Tống Thì Hành

Chương 230: Hạ Kiều viên

Cao Nha nội?

 

Từ sau lần trước từ biệt ở lâu trà Dư Tử, Ngọc Doãn liền không có gặp Cao Nghiêu Khanh nữa.

 

Nhưng Lý Dật Phong và Cao Nghiêu Khanh thường gặp mặt. Dù sao chỗ làm việc tuần san thời đại Đại Tống chính là sản nghiệp dưới danh nghĩa của Cao Nghiêu Khanh.

 

Y tìm ta làm gì?

 

Ngọc Doãn có chút không hiểu.

 

Nói thật, cảm quan của Ngọc Doãn đối với Cao Nghiêu Khanh không tệ, tuy cha của y có chút tiếng xấu, nhưng cho tới nay, cha con Cao Nghiêu Khanh đều luôn tỏ ra thiện ý đối với Ngọc Doãn. Vả lại, Cao Nghiêu Khanh trong thực tế rất khiêm tốn, hoàn toàn không có vô lương của Cao nhị vô lại trong Thủy Hử truyện. Cao Nghiêu Khanh thế nào, đối với Ngọc Doãn cũng có chút thân mật. Từ lần trước thi xã ở Thụy Thánh viên, Cao Nghiêu Khanh không để ý Vương Thắng đó là cháu trai của Vương Phủ, kiên định đứng bên Ngọc Doãn thì có có thể nhìn ra manh mối.

 

Bây giờ y tìm ta...

 

Ngọc Doãn gãi đầu, nhận lấy thiệp mời.

 

- Mời nói với nha nội biết (con ông cháu cha) là Tiểu Ất sẽ đến đúng giờ.

 

Tùy tùng của Cao nha nội đó khom mình thi lễ, sau đó vội vàng rời khỏi.

 

Gã cũng không nói ra tại sao Cao Nghiêu Khanh muốn tìm Ngọc Doãn. Dù sao gã là người truyền tin, làm sao có thể hiểu tình hình bên trong?

 

- Tiểu Ất, sao lại thân cận với Cao nha nội vậy?

 

Trần Đông tiến lên, thấp giọng nói:

 

- Mặc kệ thế nào, thanh danh của thằng đó, dù gì cũng là...

 

Rất rõ ràng, Trần Đông có chút bất mãn việc Ngọc Doãn thân cận với Cao nha nội

 

Ngọc Doãn thở dài, giơ giơ thiệp mời trong tay:

 

- Thiếu Dương cho rằng ta có lựa chọn sao?

 

Cao Tam Lang tuy nói ăn chơi trác táng một chút, dù sao đối đãi ta không tệ. Ta không giống với huynh, Thiếu Dương còn có công danh có thể cầu, nhưng ta...

 

Vả lại, Cao thái úy thanh danh tuy không tốt, nhưng cũng không quá ác.

 

Hơn nữa ông ta và gia phụ sinh tiền có qua lại, nếu ta muốn đứng vững gót chân ở phủ Khai Phong, huynh cho rằng ta có thể cự tuyệt bọn họ được sao?

 

- Điều này...

 

Trần Đông lập tức im lặng.

 

Ngọc Doãn thôi chức vị Thái Nhạc thự tiến sĩ, đồng nghĩa quay lưng lại với Quan gia.

 

Y biết ảo diệu bên trong này, trong nội tâm cũng cho rằng Ngọc Doãn cảm thấy không đáng. Đúng vậy, ta còn có thể tìm kiếm công danh, nhưng Ngọc Doãn thì sao? Hắn lại có năng lựctheo đuổi cái gì? Sợ là ngoại trừ kiếm thêm chút tiền, tạo dựng thanh danh mình ra thì con đường làm quan khó mà có thành tựu. Dưới tình huống này, hắn hà tất đi để ý những hư danh không cần thiết đó.

 

Trần Đông khẽ thở dài, vỗ vỗ vai Ngọc Doãn.

 

- Ta đi tìm Đại Lang, thương lượng bản thảo với huynh ấy một chút, Tiểu Ất huynh tự cẩn thận đó.

 

Đối với người mà con đường làm quan đã rất khó theo đuổi mà nói, Trần Đông thực sự không biết nên khuyên bảo thế nào.

