Tháng 6, hoa dại nở rực.
Bất kể bên ngoài là thế nào, nhưng vừa vào hạ trị Phủ Khai Phong liền lập tức cảm nhận được sự phồn hoa khác biệt.
Hoa dại ven đường nở rộ, đủ mọi màu sắc, rải khắp mặt đất.
Gió sông từ trung du Hoàng Hà thổi đến, xua tan không khí nóng bức bầu trời Đông Kinh, mát mẽ sảng khoái, cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Đằng trước xa xa, có thể nhìn thấy Tây Thủy Môn.
Tường thành cao dày kiên cố, dưới ánh mặt trời lộ ra khí thế hùng hồn.
Trên đường xe ngựa qua lại như nước chảy, tạo ra bức tranh bừng bừng sức sống.
Ngọc Doãn dắt ngựa, theo dòng xe chầm chậm đi. Hắn vừa hít thở không khí quen thuộc mà hơi xa lạ, vừa có một loại kích động của nỗi nhớ nhà như dao cắt. Cách biệt ba tháng, không biết trong nhà vẫn bình yên không? Yến Nô lúc này đang làm gì? Là ở trong cửa hàng phố Mã Hành bận rộn? Hay là đang vất vả làm lụng trong xưởng thịt chín.
Cũng có thể đang ngồi trong tiểu viện yên tĩnh nhà mình may vá quần áo, chờ đợi mình trở về?
Trong lòng không khỏi có một loại cảm thụ ngọt ngào. Mưa gió thành Khả Đôn sớm đã cách xa. Đối với Ngọc Doãn mà nói, cái tiểu viện tọa lạc bên cạnh Quan Âm viện mới là nhà thật sự của hắn. Khoảng cách Tây Thủy Môn càng gần, thì càng có loại mệt mỏi của người xa quê trở về. Bên cạnh Liễu Thanh và Ngọc Doãn cùng sóng vai đi, nhìn Tây Thủy Môn, trong mắt lóe ra kích động.
Về nhà rồi, cuối cùng về nhà rồi!
- Tiểu Ất lần này trở về có dự định gì?
- Trước mắt không có dự định gì đặc biệt, trước tiên sắp xếp ổn thỏa rồi hãy nói.
- Nếu có rảnh, thì tìm ta .... Ha ha, ta bình thường ở trong nhà trong thành. Nếu không thấy ta ở đó, có thể bảo người đi bên Mưu Đà tìm ta. Điền trang của ta ở Mưu Đà, cảnh sắc coi như không tệ. Thế này nhé, lúc trung thu, Tiểu Ất đến ngắm trăng, chúng ta có thể đối nguyệt, cũng có thể gọi là một chuyện tao nhã, huynh thấy thế nào?
Liễu Thanh tỏ ra rất nhiệt tình, Ngọc Doãn cũng không cự tuyệt.
Thế là liền gật đầu nhận lời, hai người hẹn ước thời gian, rồi chuẩn bị chia tay.
Ngọc Doãn phải về nhà, Liễu Thanh cũng phải dọn hàng, còn đưa thiên sơn tuyết liên tới trong phủ Đường Khác, không khỏi phải bận rộn một thời gian.
Ngoài ra, hộ quán của 184 người thôn Ngưu gia, cũng phải giải quyết.
Liễu Thanh nói là không phiền phức, nhưng Ngọc Doãn cũng biết, chuyện này phải bắt đầu làm, chính là không có đơn giản như tưởng tượng.
Dù sau quan hệ di chuyển gần 200 nhân khẩu, tất nhiên phải có phối hợp mức độ nhất định.
Phủ Khai Phong, Kinh Tây Bắc lộ phủ Hà Nam và quan phủ địa phương Lỗ Sơn, ba hệ thống quan liêu vận chuyển, không dễ dàng như vậy.
Đương nhiên rồi, có tiền có thể sai ma khiến quỷ.
Nếu Liễu Thanh mở cái cửa này, thì không có vấn đề.
- Bá Viễn, vậy ta cáo từ trước... Cửu Lang, nếu có rảnh thì đến tìm ta uống rượu.
