Tống Thì Hành

Chương 228: Con đường phát tài của Yến Nô

Ngọc Doãn luôn cảm thấy cách của Yến Nô nói có chút hơi quen tai, đúng là thường nghe nói ở hậu thế.

 

Nhưng đây là thời Tống!

 

Tuy vậy Ngọc Doãn lại tán thành chủ ý của Yến Nô. Làm như thế quả thật có thể tránh được chi phí đi thuê mặt bằng, giảm bớt một khoản chi lớn. Đồng thời đối với những bà nội trợ cả ngày rảnh rỗi không việc gì làm mà nói cũng mang đến một con đường phát tài.

 

Chỉ là, làm sao đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài đây?

 

Ngọc Doãn ở kiếp trước không có học qua thương mại, đối với việc làm sao đẩy mạnh tiêu thụ, đúng thật là không có cách.

 

Yên Nô thấy hắn không nói, liền cười:

 

- Thật ra nô ngược lại có một chủ ý, nhưng không biết nên dùng không?

 

- Cửu Nhi tỷ cứ nói đừng ngại.

 

Mặt của Yến Nô đỏ lên.

 

Cô tỏ ra có chút ngại ngùng, cúi đầu xuống thật lâu, mới hạ giọng nói:

 

- Hôm qua Đại Lang Lý gia đến nói chuyện với Tiểu Ất ca, nô tình cờ nghe thấy. Tiểu Ất ca muốn làm đại sự, muốn làm cái tuần san Đại Tống gì đó, hình như phải in ấn không ít... Nô đang nghĩ, Tiểu Ất ca phải chăng tìm người chút văn chương, nói chút về chỗ tốt của bàn chải đánh răng được chăng? Tới lúc đó nô lại đi tìm một số người tặng nước súc miệng, cho bọn họ một số bàn chải, bảo bọn họ tặng miễn phí ra ngoài, cũng có thể làm người ta biết đến.

 

Đời Tống là thời đại tương đối tự do thương mại.

 

Không phải đã nói, thời Tống là thời đại một chân bước vào cận đại tư bản chủ nghĩa sao? Nhưng không ngờ Yến Nô lại có đầu óc như vậy, còn nghĩ ra hai cách “quảng cáo” và dùng thử miễn phí, thật sự làm Ngọc Doãn hơi giật mình.

 

Đúng vậy, ta có thể tiến hành quảng cáo mà!

 

Nếu trong tay ta nắm giữ tiếng nói truyền thông duy nhất Đại Tống, thì làm chút quảng cáo, lại có ngại gì?

 

Hai tròng mắt Ngọc Doãn đảo tròn, liền nảy ra sáng kiến.

 

Thấy Yến Nô vẫn là bộ dạng dè dặt, hắn ngược lại cười:

 

- Cửu Nhi tỷ, chủ ý này rất hay, ngày mai ta liền đi tìm Thiếu Dương thương lượng.

 

Văn tự huynh ấy rất tốt, không phải ta có thể sánh bằng.

 

Thay vì ta cố gắng tâm tư viết, chi bằng bảo huynh ấy giúp đỡ, thuận tiện còn có thể cho huynh ấy chút tiền nhuận bút, cũng có thể có chút trợ cấp.

 

Được Ngọc Doãn khen ngợi, Yến Nô lập tức vui vẻ lên.

 

Cô liên tục gật đầu:

 

- Vậy cứ theo Tiểu Ất ca nói.

 

Nói xong, Yến Nô xoay người liền chạy ra khỏi phòng. Thấy bước chân của cô nhún nhảy, rõ ràng giống như đứa trẻ được trưởng bối khen ngợi.

 

Kỳ thực, cô mới mười bảy tuổi, không phải là đứa trẻ sao?

 

Ngọc Doãn thấy bóng lưng của Yến Nô, trong mắt lóe lên tình cảm dịu dàng...

 

***

 

- Lục tẩu, sáng sớm lại phải đi đâu vậy?

 

Mưa nhỏ cả đêm, trong không khí sáng sớm, còn mang chút hơi nước.

 

Gió sớm có chút trong lạnh, Dương Kim Liên mở cửa bị gió thổi ập vào mặt, lập tức giật nảy mình lạnh toát.