 

Ngọc Doãn cười cười:

 

- Thiếu Dương cứ yên tâm, ta tự sẽ nắm bắt, đừng lo lắng. Ngược lại là bên tuần san đó, còn cần Thiếu Dương phí thêm tâm tư. Đại Lang tuy dụng tâm, nhưng vẫn có chút hợp ở bên ngoài, cần huynh khuyên bảo huynh ấy nhiều mới được.

 

Lý Dật Phong làm Tuần san thời đại Đại Tống quả thực là rất dụng tâm.

 

Nhưng do y thân phận hạn chế, lựa chọn văn chương khó tránh có chút phù hoa, thậm chí nói quá cao thâm.

 

Ngươi dùng văn chương danh gia, ngược lại cũng không xem là sai, nhưng lại khiến bài viết tối nghĩa, cuối cùng đọc lên không đủ trôi chảy.

 

Như vậy, ảnh hưởng đến văn phong chỉnh thể, tất nhiên sẽ không thu hút người đọc. .

 

Lúc trước mục tiêu là Ngọc Doãn thiết kế theo hướng “sang hèn cùng hưởng”, thế nhưng thao tác cụ thể thì vẫn chưa năm chắc được. Cái gì là “sang hèn cùng hưởng”? Từ góc độ của Lý Dật Phong mà nói, có một tiêu chuẩn, từ góc độ của Trần Đông mà nói cũng có tiểu chuẩn, làm thế nào thống nhất những tiêu chuẩn này lại, tìm một thế cân bằng, mới là vấn đề Ngọc Doãn quan tâm nhất.

 

Ở phương diện này dường như, Trần Đông có sức thuyết phục hơn hắn.

 

***

 

Sau khi xử lý xong việc ở lò mổ, Ngọc Doãn nhìn nhìn sắc trời, sắp tới buổi trưa rồi.

 

Hắn dứt khoát bảo người thông báo cho Yến Nô buổi trưa không trở về ăn cơm, sau đó dùng một chút cơm canh ở lò mổ vội vàng, rồi vội đi Hạ Kiều viên

 

Hạ Kiều viên cũng có tên là Cao viên, là một lâm viên đứng tên Cao Cầu.

 

Hạ Kiều tọa lạc ở bên Tào Môn cũ, xung quanh cảnh trí bình thường, nhưng trong vườn lại xây hồ nhân tạo, xây núi giả, trộng rất nhiều thực vật, trở thành một nơi cảnh trí. Vì là viên lâm tư gia, Hạ Kiều viên này phần lớn thời gian sẽ không mở ra, thỉnh thoảng huynh đệ Cao nghiêu Khanh ở đây triệu tập mở hội loại như thi xã, bình thường phần lớn là nhãn rỗi.

 

Lúc Ngọc Doãn tới Hạ Kiều viên, mặt trời đứng bóng.

 

Cổng lớn lâm viên mở rộng, cửa cũng có người canh gác.

 

Nhìn những thủ vệ đó, Ngọc Doãn liền sửng sốt: Chẳng lẽ Cao Tam Lang tổ chức thi xã ở đây sao?

 

Dù là tổ chức thi xã, cũng không cần dùng nhiều người canh giữ, sao nhìn nghiêm ngặt thế này? Ngọc Doãn vừa xuất hiện, những thủ vệ đó liền phát hiện ra hắn, tuy không có hành động gì, nhưng có thể thấy được bọn họ lộ ra ý canh phòng nghiêm mật.

 

- Ta là Ngọc Doãn được nha nội mời đến.

 

- Có thiệp mời không?

 

- A, đây chính là thiệp mời của nha nội đưa tới.

 

Ngọc Doãn phát hiện thủ vệ của Hạ Kiều viên này thật có chút không giống bình thường.

 

Dù là hắn có thiệp mời, cũng bị kiểm tra chặc chẽ một lúc mới được cho đi.

 

Vào viên lâm, chính giữa là một tòa núi giả.

 

Trên núi nước chảy róc rách, theo thân núi chảy vào cái ao dưới chân núi, sau đó tuần hoàn không ngừng.

 

Đúng là lúc tiết thu dễ chịu, trong vườn cây cỏ tuy đã khô vàng, nhưng đang lúc hoa cúc nở, muôn nghìn cây hoa cúc khoa màu đua sắc, buộc vòng quanh trong cao viên cảnh đẹp độc đáo. Ngọc Doãn cất bước từ đường mòn trong bụi hoa đi xuyên qua, đi không xa lắm liền gặp Cao Nghiêu Khanh đối diện đi tới.

 

- Tiểu Ất, sao giờ mới tới?