Sau khi Ngọc Doãn và Liễu Thanh nói lời từ biệt, lại từ biệt với Ngưu Cao và Sài Lâm.
Ngưu Cao cũng đi theo?
Đương nhiên phải đi theo... gã chính là nguyên nhân chủ yếu của Liễu Thanh thu giữ 184 nhân khẩu thôn Ngưu Gia. Chẳng những Ngưu Cao theo tới, ngay cả dẫn theo vợ con Ngưu Gao cùng tới. Ngoài ra còn có ba mươi thanh niên trai tráng từ thôn Ngưu gia tới, lấy danh nghĩa tùy tùng đi tới.
Liễu Thanh làm việc, vô cùng điềm đạm.
Trước tiên dẫn người đến, cũng có thể yên lòng mọi người.
Tiền lương để lại đầy đủ, có thể làm những các già trẻ thôn ở thôn Ngưu gia không cần vì no ấm mà lo lắng, cũng không cần đi làm cái nghề thổ phỉ dễ dàng mất đầu kia nữa, chờ sau này ổn định, hãy từ từ tính chuyện khác.
Chuyện này, nếu không có khoảng thời gian hai ba tháng chuẩn bị, cũng không thể có kết quả.
Liễu Thanh tự nhiên sẽ không bằng lòng để Ngưu Cao, một người tài giỏi như vậy ở Lỗ Sơn 2- 3 tháng, đó mới là lãng phí thật sự.
Ngưu Cao đương nhiên cũng rất hứng thú đi Đông Kinh.
Cái này giống như là người ở hậu thế từ trong mương rãnh đi ra hướng về đế đô kinh sư.
Lỗ Sơn, quá nhỏ.
Mà phủ Khai Phong này mới là trung tâm của Đại Tống.
- Dọc đường làm phiền Tiểu Ất quan tâm, Ngưu Cao vô cùng cảm kích.
Chờ thu xếp các hương thân ổn thỏa thì ta sẽ đi tìm Tiểu Ất đòi chén rượu uống.
- Đúng vậy, ta còn nghe Tiểu Ất một tay chơi đàn hay tuyệt diệu nữa chứ.
Sài Lâm cũng lưu luyến không rời, tiến lên từ biệt với Ngọc Doãn.
- Tiểu Ất, chỉ cần vào thành là được, tiền thuế vào thành là do ta trả. Đừng chậm trễ nữa, Ngọc Doãn về gặp nương tử đi.
Ngọc Doãn đỏ mặt lên, chắp tay với Liễu Thanh, liền dắt ngựa rời khỏi đội ngũ.
Lúc vào Tây Thủy Môn đều có Sài Lâm đến, giải thích rõ ràng với thuế đinh. Quân tốt giữ cửa không có làm khó, liền cho Ngọc Doãn vào thành.
Dắt con Ám Kim, Ngọc Doãn bước chân lên con đường phủ Khai Phong, nhất thời cảm thấy vô cùng an tâm.
Thời gian ba tháng, phủ Khai Phong vẫn phồn hoa như vậy, thậm chí so với lúc rời khỏi, càng huyên náo hơn...
Vừa vào Tây Thủy Môn, rẽ qua đường Lương Môn, Ngọc Doãn chạy thẳng vào thành, nhưng lúc đang nhìn quanh đường, chợt có người gọi tên của mình.
- Tiểu Ất, phía trước chính là Tiểu Ất ca phải không?
Ngọc Doãn ngẩn ra, vội quay người nhìn qua.
Chỉ thấy một người đàn ông ăn mặc quân phố đi tới. Chờ đi tới gần, Ngọc Doãn mới nhận ra, quân phố này lại là Thạch Tam.
- Tam ca sao ăn mặt thế này?
Trước khi Ngọc Doãn rời khỏi phủ Khai Phong, Thạch Tam liền thoát khỏi lớp vỏ quân phố, làm quan coi ngục.
Nhưng không ngờ ba tháng không gặp, y trở lại làm quân phố, làm Ngọc Doãn hơi có chút giật mình.
- Quả nhiên là Tiểu Ất!
