượt xa Da Luật Tập Nê Liệt rồi.

Chỉ trong thời gian ngắn mà nàng đã có một loạt quyết đoán.

Nàng không cho phép Tiêu Bột Yếu Hợp xuất binh truy kích, mệnh Liêu binh duy trì thủ thế, ở mức độ nào đó đã tránh việc quân Hắc Sơn có thể lâm vào tình trạng chó cùng rứt giậu, cá chết lưới rách. Đồng thời quyết định này của nàng ở mức độ lớn nhất đã có thể mời chào được quân Hắc Sơn. Da Luật Đại Thạch chết rồi, quân Hắc Sơn giờ là rắn mất đầu, như vậy tiếp theo bọn họ có lẽ trở về khu vực Hà Sáo làm mã tặc, rồi dần dần phân tán hết. Mà quyết định của Dư Lê Yến không thể nghi ngờ có thể mời chào quân Hắc Sơn tương lai dốc sức vì nàng, đến lúc đó quân Hắc Sơn cũng chỉ có thể thành tâm quy hàng.

Đối nội, Dư Lê Yến đề xuất chuyện cũ sẽ bỏ qua.

Cũng có thể trong thời gian ngắn nhất ổn định lại thế cục thành Khả Đôn.

Quan trọng nhất là, nàng đề xuất chỉ cần Ngõa Lý nguyện quy hàng, thì sẽ không truy tội, ngược lại vẫn có tư cách bình dân.

Pháp lệnh này sẽ càng trợ lực thêm cho nàng.

Thật sự là một nữ nhân đặc biệt!

Đứng ở sau lưng Dư Lê Yến, Ngọc Doãn cảm nhận được khí tức bất thường.

Bóng dáng thon gầy kia trong mắt hắn càng không giống bình thường.

***

Đêm sâu!

Thành Khả Đôn ồn ào náo động đã dần dần tĩnh lặng.

Thế lửa đã bình ổn, dân chúng thành Khả Đôn đều nhận được tin tức đám Ngõa Lý với thân phận bình dân đã tham gia dập tắt đại hỏa trong thành. Cùng lúc đó đội phản quân bắt đầu quay lại giáo trường.

Đại thế đã mất, phản quân cũng biết tiếp tục chống cự chỉ còn đường chết.

Bọn họ trở lại giáo trường vẫn lo lắng đề phòng. Nhưng sau khi Dư Lê Yến hạ lệnh đưa rượu tới thì bầu không khí sợ hãi đã được giảm bớt. Ít nhất từ đó cho thấy công chúa Thục quốc thật sự không có ý truy cứu.

Sau khi nhóm quân tốt bình tĩnh trở lại thì lập tức tỏ ra cảm kích đối với Dư Lê Yến.

Quân Hắc Sơn bên ngoài thành Khả Đôn cũng đã lui.

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Dư Lê Yên, Tiêu Bột Yếu Hợp quyết định tuân theo không hạ lệnh truy kích.

Y phân ra một nửa binh lực hiệp trợ Thạch Liệt Đạt Lạt Can ổn định thế cục trong thành, còn mình thì dẫn một đội nhân mã gấp gáp đi tới Thự nha.

Tại cổng lớn thự nha, Ất Thất Oát Lỗ Đóa đang hồn bay phách lạc đứng ở dưới bậc.

Gã vẫn không nói là thần phục, cũng không tiếp tục chống cự, cả người như mất hồn phách đứng ở đó không nhúc nhích.

- Tiêu Đô Thống!

Ngay lúc Tiêu Bột Yếu Hợp xuống ngựa thì Ất Thất Oát Lỗ Đóa đột nhiên mở miệng.

Tiêu Bột Yếu Hợp cũng đã nhận được tin tức, biết Dư Lê Yến muốn mời chào Ất Thất Oát Lỗ Đóa.

- Nếu công chúa có thể thu phục Ất Thất Di Lý, chắc chắn sẽ như hổ thêm cánh!

Lời này là Thạch Liệt Đạt Lạt Can nói với Tiêu Bột Yếu Hợp, trong lời nói tràn ngập sự kính nể đối với Ất Thất Oát Lỗ Đóa:

- Hắn ta thật sự là kẻ có bản lĩnh! Ta từ lúc nhập ngũ tới nay chưa bao giờ gặp phải lực sĩ dũng mạnh bậc đó. Lúc ấy nếu không phải tên người Nam kia ra tay thì ta đã bị hắn ta bức lui rồi. Nếu quả thật đọ sức trên ngựa, chỉ sợ ta không thể địch lại hắn ta.