 

Ngọc Doãn ngẩn ra:

 

- Nha nội sao nói lời này? Ngươi muốn ta sau buổi trưa đến, giờ qua buổi trưa, không thích hợp sao?

 

Cao Nghiêu Khanh nghe thấy, vỗ đầu một cái mỉm cười.

 

- Xem đầu óc của ta, lại quên rồi... Tiểu Ất đến đúng lúc, nhanh nhanh nhanh, theo ta cùng xem đá cầu..

 

- Đá cầu?

 

Ngọc Doãn nhất thời hứng thú.

 

- Đúng vậy, đúng lúc mời Hoàng Như ý và Phạm lão nhân bạch đả.

 

Ha ha, hai người này bây giờ đã rất ít hiến nghệ, nếu không phải ta dùng số tiền lớn, sợ cũng mời không được hai người họ, Tiểu Ất thật là may mắn được thấy

 

Đá cầu từ thời Tần Hán thì có văn tự ghi chép, cũng chính là tiền thân của bóng đá hậu thế.

 

Ngọc Doãn kiếp trước cũng thích xem đá bóng, đáng tiếc sau này bóng đá nước nhà không đủ lực, nên sở thích cũng dần dần phai nhạt đi.

 

Nhưng đối với đá cầu của Đại Tống, Ngọc Doãn ngược lại có phần hiếu kỳ.

 

Hắn biết Cao Nghiêu Khanh hôm nay tìm hắn đến tuyệt sẽ không chỉ là đơn giản mời hắn xem đá cầu, chỉ sợ còn có ý đồ khác. Nhưng y không nói, Ngọc Doãn cũng sẽ không chủ động hỏi, liền theo Cao Nghiêu Khanh cùng đi tới trong hậu viện.

 

Hậu viện Cao viên có một chỗ đất trống

 

Xung quanh tùng cổ mọc thành hàng, vây quanh một vòng, có chút khác biệt.

 

Trên đất trống, chỉ thấy ba năm người đang biểu diễn bạch đả, hơn nữa là loại bạch đả không cần khung thành.

 

Cái gọi là bạch đả chính là động tác biến dạng của đá bóng, cùng với mấy bộ động tác biến dạng tổ thành, thông qua đầu, vai, lưng, ngực, đầu gối, chân để hoàn thành các loại động tác, hơn nữa phải bảo đảm cúc đó không rơi. Hai ba người một tổ, đối kháng nhau, sử dụng các loại cách đá, tạo ra các loại nan đề, để ép cho đối phương phạm lỗi, làm cúc rơi xuống đất.

 

Bên rơi xuống đất là thua, ngược lại là thắng.

 

Trong thành Khai Phong, có nghệ nhân chuyên môn dựa vào biểu diễn đá cầu mà sinh sống, rất được dân chúng yêu thích.

 

Mà những quan lại quyền quý đối với loại hoạt động này có chút si mê, người dựa vào đá cầu làm giàu không ít, Cao Cầu cha của Cao Nghiêu Khanh chính là một trong số đó.

 

Lúc này, bên cạnh đất trống còn có một đám người đang lớn tiếng reo hò.

 

Trên đất trống, Hoàng Như Ý và Phạm lão nhân theo như Cao Nghiêu Khanh nói đang ra sức đá quả cầu thiên biến vạn hóa.

 

Có câu là cước đầu thập vạn thích, giải sổ bách thiên bàn.

 

Hoàng Như Ý và Phạm lão nhân đều là cao thủ đá cầu, bây giờ có thể hiến nghệ ở Cao viên này cũng xem là vinh hạnh, tự nhiên không dám có nữa chút giấu tài.

 

Ngọc Doãn vào Cao Nghiêu Khanh đi đến bên sân, liếc nhìn những người đang reo hò cổ vũ cách đó không xa.

 

- Nha nội có khách à?

 

Cao Nghiêu Khanh cười nói:

 

- Cũng không xem là khách, chỉ là thân thích trong nhà.

 

- A!

 

Ngọc Doãn không có hỏi tiếp, mà là chăm chú thưởng thức tài nghệ của những cao thủ dân gian đó.

 

Lại chưa thấy Cao Nghiêu Khanh trả lời câu hỏi của hắn, sau đó liếc nhìn những “thân thích” đó, sau đó như trút được gánh nặng, lau trán lạnh mồ hôi.

 

- Chơi hay, chơi hay, uyên ương quải này quả nhiên lợi hại!