Thạch Tam cười lớn đi lên trước, chắp tay thưa dạ:
- Lúc nãy xa xa nhìn bóng dáng của huynh, có chút quen mắt, nhưng không dám nghĩ là người quen. Dạo này không gặp, Tiểu Ất quả là không hề thay đổi, khí độ này còn mạnh hơn gấp trăm lần so với trước kia.
- Tam ca nói thế làm ta xấu hổ.
Ngọc Doãn vội khách sáo trả lời.
Nói tới tướng mạo của Ngọc Doãn cũng không có thay đổi nhiều.
Chỉ là thoạt nhìn gầy một chút, tinh tráng một chút, làn da so với lúc trước đen hơn một chút, lộ ra một chút màu lúa mì khỏe mạnh.
Nhưng trên thực tế, khí chất của Ngọc Doãn, lại phát sinh ra biến hóa cực lớn
Ngọc Doãn lúc ban đầu tuy mang chút khi phái nho nhã, nhưng vẫn là cho người ta một cảm giác thô cuồng. Còn bây giờ trải qua hàng loạt gặp gỡ và va chạm ở thành Khả Đôn, càng thêm mấy lần ấu đả, đồng thời sau đó còn đột phá tiến vào công phu tầng thứ ba, Ngọc Doãn vẫn ôn văn tao nhã như trước nhưng lúc giơ tay nhấc chân, lại có một loại quý khí siêu phàm thoát tục làm người ta không với tới.
Loại khí chất này, thật nói không rõ.
Với tu dưỡng, giáo dục của con người và trải qua biến hóa còn liên quan nhau.
Thạch Tam cảm thấy Ngọc Doãn hôm nay từ xa nhìn thì ôn văn tao nhã, lúc tới gần, quả có một loại phong phạm không giận tự uy.
Trong lời nói, tự cảm giác thêm mấy phần cung kính.
Y không rõ mấy tháng nay Ngọc Doãn trải qua chuyện gì, nhưng cảm thấy Ngọc Doãn hôm nay và lúc rời khỏi Đông Kinh có khác nhau rất lớn.
- Tam ca, sao huynh lại làm quân phố?
Thạch Tam nghe xông lập tức phát ra tiếng thở dài.
- Lời này nói ra thì dài... Đúng rồi, Tiểu Ất là mới về tới à?
- Đúng vậy, vừa mới vào thành, đang định về nhà
- Thật đúng lúc, ta cũng đang muốn về nhà, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Đang lúc nói chuyện, y vẫn nhìn Ám Kim của Ngọc Doãn đang dắt, trong lòng càng thêm mấy phần kính trọng. Phải biết, đám bá tính bình dân như bọn họ, làm gì có tư cách cưỡi ngựa? Ám Kim thoạt nhìn già và gầy, nhưng tinh thần lại không tệ, tuyệt không thể so với ngựa buôn bán ngoài chợ. Đây là một con ngựa tốt, nếu tới chợ bò ngựa, thế nào cũng đáng 300 đến 500 quan.
Thoạt nhìn, Tiểu Ất thật là người phát đạt!
Ngọc Doãn cũng muốn hỏi thăm biến hóa trong kinh thành, liền cùng Tam Thạch đi về Biện Môn.
Biện Môn này, có tên gọi là Hạp Lư Môn, là cửa thành chủ yếu nối liền trong ngoài thành. Trước đây ra vào Lạp Lư Môn rất đơn giản, hoàn toàn không có người ngăn cản. Nhưng bây giờ Hạp Lư Môn lại lấp cửa khóa, càng có binh tốt ở một góc kiểm ra người ra vào.
Nhưng, loại người mà bọn họ hỏi dò lại là kiểu người mà khác.
Giống như những người xuất thân không bình thường, đám binh lính luôn luôn làm như không thấy.
- Tam ca, lại phải trở về rồi sao?
Lúc Thạch Tam và Ngọc Doãn đi tới trạm kiểm soát trước Hạp Lư Môn, một người phía sau trạm kiểm soát, cười ha ha vẫy tay ra hiệu với Thạch Tam.
Ánh mắt giữa lúc lơ đãng đã rơi lên người Ngọc Doãn bên cạnh.