Mà nay Thạch Liệt Đạt Lạt Can này lại là một mãnh tướng đệ nhất trong quân.

Có thể được gã khen ngợi cũng đủ thấy Ất Thất Oát Lỗ Đóa vũ dũng như nào.

Mà nay Công chúa mới thượng vị cần mời chào nhân tài. Người này chẳng những võ nghệ cao cường, hơn nữa còn là phụ tá đắc lực của Da Luật Đại Thạch. Ngẫm lại sau khi Da Luật Đại Thạch bị nhốt,chính là Ất Thất Oát Lỗ Đóa dựa vào sức mình dẫn quân Hắc Sơn đối chiến với quân Liêu. Tuy rằng Tiêu Khất Tiết không coi là danh tướng nhưng cũng có kinh nghiệm chiến trận vậy mà không phải là đối thủ của Ất Thất Oát Lỗ Đóa này. Từ điểm này có thể thấy được trình độ lĩnh quân đán giặc của Ất Thất Oát Lỗ Đóa không hề tầm thường chút nào.

So sánh ra, Thạch Liệt Đạt Lạt Can đấu tranh anh dũng còn có thể nhưng hành quân bày trận thì không thể bằng Ất Thất Oát Lỗ Đóa.

Nhân tài như vậy, chẳng phải là người mà công chúa Thục quốc cần hay sao? Cho nên, Tiêu Bột Yếu Hợp cũng không dám chậm trễ, biểu hiện vô cùng tôn kính:

- Ất Thất Di Lý, có gì chỉ bảo?

Ất Thất Oát Lỗ Đóa hít sâu một hơi:

- Xin hỏi thi thể Sứ quân hiện nay ở đâu?

Câu hỏi này càng khiến Tiêu Bột Yếu Hợp thêm phần kính trọng.

Y vội vàng chắp tay:

- Ất Thất Di Lý yên tâm, Thục quốc Công chúa đã truyền chiếu, mệnh ta làm Da Luật....đã chuẩn bị quan quách cho Sứ quân, tuyệt đối không chút nào khinh nhờn. Đợi sau khi thế cục ổn định, Công chúa Thục quốc sẽ ái ngươi kiến tạo Vương lăng ở núi Mưu Na, đại táng cho Sứ quân. HIện nay thi thể Sứ quân đã để vào quan tài, bảo tồn và cử người trông giữ rồi.

Ất Thất Oát Lỗ Đóa thở phào nhẹ nhõm!

- Không biết tiêu Đô Thống có thể dẫn ta đi bái tế Sứ quân không?

- Việc này...

Tiêu Bột Yếu Hợp do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Ất Thất Di Lý đã có tâm, sao ta có thể cự tuyệt? Chỉ có điều ta còn có chút việc cần bẩm báo Công chúa, đành phải phái người khác đưa Ất Thất Di Lý đến đó, kính xin Ất Thất Di Lý thứ tội.

Ất Thất Oát Lỗ Đóa vốn rất khẩn trương, nhưng nghe Tiêu Bột Yếu Hợp nói như vậy thì luôn miệng tạ ơn.

Tiêu Bột Yếu Hợp phái người dẫn Ất Thất Oát Lỗ Đóa đi bái tế thi thể Da Luật Đại Thạch, còn mình thì vào thự nha. Lúc này trong thự nha đèn đuốc sáng trưng, thi thể đã được dọn sạch, máu tươi trên mặt đất cũng đã rửa xong, chỉ còn lại một só nơi còn có vết máu khó tẩy sạch được. Trong không khí vẫn nặng mùi máu tanh, khiến người ta cảm giác không thoải mái. Tiêu Bột Yếu Hợp nhăn mặt đi vào thì thấy Mã Nhĩ Lư Phẩn đâm đầu đi tới liền vội vàng ngăn gã lại.

- Mã Nhĩ Lư Phẩn, Công chúa nghỉ ngơi ở đâu?

- Công chúa đang nghỉ tạm ở hậu đường, thay đổi trang phục!