 

Trong đám người, một thiếu niên hoa phục vỗ tay cười to.

 

Phạm lão nhân trong sân thầm đắc ý, liền dùng ra muôn vàn thủ đoạn, làm quả cầu giống như dính trên người lão. Sau khi chơi một bộ động tác đẹp mắt, lão giơ chân dùng chân sau chát một tiếng đá cúc từ sau lưng qua đỉnh đầu, bay về hướng Hoàng Như Ý. Hoàng Như Ý cũng không hoảng hốt, giơ chân ra đón lấy quả cầu. Quả cầu đó giống như dính lên bàn chân lão, sau khi xong hai bộ hoa hoạt, dùng uyên ương quải đá cho một người khác. Động tác liên tục này như nước chảy mây trôi, làm người xem bên ngoài không kìm được trầm trồ khen ngợi một trận. Trong đó còn có một thiếu nữ, tay cũng vỗ đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp càng thêm đỏ hồng thật là đáng yêu.

 

Cầu hoa!

 

Thì ra cái gọi là bạch đả, chính là cầu hoa!

 

Sau khi Ngọc Doãn xem một trận, khen ngợi tài nghệ của những người này, tuy nhiên trong lòng lại có chút nhàm chán.

 

Trò chơi này thật là không hấp dẫn chút nào.

 

Lúc đầu còn có thể xem, nhưng xem lâu, luôn có chút nhàm chán.

 

Tựa hồ là để chứng minh điều này, Ngọc Doãn xem một chút, không kìm được há mồm ngáp một cái.

 

- Sao ngươi bảo không hay chứ?

 

Thiếu niên hoa phục đột nhiên chạy đến, chỉ vào Ngọc Doãn hỏi:

 

- Hay là bọn họ chơi không tốt, hoặc là ngươi chơi tốt hơn bọn họ.

 

Tuổi của thiếu niên cũng chỉ bảy tám tuổi, da trắng mịn màng, rất đáng yêu.

 

,

 

Thân thích của Cao Nghiêu Khanh này đúng thật dễ thương! Ngọc Doãn không kìm được cười, ngồi xổm xuống, giơ tay đặt trên đầu của thiếu niên.

 

Chỉ là cử động này của hắn thoạt nhìn qua loa bình thường, nhưng dọa Cao Nghiêu Khanh sợ tới mặt trắng bệch.

 

Mấy người đàn ông tùy tùng chỗ cách đó không xa liền vội vàng xông qua, lớn tiếng quát:

 

- To gan, còn không thả Hoàng... công tử ra.

 

Giữa lúc nói chuyện, mấy người tùy tùng đó lại rút binh khí ra.

 

Lần này lại dọa cho Ngọc Doãn sợ thoát tim, vội giơ tay lên, ngạc nhiên nói:

 

- Ta cũng không có ác ý, các ngươi là làm gì?

 

- Tất cả trở lại cho ta.

 

Thiếu nữ đột nhiên mở miệng nói, mấy tùy tùng lúc này vội thu binh khí lại.

 

Thiếu niên... hay nói chính xác hơn, phải gọi là đồng tử, trên gương mặt ngược lại có hứng thú nhìn Ngọc Doãn.

 

- Cao Tam Lang, hắn là ai?

 

Sao thân thích của Cao Nghiêu Khanh lại ăn nói lỗ mãng như vậy?

 

Ngọc Doãn ngạc nhiên mở to mắt, trên dưới dò xét cô gái đó.

 

Không đợi hắn mở miệng, Cao Nghiêu Khanh bước lên trước nói:

 

- Hắn chính là Ngọc Tiểu Ất!

 

- Ngươi chính là Ngọc Tiểu Ất?

 

Thiếu nữ nhìn Ngọc Doãn, đột nhiên “a” một tiết kinh hãi, làm Ngọc Doãn sợ tới mức run rẩy, vội trả lời:

 

- Ta chính là Tiểu Ất.

 

- Sao ngươi đến cũng không nói... Cao Tam Lang, ngươi, ngươi, ngươi thật sự là quá đáng!

 

Phản ứng của thiếu nữ, làm Ngọc Doãn không hiểu gì cả.

 

Cũng không chờ hắn hiểu rõ, lại thấy cô gái đó xoay người, một làn khói chạy...

 

Rốt cuộc là chuyện gì?

 

Ngọc Doãn vẻ mặt mê mẩn, nhìn về hướng Cao Nghiêu Khanh

back top