 

Cô theo bản năng nắm chặt vạt cổ áo, thở ra hơi khí đục, sau đó bước đi ra khỏi nhà. Bởi vì cô ở là nhà lầu, trong nhà cũng không có nước giếng có thể sử dụng, cho nên nước dùng mỗi ngày, phần lớn đều là mua từ bên ngoài. Trong phủ Khai Phong này, bán nước cũng là một kế sinh nhai, nuôi sống không ít người. Sáng sớm, bọn họ sẽ lấy nước suối trong ngọt từ ngoài thành, theo giao hẹn trước đó liền đưa tới nhà. Có chút giống như bán nước tinh khiết ở hậu thế, bên mua đặt thùng rỗng ở cửa, bên bán dựa theo số lượng thùng rỗng đổi lấy, tới cuối mỗi tháng thì tới nhà thu tiền, tiền lời cũng không tệ.

 

Phu quân không ở trong nhà, Dương Kim Liên dùng nước cũng không nhiều.

 

Mỗi ngày cần sáu thùng nước, ngoại trừ dùng để uống sinh hoạt ra còn có thể tắm rửa.

 

Cô ở cửa cầm lên một thùng gỗ đầy nước suối, đang định đi vào nhà, lại thấy một người phụ nữ quen thuộc cách vách đang ra khỏi nhà chuẩn bị đi.

 

Tuy không phải quen lắm, nhưng vẫn phải chào hỏi một cái.

 

Bà con xa không bằng láng giềng gần, đặc biệt là lúc phu quân không có ở nhà, những người phụ nữ này lại giúp đỡ cô không ít.

 

Người phụ nữ đó đang mang cái bao nhỏ, nghe thấy Dương Kim Liên chào hỏi, liền dừng bước lại:

 

- Kim Liên, sao Đại Lang nhà cô còn chưa trở về à?

 

Dương Kim Liên cười khổ một tiếng nói:

 

- Đúng vậy, lần nay ra ngòai lâu một chút.

 

- Cô nói ông ấy một Thái Học Sinh, không thích đọc sách, lại chạy ra ngoài làm gì? Để cô một phụ nữ yếu đuối ở nhà, thật là có chút không ổn... Nào nào nào, tôi giúp cô! Xem cô da thịt trắng mịn, sao có thể xách nhiều nước vậy chứ?

 

Nói xong, Lục tẩu liền chạy tới, xách thùng nước lên đi vào nhà.

 

Dương Kim Liên trong lòng cũng vạn phần cảm kích, cũng cùng vào nhà, liền cười nói:

 

- Lục tẩu bình thường ít ra ngoài, hôm nay sao sớm như vậy?

 

Lục tẩu giơ giơ cái bao nhỏ trong tay:

 

- Hì hì, chỉ là đi giao bàn chảy đánh răng.

 

- Bàn chải đánh răng?

 

- Đúng vậy, chính là vật này.

 

Lục tẩu giúp Dương Kim Liên xách nước tới trong nhà, sau đó đặt cái bao nhỏ trên bàn. Mở ra bày ra bên trong từng cái bàn chảy đánh răng bày đặt vô cùng chỉnh tề, ước chừng có một hai trăm chiếc, bà cười hì hì nói:

 

- Cũng không biết thứ này mang đến lợi ích gì, dù sao có người bảo ta làm, còn cho tiền công, liền nhận việc này. Cô đừng xem thường vật này, năm cây chính là một văn tiền, ta một ngày có thể làm hai trăm cây, thì tiền công bốn mươi văn, lại cũng có lời.

 

Dương Kim Liên không khỏi tò mò cầm lên một cây, nhìn trái, nhìn phải, nhưng nhìn không hiểu dùng như nào.

 

- Lục tẩu, thứ này dùng làm gì?

 

Lục tẩu ha ha cười:

 

- Cái này ai lại hiểu được?

 

Nhưng thứ này nghe nói là Ngọc đại quan nhân mò mẫm làm ra, chỗ dùng cụ thể, nghĩ cũng có ông ta biết. Mà bây giờ Ngọc đại quan nhân mang việc này ra để chúng tôi làm, thật sự bận rộn không ít... Hôm nay làm được hai trăm cái cũng hài lòng rồi, được bốn mươi văn tiền. Hì hì, vừa đủ có thể mua chút thịt về để thằng con nhà ta đỡ thèm.

 

- Ngọc đại quan nhân?