- Thay đổi trang phục?

Mã Nhĩ Lư Phẩn hạ giọng nói:

- Tứ Thái Tử lực chiến mà chết, trong lòng công chúa khổ sở cho nên thay đồ tang.

Đoán chừng ngày mai Công chúa sẽ hạ lệnh toàn quân để tang.Chỉ có điều Tứ thái tử ra đi đã để lại trách nhiệm nặng nề trên vai công chúa.

Nói đến thì Mã Nhĩ Lư Phẩn cũng xuất thân bình dân.

Gã chịu ân tình của Tiêu Khất Tiết cho nên sau khi Tiêu Khất Tiết quyết ý quy thuận Dư Lê Yến thì cũng gia nhập dưới trướng Dư Lê Yến.

Lúc ấy Ngọc Doãn từng nhắc nhở Dư Lê Yến phải lưu ý Da Luật Đại Thạch.

Lúc này Mã Nhĩ Lư Phẩn mới được Dư Lê Yến để mắt tới.

Đây là một nhân vật nhỏ bé, nhưng cũng là nhân vật hiểu ân nghĩa.

Cũng chính bởi sự tồn tại của Mã Nhĩ Lư Phẩn mới khiến Ngọc Doãn có thể thuận lợi được Da Luật Đại Thạch tín nhiệm, rồi tiến hành ám sát ông ta.

Tiêu Bột Yếu Hợp cũng không vì xuất thân của Mã Nhĩ Lư Phẩn không cao mà bạc đãi gã.

Ngược lại, y biết lúc hung hiểm nhất, Mã Nhĩ Lư Phẩn từng anh dũng giết địch, đủ để y khâm phục.

Lãnh thổ Đại Liêu ta rộng lớn, nhân khẩu khá đông, sở dĩ thua giặc Lỗ kia không phải thua ở lòng binh lính Đại Liêu, mà là quốc chủ ngu ngốc.

Lúc nguy nan lại là lúc gặp trung thân. Mã Nhĩ Lư Phẩn này mặc dù chỉ là một nhân vật nhỏ nhưng cũng là trung thần của Đại Liêu. Tiêu Bột Yếu Hợp và Mã Nhĩ Lư Phẩn khách khí hai câu thì đi thẳng đến đại sảnh. Lúc này Dư Lê Yến cũng đã đổi y phục màu trắng, đồng hành cùng Mã Nhĩ Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài từ hậu dường đi ra, thấy Tiêu Bột Yếu Hợp thì gật gật đầu với y.

- Bột Yếu Hợp, lần này nhọc lòng ngươi rồi!

Dư Lê Yến vô cùng mệt mỏi, ngồi xuống ghế dựa da hổ ở ngay giữa đại đường.

Mã Nhĩ Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài thì đứng ở sau lưng nàng, đeo bảo kiếm bên hông, tinh thần phấn chấn.

- Sao không thấy Tiểu Ất đâu?

Tiêu Bột Yếu Hợp nghi hoặc hỏi.

Dư Lê Yến cười cười, hạ giọng nói:

- Tiểu Ất nói, lúc này hắn không thích hợp xuất hiện, cho nên đang nghỉ ngơi trong hậu viện.

- Hôm nay cũng đã nhọc lòng Tiểu Ất nhiều!

- Đúng vậy a, nếu không phải hắn nhắc nhở, chỉ chúng ta đã trúng kế của Da Luật Đại Thạch rồi.

Da Luật Đại Thạch kia thật sự là một nhân sĩ mưu trí, có thể nói là tính toán tỉ mỉ. Nếu hắn ta thật tâm phụ tá phụ hoàng, có lẽ...

Dư Lê Yến nói một nửa, lại cười khổ lắc đầu.

Da Luật Đại Thạch không phải là không có lòng trung thành, mặc dù lúc trước ông ta và Tiêu Can ủng hộ lập Da Luật Thuần, sau đó lại quy phụ Thiên Tộ Đế cũng vô cùng tận tâm tận lực. Ông ta vài lần can gián, đáng tiếc không được Thiên Tộ Đế tiếp nhận. Lại sau đó Da Luật Đại Thạch bị người Nữ Chân bắt làm tù binh, nhưng vẫn dẫn theo bảy ngàn binh mã trốn thoát từ trong quân doanh người nữ Chân, ngàn dặm xa xôi tìm Thiên Tộ Đế nương tựa.