Thanh niên đó ngẩng ra, chợt vui mừng nói:
- Đây không phải là Tiểu Ất ca sao? Trở về khi nào vậy?
- A...
- Phong Huống, tiểu đệ là Phong Huống!
Sao thế Tiểu Ất ca, không nhận ra đệ à?
Thanh niên kia bị kích động đột ngột chạy tới, làm Ngọc Doãn cảm giác có chút không biết làm sao.
- Phong Huống?
May mắn Thạch Tam bên cạnh giải vây, cười ha ha:
- Lúc nãy canh gác rồi, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi... Con mẹ nó, tối còn phải tiếp tục canh gác, không tự tại như Phong tam lang, cũng không biết, phải tới khi nào mới kết thúc.
Phong Huống đầu tiên là chắp tay với Ngọc Doãn, rồi sau đó hạ giọng nói:
- Tiểu Ất ca, gần đây bên ngoài tin đồn nhiều, đừng gây chuyện thị phi gì nhé. Sau khi vào đêm, vẫn ít ra ngoài là tốt hơn... Thời gian trước xảy ra chuyện lớn, nên phải siết chặt thời gian một chút.
Sau đó, y nói với Thạch Tam:
- Không chừng thêm khoảng mười ngày nữa, Điện tiền ti sẽ thu lại trạm kiểm soát.
Nhưng bên Tam ca có thể còn phải vất vả ít ngày. Trước đây tiểu đệ nghe Thôi Ngu Hầu nói không chừng phải lui lại tới trước sau Trung Thu.
Thạch Tam nghe xong lập tức vẻ mặt buồn khổ.
- Con mẹ nó, thật là phiền phức.
- Đúng vậy... nhưng huynh cũng phải thông cảm một chút mới được.
Mấy tháng nay liên tiếp rất nhiều người bị giết, hiện nay trong quân lòng người bàng hoàng. Nếu không phải Quan gia hạ lệnh không được nhiễu dân quá đáng, nói không chừng còn cấm đi đêm trong thành rồi. Cố gắng nhẫn nhịn chút nữa, qua hai tháng là ổn thôi.
- Nhưng chuyện Điện tiền ti sao phải khiến những quân phố chúng ta chứ?
Phong Huống cũng bất đắc dĩ nói:
- Cái này, huynh đi tìm Cao Thái úy đi.
Thạch Tam mặt tối sầm:
- Phí lời, nếu ta có thể trước mặt Thái úy nói ra, vậy đến phiên bị người ta đuổi về, có khi còn không được làm quân phố nữa ý chứ. Bỏ đi bỏ đi, với với ngươi cũng vô dụng, Tiểu Ất cùng là vừa về tới, ta tiễn huynh ấy về trước.
Đợi qua hai ngày nữa rảnh, lại tìm ngươi uống rượu.
- Được, vậy lúc đó chờ Tiểu Ất ca các huynh cho gọi.
Phong Huống rất ra dáng một tiểu quan quân quay người hô một tiếng, một nhóm quân tốt lập tức cho thông hành
Sau khi Ngọc Doãn trong mơ hồ cùng Thạch Tam vào Hạp Lư Môn, cố nhịn, không có hỏi vềPhong Huống kia. Người ta thoạt nhìn có vẻ rất thân quen với mình, nếu hỏi Thạch Tam thì thật không hay lắm. Lúc nãy nghe khẩu khí của Phong Huống nói chuyện với mình, nói vậy chắc hẳn Yến Nô cũng không xa lạ đối với Phong Huống này.
- Tam ca, huynh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao đang yên lành làm quan coi ngục tự nhiên lại làm lại quân phố vậy?
Thạch Tam cười khổ một tiếng:
- Nói ra cũng đơn giản, trong nha môn đến một Cung Áp ti, không hợp với Tiếu Áp ti lắm. Vốn không liên can gì với ta, nhưng hai vị Áp ti đấu đá nhau, tiểu quỷ ta gặp họa, bị Cung Áp ti tìm soi mói, liền đuổi ra ngoài... Sau đó không những trở lại làm quân phố, còn bị điều đến ngoài thành canh giữ.