 

Dương Kim Liên ngẩn ra.

 

Lục tẩu nói:

 

- Đó là Ngọc Giao Long phố Mã Hành, Ngọc Doãn Ngọc đại quan nhân.

 

Kim Liên cô mới tới Khai Phong, có thể không biết được danh hiệu của Ngọc đại quan nhân. Ông ấy có cửa hàng thịt ở phố Mã Hành, còn mở lò mổ và xưởng thịt chín, có thể chơi đàn rất giỏi. Lúc trước còn đánh bại Phùng Siêu đệ nhất kê cầm, quả nhiên là tài tử.

 

Đúng rồi, khoảng thời gia trước ông ấy còn có một lần giải từ, cũng là rất hay.

 

Đáng tiếc ta nghe không hiểu lắm, nói không chừng Đại Lang nhà cô cũng biết tên ông ấy... Đúng rồi, mười ngày trước, ông ấy còn khiêu chiến Ngự Quyền quán, nghe nói cả Tiểu Quan Tác Lý Bảo cũng không phải đối thủ ông ấy.

 

Lục tẩu nói xong, lại do dự một chút.

 

Bà liếc mắt nhìn quanh căn phòng, hạ giọng nói:

 

- Kim Liên, Lục tẩu có câu, không biết nên nói không.

 

- Hả, xin Lục tẩu nói rõ.

 

- Ta biết, Đại Lang là có bản lĩnh, Kim Liên cô gả cho Đại Lang ngược lại cũng không phải lo lắng cái ăn cái mặc.

 

Nhưng phụ nữ mà, luôn phải để lại chút tiền riêng mới tốt, tránh sau này thật có chuyện xảy ra, lại bản thân không có đồng nào...

 

Người trong hẻm này, phần lớn đều biết Dương Kim Liên nhà không thiếu tiền.

 

Lý Đại Lang đó dường như có tiền bạc xài không hết. Ban đầu lúc mua căn nhà này, chính là vô cùng hào khí, mở miệng liền trả giá năm trăm quan. Điều này cũng làm các hàng xóm láng giềng đối với Lý Đại Lang tràn đầy hiếu kỳ và tôn kính. Nhìn cách ăn mặc của Dương Kim Liên, tuy đơn giản nhưng làm tinh xảo, giá cả không thấp. Đừng nói mỗi ngày sáu thùng nước, chính là tiền sáu mươi văn.

 

Nhà người bình thường, làm gì có tiền dành dụm?

 

Nhưng Lục tẩu nói phen này, lại cũng không có ác ý gì.

 

Dương Kim Liên chợt nghe tên của Ngọc Doãn, trong lòng khẽ động, mặt nhất thời thẹn đỏ.

 

Ngọc Doãn, không phải chính là người đàn ông bị nô giội nước tắm sao? Thì ra huynh ấy ở Khai Phong, lại có tiếng tăm lớn như vậy?

 

Trái tim nhất thời đập thình thịch.

 

Sau khi Dương Kim Liên chuyển tới Khai Phong, rất ít xuất đầu lộ diện

 

Thậm chí ngay cả bạn của Đại Lang đến, cô phần lớn thời gian cũng là ở trên lầu.

 

Ngoại trừ cùng quê ra, cũng không có bạn bè gì, càng rất ít đi ra con hẻm này. Cũng chính là vì nguyên nhân này, Dương Kim Liên thật là không rõ danh tiếng của Ngọc Doãn, nhưng nghe ý của lời nói Lục tẩu hình như Ngọc Doãn đó cũng người phi thường.

 

Bên tai đột nhiên vang vọng lời dặn dò có chút quan tâm của Ngọc Doãn hôm đó.

 

Trong đầu liền hiện lên cảnh tượng xấu hổ hôm đó...

 

Suy nghĩ của Dương Kim Liên nhất thời trở nên lộn xộn hẳn lên.

 

- Kim Liên, Kim Liên...

 

- Hả, Lục tẩu, ta đang nghe đây.

 

- Những lời nói lúc nãy, cô đừng nói với Đại Lang, tránh Đại Lang nói ta không phải.

 

- Đương nhiên sẽ không, Lục tẩu cũng là ý tốt, Kim Liêng cảm kích còn không kịp, sao có thể nói với Đại Lang chứ?

