- Niêm Bát Cát thua rồi!
- Cẩu tặc Niêm Bát Cát toàn quân bị diệt...
- Thục quốc Công chúa vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Trên bầu trời thành Khả Đôn quanh quẩn những tiếng la khàn giọng. Dân chúng thành Khả Đôn điên cuồng tụ tập trước phủ công chúa. Họ hô to tên Dư Lê Yến, hô to khẩu hiệu Thiên Hữu Đại Liêu hưng phấn giống như người điên.
Trên thực tế, ngay lúc tin chiến thắng truyền về, toàn bộ thành Khả Đôn đều sôi trào!
Dư Lê Yến phấn chấn tinh thần, tạm thời đem những chuyện không vui gác sang một bên, nở nụ cười tươi đứng trước cửa phủ gặp mọi người. Tuy rằng đã dự đoán được Ất Thất Oát Lỗ Đóa sẽ thắng lợi, nhưng thật không ngờ niềm vui sướng đại thắng lại mãnh liệt như này.
Năm nghìn người Niêm Bát Cát chết trận hơn một ngàn, bắt làm tù binh hơn hai ngàn, những người còn lại thì thảm bại bỏ chạy không rõ tung tích.
Chủ soái Niêm Bát Cát Bạt Lý chết trận, Thiếu Chủ bộ Khuất Đột Luật chết trận, dê bò đoạt được nhiều vô số. Quan trọng nhất là, thành Khả Đôn tổn thất ít ỏi. Ất Thất Oát Lỗ Đóa xuất binh ra Hắc Sơn, thừa dịp lúc ban đêm bí mật đánh úp doanh trại địch, Thạch Liệt Đạt Lạt Can suất bộ xung phong, cũng không chết quá nhiều. Căn cứ tin tức Ất Thất Oát Lỗ Đóa truyền đến, thành Khả Đôn chết không hơn ba trăm người.
Hai ngàn đấu với năm ngàn, thế chiến lớn như thế mà chết chưa tới ba trăm người? Tin tức truyền đi không hiểu sẽ có bao nhiêu người cảm thấy không thể tin nỏi, nhưng đối với Dư Lê Yến mà nói thì lại nằm trong dự liệu.
Tiểu Ất nói, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người!
Ất Thất Oát Lỗ Đóa bản lĩnh như thế, không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Dư Lê Yến hưng phấn tạm thời gác bỏ những phiền não trong lòng lại, mở rộng cửa lòng gia nhập vào trong niềm hân hoan của cả thành.
Chính ngọ, Thạch Liệt Đạt Lạt Can suất bộ xua đuổi bắt được dê bò, đến bên ngoài thành Khả Đôn.
Dư Lê Yến suất bộ ra khỏi thành, nghênh đón Thạch Liệt Đạt Lạt Can.
Ất Thất Oát Lỗ Đóa bởi vì muốn chỉnh biên tù binh, cho nên tạm thời không thể quay về. Tuy nhiên, y vẫn phó thác Thạch Liệt Đạt Lạt Can đem thủ cấp Bạt Lý và Khuất Đột Luật đưa tới, và dâng soái kỳ Niêm Bát Cát lên, lập tức lại vang lên một trận hoan hô.
Thắng lợi!
Chúng ta thắng lợi...
Thành Khả Đôn tạm thời an toàn.
Mọi người vừa múa vừa hát, tiếng hát tiếng cười vang lên rầm rộ.
Dư Lê Yến thì sai người thu nạp dê bò, ở trong phủ thiết lập tiệc rượu, chúc mừng Thạch Liệt Đạt Lạt Can.
Trên bữa tiệc, Mã Bản Đặc đột nhiên tiến đến bẩm báo:
- Công chúa, ngoài thành có sứ giả Uông Cổ nói là phụng lệnh Thiếu bộ chủ Uông Cổ tên là Nhiếp Thúc tiến đến thông báo. Người Uông Cổ nghe nói công chúa gặp nạn, cho nên do Nhiệp Thúc suất bộ ba nghìn, tiến đến trợ giúp.
Binh mã tiên phong đã tiến vào Vân Nội châu, dự tính trong vòng hai ngày sẽ đến thành Khả Đôn.
Dư Lê Yến được nghe, lập tức mừng rỡ.
- Mau mời sứ giả Uông Cổ yết kiến.
Đám người Cốt Na Lý và Thạch Liệt Đạt Lạt Can thì ngơ ngác nhìn nhau.