Nhưng kết quả, Thiên Tộ Đế trục xuất binh quyền của Da Luật Đại Thạch, còn bắt giữ ông ta lại...

Da Luật Đại Thạch mưu phản,một phần là có dã tâm, nhưng phần khác cũng là vì bất đắc dĩ. Ở mức độ nào đó mà nói, Da Luật Đại Thạch cũng giống như mưu sĩ Điền Phong dưới trướng Viên Thiệu cuối thời Đông Hán. Điểm khác biệt duy nhất là Thiên Tộ Đế không phải là Viên Thiệu, hoặc là nói Thiên Tộ Đế không bằng Viên Thiệu. Trước đó trận chiến Quan Độ, Điền Phong cực lực khuyên bảo Viên Thiệu không nên hưng binh, nhưng cuối cùng lại trở thành tù nhân. Nhưng nếu Viên Thiệu thắng, Điền Phong còn có đường sống, còn Thiên Tộ Đế lại không giống như vậy.

Bất luận ông ta thắng hay bại, Da Luật Đại Thạch chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Rơi vào đường cùng, Da Luật Đại Thạch cũng chỉ có một con đường là mưu phản.

Dư Lê Yến khe khẽ thở dài, không nói tiếp nữa.

Trước đây, nàng vẫn muốn trở thành Tiêu Yến Yến, nhưng khi nàng chính thức gánh vác Đại Liêu, nàng mới cảm nhận được lúc trước Tiêu Yến Yến đã phải chịu áp lực lớn đến mức nào. Một đêm chưa được nghỉ ngơi khiến Dư Lê Yến thật sự mệt mỏi!

- Trong thành tình huống thế nào rồi?

- Cũng đã khôi phục lại gần như bình thường rồi, tuy nhiên nếu muốn khôi phục lại như bình thường chỉ sợ còn chút khó khăn.

Mấu chốt là, đám dân chúng trong lòng sợ hãi, mà phản quân hàng tốt, cũng bàng hoàng, sợ hãi Công chúa sẽ đổi ý.

Trong quân trước mắt vẫn còn đỡ, sĩ khí các tướng sĩ tăng cao.

Chỉ có điều, tin tức Tứ thái tử chết vẫn chưa truyền đi, mạt tướng có chút bận tâm, một khi tin tức Tứ thái tử chết truyền ra ngoài, sẽ lại dẫn đến một hồi rung chuyển.

Dư Lê Yến gật gật đầu:

- Mới vừa rồi Tiểu Ất cũng nhắc nhở ta như vậy.

- Vậy Tiểu Ất có chủ ý gì không?

Dư Lê Yến nghe vậy thì cười khổ:

- Ngươi nói Tiểu Ất là kia Gia Cát Lượng sao? Chuyện như này chỉ có thể dựa vào ta để giải quyết, sao hắn có thể nhúng tay vào được? Tuy nhiên Tiểu Ất thật sự có một chủ ý, nói nếu như có thể mau chóng thu phục quân Hắc Sơn, nói không chừng sẽ có lợi. Mới vừa rồi ta cũng suy nghĩ làm sao có thể khiến quân Hắc Sơn thần phục. Nếu để mặc bọn họ rời đi, thật sự là quá đáng tiếc. Quân Hắc Sơn này chiến lực không tầm thường! Đúng rồi, Ất Thất Di Lý vẫn còn đứng ở ngoài phủ sao?

Tiêu Bột Yếu Hợp lắc đầu, hạ giọng nói:

- Ất Thất Oát Lỗ Đóa muốn đi tế bái Da Luật Đại Thạch, mạt tướng phái người dẫn hắn đi rồi.

Dư Lê Yến nghe vậy, ánh mắt chợt lóe sáng.

Nàng thở dài một tiếng:

- Da Luật Đại Thạch có tài đức gì mà có thể khiến một viên mãnh tướng một lòng đi theo?

Ta tuy là con cháu A Bảo Cơ, trung thần vì nước như thế lại không hiệu dụng vì ta, chẳng lẽ trời không phù hộ Đại Liêu ta sao?

Dứt lời, Dư Lê Yến nước mắt rơi như mưa.

back top