 

- Đúng rồi, việc của Ngọc đại quan nhân đó làm như nào?

 

- À, rất đơn giản, thì ghi danh, sau đó ký xong khế ước, lãnh được vật liệu, về nhà làm là được.

 

Ngọc đại quan nhân cũng không thúc giục, dù sao cô làm xong rồi, thì tới giao hàng, sau đó cầm tiền. Nếu còn muốn làm tiếp thì tìm bọn họ lãnh tài liệu trở về làm tiếp là được. Tài liệu lần trước mang thiếu, lần này tới nhất định lãnh nhiều một chút mới được.

 

- Lục tẩu, nô cũng có thể làm không?

 

Lời nói này vừa ra, mặt của Dương Kim Liên đỏ rần lên.

 

Cô cũng không biết tại sao có thể nói ra lời nói như vậy, nhưng lại giống ma xui quỷ khiến nói ra.

 

Lục tẩu trước đây cũng chỉ là tùy tiện khuyên bảo, nhưng không ngờ Dương Kim Liên lại thật sự động tâm, thế là cũng ngẩn ra, nhưng liền chợt cười nói:

 

- Sao làm không được? Chỉ cần tới bên đó đồng ý khế ước là được... nhưng Kim Liên, cô thật sự muốn làm việc này?

 

Dương Kim Liên lúc này cũng hồi phục lại tinh thần, vững vàng tâm tư, nhẹ giọng nói:

 

- Nô ở nhà cũng rãnh rỗi, Đại Lang cả ngày không ở nhà, nếu có việc cũng có thể giải phiền muộn này. Nhưng tới lúc đó còn cần Lục tẩu chỉ giáo nhiều mới được.

 

- Nào dám, nào dám!

 

Lúc Tẩu đang nói chuyện, hướng ra ngoài nhìn sắc trời.

 

- Ta phải đi rồi, sớm một chút đổi tiền về... Kim Liên nếu có ý thì đi cùng với ta?

 

- Dạ, như vậy vừa đúng lúc.

 

Dương Kim Liên cũng nói hiểu rõ, rốt cuộc là mình bị làm sao vậy?

 

Nhưng cuối cùng cũng theo lời nói của Lục tẩu, thay y phục, liền cùng Lục tẩu đi ra ngoài, đi về hướng lò mổ Liên Kiều.

 

- Lục tẩu, Ngọc đại nhân đó là người thế nào?

 

- À, Tiểu Ất ca.. Nói ra thật không tốt.

 

Lục tẩu vừa đi vừa nói chuyện với Dương Kim Liên:

 

- Ngài ấy ở hẻm Quan Âm cũng không có giao tập gì, rất nhiều chuyện cũng đều là nghe đồn mà đến. Nghe nói ngài ấy vốn là lưu manh phố Mã Hành, trước đây thích đấu đá tranh giành, nhưng cũng là một nhân vật tiếng tăm. Đầu năm nay bị người ta tính kế, suýt chút nữa bị Lý Bảo đánh chết cho...

 

Nhưng sau đó cũng không biết làm sao, đột nhiên cải tà quy chính, bắt đầu làm ăn chân chính.

 

Lúc tháng 3 ngài ấy từng chơi đàn ở chùa Đại Tướng Quốc, chơi thật hay. Lúc đó ta cũng đi xem, tuy nghe không hiểu lắm, nhưng cảm thấy rất lợi hại. Sau này ngài ấy càng phát lên, không những trả được nợ, còn đánh thắng Lã Chi Sĩ hẻm giết heo.

 

Thời gian trước nghe người ta nói ngài ấy hộ tống một trưởng bối đi Thái Nguyên, nhưng không biết làm sao bị cuốn vào trong trận thị phi, biến mất hai tháng mới trở về. Vừa về đến, liền đặt mua lò mổ, còn ở trong Ngự Quyền quán đánh thắng Lý Bảo.

 

Ừm, cũng thật đáng tiếc cho Ngọc đại quan nhân!

 

Dương Kim Liên bên cạnh nghe, cảm thấy tim đập lên.

 

Cô bật thốt lên:

 

- Sao đáng tiếc?

 

- Xuất thân đồ tể, lại chưa có đi học, nên dù Ngọc đại quan nhân có nổi danh đến đâu thì cũng chỉ có thể ở mãi trong phố xá này.

back top