Không ngờ Thục quốc Công chúa có quan hệ mật thiết với người Uông Cổ.
Chẳng trách sau khi biết Hắc Sơn đại thắng, nàng lại không hề lo sợ Niêm Bát Cát trả thù. Hoá ra, Công chúa cũng sớm đã mời viện binh đến! Người Uông Cổ có hơn ba ngàn viện binh, hơn nữa binh mã trong thành cộng với hơn hai ngàn tù binh, vậy thì tổng số binh mã thành Khả Đôn lập tức vượt qua sáu ngàn rồi.
Sáu ngàn người nghe như không nhiều lắm.
Nhưng ở địa khu Mạc Bắc, có được sáu ngàn binh mã, đủ để đứng vững gót chân.
Cốt Na Lý lại nhìn Dư Lê Yến có vẻ như không giống…Vị công chúa này thật sự là tính toán không bỏ sót.
Tin vui, dường như tập trung vào cùng nhau.
Ngay lúc sứ giả Uông Cổ đến không lâu, lại có thám mã báo lại nói là sứ giả Tây Hạ phái tới cầu kiến Dư Lê Yến.
Hoá ra, Da Luật Tra Nô đã sớm đến Tây Hạ, và thuận lợi tiếp kiến Hạ Sùng Tông Hoàng hậu Da Luật Nam Tiên.
Sau khi biết được Đại Liêu gặp nạn, Da Luật Nam Tiên không nói hai lời lập tức phái người thông báo Thái tử Lý Nhân Ái mười sáu tuổi.
Lý Nhân Ái luôn luôn có thiện cảm với Đại Liêu.
Y lập tức thượng tấu Hạ Sùng Tông, khẩn cầu Tây Hạ xuất binh viện trợ.
Tuy nhiên, viện binh này cũng không phải là nói phát ra là phát ra được. Nay người Nữ Chân thế lớn, Tây Hạ trước đây từng nhiều lần tương trợ Liêu quốc, lại bị Hoàn Nhan Lâu Thất đánh cho thảm bại mà về. Đầu năm Tây Hạ còn xưng phiên với người Nữ Chân. Cho nên, sau khi Lý Nhân Ái đề xuất xuất binh, trên triều đình Tây Hạ liền hỗn loạn, có tán thành xuất binh, có phản đối xuất binh.
Hạ Sùng Tông càng do dự không biết nên xuất binh hay là không xuất binh.
Sau hơn mười lần thảo luận trước sau vẫn không có kết quả, cuối cùng Da Luật Nam Tiên không thể không nghĩ kế để Lý Nhân Ái ra mặt, mời Nhâm Hiền Phi nghĩ cách thuyết phục Hạ Sùng Tông.
Nhâm Hiền Phi này chính là người Tống
Cha là Nhâm Đắc Kính, vốn là Thông Phán Châu Tây An triều Tống, cũng là một viên mãnh tướng.
Hạ Sùng Tông sau khi phá được Tây An thì Nhâm Đắc Kính quy hàng Tây Hạ, vì mưu cầu đường ra nên Nhâm Đắc Kính gả con gái Nhâm Thị cho Nhâm thị hiến cho Hạ Sùng Tông Lý Càn Thuận, nay là Nhâm hiền phi. Lý Càn Thuận vô cùng sủng ái Nhâm Hiền phi, trong lịch sử Da Luật Nam Tiên sau khi Lý Nhân Ái bệnh chết thì cũng tuyệt thực mà chết. Năm sau, Lý Càn Thuận liền lập Nhâm hiền phi làm hoàng hậu, tiếp nhận ngôi vị của Da Luật Nam Tiên.
Phải biết rằng, lúc ấy Nhâm hiền phi cũng không có con nối dõi.
Sau khi Lý Nhân Ái chết, con thứ Lý Nhân Hiếu của Lý Càn Thuận do Tào hiền phi sinh ra nhưng Lý Càn Thuận cũng không lập Tào hiền phi mà lập Nhâm hiền phi lên làm Hoàng hậu, có thể thấy rõ Nhâm hiền phi được sủng ái đến như vậy. Lúc ban đầu Nhâm hiền phi cũng không nguyện ý nhúng tay vào việc này, sau vì Da Luật Nam Tiên tặng nàng bộ áo choàng Hỏa Hồ ly mà bà yêu thích nhất, thuyết phục Nhâm hiền phi ra mặt nói tốt vài lời mới thúc Lý Càn Thuận quyết định xuất binh viện trợ.
- Bệ hạ đã hạ lệnh, xuất sáu ngàn binh tương trợ Thục quốc Công chúa, do Đại thái tử Lý Nhân Ái làm Thống soái, hiện giờ đã vượt qua biên giới, đang đi đến thành Khả Đôn.
Dư Lê Yến sau khi nghe xong, không khỏi vỗ tay cười to.
- Đã là Nhân Ái đích thân cầm binh, vậy thì không thể tiếp đón sơ suất được.
Tiêu Bột Yếu Hợp!
- Có mạt tướng!
- Ngươi lập tức chọn lựa ba trăm Ngõa Lý, giao cho Mã Nhĩ Lư Phẩn, bảo hắn mang theo Ngõa Lý dọn dẹp đường phố đồng thời cũng xây dựng binh doanh ở ngoài thành.
Ngươi đích thân dẫn người đi nghênh đón Nhân Ái Thái tử.
Với lại, đến lúc đó ta cũng sẽ đích thân đến Thập Lý đình nghênh đón Nhân Ái Thái tử.
Tiêu Bột Yếu Hợp không nói hai lời, lập tức gọi Mã Nhĩ Lư Phẩn vội vàng rời đi.
Trong đại sảnh lại vang lên tiếng cười nói hân hoan.
Trong lòng Cốt Na Lý và Thạch Liệt Đạt Lạt Can lòng âm thầm khiếp sợ: Thục quốc Công chúa, lại dũng mãnh như vậy sao?
Bữa tiệc rượu này tận đến khi trời tối mới chấm dứt.
Sứ giả Uông Cổ và Tây Hạ được an bài vào trạm nghỉ chân nghỉ ngơi, mà Dư Lê Yến thì trở lại thư phòng, thở phào một cái.
Cuối cùng là đại công cáo thành!
Viện binh đến, binh mã thành Khả Đôn đã vượt qua vạn người...
Tuy nhiên, đông binh mã như thế chỉ sợ cũng cũng không phải là chuyện tốt. Thành Khả Đôn lại lớn như vậy, làm sao có thể dung nạp được vạn binh mã?
Việc gì cũng có lợi có khuyết điểm, sau khi Dư Lê Yến trải quan niềm vui sướng ban đầu thì lại lâm vào trong trầm tư.
Ánh mắt cô trong lúc vô tình đảo qua chồng “Tây vực ký” trên án, Dư Lê Yến giật mình, lấy tay cầm lấy một quyển.
Có lẽ, đã là thời điểm chuẩn bị, thẳng tiến Tây Châu!
***
- Công chúa, không xong, không xong!
Ngay lúc Dư Lê Yến suy xét nên nói với mọi người như thế nào về thời điểm tiến quân Tây Châu thì Hốt Đồ Hắc Đài và Mã Nhĩ Hốt Tư giống như mất hồn phách vàng hấp tấp, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào. Hốt Đồ Hắc Đài còn hét to.
Dư Lê Yến hơi sửng sốt, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.
Nàng đối xử rất tốt với huynh muội Mã Nhĩ Hốt Tư nên không quát hỏi:
- Y Lệ Khắc Xích, sao lại kích động thế, đã xảy ra chuyện gì?
- Thầy..thầy…Không thấy thầy đâu cả!
Dư Lê Yến ngẩn ra, bật dậy run rẩy nói:
- Y Lệ Khắc Xích, ngươi nói cái gì?
Hốt Đồ Hắc Đài thở hồng hộc nói không ra lời, Mã Nhĩ Hốt Tư mở miệng nói:
- Công chúa, mới vừa rồi ta và Y Lệ Khắc Xích đi tìm thầy thì phát hiện trong phòng thầy trống không, không thấy bóng dáng thầy. Quần áo thầy và cả bảo đao Bất tử điểu cũng không thấy….Lúc đầu ta không nghĩ gì, nhưng đến khi phát hiện ngay cả Ám Kim trong chuồng ngựa cũng không thấy, mới biết đã không hay rồi.
Người không thấy, y phục cũng không còn.
Đương nhiên Dư Lê Yến biết thanh bảo đao Bất bất tử điểu của Ngọc Doãn, thậm chí lúc trên đường đến thành Khả Đôn còn thương lượng muốn mua.
Sau đó thấy thanh bảo đao quá nặng nên Dư Lê Yến mới thôi.
Tuy nhiên, Dư Lê Yến lại biết, Ngọc Doãn vô cùng yêu thích thanh đao kia.
Nếu chỉ có điều này thì chưa chắc, nhưng mấu chốt là Ám Kim. Không thấy Ám Kim đâu, vậy thì chứng minh điều gì?
Bên trong phủ công chúa người có thể tiếp cận Ám Kim chỉ có ba người Ngọc Doãn và huynh muội Mã Nhĩ Hốt Tư.
Hiện giờ Mã Nhĩ Hốt Tư nói như vậy, chẳng phải là…
Dư Lê Yến không nói hai lời, vòng qua cái bàn như gió chạy ra thư phòng đi thẳng đến nơi Ngọc Doãn ở.
Phòng xá vô cùng sạch sẽ, giống như đã được Ngọc Doãn thu dọn.
Trên bàn sách đặt một chồng sách đã được phân loại xếp gọn gàng.
Trên bàn có một tờ giấy trắng, Dư Lê Yến cầm lên xem, nét mực còn tươi mới:
“Nghe tin Hắc Sơn đại thắng, Oán Ca Nhi và Tra Nô đã quay về, Tiểu Ất rất mừng.
Tình nghĩa công chúa, Tiểu Ất nhớ mãi, nhưng lo lắng thê tử ở quê nhà đang gặp nguy hiểm, Tiểu Ất vốn đã sớm muốn rời đi, nhưng vì việc lớn của Yến tử chưa định nên chưa đi. Nay Yến tử đã ổn định thế cục, nỗi nhớ nhà của Tiểu Ất như dao cắt, đành phải không từ mà biệt, mong Yến tử đừng trách Tiểu Ất thất lễ.
Việc Tây Châu cấp bách, thành Khả Đôn lại nhỏ hẹp, không đủ để quản lý.
Nếu Yến tử lấy Tây Châu, sao không lấy thành Khả Đôn làm mồi nhử, giao cho người Uông Cổ để đổi lấy vật tư lương thảo đồ quân nhu? Nay nhân tài dưới trướng Yến tử đông đúc, nhất định có thể nghĩ ra chú ý, Tiểu Ất không nói năng rườm rà nữa….Không nỡ chia tay nhưng đành phải vậy, trong lòng nảy sinh làm một bài thơ, Tiểu Ất và Yến tử cùng nỗ lực nhé.
“Xướng triệt dương quan lệ vị can, công danh dư sự thả gia xan.
Phù thiên thủy tống vô cùng thụ, đái vũ vân mai nhất bán sơn.
Kim cổ hận, kỷ thiên bàn, chích ứng ly hợp thị bi hoan.
Giang đầu vị thị phong ba ác, biệt hữu nhân gian hành lộ nan.”
Giá cô thiên kỳ 4 - Tiễn bạn (Người dịch: Điệp luyến hoa)
Hết khúc "Dương quan" lệ chửa khô,
Công danh chuyện hão đoái hoài chi.
Lặng lờ nước tiễn rừng cây thẳm,
U ám mây che nửa núi mờ.
Xưa nay hận, tính muôn vàn,
Có phải vui buồn bởi hợp tan ?
Đầu sông sóng gió còn chưa hiểm,
Chính tại lòng người mới khó khăn.
Yến tử, lần đi Tây Châu này xin hãy bảo trọng. Những chuyện trước đây Tiểu Ất sẽ mãi không quên, nếu có duyên thì….”
Chắc hẳn viết đến đây Ngọc Doãn không biết nên viết gì nữa nên dừng bút.
Dư Lê Yến cầm phong thư này trên tay, bao nhiêu niềm vui mừng trước đó lập tức tan thành mây khói, không còn sót lại chút gì!
- Tiểu Ất, sao huynh lại có thể bỏ đi như vậy?
Nàng khóc nức lên, ngồi xuống không nói nên lời.
Hết thảy chuyện hôm qua Tiểu Ất không bao giờ quên…
Đã không thể quên, vậy sao lại đi?
Dư Lê Yến không kìm nổi khóc to, nước mắt làm nhòe mực.
Một lát sau, nàng đột nhiên đứng dậy, xoay người đi nhanh ra ngoài.
- Mã Nhĩ Hốt Tư, chuẩn bị ngựa cho ta!
- Công chúa, ngươi muốn đi đâu?
Dư Lê Yến đau đớn nói:
- Ta phải đuổi theo huynh ấy, muốn huynh ấy nói cho rõ ràng.